Đọc truyện Thái Tử Phi Có Bệnh – Chương 20
Editor: Mứt Chanh
Năm đó Thượng Quan Uyển Nhi và công chúa Thái Bình từng cùng múa một khúc mừng thọ vì Võ Đế ở tiệc mừng thọ của Võ Tắc Thiên.
Triều đại khác cũng có nhiều ví dụ công chúa ca múa mừng thọ vì trưởng bối tôn thất.
Cả khúc nhạc《 Mị Nương tử 》 kể về một vũ cơ xinh đẹp nhìn vào trong gương lại cảm thấy hối tiếc, cảm thán thời gian trôi qua mau, hồng nhan mau già, nhưng cũng không gọi là một ca khúc có từ ngữ dâm loạn.
Tề hoàng hậu cảm thấy bản thân đưa ra yêu cầu cực kỳ hợp lý và chẳng ý thức được mình sai ở chỗ nào rồi.
Người khác đồng thời ngơ ngẩn, người phản ứng trước hết là Lục Diễn.
Hắn nhíu mày, trầm giọng: “Mẫu hậu.”
Đừng nói bây giờ hắn nhìn Thẩm Tân Di thuận mắt không ít nhưng lúc hắn nhìn nàng không vừa mắt thì cũng không thể để vợ mình ở đại điện ca múa mua vui, ca múa vẫn do kỹ nữ ở giáo phường.
Thì ra tuy Tề hoàng hậu ngu dốt nhưng cũng không một lời khó nói hết giống như vậy.
Thẩm Tân Di bấm tay hắn một cái, ý bảo hắn không cần mở miệng.
Nàng mang vẻ mặt chính khí lẫm liệt thưa: “Hoàng Hậu, nhi thần chính là người đứng đắn, trưởng bối trong nhà cũng dạy dỗ con không thể sa vào ca múa, cái gì mà Mị Nương tử ngay cả nghe con cũng chưa nghe qua.
Nếu người một hơi có thể nói ra thì có thể thấy được là thường nghe ấy ạ.”
Tề hoàng hậu không phải người đứng đắn: “…” Bà ta nói với giọng lạnh lùng: “Làm càn!”
Tính nết của Thẩm Tân Di cũng thất thường nên nàng cũng chả giữ thể diện cho bà mẹ chồng kiêm Hoàng Hậu này: “Người bảo con ca múa chúc thọ Thái Hậu, có thể thấy được là có tiền lệ rồi.
Người hiếu kính hiền thục như thế, nói vậy lúc trước chắc người cũng từng ca múa một khúc mừng thọ Thái Hậu, không bằng người nói xem lúc trước người nhảy múa là một khúc nào ạ?”
Bị Thẩm Tân Di bắt bớ, trong lòng Lục Liệt Lục Trạch lập tức cân bằng, dù sao ngay cả mẹ chồng Hoàng Hậu của mình mà nàng cũng dám dỗi.
Vẻ mặt của Tề hoàng hậu càng miễn bàn đến khó coi, nếu không phải cố kỵ thân phận của mình thì bà ta thật sự muốn cho nữ quan giáo dưỡng cho con tiện tì nhà họ Thẩm này mấy bạt tay.
Bà ta theo bản năng nhìn về phía Lục Diễn, thấy sắc mặt hắn lạnh lùng, không nói đỡ mình lời nào thì trong lòng ấm ức, cảm thấy Thái Tử lớn rồi thì càng ít quan tâm bà hơn.
Cuối cùng Thái Hậu và Văn Xương Đế cũng phục hồi lại tinh thần, sắc mặt cũng khó coi.
Hai mẹ con trao nhau một ánh mắt bất đắc dĩ lại phiền chán, Văn Xương Đế lại không muốn giữ mặt mũi cho bà ta, giọng điệu lạnh băng: “Cơ thể Hoàng Hậu không thoải mái, để nàng đi xuống nghỉ ngơi đi.”
Lúc trước ông đáp ứng nghênh Tề Thất nương làm Hoàng Hậu là do lúc tiên hoàng hậu qua đời thì tuổi Lục Diễn còn nhỏ.
