Thái Tử Phi Có Bệnh

Chương 37


Đọc truyện Thái Tử Phi Có Bệnh – Chương 37


Editor: Sunn & Mứt Chanh
Lục Diễn lập tức quay đầu hỏi Thái Sử Tiệp: “Điện Thiếu Dương bị cháy rồi sao?”
Thái Sử Tiệp thở dài: “Hôm qua Hoàng Thượng thưởng phân lệ Tết trung thu xuống các cung, thời điểm thái giám nho nhỏ tới đưa đồ ban thưởng, không cẩn thận chạm phải đèn lồng.

May mắn là lão luôn luôn cẩn thận, sau điện có sáu lu nước to lúc nào cũng đầy mới không gây thành đại họa, chỉ bị cháy vài bức tường.”
Lục Diễn nhướng mày, cười nhạo: “Lão Bát chắc tức giận lắm.”
Thái Sử Tiệp ừ một tiếng: “Việc Bát điện hạ còn chưa tìm được chứng cứ ở hoàng lăng, tạm thời không thể lấy chuyện này công kích hắn ta, nhưng chúng ta đã tìm được bảy tam phần chứng cứ hắn ta và võ tướng cấu kết với nhau, Bát điện hạ hiển nhiên sẽ sốt ruột.” Lão nhìn sắc mặt của Lục Diễn vẫn không đổi, không ngần ngại quăng thêm một ít mồi: “Ít nhiều người vẫn có thể đoán trước được, như lần trước Bát điện hạ sai khiến người hạ độc người, người đã bắt đầu suy nghĩ đến nhược điểm của Bát điện hạ, cũng may như thế thì chúng ta mới có thể tiên hạ thủ vi cường.”
Lục Diễn ừ một tiếng, Thái Sử Tiệp không khỏi hỏi hắn: “Người có chuyện gì sao?”
Lục Diễn hừ một tiếng: “Lão Bát không phải là người có thủ đoạn nhất, nhưng hắn ta thực sự có nhà ngoại quá mạnh, dù cho không giúp hắn ta cũng sẽ không để hắn ta gây chuyện thị phi.”
Cho dù hắn không thích nhà họ Thẩm thì lúc này cũng không thể không cảm khái, người nhà họ Thẩm vẫn xem như biết bổn phận giữ mình, ít nhất chưa từng nghe qua người nhà họ Thẩm náo loạn ở bên ngoài.

Nhìn lại nhà họ Tề, quả thật là có điểm hơn người.
Thái Sử Tiệp biết hắn nói đến việc tu sửa hoàng lăng, cũng chỉ biết cười khổ: “Cho nên mới nói nhà ngoại có thể không gây chuyện thì là chuyện may mắn lắm rồi.”
Hai người liếc nhau, nghĩ đến việc Tề hoàng hậu hận không thể chọc cả thiên hạ náo loạn thì đồng thời buông tiếng thở dài.
Lục Diễn hồi cung, Thái Hậu đã triệu hắn đến nói chuyện, Thẩm Tân Di đã đi ngủ từ sớm.
Ngày hôm sau chính là Tết Trung Thu, trong cung phải tổ chức buổi yến hội, Thái Hậu muốn nàng trước tiên giúp đỡ xử lý sự vụ trong cung để giúp nàng luyện tập tay nghề một chút, cho nên sáng sớm mà Thẩm Tân Di đã bắt đầu bận việc.

Nàng ở nhà cũng được mẹ huấn luyện qua một chút việc quản gia, việc trong cung này chỉ là phức tạp rườm rà hơn một ít, nàng đi theo nhìn một lát đã nhanh chóng có thể bắt tay vào làm.
Một ngày này tuy rằng bận rộn nhưng cũng nhận được không ít khen ngợi.
Chờ buổi tối chính thức khai yến, nàng mới có thể ngồi thở được một chút.

