Thái Tử Phi Thất Sủng

Chương 254: Phiên ngoại — Thiếu niên xúc động


Đọc truyện Thái Tử Phi Thất Sủng – Chương 254: Phiên ngoại — Thiếu niên xúc động

-”Đó là bởi vì hoàng thượng thúc thúc trong lòng vẫn thích sư phó. . . . . . . .”Vệ Lan nói đến một nửa, bỗng nhiên cúi đầu, không biết vì sao, lòng của nàng bỗng nhiên kinh hoàng, hoàng thượng thúc thúc bởi vì thích sư phó, cho nên thân là hoàng đế, nhưng không có lập hoàng hậu, không biết Tử Lạc Vân người kia, có thể bởi vì thích một người, mà xóa bỏ hậu cung hay sao?Nghĩ đến đây, Vệ Lan nháy mắt đỏ bừng mặt, nàng chạy nhanh lắc lắc đầu, nàng đây là làm sao vậy? Cho dù Tử Lạc Vân vì người trong lòng không lập hoàng hậu, việc đó can hệ gì đến nàng? Người trong lòng hắn cũng không phải nàng!Tử Lạc Vân gặp Vệ lan đỏ bừng mặt, trong lòng đột nhiên chấn động, hắn chợt phát hiện, kỳ thật xấu nha đầu này cũng không xấu lắm, hơn nữa những lúc nàng thẹn thùng, còn có vài phần đáng yêu!Kỳ thật, trong lòng hắn cũng có điểm mê man, hắn không biết, hắn đối với Vệ Lan là dạng cảm giác gì, hắn chỉ biết là, hắn thực thích nụ hôn ngày đó. Bởi vì hôn nàng, hắn mấy ngày này rất khó đi vào giấc ngủ, thường thường sẽ không tự chủ được mà muốn nhìn thấy nàng, thậm chí muốn hôn nàng.Hắn thích ngửi mùi u hương trên người nàng, đôi môi mang theo hơi thở tươi mát, có một cỗ vị ngọt như mật. Nhưng là, từ sau ngày hôm đó, nha đầu đáng chết này lại dám trốn tránh hắn, nhìn thấy hắn cứ như nhìn thấy quỷ, chẳng lẽ, hắn thật sự đáng sợ như vậy sao? Hay là, nha đầu này đã có người trong lòng? Hơn nữa vì người nọ mà không muốn lấy chồng?Tử Lạc Vân đột nhiên cảm giác được trong lòng giống như bị cái gì chặn lại, rất không thoải mái, hắn không thích nhìn thấy nàng gả cho người khác! Không biết vì sao, hắn chính là không thích!Vừa nghĩ mấy ngày trước bắt gặp nàng và Lâm Phi tay trong tay, hắn đã cảm thấy trong lòng giống như bị người ta đoạt mất thứ gì, rất là khó chịu, xem nàng cùng Lâm Phi cười cười nói nói, chẳng lẽ, người nàng thích là Lâm Phi kia?Nghĩ đến đây, Tử Lạc Vân không khỏi sa sầm mặt, hắn bỗng nhiên vươn tay, kéo mạnh Vệ Lan vào lòng, hai tay gắt gao siết chặt thân hình kiều nhỏ của nàng, trầm giọng nói:-”Xấu nha đầu, ngươi thích Lâm phi?”Vệ Lan bị Tử Lạc Vân đột nhiên kéo lại, vô cùng hoảng sợ, đang muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn chất vấn, nàng qua một hồi lâu, mới tức giận nói:-”Ta làm sao có thể thích hắn? Ta mới không thích hắn!”Nghe được lời khẳng định của nàng, Tử Lạc Vân trên khuôn mặt tuấn mỹ mới lộ ra một chút ý cười, hắn bỗng nhiên cúi đầu, chạm vào cái trán trơn bóng của Vệ Lan, nói:-”Xấu nha đầu, ngươi nếu không thích hắn, vậy ngươi thích ai? Yêu thích ta sao?”Vệ Lan bởi vì động tác của Tử Lạc Vân, thân thể run lên nhè nhẹ, rất nhanh, nàng tức giận nói:-”Ta mới không thèm thích ngươi!”Vệ Lan vừa dứt lời, khuôn mặt Tử Lạc Vân dần trầm xuống, hắn ngẩng đầu, hai tròng mắt lóe ra hai đốm lửa, gắt gao nhìn thẳng Vệ Lan, thanh âm lạnh lùng nói:-”Vậy ngươi thích ai?”Vệ Lan bị