Sau khi mẹ ruột chết không bao lâu thì hắn đã phát một hồi bệnh nặng, suýt nữa bỏ mạng, cuối cùng thái y tra ra là người có tâm có ý định hãm hại, chỉ là không điều tra ra đến tột cùng là ai làm.
Văn Xương Đế chỉ có thể xử trí xử lý mấy phi tần phân vị thấp và nô tỳ trong cung.
Thái Hậu cảm thấy như vậy không được, hai anh em Lục Diễn cũng không thể không ai chăm sóc, nhà họ Tề cũng không có ứng cử viên nào khác, cộng thêm tình cảm của ông với tiên hoàng hậu vẫn còn đấy cho nên mới đón Tề hoàng hậu vào cung, hiện tại nghĩ tới thì hối hận cũng đã muộn rồi.
Lúc Tề hoàng hậu sinh ra đúng lúc nhà họ Tề đang trong giai đoạn hỗn loạn cho nên ném bà cho ông chú ruột làm thương nhân nuôi nấng, cuối cùng nuôi dạy ra một người kiến thức hạn hẹp ngu xuẩn như vậy.
Lúc Thẩm Tân Di không tiến cung còn có thể nguyên lành trôi qua, sau khi Thẩm Tân Di được gả cho Thái Tử thì Tề hoàng hậu như đã lên cơn rối loạn tâm thần, điên điên khùng khùng không ra bộ dạng gì!
Tề hoàng hậu và Văn Xương Đế không có tình cảm gì, cũng không dựa vào ông sống qua ngày, chỉ theo bản năng mà nhìn về phía Lục Diễn.
Thấy thần sắc hắn cứng rắn như sắc thép, không có ý định cầu tình cho mình thì trong lòng lập tức hoảng hốt.
Không đợi bà mở miệng, bà đã bị nội thị bên người Hoàng Thượng mời đi xuống.
Thẩm Tân Di thức thời cực nhanh, chờ Tề hoàng hậu vừa đi thì nàng lập tức hành lễ thỉnh tội: “Nhi thần có sai, còn xin Thái Hậu phụ hoàng trách phạt.”
Văn Xương Đế vẫn hơi bực nàng chống đối trưởng bối tại chỗ, không biết tình huống nhưng thấy nàng như thế cũng bình thường trở lại, Thái Hậu càng nói: “Con có gì sai? Đứng lên đi.”
Thẩm Tân Di đương nhiên không nhận ra mình sai cái gì, ổn định ngồi quỳ về chỗ.
Văn Xương Đế thấy bầu không khí cứng ngắc thì lập tức sai người mang vài người lên, đàn hát diễn tấu mừng thọ Thái Hậu.
Thẩm Tân Di tức giận ở chỗ Tề hoàng hậu nên xoay người trút lên trên người Lục Diễn.
Nàng thừa dịp không ai chú ý, hừ lạnh với hắn một tiếng: “Hoàng Hậu bảo ta nhảy 《 Mị Nương tử 》, trở về ngươi hát cho ta Thập Bát Mô (18 điệu sờ)! Hát sai một chữ thì tối hôm nay người đừng hòng ăn cơm!”
Lục Diễn: “…” Được lắm, ngay cả thập bát mô cũng biết đủ làm người đứng đắn rồi.
Phải mất một lúc lâu, bầu không khí cứng ngắc do Hoàng Hậu gây ra mới bình thường trở lại.
Dù sao tuổi Thái Hậu cũng lớn, tinh thần không tốt, náo nhiệt hai canh giờ thì đã ăn không tiêu.
Văn Xương Đế làm chủ tan yến hội, lệnh chúng hoàng tử và hoàng tử phi chờ ở nơi này rồi đưa Thái Hậu trở về điện Tiên Cư, lúc này mới đi vòng vèo trở về.
Lục Liệt nhất thời kìm nén không được, hỏi đầu tiên: “Phụ hoàng giữ bọn con ở đây có chuyện gì ạ?”
