Bạn đang đọc Thái Hoàn Khúc – Chương 9: Thích Gia Tứ Lão
Liễu Hạc Đình trong bụng cười thầm, chỉ thấy bốn lão nhân kia càng cười lớn hơn và những đặc trưng trên mặt họ càng lộ rõ hơn. Liễu Hạc Đình trong lòng không khỏi thán phục tạo hóa thật là kỳ diệu, không sao nghĩ tới được.
Lúc này bốn lão nhân vẫn còn đang cười ngất ngưỡng, dáng vẻ dường như rất là khoái chí. Tuy vừa rồi bị bốn lão nhân này chọc phá, nhưng Liễu Hạc Đình biết rằng họ hoàn toàn không có ác ý, nên trong lòng chàng không hề oán hận họ. Chàng mỉm cười nói:
– Tại hạ đã biết phân biệt ra được, thiết nghĩ các vị cũng nên nói danh tánh ra cho tại hạ nghe chứ.
Chỉ nghe bọn họ từng người giới thiệu: Lão nhân khi cười hai bên mép hướng lên chính là lão đại Thích Cơ, còn lão nhân kia khi cười hai bên mép hướng xuống dưới là lão nhị Thích Khí. Lão nhân có hai chiếc răng nanh là lão tam Thích Tề, còn lão nhân hai bên má hũm xuống thành hai hố sâu mỗi khi cười chính là Thích Kỳ.
Liễu Hạc Đình trong bụng nghĩ thầm:
– “Bọn lão nhân này không những tính tình cổ quái, mà ngay cả tên cũng rất kỳ quái.
Tên các lão như vậy làm sao người ta có thể xưng hô được.” Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, Liễu Hạc Đình mỉm cười nói:
– Thế thì từ đây về sau tại hạ chỉ gọi các vị Đại Cơ, Nhị Khí, Tam Tề và Tứ Kỳ.
Thích Cơ cười lớn nói:
– Đúng vậy, đúng vậy, tên của bốn huynh đệ ta vốn có ý nghĩ như vậy.
Dừng lại giây lát, Thích Cơ nói tiếp:
– Huynh đệ chúng ta vốn còn có một người tên là Thích Thê, chỉ có điều ngũ đệ đã bỏ đi làm quan rồi.
Nói đến đây giọng lão trở nên hơi buồn, rồi im lặng không nói nữa.
Liễu Hạc Đình thấy lão xúc động như vậy, nên cũng không tiện mở miệng hỏi rõ.
Càng nói bốn anh em nhà họ Thích cùng Liễu Hạc Đình càng cảm thấy tâm đầu ý hợp, nên bọn họ muốn chàng vĩnh viễn bầu bạn với họ. Nên biết cả đời của họ cô quạnh, những người nhìn thấy họ không những tỏ ra khinh miệt mà còn có ý sợ hãi họ. Có thể gặp được một người để tương giao giống như Liễu Hạc Đình quả là bình sanh họ mới gặp lần đầu.
Bốn người họ cứ luân phiên mỗi người nói một câu, làm cho Liễu Hạc Đình phải trả lời liên tục không dứt. Từ nhỏ đến giờ chàng lúc nào cũng cô độc, có mấy khi gặp được những nhân vật thú vị như vậy và càng không biết được tình bằng hữu lại ấm áp đến như thế. Thế rồi chàng cũng xếp bằng ngồi xuống cười lớn.
Thích Cơ cười ha ha nói:
– Nhìn các hạ hào hoa phong nhã, nhưng không ngờ cũng giống như bọn lão, là một thôi lỗ hán tử. Lúc gặp ccác hạở phía bên kia, nhìn thấy các hạ mặt mày nhăn nhó, thở ngắn than dài, lão còn cho rằng các hạ là một tú tài.
Khi Thích Cơ đang nói, Liễu Hạc Đình phát hiện ra ba người còn lại miệng đều mấp máy liên tục. Tuy họ chưa nói thành tiếng, nhưng chàng hiểu ý họ muốn nói cũng giống như Thích Cơ. Nên khi Thích Cơ vừa dứt lời, cả ba đều gật đầu đồng thanh nói:
– Đúng thế, đúng thế, huynh đệ ta cứ ngỡ các hạ là một tú tài.
