Đọc truyện Thái Tử Phi Rắc Rối – Chương 39: Thù dai
Quyên Phổ bị đánh đến mức xỉu lên xỉu xuống cũng không than vãn, rên rỉ câu nào. Đau trên thể xác sao có thể so sánh với đau trong tim. Nàng ngước đôi mắt đẫm lệ lên khi Lưu Bạch bước vào, nàng nhìn lầm sao trên gương mặt công tử đậm một màn xót thương. Công tử là có quan tâm nàng mới bước vào đây, chàng có để tâm sống chết của nàng mới có vẻ mặt đó.
– Dừng lại.
– Công tử.
-Ta không thể tin được ngươi lại là loại nữ nhân ác độc như thế. Quyên Phổ là ta nhìn nhầm ngươi rồi, ngươi khiến ta thất vọng.
Lưu Bạch nhìn nàng rồi giả bộ bỏ đi, Quyên Phổ thấy vậy cuống quýt gọi ngài lại. Công tử nói vậy là có ý gì? Nàng đã làm gì sai rồi, sao ngài lại giận?
– Đại công tử… xin ngài dừng bước.
– Tỷ tỷ ngươi nói ngươi hạ độc Như Ý. Ta không tin nhưng có lẽ nàng nói thật, ngươi bị đánh đau như vậy nửa lời cũng không trách cứ ta. Ngươi là hối hận việc mình đã làm có phải không?
Quyên Phổ nghe xong thì cả kinh, tỷ tỷ nói vậy thật ư? Độc là tỷ ấy bỏ vào, nàng ấy ngay cả cân nhắc việc này có thể làm liên lụy đến ta cũng không thèm để ý lại còn đổ tội qua ta. Sao tỷ ác tâm với muội như thế?
– Tỷ tỷ ngươi van xin ta tha tội cho ngươi. Ta nể mặt nàng ấy hạ thủ lưu tình với ngươi vậy. Nhưng không thể không phạt, ngươi rời khỏi Á Châu thần giáo từ giờ phút này, đừng để ta thấy mặt ngươi nữa.
– Không phải ta.
Bạch Trường nhìn nữ nhân vừa bị đánh vẫn còn lệ đầy mặt kia trong bụng khẽ cười thầm. Ngươi ra tay hay tỷ tỷ của ngươi làm đều không thể tha cho cả hai. Ác tâm đã có sớm muộn gì cũng tái phạm, bảo bối của ta không thể để các ngươi vây quanh được.
– Ngươi lại chối. Quyên Phổ ngươi đừng khiến ta buồn lòng thêm nữa, ngươi đi đi.
– Ta không có hạ độc Như Ý cô nương, là tỷ tỷ ta hạ độc nàng ấy.
Quyên Phổ sau một hồi đấu tranh tư tưởng cũng khai ra tỷ tỷ. Người không vì mình trời tru đất diệt, tỷ ngươi bất nghĩa cũng đừng trách ta vô tình. Tình cảm tỷ muội bao nhiêu năm là hủy diệt trong tay ngươi trước.
Ngươi là lời nói thật?
– Ta không dám lừa gạt đại công tử, ngài phải tin ta.
– Được, người đâu đưa tỷ tỷ của Quyên Phổ cô nương đến đây đối chứng.
Cẩm Y đang ngồi trong phòng an ủi cho Như Ý thì bị đưa đi. Như Ý muốn đuổi theo hóng chuyện nhưng bị Ảnh Long ngăn lại. Loại sự tình này không cần hỏi hắn cũng chắc chắn như đinh đóng cột chủ nhân không muốn Như Ý tiểu thư biết được. Nàng ấy yếu đuối như vậy chỉ sợ vừa nhìn thấy người bị tra hỏi đã ngất xỉu mất.
– Ảnh Long công tử, ta muốn đi xem Cẩm Y cô nương, ngài tránh ra cho ta đi được không?
– Tạ lỗi cùng tiểu thư, nàng ở đây đợi một chút, Cẩm Y cô nương có việc phải đi nàng không cần để tâm đâu.
– Nàng ấy sẽ không sao chứ?
– Tiểu thư đừng lo.
