Thái Sơ

Chương 20: Thần thức tự lộ sơ hiển uy


Đọc truyện Thái Sơ – Chương 20: Thần thức tự lộ sơ hiển uy

Nhóm: TTTV

Nguồn:

———————

Đầu Viên Sơn Hổ trống rỗng, nhìn về phía Tần Hạo Hiên điềm nhiên như không có việc gì, tựa như nhìn thấy quỷ vậy, trong ánh mắt lóe ra hoảng sợ không cách nào che dấu. Tần Hạo Hiên đi được vài bước, trên người lại khô nóng lên, hắn nhìn Viên Sơn Hổ nói:

– Đến, lại đến, tựa như một quyền vừa rồi kia, rất thoải mái!

Viên Sơn Hổ sợ tới mức vẻ mặt tái nhợt, liên tiếp lui về phía sau, trong miệng hô:

– Đừng… Ngươi đừng tới đây… Tới nữa ta sẽ không khách khí…

Biểu hiện của Tần Hạo Hiên như quỷ mị hư vô, triệt để đánh tan phòng tuyến tâm lý của hắn, hắn bái nhập Thái Sơ giáo hai mươi lăm năm, còn chưa thấy qua một phàm phu tục tử vừa tu luyện hai ngày, có thể gánh Tiên Miêu cảnh Tam diệp nhiều lần dùng linh pháp đả kích mà không bị thương, đừng nói chưa thấy qua, nghe cũng chưa nghe nói qua!

Loại người này nếu như không phải thiên phú dị bẩm, cái kia chính là yêu quái!

Đúng, nhất định là yêu quái!

Cho dù là tử chủng vô thượng thiên phú dị bẩm, chỉ sợ cũng đã sớm chết không toàn thây rồi.

Trong đám người, tên râu quai nón cao ngạo lạnh lùng kia nhìn Tần Hạo Hiên, khuôn mặt một mực mây trôi nước chảy cũng treo vẻ không dám tin!

Một đệ tử mới so với người bình thường không mạnh hơn bao nhiêu chủ động cầu bị đánh, lại dọa đệ tử tạp dịch nhập môn hơn hai mươi năm sợ hãi, cái này… cái này không phù hợp Logic nha!


Viên Sơn Hổ sợ rồi, Tần Hạo Hiên rất không thoải mái, lão tiểu tử kia đánh mình bao lâu, đánh đến mình thoải mái, vậy mà không chịu tiếp tục đánh! Làm người không thể không có phúc hậu như vậy!

Vì vậy từng bước một ép lên, khêu khích bọn hắn, chỉ cầu một chầu hành hung đổi lại sảng khoái tinh thần, nếu như bọn hắn không đánh mình, mình sẽ ra tay đánh bọn hắn, muốn cho đệ tử tạp dịch ở Linh Điền cốc cùng với Trương Cuồng Lý Tĩnh biết rõ, mình không phải có thể tùy tiện khiêu khích.

– Ngươi đừng tới đây, hôm nay chúng ta không so đo với ngươi, ngươi mau cút đi…

Trương Tán và Lý Tư chung một trận tuyến với Viên Sơn Hổ cũng bắt đầu khiếp đảm, bọn hắn tự nghĩ mình tuyệt đối kém xa Viên Sơn Hổ, Viên Sơn Hổ ở trước mặt quái vật kia cũng hỏng mất, thì đừng đề cập hai người bọn họ.

Nếu không phải trước mắt bao người, lâm trận bỏ chạy sẽ làm cho sau này không ngốc đầu lên được, bọn hắn đã sớm quay đầu chạy.

Tần Hạo Hiên lại tới gần vài bước, cách đám người Viên Sơn Hổ chỉ có vài bước.

– Tần Hạo Hiên, ngươi ép người quá đáng, ta liều mạng với ngươi!

Lý Tư rốt cục thiếu kiên nhẫn, giương nắm đấm lên muốn nhào tới. Tình thế chuyển tiếp đột ngột, Tần Hạo Hiên một đánh ba lại vẫn chiếm thượng phong, cái kết quả này là tất cả mọi người không thể tưởng được, có người vì Tần Hạo Hiên không biết thấy tốt thì lấy mà tiếc hận, cho dù ngươi chịu đòn lại tốt thì như thế nào, ép đám người Viên Sơn Hổ, cũng không có quả ngon để ăn.

Nhìn đám người Lý Tư như con giun xéo lắm cũng quằn, những người đứng xem lần nữa chảy mồ hôi thay Tần Hạo Hiên.