Liễu Hạc Đình cười lớn:
– Các vị cho rằng tại hạ là một tú tài, ngược lại lúc đó tại hạ ngỡ rằng các vị là những bóng ma hoặc là những oan hồn. Sau đó tại hạ nghe Đại Cơ xưng là võ lâm kỳ nhân võ công cái thế. Nếu tại hạ sớm biết các vị không phải chỉ có một người mà là bốn người, như thế thì, ha ha, dù cho các vị tuổi tác có lớn đến đâu, tại hạ cũng không khấu đầu lạy.
Nào ngờ Liễu Hạc Đình vừa dứt lời, Thích Cơ liền vội bật đứng lên. Liễu Hạc Đình còn đang ngạc nhiên chẳng hiểu chuyện gì, chỉ thấy lão ta quỳ xuống và cung kính hướng về phía mình lạy một lạy, đồng thời miệng lão cười nói:
– Một lạy trả một lạy, hai bên chẳng ai bị lỗ cả…
Liễu Hạc Đình cũng lập tức quỳ lên đối diện với Thích Cơ, vừa lạy đáp lại một lạy, miệng chàng cũng vừa nói:
– Sự việc đã qua, lão cần gì phải câu nệ như vậy. Tuổi tác của lão lớn hơn tại hạ nhiều, cho dù tại hạ có lạy cũng chẳng hề gì.
Thích Cơ liền vội nói:
– Không được, không được, cái lạy này lão không thể không trả, nếu không lão ngủ chẳng an tâm chút nào.
Nói đoạn, Thích Cơ lại dập đầu xuống lạy một cái.
Ba người còn lại thấy Thích Cơ và Liễu Hạc Đình thay phiên lạy nhau càng cười khoái chí hơn, cơ hồ như muốn chảy cả nước mắt. Liễu Hạc Đình cũng vội luôn miệng nói:
– Không được, không được, nếu để cho lão lạy tại hạ, tại hạ cũng ngủ chẳng an tâm.
Thích Cơ nói lớn:
– Như thế cũng không được…
Cả hai chẳng ai chịu nhường ai, một người nhất định phải lại một lạy, người còn lại thì nhất quyết không chịu nhận.
Liễu Hạc Đình trong bụng nghĩ thầm:
– “Mình sẽ chụp lấy vai lão lạy một lạy, sau đó nấp mình sau lưng các huynh đệ lão.
Như thế xem lão làm cách nào lạy trả lại mình.” Nghĩ thế chàng liền ra tay ngay. Hai bàn tay Liễu Hạc Đình đưa nhanh ra chụp lấy hai vai Thích Cơ. Chàng ra chiêu dường như bình thường chẳng có gì, nhưng kỳ thật thủ pháp nhanh như chớp, hơn nữa bên trong còn biến hóa khôn lường. Liễu Hạc Đình đinh ninh rằng lần này xem lão còn tránh như thế nào được.
Nào ngờ khi tay chàng vừa mới đưa ra, Thích Cơ đột nhiên phá lên cười lớn đến nỗi toàn thân đều run lên.
Liễu Hạc Đình chợt cảm thấy toàn thân Thích Cơ phát run liên tục, trong phút chốc, hai vai của lão dường như bỗng nhiên biến thành nhiều hơn. Liễu Hạc Đình vốn xuất chiêu vừa nhanh vừa chính xác, nhưng lúc này dường như chàng không xác định được đúng mục tiêu.
Tuy biết rằng bốn lão nhân tàn phế này vì để đề phòng đối phương, nhất định họ sẽ có những ngoại môn công phu rất là kỳ dị. Nhưng phòng thủ bằng cách dùng tiếng cười như họ, quả là chàng không thể nào ngờ đến.
