Thái Tử Phi Có Bệnh

Chương 31


Đọc truyện Thái Tử Phi Có Bệnh – Chương 31


Editor: Mứt Chanh
Trương ma ma sợ tới mức tim sắp ngừng đập, lá gan của nương tử nhà bà cũng quá lớn rồi, không, chẳng những trực tiếp thừa nhận chuyện này mà còn mắng Thái Tử một câu, đây là không muốn sống nữa đó!
Bà nghĩ thì nghĩ thế nhưng vẫn cuống quít quỳ xuống, trông cậy vào nhận tội thì có thể khiến Thái Tử giơ cao đánh khẽ thả nương tử nhà bà một mạng: “Thái Tử tha tội, đầu óc của nương tử nhà lão nô hỏng rồi nên nói mê nói sảng, đều là lão nô không khuyên bảo tốt nương tử, ngài muốn phạt thì phạt lão nô đi ạ!”
Lục Diễn cũng chẳng hề nhìn bà, thậm chí không nghe bà nói cái gì, nheo mắt lại nhìn Thẩm Tân Di, đáy mắt là một mảng lạnh lẽo.
Thật ra thì từ lúc bắt đầu hắn đã chẳng hoài nghi việc hạ độc này là do Thẩm Tân Di làm.

Thứ nhất nàng không ngốc như vậy, thứ hai nàng không cần thiết phải làm.

Hắn chỉ cần uống xong chén thuốc này mà xảy ra chuyện thì Thẩm Tân Di tuyệt đối không thoát thân được.

Chân chính khiến hắn không vui là hạ nhân nhà họ Thẩm kia tác oai tác oái.
Còn chuyện hạ độc này, hôm nay hắn tự tới hỏi thăm Thẩm Tân Di một phen, chỉ cần nàng chịu thẳng thắn thành khẩn nói ra độc này là do ai hạ thì hắn có thể sẽ bỏ qua.
Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới chính là Thẩm Tân Di lại nói ra chân tướng, còn tiện thể mắng hắn một câu.

Nếu không phải hắn chính tai nghe thấy thì cũng không dám tin tưởng đó là lời nàng mắng, xem ra ngày thường hắn quả thật là quá dung túng nàng rồi.
Thẩm Tân Di chẳng hề sợ, nàng đỡ Trương ma ma đứng dậy trước, để hạ nhân trong phòng đều lui ra ngoài, lúc này mới ngẩng cổ trừng lại đây: “Nhìn gì mà nhìn, nhìn nữa ta chọc mù mắt chó nhà ngươi!”
Lục Diễn: “…”
Cho dù hắn tập trung tốt đến đâu thì hắn cũng không thể chịu được những lần khiêu khích lặp đi lặp lại của nàng.

Hắn dùng ba ngón tay véo cằm nàng rồi nhấc lên: “Nàng thực sự điên rồi chăng? Hay là đã quên thân phận của bản thân là gì?”
Sức lực của Thẩm Tân Di không thể so với hắn, vì thế duỗi chân đá vào cẳng chân hắn một cái: “Buông tay! Ai đã quên thân phận hả? Ngươi còn dám làm càn, ta sẽ kêu các nàng Phẩm Như Thế Hiền tiến vào vây quanh ngươi!”
Hoàng Hậu đưa tới ba người Phẩm Như Thế Hiền Elle giọng điệu luôn lẳng lơ, cử chỉ tuỳ tiện, còn thường xuyên đến trước mặt hắn ân cần hầu hạ.

Lục Diễn rất khó chịu với những người phóng túng như vậy và khá không thích họ, cho nên Thẩm Tân Di mới có một lời này.
Để người hắn không thích luân phiên ngủ với hắn!

Lục Diễn: “…”
Hắn không thể nói rõ đạo lý với nàng vì thế buông tay ra, chủ động vòng đề tài này trở lại đúng chỗ.

