Đọc truyện Thái Tử Phi Thất Sủng – Chương 57: Phiêu linh
Hắn nghe vậy trong lòng phẫn nộ, quay đầu hướng nơi phát ra âm thanh nhìn lại, thấy một nữ tử vận bạch y thanh đạm, khuôn mặt trắng noãn tinh tế không nửa điểm son phấn, chậm rãi theo phía sau cây đi ra.Cô gái trong tay cầm một thanh kiếm nhỏ dài, đẹp như thiên tiên, khuôn mặt một mảnh lạnh như băng, nàng lạnh lùng nhìn hắn bị nhóm sát thủ vây ở giữa, trong mắt toát ra một tia trào phúng.Hắn luôn luôn tâm cao khí ngạo, trừ bỏ Tử Dạ, chưa bao giờ đem người khác để vào mắt, hiện tại bị một nha đầu cười nhạo, hắn sao nuốt trôi cơn tức này? Cho nên, hắn tuy rằng trên người nhiều chỗ bị thương, lại vẫn cùng bọn sát thủ này tiếp tục chiến đấu, không có nửa điểm lùi bước.Nhưng là, sát thủ thật sự là nhiều lắm, hắn đã bị thương, đâu còn chống đỡ được bao lâu? Dần dần, hắn bắt đầu cảm thấy lực bất tòng tâm, động tác cũng chậm lại, trên người tự nhiên lại thêm mấy vết đao, hắn tuyệt vọng, phẫn hận hướng nữ tử đang cười nhạo kia, hắn nhìn lại, nếu không phải người thiếu nữ này xuất hiện, hắn vừa mới tuy rằng không địch lại, tuy nhiên có thể lui đi, lấy khinh công của hắn, đám sát thủ này còn đuổi không kịp hắn, nhưng là, vì ánh mắt nữ tử đầy châm chọc, hắn nuốt không trôi cơn tức này, trong lòng tự nhiên tình nguyện chết ở dưới đao sát thủ, cũng không nguyện ý bị người xem thường.Ngay tại thời điểm hắn cơ hồ đã tuyệt vọng mà chuẩn bị buông tha cho chống cự, bỗng nhiên nữ tử kia lại động, hắn chỉ kịp thấy rõ ràng nữ tử kia nhanh chóng rút kiếm trong tay ra, sau đó bóng trắng chợt lóe, vài tên vừa mới còn vây quanh bên cạnh hắn cũng đã đều ngã xuống. Mà vị bạch y thiếu nữ kia, đang đứng bên cạnh hắn, lạnh lùng nhìn hắn.Hắn phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn về phía sát thủ, trên mặt hiện lên một chút biểu tình kinh ngạc, sát thủ vẫn chưa chết, chính là bị người chém đứt gân chân, đều ngã xuống trên mặt đất, trong miệng kêu rên không thôi.Hắn nhìn theo vết thương trên người sát thủ có thể thấy được, thiếu nữ kiếm thuật xuất thần nhập hóa, chính là chém đứt gân chân sát thủ, cũng không có đả thương hại đến bọn họ, chỉ là làm bọn họ mất đi năng lực hành tẩu mà thôi.Hắn nhìn vết thương trên người sát thủ, lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ vô cùng, hắn tự thấy kiếm thuật của mình không tệ, nhưng là, so sánh với vị thiếu nữ trước mắt này, hắn đột nhiên cảm giác được kiếm thuật của hắn như đứa bé cầm nhánh cây múa loạn! Mà người kiếm thuật inh như thế, cũng chỉ là một nữ tử tuổi không nhiều.Bạch y thiếu nữ cũng không biết suy nghĩ trong lòng hắn, từ trong lòng ngực lấy ra một bình sứ nhỏ, tùy tay vứt cho hắn, sau đó lạnh lùng xoay người, hướng chỗ sâu trong rừng cây đi đến.Trong tay hắn cầm chặt bình sứ nhỏ cô gái kia vứt cho hắn, trên mặt bình sứ còn lưu lại nhiệt độ cơ thể cùng hương thơm trên người nữ tử kia, trong lòng hắn vừa động không kịp ngẫm nghĩ nữa, lời nói đã thốt ra“Cô nương xin dừng bước?”Bạch y thiếu nữ đứng lại, quay đầu thản nhiên nhìn hắn, trong mắt không gợn chút sóng.Hắn cắn chặt răng, đi lên vài bước, đè thấp giọng nói“Cô nương có thể cho tại hạ biết tính danh không? Cô nương ân cứu mạng, tại hạ ngày khác tất báo.”Bạch y thiếu nữ thần sắc nao nao, giống như đối với trong lời nói hắn rất là ngoài ý muốn, bất quá, nàng rất nhanh liền mỉm cười, sau đó thản nhiên nói“Tiện tay mà thôi, không cần.”Nói xong liền xoay người muốn ly khai.Hắn tâm quýnh lên, bước nhanh đi vài bước, cố chấp nói“Ta Vệ Tử Thanh cũng không thiếu người khác ân tình, thỉnh cô nương thành toàn!”Vị bạch y thiếu nữ kia đôi mi thanh tú mỉm cười, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên đối với hắn nhoẻn miệng cười, nói” Nếu ngươi muốn báo ân, liền đến Thủy Vân cung tìm phiêu linh!”Nói xong nữ tử quay đầu bước đi, đợi hắn phục hồi tinh thần lại, thân ảnh thiếu nữ đã muốn biến mất ở trong rừng cây rậm rạp.