Đọc truyện Thái Tử Phi Rắc Rối – Chương 16: Thánh nữ xuất hiện trên giang hồ
– Cô nương, nàng ăn điểm tâm này đi, nghe nói là đặc sản của vùng Văn Hoa đó.
– Đa tạ.
Ta đã rời khỏi đại bản doanh của Huyền Băng Cung, một quyết định tùy hứng thôi. Hai thiếu nữ này sau khi chịu ơn của ta thì cám ơn rối rít nhặng xị cả lên. Ta biết vùng Khang San là “đất thánh” người thường khó vào, cái vùng toàn đồi với núi hoang vu không dành cho người ở kia, vào thì khó ra thì còn khó hơn. Hai nữ nhân này chẳng hiểu vì lẽ gì lại tự “chui đầu vào rọ” tự tìm đường vào chỗ chết như vậy. Tự hào mình võ công cao cường, đầu óc cơ trí hơn người định xông vào Khang San tìm sát thủ luận kiếm so tài chăng? Ui mà chắc không đâu, có cao thủ nào mà có mỗi con rắn cũng chạy không thoát được để cho nó cắn cho suýt chết đâu.
– Mỹ Tam cô nương, ta hơi tò mò chút, sao hai vị lại xuất hiện ở Khang San vậy?
– Chuyện đó, nói ra thật xấu hổ.
Nàng ta ấp úng làm khơi gọi trí tò mò của ta lên gấp bội. À quên, ta chưa giới thiệu hai nàng thiếu nữ xinh đẹp này, tỷ tỷ tên gọi Mỹ Tam cô nương còn muội muội gọi Mỹ Lục cô nương. Ta liên tưởng đến nhóm đẹp trai ca ca Huyền Băng Thất Sát kia, cứ tưởng thế gian chỉ có mỗi họ mới có kiểu đặt tên nhất nhị tam tứ kiểu đó. Ai dè, bây giờ lại đụng thêm hai tỷ muội nhà này… ui ui, ta bó tay với cái xứ này, đến cái kiểu đặt tên cũng không chịu động não sáng tạo cho nó khác người một tý. Nữ nhân xinh đẹp thế kia sao không đặt cái tên gì cho nó yểu điệu hay ấn tượng chút đi.
– Nếu cô nương thấy không tiện tiết lộ thì cũng đừng miễn cưỡng.
– Thực ra thì,…
Ta giả bộ không quan tâm thôi, thực chất ta khoái “hóng” chuyện thiên hạ lắm. Các vị đừng hiểu lầm, ta nói khoái “hóng chuyện” chứ không phải khoái “nhúng tay” vào chuyện người khác. Hóng xong rồi thì để làm chi, câu trả lời là để rảnh rỗi có dịp ta đem ra mà “buôn chuyện” ấy mà. Cái thời chưa xa năm xưa, ta cũng được liệt vào danh sách những “thông tấn xã’ hàng top của lớp. Tin của ta toàn là tin nóng hổi, tiết lộ một phát là gây “sóng gió bão bùng” kẻ khóc người cười “loạn xà ngầu” cả lên đấy. Kẻ khóc, không nói cũng biết là cái tên xấu số nào đó trong lúc không đề phòng bị ta “chộp” được chuyện xấu mà lại không chịu hối lộ ta. Ta Chiêu Văn Như Ý là con người tình cảm, ta nói một lần rồi mà ha, đúng ta là con người tình cảm nhưng vấn đề là tình cảm thì cũng phải ăn cơm chứ. Ai bảo kẻ xấu số kia không chịu có động tác “xoa dịu” ta, thế thì ráng mà chịu he he. Các vị đừng có vừa đọc vừa rủa thầm ta “ác nữ” ta làm sao mà là “ác nữ” cho được. Đại tiểu thư ta nếu bị đánh giá một cách chân thật không nể nang thì phải gọi là “siêu cấp ác nữ” mới xứng đại danh hớ hớ.
