Thái Tử Phi Bất Lương: Công Chúa Dễ Thương Quá

Chương 70: Phản Kích Chính Là Một Cái Tát!


Đọc truyện Thái Tử Phi Bất Lương: Công Chúa Dễ Thương Quá – Chương 70: Phản Kích Chính Là Một Cái Tát!


Ngụy Thanh Hoài nhìn thấy Tần Cẩn Du thê thảm nằm trên đất, hoảng sợ, trái tim nhảy lên bang bang kịch liệt.
Hắn cuống quít gọi người đến, nâng Tần Cẩn Du lên giường.
Ngụy Thanh Hoài đáy lòng có chút khó chịu, không biết Tần Cẩn Du sao lại làm mình thành cái bộ dạng này.
Sau khi sắp xếp xong cho Tần Cẩn Du, Ngụy Thanh Hoài tò mò nhìn về đoạn kí ức đang trôi nổi kia.
Sau khi xem xong, có chút kinh ngạc.
Hắn sớm biết Ngụy Kiêm Gia oan uổng Tần Cẩn Du, hơn nữa lại tìm người truyền đi tin đồn, nhưng lại không nghĩ rằng khi đó nói châm chọc Ngụy Thanh Uyển lại là Ngụy Kiêm Gia.
Ngụy Kiêm Gia thường ngày cũng không phải chưa từng nói những lời nói xấu Ngụy Thanh Uyển, chẳng qua đều là nói sau lưng.

Không nghĩ tới nàng ta thế nhưng lại trước mặt châm chọc Ngụy Thanh Uyển, càng thần kỳ thêm là lúc đó Ngụy Thanh Uyển không mắng trở lại, mà lại điên cuồng mắng Tần Cẩn Du!
“Điện hạ, người vẫn nhanh chóng đi thượng thư phòng đi thôi, sợ sắp muộn rồi.” Hạ nhân nhắc nhở.
“Vội cái gì, đợi chút nữa.” Ngụy Thanh Hoài có chút buồn bực phất tay áo.
Thứ nhất hắn vẫn chưa biết Tần Cẩn Du thế nào, hắn muốn đợi kết quả thái y đưa ra.
Một đầu đầy máu, nhìn quá dọa người rồi, Ngụy Thanh Hoài cũng cảm thấy đầu mình cũng có chút lờ mờ đau.
Hy vọng Tần Cẩn Du đừng biến thành ngốc tử, Ngụy Thanh Hoài âm thầm nói.
Thứ hai, Ngụy Thanh hoài cũng có thể mượn lý do này đi thượng thư phòng muộn một chút, có thể giảm giờ học một canh giờ.

Thư đồng đều đầu rơi máu chảy, thân là hoàng tử ở cùng trong chốc lát, thể hiện lòng nhân đức của hắn.
Bởi vì Ngụy Thanh Hoài phái người của mình đi thỉnh thái y, nên thái ý rất nhanh liền chạy tới.
Ngay khi thái y vừa bước vào cửa, đoạn kí ức đang trôi nổi trong không trung bỗng nhiên động, bay qua khuôn mặt thái y, trực tiếp bay ra ngoài.
Mí mắt Tần Cẩn Du hơi hơi giật giật.
Khóe miệng nàng hình như xuất hiện chút ý cười xấu xa, Ngụy Thanh Hoài ngạc nhiên dụi dụi mắt, nhìn lại lần nữa, trên mặt Tần Cẩn Du đã không có ý cười như có như không kia nữa.
Đại khái là hoa mắt đi.

Ngụy Thanh Hoài nghĩ.
Tần Cẩn Du không biết rằng, biểu tình biến hóa nhỏ của mình, đã bị thái y nhìn thấy.
Thái y nghĩ lại cảnh tượng lúc nãy, thời điểm đoạn kí ức kia bay ra, quẹt qua mặt hắn.
Bị thứ gì đó mờ ảo lướt nhẹ qua, cũng không thống khổ, ngược lại như lông chim mềm mại trắng noãn lướt qua.
Hắn nhớ rõ vị trước mặt này, không phải là tiểu tử một năm trước tiến cung ngã sấp mặt sao?
“Thế nào?” Thái y sau khi kiểm tra xong, Ngụy Thanh Hoài nhanh chóng hỏi.
Thái y nhẹ nhàng thở ra “Bát điện hạ đừng lo lắng, vị tiểu công tử này không đáng lo ngại, chỉ là bị thương bề mặt đầu, lại bị trầy da, mới nhìn đầu toàn máu như vậy.

Lão phu sẽ kê cho hắn một chén thuốc bổ máu, tĩnh dưỡng vài ngày có thể hồi phục cơ bản, ngày mai có thể đi thượng thư phòng như bình thường.”

