Đọc truyện Thái Tử Phi Rắc Rối – Chương 57: Kẻ tìm bảo bối, người lùng trân bảo
Bạch Sơn sau một hồi lải nhải nhắc đi nhắc lại chuyện ta ngày mai phải nhập cung thì hết nước miếng, khát khô cổ chịu hết nổi đi về luôn. Tên đệ đệ này thức thời sớm có phải tốt cho cả hai không, nói nhiều thế, hắn thì mệt ta cũng có nghe lọt tai được bao nhiêu câu đâu. Phí sức.
– Điện hạ có khách tới, hắn xưng danh là họ Hoàng tên một chữ Thiên.
– Mời vào phòng khách.
– Vâng.
Lưu Bạch và Hoàng Thiên là cái tên cả hai chúng ta dùng để kết giao trong giang hồ. Ta biết thân phận thật sự của hắn thì hắn cũng rành rẽ xuất thân của ta. Bất quá không kẻ nào muốn nhúng tay vào chuyện của người khác quá sâu, không đủ sức cuốn hút, cộng thêm lợi lộc không đáng kể lại có nguy cơ lún sâu vào rắc rối cao.
– Lưu công tử đã lâu không gặp.
– Hoàng công tử, khách quý hạ cố tới chơi hân hạnh vô cùng.
– Không dám.
Hắn không dùng thân phận ngoại giao ghé phủ mà tới thăm đột xuất thế này, coi bộ chẳng phải chuyện hay ho gì. Thần sắc lo lắng có vẻ mười phần uể oải thật không giống đại công tử uy phong, lãnh khốc trong trí nhớ của ta.
– Hoàng công tử sắc mặt không tốt, huynh có chuyện rắc rối gì sao?
– Ta thấy huynh cũng không khá hơn, thật khác xa với ký ức của ta về vị công tử phong lưu, dung nhan luôn ngời ngời khi trước.
– Thật ngại khiến huynh chê cười rồi. Huynh ghé phủ thăm ta, còn có chuyện chi nữa không?
Họ Hoàng kia nhìn qua đánh giá người ngồi trước mặt hắn rồi quyết định… mở lời yêu cầu nhờ giúp đỡ. Vương phi trân bảo của hắn khi không biến mất hai ngày nay, cứ như bọt biển tan mất vậy. Người của Đại Nam Quốc hoàng triều có trợ giúp tìm kiếm nhưng hắn đợi mãi không thấy kết quả khả thi. Linh Nhiên nàng mang thân phận ngoại giao bất khả xâm phạm, hắn không phải quá tin tưởng gì hoàng tộc nước khác nhưng xét tới xét lui chuyện gây bất lợi cho vương phi Phong Quốc đối với hoàng tộc Đại Nam Quốc chẳng có lợi gì cho cả hai bên. Nếu không phải người trong triều thì thế lực còn lại … chỉ có thể là người trong giang hồ. Thân phận của hắn đặc biệt, nàng có thể đang gặp nguy hiểm, hắn đang lo lắng như ngồi trên đống lửa.
– Ta lạc mất trân bảo đáng quý nhất thế gian, hôm nay ghé tới quấy quả mong huynh tương trợ một tay.
– Báu vật gì lại có thể khiến Hoàng công tử nôn nóng tìm lại như vậy?
Họ Lưu nhàn nhạt hỏi thăm, không thật sự để tâm cho lắm. Chàng không phải kẻ tham phú tiền tài, báu vật… những thứ đó đến tột cùng chỉ là vật ngoài thân, với chàng lúc này chỉ có Tiểu Ý Nhi dễ thương mới là thứ duy nhất đáng trọng. Đáng hận … là nàng tiếp tục biến mất không để lại một chút tung tích.
– Là thê tử của ta.
– Hóa ra là mỹ nhân trong lòng của huynh … ta cũng không khá hơn đâu, bảo bối duy nhất cũng tìm không thấy.
– Ta đoán là cựu hôn thê của huynh, khuynh thành mỹ nhân Như Ý cô nương.