Hắn ngước mắt lạnh lùng nhìn nàng, cố ý chọc giận nàng: “Nàng nói là thủ hạ của nàng làm? Chẳng lẽ là thừa nhận nàng sai khiến chúng hạ độc ta ư?”
Vẻ mặt của Thẩm Tân Di u ám, ngay cả tức giận cũng chẳng để ý đến, sau một lúc buồn bã mới nhớ ra thì cực kỳ gian nan thừa nhận: “Không phải, thuộc hạ của ta bị người ta thu mua, còn bị chỉ thị hạ độc ngươi.” Người của mình cũng chưa quản tốt, thật đủ mất mặt.
Nàng chậm lại, chịu đựng buồn bực mà nói chuyện Thẩm Nhã Nhạc cấu kết với Tiền ma ma cho hắn nghe, cuối cùng còn nói: “Tiền ma ma thì ta đã sai người bắt đi, ngươi đã là người bị hại thì người này giao cho ngươi xử trí.”
Lục Diễn thấy nàng nói chuyện với vẻ đau khổ thì gương mặt lạnh lùng của hắn thoáng giãn ra một chút, thản nhiên nói: “Thật là lạ, chị họ của nàng thậm chí còn chưa gặp qua ta, vì sao nàng ta phải sai người hại ta?”
Nàng nhíu mày, đầy mặt nghi hoặc: “Chuyện này ta cũng khó hiểu, thật ra trước khi ta thành thân hơi không hòa thuận với Tứ Nương, nhưng dù có xung khắc đến đâu thì đó cũng là chuyện của người cùng thế hệ.

Nàng ta sai người hạ độc ngươi tám phần cũng là muốn giá họa cho ta.

Nhưng ta thật không hiểu, đôi ta có mâu thuẫn nhưng lại không phải mối thù sinh tử, nàng ta đáng bí quá hoá liều hạ độc ngươi như vậy sao?”
Nàng nói xong mới giật mình, liếc xéo Lục Diễn một cái: “Hai ngươi sẽ không có một chân đó chứ?”
Đây là nói hươu nói vượn, thân phận của Thẩm Nhã Nhạc không đủ, không được tiến cung.

Lục Diễn và Thẩm Nhã Nhạc thật sự chưa gặp qua một lần nào.
Trong lòng Lục Diễn vốn không nghi ngờ nàng, nghe xong nửa câu đầu thì vẻ mặt càng bình tĩnh vài phần, sau khi nghe được một câu lại nheo mắt, hừ lạnh một tiếng, cố ý làm nàng khẩn trương: “Nàng và Thẩm Tứ Nương là chị em họ, nàng cho rằng dăm ba câu là có thể phủi sạch bản thân à? Chẳng lẽ có thể phủi sạch can hệ với nàng à?”
Thẩm Tân Di nghe hắn hỏi như vậy thì sắc mặt nặng nề.

Nàng vốn là người có tính tình cương liệt, nghe hắn hỏi như vậy thì chợt khép ba ngón tay lại, chỉ lên trời thề, từng câu từng chữ vang lên mạnh mẽ: “Chư thiên thần Phật ở trên trời, nếu ta có lòng muốn hại Lục Diễn thì khiến ta bị sét đánh…”
Lục Diễn thông minh, nàng cũng là tên trộm gà.

Trong lòng nàng thật ra cũng không tin Lục Diễn nghi ngờ mình, đương nhiên không phải tin tưởng hắn có tình cảm với nàng ( cũng không phải tình cảm gì ), chủ yếu là tin tưởng chỉ số thông minh của Lục Diễn.

Cho nên mới vừa rồi Lục Diễn hỏi thăm, nàng mới giận mắng hắn một trận, trực tiếp giải thích chuyện này.


Nếu theo Trương ma ma nói cố ý giấu việc này không báo thì cho dù hắn không nghi ngờ cũng nổi lên vài phần hoài nghi.

