Thái Hoàn Khúc

Chương 26: Thần Kinh Sơ Hiện


Bạn đang đọc Thái Hoàn Khúc – Chương 26: Thần Kinh Sơ Hiện

Trời đã bắt đầu sáng, mưa đã tạnh.
Mai Tam Tư kéo Liễu Hạc Đình lại trong khi chàng đang định quay trở về phòng nghỉ ngơi. Gã cười ha ha nói:
– Liễu lão đệ, đêm động phòng hoa chúc đã qua. Bây giờ cho dù lão đệ có chết cũng không uổng chứ?
Liễu Hạc Đình gượng cười, thật sự chàng không biết nên trả lời như thế nào cho phải.
Chỉ nghe Mai Tam Tư mỉm cười nói:
– Hôm nay ta đã có thể đem câu chuyện Thiên Võ Thần Kinh kể cho lão đệ nghe. Vậy lão đệ có muốn nghe hay không?
Liễu Hạc Đình nghe Mai Tam Tư nhắc đến chuyện Thánh Võ Thần Kinh, trong lòng chàng phấn chấn hẳn lên, gật đầu nhè nhẹ vẻ đồng ý.
Ánh nắng ban mai chiếu lên những cây cỏ còn đọng lại những giọt mưa đêm qua. Mai Tam Tư cùng Liễu Hạc Đình ngồi xuống ghế đá, bên dưới một táng cây lớn.
Chỉ nghe Mai Tam Tư nói:
– Quyển Thiên Võ Thần Kinh này tuy bây giờ không còn bí mật, nhưng mấy mươi năm trước.
Đột nhiên gã dừng lại.
Liễu Hạc Đình tập trung lắng nghe gã nói tiếp những gì. Nhưng chỉ thấy Mai Tam Tư thất thần nhìn chăm chăm những cánh hoa nằm trên đất. Không biết trong lòng gã đang nghĩ gì, nhưng xem ra rất tập trung. Liễu Hạc Đình không muốn cắ tngang dòng suy nghĩ của gã, ngồi im lặng chờ đợi.
Thời gian trả qua rất lâu, chỉ nghe Mai Tam Tư buông tiếng thở dài, nói:
– Lão đệ xem ánh nắng thật là công bằng. Nó chiếu lên người lão đệ, chiếu lên người và lên trên cây cỏ và tất cả vạn vật trên thế gian. Nó không hề phân biệt giàu nghèo sang hèn và không được thuận mắt. Nếu mọi người ai cũng có thể như vậy, ta nghĩ rằng trên đời này nhất định sẽ yên ổn thái bình.
Liễu Hạc Đình đưa mắt nhìn ánh nắng chiếu lên cảnh vật xung quanh, để thể nghiệm câu nói bình thường, nhưng hàm ý không bình thường của Mai Tam Tư. Nếu không phải là người có lòng bình đẳng, bác ái thì đâu thể nghĩ ra được những vấn đề này. Tuy rằng đây là đạo lý đơn giản, nhưng không phải ai cũng có thể hiểu được.
Một cơn gió thổi qua, làm rơi rụng những chiếc lá vàng úa. Mai Tam Tư im lặng hồi lâu, rồi bỗng nhiên cười lớn nói:
– Vừa rồi ta đã nói đến đây rồi kìa… à, Thiên Võ Thần Kinh tuy hiện giờ không còn là bí mật, nhưng mấy mươi năm trước không biết có bao nhiêu người đã mất mạng vì quyển sách này.
Mai Tam Tư dừng lại giây lát, dường như để nhớ lại, rồi nói tiếp:
– Liễu lão đệ, lão đệ có biết cứ cách khoảng mười năm lại có một quyển thần kinh võ học như vậy xuất hiện. Trước khi những quyển bí cấp này xuất hiện, người trong giang hồ nhất định đồn đại về nó rất nhiều. Mọi người cho rằng nếu ai đó được quyển bí cấp, có thể luyện thành võ công thiên hạ vô địch!