Lục Diễn khó có khi săn sóc đưa cho nàng một ly trà nóng, nhìn nàng vội vã làm việc đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, trên trán có thể thấy cả một tầng mồ hôi mỏng thì không khỏi nhíu mày: “Nàng hà tất phải tự tay làm mọi chuyện như vậy? Sáu cục bốn ty tư nữ quan để đó làm gì?”
Lời này nghe kiểu gì cũng thấy được tên này cũng chỉ là một tên thẳng nam.

Thẩm Tân Di nhấm môi một chút cho thấm giọng, lại lấy ra một cái gương tròn kiểm tra lại lớp trang điểm có bị trôi hay không, xong xuôi mới bớt thời giờ trả lời một câu: “Ngươi đừng cứ ngốc mãi như thế chứ, nếu chiếu theo lời ngươi nói như vậy thì trong cung nuôi Hoàng Hậu có ích lợi gì? Chỉ cần có những nữ quan là đủ rồi! Chủ trì việc bếp núc hiểu không?”
Lục Diễn rót cho mình một ly trà, không tiếp tục trả lời.
Tết Trung Thu tất nhiên không thể thiếu tiết mục ngắm trăng thưởng cua, vì thế Hoàng Thượng đặc biệt đem yến tiệc trung thu ra đài lộ thiên hình chim trời, xung quanh bày hàng trăm ngọn đèn sáng như ban ngày.

Trên đài mỹ nhân với vũ y múa tung bay, khúc nghê thường tứ phía.

Thẩm Tân Di không kịp nhìn, thở dài nói với Lục Diễn: “Ta nhớ rõ vốn dĩ ngươi khá giỏi ca múa, ấy vậy mà bây giờ lại rất ít khi thấy ngươi múa.”
Lục Diễn: “…!Bây giờ ta không thích.”
Hắn vì muốn lấp kín miệng nàng nên dùng tay lấy một con cua trong cái mâm gồm tám con, chấm nước gừng và giấm để lên mâm của nàng, lời ít mà ý nhiều: “Ăn đi.”
Thẩm Tân Di hiếm khi khen hắn một câu: “Ngươi thật hiền huệ.”
Lúc này có một cung tì chia thức ăn bên cạnh tay không cẩn thận làm đổ một cốc sữa chua đặc sệt lên tay áo và váy của Thẩm Tân Di.

Nàng ta cuống quít quỳ xuống: “Điện hạ thứ tội, là nô tỳ không phải, nô tỳ mang ngài đi đổi một thân váy mới nhé!”
Lục Diễn nhíu mày, sắc mặt không kiên nhẫn: “Kéo xuống đi, phạt 30 côn.”
Trong lòng Thẩm Tân Di có việc lấn cấn nên phạt nàng ta không nương tay, nhưng việc nhỏ này nàng hoàn toàn không cần thiết đánh người đến nỗi mất nửa cái mạng.

Nàng ngăn Lục Diễn lại: “Chuyện này cũng không quá lớn, ngươi cũng đừng cáo mượn oai hùm như thế chứ.”
Nàng lại quay sang nói với cung tì kia: “Ngươi dẫn ta đi thay quần áo đi.”
Lục Diễn cảm thấy hơi kỳ quái nhưng lại nói không nên lời.

Hắn vẫn còn đang cân nhắc thì bên kia Lục Tẩy và Lục Băng đi tới kính rượu với hắn, cứ như vậy phân tán sự chú ý, Thẩm Tân Di đã đi ra ngoài với cung tì kia.
Đài hình nhạn đều bị nước bao quanh, chỉ có cầu Cửu Cung mới có thể thông đến bờ.

Hai người đi mất một lúc lâu, lúc này mới tới một chỗ có thể thay quần áo.

Cung tì trước tiên lấy nước ấm cho nàng rửa tay, lại khom người nói: “Cực khổ cho điện hạ đợi chút, nô đi lấy quần áo vừa người tới rồi sẽ hầu hạ ngài thay quần áo.”
Nàng ta ra vào làm việc liên tục, không có khả năng mang theo bên người một bộ quần áo mà Thái Tử Phi có thể mặc.