Văn Xương Đế cười liếc hắn một cái: “Cũng không có chuyện lớn gì, chỉ là thông báo cho các con một tiếng sắp vào mùa thu rồi, trước khi sang thu phải lên đường hồi kinh.”
Vẻ mặt của mỗi người đều khác nhau, trong đó vẻ mặt của Thẩm Tân Di là phiền muộn nhất.
Cha của nàng nhậm chức ở Tuyền Châu, người một nhà cũng đều ở phía nam, lúc này đi đế đô Trường An, còn không biết khi nào mới có thể gặp mặt.
Lục Trạch đứng ở bên cạnh hai người, nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Tân Di thì khẽ cười: “Cậu đã nhận thánh chỉ của Hoàng Thượng, cuối năm sẽ hồi kinh báo cáo công việc, đến lúc đó sẽ dẫn theo trên dưới trong nhà ở lại mấy tháng trong kinh thành.”
Vẻ mặt của Thẩm Tân Di bình thường trở lại, nghĩ tới từ bây giờ tới cuối năm cũng chỉ còn non nửa năm.
Lục Diễn liếc mắt nhìn Lục Trạch, cái liếc mắt này mang hàm ý cảnh cáo.
Văn Xương Đế tuyên bố xong lại mệnh nội thị cầm giá đỡ chim được chế tạo bằng vàng ròng, trên đó có một con anh vũ sặc sỡ, màu đỏ tươi từ đầu đến lưng, lông đuôi màu vàng nhạt.
Lông vũ ở phía dưới có màu xanh biển sẫm và xanh ngọc lục bảo, màu sắc tươi sáng lộng lẫy, lông tơ mềm mại, vóc dáng cân đối, toàn thân to bằng nửa cánh tay, vô cùng xinh đẹp, quả thật là thần trong các loài chim.
Mấy hoàng tử phi và công chúa vừa thấy đã thích không chịu nỗi, nhìn chằm chằm chim chóc với ánh mắt tràn ngập khát vọng.
Văn Xương Đế cười giới thiệu: “Tân La vô tình có được hai con anh vũ này, vội vã chạy tới tiệc mừng thọ Thái Hậu để cống thần điểu này, đặt tên là Đấu Tuyết Hồng, là chim thuộc loài phượng, cực kỳ thông minh có linh tính, dạy nó nói cái gì mấy lần học là biết, chỉ là chăm sóc nó thì phải thật sự cưng chiều.
Thái Hậu chỉ chừa một con, trẫm không có thời gian nuôi con này, mấy đứa ai thích thì cầm nuôi chơi đi, nhưng đừng nuôi chết đấy.”
Anh vũ chỉ có một con, chúng hoàng tử cũng không dễ mở miệng trước, nhưng lại tỏ vẻ không tranh giành.
Văn Xương Đế thấy không ai mở miệng, nhìn Lục Diễn tựa như muốn đem đồ cho hắn, há mồm nói: “Thái Tử…”
Lục Liệt chỉ có hứng thú với người đẹp, còn đối với một con chim ngu ngốc thì có cũng được mà không cũng được.
Nhưng nếu Hoàng Thượng muốn cho Thái Tử thì hắn ta sẽ từ có thể có cũng được mà không cũng được biến thành một hai phải có.
Hắn ta đứng ra một bước, cười nói: “Mấy huynh đệ khác tất nhiên ngại con chim này dơ bẩn, Cửu đệ càng có thói ở sạch, không thích nhất chim bay cá nhảy, không bằng phụ hoàng giao nó cho nhi thần, nhi thần chắc chắn sẽ chăm sóc tốt.”
Trong lòng Văn Xương Đế nghiêng về Lục Diễn, vốn định cho hắn nhưng Lục Liệt đã há mồm muốn.
Nếu ông lại cho Thái Tử thì không khỏi sẽ khiến cho anh em bọn hắn tái sinh hiềm khích, ông đang muốn gật đầu đã nghe Thái Tử Phi ở một bên mở miệng nói.
Vẫn là câu nói kia, tự nàng chèn ép Lục Diễn sao cũng có thể nhưng người khác ức hiếp hắn thì không được.
