Thái Tử Phi Bất Lương: Công Chúa Dễ Thương Quá

Chương 25: Không có dao động linh lực


Đọc truyện Thái Tử Phi Bất Lương: Công Chúa Dễ Thương Quá – Chương 25: Không có dao động linh lực

Tần Cẩn Du ngủ muộn thức sớm, lại trong thời gian ngắn cưỡng ép ghi nhớ nội dung《 Tam Tự kinh 》, hiện giờ nghe được Lưu phu tử thế nhưng lại bảo mình đọc 《 Du Tử Ngâm 》, thiếu chút nữa là nôn ra máu.

Tần Cẩn Du biết đọc bài thủ thi này, nhưng hiện giờ đầu óc có đình trệ, một chút cũng không nhớ ra.

Nàng nhìn về phía Ngụy Thanh Hoài xin giúp đỡ, Ngụy Thanh Hoài không dám phát ra âm thanh, dùng hình dáng của miệng, ý nói: “Sợi chỉ trong tay mẹ hiền –”

Ngụy Thanh Hoài sợ Tần Cẩn Du xem không hiểu, làm động tác cầm kim khâu trong tay.

Ngày ấy khi Ngụy Thanh Hoài tìm Tần Cẩn Du, để cho Tần Cẩn Du đọc chính là bài thơ này, Ngụy Thanh Hoài vốn đang rất yên tâm, nhưng nhìn thấy Tần Cẩn Du chậm chạp không mở miệng, cũng sốt ruột.

Lưu phu tử thấy Tần Cẩn Du chần chừ không nói lời nào, nhíu mày, mở miệng muốn răn dạy.

Tần Cẩn Du thông qua lời nhắc nhở của Ngụy Thanh Hoài, đã nhớ ra đọc bài như thế nào, nhanh chóng đọc hết cuốn《 Du Tử Ngâm 》trước mặt Lưu phu tử.

Lưu phu tử liếc mắt nhìn Ngụy Thanh Hoài và Tần Cẩn Du, lấy đi tập giấy mà Tần Cẩn Du sao chép《 Tam Tự kinh 》, xoay người kiểm tra Tô Hoành.

Trong một năm Tô Hoành đến Ngụy quốc này, tuy rằng làm việc hoang đường thái độ làm người cao ngạo, lúc ở riêng thật ra đọc không ít sách, bởi vậy cũng thuận lợi thông qua kiểm tra của Lưu phu tử.

Đây chính là vòng khảo nghiệm thứ nhất, những người vừa thông qua kiểm tra lại học thuộc tiếp những phân đoạn mới do Lưu phu tử đưa ra.

Sau khi học thuộc lòng xong, lại có một vòng học tập mới.

Các hoàng tử công chúa mặc dù học cùng một nơi, nhưng vì do độ tuổi, nên nội dung học tập cũng có chút bất đồng.

Lưu phu tử giảng thật hay, Tần Cẩn Du lúc đầu còn chăm chỉ nghe, nửa canh giờ sau liền có chút mệt mỏi.

Nàng nhìn xung quanh bốn phía, phát hiện mọi người trên cơ bản đều rất tỉnh táo, nhất định là đã thích ứng phương thức giảng bài như vậy.


Tuy nhiên Lưu phu tử nhìn chăm chú, Tần Cẩn Du đành phải véo vào lòng bàn tay mình để cảm giác đau đớn làm mình thanh tỉnh.

Thẳng đến giờ Thìn (7~9 giờ), Lưu phu tử mới ngừng.

Đúng lúc này Ngụy hoàng vừa hạ triều, theo thường lệ sẽ đến đây nhìn một lần, có đôi khi còn có thể khảo sát tình hình học tập các hoàng tử công chúa.

Tần Cẩn Du nào biết việc này, thừa dịp thời gian nghỉ ngơi chạy nhanh ra ngoài thả lỏng một chút.

Những công chúa hoàng tử lớn tuổi chút đều đang đọc sách, mà tuổi nhỏ hơn bởi vì quá mệt mỏi mà không có tiếp tục đọc sách.

Tứ Hoàng tử Ngụy Thanh Thần không thích đọc sách thì lại rõ ràng hơn trực tiếp nằm ghé trên mặt bàn.

Phía trên Ngụy Thanh Thần có tỷ tỷ dịu dàng có lễ nghĩa cùng Thái tử huynh trưởng con vợ cả không chịu thua kém, dưới còn có tiểu muội được sủng ái, trong ngày thường không thể nào làm cho Ngụy hoàng coi trọng, bởi vậy cũng không sợ Ngụy hoàng đến đây kiểm tra hắn.

Ngụy hoàng hôm nay thượng triều rất không vui vẻ gì.

Bá phụ Đức phi là quan viên chính nhị phẩm triều đình, vừa lên triều liền uyển chuyển hỏi Ngụy hoàng vì sao không tiếp tục cho chất nữ của hắn Đức phi tiếp tục nuôi nấng Hộ Quốc Công chúa Ngụy Thanh Uyển.