Thẩm Tân Di gật đầu, ở trong điện đợi một lát đã nghe thấy cửa cung két một tiếng bị đẩy ra.

Một người đẹp cung trang với dáng người đẫy đà đi đến, bên cạnh bà ta còn có cả một thị tỳ, thị tỳ kia quay người đóng cửa.
Thẩm Tân Di kinh ngạc đứng dậy: “Cô?” Hôm nay Thẩm Qúy Phi cáo bệnh không tham gia cung yến, nàng không nghĩ tới có thể nhìn thấy Thẩm Qúy Phi ở chỗ này.
Nàng chợt phản ứng lại, Thẩm Qúy Phi xuất hiện ở đây nhất định không phải ngẫu nhiên, lại nhíu mày, không vui nói: “Nếu cô muốn gặp con thì nhờ người truyền lời nói là được, hà tất phải đi một vòng tròn như vậy?”
Thẩm Qúy Phi trước đưa cho nàng một bộ quần áo: “Con thay quần áo ra trước đi.” Bà há miệng thở dốc, bất đắc dĩ thở dài: “Cô cũng thật sự không có cách nào khác, chẳng lẽ con không biết sao? Thái Tử phái theo bên cạnh con quá nhiều ám vệ, ta muốn gặp con một lần cũng khó.”
Thẩm Tân Di vòng đến phía sau bình phong, vừa thay quần áo vừa nhíu mày, Lục Diễn phái người tới nhìn chằm chằm nàng à?

Thẩm Qúy Phi sờ mặt nàng, ánh mắt chua xót: “Đã lâu cô chưa nói chuyện với con, mấy ngày nay con luôn trốn tránh cô, con giận cô sao?”
Thẩm Tân Di né tránh theo bản năng, lại nhíu mày: “Cô nghĩ nhiều rồi, con không hề có ý này.”
Thẩm Qúy Phi thật sự yêu thương cô cháu gái này, nhìn nàng như vậy thì trong lòng khẽ buồn bực: “Trước đây con cũng sẽ không đối xử với cô lãnh đạm như vậy, đều là cô không phải, cô…” Bà nói xong thì khẽ nghẹn ngào.
Lúc Thẩm Tân Di còn nhỏ, phàm là trang sức được thưởng trong cung có cái gì tốt nhất, đồ ăn ngon hay cái gì mới mẻ, Thẩm Quý Phi luôn sai người đưa cho nàng đầu tiên, có cái gì đẹp, bà ta cũng sẽ nghĩ đến nàng đầu tiên.
Thẩm Tân Di nghĩ đến đây thì không khỏi thở dài, đỡ bà ta ngồi xuống: “Con không có tức giận, cô chớ có thương tâm, cẩn thận tự làm tổn thương mình.”
Thẩm Quý Phi mím đôi môi đỏ, ngẩng đầu nhìn cháu gái nhà mình: “Lần trước chuyện đó…!Tố Tố con đã biết rồi sao?”
Thẩm Tân Di không biết bà ta muốn làm gì, nghe vậy gật đầu: “Cô nói chính là chỉ anh họ xui khiến chị họ hạ độc Thái Tử, sau đó giá họa với chuyện của con đúng không? Con đây đã biết.”
Thẩm Quý Phi không nghĩ tới nàng lại nói trắng ra như vậy, sắc mặt có vài phần khó xử, hơi hơi cúi đầu: “Anh họ con không phải như vậy…”
Có lẽ bà ta cảm thấy lời này của mình quá cứng ngắc, chỉ biết thở dài: “Anh họ của con cũng không phải hoàn toàn vì bản thân, chủ yếu là vì nhà họ Thẩm của chúng ta.

Nếu Thái Tử thật sự lên cầm quyền, nhà mà hắn phải đối phó đầu tiên chính là nhà chúng ta.