– Hai tỷ muội chúng tôi đang bị truy sát nên mới phải chạy vào đó.
– Truy sát?
Ui, chuyện này thú vị nha. Trong lòng ta bụng dạ đã “gióng trống mở cờ” reo vui một cách rầm rộ, khí thế vang trời, hai tai đã vểnh cả lên, tư thế sẵn sàng nghe ngóng.
– Đúng.
– Hai vị cô nương xinh đẹp, dễ thương như các nàng mà cũng có kẻ lòng dạ ác độc dồn ép vào chỗ chết như vậy, thật là trời cao không có mắt mà.
Ta tranh thủ “nổ” lấy lòng để nàng ta có hứng tiếp tục kể chuyện miễn phí cho ta nghe. Thế gian làm gì có chuyện đẹp thì sẽ không có kẻ thù bao giờ, đẹp có khi còn nhiều người đố kỵ, ganh ghét hơn đó chứ. Nhưng mà ta cứ nói xạo vậy đó, chẳng có ai đánh thuế nói xạo cả, tội gì không “khua môi múa mép” cho sướng miệng mình cũng sướng tai người nghe.
– Hai tỷ muội chúng tôi làm sao xinh đẹp được như nàng chứ. Ân nhân quá lời rồi.
Nàng ta đỏ mặt từ chối, lạ nha nữ tử khen thôi mà đã ngại ngùng như vậy, nếu là nam nhân tỏ lòng ngưỡng mộ, thì nàng ta… e hèm chắc nóng rực như than hồng quá. Nữ nhân có điểm yếu chí mạng chính là điểm này. Khen nàng đẹp là nàng mất cảnh giác ngay, mà con người mất cảnh giác thì nguy à nha.
– Không quá lời, không quá lời. Ta là lời nói thật lòng, Như Ý ta từ nhỏ tới lớn chưa gặp qua nữ nhân xinh đẹp như các nàng bao giờ.
– Đa tạ.
– Sau đó thì sao? Sao cô nương lại bị rắn độc cắn vậy, còn kẻ truy sát các nàng đâu?
– Tỷ muội chúng tôi bị truy sát đến vùng Khang San thì bị bọn họ đuổi gần kịp. Chúng tôi hết cách đành phải xâm nhập địa giới của Huyền Băng Cung.
– Các nàng gan cùng mình đó nha.
Không gan góc mới lạ đó, tên sát thủ nào mà kinh khủng thật, hai nàng này thà là chui đầu vào “lò lửa’ của Huyền Băng Cung tìm đường sống chứ không dám đối mặt với hắn. Huyền Băng Cung đâu phải nơi ra vào cho kẻ bất tài, võ công “mèo cào” đâu. Trừ ta ra nha, thậm chí võ công “mèo cào” cũng không có nhưng ta là được mời tới, nó phải khác.
– Nhị vị cô nương có thể an toàn không sứt mẻ vào đến được ngọn núi trung tâm của Khang San cũng thật đáng nể.
– Như Ý cô nương cũng có thể vào mà không xây xứt gì mà.
– Ta là hên thôi, không tính. Nhưng kẻ truy sát các vị đâu, họ không đuổi theo sao?
Mỹ Tam cô nương nhìn Như Ý rồi cười. Nàng cảm thấy cô gái này thật lạ lùng, kỳ lạ đến từ mọi chi tiết nhỏ nhất. Theo như lục muội kể lại thì cô ta là từ đâu rớt bịch xuống ngay cạnh hai tỷ muội họ. Một nữ nhân có thể trị độc mà không cần dùng thuốc thang gì cả, nàng ta rõ ràng là không có võ công nhưng nàng khi bất tỉnh mơ hồ cảm nhận được có một luồng khí nóng tràn vào người. Một người không có võ công lại có thể truyền khí lực cho người khác là cớ vì sao?