hắn nhìn chằm chằm như thế, không khỏi đỏ mặt, nàng do dự một chút, nhỏ giọng nói:-”Ta còn chưa có người trong lòng đâu! Sư phó nói, nếu như thích một người, mặc kệ ở đâu cũng đều không kìm lòng được mà nhớ đến hắn.”Tử Lạc Vân nhướn nhướn mày, thích một người, sẽ thường không kìm lòng được mà nhớ đến nàng? Như vậy, hắn gần đây thường vô thức nghĩ đến xấu nha đầu này, chẳng lẽ, hắn thích nàng sao?Nhìn Vệ Lan đôi môi đỏ mọng cong lên, Tử Lạc Vân chỉ cảm thấy trong lòng nhất thời rung động, hắn cố nén xúc động muốn hôn nàng, thanh âm khàn khàn hỏi:-”Xấu nha đầu, ngươi nói cho ta biết, ngươi thường nhớ đến ai?”Vệ Lan tức giận trừng mắt nhìn hắn, nói:-”Ta là thị vệ bên người ngươi, trong lòng nghĩ đương nhiên là ngươi, bất quá, ngươi cũng không phải người ta thích, ta chỉ không cẩn thận nhớ tới ngươi mà thôi!”Tử Lạc Vân nghe xong lời của nàng, không khỏi có điểm dở khóc dở cười, cái gì gọi là không cẩn thận? Bất quá, nói như vậy hắn không phải là người trong lòng nàng, trong lòng hắn không khỏi có điểm không hờn giận, hắn bỗng nhiên lấy tay nắm lấy cằm của Vệ Lan, bá đạo nói:-”Xấu nha đầu, ngươi về sau chỉ được nhớ đến ta, đã biết chưa? Nếu để ta phát hiện, ngươi lén nghĩ đến người khác, ta liền trừng phạt ngươi!”Vệ Lan mất hứng đẩy tay hắn, nói:“Ta mới không cần! Ngươi lại không thích ta, ta sao phải nghĩ đến ngươi? Ngươi thích Oánh nhi tỷ tỷ, trong lòng Oánh Nhi tỷ tỷ nghĩ tới ngươi là được rồi, không phải sao?”Tử Lạc Vân không vui nói:-”Ai nói ta thích Lâm Oánh Nhi? Nàng chỉ là người bồi đọc cho ta!”Vệ Lan kinh ngạc ngẩng đầu, nói:-”Ngươi không thích Oánh nhi tỷ tỷ? Nhưng là Oánh nhi tỷ tỷ lại nói, ngươi thích nàng nha, hơn nữa, nàng cũng thích ngươi! Nàng thích ngươi như vậy, làm sao ngươi có thể không thích nàng đây? Hơn nữa, Oánh nhi tỷ tỷ còn xinh đẹp như vậy ách. . . . . . . . .”Vệ Lan còn chưa nói xong, đôi môi đã bị Tử Lạc Vân ngăn lại, thời điểm đôi môi ấm áp của hắn dán lên môi nàng, nàng chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng, đầu óc trống rỗng, nàng sớm đã quên chính mình phải đẩy Tử Lạc Vân ra.Mà Tử Lạc Vân vốn chỉ định ngăn cản nàng nói tiếp, nhưng vừa hôn lên môi nàng, lại phát hiện mình đã không ngừng được, hắn hiện tại mới biết được, hắn đến cỡ nào tưởng niệm đến nụ hôn này, hơi thở ngọt ngào của nàng, làm hắn cảm thấy bao nhiêu cũng không đủ.Không biết qua bao lâu, trong lòng Tử Lạc Vân phảng phất có một mồi lửa đang thiêu đốt, hôn môi nàng, cũng không thỏa mãn được hắn, hắn đột nhiên muốn càng nhiều, tuy rằng hắn vẫn đang chủ động, nhưng là, hắn dù sao cũng mới lần đầu nếm thử tư vị , huyết khí thiếu niên cương lên, từng này tuổi, hắn lần đầu tiên xúc động, hơn nữa, hiện tại trong lòng còn ôm một nữ hài tử hắn không chán ghét. Cho nên, hai tay Tử Lạc Vân không tự chủ đặt lên chỗ tròn tròn mềm mại trước ngực nàng.