Tới lúc đó, con, cha con, còn có anh trai con và anh chị em họ còn lại, một người đều giữ không nổi.”
Bà ta nói xong lại lấy khăn tay lau nước mắt: “Ta ở trong cung ngao du ngần ấy năm, nhưng trong cung trên dưới chưa bao giờ có ai để ta vào mắt.

Tề hoàng hậu là dạng người gì con cũng nhìn thấy rồi đấy, Thái Tử càng không để mẹ con chúng ta vào mắt, nhưng chúng ta cũng không thể cứ ngồi vậy chờ chết? Vì để tồn tại, anh họ của con cũng sẽ không bí quá hoá liều, con cho rằng hại con nó không đau lòng sao?”
Khóc lóc kể lể thật sự đáng thương xót.
Nhưng Thẩm Tân Di cũng không phải cứ dăm ba câu là có thể lừa gạt được chuyện quá khứ, có Hầu Phủ chống lưng, bà ta lại thịnh sủng không suy, trong cung ai dám không để bà ta vào mắt? Đầu óc của Tề hoàng hậu về điểm này đều thấp hơn bà ta.

Rõ ràng là Bát điện hạ hãm hại nàng vậy mà làm cho Thẩm Quý Phi nói thành Thái Tử đáng giận, mẹ con bọn họ đáng thương, bản lĩnh này quả thực lợi hại.

Thật ra không phải nàng không biết cô là dạng người này, chỉ là không muốn nghĩ đến, bây giờ nghe tới thật sự là khiến lòng con người ta nguội lạnh.
Nàng muốn biết Thẩm Quý Phi đến tột cùng có mục đích gì, vì thế cũng đi theo làm ra vẻ mặt cảm động: “Thật sự là khổ cho cô và anh họ, con cũng biết ngài và anh họ khó xử, cũng sẽ không oán trách.

Hôm nay cô kêu con tới có cái gì muốn con hỗ trợ sao?”
Trong lòng Thẩm Quý Phi vui vẻ, thầm nghĩ Tố Tố trọng tình trọng nghĩa, quả nhiên mềm lòng.


Bà ta làm ra vẻ mặt cực kỳ bi ai: “Thái Tử muốn đẩy anh họ con vào chỗ chết .”
Bà ta thấy Thẩm Tân Di lộ ra vẻ mặt nghi ngờ thì tiếp tục nói: “Thái Tử không biết từ nơi nào bịa đặt chứng cứ, nói anh họ con và võ tướng trọng thần cấu kết, chuẩn bị ít ngày nữa sẽ trình lên cho Hoàng Thượng.”
Thẩm Tân Di nghĩ đến việc bị Lục Diễn chọc cho đến mức ngất đi, giật mình, vẻ nghi ngờ trên mặt càng thêm sâu hơn: “Phụ hoàng lại không phải là kẻ ngốc, Thái Tử tùy ý bịa đặt vài câu sao ông có thể tin?” Nàng thấy sắc mặt của Thẩm Quý Phi cứng đờ thì mặt âm u nói: “Cô muốn con hỗ trợ, phải nói rõ ràng với con mới được.”
Thẩm Quý Phi do dự một lát: “Tính tình anh họ con hiền lành, thích nhất kết giao, cho nên mới kết giao với mấy tên võ tướng.

