Đọc truyện Thái Tử Phi Rắc Rối – Chương 87: Ván bài lật ngửa
– Lợi hại quá! Nhiên Nhi tiếng sáo của nàng có năng lực thôi miên thần kỳ thật đấy! Cổ đại thật lắm trò vu thuật huyền bí!
Như Ý mắt sáng rực níu áo kéo tay Linh Nhiên biểu lộ sự ngưỡng mộ. Nàng cũng biết yêu pháp có điểm quái dị bất thường chẳng ngờ trí tưởng tượng của nàng chưa xứng với một nửa tầm cao của nó.
– Nàng không lo hỏi cung hắn đi, ta thổi mệt đứt hơi! Nàng phải biết đánh đàn thì dễ chứ thổi sáo mệt hơn nhiều lắm!
– Được, xong ngay! Trò này thật hay đánh đàn thổi sao thôi miên, chúng ta mà ở hiện đại chẳng phải giàu to rồi sao? Đè đầu con mồi ra bảo hắn tiết lộ mật mã két sắt, tài khoản ngân hàng… một ngày thôi cũng đủ thành phú bà rồi!
– Nàng lải nhải cái gì đấy? Không cần thì ta thu sáo nhé!
Linh Nhiên chớp chớp mi, Như Ý có vốn từ vựng khác thường chẳng ít, chuyện này trách nàng kiến thức tầm thường hay thính giác có vấn đề đây?
– Thực ra ta hỏi xong lâu rồi! Căn bản hắn khai hay chối ta đâu cần, hôm nay tới đây định chọc tức hắn thôi! Ta vốn dĩ thù dai có thù phải báo đáp hậu hĩnh.
– Khi nào thì hạ quân cờ chiếu hết đây, nàng lề mề ta ngại chẳng thể ở lâu lỡ mất dịp coi kịch hay!
– Mọi sự đã sắp đặt đâu vào đấy rồi, ta còn nôn nóng hơn nàng đó chứ. Lâu như vậy ta còn chưa nhìn thấy Trường ca ca!
“Chỉ có cắt cử người theo dõi chàng 24/24 thôi” Như Ý âm thầm bỏ thêm vế sau. Nàng tin tưởng chàng yêu mình đủ nhiều để buông tay cho “hoa bướm” kề cận nhưng phòng hơn chống, ông bà có dạy cẩn tắc vô áy náy mà.
Nhân loại ai không có tính ích kỷ cố hữu, nàng đi tiên phong cho tốp người tôn thờ “chủ nghĩa cá nhân, người không vì mình trời tru đất diệt” đó. Tiêu công chúa tính kế, Liên công chúa cũng âm mưu, nàng không có ý kiến gì với việc người ta mưu hại lẫn nhau tranh giành thứ mình muốn. Cuộc sống vốn dĩ là một cuộc đấu đá vĩnh viễn chẳng có điểm kết thúc. Hai mỹ nhân đó xảo trá ngoan độc với ai nàng mặc kệ có điều khi lọi ích của nàng bị động chạm, nàng sẽ không nể mặt với bất kỳ lý do nào đâu.
Ngày đó đi trên đường bị xe ngựa điên chèn ép nàng đã biết vụ giành giật này mình nhất định phải tham gia hơn nữa đã lấn sân thì phải đóng góp thật hoành tráng kinh thiên động địa khiến mấy người đó chẳng rét run thì tê da đầu đổ mồ hôi lạnh. Thái tử phi Đại Nam Quốc, thê tử tương lai của Bạch Trường ca ca vị trí này nàng đã định, bất kỳ ai cũng đừng hòng xoay chuyển thế cục.
Thái tử phủ!
Hậu hoa viên trăng thanh sáng tỏ hương hoa thơm ngào ngạt thoảng trong gió, thái tử mở tiệc tại tư gia đãi các vị quốc khách thật náo nhiệt rầm rộ. “Tháng ngoại giao khu vực” sắp đi vào hồi kết mặc dù “đại hội cầu thân” xem như thất bại thảm hại nhưng phái đoàn ngoại giao các nước nói chung vẫn đạt được những thỏa thuận khác thỏa mãn một cách tương đối. Bỏ đi dịp cầu thân đa phần mang màu sắc chính trị này nước chủ nhà rất linh hoạt thay thế bằng một loạt các hoạt động vui chơi giải trí, giao lưu văn hóa nghệ thuật khác độc đáo và mới mẻ vô cùng.
