Đọc truyện Thái Tử Phi Có Bệnh – Chương 8
Thẩm Tân Di ngẫm nghĩ rồi cất bước đến Tây điện.
Cung nữ luống cuống, hơi nghiêng người vội ngăn nàng lại: “Điện hạ, Thái Tử đã nghiêm lệnh người ngoài không được phép ra vào tây điện.”
Thẩm Tân Di ngạo nghễ nói: “Ta chính là chính phi của Thái Tử, làm sao có thể tính là người ngoài? Hơn nữa, Thái Tử vô cùng mến mộ ta nên tất nhiên lệnh này là dành cho các ngươi rồi.”
Cung nữ: “???”
Đúng là làm cho người khác sửng sốt mà! Bọn cung nữ ngây người một chút, không dám mạnh mẽ ngăn cản nên chỉ đành cho Thẩm Tân Di tùy tiện xông vào.
Hiện tại nhìn vào thì nàng chính là Thái Tử Phi, nếu không phải là được Thái Tử căn dặn từ trước thì bọn họ cũng sẽ không dám mạnh mẽ ngăn cản như lúc nãy.
Còn Thẩm Tân Di không nghĩ tới khí thế bá vương của mình vậy mà có thể làm nhiều người kinh sợ như thế, nên không khỏi cảm thấy mừng thầm trong lòng.
Nàng cứ vậy mà đi thẳng một đường vào Tây điện.
Đương nhiên Lục Diễn cũng đã nghe được tiếng ồn ào nhốn nháo từ bên ngoài, thế là không kiên nhẫn mà đi ra ngoài: “Nàng thật là phiền.” Hắn khẽ nhíu mày lại, nhìn về phía Kim Ngưu Vệ trong cung: “Ai cho phép các ngươi để Thái Tử Phi vào?”
Sắc mặt của nhóm người Kim Ngưu Vệ lại trở nên biến sắc, liên tục không ngừng quỳ xuống thỉnh tội.
Thẩm Tân Di vừa nghe thấy thì ra đúng thật là không cho phép mình tiến vào, lập tức dừng lại, trầm giọng quát: “Tại sao ngươi lại ngăn cản không cho ta ra vào Tây điện? Ta là vợ của ngươi, là trời của ngươi, chồng vì…!Hừ, thê vi phu cương (1)! Ngươi còn có phu đức hay không?”
Nghĩa gốc nằm trong “Tam cương ngũ thường” của Nho giáo: quân vi thần cương, phu vi thê cương, phu vi tử cương.
Nhưng ở đây “thê vi phu cương” có ý nghĩa là người vợ phải chăm sóc, bảo vệ, bao dung chồng, còn người chồng phải kính nhường, yêu thương, phục tùng và biết ơn vợ.
Lục Diễn: “…”
Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.
Hắn thầm niệm hai lần trong lòng để tự khuyên bản thân một chút.
Sau đó quay đầu nhìn về phía đám người Kim Ngô Vệ đang không biết phải làm gì, trầm giọng nói: “Lui ra.” Thấy lúc này mọi người trong điện đều đã lui xuống, ánh mắt của hắn mới dừng lại ở trên người Thẩm Tân Di: “Lệnh cấm này, chính là đặt ra dành cho nàng.”
Hắn nghĩ đến cảnh tượng nhìn thấy lúc sáng thì ánh mắt thêm lạnh lùng, đường nét trên khuôn mặt cũng trở nên lạnh cứng lại.
Thẩm Tân Di nổi giận đùng đùng: “Ngươi thật to gan, đừng quên thân phận của ngươi!”
Lục Diễn không để ý tới nàng, hỏi thẳng: “Buổi sáng nàng đi gặp ai?” Hắn vô tình mà dây dưa tranh cãi với Thẩm Tân Di.
Hắn muốn nói rõ mọi chuyện, để về sau khi hai người không còn liên quan thì chia Đông Cung làm hai.
Hắn cũng không biết nàng có dám thừa nhận việc này hay không.
Tất nhiên lá gan của Thẩm Tân Di lớn hơn hắn nghĩ nhiều, mặt không đỏ, hơi thở không gấp mà đáp lại: “Thẩm Quý Phi gọi ta qua nói chuyện, biểu…!Bát điện hạ không biết tại sao cũng đến, nói chuyện cùng ta một chút, việc này có quan hệ gì với ngươi?”
Lục Diễn thấy nàng cây ngay không sợ chết đứng, đôi mắt hơi nheo lại, sắc mặt lạnh hơn: “Hai người các nàng từ nhỏ đã quen biết.
Năm đó lão Bát còn ở lại Hầu phủ mấy ngày.
