Thái Tử Điện Hạ, Nô Tài Có Hỉ Rồi

Chương 11: Hình phạt


Đọc truyện Thái Tử Điện Hạ, Nô Tài Có Hỉ Rồi – Chương 11: Hình phạt

Editor: Thích Cháo Trắng – Diễn đàn

Lý công công không tiếp tục nhắc tới Cừu Tiểu Bối nữa, dù sao thì muốn để Thái tử không bị uy hiếp, hay là vì để Tiểu Bối Tử có thể nhanh chóng được thả ra, thì chân tướng cái chết của Chu Trắc phi mới là trọng điểm.

“Tất cả chứng cứ và manh mối đều giao cho bên Nội đình ty, có điều người của chúng ta đã sớm vẽ lại hiện trường như lúc ban đầu, di thể của Chu Trắc phi, người của chúng ta cũng đã kiểm tra toàn bộ trước một bước, những gì không nên giữ lại, tuyệt đối sẽ không để người bên Nội đình ty nhìn thấy, tất nhiên chúng ta có thể tra ra được hung thủ trước.”

Đối với thực lực của người dưới mình, Phàn Trầm Hề vẫn luôn tin tưởng, chỉ gật đầu, không hề nhiều lời.

“Điện hạ, ngài nói xem, có khả năng là Chu Quý phi hay không, hay là: “Lý công công khom người xuống, hạ thấp âm lượng hết mức có thể, nói đến cẩn thận từng li từng tí: “Thánh thượng?”


“Chu Quý phi không nhất thiết phải làm vậy, bà ta chỉ cần kiên nhẫn thêm một chút, bổn cung đã là phế nhân, làm sao có thể kế thừa đại thống, về phần phụ hoàng,” Phàn Trầm Hề vuốt đầu, thấp giọng nở nụ cười: “Làm sao ông ta có thể tự mình động thủ, lưu lại sơ hở được.”

Bởi vì, còn nhiều người, muốn giúp ông ta diệt trừ chính đứa con trai này của ông ta!

Cừu Tiểu Bối bị trói trên chiếc giá chữ Thập, không biết có phải có ảo giác hay không, giá đỡ hành hình dán ở sau lưng nàng vô cùng lạnh lẽo, khiến cho người đang mặc chiếc áo tù nhân đơn bạc là nàng bất giác run rẩy.

Trước mặt có một cái bàn đen nhánh, trên mặt bàn đặt nào bút nào mực, bên cạnh có một thùng nước muối, ngục tốt cầm chiếc roi dính nước muối, trong ánh mắt nhìn nàng mang đầy ác ý.

Mặc dù Nội đình ty được lấy ra so sánh với Hình bộ ngoài cung, nhưng kỳ thật, muốn chân chính điều tra vụ án gì, chỉ cần trực tiếp điều động người của Hình bộ, hoặc Đại lý tự là được, bên Nội đình ty phần đa là trừng phạt những cung nhân phạm sai lầm, các loại phương thức, hình phạt trong tù càng thêm ác độc, ngục tốt ở chỗ này quanh năm suốt tháng là người bị điều từ chỗ cao xuống chỗ thấp, trong lòng cũng sẽ biến thái nghiêm trọng hơn.

Một người đàn ông được xưng là Trương đại nhân mặc quan phục màu đen, đi đến ngồi xuống sau cái bàn đen nhánh, tùy ý đọc bản báo cáo vụ án đặt trên bàn, giọng nói không mang theo tình cảm vang lên có chút bén nhọn: “Biết quy củ ở nơi này không?”

Cừu Tiểu Bối nháy mắt, lẳng lặng nhìn Trương đại nhân.


Trương đại nhân chuyển động yết hầu, phát ra tiếng vang, ngục tốt sớm đợi ở một bên liền rút roi đánh về phía Cừu Tiểu Bối, một roi kia kéo thẳng một đường từ cổ của nàng xuống, quần áo tại chỗ bị đánh lập tức rách ra một vệt, đau đến mức bắp thịt cả người Cừu Tiểu Bối cũng run rẩy theo.

Đây chính là quy củ của nơi này, không cần nói cái gì cả, trước tiên cứ đánh một trận, phạm nhân sẽ tự động ngoan ngoãn, sau đó dù là lời nên nói hay không nên nói, cũng sẽ tự nhiên phun sạch ra.

Nếu như phạm nhân đủ bướng bỉnh, hoặc ngục tốt nơi này nhìn hắn thấy không vừa mắt, vậy thì thứ mà hắn gặp phải tiếp theo, chính là mười tám loại hình phạt tàn khốc, chỉ bị quất roi, đã coi như là nhẹ nhất rồi.

Cừu Tiểu Bối cắn răng chịu đựng, đương lúc roi thứ hai quất xuống, nàng lên tiếng hô: “Trương đại nhân, phu nhân và con trai của ông qua đời đã nhiều năm, nhưng ông đã từng nghĩ tới bọn họ… A!” Roi thứ hai, tại lưu lại một vết tích khác trên cổ của nàng.

Nàng nhịn đau, cười: “Trên đầu phu nhân nhà ông cài chiếc châm ngũ thải hồ điệp(*), rất xinh đẹp, chỉ tiếc, hình như là đã bị vỡ mất một góc, ông cũng không cho người đi sửa lại.”

(*) Chiếc châm hình con bướm ngũ sắc.


Vừa nói xong lại một roi rơi xuống, nàng thiếu chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi của mình.

“Dừng tay!”

Mỗi khi nàng nói một câu, sắc mặt ông ta liền trở nên quái dị hơn một chút, đến cuối cùng, thậm chí Trương đại nhân còn có chút bối rối, quát bảo ngục tốt đang muốn tiếp tục quất roi xuống phải ngưng lại, ông ta hơi có vẻ hùng hùng hổ hổ, trừng mắt với Cừu Tiểu Bối: “Ngươi, tại sao ngươi biết được… Biết được những thứ này…”

Cừu Tiểu Bối liếm bờ môi bị mình cắn đến sưng đỏ một cái, vết roi lộ ra trên người, lại mang lại cảm giác tà mị: “Đại nhân, là chính phu nhân của ngài, tự mình nói cho ta biết.”

“Bà ấy nói,” hai mắt Cừu Tiểu Bối bắt đầu đỏ lên, dường như sau một khắc liền có thẻ nhỏ ra máu: “Bà ấy ở bên ngoài lạnh quá, vì sao ông không mở cửa cho bà ấy, để bà ấy về nhà!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.