Ngụy hoàng hoàn toàn không muốn phản ứng lại với người nhà Chu gia, thế nhưng đối phương lại có thế lực lớn, như thế nào cũng phải cho đối phương vài phần thể diện, liền tùy ý ứng phó vài câu.

Tần gia cùng Chu gia từ trước đến nay đều đối địch, liền nhanh chóng giúp đỡ Hoàng Thượng nói chuyện.

Ngụy hoàng vốn kiêng kị người Chu gia, bị người Chu gia hỏi như vậy, cảm thấy được quyền uy của mình bị khiêu chiến, đáy lòng rất là khó chịu.

Ngụy hoàng đi đến bên ngoài thượng thư phòng, thấy Ngụy Thanh Uyển đang có vẻ mặt ủy khuất đứng ở bên ngoài, thoạt nhìn rất là mệt mỏi.


Đứng bên người Ngụy Thanh Uyển, còn có Thẩm Chiêu Nghi với vẻ mặt ai oán.

“Ngươi làm cái gì vậy?” Ngụy hoàng lên tiếng hỏi.

Lúc trước Ngụy Thanh Uyển bị nhốt ngoài cửa, sau khi thấy gõ cửa vô dụng, vốn định quay về tẩm cung Thẩm Chiêu Nghi, ai ngờ Thẩm Chiêu Nghi lại vội vội vàng vàng chạy tới, không chỉ không cho nàng khóc, còn bắt nàng đứng ở bên ngoài chờ, đến khi phu tử cho nàng đi vào mới được.

Ngụy Thanh Uyển hiện giờ đã đứng hai canh giờ, mệt muốn té xỉu, toàn thân không có khí lực, yếu ớt dựa theo lời Thẩm Chiêu Nghi dạy nàng để trả lời: “Nhi thần đến muộn, bị phu tử nhốt bên ngoài, nhi thần muốn đọc sách, chỉ đành phải đứng đợi bên ngoài.”

Tuy rằng Ngụy Thanh Uyển không có dị năng làm hắn rất thất vọng, nhưng dù sao cũng là tiểu nữ nhi hắn yêu thương nhiều năm, thấy tiểu nữ nhi chịu khổ, Ngụy hoàng ít nhiều vẫn là có chút đau lòng.

Ngụy hoàng gật gật đầu: “Đã đứng hơn hai canh giờ, như vậy ngươi cũng nhận được giáo huấn lớn rồi, lần sau nếu lại đến muộn, cho dù Lưu phu tử không phạt ngươi, trẫm cũng sẽ không dễ dãi như thế đâu.”

Nói xong, liền hướng đi về phía thượng thư phòng, ý bảo Ngụy Thanh Uyển đuổi theo.

Ngụy hoàng trước khi đi, còn liếc mắt trừng Thẩm Chiêu Nghi một cái.

Cơn tức của Ngụy hoàng có chút lớn lên đối với Thẩm Chiêu Nghi có chút bất mãn.

Vốn đưa Ngụy Thanh Uyển cho Thẩm Chiêu Nghi nuôi dưỡng sẽ khiến cho người Chu gia bất mãn, cố tình Thẩm Chiêu Nghi này sau khi nhận Ngụy Thanh Uyển còn không đốc thúc Ngụy Thanh Uyển, làm cho nàng ngày đầu tiên đi thượng thư phòng nghe giảng liền đến muộn.

Trong nội tâm Thẩm Chiêu Nghi không thiếu việc mắng Ngụy Thanh Uyển một vạn lần, âm thầm quyết định về sau nhất định phải gia tăng đốc thúc Ngụy Thanh Uyển.

Nàng nếu quản lý Ngụy Thanh Uyển không tốt, Đức phi sẽ có lý do đem Ngụy Thanh Uyển cướp đi, như thế cố gắng từ trước đến giờ của nàng đều uổng phí.


Lưu phu tử thấy Ngụy hoàng mang theo Ngụy Thanh Uyển tiến vào, cũng không có nói cái gì.

Dù sao đứa nhỏ này đã đứng hai canh giờ rồi, đã nhận được giáo huấn, nếu là lại trách phạt, thì lại quá đáng quá.

Ngụy Thanh Uyển không dám ngẩng đầu nhìn, trong mắt nàng Lưu phu tử hung ác vạn phần, vừa tiến vào liền tìm vị trí cách Lưu phu tử xa nhất ngồi xuống.

Ngụy hoàng nói: “Thanh Uyển, ngồi phía sau như vậy làm cái gì, ngồi ở đây.” Nói xong, chỉ vào vị trí phía trước Tần Cẩn Du.

Ngụy Thanh Uyển liền dựa theo ý tứ Ngụy hoàng ngồi xuống.

Tần Cẩn Du có chút phát sầu.

Ngụy Thanh Uyển người này ngồi ở trước mặt mình, mình sao có thể đọc sách?