Thời điểm thái y nói lời này, mặt hướng về Ngụy Thanh Hoài, nhưng khóe mắt lại liếc về phía Tần Cẩn Du.
Quả nhiên thấy tay Tần Cẩn Du run rẩy một chút.
Tần Cẩn Du “Hôn mê bất tỉnh” thầm nghĩ thái y này cũng quá vô tình đi, vậy mà lại tuyên bố mai nàng có thể đi đến thượng thư phòng!
Nàng chính là bị thương đến đầu đó! Bị thương đến đầu đó!
Chẳng lẽ không thể để nàng tĩnh dưỡng năm sáu bảy tám ngày sao?
“Đầu óc hẳn không có vấn đề gì đúng không? Có thể bị biến thành ngốc tử không?” Ngụy Thanh Hoài quan tâm đến điểm này hơn.
Dù sao bình thường hai người quan hệ cũng không tồi, xem như hữu hảo, Tần Cẩn Du nếu là thật sự biến thành ngốc, thì cũng quá đáng tiếc rồi.
Ngụy Thanh Hoài sau khi nghe nói Tần Cẩn Du không quá lo ngại, yên tâm rồi, sau đó xung phong nhận nhiệm vụ đi bốc thuốc giúp Tần Cẩn Du.
Ngụy Thanh Hoài đi theo hạ nhân bốc dược quay về, lại làm bộ dáng như người lớn, bảo Cẩm Tịch người hầu hạ của Tần Cẩn Du nhất định phải đúng giờ nấu thuốc cho Tần Cẩn Du.
“Vâng,” Cẩm Tịch cụp mắt, trên mặt đầy vẻ tự trách cùng bi thương “Đều do nô tỳ không tốt, không chăm sóc tốt cho công tử, cũng không có khuyên bảo công tử, mới dẫn đến công tử chịu những lời đồn trong cung làm cho hoang mang, tích tụ vào tâm, cố gắng lấy ra kí ức để chứng minh trong sạch, ai ngờ biện pháp lấy kí ức quá mức hung hiểm, công tử nhà nô tì lại nhỏ, nên mới biến thành bộ dạng như vậy.”
Nói xong, Cẩm Tịch còn liếc mắt chờ mong nhìn Ngụy Thanh Hoài, rồi mau chóng cúi đầu thấp xuống.
Ngụy Thanh Hoài chăm chú nghe, còn thầm lời kịch không khỏi quá dài, chút nữa đi đọc sách, còn phải giải thích lý do tại sao mình đi muộn với phu tử, còn muốn mang cả chuỗi giải thích dài như vậy.

Ngôn Tình Tổng Tài
Nhưng mà đoạn nói này có thể chứng minh trong sạch của Tần Cẩn Du, càng có thể kéo dài thêm thời gian đến muộn một chút, vì vậy cho dù lời kịch có khó thuộc, Ngụy Thanh Hoài vẫn dụng tâm học thuộc.
Ngụy Thanh Hoài và thái y vừa mới đi, Tần Cẩn Du liền mở mắt, quét đi suy yếu lúc nãy, từ giường đứng lên.

Nàng cầm lấy gương đồng, nhìn trong gương mình bị bao thành cái bánh chưng, thoạt nhìn rất thê thảm.
Tần Cẩn Du chính là tự mình làm bị thương.
Chính nàng tự mình xuống tay, vẫn là có chừng mực, để cho mình thoạt nhìn thực thảm, làm cho người ta đồng tình, mà mình lại không bị thương quá nặng.
Về phần vết thương trên đầu, nàng tĩnh dưỡng mấy ngày, hấp thụ nhiều một chút linh lực, lại ăn nhiều dược liệu tốt nhất, kỳ thật rất nhanh có thể khôi phục.
Bôi một ít thuốc mỡ tốt, lại phối hợp thêm linh lực, thì một chút sẹo cũng không lưu lại.
Nhiều lắm là hiện tại chịu chút khổ sở thôi.
Trong hoàng cung các phi tần thường ngày nhàn hạ thích nhất thảo luận bát quái, nhưng nếu không có ai âm thầm trợ giúp thì lời đồn chắc chắn không truyền đi.
Từ năm ngoái Ngụy Thanh Tuyền bị truyền rằng là con riêng của Thục phi, Tần Cẩn Du liền cực kỳ phản cảm với lời đồn.
Những người này, cái gì cũng không biết nhưng lại mù quáng truyền đi lời đồn, thật thú vị đúng không?
Lời đồn lần này lại liên quan trực tiếp đến mình, thì Tần Cẩn Du không thể chịu đựng được.
Ngụy Kiêm Gia trăm phương ngàn kế muốn nói xấu Tần Cẩn Du, thậm chí còn chụp mũ cho mình.
Đối mặt khiêu khích, Tần Cẩn Du chưa bao giờ chịu đựng.
Lúc vừa mới tiến cung có lẽ còn có vài phần cố kỵ, hiện giờ lại có người đến khiêu khích nàng, Tần Cẩn Du phản kích lại chính là một cái tát.
Tần Cẩn Du tối hôm qua nhận được một tin tức, Ngụy Kiêm Gia lại tìm được cơ hội nói chuyện này với Ngụy hoàng.
Hơn nữa lại thêm mắm thêm muối nói xấu Tần Cẩn Du, có ý muốn đuổi nàng ra khỏi cung.
Tần gia là đại gia tộc, chỉ tính trong đồng lứa Tần Cẩn Du có hơn ba mươi đứa trẻ, hơn nữa còn là trực hệ, chưa tính đến bàng chi đã phân ra.
Ngoài ra còn có rất nhiều đứa trẻ của thúc thúc và cô cô, tại sao trong nhiều đứa nhỏ, Tần Cẩn Du luôn được các trưởng bối yêu thích nhất, chính là dựa vào đầu óc linh hoạt, biết ăn nói, hơn nữa còn có thể đoán ý qua lời nói và sắc mặt.
Cũng không phải chưa có ai từng ghen tỵ Tần Cẩn Du được sủng ái mà đến khiêu khích nàng, chỉ là từng người đến đều bị Tần Cẩn Du đánh trả lại.

