Đọc truyện Thái Tử Phi Rắc Rối – Chương 10: Đại tiểu thư ta lên chức
Thời điểm này ta đang đứng tê rần hết cả chân, hoa hết cả mắt, ù hết cả tai, méo hết cả miệng… để nghe và chúc phúc cho các môn đồ trong tổ chức. Ta bị ép mặc một bồ đồ trắng tinh, lùng nhùng một đống vải có cái đuôi đằng sau dài khoảng chục mét. Màu trắng đó không phải màu xanh lục mà ta thích đâu. Thánh nữ mà, họ bảo màu trắng mới thể hiện được sự tôn nghiêm và thần bí. Ừ thì ta cũng có phản đối gì đâu, màu trắng không phải màu sắc ưa thích của ta nhưng ta cũng chẳng ghét bỏ gì. Có điều là ta phản đối kiểu dáng của nó đó, sao lại có cái dải lụa sau lưng dài thòng lòng khiến ta bước đi trông y hệt như vừa đi vừa quét rác vậy (ack ack). Áo váy cổ trang mặc riết mới biết, đẹp thì đẹp thật mà rắc rối quá. Ta bây giờ mới biết ông bà ta bảo “ở trong chăn mới biết trong chăn có rận” cấm có sai. Mặc vào rất khó, cởi ra cũng khó, ta bây giờ bắt đầu nhớ thương mấy cái quần jean với áo thun thoải mái rồi hu hu.
– Tiểu thư thật xinh đẹp quả nhiên rất xứng đáng trở thành Thánh nữ của Huyền Băng Cung chúng ta.
– Khách sáo rồi.
Mỗi khi ta nói câu đó thì có nghĩa là người đối diện không thu được nhiều cảm tình của ta lắm. Cái tên Phi mỗ gì đó mặc dù là đẹp trai nhưng mà hắn phá giấc mộng đẹp mê ly của ta nên không thể không giận được. Đàn ông gì mà kỳ quái, mới sáng ngày ra đã nhào vào phòng ta rồi. Hắn lải nhải cái gì mà đến sớm giải thích sơ lược thủ tục với lại quy tắc cho ta. Ta cần lắm sao, đang mơ được ăn cơm nhà hàng với cả nhà, ta còn chưa ăn được bao nhiêu đã bị tước đoạt rồi. Cô bé mà lãnh nhiệm vụ đánh thức ta vật vã nửa buổi nhưng tài năng không đủ không khiến ta rời giường được. Nhưng mà hắn ta chẳng nể mặt gì ta cả, kéo ta một phát từ cái giường êm ấm “đáp máy bay” khẩn cấp trên nền nhà cái rầm. Đại tiểu thư ta sống trên đời 22 năm sắp chẵn chưa bị đối xử “không đẹp” như vậy bao giờ. Hắn, một tên lạ hoắc, dám thừa cơ đánh úp ta.
– Cung chủ sáng sớm rảnh rỗi quá hay sao? Ta tự biết mình phải làm gì, nào dám làm phiền ngài đích thân hạ cố tới đây chứ. Ngài đại lễ lớn vậy ban xuống khiến ta choáng váng, bàng hoàng, run rẩy đứng cũng không vững nữa.
– Tiểu thư bớt giận, Phi mỗ xin tạ lỗi.
– Tạ lỗi như thế nào?
Cơ hội đến phải nắm bắt ngay, ta nào để hắn nói suông cho có lệ được. Phá vỡ mộng đẹp của ta phải bồi thường tương xứng vào đấy. Hôm qua tặng ta mảnh ngọc bữa nay có cái gì đáng giá hơn không? Ta hồi hộp chờ đợi nhưng mà…
– Ta mang cho tiểu thư một bộ trang phục thật đẹp, nàng xem thử đi.
Hắn tạ lỗi với ta đấy, “tạ lỗi” một cách độc ác, hix, nếu biết trước ta đã chẳng thèm đòi bồi thường. Váy áo này chỉ có vải và vải thôi, nào đính thêm ngọc ngà gì đâu chẳng đáng giá bao nhiêu ( lễ phục của người ta đấy, nàng chỉ biết nhìn vẻ ngoài rồi “chém” thôi).
Ta đứng ở một cái bục cao, ở phía dưới có cả một lô một lốc người, nhiều ơi là nhiều, cúi đầu quỳ bẹp lép trên tung hô “Thánh nữ vạn an”. Vạn an hay không ta không biết nhưng là ta đang sợ chết khiếp đi được. Cái này có vẻ không hay ho cho lắm đâu, đám người quỳ dưới kia quá nửa, không, gần như hoàn toàn mới đúng, xứng đáng là trưởng bối của ta. Nhận đại lễ thế này tổn thọ chết ta.
– Mời mọi người đứng lên đi, ta không dám nhận lễ lớn như vậy đâu.
– Đa tạ Thánh nữ.