//Cái gì vậy trời, cha này chắc sắp bị đấm cho lệch mặt luôn//Phiên ngoại — Lâm Oánh Nhi ghen ghétEdit: Muỗi VoveTheo động tác của Tử Lạc Vân, thân thể Vệ Lan nhịn không được run rẩy, cả người nàng giống như hòa tan thành một vũng nước, nàng chỉ có thể vô lực dựa vào Tử Lạc Vân, bấu víu trên người hắn, trong miệng phát ra từng tiếng ngâm rất khẽ.Mà âm thanh này, giống như một gáo nước lạnh đổ xuống đầu Tử Lạc Vân, làm hắn nháy mắt thanh tỉnh lại, hắn bỗng nhiên dừng động tác, cũng không đẩy Vệ Lan ra, hắn vẫn đang gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực.Sau khi Tử Lạc Vân đột nhiên dừng động tác, Vệ Lan mới giật mình thanh tỉnh, nàng lúc này vừa xấu hổ vừa tức giận, không biết làm gì hơn là chôn sâu đầu vào trong ngực hắn, một cử động cũng không dám.Qua một hồi lâu, Tử Lạc Vân nhẹ nhàng đẩy nàng ra, thanh âm khàn khàn nói:-”Được rồi, ngươi đi nghỉ đi!”Đột nhiên bị Tử Lạc Vân đẩy ra, không biết vì sao, Vệ Lan cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ mất mát, bất quá, nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ thấy nàng tức giận trừng mắt nhìn Tử Lạc Vân, sau đó rất nhanh xoay người chạy ra ngoài.Sau khi Vệ Lan rời đi, Tử Lạc Vân lấy tay khẽ vuốt lên đôi môi, trên tay hắn vẫn còn lưu lại hương thơm của nàng, hắn rất thích loại hương vị này. Không biết vì sao, mỗi lần ngửi thấy hương thơm độc nhất trên người nàng, trong lòng hắn có một loại cảm giác thỏa mãn rất khó hình dung, hắn đột nhiên có một suy nghĩ, để xấu nha đầu này trở thành nữ nhân của mình cũng không tồi, tựa như phụ thân và mẫu thân, tương thân tương ái. . . . . . . .Nghĩ đến đây, trong lòng Tử Lạc Vân cả kinh, hắn đây là làm sao vậy? Làm sao có thể có ý tưởng như thế? Chẳng lẽ, hắn thật sự thích nàng sao? Tử Lạc Vân lắc lắc đầu, hắn làm sao có thể thích xấu nha đầu này đây? Bộ dáng mặc dù không tính là xấu, thế nhưng, cũng không tính xinh đẹp, hắn sẽ không thích nàng, hắn hiện tại hôn nàng, chẳng qua chỉ là muốn chơi đùa mà thôi!Tử Lạc Vân cùng Vệ Lan không biết là, ở một góc khuất cách Dạ Vân điện không xa, có một bóng người đang đứng lặng, giờ phút này trong con ngươi tràn ngập ghen ghét. Nàng chính là Lâm Oánh Nhi, nàng vốn tưởng thừa dịp đêm khuya đến đây, sẽ tìm được Tử Lạc Vân, nhưng là, nàng không nghĩ đến, cư nhiên thấy Vệ Lan từ trong tẩm cung Tử Lạc Vân chạy ra ngoài.Mặc dù là ban đêm, nhưng bởi vì xung quanh đèn đuốc sáng trưng, nàng vẫn thấy được khuôn mặt Vệ Lan đỏ bừng, xem nàng ta thần sắc xấu hổ thế kia, vừa rồi ở trong tẩm cung xảy ra chuyện gì, không cần nói , Lâm Oánh Nhi cũng đoán được.Thấy một màn như vậy, dung nhan xinh đẹp của Lâm Oánh Nhi dần trở nên vặn vẹo, hai tay nàng siết chặt lấy nhau, móng tay dài cắm thật sâu vào trong da thịt, nhưng là, nàng dường như lại không thấy đau đớn.Nội tâm của nàng đã bị cảm giác ghen ghét nhấn chìm, nàng nỗ lực nhiều năm như vậy, lại thua ở trong tay một con nhóc vừa mới tiến cung không lâu, bảo nàng như thế nào cam tâm? Không, nàng không cam lòng, từ hôm nay trở đi, nàng tuyệt đối không cho phép bất kỳ người nào ngăn cản bước chân nàng. Nàng muốn trở thành hoàng hậu cao cao tại thượng, nàng muốn toàn bộ Lâm gia chết không có chỗ chôn! Bất cứ ai muốn ngăn trở nàng báo thù đều phải chết!Bởi vì, nàng biết, nàng không thể từ bỏ Tử Lạc Vân, nếu là bỏ lỡ hắn, không biết sẽ có những tra tấn nào chờ đợi nàng đây, nàng không muốn như vậy, nàng muốn báo thù, cho nên, nàng phải giữ chặt Tử Lạc Vân trong lòng bàn tay, chỉ có lợi dụng Tử Lạc Vân, nàng mới có thể có cơ hội đả kích Lâm gia, giết chết phụ tử Lâm gia!Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Oánh Nhi lộ ra một nụ cười âm tàn, Vệ Lan, ngươi đừng trách ta, đây đều là tự ngươi tìm đến! Ai kêu ngươi không biết cất nhắc?Cách đó không xa, truyền đến từng trận tiếng bước chân, Lâm Oánh Nhi rất nhanh thu hồi ý cười trên mặt, thật sâu nhìn vào tẩm cung sáng đèn của Tử Lạc Vân, sau đó xoay người, đi về phương hướng Vệ Lan rời đi.Sau khi chạy ra khỏi tẩm cung của Tử Lạc Vân, Vệ Lan cũng không trở về phòng ngủ của mình, mà bước nhanh tới hòn giả sơn trong ngự hoa viên, thời điểm dừng bước, nàng nặng nề thở dài một hơi, cảm giác bối rồi, rốt cục mới bình tĩnh được một chút. Nhưng là, vừa nghĩ tới nụ hôn với Tử Lạc Vân, mặt của nàng lại không khỏi đỏ lên, ban đêm yên tĩnh, nàng rõ ràng nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.Nàng đây là làm sao vậy? Vì sao mỗi khi hắn ôm nàng, nàng sẽ có loại cảm giác rất kỳ quái? Vừa rồi rõ ràng rất sợ hãi, nhưng là, nàng lại không đẩy hắn ra, nàng rõ ràng là rất tức giận trước hành động của hắn, nhưng là, khi hắn hôn nàng, trong lòng lại có một cảm giác ngọt ngào? Nàng điên rồi, nàng đúng là điên rồi! Vệ Lan ảo não gãi gãi đầu, nàng từ lúc nào thì trở nên kỳ quái như vậy? Đều tại Tử Lạc Vân, nếu không phải vì hắn, nàng cũng không biến thành bộ dạng thế này?Nghĩ đến đây, Vệ Lan có điểm tức giận vỗ mạnh lên cành mai bên cạnh, đem toàn bộ những đóa hoa đang nở rộ rơi đầy đất. Bỗng nhiên, phía sau có một trận tiếng bước chân truyền đến, Vệ Lan cảnh giác quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thân ảnh mềm mại của Lâm Oánh Nhi đang hướng nàng đi tới. Nàng hơi sửng sốt một chút, không khỏi ngạc nhiên hỏi:-”Oánh nhi tỷ tỷ, sao tỷ lại ở chỗ này?”Thái độ của Lâm Oánh Nhi lại rất khác thường, cười đi đến bên cạnh nàng, thân thiết nói:-”Muội muội không phải cũng đang ở nơi này sao? Tỷ tỷ ngủ không được, cho nên ra ngoài đi dạo một lát.”Vốn Vệ Lan vừa nhìn thấy Lâm Oánh Nhi, trong lòng có một chút bất an không yên, bởi vì lần trước, sau khi Tử Lạc Vân hôn nàng bị Lâm Oánh Nhi bắt gặp, Lâm Oánh Nhi vẫn đối với nàng rất lạnh nhạt, nay đột nhiên ôn nhu gần gũi, có lẽ đã hết tức giận.Nghĩ đến đây, Vệ Lan không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên khuôn mặt nở một nụ cười thuần khiết, vui vẻ nói:-”Oánh nhi tỷ tỷ, tỷ cũng thích đến đây sao?”Phiên ngoại — Tâm kế của Lâm Oánh NhiEdit: Muỗi VoveNhìn nụ cười thanh thuần trên khuôn mặt Vệ Lan, trong lòng Lâm Oánh Nhi càng thêm ghen ghét vạn phần, bất quá, nàng lòng dạ thâm sâu, lại giỏi ngụy trang, lập tức cũng lộ ra nụ cười vô hại, thản nhiên nói:-”Đúng nha, ở lâu trong cung, cảm thấy nơi này cũng không phải là một nơi tốt, nhiều lúc cũng gặp