Những người đó vội vàng kết thành giao tình với nó, nó cũng không còn cách nào khác, này cũng không phải chuyện gì quá lớn.”
Thẩm Tân Di không tự giác học theo bộ dạng của Thái Tử, đôi mắt hơi hơi nheo lại: “Sợ là sẽ không dừng lại tại đây đâu nhỉ?”
Thẩm Quý Phi cắn răng một cái, nếu Tố Tố không hỗ trợ thì chuyện này chỉ cần hai ngày sau trong triều lẫn bên ngoài đều sẽ biết, cho nên bà ta cũng không có gì phải giấu nữa, hít một hơi thật sâu: “Năm đó thế lực của Thái Tử bành trướng, anh họ con phải tự bảo vệ mình, yêu cầu phải có công lớn mới chứng minh thực lực bản thân, cho nên nó tới phía nam…”
Sắc mặt của Thẩm Tân Di lạnh lùng, ánh mắt trầm xuống: “Cho nên tất cả công tích diệt phỉ kháng Oa đó của anh họ đều là giả?”
Thẩm Qúy Phi nói: “Khi đó, nó cũng không muốn lừa dối ai cả, chỉ là không chịu nổi những quan văn ở bên dưới nói ngoa, đến trước mặt Hoàng Thượng khoe khoang.”
Sắc mặt của Thẩm Tân Di khó coi, nói đến cũng là có duyên phận.

Đời trước nàng có gia đình cũng là quân nhân, ông nội của nàng đời trước cũng tự mình đánh người Nhật Bản, vừa chiến đấu với đảng phái nào đó, vừa tham gia chiến dịch chống Mị vì vậy mới nuôi dạy nàng thành tính tình quân nhân bộc trực cương liệt.

Đời này gia đình cũng là nhà binh nghiệp, tính nết nàng như vậy càng khó sửa, vẫn là do Chu thị mời riêng nữ quan tới, lúc này mới làm cho nàng thu lại ít nhiều, ít nhất trên mặt vẫn có nét danh môn quý nữ.
Nhưng bản tính khó dời, nàng sinh ra được cái dạng tính tình này, chán ghét nhất chính là giở trò bịp bợm.

Võ tướng và quan trường cấu kết khuấy đảo nhuệ tâm trong quân đến chướng khí mù mịt.

Cái này không liên quan gì tới đầu óc, bây giờ đầu óc nàng bình thường cũng không dung được dạng sự việc như thế này.
Thẩm Quý Phi không chú ý tới sắc mặt nàng càng ngày càng khó coi, một hơi nói xong: “Trong tay Thái Tử có vật chứng, không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày mai hoặc ngày sau sẽ phải trình lên cho Hoàng Thượng.

Ngày mai chúng ta phái người khởi hành về kinh, trong cung tất nhiên sẽ rối ren, ta muốn con thừa dịp hoảng loạn tiêu hủy những vật chứng đó.”
Thẩm Tân Di xoay người đi: “Cô mời người khác cao minh hơn đi, thứ lỗi cho cháu gái khó lòng tòng mệnh.”
Thẩm Quý Phi không nghĩ tới cô cháu gái nhỏ luôn luôn kính yêu mình thế nhưng lại đi rồi.

Bà ta ngẩn ra, vội ngăn Thẩm Tân Di lại: “Tố Tố!”
Bà ta cắn chặt răng: “Ta quên không nói với con, những võ tướng đó đều là người của quân Nam Hải.

Anh họ con kết bạn với những võ tướng đó tất cả đều do cha con giật dây bắc cầu.

Nếu những vật chứng đó được trình lên cho Hoàng Thượng, chỉ e cha con cũng sẽ không thể thoát thân! “
Sắc mặt của Thẩm Tân Di thoáng thay đổi, Thẩm Qúy Phi nghiêng đầu, tránh đi tầm mắt nàng: “Tố Tố, cô sẽ không hại con, huỷ hoại những vật chứng đó, Thái Tử nhiều nhất chỉ phạt con đóng cửa ăn năn mấy ngày.


Sau này con chỉ có thể dựa vào ta và cha con, còn có anh họ con.

Chỉ cần chúng ta không có việc gì, một ngày con cũng sẽ không rơi đài.