Cô ta còn có thể dẫn đường cho cả ba từ trong ngọn núi trung tâm của Khang San quay trở ra ngoài bìa chân núi mà không bị vướng một cạm bẫy nào. Hai tỷ muội bọn họ khi bị dồn đến đường cùng tại vùng núi Khang San, mới đánh liều lao vào. Ai cũng biết đại bản doanh của Huyền Băng Cung trùng trùng điệp điệp cơ quan cạm bẫy. Kẻ nào xâm nhập trái phép đi một bước lo lắng một bước, bất cứ lúc nào cũng thể mất mạng ngay tức khắc. Hai nàng có thể vào được ngọn núi trung tâm không phải là tài ba gì, mà đơn giản là được thả cho vào. Cả hai từ lúc bước vào không gặp trở ngại gì, nàng bị rắn độc cắn chỉ là sơ suất không cẩn thận đi không nhìn đường giẫm phải thôi, tuyệt đối không phải cạm bẫy dựng nên. Suy nghĩ một chút thì thấy ngay được vấn đề đi theo đường hướng này là do sát thủ truy sát các nàng kia là người của Huyền Băng Cung. Thiên hạ có nhiều tổ chức sát thủ, không dám khẳng định ngay lúc đầu họ đến từ tổ chức nào cũng là điều bình thường. Nhưng họ muốn giết các nàng nên mới dụ các nàng đi vào trong, còn khi quay ra là do sự giúp đỡ của cô gái tên Như Ý kia. Làm gì có chuyện họ cố công cố sức truy sát “đuổi cùng giết tận”, dồn “con mồi” vào tận hang ổ rồi phái người mời các nàng quay ra bao giờ.
Vì cô gái này xuất hiện ở đại bản doanh của Huyền Băng Cung nên khả năng là người của họ rất cao. Cô ta còn biết đường đi vòng vèo, né tránh lung tung trên đường quay ra khiến cả hai càng khẳng định suy nghĩ đó. Nhưng sát thủ Huyền Băng Cung truy sát họ rồi lại thả họ là vì lý do gì.
– Sát thủ không đuổi theo, có lẽ sợ uy danh cạm bẫy của Huyền Băng Cung.
– Ta thấy hắn định “mượn giao giết người” nhưng lại quá coi thường tài năng của hai vị cô nương đây. Danh tiếng “cạm bẫy trùng trùng” của Huyền Băng Cung coi như là bị các nàng một cước đạp đổ rồi, ha ha.
Mỹ Tam nhíu mày, nhìn cách nàng cười khoái trá như vậy thật sự rất cao hứng. Nhìn rất thật không hề có cảm giác là đang đóng kịch nhưng mà … nàng ta phải xót xa cho thanh danh của tổ chức thì mới đúng chứ. Môn đồ của Huyền Băng Cung được mệnh danh là trung thành không tổ chức nào sánh nổi mà. Nàng ta đang thật sự đóng kịch, đang dẫn dắt hai tỷ muội nàng vì một âm mưu hiểm độc nào đó chăng?
– Như Ý cô nương chê cười rồi.
– Ta đâu có.
– Cô nương đi đường chắc mệt mỏi rồi, nàng nên nghỉ ngơi đi, ta xin cáo lui trước.
– Không tiễn.
Nàng ta ý tứ khép cửa lại giúp ta sau khi ra khỏi phòng. Ta leo lên giường định ngủ một chút đến giờ ăn cơm thì xuống luôn nhưng mà lăn qua lăn lại mãi không ngủ được. Ta vùng dậy đến bên bàn cạnh cửa sổ nhìn xuống đường kia. Ta đang trọ ở một khách điếm trong một căn phòng ở lầu hai, từ chỗ ta ngồi nhìn xuống đường thấy có một cái chợ đông người tập họp mua bán lao xao. Ta nhìn thấy một cửa hàng sách rất lớn ngay sát chợ, thế là hứng chí nổi lên đứng dậy mở cửa lao xuống cầu thang chạy ra ngoài. Ta là người có một niềm đam mê lớn với sách vở mà, dĩ nhiên niềm đam mê này không sâu đậm sánh được với niềm đam mê tiền bạc.