Khi đó Thẩm Quý Phi có ý định giúp đỡ cho chuyện tốt của hai người.
Hôn nhân của hai người trước đây lại đúng vào lúc tình chàng ý thiếp đang hò hẹn, ngược lại là ta đã phá hủy chuyện của các người.” Sau khi thấy lão Bát nói chuyện với nàng, hắn lập tức cho người đi tìm hiểu chuyện của họ, quả nhiên là có chút quan hệ.
Thẩm Tân Di đang muốn phát giận, nhưng rồi nghĩ lại, tiểu thế thân này rõ ràng là ghen mà, cho nên phải có biết bao nhiêu mến mộ mới dám nổi giận với nàng như vậy?!
Nàng nghĩ đến đây thì nuốt ngược trở vào những lời vốn muốn nói, vẻ mặt dịu lại: “Đây là ngươi đang ghen ư? Mặc kệ người khác ra sao, ngươi cũng là chồng của ta, ai cũng không vượt qua được.
Hơn nữa, ta với Bát điện hạ cũng không có gì.
Ghen tị chính là phạm vào thất xuất (2), cũng chỉ có ta mới có thể bao dung người chồng hay ghen tuông như ngươi thôi.” Nàng đúng thật là quá rộng lượng, trên đời này còn có người dễ nói chuyện như nàng hay sao!
“Thất xuất” là 7 lý do tiêu chuẩn cho việc ly dị vợ của đàn ông thời phong kiến nếu người vợ phạm phải, đó là: không vâng lời cha mẹ, không có con, tục tĩu, ghen tuông, xấu xa, nói nhiều, trộm cắp.
Lục Diễn thấy vẻ mặt nàng đang tự mình say mê: “…”
Hắn cả giận nói: “Nàng đủ rồi, ta không ghen.”
Người đang ghen đều nói bản thân không ghen! Thẩm Tân Di thấy sắc mặt hắn không tốt, lại càng thêm ôn hòa, thậm chí duỗi tay ra nắm chặt lấy tay hắn: “Được rồi, nếu không ghen thì ngươi tức giận làm gì.
Hiện tại chẳng phải ngươi là chồng của ta sao, ta lại không hưu ngươi, nhanh dọn khỏi Tây điện đi.”
Sắc mặt của Lục Diễn lúc trắng lúc xanh, không cảm xúc mà rút tay về, trầm giọng quát to: “Người đâu, mau mời Thái Tử Phi đi ra ngoài!”
Thẩm Tân Di thấy hắn còn dám cứng đầu, lạnh lùng nói: “Ngươi còn dám được nước lấn tới! Muốn chia phòng ngủ với ta, nằm mơ đi! Nếu ta thực sự muốn cưỡng ép ngươi, ngươi còn có thể làm gì sao? Đừng quên thân phận của ngươi, tác dụng duy nhất của ngươi chính là hầu hạ ta!”
May mắn là lúc này trong điện không có người.
Khi ấy, câu trả lời của Lục Diễn chỉ có một: một tiếng rầm đóng cửa lại, suýt chút nữa đụng gãy cái mũi của nàng.
Thẩm Tân Di nhanh chóng che mũi lại, nước mắt rưng rưng, thật là muốn đá văng cửa xông vào, đè hắn xuống đất đánh cho một trận.
Nhưng nàng đã được dạy rằng không được la lối, khóc lóc, dậm chân, nên chỉ đành phải hậm hực che lại mũi đi ra khỏi Tây điện.
Nàng mới vừa bước vào Đông điện, lập tức kêu lớn: “Ma ma! Ma ma! Mũi ta đau quá!”
Trương ma ma thấy nàng như vậy thì hoảng sợ, vội vàng mang khăn nóng tới cho nàng đắp cái mũi, sau đó lại luộc trứng, vội lăn qua lăn lại cho nàng, sau một hồi lâu bà mới đỡ Thẩm Tân Di ngồi xuống: “Người làm sao vậy? Điện hạ đánh người sao?”
“Hắn dám!” Thẩm Tân Di đùng đùng nói, giọng đầy căm hận: “Thật là không biết trời cao đất dày, thế nào cũng phải dạy dỗ hắn một lần mới được!”
Trương ma ma: “…”
Nàng che mũi lại rồi ngẫm nghĩ, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, cười điên cuồng: “Ma ma, người hãy đi tới hoa lâu tìm cho ta vài tiểu quan cô nương đứng đầu.
Ta muốn cho hắn biết, ngoài hắn ra, ta không phải chỉ có một tên đàn ông là hắn!”
Trương ma ma: “!!!”
