Đọc truyện Thái Tử Phi Rắc Rối – Chương 13: Thánh nữ có một không hai
Sau gần một tháng trở thành Huyền Băng Thánh nữ ta bắt đầu mê tít cái vị trí nhiều lợi lộc này. Các vị đang thắc mắc lý do gì khiến ta từ một kẻ bị ép buộc hoặc gia nhập tổ chức trở thành Thánh nữ hoặc là tiếp tục một lần nữa lên đường đi thăm hỏi sức khỏe Diêm Vương sếp lớn, bỗng dưng quay ngoắt trở nên yêu thích nó chứ gì? Thế gian này chỉ có một thứ khiến ta nể mặt, cung kính, biểu lộ tình thương một cách nồng nhiệt nhất thôi. Cái thứ có thể khiến ta trở mặt với kẻ thù tay bắt mặt mừng với hắn thật lòng thật dạ nếu hắn dâng lên cho ta một khoản kếch xù. Đoán ra chưa? Dễ lắm mà, ta dám cược các vị cũng khoái nó không kém gì ta. Cái gì hen? E hèm, “mơ nì” đó, em “mơ nì” yêu dấu đó mà, tiền,… tiền, và tiền, he he.
Ta chẳng biết là cái số ta nó đã tới hồi sung sướng “ngồi mát ăn bát vàng” hay là “hưởng sái” Như Ý tiền nhiệm, chứ từ lúc ta trở thành tứ tiểu thư đến giờ tiền đổ vào túi ta cứ gọi là ào ào nước chảy. Chẳng bù cho cái thời ta còn phải đi làm công ăn lương còm cõi cái thuở chưa xa lắm kia, ta bây giờ đi ra đường hất cái mặt lên “chảnh” dù mặt có song song với trời cũng chẳng ai dám có ý kiến. Ta bây giờ oai lắm cơ, tại cái tổ chức hùng mạnh có hơn 20 triệu môn đồ rải rác toàn bộ 15 nước trong cái khu vực này ta có vị trí đứng thứ hai. Vị trí thứ nhất cái tên Phi mỗ tự xưng đó không chịu dâng cho ta. Các vị thấy được tầm cao của ta không, he he, để ta giới thiệu sơ lược cho nghe nè. Sau khi đọc gần hết cái thư viện trong Chiêu Văn phủ lúc ta chưa bị bắt cóc á, cộng thêm ta lục tung cái thư viện của Huyền Băng Cung ta đã tổng hợp được những điều tinh túy và thâm thúy sau.
Trước tiên là cái khu vực không biết tên chi này có 15 nước, nhiều hơn Hiệp hội các nước Đông Nam Á của chúng ta đến 4 nước lận đấy. Dân số thì có hơn 300 triệu người, ta tự làm phép tính cộng đó, chứ tại cái xứ này ta chưa thấy quyển sách nào viết bài tổng hợp phân tích tình hình cả khu vực, ta rảnh mà, dân số ít hơn ASEAN chúng ta gần một nửa. Giải thích lý do là tỷ lệ sinh sản còn thấp nên người còn ít (ack ack). Trong 15 quốc gia thì Đại Nam Quốc mạnh nhất, dân số hơn 40 triệu, các nước khác chạy lạch bạch ráng nâng cao tỷ lệ sinh đẻ lên mãi cũng chỉ có Kim Quốc và Ngọc Quốc đuổi gần kịp được đến con số 30 triệu người. 12 tiểu quốc khác thì sức mạnh cũng to nhỏ khác nhau tính bình quân mỗi nước được khoảng 10 triệu người, tính bình quân nhá không phải nước nào cũng 10 triệu đâu. Có nước Phi Quốc nhỏ nhất dân số được gần 5 triệu người, xêm xêm với Tân Ba Gia của ASEAN ( Singapore đó mà). Ta chẳng hiểu cái quốc gia bé tẹo đó làm thế nào mà tồn tại được ở cái xứ này nữa, nhỏ bé thế lẽ ra phải bị đè bẹp chết dí bởi mấy nước khác từ lâu rồi mới đúng chứ. Thời này độc lập chủ quyền chưa được rạch ròi mà, nước nhỏ dễ bị ăn hiếp lắm.