Mai Tam Tư ngửa mặt lên cười lớn mấy tiếng, rồi nói tiếp:
– Thế rồi người trong võ lâm không tiếc tánh mạng đi cướp đoạt những quyển võ học bí cấp như vậy. Thậm chí có nhiều bằng hữu, huynh đệ, phu thê đều vì những quyển bí cấp này mà trở mặt nhau. Nhưng còn việc có thể luyện thành võ công thiên hạ vô địch hay không, chuyện ấy có trời mới biết. Chỉ có điều sau một vài năm, những quyển bí cấp như vậy không biết đã đi về đâu, không còn nghe ai nhắc đến.
Mai Tam Tư lại nói tiếp:
– Khi quyển Thiên Võ Thần Kinh xuất hiện, tự nhiên trong giang hồ cũng vì thế mà náo loạn. Thậm chí ngay cả những vị chưởng môn nhân của một số môn phái bảo thủ như Võ Đang, Thiếu Lâm, Côn Luân, cũng vì nó mà kinh động, cùng kéo đến Kỳ Liên Sơn truy tìm tông tích nó.
Liễu Hạc Đình không nhịn được, liền lên tiếng hỏi:
– Tin quyển Thần Kinh này xuất hiện tại Kỳ Liên Sơn làm thế nào lại lộ ra?
Mai Tam Tư thở ra một tiếng thật dài:
– Đầu tiên do ba người con trai của Lý Thanh Vân, người nổi danh trong giang hồ với cước pháp tại Sơn Đông, lấy được một bức Tàng Kinh Đồ. Trên bức bản đồ có ghi bất luận là ai có được bản đồ này, y theo sự chỉ dẫn trên bản đồ, nhất định sẽ tìm được quyển Thiên Võ Thần Kinh và luyện thành võ công vô địch thiên hạ. Sau khi ba huynh đệ họ Lý kia có được tấm bản đồ, tự nhiên là rất vui mừng không thể tả. Nhưng bọn họ đâu biết rằng tấm bản đồ này đã biến thành bản án tử hình của họ.
Dừng lại giây lát, gã lại thở dài một tiếng, nói tiếp:
– Trên đời này có rất nhiều người quá ư thông minh, kỳ thật đều là những kẻ hồ đồ cả!
Liễu Hạc Đình không khỏi ngầm thở dài, nghĩ:
“Câu này của y quả là đúng vào nhược điểm của con người.” Bụng nghĩ thế nhưng ngoài miệng chàng lại nói:

– Thiên hạ thường nói: “Hồ đồ là phúc”, chính là ý mà Mai huynh vừa nói.
Mai Tam Tư vỗ tay cười lớn:
– Hồ đồ là phúc, ha ha, câu này quả thật là tuyệt. Thiết nghĩ nếu như ba huynh đệ họ Lý kia không phải quá ư thông minh, như vậy đâu phải rưới thảm họa vào thân.
Nói đến hai chữ “thảm họa”, gã không khỏi ngưng cười im lặng. Một hồi lâu gã mới chậm rãi nói tiếp:
– Ba huynh đệ họ Lý kia vốn không phải cùng chung một mẹ. Lão đại Lý Hội Quân cùng lão nhị Lý Dị Quân vốn rất đố kỵ và căm ghét lão tam Lý Thắng Quân, con của kế mẫu. Nên sau khi lấy được tấm bản đồ, cả hai liền dùng đá đắp kín lối ra cửa hông giết chết lão tam Lý Thắng Quân.
Liễu Hạc Đình hai mày hơi chau lại.
Chỉ nghe Mai Tam Tư lại nói tiếp:
– Lão tam Lý Thắng Quân kia ở trong băng động bị đói mấy ngày không còn một chút sức lực, thậm chí những băng tuyết động lại ở trong hang động đều bị y ăn hết. Lúc ấy tron glòng Lý Thắng Quân tự nhiên vô cùng căm hận hai vị đại ca của mình đến vạn lần. Sự thù hận này đã biến thành sức mạnh ham sống, khiến cho y khỏi bị chết do đói và lạnh.