Liễu Hạc Đình lập tức rút tay về, chỉ nghe trong tiếng cười, Thích Cơ bỗng nhiên “ý” lên một tiếng. Cả ba lão nhân còn lại lập tức ngưng cười, đưa mắt nhìn nhau. Liễu Hạc Đình thấy vậy trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
Thích Kỳ đã cất giọng nói tiếp:
– Tại sao vào lúc này, tại đây có người xuất hiện?
Thích Đại Cơ cũng ngưng cười, toàn thân lão tức thì trở lại bình thường. Liễu Hạc Đình vô cùng ngạc nhiên, tự nhiên chàng cũng thôi cười, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ quái.
– “Vừa rồi mọi người đều cười lớn như vậy, làm thế nào Thích Tứ Kỳ lại có thể nghe ra có người đang từ xa đi đến? Ngược lại đến tận lúc này mình vẫn còn chưa…” Liễu Hạc Đình mới nghĩ đến đây, từ phía con đường mòn quả nhiên đã nghe văng vẳng tiếng vó ngựa. Trong lòng Liễu Hạc Đình cảm thấy vô cùng bội phục, nói:
– Thích giác của Tứ huynh quả là cao minh!
Mười mấy năm luyện võ công, thích giác của Liễu Hạc Đình có thể nói cũng có được hỏa hầu. Nhưng lúc này đem ra so với người ta thì chẳng khác nào như một kẻ bị điếc. Liễu Hạc Đình phủi bụi đứng lên mà trong lòng tự cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Chỉ nghe Thích Tứ Kỳ cười ha ha nói:
– Những cái khác không nói, còn về thính giác có thể xem lão là thiên hạ đệ nhất. Ý, những người đang đến tại sao lại âm thịnh dương suy, đều toàn là nữ cả? Ồ, nam chỉ có ba người mà thôi. Hai mươi bốn con ngựa đều là tuấn mã cả. Thật thú vị, thật thú vị!
Lão nói liên tục một hơi, trên mặt lộ vẻ rất khoan khoái.
Liễu Hạc Đình nghe Thích Tứ Kỳ nói vậy, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Chàng đã từng nghe qua, những bọn mã tặc ở quan ngoại thường dùng kỹ thuật áp sát tai xuống đất để nghe ngóng. Cho dù người đang đến kia ở thật xa nhưng chỉ cần bọn chúng đặt tai sát mặt đất lắng nghe thì sẽ biết rõ số lượng người đang đến. Nhưng vừa nói vừa cười giống như Thích Tứ Kỳ mà đã biết được số lượng người ngựa, nam hay nữ, thậm chí còn biết được ngựa có tốt hay không thì quả là chàng chưa từng nghe thấy qua bao giờ. Trong đó điều khiến cho chàng đặc biệt ngạc nhiên chính là số người ngựa kia hoàn toàn trùng hợp với đám người đến từ Nam Hoang.
Chỉ nghe Thích Đại Cơ cười nói:
– Không biết những người này võ công thế nào? Có nhát gan hay không?
Thích Tứ Kỳ “à” lên một tiếng nói:
– Không xong rồi, thính giác của những người này cũng không tệ, không ngờ họ đã nghe ra ở đây đang có người. Chúng ta phải mau mau ẩn nấp thôi, nếu để cho bọn họ nhìn thấy được thì chẳng có gì để diễn kịch mà xem.
Liễu Hạc Đình đưa mắt nhìn, chỉ thấy bốn người họ lúc này trên mặt đều tươi cười, giống như những đứa trẻ sắp có trò chơi mới.
Trong lòng chàng tự nhiên cảm thấy tức cười, nhưng ngược lại không dễ chịu chút nào.
Trong bụng Liễu Hạc Đình nghĩ thầm:
– “Không biết Đào Thuần Thuần lúc này có còn đi chung với hắn ta không?” Chàng lại nghĩ tiếp:
– “Dẫu sau mình cũng đã không muốn gặp họ, vậy cần gì quan tâm đến họ có cùng đi chung hay không?” Nghĩ đến đây, miệng chàng liền nói:
– Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta hãy mau ẩn nấp đi!
