Thái Tử Phi Rắc Rối

Chương 85: Kế trong kế, bảo bối luôn là người thắng cuộc


Đọc truyện Thái Tử Phi Rắc Rối – Chương 85: Kế trong kế, bảo bối luôn là người thắng cuộc

– Nói đi, Bảo Bối ở đâu rồi?

– Cái này còn phải hỏi huynh, làm sao muội biết được?

– Hỏi ta?

– Buổi tối huynh bị trọng thương, bảo bối không phải đi chung với huynh sao? Còn cái tên Ngọc Quốc hoàng tử Phi Bách Chiến đó nữa, sao huynh không đi hỏi hắn?

Nói như vậy ta có quen biết nàng nhưng Bảo Bối đi chung với ta khi ta bị đột kích chẳng lẽ nàng bị địch thủ bắt đi rồi. Nàng có nguy hiểm gì rồi chăng? Chỉ nghĩ đến đó tim chàng lại nảy lên với nhịp điệp hoảng loạn bất thường, chàng chỉ kịp cúi chào phụ mẫu còn chưa nghe họ cho phép rời đi bóng dáng đã phóng xa tít tắp tận đâu rồi. Văng vẳng sau lưng là tiếng hoàng đế phàn nàn với hoàng hậu.

– Còn chưa kịp nhận giải thưởng cho kẻ thắng đã chuồn rồi thật không để trẫm vào trong mắt.

– Bệ hạ muốn tặng thưởng gì cho hắn?

– Hai cú đấm ba cú đá, hắn khi nãy hét ầm lên khiến trẫm bị sặc không thể không trao thưởng được. Lần sau hắn đến vấn an hậu nhớ báo trẫm một tiếng để trẫm qua trao giải nhé!

Ngài nói xong nhìn xuống kẻ trong cuộc tranh tài cãi vã đoạt mức á quân kia còn chưa kịp nói gì nàng ta đã bảo có việc gấp rồi chuồn nhanh với tốc độ còn thần tốc hơn cả kẻ đoạt quán quân vừa rồi.

– Chẳng ai muốn giải thưởng của trẫm hết nhỉ?

Hoàng hậu cúi mặt giấu đi tia nhìn nửa trách cứ nửa trào phúng, bệ hạ tặng thưởng kiểu đó còn muốn thái tử với công chúa chậm lại lãnh đủ, họa có kẻ điên mới xâng xáo nha các con của nàng không ngốc đến mức đó.

Miêu La phủ.

Tịch Hoa trang điểm phục sức thật lộng lẫy xong đợi đã rất lâu mà Bạch Trường vẫn chưa tới, hôm qua hắn có nói sẽ đưa nàng đi bơi thuyền ngắm hoa sen mà.

– Công chúa, nàng có thư!


– Đưa vào đây.

Mỹ nhân cầm lá thư đọc được vài chữ dung nhan liền tối sầm, tay ngọc ngà chẳng mấy chốc bóp nhăn nhúm hết tờ giấy kia.

– Tiêu Nguyện Ưu đáng ghét dám giành giật với ta!

– Công chúa!

– Chuyện gì nữa?

Tâm trạng đang không tốt còn bị làm phiền, nàng hét lớn lên đánh mất vẻ thục nữ đoan trang thường ngày. Nữ tỳ vừa gõ cửa sợ đến run người uốn lưỡi mãi mới nói được hoàn chỉnh câu thông báo.

– Vũ Quốc… công chúa tới thăm!

– Không tiếp… khoan, mời nàng vào đây!

Nàng ném lá thư kia vào hỏa lò, nhếch môi cười dịu dàng lấy lại dáng điệu hiền thục vốn có. Người đã dám dấn thân tới ta chẳng lẽ lại không dám đứng ra nghênh đón sao? Bổn công chúa chống mắt chờ xem ngươi muốn làm gì?

– Liên công chúa, Nguyện Ưu quấy rầy!