Ta thì lo quái gì cho cô ta chứ, bất quá muốn đi xem náo nhiệt thôi. Thuộc hạ của họ Vương cũng khó ưa như hắn vậy, khi không chạy đến đây ngăn cản ta giải trí. Để xem ngươi giỏi giang đến cỡ nào, có ngáng tay ngáng chân ta được không?
– Ảnh Long công tử à, sao công tử của ngươi không đến thăm ta. Công tử bận việc gì sao?
Ảnh Long lạnh người. Chết rồi, nói năng ra làm sao đây. Tiểu thư không có ấn tượng tốt lắm với chủ nhân, nói vớ vẩn làm phật ý nàng ấy chủ nhân sẽ lãnh đủ. Chủ nhân mà không vui sẽ tới phiên hắn “ngậm đắng nuốt cay”. Ây da, làm thuộc hạ thật khổ mà, chủ nhân vui hay buồn đều tới phiên mình gánh chịu cả.
– Ngài ấy có chút chuyện, sẽ tới ngay.
– Ngài ấy có chuyện gì sao không cho ta đi chung, ngài ấy sợ ta phá hỏng chuyện tốt của ngài ấy ư?
– Không phải tiểu thư à.
Ảnh Long khi nãy còn lạnh người giờ mồ hôi cũng đổ ra rồi. Sao vị tiểu thư này khó chiều quá vậy, lúc cần quan tâm thì im lặng, lúc cần sự yên bình thì cứ nhè hắn ra mà công kích, hỏi han. Hắn làm sao mà ứng phó cho tốt đây? Trả lời sai thì chủ nhân trách tội, mà trả lời tránh né thì nàng ấy…
– Hu hu, công tử giận Như Ý ta chuyện gì rồi sao?… hức hức…
Nàng ấy… khóc… ôi zời ơi… Ảnh Long ta kiếp trước nợ tiền nàng quên trả sao, nên kiếp này nàng hành hạ ta.
– Ta… đi tìm công tử… ngài không được cản ta…
– Ấy khoan, tiểu thư.
Như Ý đẩy hắn qua một bên rồi đường hoàng bước qua, hắn không dám kéo nàng lại a. Thời này “nam nữ thụ thụ bất thân”, hắn đâu có dám quá phận cầm tay kéo chân mỹ nữ của chủ nhân đâu. Kết cuộc là lạch bạch sau lưng nàng đi tìm chủ nhân, vừa đi vừa lải nhải trong vô vọng nàng làm ơn quay lại phòng đi. Nhưng có 10 Ảnh Long cũng không hoàn thành được cái sứ mạng đó chứ đừng nói là chỉ có một người. Như Ý cười thầm hết rẽ ngang rẽ dọc, hỏi người này đến người kia trên đường trong chốc lát thì tìm ra hắn. Người chưa thấy đâu nhưng cái giọng lạnh lẽo như băng ẩn chứa sự tàn nhẫn của hắn nàng nghe xong thì nhận ra ngay.
– Hai tỷ muội các ngươi thật là to gan.
– Đại công tử tha mạng.
Giỏi cho các ngươi, một kẻ tự tay bỏ độc, một kẻ biết rồi mà không cản. Hai ngươi nghĩ chuyện này ta có bỏ qua không?
Tiếng khóc rống lên nghe thật thảm. Như Ý nghe không xót một câu nào, hóa ra là hai người các ngươi sao? Ha ha… ta đúng là cảnh giác không thừa. Điểm Quyên Phổ ngươi quả nhiên có biết, ta đúng là sáng suốt để ngươi ăn hét chén chè có độc kia. Thật là một cô nương can đảm biết có độc mà ăn uống như thường, mặt không đổi sắc. Như Ý ta bái ngươi một lạy trong tâm tưởng. Ha ha… trò vui tới… ta phải đi diễn vai… anh hùng cứu mỹ nhân thôi.
– Công tử.
– Như Ý, sao nàng lại tới đây?
Bạch Trường giật bắn mình khi nghe được thanh âm trong trẻo kia. Nàng nghe được bao nhiêu chuyện rồi, chàng nãy giờ hung dữ lắm nàng thấy hết rồi ư? Liếc một cái cho tên Ảnh Long vô dụng sau lưng kia khiến tóc tai hắn dựng đứng lên, chàng quay lại ngọt ngào với người đẹp.