Lúc này có nghĩ cũng sẽ không nói lý được với nàng, bà đành vờ ôm bụng ai da một tiếng: “Không biết buổi sáng ăn cái gì, hiện tại khó chịu vô cùng, nương tử giúp ta đi tìm đại phu đến xem có được không?”
Đối với ma ma, Thẩm Tân Di vẫn rất quan tâm, nàng vội đỡ bà ngồi xuống, sau đó mời nữ y quan tới giúp bà xem bệnh sắc thuốc.
Trương ma ma sợ nàng vẫn còn ý định chạy tới hoa lâu nên luôn kéo lấy nàng mãi đến tận khi trời tối.
Hoa cô nương không có, hoa tiểu quan cũng không có.
Nàng không cam lòng nên sai người đi đưa sách đến tặng cho Lục Diễn.
Nàng là Thái Tử Phi, lại là con gái duy nhất của Thẩm Hầu gia nên Kim Ngưu Vệ không dám đắc tội, huống chi đây chỉ là tặng đồ mà thôi.
Sau khi y kiểm tra xong thì giúp nàng giao đồ đưa tới Tây điện.
Lục Diễn cúi đầu liếc nhìn bìa sách: “Nữ giới?”
Ở ngoài bìa sách, bên trên chữ nữ đã bị gạch bằng bút son thật to, ở bên cạnh lại viết ngay ngắn một chữ nam bằng nét bút phóng khoáng tự nhiên.
《 Nam giới 》
Lục Diễn: “…”
……
Thẩm Tân Di quyết tâm một mực lạnh lùng, muốn để cho hắn khóc lóc cầu xin mình sủng hạnh hắn!
Hai người cứ chiến tranh lạnh như vậy mấy ngày, chẳng mấy chốc đã tới ngày lại mặt.
Bình thường, gia đình nhà chồng lại mặt đều là vào ngày thứ ba sau khi thành hôn.
Nhưng do trong cung có nhiều phép tắc, chuyện lại nhiều, nên định ngày lại mặt là ngày thứ bảy mới trở về.
Thời điểm hiện tại, Trương ma ma đang cố khuyên nhủ Thẩm Tân Di: “Nếu người không cho Thái Tử cùng đi lại mặt, truyền ra bên ngoài, tất nhiên sẽ có không ít người trong tối ngoài sáng chê cười người.
Người vẫn là nên đi khuyên nhủ Thái Tử đi.” Bà sợ tiểu thư nhà mình bị tiểu nhân nói lời không hay.
Thẩm Tân Di chẳng hề để ý: “Ma ma yên tâm, qua vài ngày nữa Thái Tử sẽ khóc lóc tới cầu xin ta thôi.
Hiện tại, ta không gặp hắn đâu.”
Trương ma ma: “…”
Bà thấy bất luận khuyên thế nào cũng không được nên chỉ đành bất đắc dĩ đỡ nàng dậy chuẩn bị khởi hành.
Bên ngoài cửa cung đã chuẩn bị xong, chỉ có Thái Tử Phi mới có thể ngồi xe Loan Phượng, xung quanh còn được đặt vào không ít quà lễ lại mặt của Thái Hậu và Hoàng Thượng chuẩn bị.
Có thể thấy được đối với nàng, Hoàng Thượng và Thái Hậu vẫn rất coi trọng, nhìn chung cũng không có quá mất mặt.
Trương ma ma thoáng yên tâm, dìu tay nàng bước lên xe Loan Phượng.
Đường trở về khá xa, có lẽ là bởi vì lần trước có người bố trí hãm hại, nên lúc này hộ vệ được phái tới nhiều gấp đôi, đều là Vũ Lâm Quân trong quân tinh nhuệ.
Một đường đến nơi của Thẩm Tân Di rất yên ắng.
Thẩm Tu Viễn và Chu thị đã sớm chờ ở cửa.
Chu thị thấy con gái mà lại không có Thái Tử đi theo, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, nhưng rồi thấy phía sau nàng đứng thành hàng phô trương long trọng, lúc này vẻ mặt mới đỡ hơn.
Tuy rằng chỉ mới ngắn ngủn vài ngày, nhưng Chu thị lại thấy tựa như đã mấy năm rồi chưa được gặp con gái.
Bà ôm lấy nàng thì rơi nước mắt, miễn cưỡng chịu đựng mới nhịn xuống được: “Con gái của mẹ, mấy ngày nay con vẫn khỏe chứ? Tại sao Thái Tử không đi cùng con?”
Thẩm Tân Di biểu hiện một mặt không có vấn đề gì mà trả lời: “Thái Tử ghen tị lại thêm đố kị, con đã bắt hắn dọn đến Tây điện để từ từ suy nghĩ lại cho kỹ rồi.”