Những ngày này nếu dân tình tụ tập không phải buông lời tiếc rẻ về đại hội cầu thân thì sẽ nói về tổ chức Mỹ Nhân Quán mới nổi với vai trò “đại sứ thân thiện” cây cầu kết nối tinh hoa dân tộc không biên giới. Thương hiệu mỹ nữ của Mỹ Nhân Quán lúc này đại diện cho giá cả phải chăng nhưng đẳng cấp thượng thừa chất lượng trong mơ, ở đâu cần Mỹ Nhân Quán có mặt ở đâu khó có Mỹ Nhân Quán lo…. đương nhiên thù lao thì phải trả rồi, ai hơi đâu mà phục vụ không công (^_^).
Vương thái tử lúc này một thân lam y tuấn dật bước ra vị trí giữa hoa viên mở lởi chào mừng các vị quan khách hạ cố tới dự tiệc. Ánh trăng bàng bạc phù lên người chàng một vầng sáng lóng lánh, chàng đứng đó cười nói hào sảng, quyến rũ vạn phần khiến các nữ khách nhân ngưỡng mộ chàng người người uất hận chẳng thể nhào tới ngay tức thì bày tỏ tấm chân tình hay mạnh dạn hơn là cầu hôn chàng công khai. Nam nhân tốt như thế mà chẳng dành cho mình thật là uổng phí cả một đời thanh xuân mộng ước rồi.
– Gần đây các vị tiểu thư có nghe đồn đãi gì chăng? Vương thái tử hình như bị trúng tình độc nên trí nhớ bị ảnh hưởng!
– Có nghe chút ít, chẳng rõ thực hư ra sao nữa!
– Nghe nói chàng quên mất Chiêu Văn mỹ nhân rồi! Mối tình si nổi danh khắp thiên hạ như thế chàng cũng có thể quên mất các vị cô nương không thấy lạ
lùng sao?
– Ta nghe nói là bị hạ dược lãng quên gì đó!
– Có chuyện hoang đường như vậy ư? Thế gian tồn tại loại dược khiến người ta quên người trong lòng, ta chẳng tin tưởng lắm!
– Ai biết được có phải đặt điều đồn nhảm hay không, mất trí nhớ là một bệnh trạng đâu có hiếm hoi gì.
– Cô nương chưa rõ sự việc rồi, thái tử chỉ quên Chiêu Văn tiểu thư thôi những vấn đề khác nhớ rõ!
…
Tiếng xì xầm cứ to nhỏ lan tỏa không ngớt, Tiêu Nguyện Ưu lén ném cho Liên Tịch Hoa một nụ cười chế giễu với khiêu khích. Tin tức là bổn công chúa cho phát tán đấy nàng làm gì được ta, dám làm mà không dám nhận xem ra nàng cũng chỉ tầm thường cỡ đó thôi! Sau đợt này Kim Quốc công chúa hồi quốc cơ hội gặp lại Trường ca ca là con số không, nàng có muốn đảo ngược thế cờ cũng chẳng có cách nào. Nhưng Nguyện Ưu ta thì khác, ta là tiểu sư muội của sư huynh, nàng chờ đi rất nhanh sẽ có liên hôn giữa Vũ Quốc và Đại Nam Quốc khi đó biết đâu nàng sẽ được cử đến dự hôn lễ của chúng ta.
Tịch Hoa nhìn nụ cười thắng lợi của Nguyện Ưu thì giận tím ruột bầm gan bất đắc dĩ là nàng phải bảo đảm hình tượng ngồi yên lặng làm như không thấy. Nàng đâu thể thách đấu với nàng ta chứ, nàng không có võ công, giảo hoạt như nàng ta hiển nhiên là sẽ nhằm ngay sở đoản của Tịch Hoa nàng mà công kích rồi. Có điều sao sự thể lại diễn tiến không lường trước được như lúc này chứ? Vũ Quốc công chúa biết bí mật của “ đoạn tình giới ái”, Trường ca ca tuy trúng độc nhưng khả năng kiểm soát rõ ràng đâu có mất hẳn như lục y nam tử bí ẩn kia giới thiệu đâu. Chàng có quan tâm đến nàng nhưng vẫn luôn trong khuôn khổ cho phép, nàng đôi lúc còn có cảm giác Trường ca ca nhìn mình với ánh mắt thù địch.