– Chúng ta liều mạng với ngươi! Tần Hạo Hiên, nếu như hôm nay Viên gia gia ngươi không đánh cho ngươi dập đầu nhận tội, ta chính là tôn tử của ngươi!

Viên Sơn Hổ cũng bất cứ giá nào rồi, nổi giận mắng:

– Cho dù ngươi cương cân thiết cốt, Viên gia gia ngươi cũng phải nghiền nát ngươi!

Viên Sơn Hổ cùng Trương Tán, Lý Tư nảy sinh ác độc, đều ngưng ra công kích mạnh nhất của mình, bất chấp trên lưng gánh bêu danh lấy nhiều khi ít, cùng nhau đánh về phía Tần Hạo Hiên.


Viên Sơn Hổ tự xưng Viên gia gia, lại để cho Tần Hạo Hiên cảm giác có chút buồn cười, nhìn đối phương tựa như nhìn chó trong thôn sau khi chiến bại, một bên kẹp lấy cái đuôi chạy trốn, một bên còn thảm sủa.

Hắn không biết một chút Linh Pháp Đạo Thuật, chỉ biết vật lộn, lúc này đối mặt ba người như hung cầm mãnh thú lại cực kỳ bình tĩnh, hắn muốn tìm ra sơ hở của đám người Viên Sơn Hổ, như vậy mới có thể đả bại bọn hắn, nếu không chỉ có thể bị bọn hắn coi là bia ngắm đánh, mặc dù chẳng biết tại sao mình không bị thương, nhưng không đánh trúng bọn hắn, làm ầm ĩ một hồi không biết mình còn có thể duy trì được không, vẫn là tốc chiến tốc thắng thì tốt hơn.

Ba người hoàn toàn không để ý phải chăng phát ra linh pháp quá nhiều, suy giảm đến tiên mầm của mình, chỉ muốn sớm đánh chết con gián Tần Hạo Hiên một chút, tất cả linh pháp mình biết, giống như mưa rơi toàn bộ đập vào trên người Tần Hạo Hiên.

Đám người Viên Sơn Hổ mỗi đánh hắn một kích, tựa như giúp hắn hấp thu một lần, dược lực tồn ở trong cơ thể Tần Hạo Hiên bị cưỡng ép đánh vào cốt tủy, nhất là Bá Vương Quyền, đưa tới linh khí bạo tạc, giống như một trận loạn quyền đấm bóp toàn thân, linh lực tồn ở các nơi hẻo lánh có gần một phần mười bị đánh vào xương tủy.

Đám người Viên Sơn Hổ hao phí linh lực càng đánh càng mỏi mệt, nhưng Tần Hạo Hiên mỗi bị đánh một quyền thì giống như chăm chỉ khắc khổ tu luyện nửa tháng, thần thái tự nhiên sáng láng.

Thời điểm Tần Hạo Hiên cẩn thận nhìn chằm chằm động tác đánh tới của bọn hắn, muốn tìm sơ hở, Nê Hoàn Cung đột nhiên nhúc nhích, quang mang màu vàng nổ tung trong đầu, tinh thần cả người có một loại thăng hoa không hiểu, hết thảy trong thiên địa, ở thời khắc này rõ ràng chưa bây giờ thấy, đồng thời trong mắt Tần Hạo Hiên hiện lên một luồng ánh sáng nhạt không ai thấy, sau khi ánh sáng nhạt hiện lên, Lý Tư xông lên trước nhất bỗng nhiên dừng lại, đại não đau nhức kịch liệt!

Cả người sững sờ ngay tại chỗ!

Thần thức?

Mặc dù không biết linh pháp, nhưng thân thủ nhanh nhẹn, Tần Hạo Hiên sao sẽ bỏ qua cơ hội này, đột nhiên nhào tới đè Lý Tư xuống đất, hung hăng đánh hai quyền lên mũi của hắn, Lý Tư bị đánh mắt nổi đom đóm, máu mũi chảy dài.

Lúc này Trương Tán cũng nhào lên, hắn siết tay thủ thế, muốn sử dụng Phong Nhận Thuật hắn am hiểu nhất, nhưng sau khi trong mắt Tần Hạo Hiên lóe lên ánh sáng nhạt, động tác niết thủ quyết của Trương Tán bỗng nhiên chậm vô hạn, bị Tần Hạo Hiên dùng chiêu Hoành Tảo Thiên Quân đánh ngã, đè xuống đất đấm một trận tơi bời.