Mấy người đó kính cẩn với ta như thánh sống vậy khiến ta lúng túng. Họ từng tốp từng tốp tiến lên chào hỏi, tỏ lòng ngưỡng mộ chủ nhân mới của Lục Bạch ngọc. Họ xin lời chúc phúc từ ta rồi còn thề trung thành với Thánh nữ, trung thành với Huyền Băng Cung um xùm… bla bla một đống gì gì đó.
– Huyền Băng Thất Sát xin ra mắt Thánh nữ.
Ui, cái gì đây? Một nhóm bảy người, có cả cái tên Huyền Tam công tử kia bước lên chào ta. Ây da, ta sắp chảy máu mũi ngất xỉu luôn, trai đẹp không à. Cái tên vừa đại diện thay mặt cả nhóm nói đó coi bộ là đẹp trai nhất, hắn có đôi mắt màu xanh lục. Á, màu sắc yêu quý của ta.
– Hân hạnh gặp mặt các vị.
– Tại hạ là Huyền Nhất công tử, đây các sư đệ của tại hạ. Xin Thánh nữ từ nay về sau có gì cứ sai bảo chúng tôi sẽ dốc hết sức hết lòng.
– Ta đa tạ, xin hỏi các vị anh hùng danh tính như thế nào cho ta dễ bề xưng hô.
Ta thấy trong mắt họ thoáng nét ngạc nhiên, e hèm chắc là giang hồ đại danh đỉnh đỉnh nhưng ta không biết nên bất mãn đây. Như Ý là thiếu nữ khuê phòng kiến thức về giới giang hồ có hạn chế, ta thì còn tệ hại hơn. Ta là mới tới nơi này mà, làm sao biết họ ai là ai chứ. Ta chỉ đoán đại họ chắc cũng nổi tiếng lắm nghe cái tên oai thế kia cơ mà, Huyền Băng Thất Sát, ừm được lấy tên tổ chức gắn vào, trình độ lơ tơ mơ thì làm gì có cửa. Mặt mũi của cả một tổ chức đấy không đùa đâu.
– Tại hạ Huyền Nhị công tử.
– Tại hạ…
Ta là có chuẩn bị tâm thế đó nhưng vẫn hơi sốc. Một tên Huyền Nhất còn cái tên kia ta biết hắn trước tên Huyền Tam, có thể nào họ là nhất nhị tam tứ ngũ lục thất không he he. Đoán vậy ai dè đúng thật, không biết là ai đặt tên cho nữa, nghe ngộ ngộ.
– Ta nghe danh các vị đã lâu nhưng không có duyên diện kiến, hôm nay thật vinh dự.
Ta uốn cái lưỡi dẻo quẹo, không nghe không biết cũng cứ “phang” đại là mình biết đi chẳng chết ai. Hồi nãy bộ não của ta vừa lóe lên cái ý nghĩ là ta có nói xạo họ cũng không bắt bẻ được. Giả sử là ta biết Huyền Băng Thất Sát đi, ta cũng biết bọn họ tên theo thứ tự nhất nhị tam tứ đi, nhưng mà ta chưa gặp bọn họ bao giờ ai là Ngũ ai là Lục ta phải hỏi chứ. Hợp lý, he he ta tự cười thầm trong bụng ( Chiqu đã bảo nàng ta gian xảo mà, chỉ có “giấu dốt” là giỏi thôi, không biết nói đại không biết đi).
– Không dám, Thánh nữ chê cười chúng tôi rồi.
Cả đám đồng thanh chối đây đẩy ra dáng khiêm tốn. Ta là muốn nói chuyện tiếp với bọn họ nữa nhưng không tiện lắm, ta hôm nay có cả đống người chờ tiếp chuyện. Hix, đành nhủ thầm để lần sau vậy, thật phí lâu lâu mới có cơ hội trò truyện với một nhóm toàn trai đẹp.
Ta hơi là nghi ngờ cái tên Phi mỗ tự xưng kia, sao mà chỉ trong một đêm hắn đã triệu tập được người ở đâu kéo tới lũ lượt như thế này. Hắn có vẻ là chuẩn bị sẵn mọi thứ từ mấy hôm trước rồi. Bục lễ đài này vừa dựng lên nhìn cũng rất mới nhưng mà chỉ trong một đêm thì không làm được tốt như thế này. Hắn chắc như “đinh đóng cột” là ta sẽ nhận lời gia nhập Huyền Băng Cung sao? Ôi, ta ghét hắn, ta ghét nhất bị điều khiển hay lèo lái đường hướng bởi kẻ khác.
Mệt quá cuối cùng cũng xong, ta té phịch lên giường duỗi thẳng tay chân cứng đơ. Lợi ích chưa thấy đâu đã lại bị bóc lột sức lao động rồi. Số ta nó không được sáng sủa cho lắm, bị bóc lột mãi thôi hu hu.
– Ly cô nương!
– Dạ, Thánh nữ có gì sai bảo?