Liễu Hạc Đình liền xen vào hỏi:
– Sau đó có phải Lý Thắng Quân đã thoát ra được bên ngoài?
Mai Tam Tư gật đầu nhè nhẹ, nói:
– Đó là một năm trời vô cùng lạnh. Trên ngọn Kỳ Liên Sơn đã xảy ra một trận băng sạt lớn chưa từng thấy. Chính trận băng sạt này đã cứu sống Lý Thắng Quân.
Liễu Hạc Đình ngầm thở phào một tiếng.
Mai Tam Tư lại nói tiếp:
– Sau khi thoát ra được bên ngoài, vì bị đói mấy ngày nên y gần như không còn chịu đựng được nữa. May nhờ y là thiếu niên cường tráng cùng ý chí muốn báo thù, nên đã vùng vẫy lăn xuống lưng chừng núi. Tại đây đã có các thợ săn cư ngụ, vì thế y đã được ăn no một trận và ngủ một giấc thật ngon. Sáng ngày thứ hai người thợ săn kia vào rừng đi săn, bảo thê tử ở nhà bày ra rượu thịt tiếp đãi y. Nào ngờ tên tiểu tử này sau khi ăn uống no say bỗng sanh tâm làm bậy. Nhìn thấy thê tử của người thợ săn trẻ đẹp y liền có ý chiếm đoạt. Y đã dùng công phu điểm huyệt để khống chế thê tử của người thợ săn, sau đó ra sức cưỡng hiếp nàng.
Liễu Hạc Đình nãy giờ vẫn đồng tình với Lý Thắng Quân, nhưng nghe đến đây trong lòng chàng không khỏi bừng bừng nổi giận, mắng rằng:
– Nếu biết trước y là hạng người dâm đãng, vong ơn bội nghĩa như vậy, chi bằng tốt nhất nên chết trong băng động.
Mai Tam Tư hai tay đấm mạnh vào nhau, hai mắt đỏ ngầu, răng nghiến nghe ken két, nói tiếp:
– Sau khi cưỡng hiếp xong vợ người ta, tên súc sanh này còn định giết chết cả hai vợ chồng người thợ săn để diệt khẩu. Thế rồi y ở trong nhà chờ đợi người thợ săn quay trở về.
Liễu Hạc Đình trong lòng hơi chột dạ quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy một mỹ nhân mình mặc y phục đỏ từ trong rừng cây uyển chuyển nhẹ nhàng bước ra. Ánh nắng ban mai chiếu lên bộ y phục đỏ của nàng càng tăng thêm vẻ diễm lệ cao sang. Thiếu nữ kia không ai khác hơn chính là Đào Thuần Thuần.
Lúc này nàng chẳng khác gì một đóa hoa mẫu đơn rực rỡ giữa muôn hoa.
Liễu Hạc Đình trong lòng không khỏi mất tự chủ, run lên nhẹ từng cơn. Cho đến bây giờ chàng mới phát hiện ra, y phục có sự thay đổi rất lớn đối với nữ nhân.
Chỉ thấy Đào Thuần Thuần mỉm cười, chậm rãi nói:
– Chỉ sợ không cần đợi đến sau này y mới gặp phải ác báo.
Liễu Hạc Đình ngạc nhiên hỏi:
– Tại sao nàng biết!
Mai Tam Tư cũng lấy làm lạ:
– Đào cô nương làm sao biết được?
Cả hai câu hỏi lời lẽ tuy chẳng giống nhau, nhưng ý nghĩ hoàn toàn không có gì khác.
Đào Thuần Thuần đưa tay ra bẻ một chiếc lá trên cành, khẽ nói:

– Chàng cứ để Mai huynh nói tiếp, sau đó thiếp sẽ nói rõ cho chàng biết.
Câu nói này chỉ đơn độc trả lời cho Liễu Hạc Đình mà thôi.
Ánh mắt nàng cũng đang trìu mến nhìn chàng.
Mai Tam Tư nhìn qua nhìn lại hai cái, đột nhiên cười lớn nói:
– Ta đang nói chuyện với hai người, tại sao hai người lại không nhìn ta?