rất nhiều chuyện phiền muộn.”Nghe thấy Lâm Oánh Nhi nói tâm tình phiền muộn, Vệ Lan nghĩ nàng là vì chuyện ngày hôm đó, lập tức liền hổ thẹn cúi đầu, nhẹ giọng nói:-”Oánh nhi tỷ tỷ, kỳ thật chuyện ngày đó không giống như tỷ nghĩ đâu, chẳng qua chỉ là hiểu lầm. . . . . . . .”Mà Vệ Lan vẫn chưa nói xong đã bị Lâm Oánh Nhi ngắt lời:-”Muội muội, đừng nói nữa, ngày đó là tỷ tỷ không tốt, hôm nay tỷ tỷ ở đây xin lỗi muội, hi vọng muội không nên trách tỷ tỷ ngày đó đối với muội như vậy.”Nói xong, Lâm Oánh Nhi hướng Vệ Lan khẽ nhún. Đối mặt với thái độ đột nhiên chuyển biến của Lâm Oánh Nhi, Vệ Lan không khỏi ngây ngẩn cả người, nàng kinh ngạc nhìn Lâm Oánh Nhi nói:-”Oánh nhi tỷ tỷ, tỷ không trách ta sao?”Lâm Oánh Nhi mỉm cười, ôn nhu giải thích:-”Ngày đó là tỷ tỷ lỗ mãng rồi, tỷ tỷ không nên đối với muội như vậy, là vì trong lòng có một chúc khúc mắc, muội có biết, Lạc Vân hắn ngoài trừ ta. . . . . . Kia. . . . . . Bên người hắn chưa từng có nữ nhân khác, ngày đó tỷ tỷ đột nhiên nhìn thấy hắn và muội muội như thế, trong lòng nhất thời khổ sở, mới có thể. . . . . . . . .”Nói tới đây, Lâm Oánh Nhi thở dài một hơi, dừng một chút, lại nói:-”Kỳ thật, là tỷ tỷ là không đúng, Lạc Vân sau này nếu trở thành hoàng thượng, hắn làm sao có thể chỉ thích một mình ta được? Hơn nữa, muội muội lại hồn nhiên đáng yêu như vậy, cùng với người khác, còn không bằng ở cùng với muội! Như vậy, sau này, cho dù chúng ta cùng chung một chồng, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình tỷ muội của hai chúng ta, không phải sao?”Vệ Lan nghe Lâm Oánh Nhi nói, trong lòng không khỏi dâng lên một trận ảm đạm, nàng vốn nghĩ Tử Lạc Vân chỉ duy nhất đối với nàng như vậy, nhưng là, nguyên lai cũng không phải, hắn cùng với Lâm Oánh Nhi sớm đã làm những chuyện như vậy rồi.Nghĩ đến đây, trong lòng Vệ Lan không khỏi tự giễu cười, đúng vậy a, Oánh nhi tỷ tỷ là người trong lòng hắn, hắn như thế nào lại không cùng tỷ tỷ làm những chuyện như vậy đây? Nhưng là, nhưng là, hắn vì sao lại đối xử như thế với nàng? Đùa cợt nàng, vui vẻ lắm sao?Nghĩ đi nghĩ lại, Vệ Lan không khỏi đỏ hai vành mắt, Lâm Oánh Nhi phía trước nói những gì, nàng căn bản không nghe lọt, nàng hiện tại chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ ủy khuất, hận không thể lập tức chạy đi hỏi Tử Lạc Vân tại sao cứ muốn trêu đùa nàng!Biến hóa trên mặt Vệ Lan, làm sao qua được ánh mắt Lâm Oánh Nhi, chỉ thấy khóe môi nàng giương lên một chút cười lạnh, vươn tay, nhẹ nhàng đẩy Vệ Lan, ngữ khí phảng phất có điểm lo lắng hỏi:-”Muội muội, ngươi làm sao vậy?”Vệ Lan bị Lâm Oánh Nhi đẩy một cái, nháy mắt phục hồi tinh thần lại, miễn cưỡng cười cười, nói:-” Oánh nhi tỷ tỷ vừa mới nói cái gì?”Lâm Oánh Nhi kéo tay Vệ Lan, cười nói:-”Tỷ tỷ vừa mới nói, về sau tỷ tỷ nguyện ý cùng muội muội thị nhất phu, chúng ta cùng nhau hầu hạ Lạc Vân, trở thành phi tử của hắn, được chứ?”Vệ Lan lắc lắc đầu, nói:-”Oánh nhi tỷ tỷ, tỷ không cần vì ta mà ủy khuất chính mình như thế, Lan nhi đã từng đáp ứng sư phó, sau này phải gả một