Tần Cẩn Du cũng không chủ động gây chuyện, nhưng chỉ cần có người đến gây sự với nàng, lần đầu có lẽ nhịn, nếu có lần thứ hai, thì trực tiếp đánh trả lại!
Sao nào? Tất cả đều là người, dựa vào cái gì ta phải chịu khi dễ?
Ngày hôm đó, rất nhiều người trong cung đều có thể nhìn thấy đoạn kí ức kia.
Sau khi Ngụy Thanh Hoài đi đến thượng thư phòng, cũng miêu tả tỉ mỉ thảm trạng của Tần Cẩn Du.
Tình huống lúc đó của Tần Cẩn Du nhìn vào thì đúng là rất thê thảm, lại bị Ngụy Thanh Hoài thêm mắm thêm muối, hơn nữa lại thêm cả cung đều loạn vì đoạn kí ức, ai cũng biết hôm qua là Ngụy Kiêm Gia nói lời châm chọc Ngụy Thanh Uyển.
Lúc đầu có người nghi ngờ kí ức này là giả, sau lại có người có linh lực tương đối cao tâm đi dò xét, đều thấy những kí ức này không phải là giả.
Khi không có đồ vật gì chứng minh đều có thể bị truyền đi như nói có sách mách có chứng, huống chi hiện tại có chứng cớ trước mặt.
Buổi chiều, Tần Cẩn Du bị băng bó như cái bánh trưng đi đến thượng thư phòng, ngồi xuống bị trí của mình.
Xem như chứng thực mình vì muốn chứng tỏ trong sạch mà “Bị thương thảm trọng”.
Trong ngày hôm nay, cũng có người cố ý không đàn áp lời đồn, nên hướng gió cũng có sự thay đổi, rất nhiều người hôm qua nói Tần Cẩn Du đức hạnh không tốt, theo lý phải đuổi ra khỏi cung thì nhất thời đều thay đổi lời nói, bắt đầu nói Ngụy Kiêm Gia ích kỷ kiêu căng, phạm thượng, ỷ vào chính mình là quận chúa, bất kính với công chúa, sau đó còn cố ý oan uổng trọng thần.
“…!Ngươi hôm qua không phải nói Tần Cẩn Du công tử hồ nháo, bại hoại thanh danh Tần gia, nếu ngươi sinh đứa nhỏ như vậy, sẽ xấu hổ đến chết sao?” Buổi chiều, trong một góc của hoàng cung, một cung nữ gầy gò nghe một cung nữ béo khác nói chuyện.
“Hôm qua còn không phải do lời đồn gây hiểu nhầm sao? Sao có thể trách ta được?” cung nữ béo kia nói: “Quận chúa kia cũng thật là! Ỷ vào thân phận của mình làm xằng làm bậy!”
“Ta nói, ta sớm biết Tần công tử là bị oan uổng,” cung nữ gầy gò kia nói “Cho nên chuyện này a, vẫn là…”
Vừa mới tan học Tần Cẩn Du từ một nơi bí mật gần đó nhìn thấy tất cả mọi chuyện.
Nở một nụ cười xấu xa.
Sau đó đi về hướng ngự hoa viên mà hoàng thượng vừa đến.
– ———————————————–.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.