Khi nàng nói xong chuyện Thẩm Nhã Nhạc hạ độc, trên mặt Lục Diễn không có quá nhiều kinh ngạc, có thể thấy được là đã sớm biết.
Người Ngụy Triều phần lớn đều tương đối mê tín, nàng không nghĩ tới Lục Diễn biết chân tướng còn hùng hổ doạ người, đơn giản phát thề độc để chặn miệng hắn để sau này không nói gì nữa.
Lục Diễn thật ra là người hiếm hoi trong triều Ngụy không mê tín lắm, nàng thề độc mới được một nửa, hắn nghe thấy lời nàng nói nghiêm khắc nguyền rủa ngoan độc thì trong lòng đột nhiên không thoải mái, vội vươn tay nắm lấy tay nàng, kéo tay nàng đang giơ lên xuống dưới, nhíu mày nói: “Đồ ngốc! Ta cũng chưa nói độc là do nàng hạ, xúc động như vậy làm cái gì? Nàng cũng biết không nên tùy tiện phát lời thề!”
Thẩm Tân Di lạnh lùng à một tiếng: “Có cái gì mà không thể phát? Ta lại không có làm chuyện trái với lương tâm.” Nàng bĩu môi: “Nếu ngươi thật sự không ưa ta thì ta chỉ đơn giản đưa ra một bức hưu thư, chúng ta cứ như vậy tách ra, ai lo phận nấy.”
Lục Diễn nhìn sắc mặt giận dữ của nàng thì biết là do hôm nay mình ép thành nên hắn cũng không để tâm đến nàng nói hưu thư gì đó, sắc mặt bình tĩnh lại mới chần chờ nói: “Nàng…!Bực cái gì? Ta cũng chưa nói không cần nàng.”
Hắn nói xong câu này mới kinh ngạc phát hiện cổ tay của nàng đang trong tay hắn.

Tuy nói hai người cùng chung chăn gối nhưng thực chất lại không có hành động thân mật gì cả.

Ngay cả lúc hắn dùng nàng làm gối ôm, hắn đều chỉ giới hạn trong việc ôm ngủ.

Lúc này duỗi tay nắm chặt, đột nhiên cảm thấy không chỉ cơ thể nàng mềm mại mà cổ tay cũng mềm mại mịn màng, cổ tay trắng như tuyết rất chói mắt, sờ vào cảm thấy rất thoải mái.
Thẩm Tân Di vừa nghe thấy lời này ngược lại tức giận, thổi ra lửa: “Ngươi không cần ta? Ngươi dám nghĩ thế, ngươi có cái bản lĩnh kia sao! “
Lục Diễn nhấp một ngụm trà, nhíu mày cảnh cáo: “Sau này đừng nói cái gì mà thiên lôi đánh xuống linh tinh, há có thể chơi vui à?” Hắn làm như không quen dặn dò người ta như vậy, hơi khó xử mím môi: “Ta không muốn nhìn thấy nàng quấy nhiễu chư thiên thần Phật thôi.”
Thẩm Tân Di càng không nghe hắn nói, dùng sức tránh thoát khỏi tay hắn, nhảy sang vài bước: “Ta cứ phải phát đấy, miễn cho ngươi cả ngày nghi thần nghi quỷ!” Ngón tay nàng chỉ lên trời: “Ta Long Ngạo Thiên thề với trời, nếu như ta có nửa ý muốn làm hại Lục Diễn, lập tức để ta bị sét đánh, không được chết tử tế!”
Lục Diễn: “…”
Vốn hắn còn muốn ngăn cản nàng, không cho nàng nói bậy nói bạ nữa nhưng nghe được ba chữ Long Ngạo Thiên thì ngồi trở lại.

Dù sao nàng cũng chẳng dùng tên thật của mình nên để mặc nàng tạo tên khác đi.
Hắn làm như còn muốn nói gì đó nhưng Thẩm Tân Di lại không kiên nhẫn nhìn hắn, trực tiếp đưa người ra ngoài.
Lục Diễn đành phải đi tìm Thái Sử Tiệp, Thái Sử Tiệp nghênh đón rồi hỏi hắn trước: “Thái Tử hỏi thăm sao rồi?”
Vẻ mặt Lục Diễn chắc chắn: “Việc này không lên quan đến nàng.”