Ta nói dông dài vậy làm chi nãy giờ vậy? Các vị cứ bình tĩnh đứng có nóng, ta chỉ là đọc diễn văn khai mạc quảng cáo cho cái ta ý trọng điểm chuẩn bị đề cập thôi. Bây giờ vào vấn đề chính nè, ta ở Huyền Băng Cung làm sếp lớn đứng trên đầu hơn 20 triệu người. Thấy tầm quan trọng của ta chưa, 20 triệu người đó “đội ta lên đầu” mà cung kính, ta không tự hào sao được. Con số 20 triệu nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không phải, ta bất quá so với quân vương của 12 nước tiểu quốc kia chẳng phải là khí thế áp đảo “ăn đứt đuôi con nòng nọc” rồi còn gì. Hơn nữa người của ta là ở nước nào cũng có chứ không phải chỉ là lãnh đạo của mỗi người dân trong nước như mấy tên vua kia. Dưới danh nghĩa là người của họ nhưng cũng đồng thời là người của ta, các vị vua cao quý kia chẳng hề biết con dân của mình trên đầu thờ hai chủ nhân, hơ hơ, họ bị ta thọc gậy bánh xe mà vẫn bình chân như vại ăn trên ngồi chốc hưởng phước trong cung đình. Khoái thật đó.
Vậy thì đã có gì mà vui mừng chứ, các vị đang vênh mặt lên nói kháy ta mơ hão phải không? Cứ “từ từ khoai sẽ nhừ” mà, ta là đã nói xong đâu. Ta xưa nay là người thực tế cái địa vị Thánh nữ đó trên lý thuyết biến ta từ một cô gái bình thường thoắt một cái thăng lên trên đầu người ta. Nói là nói vậy cho oai chứ mọi thứ mới chỉ là trên lý thuyết thôi, ta có 20 triệu môn đồ dưới trướng thì sao? Chưa thấy vật chất lợi lộc đâu cả, họ làm việc của họ, ta vẫn thủy chung làm việc ăn ngủ phè phỡn của ta, chưa thấy có mối liên hệ tình cảm nào. Thế thì đây, ta liệt kê cơ bản vài món lợi nhỏ mà ta tâm đắc nhất ta gom góp được gần đây nha.
Ngày thứ nhất làm Thánh nữ mệt bã người chỉ có chúc phúc người ta với nghe người ta tung hô, không thú vị, gạt qua một bên. Ngày thứ hai, trời cũng còn tờ mờ gà mới gáy sáng lần thứ 3, ta lại bị lôi dậy. Khởi đầu ngày mới sớm một cách phi thường có sự trợ giúp của cái tên… e hèm, nhắc đến là tức, là cái tên Phi mỗ tự xưng kia phá đám ta, thôi chuyện này để sau ta đề cập tiếp. Ta mắt nhắm mắt mở, chân thấp chân cao, bước ngắn bước dài, lảo đảo, liêu xiêu lê lết cái thân từ phòng đến đại sảnh mà té lên té xuống đến mấy lần. Vừa ló cái mặt vào đã thấy một đám người trang phục trắng xóa ngồi chờ sẵn dọa ta hết hồn. Biểu diễn thời trang sớm mai cho ta xem hả, nghi lễ đón tiếp tân Thánh nữ nữa sao?
– Chúng thuộc hạ xin ra mắt Cung chủ và Thánh nữ, chúc Cung chủ và Thánh nữ vạn an.
– Đa tạ, các vị ngồi đi.
– Đa tạ, chúc các vị ngày mới tốt lành.
Tên cung chủ mời họ ngồi nhưng cái đám người trắng xóa này vẫn chưa dám nhúc nhích gì. Ta thấy hắn tiến lên hướng về cái ghế trên cao đặt giữa hàng cũng tiến bước theo. Hắn ngồi xuống thì ta cũng an tọa bên cạnh.