Đưa mắt nhìn một lượt, Liễu Hạc Đình thấy bốn anh em họ Thích dđng nháy mắt ra hiệu nhau, giống như đang nghĩ ra một trò chọc phá mới nào đó. Cúi đầu xuống nhìn một hồi, Liễu Hạc Đình đột nhiên xua tay nói:
– Không được, không được.
Thích Tam Tề liền lên tiếng hỏi:
– Cái gì không được?
Liễu Hạc Đình nghĩ thầm:
– “Đúng a! Cái gì không được? Người ta đâu có kêu mình làm cái gì.” Chỉ nghe Thích Đại Cơ cười nói:
– Ý các hạ nói là không muốn ẩn nấp chứ gì? Thế thì rất tốt, vậy các hạ đứng đây ngăn cản đám người kia lại, sau đó thì…
Lúc này trong lòng Liễu Hạc Đình vô cùng bối rối. Chàng vừa có ý muốn lướt đi lại vừa muốn biện minh, nhưng không biết phải nói thế nào đây và càng không có cơ hội để ngắt lời Thích Đại Cơ. Nào ngờ lão ta còn chưa nói hết, Thích Tứ Kỳ đã ho khẽ một tiếng, lão liền vội im ngay. Liễu Hạc Đình đang định mở lời, không ngờ bốn anh em họ Thích đã cùng nhau bỏ đi.
Không biết võ công của bốn anh em họ Thích như thế nào, nhưng về khinh công quả là không tệ chút nào. Chỉ trong nháy mắt, cả bốn người họ đã chia nhau ra bốn hướng lướt đi mất.
Liễu Hạc Đình nghĩ thầm:
– “Lúc này không đi còn đợi đến lúc nào?” Vừa nghĩ chàng liền không do dự, lập tức quay người lướt đi. Đúng ngay lúc đó, từ phía khu rừng bên con đường mòn bỗng nhiên có tiếng ngạc nhiên gọi:
– A! Các hạ!
Đồng thời có một giọng lạnh lùng khác nói:
– Hóa ra là các hạ!
Liễu Hạc Đình hít sâu vào một hơi, dằn cơn bực dọc xuống. Sau đó chàng từ từ xoay người lại, mỉm cười nói:
– Không sai, chính là tại hạ.
Không cần phải quay đầu lại, chàng cũng biết người ở phía sau chính là Đào Thuần Thuần và Đông cung thái tử Hạng Hoàng. Ngước mắt nhìn lên, Liễu Hạc Đình thấy Đào Thuần Thuần đang nhìn mình chăm chăm không chớp mắt. Đưa tay vuốt lại mái tóc, nàng khẽ nói:
– Vừa rồi bọn ta nghe ở đây có tiếng người nên định đến xem thử, không ngờ hóa ra lại là các hạ.
Liễu Hạc Đình nghe Đào Thuần Thuần nói hai tiếng “bọn ta”, mà trong lòng không khỏi giận dỗi. Thêm vào đó chàng còn nhìn thấy Hạng Hoàng đang đứng cạnh nàng, chắp hai tay ra sau mỉm cười, dáng vẻ dương dương tự đắc. Lúc này chàng chỉ muốn đá cho hắn một cái văng đi mất mà thôi. Thế nhưng bề ngoài chàng vẫn nói:
– Không sai, chính là tại hạ.
Đào Thuần Thuần tươi cười nói:
– Ta biết chắc là các hạ, nhưng tại sao vừa rồi các hạ chẳng nói câu nào đã bỏ đi?
Liễu Hạc Đình trong bụng hừ khẽ một tiếng, nghĩ thầm:
– “Dẫu sao nàng cũng đã có người bầu bạn, ta đi hay ở cũng đâu việc gì đến nàng.” Liễu Hạc Đình cười gượng, nói:
– Không sai, tại hạ xin đi trước đây!