Ngụy Thanh Hoài nhìn Tần Cẩn Du, bĩu môi về phía Ngụy Thanh Uyển, vẻ mặt có chút không vui.

Ngụy Thanh Hoài vẫn luôn không thích Ngụy Thanh Uyển kiêu ngạo ương ngạnh, vừa thấy Ngụy Thanh Uyển ngồi lại đây, mày đều nhíu lại.

Tần Cẩn Du nhẹ nhàng mà lắc đầu, một bộ ta tuy rằng khó chịu nhưng là ta cũng không có biện pháp gì.

Tần Cẩn Du mặc dù có chút mất hứng Ngụy Thanh Uyển ngồi ở phía trước mình đồng thời cũng có chút may mắn nàng không ngồi bên cạnh mình.

Bên trái Tần Cẩn Du là Ngụy Thanh Hoài, bên phải là Tô Hoành, chỗ ngồi cũng không phải là sát cạnh nhau, ở giữa còn có cái lối đi nhỏ, để phu tử có thể đi lại.

Ngụy hoàng như bình thường đến kiểm tra tình trạng học tập của bọn nhỏ, thuận tiện chọn vài người đến kiểm tra đọc thuộc sách.

Các hoàng tử công chúa đều tương đối bình tĩnh, thư đồng bên người bọn họ lại là vẻ mặt chờ mong nhìn Ngụy hoàng, hy vọng Ngụy hoàng có thể khảo sát bọn họ.

Bọn họ tiến cung làm thư đồng cho hoàng tử công chúa, trừ việc muốn học tập tu luyện, còn muốn tranh thủ lộ diện trước mặt Ngụy hoàng, thắng được thánh tâm, vì gia tộc mưu lợi.

Sau khi Ngụy hoàng tùy tiện gọi vài người, liền rời đi.


Lưu phu tử cũng đi theo, Trương phu tử dạy mọi người tu luyện sau đó bước vào.

Trước khi tu luyện, đầu tiên phải hấp thu linh khí.

Những người khác đều biết cách hấp thu lần lượt ngồi xuống để hấp thu linh khí, sau đó Trương phu tử ngồi xuống bên cạnh Ngụy Thanh Uyển, nhẹ giọng giảng dạy ba đứa nhỏ mới tới, nên hấp thu linh khí như thế nào.

Tần Cẩn Du luống cuống tay chân một lúc, nhưng khi tìm ra phương pháp, tuy rằng không thuần thục, nhưng đã có thể thành công hấp thu linh lực.

Một canh giờ sau, Tần Cẩn Du đã có thể thuận lợi hấp thu linh lực, mà Ngụy Thanh Uyển vẻ mặt vẫn mờ mịt.

Ngụy Thanh Uyển kỳ thật đã rất dụng tâm học, có thể do đêm qua ngủ quá muộn hôm nay lại dậy quá sớm, có chút mệt rã rời, sau khi bị Trương phu tử đánh vào lòng bàn tay liền thanh tỉnh hoàn toàn, chỉ là nàng nghe xong một lúc sau cũng không biết Trương phu tử đang nói cái gì.

Học được hồi lâu, Ngụy Thanh Uyển vốn có chút nóng vội, cố tình Tần Cẩn Du nàng chán ghét thế nhưng đã học xong, Ngụy Thanh Uyển càng nôn nóng, nguyên bản không hiểu gì lại càng biến thành hỏng bét, một canh giờ qua đi, một chút tiến triển đều không có.

Trương phu tử chưa bao giờ gặp qua đứa nhỏ trí tuệ như Tần Cẩn Du, lại có thể nhanh như vậy học được cách hấp thu linh lực.

Hấp thu linh lực kỳ thật rất khó học, đặc biệt đối với một đứa bé năm tuổi.

Tình huống giống Ngụy Thanh Uyển, kỳ thật mới xem như bình thường, giống như Tần Cẩn Du như này, được xem như nghịch thiên.

Trương phu tử vốn muốn khen Tần Cẩn Du, nhưng nhìn thấy trong mắt Ngụy Thanh Uyển sắp hỏng mất, lại đem lời nói nuốt trở lại.

Quên đi, vẫn là không nên đả kích vị tiểu Công chúa này.

Mà biểu hiện của Tô Hoành thế nhưng so với Ngụy Thanh Uyển lại kém hơn rất nhiều, Ngụy Thanh Uyển tốt xấu gì bên người còn linh khí dao động, bên người hắn thế nhưng lại không có một chút linh khí dao động nào, cũng không có biện pháp tiến hành hấp thu linh lực.

Tần Cẩn Du một bên hấp thu linh lực, một bên lo lắng liếc Tô Hoành.

Ngày ấy Tô Hoành ở thánh điện có thể sửa chữa gương cổ, chứng tỏ trên người hắn có linh lực nồng đậm, tuy rằng lúc ấy linh lực tạm thời tan hết, nhưng là sau này cũng đã khôi phục lại, tại sao hôm nay lại một chút linh lực dao động đều không có?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.