Chu thị: “???”
Thẩm Tu Viễn không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, chỉ buông tiếng thở dài: “Vào trong rồi hẳn nói đi.” Tuy ông vô cùng tuấn mỹ, nhưng đáng tiếc sắc mặt lại có vẻ lạnh lẽo và cứng rắn như sắt.
Ông quay sang hướng Vũ Lâm quân gật gật đầu: “May mà có các ngài hộ tống Ngũ Nương một đường, mời các ngài theo ta đến Tây viện nghỉ ngơi một lát.”
Vũ Lâm quân không dám vô lễ ở trước mặt ông, từ chối vài câu mới theo ông đi vào.
Còn Chu thị dẫn Thẩm Tân Di vào trong, những người bạn thâm giao và thân bằng tỷ muội của nàng đều ở đây.
Trong yến hội, món ngon được bày thành một hàng trên bàn, còn có đặt vài bình rượu hoa đào mà xưa nay nàng rất thích.
Nàng yên vị ngồi xuống, đâu đó Thẩm Nhã Nhạc lại tiến đến gần, nhỏ giọng cười hỏi: “Ngũ muội muội, sao lại không thấy muội phu và muội cùng nhau tới vậy?” Giọng nói tăng cao, như cười trên nỗi đau của người khác.
Thẩm Tân Di liếc nàng một cái, lại là một con chốt thí được đưa tới.
Nàng cười lạnh một tiếng: “Ôi, con kiến hôi…!Chuyện của ta không tới phiên tỷ tra hỏi!”
Thẩm Nhã Nhạc bị ánh mắt tà mị cuồng quyến của nàng làm cho tâm can như run lên.
Bên kia Chu thị đã nghe Trương ma ma bẩm báo xong bệnh tình của nàng, nên vội vàng kéo con gái qua, cẩn thận hỏi: “Tố Tố, con…!Con còn nhận ra mẹ không?”
Thẩm Tân Di không nhịn được sờ trán của bà: “Mẹ, người làm sao vậy? Làm sao con không nhận ra người được?”
Lúc này Chu thị mới yên tâm, nhưng cũng không dám kích thích nàng.
Vốn dĩ bà định tìm đại phu tới giúp khuê nữ xem bệnh, thế nhưng bọn họ là nhà binh, phần lớn quen biết đều là người trị thương.
Bà tạm thời kiềm chế lại, tinh tế hỏi han con gái tình hình gần đây, đến khi nàng nói có gặp cô và anh họ thì sắc mặt Chu thị ngưng lại: “Xem ra cô con vẫn rất là thương con, chỉ là Bát điện hạ…”
Bà thấp giọng nói: “Nó biết rõ hiện giờ con đã lấy chồng, nếu thật sự quan tâm con, thì sao lại tự mình gặp con như vậy? Nếu có người nhìn thấy, chỉ sợ sẽ có một hồi phong ba, con hãy đề phòng nó một chút…!Ngay cả cô con ở đó, con cũng nên lưu tâm một chút.”
……
Lục Trạch đang ở trong Điện Cửu Châu cùng quần thần nghị sự, bị nghi ngờ không có ý tốt gì.
Lục Diễn cũng hiếm khi mà tới.
Từ khi bệnh nặng đến sau này, hắn rất ít khi tham gia quốc sự.
Lúc này vẫn là bị Hoàng Thượng kiên quyết bắt tới đây.
Hắn không nói một lời mà ngồi trên đông vị, thỉnh thoảng phát ra một tiếng ho nhẹ, vẻ ngoài trông như không đuổi kịp được tài trí năng lực của lão bát.
Bởi vậy khó trách trong triều nhiều lần đồn đãi ra ngoài rằng vị trí Thái Tử của Lục Diễn chỉ sợ là ngồi không vững.
Chờ nghị sự hoàn tất, Văn Xương Đế nhìn Thái Tử một cái rồi thở dài trong lòng: “Trẫm đã mệt, chuyện này hãy để ngày mai rồi bàn tiếp.”
Mọi người hành lễ cáo lui, các hoàng tử cũng lui về cung.
Riêng Lục Tẩy có tính tình rất nhanh nhảu, chợt hỏi lão bát: “Bát ca, tại sao huynh lại đeo cái túi tiền cũ như vậy, đường may cũng cực kỳ thô? Tú nương trong phủ của huynh đâu, sao lại không làm cho huynh một cái mới?” Tuy hắn cùng một phe với Thái Tử, nhưng nét mặt mọi người vẫn rất hòa khí, anh em hòa thuận thân ái, tôn kính lẫn nhau.