Đào Thuần Thuần đưa tay lên che miệng cười khúc khích nói:
– Các hạ… thật là…
Hạng Hoàng đột nhiên cười nhạt nói:
– Các hạ không nói gì tự nhiên bỏ đi, làm cho bọn ta lo rằng các hạ đã bị giết hoặc bị bắt đi mất, hì hì… Không ngờ các hạ đã đến đây trước để du sơn ngoạn thủy, để lại việc cứu người và chôn cất cho tại hạ.
Trong lúc Hạng Hoàng thao thao nói thì Liễu Hạc Đình ngẩng mặt lên nhìn trời. Đến khi Hạng Hoàng nói xong, chàng cũng tự lẩm bẩm một mình:
– Trời thật đẹp, hôm nay trời thật đẹp…
Đưa mắt nhìn Hạng Hoàng, chàng mỉm cười nói:
– Vừa rồi huynh đài đã nói với tại hạ những gì? Xin thứ lỗi, vì bầu trời hôm nay quá đẹp, nên tại hạ quên lắng nghe những lời cao luận của huynh đài.
Vừa rồi Liễu Hạc Đình đã đàm luận cùng với bốn anh em họ Thích, nên cũng nhiễm một ít sự khôi hài của họ. Nên nhớ rằng những người thông minh thường bắt chước rất mau.
Nhìn thấy đáng vẻ cử chỉ của Hạng Hoàng ngạo mạn như vậy, chàng cảm thấy vô cùng tức giận. Nhưng vì thân phận của mình cho nên chàng không thể bộc lộ ra ngoài được. Lúc này nhìn thấy sắc mặt của Hạng Hoàng lúc xanh lúc đỏ, chàng biết y đang vô cùng giận dữ.
Nhưng cũng vì thân phận cao quý, nên y không thể biểu hiện thái độ thô lỗ được. Thấy điệu bộ khó coi của y lúc này, Liễu Hạc Đình chỉ muốn phá lên cười lớn.
Tiếng vó ngựa mỗi lúc một đến gần. Đi đầu là bốn con tuấn mã. Trên lưng hai con tuấn mã đi đầu không ai khác hơn chính là hai vị tướng quân. Lúc này hai người họ mỗi người dắt thêm một con tuấn mã. Khi đến nơi, cả bốn con tuấn mã đều nhất loạt dừng lại.
Liễu Hạc Đình bất chợt cười ha ha nói:
– Hảo mã a hảo mã, hảo nhân a hảo nhân! Không ngờ khinh công của hai vị tướng quân không những cao minh, mà công phu trên ngựa cũng thật tuyệt. Tại hạ quả thật vô cùng hâm mộ, vô cùng hâm mộ.
Thần Đao Tướng Quân thắng Khuê Anh và Thiết Giản Tướng Quân Úy Trì Văn vừa nhìn thấy Liễu Hạc Đình đã hơi ngạc nhiên. Cả hai vừa mới nhảy xuống khỏi ngựa đã nghe Liễu Hạc Đình nói câu này. Bọn họ chỉ còn biết đứng há hốc nhìn chàng, không biết là nên cười hay nên giận mới phải.
Lúc này trong lòng Hạng Hoàng cũng giống như Liễu Hạc Đình vừa rồi, y chỉ muốn đá cho chàng một cái văng ra ngoài tám trăm dặm, để vĩnh viễn không còn gặp lại mặt chàng.
Cơn tức giận trong lòng Hạng Hoàng cứ dâng lên. Y định tìm vài câu phản kích lại Liễu Hạc Đình, nhưng tìm mãi vẫn không ra, cho nên cứ đứng cúi đầu im lặng mãi.
Liễu Hạc Đình thấy vậy vô cùng đắc chí. Đưa mắt nhìn, chàng thấy Đào Thuần Thuần đang nhìn mình mỉm cười, trong mắt nàng dường như đang ca ngợi tán thán. Nhưng khi nhìn thấy dáng vóc tội nghiệp của Hạng Hoàng ngược lại nàng có vẻ như không nỡ.
Lúc này những thiếu nữ áo xanh thuộc hạ của Hạng Hoàng, cũng đã đến nơi và xuống ngựa. Trên lưng con tuấn mã đi sau cùng có đến hai thiếu nữ. Có lẽ một trong hai thiếu nữ đã nhường ngựa của mình cho Đào Thuần Thuần. Những thiếu nữ này hiện giờ đầu tóc rối bù, y phục tơi tả, trông dáng vẻ thật tội nghiệp.
Hạng Hoàng không muón Đào Thuần Thuần và Liễu Hạc Đình thân cận nhau. Đưa mắt nhìn quanh, đột nhiên y nhìn Đào Thuần Thuần mỉm cười nói:
– Ở đây không một bóng người và cũng không có chỗ nghỉ ngơi. Vậy tại hạ và cô nương mau rời khỏi nơi đây. Vất vả cả đêm, nên lúc này tại hạ cảm thấy vừa mệt lại vừa đói.
Đào Thuần Thuần gật đầu đồng ý:
– Ta cũng cảm thấy trong bụng hơi đói!
Hạng Hoàng cười lớn nói:
– Đúng vậy, chắc lúc này cô nương đã đói lắm rồi.
Phàm là chuyện gì y cũng đều nghĩ đến bản thân trước, sau đó mới nghĩ đến người khác.
Đào Thuần Thuần quay sang nhìn Liễu Hạc Đình, mỉm cười nói:
– Các hạ cũng đi chứ?
Liễu Hạc Đình nhìn thấy thái độ của hai người họ, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bực, nghĩ thầm:
– “Hóa ra nàng cũng rất tốt với hắn!” Liễu Hạc Đình gượn cười:
– Cô nương cứ việc đi, tại hạ còn phải ở đây đợi mấy người bằng hữu.
Hai mắt Đào Thuần Thuần có vẻ ngạc nhiên:
– Đợi bằng hữu? Các hạ có bằng hữu ở đây sao?
Rồi như chợt nhớ ra:
– A! Đúng rồi, vừa rồi có phải các hạ cùng họ nói chuyện không? Vậy bây giờ họ đã đi đâu hết rồi?
Hạng Hoàng cười nhạt:
– Người này hành tung không nhất định, lại có nhiều việc. Vậy tốt nhất là cô nương nên chừa lại một chút sức lực, để lát nữa nói chuyện với người khác.
Đột nhiên Liễu Hạc Đình cất giọng nói:
– Nếu như cô nương không cảm thấy đói, vậy thì có thể cùng tại hạ ở lại đây đợi. Và cứ để vị công tử đây đi một mình vậy!
Đào Thuần Thuần tươi cười nói:
– Nhưng ta quả thật cảm thấy hơi đói, các hạ kêu ta ở đây đợi, vậy chẳng lẽ có gì để ăn sao?
Hạng Hoàng liền cười nhạt:
– Ở đây tất nhiên là có thứ để ăn, chỉ có điều những thứ ở đây chỉ chuyên dùng để cho chó ăn mà thôi.
Liễu Hạc Đình giả vờ như không nghe tiếng gì, chàng đưa mắt nhìn Đào Thuần Thuần, cười nói:
– Bằng hữu của tại hạ hiện đang đi chuẩn bị thức ăn, cho nên bảo tại hạ đứng đây đợi.
Ở đây cách thị trấn gần nhất e rằng đoạn đường cũng không phải là ngắn. Tại hạ khuyên cô nương tốt nhất là nên ở lại đây đợi giây lát.
Nói đến đây, Liễu Hạc Đình nhìn Hạng Hoàng nghĩ thầm:
– “Ngươi đã ba hoa như vậy thì ta cần gì phải nhường ngươi. Chẳng lẽ Liễu Hạc Đình ta lại sợ ngươi sao chứ?” Chỉ thấy Đào Thuần Thuần vỗ tay cười nói:
– Thế thì thật là tuyệt, vậy thì ta cùng các hạ đứng đây đợi.
Liễu Hạc Đình nhếch mép mỉm cười, đưa mắt liếc nhìn Hạng Hoàng, nói:
– Nếu như các hạ có việc, tại hạ cũng không dám giữ các hạ lại làm gì.
Hạng Hoàng biến sắc mặt, liền lập tức xoay người bỏ đi. Nhưng vừa mới bước được hai bước y đã vội dừng chân, đột ngột quay người lại cười giả lả nói:
– Vị cô nương này đã cùng tại hạ đến đây. Nếu như tại hạ bỏ đi trước, vậy còn coi ra gì nữa chứ.
Nói xong y chắp tay ra phía sau, chậm rãi bước trở lại.
Liễu Hạc Đình vừa cảm thấy phẫn nộ lại vừa cảm thấy buồn cười. Thấy y không chịu đi chàng cũng đành hết cách. Nhưng trong lòng chàng lúc này đã bắt đầu cảm thấy lo lắng, bởi vì có đợi một hồi cũng chẳng có thức ăn nào mang đến. Trong lòng chàng cảm thấy kỳ quái, vừa rồi xem dáng vẻ với bốn anh em họ Thích thì nhất định họ sẽ quay trở lại, thậm chí còn chọc phá Hạng Hoàng một trận. Nhưng mãi đến lúc này vẫn không hề thấy bóng dáng của họ.
Đào Thuần Thuần đứng im lặng chờ đợi. Một hồi nàng đưa mắt nhìn Liễu Hạc Đình, một lát lại đưa mắt nhìn Hạng Hoàng, rồi một hồi lại cúi đầu xuống dáng vẻ như đang trầm tư suy nghĩ.
Úy Trì Văn và Thắng Khuê Anh đứng song song nhau, im lặng như hai tượng gỗ.
Đột nhiên Hạng Hoàng cất giọng ngầm:
-Xuân phong tuy tự hảo Xuân vật thái xương xương Nhược giáo xuân hữu ý Duy đồng ý nhất chi phương, Ngụ y thù xuân ý Tiên xuân dĩ đoạn trường…
Tiên xuân dĩ đoạn trường…
– Cô nương, cô nương xem bài thơ này có đáng một xu không? Ngụ ý thù xuần ý, tiên xuân dĩ đoạn trường…
Hai mắt Hạng Hoàng liền nhắm lại, giống y như vẫn còn đang ngâm tiếp.
Đào Thuần Thuần chợt chớp chớp mắt, mỉm cười nói:
– Thật là hay, không biết ai đã làm bài thơ này?
Hạng Hoàng cười ha ha nói:
– Không giấu gì cô nương, bài thơ “Vĩnh xuân phong” này chính là của khu…
Đào Thuần Thuần đột nhiên “a” lên một tiếng, vỗ tay cười nói:
– Ta nhớ ra rồi, bài thơ này là của Lý Nghĩa Sơn. Hèn gì nó hay như vậy!
Liễu Hạc Đình không nhịn được phá lên cười lớn. Quay đầu lại nhìn, chàng thấy Hạng Hoàng đang gượng cười nói:
– Đúng vậy, đúng vậy, chính là Lý Nghĩa Sơn đã làm bài thơ này. Không ngờ sở học của cô nương thật là uyên bác.
Ngừng lại giây lát, Hạng Hoàng lại cất giọng ngâm:
Hoa phong dữ mật tỳ Phong hùng giáp điệp thái Đồng thời bất tương loại Na phục cánh tương tư Bổn thị đinh hương thọ Xuân điều kiết… cách… sanh…
– Họ Liễu kia, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy. Đợi một hồi nếu như không có thức ăn mang đến ngươi tính sao đây?
Liễu Hạc Đình không để ý đến câu nói của Hạng Hoàng, chỉ cất giọng nói:
Hạng Hoàng cổn dung thiên thượng lai Ngọc Tề ảnh cận trung thiên thất Long đầu tả tửu khách thọ bôi Chủ nhân thiển tiếu hồng mai quế – Ồ! Bài thơ này thật là hay, nhưng đáng tiếc không phải của khu khu tại hạ làm thì cũng là của Lý Nghĩa Sơn làm. Lý Nghĩa Sơn a Lý Nghĩa Sơn, tại sao các hạ mang đi hết những bài thơ hay trong thiên hạ? Ngược lại chỉ để lại cho tại hạ có hai bài thơ mà thôi?
Hạng Hoàng lại biến sắc mặt.
Nhưng Đào Thuần Thuần mỉm cười nói:
– Có hay không có thức ăn cũng chẳng sao. Ta ở đây nghe hai vị ngâm thơ cũng đủ lắm rồi.
Hạng Hoàng cười nhạt một tiếng:
– Tại hạ không có…
Y vốn định nói: “Tại hạ không có thời gian rảnh.” Nhưng vội nghĩ lại, đây là do mình tự nguyện ở lại, chứ không hề có ai ép buộc. Cho nên đứng im lặng một hồi, y vẫn không biết phải nói tiếp như thế nào.
Liễu Hạc Đình hơi mỉm cười. Trong lòng suy tính một hồi, đột nhiên chàng bước đến trước mặt Đào Thuần Thuần nói:
– Cô nương, vừa rồi tại hạ nói có thức ăn mang đến, nhưng thực ra…
Trong lòng Liễu Hạc Đình cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Bất luận cho dù Hạng Hoàng kiêu ngạo như thế nào, mình cũng không thể dùng lời giả dối để gạt người khác. Nghĩ đến đây, chàng muốn lập tức nói ngay ra sự thật. Cho dù nói ra rồi có bị người ta châm chọc, trong lòng chàng vẫn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Biết sai sửa đổi đã là việc khó. Biết sai lập tức sửa đổI liền lại càng khó hơn. Nào ngờ chàng vừa mới nói được nửa câu, Đào Thuần Thuần đã “a” lên một tiếng, tươi cười nói:
– A! Thật là thơm, thật là thơm. Mọi người ngửi thử xem, là mùi gì vậy…
Liễu Hạc Đình trong lòng vô cùng ngạc nhiên:
– “Chẳng lẽ nào thật sự có người mang thức ăn đến hay sao?” Hít vào một hơi, mũi chàng lập tức nghe thấy một mùi thơm rất đặc biệt.
Chỉ nghe Đào Thuần Thuần mỉm cười, nói tiếp:
– Mọi người ngửi thử xem đây là mùi gì vậy? Ồ, có một ít mùi thơm vịt chiên giòn, lại có một ít mùi thơm gà quay. A! Còn có một ít mùi cay cay. Xem ra đây không cỉ có một món ăn mà thôi.
Nàng vừa cười vừa nói, cộng thêm mùi thơm càng khiến cho Hạng Hoàng muốn chảy nước bọt ra ngoài. Nhưng vì sợ phát ra âm thanh, nên y cũng không dám nuốt nước bọt vào bụng.
Liễu Hạc Đình cảm thấy trong bụng cũng đã bắt đầu cồn cào.
Úy Trì Văn và Thắng Khuê Anh tuy đứng yên bất động. Nhưng khi nghe thấy mùi thơm kia bọn họ cũng nuốt nước bọt cái ực, còn bụng thì kêu lên “rột, rột”.
Hạng Hoàng quay đầu lại trừng mắt nhìn bọn họ. Y vừa định mở miệng mắng, nào ngờ bụng cũng kêu lên hai tiếng “rột, rột” Đột nhiên Liễu Hạc Đình nghe thấy phía sau có tiếng bước chân ngựa. Quay đầu lại nhìn, chàng chỉ thấy từ trong khu rừng trước mặt, có một lão nhân mình mặc hồng bào, đứng điều khiển một chiếc xe lừa từ từ tiến ra. Con lừa kéo chiếc xe kia toàn thân màu đen bóng, duy chỉ có bốn móng chân là trắng như tuyết. Phía sau con lừa là một chiếc thùng xe nhỏ.
Tuy đi trên đường sơn lộ, nhưng chiếc xe vô cùng vững vàng, không hề lắc lư.