– Thánh nữ, xin giới thiệu với nàng, các vị ngồi đây đều nằm trong hoặc là đại diện cho 15 vị của Hội đồng trưởng lão Huyền Băng Cung.
Ta cười gật gật đầu với bọn họ. Thế thôi, biết gì đâu mà nói, ta nghiêm túc thực hiện tôn chỉ “im lặng là vàng”. Trưởng lão à, nói vậy chứ ta chẳng thấy tên nào xứng đáng để lên chức lão cả. Nam nữ đều có, 7 nữ 8 nam, quyền lực coi bộ cũng có phân quyền khá đồng đều. Trưởng lão, nghe thôi cũng biết toàn lãnh đạo cả. Con số 15 chắc đại diện 15 phân hội của 15 nước đó mà. Tập trung nhanh thật, ta mới nhậm chức có ngày thứ hai mà họ đã tề tựu đông đủ rồi, ta càng ngày càng nể nhân lực và cách làm việc của tổ chức này.
Sau màn chào hỏi trao đổi ban đầu là đến cái màn phát triển tình cảm lên tầm cao mới. Ta bây giờ nghĩ lại vẫn còn cười được. Tiền không đấy, không vui có mà bị hâm, ấm đầu. 15 người thì có 15 hộp quà, ta lúc đó tiếc hùi hụi sao mà họ có mỗi 15 vị trưởng lão nhỉ. Nếu là con số 100 hay thậm chí 1000 người có phải tốt hơn không? Mấy vị này có vẻ cũng muốn “lòe” nhau nên chẳng có vị nào dâng quà vớ vẩn cả. Hẳn là sợ bị mất mặt với các vị trưởng lão khác đó mà, thế nên ta chỉ có lợi nhất hờ hờ.
Sau khi hốt hàng về ta giấu biệt luôn không chia chác gì sất khiến cái tên Phi mỗ kia cứ nhìn ta mờ ám. Hắn muốn giành với ta hay sao, keo vừa vừa thôi chứ. Hắn khi xưa lên chức cung chủ chẳng phải cũng gom góp cả kho tàng cho mình rồi, giờ còn mon men với ta.
– Cung chủ, chẳng hay ngài không có quà cho ta sao?
– Quà gì?
Ây, cái tên này lại còn dám hỏi thế. Hắn không thấy người ta ai cũng “biết điều” hành động phải phép với ta ư? Hắn dù gì cũng là sếp lớn mà, giàu xụ thế kia sao cứ muốn giả khờ với ta.
– Quà mừng cho ta gia nhập tổ chức.
– Phi mỗ tặng nàng ngọc quý rồi còn gì.
– Ngọc đó vốn dĩ là phải tặng thì ta mới đủ tư cách làm Thánh nữ. Ngài vì muốn mời ta nên dâng nó lên là phải đạo rồi.
– Vậy Phi mỗ tặng nàng quần áo rất đẹp rồi.
– Ôi, cung chủ ngài đùa sao? Quần áo đó vốn dĩ là đưa cho ta mặc thì mới đủ tư cách đứng chúc phúc các môn đồ. Ngài vì muốn ta đứng ở đó mới đưa nó cho ta mặc.
– Vậy là Phi mỗ thiếu nàng quà chào mừng rồi.
Đấy, chính là cái câu nói ta đợi cả nửa ngày hắn mới thông minh mà phun ra. Hắn là sếp lớn nhất nha, ta đây là người mới, vì mạng nhỏ bị uy hiếp mới hạ cố xuống làm đồng chí với hắn, thế mà hắn không biết điều chi cả? Lễ lạt cơ bản có đi có lại hắn đẹp trai thế mà lại không hiểu?
– Chính xác.
– Thế thì xin hỏi Thánh nữ, ta phải tặng nàng cái gì bây giờ?