Liễu Hạc Đình cùng Đào Thuần Thuần nhìn nhau cười, hai má của cả hai liền đỏ bừng lên.
Mai Tam Tư cười ha ha kể tiếp:
– Lý Thắng Quân kia chờ đợi rất lâu, cho đến tận chiều tối mà người thợ săn vẫn chưa trở về. Nóng lòng y bèn giải huyệt cho người thiếu phụ kia. Y lệnh cho người thiếu phụ đi chuẩn bị bữa tối và ngồi trên người y hầu rượu. Người thiếu phụ kia nào dám cãi lời, nhất nhất đều làm theo.
Liễu Hạc Đình và Đào Thuần Thuần đều nghiêm sắc mặt, tập trung lắng nghe.
Mai Tam Tư bỗng nhiên trầm giọng xuống:
– Nào ngờ đúng ngay lúc ấy, người thợ săn kia đột ngột quay trở về. Lý Thắng Quân tuy ngoài mặt chẳng xem người thợ săn kia ra gì. Nhưng vì trong lòng gã tâm tà bất chánh nên không khỏi hoảng hốt giật mình, lập tức xô người thiếu phụ ra. Người thiếu phụ trong lòng vừa đau khổ vừa xấu hổ, liền khóc lớn chạy đến bên người thợ săn.
Liễu Hạc Đình đưa tay ra đánh mạnh vào đầu gối mình, giọng căm phẫn, nói:
– Nếu ta là người thợ săn, cho dù có mất mạng cũng liều mình cùng với tên dâm tặc kia.
Đào Thuần Thuần mỉm cười nhìn chàng một cái.
Mai Tam Tư thở dài nói tiếp:
– Nếu như ta là người thợ săn kia, có lẽ ta đã bước sang cắn cho hắn một cái vào cổ nhưng… Liễu huynh đệ, ngươi có biết người thợ săn kia lúc đó làm như thế nào không?
Liễu Hạc Đình lắc đầu nhè nhẹ, Mai Tam Tư lại nói tiếp:
– Y cũng xô thê tử của mình ra, hơn nữa vẻ giận dữ quát lên: “Kêu ngươi tiếp đãi khách cho chu đáo, ngươi lại khóc như vậy làm gì? Ngươi không mau sang bên ấy hầu rượu khách!” Miệng vừa quát, người thợ săn vừa đưa tay tát thê tử của mình hai tát, rồi “hừ” một tiếng sau đó im lặng.
Liễu Hạc Đình nghe vậy trong lòng không khỏi mắng gã thợ săn thật là hồ đồ mê muội.
Đào Thuần Thuần “hứ” khẽ một tiếng, cười nhạt nói:
– Đại trượng phu mà không thể bảo hộ được thê tử của mình, như thế thà chết quách đi cho rồi!
Liễu Hạc Đình thở dài nói:
– Ta thật sự không hiểu, tại sao có một số người lại coi việc sống chết quan trọng đến như vậy chứ!
Mai Tam Tư chợt nghẹn ngào kêu lên hai tiếng:
– Dung Nhi, Dung Nhi…
Đột nhiên gã đổi giọng nói:
– Lúc đó người thiếu phụ vừa kinh ngạc lại vừa đau khổ phẫn nộ. Thậm chí ngay cả Lý Thắng Quân vốn đang định ra tay giết gã thợ săn cũng phải sững sờ ngạc nhiên. Gã thợ săn ngược lại còn cười ha ha giải thích nguyên nhân trở về trễ, vì gã muốn tìm trong băng tuyết vài con thú rừng để có món thịt tươi cho Lý Thắng Quân uống rượu.
Liễu Hạc Đình thở dài một tiếng, chậm rãi nói:
– Đãi khách như vậy, người thợ săn có thể nói là kẻ hán tử khảng khái, chỉ có điều… chỉ có điều…

Chàng không nói ra những suy nghĩ trong lòng, nhưng giọng nói khinh tiện của chàng đã thay thế cho phần kết thúc.