Nói đến tiền mới nhớ, trong người ta lúc này cũng có kha khá ngân phiếu. Tiền này ở đâu mà ra chắc các vị cũng đoán được, phải không? Do tên cung chủ hào phóng Phi mỗ tự xưng kia cho ta đấy mà. Ta sau khi thu hoạch được một đống đá quý thì bắt đầu quay qua xin tiền mặt, mà tên đó cũng thật sự “chơi đẹp” lắm cơ, ta xin xỏ là cho liền. Hắn chỉ có vặn vẹo một lúc ta lấy tiền làm gì, ta tranh thủ “quạt” hắn một trận về cái tội “keo”. Sếp lớn mà keo thì nhân viên làm sao làm việc tích cực được, túi sếp thì phồng lên mà không chia sẻ cấp dưới tý nào, coi sao được? He he, tên ấy thỉnh thoảng khờ khờ thật dễ dụ, ta mới có bù lu bù loa một hồi mà đã ném ta cả xấp dày luôn. Hắn ném tiền như thế là không tôn trọng ta lắm, phải đưa đoàng hoàng chứ nhưng ta mặc kệ chỉ cần tiền là được, ta không quan tâm “râu ria” tiểu tiết.
Ây, chết ta rồi. Ta đứng im lại giữa đường xá đông người vì chợt nhớ ra một chuyện quan trọng. Châu báu đá quý của ta còn cả một đống ở chỗ Huyền Băng biệt cung kia. Ta đâu có định đi hẳn nên chẳng mang nó theo, cả một đống nặng lắm chứ không đùa đâu. Ta vốn dĩ hơi tùy hứng trong quyết định mà, lâu lâu ta vẫn hành động hơi bị khùng như thế này. Khi ở trong rừng thấy hai nữ nhân kia chuẩn bị rời đi, ta bỗng thấy khoái được đi theo các nàng hành tẩu giang hồ. Chỉ nghĩ thế rồi đi theo luôn, lúc đó nào có nghĩ ngợi gì đến châu báu đâu. Ôi Như Ý điên khờ khạo, sao bây giờ trí nhớ ta bỗng nhiên kém cỏi đi thế nhỉ? Năm xưa ta nhớ mình có bao giờ quên mất mình có bao nhiêu tiền với lại đồ vật quý giá đâu. Ta giữ nó còn hơn giữ cái mạng của mình nữa mà. Ui da nhưng không so sánh được, ngày đó ta nghèo kiết xác tiền bạc có mấy cắc bạc nhớ rõ là đương nhiên rồi. Bây giờ ta bòn rút của cái người khác dễ dàng quá nên ta mới “tửng tửng” ra đi mà quên châu báu, hix hix.
Khoan nào, chuyện đâu còn có đó, bình tĩnh đừng có rối. Ta bây giờ đi đường thế này nếu mang theo nhiều châu báu cũng đáng ngại thật. Trộm cướp thời nào chả có, ta lại yếu đuối không có võ công, mang theo cồng kềnh mất công làm “đồ cúng” cho phường đạo tặc. Ta cứ tạm thời gửi tạm chỗ biệt cung, mai mốt về kinh thành gửi tin kêu cái tên cung chủ kia gửi hàng sau cũng được. He he bội phục ta suy nghĩ chu đáo.
– Ui da, đau.
… Rầm… Ai đó tông vào ta làm ta bị ngã. Cái tội đứng chắn giữa đường giữa xá giữa lúc giao thông vào thời khắc cao điểm đó mà.
– Tiểu cô nương không sao chứ?
Tên khốn nào vô duyên quá vậy, tông ta ngã lăn quay trên mặt đất lại còn hỏi ta “có sao không”. Hắn bị đui hay bị lé vậy hả? Ta đứng lù lù một đống ở đó có phải nhỏ nhắn gì đâu mà cũng không chịu né dùm cái. Hắn, hắn…