Đọc truyện Thái Tử Phi Bất Lương: Công Chúa Dễ Thương Quá – Chương 2: Lần đầu tiến cung bị thương
Ngụy quốc, năm thứ bảy Nguyên Xương.
“Nhanh, nhanh thay quần áo cho thất thiếu gia, Hiền Phi nương nương sáng sớm đã thúc giục, không thể để cho Hiền Phi nương nương chờ đợi lâu!” Trong Tần phủ, Trương ma ma là người bên cạnh Lục thị phu nhân đại phòng vội vã hối thúc.
Tần Cẩn Du thành thật đứng tại chỗ, mặc cho hạ nhân xung quanh mặc quần áo cho nàng.
Tần Cẩn Du nhìn mình trong gương, người trong gương phấn điêu ngọc trác, đôi mắt đen và sáng ngời, giống như hình tượng tiên đồng được vẽ trong tranh. Trong tất cả tiểu thư công tử Tần phủ ở thế hệ này, nàng là người lớn lên tốt nhất, ngày thường không ít lần bị các huynh đệ tỷ muội hâm mộ ghen tị.
Nàng năm nay chưa đến 5 tuổi, mặc dù là nữ hài nhưng do phân phó của dì nàng Hiền Phi lên được nuôi dưỡng như một nam hài. Rõ ràng là đích Công Chúa hoàng tộc, nhưng không được lớn lên trong cung, mà lại nuôi dưỡng thành công tử Tần gia. Về vấn đề này, ngay cả phụ thân thân sinh ra nàng — đương kim Thánh Thượng cũng không biết.
Tần Cẩn Du như đang đi vào cõi tiên, ánh mắt vô thức nhìn vào một bên bức tranh chân dung treo trên phòng mình.
Trong bức tranh là một nữ tử trên tay đang cầm một đóa hoa ngọc lan màu trắng, một bộ váy sắc tố trên thân thể dường như trắng ngà, nụ cười yếu ớt dịu dàng đứng bên cạnh cây liễu, giống như có gió thổi xung quanh, sợi tóc của nữ tử đó nhẹ nhàng bay lên, quần áo cũng bị gió thổi tạo ra nếp uốn nhỏ.
Dịu dàng hiền thục, đoan trang thanh lịch, ôn nhu động lòng người, huệ chất lan tâm… những từ ngữ tốt đẹp trên thế gian đều có trên thân nàng.
Nàng chính là mẹ ruột của Tần Cẩn Du — từng là đệ nhất mỹ nhân đại Ngụy, là tiên Hoàng Hậu đã qua đời.
Tần Cẩn Du nhìn bức tranh lại nhìn chính mình trong gương, rồi lại nhìn lại bức tranh, sau lại tiếp tục nhìn vào trong gương. Cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần, nàng không thể không thừa nhận lần thứ một trăm lẻ một lần rằng, mình quả nhiên có đến chín phần giống mẫu thân, dù chính mình không đẹp như mẫu thân nhưng cụ thể kém hơn chỗ nào, nàng cũng không nói lên được.
Tần Cẩn Du bị mọi người vây quanh trang điểm hồi lâu, mặc dù nhìn nàng có nề nếp ngồi đó, nhưng trong tâm đã có chút không kiên nhẫn, nàng liếc nhìn bốn phía, rốt cục nhìn thấy Cẩm Họa đang đứng cạnh bức tranh, giơ tay vẫy vẫy, ý bảo nàng ta lại đây. Cẩm Họa là cô nương do Tần phủ nhặt về, được sự yêu thích của Hiền Phi, liền đem nàng ta đến hầu hạ bên người Tần Cẩn Du.
Lúc này Tần Cẩn Du đã trang điểm xong, bị thúc giục lên xe ngựa. Đến khi xe ngựa bắt đầu xuất phát, nàng mới thở phào nhẹ nhõm rồi lén lút hỏi Cẩm Họa:
“Hôm nay có thể hay không gặp Ngụy Thanh Uyển?”
Cẩm Họa biết rõ chủ tử nhà mình đối với việc bị hạ thấp thân phận, bề ngoài không nói ra nhưng trong đáy lòng vẫn có để ý chút, sợ nàng gặp chuyện, vội vàng an ủi:
“Công tử, một lát nữa người gặp phải Hộ Quốc Công Chúa, ngàn vạn lần không được vô lễ, Hiền Phi nương nương sợ ngài gặp nạn trong cung, mới đưa người đến Tần phủ, người xem người ở Tần phủ không phải trải qua rất tốt sao? Các công tử tiểu thử ở Tần phủ có người nào không hâm mộ người?”
Tần Cẩn Du tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng so với bạn cùng trang lứa thông tuệ hơn rất nhiều, nghe Cẩm Họa nói như thế, đáy lòng tuy rằng có vài phần bất bình nhưng cũng không so đo vấn đề thân phận nữa.