Chỉ nghe Đào Thuần Thuần và Mai Tam Tư cùng “hứ” một tiếng. Mai Tam Tư nói:
– Gã Lý Thắng Quân kia nếu như còn có chút nhân tính, nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng gã tự phải biết hổ thẹn mới đúng. Nhưng nào ngờ bản tính của gã vốn độc ác, thêm vào đó những ngày sống trong băng động càng khiến cho tâm lý gã mất đi trạng thái bình thường.
Gã đã đem việc cưỡng hiếp thiếu phụ nói lại cho người thợ săn nghe, nhằm muốn làm cho người thợ săn phẫn nộ, để gã dùng cớ đó giết chết người thợ săn!
Hai tay Liễu Hạc Đình nắm chặt lại. Đào Thuần Thuần hai mắt cũng ánh lên những tia nhìn rất khác lạ. Miệng cười nhạt, Đào Thuần Thuần khẽ hỏi:
– Thế người thợ săn kia nói thế nào?
Mai Tam Tư cười nhạt, đáp:
– Gã thợ săn kia chẳng những không chút tức giận, ngược lại còn cười lớn nói: “Nam tử hán đại trượng phu không có thê tử cũng chẳng sao. Kẻ thô lỗ như tiểu nhân có thể được các hạ xem là bằng hữu mới là việc khó.” Nói đoạn gã liền chạy ra sau nhà lấy ra một hủ rượu, rót đầy cho Lý Thắng Quân một chung, cười lớn nói: “Các hạ đừng bận tâm để ý đến những việc ấy, tiểu nhân xin kính các hạ một chung.” Mai Tam Tư dừng lại một hồi, nói tiếp:
– Tên Lý Thắng Quân kia tuy lòng dạ hiểm ác, nhưng gặp phải hạng người như vậy y không sao ra tay được. Gã thợ săn kêu thê tử của mình bước sang hầu rượu cho Lý Thắng Quân. Người thiếu phụ quả nhiên lau nước mắt, miễn cưỡng, gượng cười bước sang…
Đào Thuần Thuần đưa tay lên vuốt nhẹ tóc, chậm rãi nói:
– Thế rồi Lý Thắng Quân uống cạn chung rượu đó chứ gì?
Mai Tam Tư gật đầu nói:
– Đúng vậy! Lý Thắng Quân bèn đưa chung rượu lên uống cạn.
Đào Thuần Thuần cười nhạt một tiếng:
– Y uống cạn chung rượu này xong, e rằng cái chết không còn bao xa!
Mai Tam Tư nhảy xuống khỏi ghế đá, giọng vô cùng ngạc nhiên hỏi nàng:
– Tại sao cô nương biết được? Tại sao việc gì cô nương cũng biết hết vậy?
Đào Thuần Thuần khẽ mỉm cười, nói:
– Ta chẳng những biết việc này mà còn biết gã thợ săn kia vốn là một tên giang dương đại tặc, không có việc ác gì mà không dám làm. Vì bị kẻ thù truy sát, nên hắn mới đến Kỳ Liên Sơn ẩn náu.
Thần sắc Mai Tam Tư càng ngạc nhiên hơn:
– Chẳng lẽ cô nương đã biết toàn bộ câu chuyện này rồi sao? Nhưng… Nhưng những người trong giang hồ biết về quyển Thiên Võ Thần Kinh này tuy nhiều, còn những người biết về câu chuyện này rất ít cơ mà.
Liễu Hạc Đình đưa mắt nhìn về phía Đào Thuần Thuần, ra vẻ thăm dò ngạc nhiên.
Chỉ thấy Đào Thuần Thuần mỉm cười, nói:
– Câu chuyện này ta chưa từng được nghe qua. Vừa rồi nghe các hạ kể, ta đã đoán được điều này.