Họ Hoàng cũng chẳng cần tên kia đáp, hắn đã biết câu trả lời. Ngẫm lại bọn họ hai người một kẻ lãnh khốc một người phong lưu, trước nay giao hảo không tốt… sau cùng lại rơi vào lưới tình, ái đến sâu đậm, ái đến cực hạn… lúc này đồng dạng bất an.
– Theo ta điều tra được trân bảo của ta với bảo bối của huynh có quan hệ bằng hữu.
– Sao cơ? Huynh chắc chắn?
Cái tin này rõ ràng mới mẻ… với họ Lưu. Chàng căn bản không nắm rõ hành tung của Như Ý cho lắm, với các mối quan hệ của nàng chàng càng mù mịt. Nàng từ khi nào lại có kết giao bằng hữu với vương phi ngoại quốc rồi?
– Hai nàng cùng mất tích, ta nghĩ là có liên quan. Nơi này là lãnh địa của Lưu công tử, ta hy vọng ngài trong lúc tìm kiếm hôn thê, tương trợ một tay tìm trân bảo của ta.
– Được, mỹ nhân của ngài với người trong giang hồ có thù hằn gì nhiều không?
– Ta nghĩ là không ít.
– Bảo bối của ta chắc cũng không thua kém.
Thiên Lãnh nhíu mày, đăm chiêu, Nhiên Nhi của hắn… xuất phủ một giờ thì hắn lo một giờ. Nàng ra khỏi phủ mà không gây sự với ai thì hắn đi đầu xuống đất. Không phải nàng động thủ trước… thì cũng có người nhào vào thử tài vì gương mặt nhìn người khác không bao giờ bộc lộ một tia cảm xúc của nàng. Thêm nữa xui cho nàng lại là thê tử của hắn, mặc nhiên có kẻ thù gián tiếp.
Bạch Trường thầm than trong lòng, bảo bối của chàng… dù muốn dù không thể nào cũng tự rước họa vào thân… vì gương mặt khả ái, trẻ con của mình. Nàng lại có thân phận quá thu hút sự gây hấn đi… ai bảo là thánh nữ của tổ chức sát thủ kia chứ.
Vào thời điểm đó, bảo bối với trân bảo của hai tên kia… đang làm cái gì? Các nàng có hay không để tâm tới chuyện có hai tên nam nhân si tình vì sự mất tích của mình mà nuốt không trôi, ngủ không say, tâm tình thống khổ… kéo theo đám hạ nhân theo hầu chẳng thể nào yên bình mà sống cho nổi chăng? Kinh thành Tọa Đô binh lính tầng tầng lớp lớp diễu qua diễu lại, lượn tới lượn lui, lục tung mọi xó xỉnh ngó ngách lớn nhỏ… tìm Chiêu Văn tiểu thư và Phong Quốc nhị vương phi đã hơn một tuần nay mà không có tin tức. Vị cô nương tên Như Ý kia một lần nữa lại trở thành đề tài bàn tán của dân chúng kinh thành. Họ kháo nhau nàng không còn là chỉ hôn thái tử phi tương lai nữa nhưng điện hạ tình sâu nghĩa nặng mãi không thoát được tương tư. Ai nấy xót xa cho vị thái tử si tình, ghét lây qua cô nương không biết điều kia.
Hoàng gia lúc này đối với cô con dâu hụt kia hảo cảm mờ nhạt dần. Hoàng đế bệ hạ “muối mặt” trước quần thần, dân chúng… ra thánh chỉ rồi hủy thánh chỉ. Tự chỉ hôn rồi tự hủy hôn… một mình một sân khấu diễn tuồng cho thiên hạ xem. Mọi sự cũng vì cô nương có phúc mà không biết hưởng kia. Phật ý hơn cả là hoàng nhi Bạch Trường trước nay tài năng, quy củ, làm việc có trách nhiệm… luôn là niềm tự hào của ngài bỗng dưng bê bối hẳn đi. Thái tử đương triều mà biến đâu mất tăm cả tuần không chịu tiến cung nhập triều. Hắn nghiễm nhiên coi quốc sự như mây như khói, chẳng đáng quan tâm bằng cái việc đi tìm một nữ nhân bị mất tích. Phụ hoàng, mẫu hậu sống chết thế nào hắn cũng chẳng thèm tới vấn an… nghĩ mà giận tím mặt.
– Ái hậu, nàng xem hoàng nhi của nàng đó còn ra cái thể thống gì nữa không? Hôm nay hắn còn không có tới thì…
– Hoàng thượng không nên giận dữ, hoàng nhi sẽ tới ngay thôi. Ngài đợi con tới rồi hãy trách phạt con thật nặng vào, thiếp cũng đang không hài lòng với con đây.
– Ai đi gọi hắn tới? Mấy thái giám, cung nữ trẫm phái đi hắn chặn đứng tận ngoài cổng lớn, không còn đem lời của trẫm nghe cho lọt nữa rồi.
– Hoàng thượng kiên nhẫn đợi một chút đi ha. Vân Nhi với Sơn Nhi cùng đi xem con đường nào thoát thân.
Hoàng đế bệ hạ nghe thế thì gật gù tấn thưởng hoàng hậu chút đỉnh. Thất công chúa Vương Bạch Vân đã nhúng tay vào thì con kiến cũng chạy không lọt. Vân Nhi tính tình thẳng thắn, nói đánh liền đánh trước nay không ngại ngùng với ai. Bạch Trường chặn nàng ngoài cổng, nàng dám lắm chất củi đốt cháy lấy đường tiến vào cũng nên.
– Hoàng thượng, các hoàng nhi tới rồi.
– Hoàng nhi tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu.
– Sơn Nhi, Vân Nhi đứng lên còn Trường Nhi con quỳ ở đó cho trẫm.
– Tuân lệnh.
Bạch Sơn lén nhìn ca ca … tội nghiệp dùm rồi ngoan ngoãn đứng dậy đứng thẳng một bên. Ca ca phen này gây chuyện lớn rồi chứ chẳng đùa được nữa, nhìn gương mặt tối sầm của phụ hoàng thì đủ biết “giông bão” này tránh được cũng tổn thất không nhỏ.
– Trẫm còn tưởng muốn gặp hoàng nhi thì phải đợi đến tết năm sau.
– Con không định đợi đến mừng lễ năm mới thì tới thăm mẫu hậu chứ?
– Ái hậu à, con của chúng ta bận rộn công cán đến mức quên cả hai đấng sinh thành. Nàng xem hoàng nhi là bận cái gì vậy?
– Đúng rồi hoàng thượng, ngài với thần thiếp từ lúc nào ưu tiên “được” đặt xuống hàng sau của con rồi?
– Ta với nàng có phải hay không làm cái gì sai sót nên con giận không thèm nhìn mặt nữa?
– Thần thiếp đau lòng đến chết mất, hoàng thượng… hu hu… (khóc sướt mướt).
…
Bạch Vân đứng khoang tay mắt nhìn trần nhà, Bạch Sơn lơ đãng ngắm tranh ảnh treo khắp phòng…. Cái màn “phu xướng phụ tùy” của hoàng đế và hoàng hậu Đại Nam Quốc này phải nói hòa hợp, có trầm có bổng, ăn ý hoàn hảo… đến tê người. Bọn họ phu thê hai kẻ luôn luôn “tình chàng ý thiếp” hoàn hảo trong mọi sự nhưng là dạy dỗ con thì không giống ai. Bạch Trường quỳ gối dưới sàn nhà nghe đến nhão hết cả tai ra rồi mà hai người kia vẫn còn chưa hết màn khởi động.
– Hoàng nhi!
– Dạ, con xin nghe phụ hoàng, mẫu hậu dạy bảo.