Cẩm Họa thấy Tần Cẩn Du không còn vướng vào vấn đề này nữa, nhất thời thở dài nhẽ nhõm một hơi, nhanh chóng chuyển sang đề tài khác. Lực chú ý của Tần Cẩn Du cũng bị chuyển đi, không khí trong xe nhất thời thoải mái đi rất nhiều.
Thời gian khi nói chuyện trôi qua rất nhanh, đến cửa cung, phải xuống xe đi bộ tiến vào cung. Tần Cẩn Du vừa mới xuống xe chưa kịp đứng vững liền bị một thân ảnh chặn đường.
Tần Cẩn Dư ngẩng đầu liền trông thấy một đôi mắt sáng sinh động, nam hài tử chỉ mới tầm tám chín tuổi, mặc áo choàng màu xanh đậm, tóc có chút loạn, mặt đỏ, thở hổn hển, ngực phập phồng có chút kịch liệt, hiển nhiên là vừa chạy đến đây.
Tần Cẩn Du hồi tưởng lại bài giảng của lão gia đại phòng Tần gia về đặc điểm của các hoàng tử công tử trong cung, trong lòng đã biết vị này là con trai của dì Hiền Phi, lúc này liền quy củ hành lễ:
“Gặp qua bát Hoàng Tử”.
Ngụy Thanh Hoài mi thanh mục tú tuy rằng dáng dấp giống với bệ hạ nhưng lại làm cho người ta cảm thấy yêu thích.
Ngụy Thanh Hoài hiển nhiên là giật mình:
“Ngươi làm sao biết ta là bát Hoàng Tử?”
Tần Cẩn Du không đáp mà hỏi lại: “Bát Hoàng Tử điện hạ tại sao không đi lên nghe giảng mà lại xuất hiện ở đây?”.
Ngụy Thanh Hoài cứng đờ trong nháy mắt, rồi lập tức cười lên, đưa tay nắm niết lấy mặt Tần Cẩn Du, không nhịn được mà cảm thán: “Thật đáng yêu”.
Ấn tượng của Tần Cẩn Du đối với Ngụy Thanh Hoài lập tức rơi xuống thấp, thầm nghĩ không trách được khi tất cả những công tử tiểu thư Tần phủ sau khi tiến cung đều nói vị bát Hoàng Tử hoang đường, hiện giờ không chỉ có trốn học còn tùy ý niết mặt công tử thế gia.
Tần Cẩn Du tính khí tốt nói: “Bát Hoàng Tử điện hạ không đi ngự thư phòng, mà lại tới chỗ này cùng ta vui đùa ầm ĩ, nếu để bệ hạ cùng Hiền Phi nương nương biết được nhất định là sẽ trách cứ ngài.”
Ngụy Thanh Hoài vội vàng xua tay, tựa hồ đối với nàng “biểu đệ” này rất là yêu thích:
“Không sao, nếu bọn họ muốn trách thì để bọn họ trách là được.”
Tần Cẩn Du còn muốn nói cái gì đó, nhưng Ngụy Thanh Hoài đã nói trước một bước, làm ra bộ mặt đáng thương:
“Cẩn Du à, ta vì gặp ngươi mới bị phạt, nếu như mẫu phi mắng ta, ngươi phải cầu tình cho ta đó!”
Tần Cẩn Du nhìn tay mình bị Ngụy Thanh Hoài giữ chặt, lâm vào trầm tư.
Chính mình cùng với vị bát Hoàng Tử là lần đầu tiên gặp mặt, bên ngoài cùng lắm chỉ là quan hệ “biểu huynh đệ”, tại sao hắn lại đối xử nhiệt tình như vậy?
Tần Cẩn Du thông minh hơn so với bạn bè cùng trang lứa rất nhiều nhưng dù sao cũng vẫn là đứa nhỏ, trong lòng suy nghĩ gì dĩ nhiên cũng sẽ hỏi.
Ngụy Thanh Hoài đáy lòng lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ không tốt. Chàng chỉ biết rằng vị “Thất công tử Tần phủ” trước mặt này kỳ thực là hoàng muội của mình. Mẫu phi ngày ngày đều nhắc đến, chính mình nghe thấy rất nhiều, đối với vị muội muội chưa gặp này có rất nhiều hứng thú.
Hoàng tử Công chúa trong cung, trừ thập nhất Công chúa Ngụy Thanh Uyển, thì Ngụy Thanh Hoài là nhỏ tuổi nhất, mà Ngụy Thanh Uyển lại là do Đức Phi chiều chuộng tạo ra tính cách tùy hứng, lên lực chú ý của Ngụy Thanh Hoài tất nhiên liền rơi đến trên người Tần Cẩn Du.
Vì muốn che giấu thân phận của Tần Cẩn Du, lời này tất nhiên không thể nói ra, Ngụy Thanh Hoài cười xấu hổ, chuẩn bị bịa ra một lý do. Lý do vẫn chưa nghĩ ra, sau lưng Ngụy Thanh Hoài liền truyền đến một thanh âm nghiêm khắc khiển trách:
“Bát đệ, người thật sự càng ngày càng kỳ cục, ngay đến lớp của Lưu phu tử cũng dám trốn!”