– Tiêu công chúa ghé thăm, hân hạnh đón tiếp!

Tịch Hoa làm một tư thế mời ngồi vô cùng tao nhã vốn dĩ định đuổi khách đi nhưng nàng kịp thời suy nghĩ chu đáo trở lại. Nữ tử kiêu ngạo này ngạo mạn “đánh trống khua chiêng” tới bái phỏng mười phần nắm chắc mười là có mục đích mờ ám. Nàng vừa nhận được tin tức Nguyện Ưu đã có trong tay Đoạn Tình Giới Ái, nếu biết đến sự tồn tại của loại thuốc này đồng nghĩa với việc nàng ta đã hiểu rõ tại sao sự bất thường của Bạch Trường xuất hiện thời gian gần đây. Nhìn nàng ta dương dương tự đắc thế kia chẳng hiểu là muốn khích

bác hay chọc kháy cái gì nữa?

– Công chúa giá đáo chắc không chỉ để uống trà tán gẫu chứ?


– Nguyện Ưu ghé qua quấy rầy chỉ là muốn thỉnh giáo Liên công chúa một

chút chuyện thôi, hy vọng nàng không cảm thấy phiền.

Nguyện Ưu cầm chén trà trong tay cong môi khẽ thổi chẳng có ý định uống, canh chừng mãi mới nắm được tử huyệt của hồ ly tinh nếu không vờn tới vờn lui khiến cô ta chột dạ bất an chẳng phải uổng lắm sao. Nàng vô tình nghe được tin tức về một loại dược khiến cho người uống phải sẽ quên mất người trong lòng. Mấy ngày nay nàng ngẫm nghĩ mãi không hiểu tại sao sư huynh lại hành xử quái dị, quên sạch nữ nhân mà huynh từng nói là rất yêu tên Như Ý kia. Mọi chuyện đang yên đang lành đùng một cái lãng quên sạch sẽ một chút ký ức cũng không xót, nàng sao có thể chẳng nghi ngờ. Huống hồ hồ ly tinh họ Liên kia, sư huynh đã bao giờ có cảm tình đặc biệt với nàng ta đâu bỗng dưng huynh chiếu cố đặc biệt thật khiến nàng vừa khó hiểu vừa ghen tức.

Tiếc là nàng ta đã hết thời tự mãn rồi, nàng rốt cuộc cũng tóm gáy được trò quỷ cô ta dở ra sau lưng Trường ca ca. Thiên hạ chuyện lạ gì cũng có, ai mà biết được nhân gian còn tồn tại thứ thuốc mang công dụng yêu dị như Đoạn Tình Giới Ái chứ.

– Ta có một thứ rất hay, Liên công chúa muốn coi không? Sư huynh Bạch Trường của ta cũng nói nó rất thú vị!

Nguyện Ưu đặt lên bàn một lọ dược rồi mỉm cười tươi rói đắc ý nhìn sắc mặt tái dần của Tịch Hoa mà tự mãn vô cùng. Nàng mới chả vô sỉ như cô ta hạ dược lên sư huynh, nàng thừa nhận nàng cũng chẳng là nữ nhân tốt đẹp thiện lương gì. Nàng yêu sư huynh bất kỳ kẻ nào cản đường nàng đều gạt bỏ không thương tiếc nhưng tổn hại đến huynh ấy nàng sẽ không làm.

Tịch Hoa những tưởng Nguyện Ưu sẽ dùng lọ dược đó hạ lên Bạch Trường chuyển tác dụng của dược khiến chàng quay qua yêu nàng ta chỉ là Nguyện Ưu lại dùng nó đi tố giác nàng. Vương thái tử đâu phải kẻ ngu ngơ, chàng nếu nghi ngờ sẽ đề phòng nàng như vậy dược hiệu dù chưa được giải thì cơ hội lấy lòng chàng của nàng cũng đã giảm thiểu đến con số không rồi. Sao tình huống lại diễn ra theo chiều hướng này? Nam tử lạ mặt kia hắn không phải nói nhân gian người biết đến sự tồn tại của Đoạn Tình Giới Ái chỉ có mỗi hắn thôi sao?

– Tiêu công chúa có ý tứ gì mời nàng nói thẳng.

– Không có gì, ta chỉ là muốn thông báo cho công chúa một tin nàng thua rồi. Trường ca ca đã mất tin tưởng vào nàng, Như Ý mất tích hoặc có thể là mất mạng rồi, lần này Tiêu Nguyện Ưu ta thắng.

– Nàng là tới đây thị uy với ta sao? Nếu vậy bổn công chúa không rảnh phụng bồi nàng rồi! Người đâu, tiễn khách!

Giận quá sẽ mất khôn ăn nói hành xử kém cỏi, tự mãn quá cũng dẫn đến kết quả tệ hại xấu mặt mình, hai mỹ nhân xinh đẹp ai nấy đều tính kế. Nhưng là kế trong kế ai mới là kẻ đầu sỏ thì các nàng chưa phát hiện ra, người cười lớn nhất chưa chắc đã thẳng kẻ cười cuối cùng mới là đáng nể mặt.

Ngoại thành Tọa Đô tại một biệt viện nhỏ Ngân Du hất tay cho hai nữ tử gác cửa lui xuống, ngước mắt cười thân thiện với hai “khách hàng đại gia” của Mỹ Nhân Quán, nàng ra sức biểu hiện tinh thần “khách hàng là thượng đế” một cách mẫu mực nhất có thể.

– Hai vị cô nương, người các cô muốn gặp đang ở trong phòng!

– Cám ơn Ngân Du cô nương!


– Không có gì, phục vụ khách hàng với dịch vụ hoàn hảo là tiêu chí hàng đầu của Mỹ Nhân Quán chúng tôi!

– Chúng tôi thật ấn tượng!

Như Ý chân thành khen ngợi khiến cô nương ấy ánh mắt sáng lên nét tự hào, Ngân Du nàng tin tưởng đi khắp thiên hạ không có nam nhân tài trí xuất chúng như thiếu chủ. Mỹ Nhân Quán là tâm huyết của ngài đương nhiên là chất lượng nhất, hoàn mỹ nhất, tuyệt vời nhất… Hai khách hàng này thiếu chủ đã đặc biệt lưu ý nên nàng mười phần cẩn trọng hơn không thể có một chút sơ sót làm tổn hại mặt mũi của ngài ấy được.

– Tiểu nữ rút lui trước các vị từ từ bàn bạc!

– Không tiễn cô nương!

Trong lúc Như Ý lảng vảng đứng ngoài cửa nhàn tản nói chuyện xã giao thì Linh Nhiên tiến thẳng vào phòng đi đến bên giường nhìn một nam tử đang chìm đắm giải trạng thái vô thức. Nàng vươn tay giải phóng toàn bộ huyệt đạo bị phong bế cho hắn rồi ngồi xuống đợi hắn thu hồi thần trí từ từ. Ngày đó do giận hờn với phu quân nên nửa đêm mò đi tìm Như Ý uống rượu, ai ngờ đến đúng lúc thấy nàng ta đang trổ tài đánh đấm nàng rảnh rỗi nên nấp trên nóc nhà mục kích toàn bộ thật thỏa mãn con mắt.

– Hắn tỉnh chưa?

– Sắp rồi!

– Hừm, tên đao phủ này hôm đó xém hại chết ta, tội đáng băm vằm cho cá

ăn!

– Nàng khinh địch thì ráng mà chịu đi, than vãn cái nỗi gì?

– Vẫn là hắn tiểu nhân bỉ ổi, đánh lén ta chứ!