Sau khi khởi động cơ miệng chắc phải đến cả giờ đồng hồ, hoàng đế đập bàn cái rầm gọi lớn con trai với cái giọng hắc ám chết người. Âm điệu giận dữ lâu ngày tích tụ mà không tìm được đúng người để phát hỏa thật đáng sợ nha.
– Ta không thích nói nhiều.
– Mẫu hậu cũng vậy.
Hai đứa con khác đang đứng trong phòng nghiêng đầu lén trao đổi một ánh mắt đồng tình. Ừ, thì không thích nói “nhiều”, chỉ là thích nói “quá nhiều” thôi. Hoàng huynh phen này chắc chắn “nuốt trọn” mấy đòn độc chiêu chỉ có nước khóc không ra nước mắt. Màn khởi động lâu thế kia thì sự trừng phạt đảm bảo không nhỏ được.
– Hoàng nhi biết lỗi.
– Hậu à, con biết lỗi rồi kìa!
– Thần thiếp có nghe thưa hoàng thượng.
Bạch Trường căng lỗ tai chuẩn bị tinh thần nghe phán quyết. Chàng phen này bị thất muội Bạch Vân xém chút nửa đập nát phủ đã đủ thảm, không hiểu hai “ngọn núi cao” kia định xuất chiêu nào “dằn mặt” chàng nữa đây? Phạt gì thì nói cho nhanh, chàng còn phải về tiếp tục tìm bảo bối chứ, rảnh rang lắm mà quỳ ở đây nghe diễn kịch.
– Hoàng nhi xin nhận trừng phạt.
– Con lần này có lỗi lớn lắm, bất quá trẫm tha, bù lại con phải làm một việc.
– Tạ ơn phụ hoàng ân điển, con xin lắng nghe.
Hoàng đế với hoàng hậu nhìn nhau… cười gian xảo. Đứa con này thật vì một nữ nhân không biết tốt xấu mà coi uy danh của hoàng gia như cỏ rác, muốn ra oai với hắn tốt nhất nên bắt đầu từ nữ nhân kia.
– Ta với mẫu hậu con đã bàn bạc xong, thái tử phi của con bây giờ chưa có ai…
– Nếu là phụ hoàng với mẫu hậu muốn chỉ hôn cho con nữ nhân khác không phải Như
Ý con sẽ không đồng ý.
Bốn người nhíu mày, nhăn trán cùng lúc nhìn chằm chằm kẻ đang quỳ kia. Hắn to gan lớn mật họ biết rõ. Nhưng mà dám nhảy vào họng hoàng đế vua cha cắt lời là chuyện lớn nha.
– Vô lễ, con dám ngắt lời trẫm.
– Hoàng nhi có lỗi.
– Con sao lại si tình vị cô nương kia như vậy? Nữ nhân thiên hạ không có người xuất
chúng hơn nàng sao?
– Thưa phụ hoàng, Như Ý nàng tốt nhất không có ai hơn.
Bạch Trường nhìn thẳng vào mắt của phụ hoàng quả quyết đưa ra ý kiến. Như Ý nàng hiển nhiên là thiên hạ vô song không ai sánh bằng. Luận điểm nào nàng cũng hơn người, xét điểm nào nàng cũng đáng yêu. Nữ tử thế gian là của người khác chàng không cần, đời này gặp nàng rồi chàng không thể yêu ai khác.
– Ta ban hôn cho con thiếu nữ khác.
– Phụ hoàng thứ lỗi con không dám nhận ân huệ này. Xin người suy nghĩ lại.
Tia nhìn có nét chống đối còn có phần hoảng hốt kia, hoàng đế bệ hạ nhìn ra ngay. Đứa con này từ khi nào lại trở nên lụy tình mất hết bản chất phong lưu, đào hoa rồi? Ngài khẽ khều tay hoàng hậu, trong chớp mắt hai ánh mắt lóe sáng trao đổi thông tin mật. Hoàng nhi ngoan phen này con chết chắc, dám khiến ta nổi giận không phạt nặng thì chẳng phải ta quản giáo dạy bảo không tốt rồi sao?