Đào Thuần Thuần mỉm cười nói tiếp:
– Thử nghĩ ở Kỳ Liên Sơn quanh năm băng giá như vậy làm gì có thú rừng. Cho dù có chồn, cáo đi nữa nhưng với địa hình hiểmt rở như thế, một người thợ săn bình thường có thể săn bắt được sao? Ngược lại, cho dù có là một thợ săn bình thường sống ở đó, sinh hoạt cũng nhất định rất khó khăn, làm thế nào có rượu thịt để đãi khách và càng không thể yên tâm để thê tử mình ở cùng với người lạ một mình. Khi thấy thê tử mình bị người khác làm nhục mà y chẳng hề biến sắc và hành động gì. Thử nghĩ những việc như thế có thể xảy ra được không?
Nàng nói đến đây, Liễu Hạc Đình và Mai Tam Tư đều không ngừng gật đầu đến đấy.
Nói đến đây nàng dừng lại giây lát, rồi lại nói tiếp:
– Dựa vào những điểm khả nghi này, ta có thể biết chắc rằng nhất định là một đại tặc đang lẩn trốn kẻ thù. Đối với họ mà nói, rượu thịt đâu thành vấn đề. Thê tử của y thiết nghĩ nhất định do y dùng thủ đoạn bất chánh mà được và giữa hai người cũng chẳng có tình cảm tốt đẹp gì. Vả lại y cũng là hạng người nham hiểm tà ác, nhìn thấy tình huống này sợ rằng mình không phải là địch thủ của Lý Thắng Quân, nên mới cố tình làm như vậy. Nếu đổi lại là một người bình thường nào khác. Một khi gặp phải tình huống như thế, cho dù có hàng thất phu cực kỳ nhu nhược, cũng không có cách gì nhịn nhục được.
Liễu Hạc Đình ngầm thở dài một tiếng, chỉ cảm thấy trí tuệ của Đào Thuần Thuần quả thật vượt xa hơn những người bình thường. Thế nhưng bề ngoài nàng lại tỏ ra rất là ngây thơ và thật thà giống như không hề biết gì. Chàng nhận thấy rằng Đào Thuần Thuần vốn là người rất giỏi che giấu sự suy nghĩ của mình. Tự nhiên trong một thoáng, chàng cảm thấy hơi sợ nàng. Nhưng từ đáy lòng, chàng vô cùng thương yêu nàng, vì thế chàng không muốn nghĩ tiếp và tự cười châm biếm mình.
“Liễu Hạc Đình ơi Liễu Hạc Đình! Tại sao ngươi lại có những suy nghĩ buồn cười đến như vậy chứ? Chẳng lẽ ngay cả sự thông minh, tài trí của thê tử ngươi, ngươi cũng đố kỵ hay sao?” Mai Tam Tư mở to hai mắt, sắc mặt vừa kinh ngạc vừa tỏ ra khâm phục, đưa tay chỉ Liễu Hạc Đình nói:
– Liễu lão đệ, ngươi do có phúc tu ba đời nên mới cưới được một tân nương như vầy, phán đoán sự việc rõ ràng hơn người chính mắt nhìn thấy. Gã thợ săn kia quả thật là một tên gian dương đại tặc gọi là Song Thủ Hồ Cố Cư. Tên này gian ác xảo quyệt. Nên không cần nói cũng biết Lý Thắng Quân sau khi uống cạn chung rượu, quả nhiên la lên một tiếng, ngã xuống hôn mê ngay tại chỗ.
Liễu Hạc Đình thở dài một tiếng, chậm rãi nói:
– Không ngờ rằng trong giang hồ lại có thứ mê hồn dược lợi hại đến như vậy!
Đào Thuần Thuần mỉm cười không nói gì.

Mai Tam Tư lại nói tiếp:
– Đợi đến khi Lý Thắng Quân tỉnh lại, hắn đã bị người ta trói chặt nằm dưới đất. Gã thợ săn đang nhìn hắn mỉm cười xảo quyệt, trong tay cầm một thanh đao sáng loáng. Gã thợ săn đưa đao lên rạch một đường dài trên vai Lý Thắng Quân. Người thiếu phụ kia lập tức cầm sẵn một chậu nước muối tưới lên trên người hắn. Lý Thắng Quân kêu lên đau đớn chẳng khác gì một con chó dại!
Đào Thuần Thuần mỉm cười hỏi:
– Lúc đó các hạ cũng chính mắt nhìn thấy chứ?