– Vương công tử, sao ta có cảm giác huynh lơ đãng ít nhiều vậy? Huynh chờ ai sao?
– Đúng rồi Bạch Trường huynh, nhìn bộ dạng của huynh ta mạo muội đoán huynh chờ mỹ nhân xuất hiện đây!
Hai câu thoại của Liên Lãm Giang và Trữ Dương Diễn lọt vào tai những người xung quanh, mọi người liền bị cuốn vào vòng thu hút. Mỹ nhân nào khiến thái tử Đại Nam Quốc đứng ngồi không thoải mái vậy chứ? Chuyện hay đáng xen vào bàn tán nhất là khi khổ chủ của vấn đề đang hiện diện ngay trước mặt, muốn biết gì trực tiếp hỏi hắn thật tốt.
– Phiền phức Liên huynh với Trữ huynh quan tâm rồi!
– Ta đoán đúng rồi sao? Huynh đợi mỹ nhân thật, ôi Vương huynh thật tàn nhẫn nha, huynh có biết bao cô nương ở đây chỉ vì lời thừa nhận này của huynh mà tim rơi xuống địa ngục đấy! Ta xót xa thay cho các nàng! Đau lòng quá!
Kiểu ăn nói buồn nôn này đương nhiên là thốt ra từ miệng Hoa hoa công tử họ Trữ kia rồi. Bạch Trường thầm ảo não sao trước đây chàng không phát hiện ra miệng lưỡi tên này thật khó đỡ nhỉ? Hắn nói những câu này chẳng cảm thấy ngượng miệng sao, đáng nể phục thật ( Chiqu: Bó tay ca ca còn dám bình phẩm à, năm xưa huynh chẳng giống hắn y đúc chắc, cá mè một lứa như nhau làm thế quái nào phát hiện ra được!!!).
– Tân khách đang tiến vào Phong Quốc, Nhị vương gia Lương Hoàng công tử và vương phi Long cô nương; Tuyết Quốc,Vân vương gia Ngọc công tử và vương phi Giả Chân cô nương ; Nguyệt Quốc, hoàng thái nữ Thủy cô nương ; nước chủ nhà, Chiêu Văn cô nương.
Tiếng huyên náo ồn ào lập tức chựng lại cả một khoảng không gian chứa
đựng gần trăm người như một hành động tương tự giống nhau, ngậm miệng lại bỏ qua cuộc đối thoại đang nói quay đầu nhìn về phía cổng vào. Họ không nghe lầm đi Chiêu Văn cô nương trong lời thông báo còn có thể là ai ngoại trừ nữ tử nổi danh tên Như Ý được chứ?
Phản ứng tiếp theo không ai bảo ai tiếp tục động loạt nhìn qua họ Vương xem cái mặt mo của hắn biến thành cái dạng gì rồi? Bọn họ tò mà nha, lời đồn hắn quên nàng là đúng hay sai lúc này sao có thể không hiếu kỳ được chứ? Mặc dù có năm nam chủ cầu hôn Như Ý thật nhưng thái tử Bạch Trường nổi trội bậc nhất, nữ chủ thích hắn nàng cầu hôn hắn. Bọn họ còn có một đoạn tình lâm li bi đát lùm xùm trong quá khứ, dân gian còn lưu truyền câu chuyện tình của bọn họ lãng mạn đến nỗi ngoài bìa sách có in sẵn câu “chống chỉ định dành cho người dễ xúc động” cơ mà.
Thời điểm mấu chốt này trong mắt nam nhân vật chính trong mắt chỉ thấy đối phương không dung nổi bất kỳ cái thứ gì khác. Chàng đã thật lâu không nhìn thấy bóng hình nàng, không được ôm nàng, không được nghe giọng nói thánh thót của nàng cũng không thể nhìn vào đôi mắt long lanh như ngọc kia… chàng thật có biết bao nhiêu khổ sở! Chàng luôn biểu hiện ra bên ngoài vẻ mặt đã lãng quên bảo bối, diễn xuất đạt đến nỗi gần như tất cả đều bị lừa.