nam nhân toàn tâm toàn ý với mình. Tỷ tỷ hảo toan tính, Lan nhi tâm lĩnh!”Nghe được câu nói này cuả Vệ Lan, Lâm Oánh Nhi không khỏi bất ngờ, nàng vẫn cho rằng, Diệp Lạc sở dĩ để cho Vệ Lan trở thành thị vệ bên người Tử Lạc Vân, chẳng qua cố ý để Vệ Lan tiếp cận Tử Lạc Vân, nhưng là, nàng không có nghĩ đến, Vệ Lan giống như không có ý với Lạc Vân, chẳng lẽ nàng nghĩ lầm rồi sao? Chẳng lẽ Vệ Lan thật sự không thích Tử Lạc Vân? Hay là nàng ta muốn độc chiếm Lạc Vân?Nghĩ đến đây, Lâm Oánh Nhi không khỏi xụ mặt xuống, nàng lạnh lùng thốt:-”Chẳng lẽ muội muội ngay cả cơ hội cùng thị nhất phu cũng không nguyện ý cấp cho tỷ tỷ sao? Muội muội, làm người không nên quá tham lam, muội làm như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy quá mức sao?”Gặp Lâm Oánh Nhi tức giận, Vệ Lan biết là nàng ta hiểu lầm, vội giải thích nói:-”Oánh nhi tỷ tỷ, tỷ hiểu lầm rồi, Lan nhi không có ý đó, thái tử gia thích tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng thích thái tử gia, cho nên, thái tử gia sẽ không phải là phu quân của Lan nhi, Lan nhi cũng không có đối với thái tử gia có bất kỳ tình ý nào, thỉnh Oánh nhi tỷ tỷ không nên hiểu lầm.”Lời nói của Vệ Lan, Lâm Oánh Nhi nửa tin nửa ngờ, bất quá, sắc mặt cũng dần dịu lại, cười hỏi:-”Một nam tử xuất sắc như Lạc Vân rất hiếm thấy, huống chi, Lạc Vân lại là đương kim thái tử gia, chẳng lẽ muội muội tuyệt không có chút động tâm sao? Hay là, muội muội đã thích ai khác rồi?”Vệ Lan có điểm khổ sở cúi đầu, không thèm nhắc lại, nàng biết, Tử Lạc Vân bất kể là gia thế cùng dung mạo trong Tây Lương quốc đều hơn hẳn những người khác, nhưng trong lòng hắn không có nàng, cho nên, nàng không thể thích hắn!Mà động tác cúi đầu của Vệ Lan, lại bị Lâm Oánh Nhi hiểu lầm là đang khó xử vì tình, trong nội tâm nàng không khỏi cảm thấy vui vẻ, nếu người trong lòng Vệ Lan không phải Tử Lạc Vân, như vậy tốt lắm! Nàng chỉ cần khuyên Vệ Lan đi tìm người kia, khuyên nàng rời khỏi hoàng cung, như vậy, sau khi nàng ta rời khỏi hoàng cung, lại thông báo cho Lâm Phi, để Lâm Phi thần không biết quỷ không hay bắt Vệ Lan đi, đây chẳng phải là đẹp cả đôi đường sao?Nghĩ đến đây, Lâm Oánh Nhi trong lòng âm thầm quyết định chủ ý, thăm dò nói:-”Làm sao vậy? Muội muội, muội có phải hay không thật sự có ý trung nhân rồi? Tại sao không nói ra đi, đừng làm tỷ tỷ tò mò nữa?”Vệ Lan ngẩng đầu, đối Lâm Oánh Nhi cười cười, nói-”Oánh nhi tỷ tỷ, tỷ cũng đừng có hồ đoán, Lan nhi nơi nào thì có ý trung nhân nha, được rồi, đã muộn, Oánh nhi tỷ tỷ vẫn là sớm một chút quay về tẩm cung nghỉ ngơi thôi, Lan nhi ngày mai còn phải dậy sớm, sẽ không bồi tỷ tỷ!”Nói xong, Vệ Lan không đợi Lâm Oánh Nhi đáp lời, khổ sở xoay người rời đi. Lâm Oánh Nhi đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh Vệ Lan dần nhập vào trong bóng tối, trong mắt hiện lên một tia âm tàn, khẽ hừ lạnh nói:-”Cho dù ngươi thích không phải Tử Lạc Vân, ta cũng vậy sẽ không bỏ qua cho ngươi! Bởi vì, ngươi là uy hiếp lớn nhất!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.