Chỉ trong nháy mắt, Tần Hạo Hiên phản kích đánh ngã Trương Tán Lý Tư, hai người này chỉ là Tiên Căn cảnh hậu kỳ, đến gần Tiên Miêu cảnh vô hạn, nhưng không phải Tiên Căn cảnh sơ kỳ như Tần Hạo Hiên có thể so sánh, nhưng hết lần này tới lần khác Tần Hạo Hiên dễ dàng đánh đổ hai người bọn họ, ai cũng không biết hắn dùng thủ đoạn gì.

Cái này không hợp Logic a!


Chưa từng nghe nói lấy yếu đánh mạnh đồng thời còn có thể lấy một địch ba, hôm nay rốt cục thấy được.

Đám người vây xem đã quen Tần Hạo Hiên mang đến ngạc nhiên, hôm nay Tần Hạo Hiên đã để cho bọn hắn khiếp sợ được chết lặng.

Chỉ còn lại có Viên Sơn Hổ, hắn vận dụng mười phần linh lực, muốn thi triển Bá Vương Quyền!

Chỉ thấy khí lưu quanh người hắn nhanh quay ngược trở lại, xoáy lên bụi đất trên mặt đất, Bá Vương Khí bắn ra!

Những người đứng xem cực kỳ trông mong, bọn hắn rất muốn biết trận quyết đấu dùng yếu đối mạnh này, đến tột cùng dùng phương thức gì kết thúc, Tần Hạo Hiên làm sao tiếp được một quyền ngưng tụ linh lực toàn thân của Viên Sơn Hổ.

Nhưng một quyền này của Viên Sơn Hổ cuối cùng không thể đánh ra, hai mắt của Tần Hạo Hiên hiện ra hào quang yếu ớt, hắn giống như thấy được linh hồn của Viên Sơn Hổ, đó là một tia kim quang cực kỳ yếu ớt, kém xa kim quang giống như dòng sông khổng lồ của mình, kim quang trong đầu mình xuất hiện ở trong đầu đối phương, lập tức bao phủ kim quang của đối phương, chỉ thấy đối phương như gặp phải trọng kích, sắc mặt tái nhợt, đạp đạp đạp lùi lại mấy bước, chỉ vào Tần Hạo Hiên một chữ cũng nói không nên lời, vừa rồi chuẩn bị Bá Vương Quyền cũng biến mất không còn.

– Cái này, đây là tình huống gì a?

Viên Sơn Hổ rút lui, Tần Hạo Hiên thì nhào tới, như hổ đói đoạt thức ăn, một trận loạn quyền đánh vào lồng ngực của Viên Sơn Hổ, mới vừa rồi còn tự xưng Viên gia gia, trên người truyền ra tiếng răng rắc thanh thúy, xương sườn gãy vài cay, nếu như không có linh đan diệu dược giúp khôi phục, trong ba tháng là đừng nghĩ xuống giường.

Đám người vây xem thì rất hiếu kỳ thủ đoạn công kích cuối cùng của Tần Hạo Hiên là cái gì, có thể khống chế nhân tâm, khiến người thất thần ngắn ngủi, một khi sử dụng loại thủ đoạn này mọi việc đều thuận lợi.

Hiện trường yên tĩnh, chỉ có âm thanh Tần Hạo Hiên vung quyền cùng tiếng gãy xương của Viên Sơn Hổ, một lúc lâu sau mới tuôn ra thanh âm sợ hãi thán phục.

– Tần Hạo Hiên lấy một địch ba, là thật sao?

– Nếu như chúng ta không có tập thể nằm mơ, thì hết thảy hẳn là sự thật…

Đám người vây xem hai mặt nhìn nhau, cái gọi là quan lớn hơn một cấp đè chết người, còn Tu Tiên giả cảnh giới cao hơn một cấp thì đánh chết người, Tiên Căn cảnh và Tiên Miêu cảnh là thiên địa khác biệt, Tần Hạo Hiên làm sao lướt qua, hơn nữa hắn để cho người thất thần ngắn ngủi là thủ đoạn gì, đừng nói những người khác không biết đây là thủ đoạn gì, ngay cả Tần Hạo Hiên cũng giải thích không rõ.

Thấy đánh xong, mấy nữ đệ tử kia cũng thả Từ Vũ ra, vẻ mặt Từ Vũ tươi cười ôn hòa, nhìn Tần Hạo Hiên quăng đi ánh mắt khen ngợi kính nể.