Mai Tam Tư hơi ngạc nhiên, lắc đầu đáp:
– Không có!
Dừng lại dây lát, gã mỉm cười nói:
– Lúc đó ta còn không biết đang ở đâu!
Đào Thuần Thuần mỉm cười nói:
– Ta thấy các hạ biết sự việc còn rõ hơn những người chính mắt nhìn thấy.
Mai Tam Tư lại ngạc nhiên một hồi, mới chợt hiểu. Hóa ra cô ấy muốn phục thù câu nói vừa rồi mình đã nói cô ta. Đột nhiên Liễu Hạc Đình phát hiện một nhược điểm trong tính cách của nàng, đó chính là “có thù ắt báo!” Chỉ thấy Mai Tam Tư cười mấy tiếng, đột nhiên thở dài một tiếng, nói tiếp:
– Một đao còn không nói gì, nhưng sau ba đao Lý Thắng Quân không còn chịu nổi liền hôn mê. Gã thợ săn kia nào chịu buông tha, liền dùng nước lạnh dội cho hắn tỉnh lại. Cho dù Lý Thắng Quân có là mình đồng da sắt, cũng phải lên tiếng cầu xin tha mạng. Gã thợ săn Song Thủ Hồ Cố Cư mỉm cười gian ác nói: “Ngươi cứ yên tâm, ta tuyệt đối không giết ngươi đâu!” Lý Thắng Quân vừa mới yên lòng, Hồ Cư đã nói tiếp: “Đợi sau khi chém ngươi ba trăm sáu mươi đao ta mới giết ngươi. Mỗi ngày ta sẽ chém ngươi mười đao. Vì thế ít nhất ngươi còn sống hơn ba mươi ngày nữa.” Lý Thắng Quân vừa nghe xong câu này liền lạnh cả xương sống. Hắn thấy cảm giác này còn lạnh buốt hơn cả chậu nước lạnh vừa rồi.
Liễu Hạc Đình hai mày hơi chau lại, từ từ nói:
– Tên Lý Thắng Quân kia quả là đáng chết, nhưng Song Thủ Hồ Cố Cư có phần làm quá đáng.
Đảo mắt một lượt, chàng nhìn thấy Đào Thuần Thuần ngược lại đang mỉm cười.
Nàng mỉm cười chậm rãi nói:
– Với tình huống như vầy, chỉ sợ rằng Lý Thắng Quân sẽ đem bí mật của Thiên Võ Thần Kinh cùng bức bản đồ nói ra hết để chuộc tội.
Mai Tam Tư hai tay vỗ mạnh, vọt miệng khen ngợi:
– Lại bị cô nương đoán trúng nữa rồi. Đao thứ tư chưa kịp chém xuống, Lý Thắng Quân quả nhiên đã cất giọng van xin: “Nếu các hạ tha mạng cho ta, ta sẽ kể cho các hạ nghe một bí mật, để các hạ trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ.” Song Thủ Hồ Cố Cư vừa nghe những lời nói đó, lập tức bằng lòng ngay. Lý Thắng Quân liền bắt Cố Cư thề độc là không được giết mình. Song Thủ Hồ Cố Cư liền quỳ tại cửa, đưa tay lên thề rằng: “Sau khi Lý Thắng Quân nói ra bí mật kia, nếu như ta giết hắn, vĩnh viễn sẽ không được đầu thai.” Lý Thắng Quân thấy hắn thề độc như vậy, liền đem bí mật của bức bản đồ nói ra.
Liễu Hạc Đình không khỏi thở dài cho sự tham sống sợ chết của người đời.
Chỉ thấy Mai Tam Tư nhướng mày, lớn tiếng nói:
– Nào ngờ sau khi hắn nói xong bí mật, Song Tủ Hồ Cố Cư liền trói chặt hai tay chân hắn lại, miệng nhét giẻ vào, rồi đem ném ra ngoài chỗ băng tuyết. Xong xuôi, Cố Cư cười nham hiểm nói: “Ta đã nói không giết ngươi thì nhất định không giết ngươi!” Nhưng kỳ thật hắn làm vậy đâu khác gì đã chính tay giết chết Lý Thắng Quân.