Thái Sử Tiệp cười: “Không liên quan là tốt rồi.” Lão lại thở dài, nói câu vượt giới hạn: “Lão còn tưởng rằng bởi vì do Thẩm quý phi mà người vẫn luôn nghi ngờ Thái Tử Phi chứ.”
Khoé môi của Lục Diễn khẽ nhúc nhích, trên mặt lại không thấy sắc mặt giận dữ, sau một lúc lâu mới nói: “Nàng với Thẩm quý phi…!Là không giống nhau.”
Tuy rằng mấy năm trước Thẩm Tân Di đã đùa giỡn hắn, nhưng dù sao hai người tiếp xúc cũng không nhiều lắm.

Ở trong mắt hắn, con gái của nhà họ Thẩm đại khái đều giống Thẩm quý phi như vậy, giỏi về tâm kế, tâm như rắn rết, dựa vào sắc đẹp và tướng mạo mà mê hoặc đàn ông.

Thật sự tiếp xúc với Thẩm Tân Di mới biết, hai người cũng chả giống nhau.
Nếu nàng có thể giữ được bổn phận làm vợ, không có hai lòng thì hắn cũng sẽ không bài xích nàng làm vợ mình như thế.
Thái Sử Tiệp thở dài: “Cuộc sống của người có thể quá trôi chảy vui vẻ, vợ chồng hòa hợp với Thái Tử Phi, Tề hoàng hậu dưới đất cũng có thể nhắm mắt.”
Lục Diễn không trả lời vấn đề này: “Đi tra Thẩm Nhã Nhạc, đặc biệt là mấy ngày này nàng ta tiếp xúc với người nào.”
Thái Sử Tiệp cười: “Đã phái người đi rồi.” Lại lại do dự: “Người xem…!Chuyện này muốn nói cho Hoàng Thượng hay không?” Tuy rằng chuyện hạ độc này không liên can đến Thái Tử Phi, nhưng dù sao Thẩm Tứ Nương cũng họ Thẩm.

Nếu mà nói cho Hoàng Thượng việc nàng ta mưu hại trữ quân, không riêng gì nhị phòng nhà họ Thẩm sẽ gặp xui xẻo mà Thẩm Hầu cũng không thể thoái thác tội của mình, phỏng chừng cũng bị khiển trách một trận.
Lục Diễn nhắm mắt lại, hắn im lặng một lúc lâu mới thờ ơ nói một câu: “Không cần.”
……
Chu thị rất nhanh đã nhận được thư của con gái bảo bà nhìn chằm chằm Tứ nương tử, lại nói ra Thẩm Nhã Nhạc cấu kết với Tiền ma ma hạ độc Thái Tử.

Chu thị bàng hoàng mặt mũi trắng bệch, nếu không phải biết con gái sẽ không bao giờ nói bậy thì bà cũng không thể tin Thẩm Nhã Nhạc dám làm những chuyện như vậy, thật sự là không muốn sống nữa!
Bà tức giận thì tức giận, lại không trực tiếp lên cơn.

Đầu tiên là điều tra kỹ lưỡng một phen, xác định là Thẩm Nhã Nhạc làm ra chuyện này không sai thì bà mới sai người chuẩn bị chứng cứ, mời chồng mình và vợ chồng nhị đệ đến, lại sai người bắt Thẩm Nhã Nhạc, sau đó lại tỉ mỉ nói tình hình thực tế.
Thẩm nhị gia ban đầu không tin được, cảm thấy chị dâu nhất định là tra xét lầm, chờ chứng cứ từng cái hiện ra ở trước mặt ông, ông tức giận sục sôi, vươn tay tát Thẩm Nhã Nhạc thật mạnh: “Con điên rồi phải không! Vì sao con muốn đi mưu hại Thái Tử?!”
Thẩm nhị gia là người luyện võ, một cái tát đánh nghiêng Thẩm Nhã Nhạc xuống đất, nàng ta bụm mặt khóc ròng: “Con, con không có mưu hại Thái Tử, thuốc kia lại không nguy hiểm đến tính mạng, chẳng qua khiến tay chân người ta vô lực, tạm thời không sinh được thôi.