Nếu chúng ta xảy ra sơ xuất, con cho rằng Thái Tử sẽ bỏ qua cho con sao? Hắn ước gì sớm lấy đi tánh mạng của con thì đúng hơn!
Lời này của Thẩm Quý Phi tuy rằng nói trắng ra nhưng thật sự cũng có vài phần đạo lý.
Thẩm Tân Di quay đầu, không nói một lời mà nhìn bà ta, Thẩm Qúy Phi lại thoáng buông lỏng sắc mặt: “Tố Tố…!Lần này đều dựa vào con.”
Thẩm Tân Di à một tiếng, đẩy cửa trực tiếp đi ra.
Lục Diễn ngồi trong bữa tiệc hồi lâu, thấy nàng trở về thì nhíu mày hỏi: “Sao nàng lại đi lâu như vậy?”
Thẩm Tân Di hừ hừ hai tiếng, cũng không tính toán sẽ nói với hắn: “Ta nửa đường đi vệ sinh.”
Lục Diễn cảm thấy sắc mặt của nàng có hơi quái dị, suy tư nhìn nàng, lại cũng không hỏi nhiều.

Chờ Thẩm Tân Di đi rồi, hắn mới căn dặn xuống: “Tra xem Thái Tử Phi mới vừa đi đâu.”
Thẩm Tân Di lòng mang tâm sự ăn xong bữa cơm này, buồn bã ỉu xìu trở về ngủ.
Ngày hôm sau Văn Xương Đế sai người chọn ra giờ lành, dẫn người rồng rắn đi về kinh theo đường thủy.

Thẩm Tân Di dọc theo đường đi đều đầy tâm sự, Lục Diễn hiếm khi chủ động tiếp chuyện với nàng nhưng cũng chưa nghe thấy bên kia đáp lại.
Ngón tay hắn khẽ nâng cằm nàng lên, khiến cho nàng trực diện nhìn mình: “Nàng đến tột cùng là làm sao vậy? Từ tối hôm qua đến bây giờ tâm trạng đã bắt đầu không yên.”
Thẩm Tân Di mở tay hắn ra: “Đã lâu không về Trường An nên hơi quá kích động.”
Lục Diễn nhướng mày: “Chỉ là bởi vì chuyện này?” Hắn nói xong, hai mắt nhìn thẳng nàng rồi thản nhiên: “Nàng có chuyện gì đều có thể nói cho ta.” Ba chữ nói cho ta càng thêm nhấn mạnh.
Thẩm Tân Di liếc hắn một cái, không nói chuyện, chỉ lo nằm xuống ngủ.
Lục Diễn cụp mắt, đáy mắt xẹt qua một chút thất vọng và lạnh lẽo.
Khó khăn lắm mới tới bến tàu Ninh An, một con thuyền với khí thế rộng rãi chậm rãi thả neo, lâu thuyền theo sau cũng giống hệt vậy, chỉ là thuyền hơi lớn hơn với hai tầng.

Văn Xương Đế dẫn mọi người tế bái qua sông thần rồi bắt đầu từng người bước chân lên thuyền.
Thân phận của Thẩm Tân Di tất nhiên sẽ đến chiếc thuyền với ba tầng lầu, nàng và Lục Diễn mới lên thuyền không bao lâu, Lục Diễn đã bị Văn Xương Đế kêu đi, lại xác nhận một lần lộ tuyến về kinh.

Nàng nhận mệnh bảo thuộc hạ nâng hòm xiểng lên, dọn dẹp xong xuôi đồ dùng mấy ngày nay ở trên thuyền.

Lúc nàng đứng ở ngoài cửa chỉ huy, trùng hợp thấy Thẩm Quý Phi từ bên này đi ngang qua, bà ta cho Thẩm Tân Di một ánh mắt rất có thâm ý, lúc này mới thong thả ung dung đi thoáng qua.
Sắc mặt của Thẩm Tân Di không thay đổi, đâu vào đấy để người dọn xong từng món, tiện đà bảo hạ nhân lui ra ngoài, còn bản thân đứng ở trong phòng quét mắt nhìn tất cả đồ vật một lần.
Nàng nhớ rõ công văn của Lục Diễn đặc biệt có hai cái hòm, nàng khom lưng kéo hai cái hòm ra rồi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.