Liễu Hạc Đình đưa mắt nhìn Đào Thuần Thuần, cả hai cùng nhìn nhau im lặng. Mai Tam Tư lại nói tiếp:
– Lý Thắng Quân bị bỏ lại trên núi toàn băng tuyết. Chỉ nghe thấy tiếng cười đắc ý của Song Thủ Hồ Cố Cư mỗi lúc một xa dần. Đưa mắt nhìn, bốn bề toàn là băng tuyết trắng xóa, ngay cả một bóng chim cũng không thấy thì làm gì có người. Lý Thắng Quân biết rằng lần này chắc chắn sẽ chết, nên chỉ cầu mong được chết sớm một chút mà thôi. Nhưng với tình hình như vậy, cho dù hắn có muốn mau chết cũng không được.
Liễu Hạc Đình hạ thấp ánh mắt xuống, bụng nghĩ thầm:
“Muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong. Đây quả là việc thê thảm nhất trên đời!” Chỉ nghe Mai Tam Tư thở dài một tiếng, lại nói:
– Lý Thắng Quân đã nằm như thế hết một ngày. Lúc ấy toàn thân hắn như bị đóng cứng, không còn cảm giác gì. Sự sống và cái chết của hắn chỉ còn cách nhau một đường tơ. Nào ngờ đúng ngay lúc ấy, hắn ta đã gặp được cứu tinh, mang hắn xuống núi, cứu sống hắn rồi đưa về nhà. Chỉ có điều hắn liên miên trải qua những ngày đau khổ, lại bị những vết đao chém, nên cho dù có là mình đồng da sắt cũng không thể chịu nổi. Sau khi trở về nhà, Lý Thắng Quân liền bệnh liệt giường không dậy nổi. Còn hai vị ca ca của hắn, nhân dịp hắn không có ở nhà đã sớm theo sự chỉ dẫn của bức bản đồ đi tìm Thiên Võ Thần Kinh rồi.
Mai Tam Tư dừng lại nghĩ giây lát, rồi mới nói tiếp:
– Trên giường bệnh, Lý Thắng Quân nghĩ đến hai vị ca ca của mình không bao lâu nữa sẽ lấy được Thần Kinh, luyện thành võ công thiên hạ đệ nhất. Còn mình không bao lâu nữa sẽ phải chết. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy tức giận không sao chịu được. Nằm trên giường bệnh, hắn ngầm viết mấy mươi bức mật thư, rồi sai những kẻ tâm phúc mang đến tận tay những cao thủ võ lâm mà hắn nhớ được. Nội dung của những bức mật thư là bí mật về tấm bản đồ.
Lúc này mặt trời đã lên cao, ảnh vật dường như cũng rõ hơn, giống như người đời thường nói: “Sau cơn mưa trời lại sáng.” Mai Tam Tư không ngừng nói tiếp:
– Sau khi lệnh cho bọn tâm phúc đi phân phát hết các mật thư, trong lòng Lý Thắng Quân tự cảm thấy sảng khoái và đạt được ý nguyện. Vì thế sau hai ngày, hắn tắt thở lìa trần.
Nói đến đây, Mai Tam Tư không khỏi thở dài một tiếng, dùng chân đá viên sỏi trên đất văng mạnh đi xa. Im lặng hồi lâu, gã lại buông tiếng thở dài từ từ nói:
– Ngoại trừ bảy đại môn phái trong võ lâm là: Thiếu Lâm, Võ Đang, Côn Luân, Điểm Thương, Nga Mi, Hoa Sơn, Trường Bạch, còn lại cũng đều là những tuyệt đỉnh cao thủ đương thời cả. Những môn phái và cao thủ này sau khi nhận được mật thư đều không khỏi tỏ ra bán tin bán nghi. Thế nhưng những người luyện võ chỉ cần nghe trong giang hồ xuất hiện những bí cấp như vậy, cho dù bán tín bán nghi họ vẫn muốn thử.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.