Con lại không định giết Thái Tử, cha làm gì tàn nhẫn như vậy, hiện tại không phải không có việc gì sao!”
Thẩm nhị gia tức giận đến đau đầu, lại đạp một phát: “Ngu xuẩn ngu xuẩn! Thái Tử là trữ quân của một nước, con nối dõi của ngài ấy quan trọng như thế nào? Thái Hậu Hoàng Thượng Hoàng Hậu, còn có trưởng bối tôn thất, có người nào không ngóng trông con của ngài ấy được sinh ra? Mày cho rằng hạ thuốc không sinh được thì không sao hả?!” Ông quả thực không biết nên mắng cái gì cho tốt đây: “Người họ Thẩm chúng ta sao có đứa con gái như mày!”
Thẩm Nhã Nhạc quỳ rạp trên mặt đất, đau đớn khóc lóc.
Trước đó vài ngày nàng ta với Bát điện hạ ngẫu nhiên gặp nhau , Bát điện hạ dẫn theo nàng ta dạo chợ đêm, xem hoa đăng, thưởng phong cảnh trên sông, lời trong lời ngoài đều bày tỏ sự ngưỡng mộ với nàng ta.


Lúc ấy nàng ta tựa như ở trong mộng, gần như không dám tin tưởng.
Với thân phận con gái dòng bên của nàng ta, tuyệt đối không thể gả cho hoàng tử làm chính phi.

Trước đó tuy nàng ta có thích Bát điện hạ nhưng cũng tự mình hiểu lấy.

Hơn nữa người Thẩm quý phi muốn cưới là Thẩm Tân Di cho nên nàng ta vẫn luôn không dám biểu lộ phần tình ý này.
Sau khi Bát điện hạ bày tỏ sự mến mộ của mình, lại nói bản thân có rất nhiều khó xử, nói Thái Tử ở trong cung nơi nơi đều khó xử hắn ta, còn luôn đề cập đến Thẩm Tân Di.

Nói xong, nàng ta lại đau lòng cho tình lang của mình, lại oán hận đố kỵ Thẩm Tân Di.

Nàng ta nghĩ nếu Bát điện hạ chịu cưới mình, nếu hắn ta có thể bước lên ngôi vị hoàng đế thì nàng ta chính là Hoàng Hậu danh chính ngôn thuận! Vừa lúc nàng ta biết con trai Tiền ma ma xảy ra chuyện cho nên nghĩ tới độc kế thế kia.
Nàng ta vừa mượn sức Tiền ma ma vừa tìm kiếm dược liệu, mọi việc đều tiến hành vô cùng thuận lợi.