Người tới cũng mặc một thân trang phục hoàng tử, thoạt nhìn là vừa từ thư phòng tới. Ngụy Thanh Hoài đột nhiên run rẩy, khuôn mặt cũng trở thành một trái mướp đắng miễn cưỡng quay lại, cười làm lành nói: “Ngũ ca, lần sau đệ tuyệt đối không trốn học.”
Ngũ Hoàng Tử Ngụy Thanh Li cường tráng hơn rất nhiều so với Ngụy Thanh Hoài, tuy rằng năm nay mới mười ba tuổi, nhưng lớn lên cũng rất cao. Ngụy Thanh Hoài và Tần Cẩn Du chỉ có thể cố hết sức ngửa đầu nhìn.
Ngụy Thanh Li khuôn mặt nghiêm túc, chuẩn bị giáo huấn người đệ đệ bỏ bê sách vở này. Thân hình cường tráng, lông mi có chút thô, khuôn mặt hơi vuông, nghiêm mặt dạy bảo người khác nhìn có chút giống thiết diện quan viên trừng trị cái ác trong các vở kịch.
Ngụy Thanh Li muốn giáo huấn Ngụy Thanh Hoài, tự nhiên phải cúi đầu xuống, chàng chưa nói ra lời dăn dạy đã bị Tần Cẩn Du đứng bên cạnh hấp dẫn sự chú ý.
Tần Cẩn Du sinh ra đã phấn điêu ngọc trác, giá trị nhan sắc nghiền áp tất cả các công tử tiểu thư cùng thế hệ ở Tần gia, nàng đang cố gắng ghi nhớ tính cách cùng tướng mạo của ngũ Hoàng Tử, để dùng cho sau này. Ngụy Thanh Li nhìn thấy đó là một đứa nhỏ đang mở to đôi mắt đen tỏa sáng nhìn cảnh tượng của mình. Đứa bé nhỏ tuổi, sinh ra vừa dễ thương, dễ kích thích trong lòng người khác sự yêu mến, làm Ngụy Thanh Li nhất thời bỏ qua chuyện giáo huấn Ngụy Thanh Hoài ra sau đầu.
Ngụy Thanh Li nhìn Tần Cẩn Du, không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc. Đích ấu tử Tần gia, chỉ mới là lần đầu tiên tiến cung, đến cả Ngụy Thanh Hoài biểu ca cũng là lần đầu tiên gặp đứa bé này, nhưng không hiểu sao Ngụy Thanh Li có cảm giác không đúng.
“Ngũ ca, mẫu phi có việc tìm đệ, đệ đi trước nhé.” Ngụy Thanh Hoài nhân cơ hội Ngụy Thanh li đang thất thần chuẩn bị lôi kéo Tần Cẩn Du rời đi.
Ngụy Thanh Hoài học hành không ra sao, nhưng chạy lại khá nhanh. Khi Ngụy Thanh Li đang ngây người, thế nhưng đã chạy rất xa. Ngụy Thanh Hoài biết Ngụy Thanh Li đối với việc chạy trốn của chàng luôn khinh bỉ, nhiều lắm thì lần sau gặp lại sẽ bị răn dạy chàng hai câu, bởi vậy không lo lắng Ngụy Thanh Li sẽ đuổi theo.
Chàng vừa đắc ý dào dạt vừa quay đầu, muốn khoe với Tần Cẩn Du về “tuyệt kỹ” trốn chạy của mình, bỏ qua vẻ mặt khiếp sợ của cung nhân xung quanh. Bốn phía không nhìn thấy Tần Cẩn Du, Ngụy Thanh Hoài cả kinh, mới phát hiện trong tay mình đang cầm thế nhưng là áo choàng của Tần Cẩn Du. Tần Cẩn Du vốn bị Ngụy Thanh Hoài kéo đi mặt đang đối diện với mặt đất, bị ngã trên mặt đất quần áo hỗn độn, đầu tóc rối loạn, đầu tựa như choáng váng.
Cẩm Họa đã nhanh chóng tiến lên ôm lấy Tần Cẩn Du, Tần Cẩn Du choáng váng nhìn Cẩm Họa. Nàng cảm thấy ngứa ngáy trên mặt, thuận tay liền lau đi, nửa bên mặt dính đầy máu.
Cẩm Họa tuy rằng đã mười sáu tuổi, nhưng khi nhìn thấy tiểu công tử được sủng ái nhất Tần gia biến thành bộ dạng như quỷ, cũng không nhịn được kinh hô một tiếng.
Một canh giờ sau, tin đồn lan truyền khắp hậu cung bát Hoàng tử Ngụy Thanh Hoài làm tổn thương tiểu công tử Tần gia.
Chú thích:(*) Phấn điêu ngọc trác – Nguyên văn: Như ngọc đã được chạm khắc mài dũa, chỉ bé gái xinh đẹp đáng yêu.