Chết ngươi rồi, Phi mỗ tự xưng ơi. Ngươi đã hỏi lẽ nào ta lại tiếc câu trả lời. Đại tiểu thư ta cái gì cũng cân đo đong đếm cẩn thận đề phòng việc mình bị lỗ nhưng ta đây là rất hào phóng làm cố vấn trong những việc tương tự thế này. Nhớ khi xưa, mỗi lần em trai cục cưng của ta “bí lù” trong việc chọn quà cho “ẻm” của nó toàn ta một tay cố vấn có tính tiền phí cả. Tính cách ta nó rạch ròi, tình cảm có thể lai láng nhưng tình cảm là tình cảm còn tiền bạc là tiền bạc. Hai vấn đề này cứ phải phân tách riêng ra, không nó lẫn lộn cả lên thì không tốt.
Ta nhớ năm xưa có nhỏ bạn học than vãn kể chuyện bạn trai của nàng chẳng biết tâm lý phụ nữ là gì vừa bị nàng “cài số de”. Ta hỏi nàng vì cớ làm sao lại hành động một cách “cạn tình ráo máng” thế. Nàng ta ỉ ôi than thở rằng hắn hỏi thẳng mặt nàng muốn quà sinh nhật là gì để hắn mua tặng. Nàng bù lu bù loa lên ở đâu lại có kiểu con trai chán thế, hỏi thế thì ai dám nói, nàng ngại mà với lại hỏi thế thì còn gì bất ngờ nữa chứ. Tặng quà phải có yếu tố bất ngờ mới thú vị chứ. Nói thật ta hiểu chuyện đó, tặng quà là cả một nghệ thuật chứ không phải chuyện đùa. Nhưng mà ta thèm rỏ dãi cũng chưa được đứng vào cái vị trí của nhỏ bao giờ. Những tên bạn trai ta từng hẹn hò à, chẳng có nổi một tên dám hỏi ta câu đó. Mấy tên đó hình như có giác quan thứ 6 cảnh giác họ đừng hỏi ta “câu hỏi tự sát” đó thì phải. Với Chiêu Văn Như Ý ta ấy à, ta không để ý tiểu tiết cho lắm, quà cáp thì chỉ cần chú trọng vào phần giá trị thôi. Ai tặng quà cho ta thì cứ bỏ hết mấy cái yếu tố “râu ria” vướng víu mà mọi người khác hay quan tâm đi. Ta từng tua đi tua lại trong não cái cảnh tượng một ngày đẹp trời nào đó tự dưng có tên ngố nào hỏi ta câu hỏi “ Như Ý muốn quà gì ta sẽ mua tặng nàng”, tim ta chắc sẽ run rẩy lên vì hào hứng quá.
– Phi cung chủ khách khí rồi. Ta chỉ là gợi ý chơi thôi nhưng cung chủ đây rộng rãi, hào phóng ta “cung kính chi bằng phụng mệnh”.
– Thánh nữ cứ thoải mái đề xuất, nếu là thứ Phi mỗ có thể đáp ứng sẽ dâng nó hai tay cho nàng.
Ha ha, ta thật sự là muốn nhảy múa, hò hét quá để biểu lộ cảm xúc dâng trào từ đáy con tim nhỏ bé của mình. Ta hạnh phúc quá, há há, tiền ơi là tiền, tiền đang từ từ tiến về phía ta như một đoàn quân hùng hậu, hoành tráng ( Chiqu sắp sặc chết vì nữ chính rùi). Từ cái thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ ta chưa gặp người nào đối xử với ta tốt như vậy. Ôi Phi mỗ ca ca đẹp trai, tuấn tú của ta ( khiếp xem nàng ta thay đổi thái độ kìa).
– Phi ca ca dễ thương, yêu quý nhất nhất trên đời. Ta yêu huynh quá đi mất, ta muốn kim cương khoảng vài chục viên cỡ 20 carat là được rồi.