Vừa rồi ở thời khắc nguy cơ, Từ Vũ dám nói chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta, dám nói nếu như Viên Sơn Hổ tổn thương Tần Hạo Hiên, nàng thề không buông tha hắn, nhưng hiện tại Tần Hạo Hiên thoát khỏi nguy hiểm, Từ Vũ cũng khôi phục điềm tĩnh.


Ở trong tiếng thán phục của mọi người, đầu óc của hắn vô cùng tỉnh táo, đang nhanh chóng vuốt lại mạch suy nghĩ, bỗng nhiên nghĩ đến Sở trưởng lão giảng bài nói tới thần thức công kích thần bí.

Chẳng lẽ vừa rồi là thần thức công kích?

Không đúng, thần thức công kích không phải tới Tiên Anh Đạo Quả cảnh mới có thể tu luyện sao, mình chỉ là Tiên Căn cảnh mới nhập môn, cách Tiên Miêu cảnh xa lắm, sao có thể sử dụng thần thức công kích?

Nhưng nếu không phải thần thức công kích, vừa rồi có một loại cảm giác kỳ diệu từ trong mắt lộ ra, mà mỗi lần sinh ra loại cảm giác này, động tác của địch nhân ở trong mắt hắn sẽ chậm lại, như Trương Tán và Lý Tư là Tiên Căn cảnh, thì trực tiếp sững sờ tại chỗ.

Đây hết thảy lại giải thích thế nào?

Mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng Tần Hạo Hiên không dám chứng thực, nếu để cho người biết hắn có năng lực như vậy, sẽ khiến cho người khác chú ý, như vậy bí mật hắn có được tiểu xà chẳng phải là cực kỳ nguy hiểm?

Sau khi cân nhắc lợi hại, Tần Hạo Hiên bỏ đi ý nghĩ đánh vỡ nồi đất tìm hiểu ngọn nguồn.

Kỳ thật hắn không biết là, từ khi hắn đạt được tiểu xà, hơn nữa linh hồn phụ thân lên người tiểu xà, thì bản thân đã tu luyện, tháng ngày tích lũy xuống, thần thức của hắn đã cực kỳ cường đại, hơn nữa đã có thể công kích người rồi!

Nhưng sẽ giống như sau khi nhập vào thân tiểu xà có di chứng, ngày hôm sau sẽ cực kỳ buồn ngủ mệt mỏi, nhịn không được ngủ say.

Tần Hạo Hiên đang suy đoán lung tung, lúc này xa xa vội vàng đi tới một gã trưởng lão cùng vài tên đệ tử quần áo thống nhất màu trắng, mấy người kia là thành viên Chấp Pháp Đội ở Linh Điền cốc của Thái Sơ giáo, Chấp Pháp trưởng lão tên là Hư Vân Tử, đệ tử đầu lĩnh Hoàng Ly là một nữ tử khuôn mặt xinh đẹp, danh tự nàng thanh tú, tướng mạo mỹ lệ, nhưng sắc mặt lại lạnh như băng mặt, phảng phất như ai cũng thiếu nợ nàng tiền, ở trong Linh Điền cốc nàng có một ngoại hiệu làm cho người nghe tin đã sợ mất mật… Băng La Sát.

– Với tư cách đệ tử mới nhập môn, ngươi không có đọc qua tông quy sao? Nếu như đọc qua vì cái gì còn muốn tư đấu? Chẳng lẽ không biết tư đấu phạm vào môn quy, nghiêm trọng thậm chí sẽ trục xuất sơn môn, vĩnh viễn không thu lại sao?

Hoàng Ly răn dạy, cũng không cho Tần Hạo Hiên cơ hội cãi lại, loại đệ tử này tư đấu, nếu như cho hắn cơ hội cãi lại, tổng sẽ nói ra vô số lý do, nàng lại quay đầu, tiếp tục răn dạy Viên Sơn Hổ:

– Ngươi nhập môn hai mươi lăm năm, chẳng lẽ không biết tông quy nghiêm cấm tư đấu? Ngươi chẳng những tư đấu, còn khi dễ đệ tử mới nhập môn?

Hoàng Ly muốn nói lại thôi, câu cuối cùng là “lại thua, thật mất mặt xấu hổ” bị nuốt xuống.

Bị một nữ tử răn dạy, Viên Sơn Hổ chẳng những không tức giận, ngược lại cúi đầu, bộ dạng rất sợ Hoàng Ly.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.