– Chuyện này nàng không cần xen vào, ta chỉ dạy dỗ hai kẻ không biết điều này một chút thôi.
– Công tử à, ta không sao rồi mà, ngài bỏ qua cho họ được không? Quyên Phổ cô nương bị trúng độc, nàng ấy có lẽ đã hối hận lắm rồi. Cô nương… ôi… không
Như Ý kêu lên sợ hãi, nàng nép vào sau lưng Bạch Trường run cầm cập. Chàng nhìn qua Ảnh Long căm giận, thuộc hạ vô tích sự đã bảo ngươi đi canh chừng nàng ngươi lại để nàng đến đây. Bây giờ tốt rồi, nàng nhìn thấy thương tích của hai người thì sợ đến nỗi tái xanh hết mặt mũi. Ngươi chờ xem ta phạt ngươi ra sao? Ánh mắt cảnh cáo đe dọa của chủ nhân làm cho ai đó bất giác thấy trời mùa đông đang đến thật gần, rét buốt thấu xương.
– Công tử, ta xin ngài tha cho họ đi. Họ chỉ là hai cô nương yếu đuối thôi ngài cho đánh họ thương tích nặng nề như vậy… ta thấy mình thật ác nghiệt…. hu hu…
– Như Ý là họ hại nàng, nàng sao phải tự trách.
Tự trách cái đầu ngươi, không diễn thế thì sao thành vai cô gái thiện lương được chứ. Ngươi cho đánh cũng ác liệt quá à, ta nhìn cũng thấy run run. Bất quá kẻ bị đánh không phải là ta, cũng chẳng quan tâm làm gì cho mệt nhưng là hình tượng của ta quan tâm a. Chết tiệt thật, tý nữa phải uống thêm nhiều nước hơn nữa mới được. 70% cơ thể là nước mà cứ khóc mãi thế này thì ta khô quắt queo như trái cây sấy mất. Hai nữ nhân đáng ghét kia khiến ta “đau lòng” thế này ta phải bắt các ngươi báo đáp cho thật hậu. Ta nhất định sẽ lấy đủ không sót một xu một cắc.
– Công tử à, ta không sao rồi mà, ngài nể mặt ta tha cho họ đi. Làm ơn đi.
Nhìn mỹ nhân năn nỉ chàng cũng có lung lay tâm can sắp sụp đến nơi rồi nhưng chuyện này liên quan đến sinh mạng của nàng không thể coi thường. Bạch Trường nhìn qua Ảnh Long nháy mắt, cả hai vừa trao đổi thông tin mà không ai hiểu chỉ có hai người hiểu.
– Thôi được, ta nể mặt nàng tha cho họ.
– Đa tạ.
Quyên Phổ và Cẩm Y nhìn nữ nhân vừa giúp mình cầu tình kia với ánh mắt thoáng biết ơn. Các nàng biết cô nương đó tính tình rất tốt nhưng không ngờ tới ngay cả khi nàng đã biết rõ nguồn cơn, biết mình bị ai hại vẫn lên tiếng xin xỏ dùm. Nhưng sự thể như thế nào thì các nàng mừng quá sớm, đại công tử vẫn là không tha cho họ. Sau khi Lưu Bạch dụ Như Ý rời đi thì cả hai nàng bị tống vào phòng giam ngay tức khắc. Trước mặt mỹ nhân phải tỏ ra rộng lượng, nhân từ một chút, nhất nhất chiều ý nàng nhưng khi Như Ý quay mặt đi thì công tử quay lại nhìn hai nàng như muốn lột da chặt chém đem nấu cao.
Vì bị ăn đòn quá nặng lại không được truyền đại phu tới chữa thương, cả hai đúng là đau đớn đến thống khổ. Đêm xuống cả gian nhà giam u ám, hai tỷ muội đang ôm nhau cho đỡ lạnh thì có người bước vào mở khóa cửa. Cả hai đều thích đại công tử, thích nét lạnh lùng, xa cách nhưng hấp dẫn kinh người cộng với gương mặt điển trai kia. Trước nay các nàng không hề biết đến mặt tính cách đa nghi, xuống tay tàn bạo này của công tử.
– Đi ra ngoài.
– Ngươi cho thả chúng ta sao?