Như Ý tức giận trừng mắt nhìn tên nam nhân trên giường, hắn là thủ lĩnh đám sát thủ tốp thứ ba buổi tối bị ám sát liên hoàn kia, tên này cứ mở miệng là đòi sát Huyền Băng cung chủ thế mà ngày đó hắn cứ nhắm nàng tiến công lia lịa. Căn bản là nàng hăng hái nhảy vào trận địa của chúng trước nhưng bọn hắn cũng không nên chỉ chú tâm thiết lập vòng vây chém nàng mà phải bám sát mục tiêu quan trọng kia mới đúng chứ. Nàng nghĩ mình suy luận khá logic hợp tình hợp lý, muốn giết Bách Chiến ca ca thì phải nhắm vào hắn mới phải đạo, nàng còn nhớ rõ tên sát thủ hét lên cái đầu của cung chủ đáng giá “một vạn lượng hoàng kim” chứ chẳng ít.

Con số này nghe đã thấy không thực tế rồi cứ cho là cung chủ thù hằn với giang hồ chất đống cao ngất đi cộng thêm xuất thân lại đặc biệt lằng nhằng rắm rối, muốn giết hắn thì thù lao phải cao hơn người thường. Nhưng đắt đỏ hơn mấy phần cùng lắm là vài chục phần thôi làm gì đến cái mức “ một vạn lượng hoàng kim” đổi lấy một mạng được chứ. Sau đó sự tình diễn biến còn dở hơi khó lý giải là nhân vật “đắt giá” kia thì bọn sát thủ chẳng có vẻ gì là muốn “đặc biệt săn sóc” cả, trong khi cái mạng quèn của nàng chả có ma nào trả cho một đồng cắc bạc thì dân tình xúm xít lại vung đao giương kiếm tên nào cũng muốn chém ít nhất được một nhát. Cái kiểu hành xử khát máu kỳ quái của bọn chúng khiến nàng có cảm tưởng chém trúng nàng đồng nghĩa với việc hốt bạc, ai chém được càng nhiều tiền càng khấm khá. Đúng là cái đám thiếu não bộ Như Ý nàng cũng chẳng phải tượng nặn bằng bột nếp, muốn chém nàng lượm bạc cũng chả tới phiên bọn họ chen chân, nàng không biết tự chém chắc???

– Hừm ngươi tỉnh rồi, mới vài ngày không thấy mà xuống sắc dữ quá đi à! Sao vậy ta? Không lẽ là nhớ Nhiên Nhi bằng hữu trân bảo của ta ư?

– Yêu nữ, bớt xàm ngôn đi!


Nguyên An gằn giọng hận không thể bật dậy bóp chết nữ tử đáng ghét kia, hắn biết thắng thua đã định rơi vào tay cô ta muốn chém muốn giết hắn không có tư cách góp lời nhưng… cô ta thật khó ưa mà!

– Uy, sai rồi sao? Không nhớ bằng hữu của ta hẳn là nhớ ta rồi! Ta cũng biết

thế nên hôm nay đặc biệt tới thăm ngươi đây này, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh vạn phần đó nha!

– Yêu nữ không biết xấu hổ, ta khinh!

Bịch… tên nào đó vừa mới hồi phục được chút hơi tàn nhưng “cái miệng hại cái thân” đã bị tiểu mỹ nhân một cước đá ngay ngực muốn phun huyết mà chết. Như Ý che miệng cười đểu giả, nam nhân hạng bét mở miệng là chửi bới như dân chợ búa thế này không cần phải thương tiếc. Nàng bật một ngón cái đồng tình với Linh Nhiên, tiểu mỹ nhân nổi giận thật có uy phong nha cũng tại cái tên khờ kia chửi bới cũng không biết chọn chữ nghĩa cho nó văn hoa chút xíu. Yêu nữ! … Yêu nữ! Hắn chưa bị tiểu mỹ nhân nghiền thành bột là nhờ phước đức mấy kiếp tích cóp trong tài khoản ngân hàng địa phủ vừa được tự động rút ra xài hết trơn rồi.

– Ngươi khôn hồn chút đi tên kia nếu không phải còn chút giá trị lợi dụng sống chết của ngươi bổn tiểu thư chẳng hơi đâu mà can thiệp. Ngươi dẫn theo cả một đám sát thủ muốn lấy mạng ta, cơ duyên gặp mặt lần đầu ngươi đã chọn đứng trên phương diện là địch nhân của ta. Ta nói cho ngươi biết đừng có mở miệng là nguyền rủa ta này nọ vốn dĩ ta với ngươi không thù không oán ngươi muốn lấy mạng ta trước từ thời điểm đó thì ngươi đã mất đi tư cách mạt sát ta rồi!

Tên kia im lặng chẳng hó hé thêm câu nào chẳng rõ là do bị Linh Nhiên tổn thương quá nghiêm trọng hay thấy nàng nói có lý bất quá hắn câm miệng là được.

– Ngày đó là ngươi muốn giết ta đúng không? Ngươi theo lệnh của ai?

– Mạng của ngươi ta chả quan tâm chỉ trách ngươi cản trở đường ta giết Phi Bách Chiến nên ta ra tay đối với ngươi thôi!

– Lừa hài tử sao?

Như Ý quắc mắt lườm hắn sắc lẻm quả đúng là điển hình của nhân vật thiếu não “điếc không sợ súng” mà. Nàng ném hắn vào góc nhà mốc meo một thời gian cũng chẳng phải để nhàn nhã “ngồi chơi xơi nước trà” bỏ quên chính sự. Hắn tưởng hắn chối bay chối biến thì nàng điều tra không nổi ư?

– Họ Nguyên tên An, 19 tuổi là đệ tử của Văn Hoa phái, gọi đương nhiệm trưởng môn Tương Ám Minh công tử là cậu ruột trong nhà ngươi còn có phụ mẫu và đại ca. Hai năm trước ngươi tình cờ tương ngộ nhị tiểu thư của Á Châu thần giáo Tiêu Nguyện Ưu, ngươi gặp mặt lần đầu liền rơi vào ái tình yêu nàng say đắm. Nàng chưa bao giờ có tình cảm với ngươi nhưng ngươi đơn phương dâng hiến sẵn lòng vì nàng làm bất cứ chuyện gì. Sao hả Nguyên công tử ta nói có đúng chút nào không?

– Ngươi… quả nhiên rất giỏi đánh hơi, trong thời gian ngắn đã truy ra bằng đó tin tức bất quá ngươi nói điều đó với ta có ý nghĩa gì đâu!

– Không có sao? Ngươi chắc chắn chứ?

Nguyên An nhìn người ngồi trên ghế cách mình khá xa kia, nụ cười nửa miệng của nàng tạo cho hắn cảm giác bất an. Hắn thừa nhận bản thân muốn giết nàng vì để làm vừa lòng Ưu Nhi, trên thế gian này chỉ cần là thứ nàng ghét hắn liền muốn trừ khử hết sạch. Chiêu Văn Như Ý nói đúng, hắn không thù không oán cô ta nhưng ai bảo cô ta là vật cản đường của Ưu Nhi kia chứ? Lý do đó cũng đủ khiến hắn muốn lấy mạng cô ta rồi chỉ tiếc hắn mù mờ thông tin, Ưu Nhi cũng thế, cô ta nguy hiểm hơn tất cả đám người hắn mang theo cộng lại.

Họ Chiêu Văn nữ tử đó võ công cao cường am hiểu dùng độc dược ám hại người thêm vào đó bên người cô ta có rất nhiều sự trợ giúp. Hắn tính tới tính lui sau cùng vẫn là bại thảm hại đã thế lúc này còn bị rơi vào tay cô ta nữa thật đáng hổ thẹn!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.