Uy, nhìn hắn ngu ngơ như vậy chắc đang tiếc của. Cho chết ai bảo dám mạnh miệng hỏi ta “câu hỏi tự sát”. Vài chục viên nhiều quá chăng, chắc là thế nhìn hắn run hết cả người thế kia. Ta chỉ là đang học theo Tôn Ngộ Không đi xin thuốc cải tử hồi sinh của Thái thượng lão quân thôi. Xin vài chục viên hắn không có thì ta hạ xuống khoảng vài viên cũng tạm thời đủ sài rồi.
– Kim cương là cái gì?
– Kim cương là kim cương. Sao rốt cuộc huynh có cho ta không? Vài chục viên không có thì vài viên cũng được.
Ta thấy hắn vẫn nhìn ta khó hiểu thì đơ hết người. Vài viên cũng tiếc sao, thế mà dám nói cái gì có thể đáp ứng sẽ dâng cho ta hai tay. Dâng cái mặt mo của hắn à, phí lời ta hai chữ Phi ca ca ngọt xớt. Uổng quá, uổng quá.
– Phi mỗ có ngọc lục bảo, hồng ngọc, hoàng ngọc và mấy thứ đá quý đại loại thế nhưng không có kim cương.
– Vậy hả? Vậy mấy thứ đó cũng được, ta lấy hết, mỗi thứ khoảng chục viên thôi.
– Được. Thế còn kim cương là cái thứ gì?
Hình tượng của hắn khi nãy vừa vụt tắt đã kịp thời bùng cháy trở lại vì một chữ “được” đó. Ha ha, Ngọc lục bảo nói vậy chứ rất quý hiếm nha, lại là màu xanh lục ta thích. Ta trước giờ thích lắm nhưng chẳng có tiền mua, cái thứ này được mệnh danh là nữ hoàng của các loại ngọc mà. Em trai cục cưng của ta đồn người mang ngọc này sẽ giúp tăng cường thị lực, giúp mài sắc trí tuệ. Mang ngọc này trong người đi đường dài có thể giúp chủ nhân đuổi tà nữa. Ta không biết điều đó có thật không nhưng ta biết chắc nó khá mắc tiền. Ta đem vài chục viên đi bán cũng kiếm được không ít hờ hờ.
– Không lấy kim cương nữa đá quý ta cũng không chê đâu. Ta quên mất ở đây chắc thứ đó chưa tìm ra.
– Thánh nữ muốn nhiều đá quý như vậy làm gì?
– Bán lấy tiền chứ làm gì, cung chủ hỏi lạ nha?
– Bán?
Hắn nhướng mày nghi ngờ. Hắn tưởng ta lấy về làm phép sao?
– Lấy tiền.
– Thánh nữ rốt cuộc là muốn tiền?
Thêm một câu hỏi kém trí tuệ.
– Ôi cung chủ yêu dấu của ta, chẳng lẽ ngài ra ngoài đường lại không sài tiền, ta đương nhiên muốn tiền rồi, có ai lại không muốn tiền đâu.
Ta đạt được mục đích thì hí hửng bỏ đi một mạch. Ta sợ mất công hắn đổi ý, đi nhanh trước khi ý đồ của hắn kịp manh động. Cái vẻ mặt cười hơi đểu cáng kia không phải là hắn đang định nuốt lời sao? Tên Phi mỗ tự xưng này không tin tưởng được. Ta trong thời gian lưu trú ráng hốt được bao nhiêu thì lo mà hốt cho lẹ, ta biết thừa Thánh nữ phải làm nhiều việc lắm. Đợi vài hôm nữa là ta sẽ được ra khỏi đây đi thi hành nhiệm vụ, ha ha khi đó ta chơi trò chơi mất tích. Ai khờ mà ở lại cho hắn sai bảo chớ, 20 triệu môn đồ trên lý thuyết chưa đủ sức hấp dẫn giữ chân đại tiểu thư ta.
Một kẻ đi phía trước cười gian xảo, một tên đứng nhìn theo khờ khạo như vừa bị trúng tà. Hắn đang tự hỏi mình có nên chăng nhanh chóng phong tỏa hết đồ quý giá đi trước khi bị nàng Thánh nữ này đem bán hết.