– Đi rồi biết.
Thả ra ư? Không có chuyện đó đâu, hai người đã phạm vào tội không thể tha trong mắt của chủ nhân đừng hòng mong cơ hội thấy được mặt trời thêm một lần nữa. Ảnh Long áp giải hai người vào trong rừng rậm khiến hai tỷ muội run rẩy, chân tay cứng đờ, lắp bắp.
– Ngươi dẫn chúng ta đi đâu vậy?
– Ngươi muốn giết chúng ta ư? Ta nói cho ngươi biết tỷ muội chúng ta là nô tì
hầu hạ bên cạnh giáo chủ, ngươi dám ra tay mờ ám thì mạng của ngươi cũng không sống lâu hơn chúng ta là mấy đâu.
Cẩm Y mạnh miệng nói nhưng tên sát thủ đang dí kiếm sau lưng nàng không tỏ vẻ gì gọi là có để tâm đến những lời đe dọa vừa rồi. Nàng không phải nữ nhân ngu ngốc đến nỗi không nhận ra hắn đang làm theo lệnh ai. Đại công tử và hai nô tì nhỏ mọn các nàng không cần dùng đầu suy nghĩ cũng biết hai bên “nặng nhẹ” ra sao.
– Như Ý cô nương nếu biết chuyện sẽ không hài lòng với chủ nhân của ngươi đâu.
Quyên Phổ bấu víu vào hy vọng cuối cùng. Nàng hối hận hành động không suy nghĩ của mình lắm rồi. Tâm cơ mưu kế mà chi để đến nỗi sắp phải chết tức tưởi, oan khuất thế này. Như Ý cô nương có bị vết xẹo nào đâu mà công tử trừng phạt nhẫn tâm với hai nàng vậy. Độc dược tỷ tỷ hạ cũng không phải độc lấy mạng hơn nữa Như Ý cô nương không giận, ngài ấy trả thù ác liệt thật là quá dã man.
– Đúng, nếu cô nương hỏi tới chúng ta, đại công tử định ăn nói thế nào với nàng ấy.
Câu nói của muội muội khiến Cẩm Y gật đầu lia lịa, nàng bồi thêm một nguyên cớ mong tên sát nhân này suy nghĩ lại. Nàng chưa muốn chết, thật sự không cam tâm chấp nhận số mệnh nghiệt ngã này.
Sát nhân khát máu nhìn hai nàng không chút cảm động vung kiếm lên. Hai tỷ muội nhắm tịt mắt hét lên hãi hùng. Thế là hết mạng của họ thế là chấm dứt tại đây. Một khoảng khắc dài trôi qua nhưng vẫn không cảm nhận được đau đớn của kiếm đâm lên người cả hai từ từ mở mắt ra. Chỉ thấy hắn nằm im bất động dưới đất, xung quanh im ắng.
– Chuyện gì xảy ra vậy tỷ tỷ?
– Ta không biết, hắn chết rồi sao?
Cẩm Y ngồi xuống lật hắn dậy kiểm tra vết thương, không thấy có thương tích nào. Nàng đưa tay trước mũi hắn thấy vẫn còn có hơi thở.
– Hắn chưa chết đâu.
– Để muội giết hắn trừ hậu họa.
Quyên Phổ cầm kiếm dưới đất lên định đêm lên lưng hắn nhưng một tiếng nói bất ngờ vang vọng giữa rừng đêm lặng ngắt.
– Vừa thoát chết không lo chạy trốn còn có đủ thời gian ngồi lại xem xét hắn. Ta thật nể phục các ngươi.
– Ai?
Cả hai hoảng hốt đồng thanh, các nàng nhìn quanh quất không thấy bóng dáng của ai. Giọng nói giữa đêm thanh vắng này là từ nơi nào phát ra, các nàng không xác định được.
– Oan hồn.
– Á aaaa.
Tiếng thét của cả hai thật chói tai khiến kẻ ngồi trên cành cây cao nhíu mày khó chịu. Hai nữ nhân ngốc nghếch các người không dùng não mà suy nghĩ xem tại sao tên đó lại nằm dưới đất chứ không phải là các ngươi thay thế.
– Sao hả hét lớn như vậy để dẫn dụ thêm người tới lấy mạng ư?