Ly Hiểu Kỳ là cô gái bị cái tên Phi mỗ tự xưng kia phái theo hầu hạ ta. Hắn là hào phóng lắm định gửi qua bên ta cả chục cô nữa cơ nhưng ta không thích. Nhiều người mà làm cái gì, nhìn chằm chằm ta suốt ngày chắc, mất tự nhiên lắm, hắn không biết sao? Ta đang tò mò kinh khủng, ta vì lẽ gì bỗng dưng chở nên có “uy” vậy chứ? Ta nhận thấy trong mắt các môn đồ sự sùng kính hiển hiện lồ lộ. Ta đâu có làm cái gì để được nhận đãi ngộ này chứ.
– Phiền cô nương đưa ta đến thư phòng được không?
– Thánh nữ người không mệt sao, người nghỉ ngơi đi, tiểu nữ sẽ đi lấy sách cho người.
– Ây, vậy cũng được đó.
– Người muốn đọc sách gì?
– Có sách viết về Huyền Băng Cung của chúng ta không? Mấy quyển lưu hành nội bộ đó.
Nàng nhìn ta hơi ngây người rồi tủm tỉm cười, có gì vui sao? Ta đang cần phải thu nạp kiến thức về cái tổ chức mà ta đang là “sếp” lớn thứ 2 này. Ta cũng có thể hỏi cô ta để cô ta nói cho ta nghe nhưng ta thích tự thân vận động, có sách thì ta đọc trước có gì không hiểu ta sẽ hỏi sau. Ta làm như vậy đỡ tốn thời gian của người khác mà cũng hiệu quả hơn.
– Không có sao?
– Dạ, Thánh nữ đợi ở đây, tiểu nữ đi lấy cho người.
– Đa tạ.
Ly Hiểu Kỳ đi ra khỏi phòng nhưng không ghé vào thư phòng lấy sách ngay mà đi đến phòng của cung chủ. Nàng có nhiệm vụ vừa hầu hạ vừa theo dõi tân Thánh nữ.
– Cung chủ, Hiểu Kỳ xin phép vào.
– Được.
Ta đang xem xét mấy đơn đặt hàng thì có người xin phép vào, ta đặt giấy tờ xuống ngẩng mặt lên hỏi.
– Nàng thế nào?
– Thưa, Thánh nữ muốn tiểu nữ tìm sách viết về Huyền Băng Cung cho nàng.
– Vào giờ này ư, ta tưởng nàng mệt lăn ra ngủ rồi chứ.
Ta bất giác nở nụ cười, nàng ta là một nữ nhân thật kỳ lạ. Sáng sớm bước vào phòng nàng nhìn thấy cảnh Hiểu Kỳ không tài nào thức nổi nàng dậy mà phì cười. Ta thấy nàng cuốn chăn lại lui vào một góc giường, Hiểu Kỳ kéo tay nàng thì nàng đẩy ra cho bằng được, hai bên giằng co mãi mà chẳng ai chịu ai, khiến ta hứng chí nổi lên “đích thân ra tay”. Ta kéo một phát mạnh khiến nàng rớt xuống giường, lỡ ra tay quá đà ta những tưởng nàng sẽ tức giận điên lên mà trừng mắt nặng nhẹ “dạy dỗ” ta chứ. Ta nào ngờ đến nàng sẽ nhìn ta với cặp mắt vẫn còn mơ màng phụng phịu trách móc.
– Cục cưng à, để chị hai ngủ thêm tí nữa đi, chị hai yêu cục cưng nhất.
Nói rồi lại nằm bẹp xuống ngủ ngay trên nền nhà, ta với Hiểu Kỳ đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn nàng, rồi không biết làm sao nữa. Nàng nói cái gì cơ, ta nghe không hiểu lắm nhưng mà ta nghe cái gì loáng thoáng… “yêu”… (he he hắn bắt đầu mơ màng rồi).
– Cung chủ à, tiểu thư nói yêu ngài nhất đó.
– Nói bậy, tạt cho nàng thau nước lạnh để xem có chịu tỉnh không (ác vừa thôi chứ hix hix)?
– Cung chủ!
– Sao?
– Tiểu thư sẽ bị cảm lạnh mất.
– Vậy ngươi có cách nào khiến nàng tỉnh thì làm đi.
Ta không hiểu sao tự dưng thấy ngài ngại, ta biết nàng là buồn ngủ quá nên ăn nói lung tung nhưng sao ta thấy…. ( e hèm, chàng thấy thế nào, không chịu nghĩ cho hết câu he he…).
– Tiểu nữ lấy sách gì đưa cho nàng bây giờ?
– Những sách liên quan đến Lục Bạch Vô Độc Ngọc thì đừng đưa cho nàng xem.
– Vâng.
Sau khi Hiểu Kỳ đi khỏi, ta rơi vào trầm mặc, cảm thấy hơi rầu rĩ nhưng không rõ tại sao. Mệnh của Thánh nữ, muốn cao quý có cao quý, muốn tôn nghiêm có tôn nghiêm, nhưng mà… Ta lắc đầu không muốn nghĩ nữa, ta không thể làm khác được, ngọc quý tìm chủ nhân chứ không phải là ta. Ta thật sự không thể nhúng tay vào chuyện này.