Sắc mặt của Lục Diễn vẫn lạnh lùng, hắn đã sớm nhìn thấy túi tiền cũ được may chỉ màu xanh ngọc đeo bên hông lão bát.
Thật ra thì dựa theo tính tình của hắn, vốn sẽ không để ý tới thứ đồ này.
Nhưng hắn lại có thể chú ý đến bởi người được gọi là Thái Tử Phi kia cũng có một cái túi tiền như vậy, kiểu dáng hoa văn đều là cùng một kiểu, chỉ có điều màu sắc là màu hồng cánh sen.
Cũng như tất cả đàn ông trong thiên hạ, coi như hắn không thích người vợ này, nhưng cũng không muốn thấy vợ cắm sừng mình như vậy.
Ánh mắt của hắn lành lạnh, nhưng chẳng qua cũng rất mau đã khôi phục như bình thường.
Lục Trạch liếc nhìn Cửu đệ của mình một cái, thấy sắc mặt hắn vẫn như thường thì trong lòng hơi thất vọng, nhưng lại cười nói: “Là ta…!Một người bạn cũ tự mình thêu, sau đó tặng cho ta, bởi vì tâm niệm người bạn cũ đó, nên ta vẫn luôn không nỡ vứt đi túi tiền này.”
Hắn ta nói giấu đầu lòi đuôi, Lục Tẩy lại ồn ào: “Vị bạn cũ này nhất định là một cô gái!”
Lục Trạch cười, không trả lời, xem như chấp nhận.
Lục Diễn khó mà cười được, vẻ mặt khinh thường: “Chính là không biết vị tiểu thư tặng túi tiền này hiện tại đang ở nơi nào? Nếu là đã gả cho người khác, mà huynh còn tùy tiện đeo, chẳng phải là mất công lại gây ra thị phi sao?”
Ý cười của Lục Trạch hơi cứng lại: “Ta cũng không nói lung tung lai lịch của túi tiền này, chẳng qua chỉ là muốn giữ lại một chút tưởng niệm thôi, hơn nữa nếu nàng đã được gả làm vợ người khác, có lẽ cũng không gây được cản trở gì.”
Lục Diễn lại cười: “Cũng đúng, phụ nữ đã gả cho người khác, tất nhiên trong lòng, trong mắt chỉ có chồng, sẽ không vì người không có liên quan mà bị phiền nhiễu.”
Ý cười của Lục Trạch phai đi rất nhiều, Lục Diễn lại nhìn hắn một cái, sau đó cất bước trở về Cung Thiếu Dương.
……
Thẩm Tân Di ở nhà họ Thẩm một ngày một đêm mới trở về, dĩ nhiên là có rất nhiều lời muốn nói với cha và mẹ.
Đợi đến khi nàng trở lại trong cung thì sắc trời cũng đã hoàn toàn tối sầm.
Xưa nay nàng rất thích rượu hoa đào, lần này trở về Chu thị cho nàng mang theo tới mười bình.
Trên đường trở về nàng đã uống trộm không ít, lúc này đã say mèm.
Lục Diễn đang đi dạo ở trong đình, nhìn thấy nàng uống say thì cảm thấy đau cả đầu, sợ nàng lại nói gì đó không đàng hoàng nên nhỏ giọng căn dặn: “Đỡ Thái Tử Phi vào trong.”
Trương ma ma rất biết nắm thời cơ, vẻ mặt khó xử nói: “Hồi điện hạ, Thái Tử Phi quấy phá quá ầm ĩ, mấy cung nữ đều trị không được.”
Lục Diễn nhìn bà một cái, rồi vươn tay đỡ lấy Thẩm Tân Di, sức lực của hắn quá lớn, tư thế lại không được tự nhiên, nàng không nhịn được khẽ hừ một tiếng.
Hai người lảo đảo đi vào tẩm điện.
Đến nơi, Thẩm Tân Di ngã nhào ra giường, sau một lúc lâu mới mở mắt ra: “Lục Diễn?”
Cả người Lục Diễn toàn mùi rượu, đang nhíu mày rửa sạch, nghe thấy vậy thì đưa tay nắm lấy cằm của nàng, nói với giọng lạnh nhạt: “Nàng kêu ta làm gì?” Ở Ngụy Triều, gọi người nào đó đều dùng (gì đó) lang quân, hoặc là trực tiếp dùng danh xưng, bình thường chỉ có mắng người hoặc là cặp đôi mới có thể gọi thẳng họ tên.
Thẩm Tân Di đột nhiên tức giận, lập tức nhào lên trên người Lục Diễn, xé bỏ quần áo của hắn: