Bạn đang đọc Thái Hoàn Khúc – Chương 6: Nam Hoang Thái Tử
Liễu Hạc Đình liền biến sắc mặt đưa mắt nhìn quanh, nhưng không tìm ra được một chỗ ẩn mình. Tiếng cười kia vừa dứt, trong đường hầm bỗng xuất hiện hai gã đại hán mình mặc trường bào. Một gã đại hán lưng mang thanh trường đao có hình dáng rất dị kỳ. Còn gã đại hán kia lưng giắt cặp thiết giản đen bóng. Cả hai gã đại hán đều có thân hình to lớn, bước chân vững chắc, mắt beo, mũi lân, râu ria xồm xoàm và trên tay họ đều có cầm đuốc.
Sắc mặt hai gã đại hán đang cười nói rạng rỡ bỗng nhiên chợt thay đổi, khi nhìn thấy Liễu Hạc Đình cùng bạch y thiếu nữ. Liễu Hạc Đình nghĩ rằng bọn họ thế nào cũng lớn tiếng quát hỏi, nào ngờ cả hai gã đại hán cùng lúc đưa mắt nhìn nhau, sau đó chẳng nói chẳng rằng xoay người lại đứng im lặng hai bên lối ra của đường hầm.
Liễu Hạc Đình còn đang vô cùng ngạc nhiên, đột nhiên nghe thấy trong đường hầm có tiếng ho khẽ. Đồng thời từ bên trong có một người chậm rãi bước ra, mỉm cười nói:
– Khuê Anh, chuyện gì?
Chợt phát hiện ra sự có mặt của Liễu Hạc Đình cùng bạch y thiếu nữ, thần sắc y đột nhiên hơi biến đổi, nhưng miệng lại cười lớn nói:
– Tưởng là ai, hóa ra chính là vị huynh đài thổi sao vừa rồi. Tốt! Tốt! Khuê Anh, hãy giơ cao đuốc lên để cho ta xem kỹ nào!
Người này tuổi độ hai mươi, diện mạo anh tuấn, phục sức lại sang trọng. Nhưng sắc mặt y có vẻ hơi xanh xao, hai mắt trắng dã và có cái mũi ưng hơi quặp xuống. Nên khiến cho những người nhìn thấy y, tự nhiên đều không có thiện cảm.
Liễu Hạc Đình vẫn không hề có ác cảm với chàng thiếu niên kia. Nhưng thấy y xuất ngôn vẻ kiêu ngạo, đồng thời trong ánh mắt lại có tà ý, nên chàng liền chau mày lại, cất giọng nói:
– Tại hạ và các hạ không hề quen biết, nếu các hạ xuất ngôn thiếu thận trọng như vậy, e rằng đôi bên sẽ khó tránh khỏi mất hòa khí.
Gã thiếu niên lại cất giọng cười lớn. Giọng cười còn chưa dứt, gã đại hán mang trường đao đứng bên cạnh y đã trừng mắt quát:
– Ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không? Đứng trước mặt thái tử ngươi dám loạn ngôn như vậy sao? Hứ! Xem ra ngươi đã chán sống rồi đấy!
Liễu Hạc Đình không khỏi ngạc nhiên:
– Ai là thái tử?
Chỉ thấy gã thiếu niên cười ha ha:
– Không sao, không sao, người không biết không có tội.
Vừa nói gã thiếu niên vừa đưa chiếc quạt đang cầm trên tay mở ra cái xoạt, phe phẩy quạt. Lướt mắt về phía bạch y thiếu nữ, gã thiếu niên đột nhiên phát hiẹn Long Ngân Kiếm đang nằm trong tay thiếu nữ thì không khỏi biến sắc, nhưng miệng vẫn mỉm cười nói:
– Thật không ngờ! Hóa ra vị cô nương đây chính là cao nhân vừa rồi đã phá tám chiếc trống của tại hạ.
Đột nhiên gã thiếu niên quay đầu sang gã đại hán mang trường đao nói:
– Khuê Anh, ngươi thường nói võ lâm đương thời không có cao thủ. Vậy ngươi thử nhìn hai vị đây xem. Một vị trong tay có bảo kiếm, khinh công tuyệt kỹ. Còn một vị tuy chưa thi triển võ công, nhưng có thể dùng tiếng sáo khắc chế cường địch, quả là nội công kinh người.
Ha ha… lẽ nào hai người này còn chưa được xem là cao thủ võ lâm sao?
Gã thiếu niên lại cười lớn, đưa quạt lên quạt mấy cái rồi quay lại nói:
– Thân thủ của hai vị cao minh như vậy, không biết có thể cho tại hạ biết danh tính hay không?
Nói đoạn, ánh mắt của gã thiếu niên lại nhìn về phía bạch y thiếu nữ.
Gã thiếu niên lại đưa quạt lên quạt nhè nhẹ. Tuy miệng gà tươi cười, nhưng dáng vẻ vô cùng dương dương tự đắc, như xem dưới mắt chẳng có ai.
Liễu Hạc Đình cười lạt một tiếng, hạ giọng nói:
– Tiện danh của tại hạ không đáng để cho các hạ bận tâm. Nhưng đại danh của các hạ, tại hạ đây rất muốn nghe.
Hai gã đại hán nghe thấy lời Liễu Hạc Đình nói thế, không khỏi biến sắc mặt.
Nhưng gã thiếu niên đã vội xua tay nói:
– Ta lần đầu tiên đến Trung Nguyên, chả trách hai người họ không nhận ra. Khuê Anh, ngươi đừng vội nóng giận, hãy mau nói danh tánh ta ra cho họ biết, có sao đâu.
Gã đại hán được gọi là Khuê Anh vốn đang tức giận, nhưng nghe gã thiếu niên nói vậy, liền cúi đầu đáp:
– Dạ!
Sau đó gã cao giọng nói:
– Ngươi nghe cho rõ đây, người đang nói chuyện với ngươi chính là Đông cung thái tử của long hạ Nam Hoang Đại Quân. Bây giờ ngươi đã nghe rõ chưa?
Gã vừa dứt lời, đột nhiên bạch y thiếu nữ liền cười khúc khích. Gã đại hán bừng bừng nổi giận, đưa tay nắm chặt cán đao.
Chỉ nghe vị Đông cung thái tử kia hỏi:
– Cô nương, cô nương cười gì vậy?
Bạch y thiếu nữ đáp:
– Ta cảm thấy rất thú vị.
Vị Đông cung thái tử vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó cũng cất tiếng cười lớn nói:
– Rất đúng, rất đúng, thật vô cùng thú vị.
Quay sang Liễu Hạc Đình, gã vừa cười vừa nói:
– Sự việc thú vị như vậy, tại sao các hạ không cười?
Gã thiếu niên vừa phất nhẹ cây quạt vừa lắc đầu nhè nhẹ, tỏ vẻ hối tiếc cho Liễu Hạc Đình.
Cả hai gã đại hán tuy đều giận dữ, nhưng cũng không biết chuyện gì lại thú vị như vậy.
Khi ánh mắt của vị Đông cung thái tử quét về phía họ, cả hai lập tức gượng cười lên hai tiếng với sắc mặt vô cùng khó coi.
Chỉ trong chốc lát, cả đường hầm đều vang lên tiếng cười. Liễu Hạc Đình hứ một tiếng, chàng cảm thấy càng lúc mình càng có ác cảm với vị Đông Cung thái tử này.
Bỗng nhiên nghe thấy bạch y thiếu nữ cất giọng hỏi với vẻ ngạc nhiên:
– Chuyện gì thú vị? Và các hạ đang cười gì vậy?
Đông cung thái tử cười ha ha:
– Ta cũng không biết chuyện gì thú vị. Nhưng cô nương nói là thú vị thì ắt tự nhiên sẽ thú vị.
Bạch y thiếu nữ lại cười khúc khích, nhưng ánh mắt nhìn Liễu Hạc Đình. Bỗng nhiên nàng ngưng cười, thấp giọng nói:
– Ta và các hạ cũng không hề quen biết, vậy các hạ cũng không cần phải biết danh tánh của ta làm gì và những cái trống kia cũng không phải do ta phá hủy. Ta chỉ cảm thấy tên của các hạ gọi là thái tử, nên mới tức cười.
Thiếu nữ vừa nói vừa bước đến sát bên Liễu Hạc Đình, nói khẽ vào tai chàng:
– Ta tên gọi là Đào Thuần Thuần. Các hạ nhớ đừng nói cho ai biết nhé!
Nãy giờ chàng thấy thiếu nữ cùng nói chuyện với vị Đông cung thái tử kia, trong lòng tự nhiên cảm thấy không được vui, bây giờ bỗng nhiên nghe thiếu nữ nói vậy, mọi ưu phiền trong lòng chàng tự nhiên tan biến.
Hai người họ đều là lần đầu tiên bước ra giang hồ, nên chưa hề nghe qua cái tên Nam Hoang Đại Quân và càng chẳng xem Đông cung thái tử này ra gì. Nhưng bọn họ đâu biết rằng Nam Hoang Đại Quân chính là Nam Hoang Thần Long Hạng Thiên Tôn, đã từng nổi danh trong giang hồ mấy mươi năm trước. Còn vị Đông cung thái tử kia chính là Hạng Hoàng, ái tử duy nhất của Hạng Thiên Tôn.
Khoảng bốn mươi năm trước, Hạng Thiên Tôn lúc ấy độ hai mươi tuổi, tuy hơn một năm ra giang hồ ngang dọc khắp Trung Nguyên và Giang Nam, nhưng Hạng Thiên Tôn không có chút tiếng tăm gì trên giang hồ. Sau đó y vô tình cứu được một tú tài tên là Gia Cát Thắng.
Gia Cát Thắng liền bày kế cho y, nói rằng:
– Nếu muốn dương danh trong giang hồ, thứ nhất cần phải bất chấp thủ đoạn. Thứ hai cần phải biết: “Muốn bắn người, trước tiên phải bắn ngựa.”. Các hạ phải tìm một nhân vật nổi danh trong giang hồ giao đấu. Bất luận là thắng hay bại, các hạ cũng đều thành danh.
Bằng không các hạ cho dù có thắng được hàng trăm tên lục lăng tiểu tốt cũng đều vô dụng mà thôi.
Hạng Thiên Tôn nghe xong liền bừng tỉnh ngộ. Vào thời đó, các bang phái nổi danh nhất trong giang hồ phải kể đến Thiếu Lâm và Võ Đang. Hạng Thiên Tôn đã ba lần xông vào La Hán Đường của Thiếu Lâm và một mình đột phá vào Chân Võ Miếu của Võ Đang.
Trong khoảng thời gian nửa năm, các cao thủ của hai phái Thiếu Lâm cùng Võ Đang đều bị đánh thất điên bát đảo. Thế rồi cái tên Nam Hoang Thần Long Hạng Thiên Tôn lập tức chấn động giang hồ.
Người trong giang hồ đều biết Nam Hoang Thần Long võ công tuyệt đỉnh, xuất thần nhập quỷ, hành sự tùy tiện nhưng không có cách gì khắc chế được. Nào ngờ trong lúc thanh danh của y đang chấn động khắp nơi, y đột nhiên rời khỏi Trung Nguyên đến Nam Hoang.
Kể từ đấy, Hạng Thiên Tôn không hề lộ diện ở Trung Nguyên. Những người trong giang hồ không biết tường tận sự việc, tuy đều mừng vui, nhưng không tránh khỏi ngạc nhiên. Bọn họ đâu biết rằng, bởi vì Nam Hoang Thần Long bại dưới tay Vô Hận đại sư nên phải thề độc, từ đây vĩnh viễn không được bước chân vào Trung Nguyên.
Sau đó Hạng Thiên Tôn cùng Gia Cát Thắng trở về nơi sanh ra của y ở Nam Hoang.
Lúc ấy Gia Cát Thắng lại nói:
– Các hạ tuy thất bại ở Trung Nguyên, nhưng trời đất bao la sợ gì không có nơi lập nghiệp. Thế rồi mấy mươi năm, y lập nghiệp tại Nam Hoang và cũng từ đấy không còn bước chân vào Trung Nguyên nữa.
Nhưng Hạng Hoàng tuổi nhỏ hiếu động, từ lâu đã nghe đến phong cảnh Trung Nguyên vô cùng đẹp, nên lúc nào cũng muốn vào Trung Nguyên. Trong lòng Hạng Hoàng nghĩ:
– “Tuy phụ thân đã thề độc, nhưng còn mình thì không!” Thế rồi sau nhiều lần thuyết phục, cuối cùng Nam Hoang Thần Long cũng đồng ý.
Vừa vào Trung Nguyên, Hạng Hoàng đã nghĩ ngay đến việc báo thù cho phụ thân, nên quyết tìm cho bằng được Vô Hận đại sư để giao đấu. Đồng thời y cũng muốn tìm nguyên nhân tại sao phụ thân của y bại dưới tay Vô Hận đại sư. Bởi vì chỉ cần nhắc đến chuyện này phụ thân y không ngừng thở dài, giống như không hề muốn nhắc tới. Hạng Hoàng đoán rằng phụ thân của y năm xưa nhất định bị bại rất thê thảm, nhưng thật ra bại như thế nào thì y hoàn toàn không rõ.
Nhưng khi vào đến Trung Nguyên, y mới biết được Vô Hận đại sư đã quy tiên từ lâu.
Nghe được tin này trong lòng y vô cùng thất vọng và có cảm giác như bị trọng thương. Y thất vọng vì kể từ đây y không còn cơ hội để rửa mối thù này. Đương nhiên y còn một cảm giác khác chỉ có mình y biết thôi, thậm chí ngay chính bản thân y cũng không tin cảm giác này tồn tại.
Thế rồi y được nghe câu chuyện về gian nhà bí mật này cùng với Thạch Quan Âm thần bí kia. Không chút do dự Hạng Hoàng liền lập tức truy tìm đến đây. Nhưng y không ngờ rằng võ lâm Trung Nguyên lại có nhiều cao thủ như vậy. Y không ngờ rằng lại có người có thể cùng lúc phá hủy tám chiếc trống Thiên Lôi Thần Cổ, mà y vô cùng yêu quý và đã khổ công chế tạo ra.
Lúc này Hạng Hoàng đang phe phẩy chiếc quạt trong tay, sắc mặt tươi cười, dáng vẻ vô cùng thản nhiên tự tại. Nhưng thật ra trong lòng y hoàn toàn không phải như vậy.
Nụ cười trên mặt hai gã đại hán đã tắt lịm từ lâu. Ánh mắt rực lửa của bọn họ đang nhìn Liễu Hạc Đình cùng Đào Thuần Thuần. Tay của hai gã đại hán đều nắm chặt binh khí, dáng vẻ như chuẩn bị động thủ nếu được lệnh của Đông cung thái tử.
Tiếng cười lúc này đã tắt hẳn. Trong đường hầm trở lại im lặng.
Đào Thuần Thuần từ từ ngẩng đầu lên, gương mặt nàng tràn đầy hạnh phúc như vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng đẹp. Hạng Hoàng tự nhiên cảm thấy máu nóng trong người dâng lên.
Y xếp chiếc quạt lại cái “xoạt”, lạnh lùng nói:
– Tám cái Thiên Lôi Thần Cổ của ta thật sự không phải bị cô nương phá hủy?
Hai mày của Liễu Hạc Đình hơi cau lại. Chàng vừa định cất tiếng thì đã thấy Đào Thuần Thuần đưa mắt dịu dàng nhìn mình. Sau đó nàng lắc đầu nhè nhẹ nói:
– Xưa nay ta chưa từng gạt ai, chẳng lẽ các hạ vẫn còn chưa tin?
Sau khi nghe những lời này, sự giận dữ trong lòng Hạng Hoàng đã giảm đi rất nhiều, nhưng y vẫn lạnh lùng nói:
– Nhưng thanh bảo kiếm kia đang ở trong tay cô nương, vậy cô nương giải thích sao đây?
Hứ! Khuê Anh, ngươi có biết có một số người tuy ngoài miệng nói rằng không bao giờ nói dối nhưng kỳ thật không phải vậy?
Liễu Hạc Đình không còn nhịn được nữa, liền cất giọng:
– Cho dù nói dối thì đã sao nào?
Hạng Hoàng chuyển ánh mắt sang Liễu Hạc Đình, trong mắt y phát ra những tia nhìn giận dữ. Gã đại hán được gọi là Khuê Anh hét lớn một tiếng, liền rút đao ra khỏi vỏ.
Liễu Hạc Đình cảm thấy một luồng ánh sáng sắc lạnh phát ra từ thanh đao.
Trong lòng Liễu Hạc Đình không khỏi nghĩ thầm:
– “Chẳng lẽ người này chính là môn hạ của Thắng Gia Đao?” Chỉ thấy Đông cung thái tử cười nhạt:
– Việc giữa tại hạ và cô nương đây, tốt nhất các hạ đừng nên xen vào.
Đưa chiếc quạt gõ nhẹ vào tay gã đại hán đang cầm trường đao, Hạng Hoàng nói rằng:
– Vị này chính là Thần Đao Tướng Quân Thắng Khuê Anh. Hì hì, chắc các hạ đã từng nghe qua Hà Nam Thắng Gia đao pháp rồi chứ?
Quay sang gã đại hán thứ hai, y lại cười nhạt nói:
– Còn vị này chính là Thiết Giản Tướng Quân Úy Trì Văn, ta nghĩ chắc các hạ cũng đã nghe qua. Còn ta…
Y đắc chí cười mấy tiếng, đột ngột quay mặt sau chiếc quạt ra ngoài.
Liễu Hạc Đình chỉ thấy trên chiếc quạt có vẽ một con rồng vàng lấp lánh, dáng vẻ như muốn bay lên.
Hạng Hoàng cười nhạt:
– Ngươi tuổi còn trẻ, còn phải hành tẩu giang hồ nhiều năm. Nếu như các hạ kết thù với những cường địch mạnh như ta, hì hì, như vậy thật là bất lợi cho các hạ.
Liễu Hạc Đình thấy vẻ ngạo mạn của Hạng Hoàng như vậy, máu nóng trong người liền dâng lên. Nào ngờ chàng chưa có phản ứng gì, Đào Thuần Thuần đã đưa tay ra giữ cổ tay chàng lại. Trong lúc Liễu Hạc Đình còn đang ngạc nhiên, Đào Thuần Thuần đã cất giọng nói:
– Thanh kiếm này tuy đúng là thanh kiếm đã phá hủy tám chiếc trống đồng vừa rồi của các hạ, thế nhưng người sử dụng kiếm hoàn toàn không phải ta. Nếu như các hạ còn không tin ta…
Nàng chợt khẽ thở dài một tiếng, rồi im lặng đưa mắt nhìn con đường hầm tối đen. Lời nói và thái độ của Đào Thuần Thuần khiến cho Hạng Hoàng khó mà không tin được.
Hạng Hoàng bĩu môi, dáng vẻ như đang đắc ý, lại giống như đang khinh miệt nhìn Liễu Hạc Đình:
– Cô nương đã nói như vậy, tại hạ tự nhiên phải tin thôi. Nhưng người đã sử dụng thanh kiếm này nhất định cô nương biết rõ.
Đào Thuần Thuần lại thở dài một tiếng:
– Người sử dụng thanh kiếm này đi đâu ta cũng không biết. Có thể người đó hiện giờ đang ở bên ngoài, cũng có thể ở một nơi nào đó. Có thể người ấy hiện đang có mặt ở đây cũng không chừng, chỉ có điều chúng ta không nhìn thấy mà thôi Hạng Hoàng hai mắt mở to:
– Lẽ nào người đó chính là Thạch Quan Âm?
Đào Thuần Thuần gật đầu nhè nhẹ, đưa mắt nhìn quanh, có ý như đang tìm kiếm bóng dáng Thạch Quan Âm.
Thần Đao Tướng Quân Thắng Khuê Anh bất giác quay đầu lại nhìn. Phía sau vẫn vắng tanh không một bóng người, nhưng tự nhiên trong lòng gã cảm thấy ớn lạnh.
Quay lại nhìn sang Thiết Giản Tướng Quân Úy Trì Văn, Thắng Khuê Anh thấy gã cũng vừa nhìn ra sau. Ánh mắt của cả hai chợt chạm vào nhau và bọn họ đều lãnh hội được sự sợ hãi trong lòng đối phương.
Trong lòng Hạng Hoàng cũng đã hơi bất an, nhưng y vẫn cố ý cười lớn, nói:
– Cô nương không cần phải phóng đại như vậy. Ta nghĩ rằng Thạch Quan Âm kia tuy võ công có cao minh, nhưng cũng chẳng phải là thần tiên gì, huống hồ…
Hạng Hoàng đột nhiên ngưng cười, bước vào trong gian phòng có cánh cửa màu đỏ.
Đảo mắt nhìn quanh, sắc mặt không khỏi lộ vẻ kinh hãi, lập tức thối lui trở ra. Đưa tay cầm lấy ngọn đuốc trong tay Thắng Khuê Anh, y lạnh lùng nói:
– Ta muốn xem thử Thạch Quan Âm phải chăng có ba đầu sáu tay, mà dám xem mạng người như cỏ vậy.
Y vừa dứt lời, đã nghe Đào Thuần Thuần lên tiếng:
– Chính ta cũng đang định đi tìm Thạch Quan Âm.
Đưa tay lên chỉ, Đào Thuần Thuần nói tiếp:
– Con đường này dường như là lối ăn thông ra ngoài.
Vừa xoay người lại đi được hai bước, Đào Thuần Thuần đột nhiên quay đầu lại nhìn Liễu Hạc Đình, mỉm cười nói:
– Các hạ còn đứng đây làm gì? Chẳng lẽ các hạ không muốn ra khỏi đây hay sao?
Liễu Hạc Đình đứng ngẩn người ra một hồi, rồi đáp:
– Tất nhiên là tại hạ cũng muốn ra khỏi đây.
Hạng Hoàng cười nhạt nói:
– Vậy mà ta nghĩ rằng các hạ không dám ra khỏi đây.
Trong khi nói câu này, vẻ mặt y dương dương tự đắc và cho rằng Liễu Hạc Đình nhất định sẽ tức giận đối đáp lại.
Nào ngờ Liễu Hạc Đình chỉ hơi mỉm cười không nói câu nào, sau đó chàng cũng cất bước theo sau Đào Thuần Thuần.
Hạng Hoàng trong lòng không khỏi ngạc nhiên, nghĩ thầm:
– “Người này tại sao lại trở nên nhu hòa đến như vậy?” Trong khi đó Liễu Hạc Đình lại nghĩ, mình và gã thiếu niên kia không thù không oán.
Vả lại mục đích đến đây cũng hoàn toàn giống nhau, là muốn tìm ra bí mật của gain nhà này cùng với Thạch Quan Âm. Như vậy y và mình đã là bạn mà không phải là thù. Tuy rằng giọng điệu y có vẻ ngạo mạn khinh người, nhưng thật ra cùng không phải có ác ý gì. Vậy tại sao mình lại xem y như kẻ thù chớ? Chẳng lẽ mình đã vì Đào Thuần Thuần mà tức giận với y? Nếu như vậy thì mình quá ư là hồ đồ và nhỏ mọn rồi. Huống hồ mình và Đào Thuần Thuần chẳng qua cũng chỉ vừa mới quen biết. Nếu mình có ý nghĩ như vậy quả là chẳng đúng.
Nghĩ đến đây trong lòng chàng tự nhiên cảm thấy hổ thẹn. Nên đối với câu nói khích bác của Hạng Hoàng, chàng giả vờ như không nghe thấy.
Đi được một đoạn đã trở ra đến đầu đường hầm. Hai mày Hạng Hoàng hơi chau lại, liền cất giọng nói:
– Phía trước dường như không có đường đi, chẳng lẽ đó…
Y chưa dứt lời, đã thấy Đào Thuần Thuần đưa chân đá liên tiếp mấy cái vào bên dưới khoen cửa, cánh cửa mà vừa rồi Liễu Hạc Đình đã dùng hết sức đẩy nhưng vẫn không nhúc nhích, giờ đây đã từ từ hé mở.
Hạng Hoàng vô cùng nghi hoặc, rồi cười nhạt nói:
– Hóa ra cô nương đã biết rõ các cơ quan ở đây.
Đào Thuần Thuần cơ hồ như không để ý đến lời khích bác của y, chậm rãi nói:
– Đương nhiên là ta biết rõ, bởi vì Thạch Quan Âm chính là sư tỷ của ta. Chỉ có điều đã nhiều năm chúng ta chưa hề gặp lại.
Hạng Hoàng liền chợt biến sắc mặt:
– Lẽ nào cô nương cũng chính là đệ tử của Vô Hận đại sư?
Đào Thuần Thuần mỉm cười, nói:
– Các hạ cũng biết danh tánh của sư phụ ta sao?
Sắc mặt Hạng Hoàng đột nhiên trắng bệch, rồi chuyển sang tái xanh.
Chỉ trong tích tắc, sắ cmặt y không biết đã thay đổi mấy lần. Nhưng cuối cùng y chỉ cười khẽ một tiếng, rồi nâng cao ngọn đuốc, bước theo Đào Thuần Thuần ra khỏi đường hầm.
Nhưng trong lòng Liễu Hạc Đình thì thở dài một tiếng, thầm nghĩ:
– “Thiếu nữ này quả là thật thà. Ở trước mặt bất kỳ một ai cũng đều không hề giấu giếm thân phận của mình. Nếu trên đời này ai cũng chân thật như nàng, thiên hạ nhất định sẽ an lành, thái bình.” Quay đầu nhìn lại, Liễu Hạc Đình thấy Thần Đao Tướng Quân cùng Thiết Giản Tướng Quân vẫn theo sát mình. Trong tay Thắng Khuê Anh lúc này vẫn còn nắm chặt trường đao, tựa như sợ chàng sẽ bỏ trốn vậy.
Liễu Hạc Đình cười nhạt, đột nhiên chàng quay người lại giơ tay ra như muốn tung chưởng. Sự việc xảy ra quá bất ngờ, khiến cho Thắng Khuê Anh không khỏi giật mình thất kinh né đầu tránh sang một bên. Bỗng nhiên y cảm thấy cổ tay mình bị tê cứng, lập tức thanh trường đao trong tay y bị Liễu Hạc Đình nhanh lẹ đoạt mất.
Thắng Khuê Anh vô cùng sửng sốt, đứng ngẩn người ra. Trong khi Úy Trì Văn biến sắc mặt, quát:
– Các hạ muốn làm gì?
Nào ngờ chỉ thấy Liễu Hạc Đình tay cầm thanh đao đưa lên nhìn một hồi, rồi nói:
– Hèn gì Hà Nam Thắng Gia thần đao dương danh tứ hải, thanh Tử Kim Ngân Lân này quả là một thanh bảo đao.
Nói xong chàng nâng hai tay lên trả lại thanh đao cho Thắng Khuê Anh.
Thắng Khuê Anh liền đưa tay ra lấy lại thanh đao, trong lòng y vừa kinh hãi lại vừa tức giận. Tuy trong lòng đầy giận dữ, nhưng y không biết là có nên phát ra bên ngoài hay không?
Chỉ thấy Liễu Hạc Đình cười khẽ, rồi xoay lưng bước ra khỏi cửa. Hạng Hoàng nghe thấy tiếng quát cũng quay đầu lại hỏi:
– Khuê Anh, chuyện gì vậy?
Thần Đao Tướng Quân Thắng Khuê Anh còn chưa kịp trả lời, đã nghe Liễu Hạc Đình lên tiếng:
– Chẳng có gì, chẳng qua tại hạ mượn thanh bảo đao của Thắng Tướng Quân xem thử mà thôi.
Hạng Hoàng hứ khẽ một tiếng. Chỉ thấy Thắng Khuê Anh cúi đầu thật thấp bước ra ngoài. Tuy sắc mặt y có vẻ kỳ dị, nhưng lại không mở miệng nói gì. Đào Thuần Thuần mỉm cười nói:
– Thanh bảo đao của Thắng Tướng Quân quả là bất phàm. Sau này nếu có cơ hội ta cũng muốn mượn xem thử.
Hạng Hoàng đảo mắt nhìn quanh một lượt, cất tiếng cười lớn nói:
– Sau này… sau này tự nhiên sẽ có cơ hội.
Thắng Khuê Anh vẫn cúi đầu im lặng không nói gì. Tuy trong võ lâm gã cũng là một nhân vật có chút tiếng tăm, nhưng giờ đây lại im lặng không lên tiếng. Trong lòng gã tuy vô cùng khó chịu, nhưng gã cũng không khỏi thán phục thân thủ nhanh lẹ của Liễu Hạc Đình.
Liễu Hạc Đình mỉm cười, đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy xung quanh toàn là vách đá, nhưng lối vào ở bên trên vẫn còn mở. Khoảng cách từ bên dưới lên đến miệng lối vào cao chừng ba trượng. Trên vách bức tường đưa lên miệng lối vào có gắn sáu đoạn sắt ngắn, theo thứ tự từ dưới lên trên. Vì lúc từ trên nhảy xuống, xung quanh tối đen như mực, cho nên chàng đã không nhìn thấy những đoạn sắt ngắn này.
Hạng Hoàng cũng đảo mắt nhìn một vòng, mỉm cười nói:
– Đây nhất định là lối ra rồi. Không biết có đúng hay không…
Liễu Hạc Đình liền mỉm cười tiếp lời:
– Không sao, leo lên phía trên chính là gian nhà bí mật kia. Vừa rồi tại hạ đã xuống đây từ phía bên trên.
Trong câu nói của chàng hoàn toàn không có một chút ý gì kình địch cả.
Hạng Hoàng trong lòng lại cảm thấy kỳ quái, chàng thiếu niên này tại sao lại thân thiện với mình như vậy? Quay sang Đào Thuần Thuần, y cười nhẹ nói:
– Nếu ở đây đã là lối ra, vậy xin mời cô nương hãy lên trước.
Đào Thuần Thuần cũng cười nhạt:
– Nếu vậy ta không khách sáo, ta xin lên trước đây.
Nói đoạn, toàn thân nàng đã vọt lên cao hơn một trượng. Hai tay đột ngột dang rộng, thân hình nàng lại vút đi như một mũi tên.
Thoáng chốc Đào Thuần Thuần đã lên đến được bên trên.
Trong lòng Liễu Hạc Đình không khỏi nghĩ thầm:
– “Thiếu nữ này không những khinh công tuyệt kỹ, hơn nữa thân pháp còn lại nhẹ nhàng.
Xem ra trong võ lâm quả là có nhiều nhân vật kỳ tài. Với chút võ công như mình quả là chẳng đáng gì cả.” Bỗng nhiên Hạng Hoàng vỗ tay cười lớn:
– Tuyệt! Tuyệt!
Trong khi cười, toàn thân y đã vọt lên cao. Trong khi thân hình còn đang ở trên cao, y đột ngột bung chiếc quạt ra thật mạnh.
Liễu Hạc Đình cảm thấy một luồng gió mát từ phía bên trên đẩy xuống. Chàng biết Hạng Hoàng đang mượn lực của chiếc quạt để bay lên trên. Tránh sang bên hai bước, chàng mới ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy bóng dáng Hạng Hoàng đã khuất mất ở bên trên. Nhưng vẫn còn nghe tiếng cười từ bên trên vọng xuống:
– Nếu như lên không được, các hạ có thể leo lên từ bên vách.
Hai mày Liễu Hạc Đình hơi nhíu lại, nhưng chàng lập tức cười đáp:
– Đúng vậy, đúng vậy, nếu như không có những đoạn sắc này, tại hạ thật không thể nào lên được.
Quay đầu lại nhìn Thắng Khuê Anh và Úy Trì Văn, chàng cất giọng hỏi:
– Hai vị nói xem có đúng không?
Thắng Khuê Anh cùng Úy Trì Văn không khỏi đỏ bừng mặt. Nên biết rằng, muốn vọt người lên cao ba trượng quả không phải là chuyện dễ dàng, trừ phi có khinh công tuyệt đỉnh.
Nếu không thì đừng có mơ tưởng.
Lại nghe Liễu Hạc Đình nói tiếp:
– Xin mời hai vị leo lên trước, tại hạ sẽ leo lên theo.
Thắng Khuê Anh hứ một tiếng, tra đao vào vỏ, bước nhanh đến sát bên bức tường. Hơi nhún người một cái, tay phải y đã chụp lấy thanh sắt thứ tư. Tiếp theo, tay trái y chụp lấy thanh sắt thứ năm. Cứ liên tiếp như vậy, thoáng chốc y đã lên đến được phía trên.
Liễu Hạc Đình vỗ tay khen ngợi:
– Hảo thân thủ!
Quay sang Úy Trì Văn, chàng mỉm cười nói:
– Bây giờ đến phiên các hạ rồi đấy!
Thần Đao Tướng Quân Thắng Khuê Anh nổi danh ở khắp Hà Nam là nhờ vào Thần Đao Môn, và y cũng chính là đương kim chưởng môn đệ tử Thắng Thi Đao Pháp. Do vì có chuyện nên y phải lưu lạc đến Nam Hoang và bị Nam Hoang Đại Quân thâu phục. Võ công của y không hề yếu kém chút nào. Tuy y không thể nhảy lên phía trên giống như Đào Thuần Thuần và Hạng Hoàng, nhưng thân pháp nhanh lẹn của y không đủ khiến cho người ta kinh hồn.
Bởi vậy vừa rồi Liễu Hạc Đình mới nói ba chữ “hảo thân thủ”. Khi nói câu này trong lòng chàng hoàn toàn thán phục y, chỉ có điều Úy Trì Văn nghe được câu này chẳng mấy làm dễ chịu.
Úy Trì Văn chẳng nói câu nào chỉ hừ một tiếng, rồi lướt nhanh đến bên cạnh bức tường.
“Xoạt” một tiếng, toàn thân y đã vọt lên cao khoảng hai trượng. Mũi chân hơi chạm nhẹ vào thanh sắt thứ tư, thân hình y lập tức vọt thẳng lên phía trên. Nhưng y quên rằng trong tay y vẫn còn cầm ngọn đuốc. Cho nên thân hình vừa ra khỏi miệng đường hầm, ngọn đuốc trong tay y dã va mạnh vào tường. Ngọn đuốc lập tức tuộc khỏi tay y và rơi trở lại xuống bên dưới.
Phải ngã người về phía trước hai bước, Úy Trì Văn mới có thể đứng vững được. Vừa đứng vững, y đã nghe từ phía sau có giọng cười nói:
– Ngọn đuốc của các hạ đây.
Vô cùng sửng sốt, y liền vội quay đầu lại, chỉ thấy Liễu Hạc Đình tay đang giơ cao ngọn đuốc y vừa đánh rơi, đứng mỉm cười với y.
Thế rồi trong khoảng khắc, y đã bắt đầu hiểu được cảm giác vừa rồi của Thắng Khuê Anh. Bởi vì cảm giác lúc này của y hoàn toàn không khác với Thắng Khuê Anh.
Y im lặng nhận lại ngọn đuốc. Đưa mắt nhìn quanh, y phát hiện Thắng Khuê Anh đang chăm chú nhìn mình. Hai ánh mắt gặp nhau, tuy miệng chẳng nói câu nào, thế nhưng cả hai đều kinh phục võ công cao siêu của chàng thiếu niên.
Nhưng ánh mắt Liễu Hạc Đình không có nhìn bọn họ, mà chàng đang nhìn vào hai bóng người ở phía ngoài.
Lúc này Đào Thuần Thuần đã cùng Hạng Hoàng bước ra ngoài. Liễu Hạc Đình đứng lặng im nhìn theo hai người mà thở dài một tiếng, rồi cũng cất bước theo sau.