– Tiểu Ý Nhi, bảo bối của ta!
Bạch Trường bước nhanh lại ôm chầm lấy Như Ý trước bao cặp mắt xoi mói tọc mạch với đa dạng biểu cảm sắc thái tùy chủ nhân của nó kia. Chàng cười rạng rỡ đến mức chói mắt, ôm báu vật trong tay xoay một vòng trên mặt đất khiến nữ nhân trong lòng có chút ngượng ngập vì biểu tình trẻ con thái quá của hắn kia.
– Bảo bối, ta thật nhớ nàng quá!
Chàng nói xong liền cúi đầu áp lên môi nàng hôn nàng say đắm giữa sự chứng kiến của bàn dân thiên hạ. Bao ngày tưởng nhớ điên cuồng, bao đêm thao thức nằm mộng, chàng thật khó kìm nén cảm xúc đang dâng trào lên lúc này. Ôm trong lòng người yêu dấu chàng đâu biết hành động của mình đang tác động mạnh mẽ đến đám người xung quanh mức độ ra sao.
Nữ khách nhân đỏ mặt xấu hổ có điều các nàng ít nhiều đều ghen tỵ với Như Ý. Biểu lộ tình cảm nồng nhiệt bỏ qua lễ nghi thế tục, ánh mắt bàn tán suy xét của người ngoài, nam nhân của nàng phải có bao nhiêu yêu quý nàng mới dám làm vậy chứ? Nam khách nhân ngước mắt nhìn trăng không thì ngắm hoa nhìn cỏ trong hoa viên, tâm trạng lẫn lộn khó diễn tả. Tên kia gan dạ đó chứ, hắn thật may mắn không bị ăn tát thật là số mệnh tốt được sinh dưới ngôi sao phong lưu có thế lực nha!
Hôn nhau giữa chốn đông người… ừ thì cũng được đi… nhưng mà cũng không cần lâu vậy chứ, ngạt thở chết bây giờ. Ngày mai mà khắp kinh thành truyền đi tin tức thái tử và mỹ nhân trong lòng hôn nhau đến chết thì thật tổn hại mặt mũi hoàng thất đương triều nha! Một vài người bắt đầu thấy ngứa cổ bắt đầu tằng hắng cho “thông mũi mát họng” bất quá chưa ăn thua! Thêm vài người nữa bị muỗi đốt, họ liền ra sức đập bốp chát rùm beng dù rằng trời này làm gì có muỗi hơn nữa ở đây có đốt hương đuổi muỗi chất lượng cao rồi. Mà đập muỗi thôi đâu cần khoa trương thế dùng cả nội lực mà ra tay chắc mấy con muỗi đó khổng lồ như con voi.
– Ưm, chàng…
– Bảo bối khó chịu!
Nhân tố khách quan sau đó “vẫy cờ trắng đầu hàng” chả thèm để tâm nữa, may mắn yếu tố chủ lực bị thiếu dưỡng khí nên nàng bắt đầu phản kháng. Bạch Trường nhìn bảo bối trước mắt thấy nàng má hồng, thở gấp thì mỉm cười hôn lên trán nàng một cái sau cùng mới chịu buông nàng ra. Tha cho nàng lần này, để xem sau này ta xử trí nàng ra sao.
– Khách đến mà chàng không làm tròn phận sự gia chủ, chàng thật là…
– Bảo bối đừng trách, ta sẽ tạ lỗi với họ sau!
…
Hai người quấn quít lấy nhau từ thời điểm đó, người hâm mộ cũng có mà kẻ ganh ghét cũng không ít. Tịch Hoa ánh mắt thoáng vẻ ảm đạm, nàng nhìn qua Nguyện Ưu chớp mắt với nàng ấy thách thức. Như Ý xuất hiện trở lại thì Tịch Hoa ta kiên nhẫn chờ xem Tiêu công chúa người ra oai ở chỗ nào? Ta xem ngươi cuối cùng tài giỏi hơn ta ở ra sao, ngay cả “đoạn tình giới ái” cũng thất bại, Nguyện Ưu công chúa ta thật chờ mong cố gắng của ngươi nha!