Con chim kia có thể là Lục Diễn bỏ mới cho Lục Liệt, nhưng tuyệt đối không thể là Lục Liệt đoạt được từ trong tay Lục Diễn
Nàng cười nói: “Nhi thần không đủ lanh lợi, Thái Tử phiền muộn trong lúc ốm đau, nhi thần cũng không biết làm sao giúp chàng làm trò giải buồn.
Nếu con chim này có thể khiến điện hạ vui thì nhi thần muốn mặt dày thay điện hạ cầu xin.
Còn dơ hay không dơ, một con chim thì có thể dơ bao nhiêu?”
Nàng quay sang Lục Liệt: “Ta sẽ không nói nếu có chỗ nào đắc tội Lục thúc, còn mong Lục thúc xem ở trên mặt Thái Tử, chớ so đo.” Nàng vừa hành lễ, vừa ở góc độ người ngoài nhìn không thấy cười lạnh trợn mắt với Lục Liệt .
Lục Liệt: “…”
Nếu Lục Diễn tự miệng muốn thì khó tránh khỏi có anh em đấu võ đài.
Thẩm Tân Di muốn chính là người vợ che chở cho chồng mình.
Văn Xương Đế nhìn nàng khen ngợi, cân nhắc mãi mới cười nói: “Vậy cho Cửu Lang đi, hai vợ chồng các con cần phải chăm sóc cho tốt.
Nếu nuôi không tốt thì cẩn thận Thái Hậu chất vấn đấy.”
Lục Diễn và Thẩm Tân Di từ Văn Xương Đế mang con chim kia đi ra khỏi điện Hưng Khánh.
Lục Diễn vẫn luôn nhìn nàng, há mồm muốn nói lại không biết nói cái gì.
Nàng dùng ngón trỏ sờ lên đầu chú chim kia, chim ngoan ngoãn cúi đầu để nàng vuốt ve, nàng không khỏi cười: “Thật đáng yêu, con chim này không phải vô ích.”
Nàng lại cảm khái: “Phụ hoàng đối với ngươi là thật tốt.”
Lục Diễn nghe xong lời này, thần sắc hơi kiềm chế, trào phúng cười cười: “Vậy à?”
Thẩm Tân Di nhìn thấy vẻ mặt của hắn thì không khỏi giật mình.
Văn Xương Đế cái khác không nói, với Lục Diễn thật sự đúng là cha hiền.
Mỗi ngày bận rộn cũng phải quan tâm đến bệnh tình của Lục Diễn, có đồ bổ dược liệu tốt đều cho hắn dùng trước, có thứ tốt cũng nghĩ tới hắn đầu tiên.
Ở gia đình Đế Vương tình cảm nhạt nhẽo thì Văn Xương Đế thật sự là một người cha tốt.
Hắn quét qua Thẩm Tân Di, hàng mi dài buông xuống: “Nhìn người không thể chỉ nhìn bằng đôi mắt, mà càng phải dùng đến đầu óc.”
Thẩm Tân Di bị trào phúng đen mặt, đang muốn mở miệng thì đôi mắt chợt ngắm thấy Lục Băng đi qua, nàng nhiệt tình tiếp đón: “Thập Thất đệ, lại đây đi dạo với bọn ta nha, vừa lúc tiện đường.”
Lục Băng và Lục Tẩy là một mẹ đẻ ra.
Lục Tẩy là Thái Tử đầu tiên, Lục Băng tất nhiên cũng hướng về Thái Tử, thành thành thật thật mà đi tới, nói với chị dâu nhỏ hơn mình: “Đa tạ hoàng tẩu.”
Thẩm Tân Di thấy y thành thật, trong lòng nàng càng thấy vừa lòng, dùng ánh mắt tiêu chuẩn sắc lang nhìn người đẹp, vừa đi vừa cười tủm tìm: “Thập Thất đệ đã có thê thất gì chưa?” Nếu không có, có hứng thú làm thiếp của ta hay không?
Đương nhiên, nàng vẫn tương đối rụt rè, cho nên không hỏi nửa câu sau nữa.
Lục Diễn: “…”