– Ngươi là ai? Mau lộ diện.
Quyên Phổ cầm lăm lăm kiếm trong tay cảnh giác nhìn bốn phía. Nàng lúc này đã bình tĩnh hơn chút ít, kẻ vừa lên tiếng kia chắc chắn lẩn trốn đâu đó xung quanh đây. Giọng nói nàng vừa nghe được vọng lại từ một khoảng cách gần, hắn nhất định còn ở đây.
– Là ngươi đã cứu chúng ta thoát khỏi tên sát nhân nằm dưới đất này?
– Không lẽ hắn tự “đo đất” được sao? Ngươi thật biết hỏi chuyện.
Người ngồi trên cành cao nhếch mép phun mấy lời chế diễu. Hắn ngồi vắt vẻo trên cao dang vẻ thật nhàn nhã. Đêm hôm khuya khoắt không lo ngủ mà vô rừng dạo chơi với tu hú, thật là một nhã thú khác người.
– Tạ ơn ân nhân cứu mạng.
Các nàng đồng loạt quỳ xuống đất nói lời tạ ơn, hai tỷ muội vái lạy bốn phương tám hướng loạn xạ nhưng hướng quan trọng nhất trên cái cây kia thì bỏ sót.
– Vái đủ rồi, ta không cần.
– Ân nhân, người ở đâu?
Quyên Phổ hỏi nhưng đúng lúc đó tỷ tỷ kéo tay chỉ cho nàng cái người ngồi trên cái cây trên đầu họ. Đại hiệp cứu mạng một thân hắc y, tóc dài bạc trắng, đeo mặt nạ bạc che hết nửa mặt từ dưới mắt trở xuống. Trên trán của đại hiệp có đính một viên ngọc màu lam, ánh mắt thì màu xanh biếc, toàn thân toát ra vẻ đẹp kỳ dị.
– Ta xuống.
Lời vừa dứt cả hai đã bật té ngửa ra đằng sau vì ân nhân đã đứng trước mặt họ. Đại hiệp kia trong mắt lấp lánh ý cười, giọng nói thật êm dịu.
– Sao hắn muốn giết các ngươi?
Hai người đều không trả lời được, bất quá đại hiệp cũng không có vẻ muốn biết câu trả lời. Ngài nhìn người trên mặt đất kia rồi quay lại nói với cả hai lạnh lùng yêu cầu.
– Các ngươi thoát nạn rồi có thể đi, mạng của hắn các ngươi không có quyền định đoạt.
– Tạ ơn ngài ra tay tương trợ, ơn này chúng tỷ muội sẽ ghi nhớ suốt đời. Mong được biết danh tính của ngài, ngày sau sẽ báo đáp.
– Thông minh. Ta ra ân xưa nay đều mong được báo đáp, các ngươi nói xem các ngươi có thể báo đáp ta như thế nào?
Hắn không câu nệ phun ngay câu hỏi. Báo đáp ơn cứu mạng là điều nên làm nhưng hiện tại hai nàng không nơi nương tựa, lo cho thân mình còn chưa xong lấy thứ gì báo đáp. Hỏi danh tính là mong ngày sau tạ lễ chứ không phải ngay lúc này, hắn hỏi vậy là có ý làm khó rồi. Hai nàng ngoại trừ thân mình còn thứ gì nữa đâu, không lẽ hắn muốn các nàng lấy thân báo đáp.
– Sao hả? Ta không ép các ngươi đâu, có thứ gì báo đáp nào?
Hàm ý rõ ràng trong lời nói mà, thật là một tên háo sắc. Cẩm Y và Quyên Phổ nghiến răng tức tối, cứu mạng chúng ta rồi định làm nhục sao? Tên này thật là khốn nạn.
– Ha ha… ta đùa thôi. Các ngươi có thể đi, nếu có khó khăn gì cầm thứ này đến kinh thành Tọa Đô tại Mỹ Nhân Quán sẽ có người giúp đỡ.
Một thẻ bài màu xanh lục được ném lại, lời nhắn văng vẳng, người đã đi đến phương nào. Cẩm Y cầm thẻ bài lên xem qua chỉ thấy hai mặt trơn nhắn, mặt tiền khắc chữ “mỹ” mặt hậu khắc chữ “nhân”.