Nàng ta tưởng ông trời giúp nàng ta, không nghĩ tới là lão Bát ở sau lưng quạt gió thêm củi, chỉ là nàng ta hoàn toàn không nghĩ tới trước khi thuốc được đưa vào miệng Lục Diễn đã bị phát hiện.
Cha sẽ trừng phạt nàng ta thế nào đây? Bát điện hạ còn có thể cưới nàng ta hay không?
Thẩm nhị gia không biết muôn vàn tâm tư của nàng ta, lạnh lùng nói: “Khóc cái gì mà khóc! Mau nhận tội đi! Đến cùng mày vì cái gì mà phải làm chuyện này?”
Thẩm Nhã Nhạc ngay từ đầu còn chống chế: “Thái Tử và bác cả luôn luôn bất hòa, con hạ độc Thái Tử là muốn giúp bác cả, giúp nhà ta…”
Lời này Thẩm Tu Viễn nghe thấy cũng đen mặt, Thẩm nhị gia nổi trận lôi đình: “Còn dám vu khống bác mày hả! Nếu mày thật sự quan tâm tới bác cả mày thì nên nhân lúc còn sớm chết mới tốt! Mà cái thứ ngu xuẩn, nếu không phải Thái Tử có ý tốt giúp chúng ta gạt, chuyện này nếu để Hoàng Thượng biết, một nhà chúng ta đều xong đời! Sau này mày để cha mẹ mày làm việc thế nào đây? Bảo nhóm anh chị em của mày làm sao gặp người ta đây?” Ông lại cao giọng nói “Người đâu, lấy roi ngựa của ta ra đây, ta không tin không trị được con!”
Lúc này Thẩm Nhã Nhạc mới sợ, run run rẩy rẩy nói: “Con, con ghen ghét Ngũ nương tử cái gì cũng tốt hơn con, cử chỉ khí chất tốt hơn con, ăn mặc đều tốt hơn con, những danh môn Ngọc Lang cũng đều yêu mến nó…” Nàng ta có lẽ cảm thấy mình tủi thân, lên tiếng khóc lớn: “Con và nó cùng nhau ra cửa, tất cả mọi người đều chạy tới nhìn nó! Đồng dạng đều là họ Thẩm, dựa vào cái gì mà con kém hơn nó, đơn giản chính là số phận của con kém, không có đầu thai ở trong bụng bác gái cả! Cho nên con muốn nó gánh vận xui, xem nó về sau còn dám diễu võ dương oai ở trước mặt con hay không!”
Nàng ta cũng coi như là kẻ si tình, đều bị bức thành như vậy nhưng không nói chuyện của mình với lão Bát ra.
Thẩm nhị gia tức muốn điên rồi, gia phong của nhà họ Thẩm xem như chính phái, bọn tiểu bối cho dù không thông minh cũng đều là những đứa trẻ cần cù và thật thà an phận, sao Thẩm Nhã Nhạc có thể ngu thành như vậy! Hơn nữa làm trò trước mặt anh cả chị dâu, con gái mình nói thế nào mà ghen ghét hãm hại con gái của bọn họ, ông hận không thể tìm khe đất chui xuống.
Ông vừa xấu hổ lại vừa tức giận nhưng cũng không chỉ vậy mà đã tin: “Đừng nói nhiều lời nọ kia nữa, con sớm không hại trễ không hại, vì sao cố tình chọn lúc này hại con bé? Cuối cùng là ai sai con, nói!”
Thẩm Nhã Nhạc cắn chết không nói, Thẩm nhị gia cho nàng ta mấy roi cũng chưa khiến nàng ta mở miệng, lúc này lửa giận trong lòng ông bùng phát, vươn tay ra thiếu chút nữa bóp chết nàng ta.
Thẩm Tu Viễn thở dài, ngăn ông lại: “Nhị đệ đừng xúc động, đệ thật sự muốn ở nơi này của ta bóp chết con gái đệ à?”
Thẩm nhị gia quả thực thẹn với huynh trưởng: “Đại huynh, đệ muốn bóp chết nghiệp chướng này xong hết mọi chuyện, lỡ ngày nào đó Hoàng Thượng điều tra ra lại liên lụy đến trên người huynh, đệ, đệ…!haiz.”
Thẩm Tu Viễn dù cho tức giận nhưng nhìn gương mặt trắng bệch của ông ấy cũng thở dài một hơi, vỗ vỗ vai ông: “Đưa Tứ Nương về hỏi đi, đệ cũng đừng quá nóng nảy, Thái Tử tuy có mâu thuẫn với nhà ta nhưng tính tình của ngài ấy ta còn biết một chút, ngài ấy nhất ngôn cửu đỉnh, nếu nói sẽ không nói cho Hoàng Thượng thì nhất định sẽ không.”
Thẩm nhị gia vẫn mang vẻ mặt hổ thẹn, thì thào vài câu rồi không nói được gì nên để hạ nhân kéo Thẩm Nhã Nhạc xuống thẩm vấn.
Sắc mặt Chu thị uể oải, hỏi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.