Liên Tịch Hoa lúc này đinh ninh rằng dược hiệu của “đoạn tình giới ái” chào thua trước mối tình thâm của Bạch Trường. Thế gian có tồn tại loại tình cảm “thiên trường địa cửu” chẳng điều gì có thể làm phai nhạt được nó. Vương Bạch Trường kia chắc chắn là yêu Như Ý đến sâu sắc “khắc cốt ghi tâm” nên hắn tự động giải được dược tính, nhìn thấy nàng ấy liền nhớ ra ngay. Yêu say đắm như thế người ngoài còn có chỗ chen chân sao, nàng thật không biết lượng sức rồi!
Như Ý ra vẻ tập trung trong cuộc đối thoại với Bạch Trường nhưng ánh mắt nàng đôi lúc lãng đãng tìm kiếm ai đó. Sau vài lần lướt qua lướt lại nàng tìm ra mục tiêu cần quan sát, qua khóe mắt nàng thấy cô công chúa ôn hòa xinh đẹp tên Tịch Hoa đang cúi đầu buồn bã nhìn cây hoa đào bên cạnh, đừng nói là nàng ta đang âm thầm ca thán cho phận mình theo cái kiểu “hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình” nha. Thật tội lỗi nhưng Như Ý nàng thấy buồn cười dù nàng biết cười trên sự đau khổ của người khác chẳng hay ho. Hôm nay mình cười người ta ai biết được ngày sau sẽ xảy ra chuyện gì?
– Bảo bối ta nhận thấy trong mắt nàng tia đắc ý.
– Uy, có sao? Chàng chú ý nhiều quá đó nha, đây nè ăn bánh đi!
Như Ý chột dạ chối phắt, họ Vương này hắn có cần phút phút giây giây canh
trừng nhất cử nhất động của nàng như vậy không? Cơ mà nàng đắc ý chút đỉnh hắn nhìn cũng ra sao, cái này là do diễn xuất của nàng quá tệ hay con mắt nhìn nhận đánh giá của hắn cực kỳ tinh vi đây?
– Nàng chưa xong với ta đâu, nàng thật nhẫn tâm sao có thể biến mất lâu như vậy chứ? Ta nhớ nàng lắm, biết không?
– Ta lấy đại cục làm trọng chứ bộ, cũng tại chàng đào hoa lá cành quá mức nên ta mới mệt mỏi tính kế như vậy đó! Chàng còn dám trách cứ ta!
– Nhưng nàng ít nhất cũng phải lưu lại tin tức cho ta chứ, nàng biến mất dạng một vết tích cũng không có ta thật sự vô cùng bất an.
“ Đó là do chàng quá rảnh trong khi đó ta còn bao nhiêu truyện phải lo đâu có sung sướng như chàng đâu ” nàng phụng phịu xụ mắt xuống bí mật bồi thêm một câu trong lòng. Nàng tự dưng có chút thắc mắc họ Vương đó làm thái tử kiểu chi mà nhàn tản quá vậy, thời điểm này quốc khách từ khắp nơi đổ về hắn lẽ ra phải bận tối mắt tối mũi mới đúng. Đừng nói hắn đẩy hết việc cho cấp dưới còn bản thân thong dong hưởng thụ nha, lãnh đạo mà quan liêu thế thì chết lúc nào không biết đâu!
– Ánh mắt này của nàng là ý gì đây?
– Tới lúc ta tự nói cho chàng nghe, xem tiểu sư muội yêu quý của nàng tiến tới kìa, tới đúng lúc! Ta còn chưa tính sổ với nàng ấy đây!
Tiêu Nguyện Ưu hậm hực chủ động đi qua bên bàn tiệc sư huynh đang ngồi, đáng ghét hồ ly tinh Như Ý kia sống thật thọ mà. Cô ta vừa xuất hiện liền đoạt mất sự chú ý của Trường ca ca nhìn hai người âu yếm mà nàng ngứa hết cả mắt.
Họ Liên tầm thường kia nữa ngươi chống mắt lên mà xem ta xử đẹp nữ tử này, thật là một nữ nhân yếu đuối vừa lâm trận gặp đối thủ đã đầu hàng. Sư huynh tạm thời có hứng thú với nàng ta thì sao chứ, tình cảm đó chỉ là bồng bột nhất thời thôi, sư huynh sao có thể yêu thương thật lòng nữ tử ấu trĩ như vậy được.