Thái Hoàn Khúc

Chương 22: Sống Khổ Hơn Chết


Bạn đang đọc Thái Hoàn Khúc – Chương 22: Sống Khổ Hơn Chết

Liễu Hạc Đình nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi cười thầm trong bụng. Đột nhiên chàng nhìn thấy có ánh mắt đang nhìn chăm chăm vào mình. Thì ra đó là ánh mắt của đứa bé đã bị điểm huyệt ngồi trên ghế bên cạnh chàng. Sắc mặt đứa bé vô cùng kinh hãi, nhưng hai mắt không hề chớp hay chuyển động.
Liễu Hạc Đình trong bụng nghĩ thầm:
“Tất cả những thủ pháp điểm huyệt trên đời này đa phần đều là chế ngự mạch máu, làm cho người ta không cử động được, miệng không thể nói được. Nhưng đứa bé gái này ngược lại ngay cả hai mắt cũng bị chế ngự. Thủ pháp độc môn điểm huyệt này ngoài phái Côn Luân ra, các bang phái khác gần như không thể làm được…?” Rồi chàng lại nghĩ:
“Nhưng phái Côn Luân xưa nay môn quy rất nghiêm ngặt, tuyệt đối không có những môn đệ hư hỏng. Đám người Ô Y Thần Ma này không hiểu bằng cách nào có thể làm môn hạ của phái Côn Luân?” Nghĩ đến đây, trong lòng Liễu Hạc Đình cảm thấy rất lấy làm lạ, liền đưa mắt nhìn đứa bé thật kỹ. Tuy tính tình chàng phóng khoáng, nhưng hành sự lại rất quy củ. Đứa bé gái này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng chàng cũng không đưa tay ra giải huyệt. Đào Thuần Thuần lúc này đang đứng tựa ngoài cửa, nàng liền vội bước vào trong đến trước đứa bé gái. Đào Thuần Thuần giải hueyẹt cho đứa bé gái tổng cộng bảy chỗ trước ngực, sau lưng, trên và dưới. Liễu Hạc Đình trong lòng vừa cảm kích lại vừa tự hào. Bởi vì những chuyện chàng suy nghĩ trong lòng, không cần chàng phải nói ra, nàng cũng làm thay cho chàng.
Đứa bé gái rên khẽ một tiếng, rồi chợt tỉnh lại. Mặt vừa nhìn quanh, đứa bé chợt “oa” lên một tiếng, sau đó khóc lớn, chạy đến ngã vào lòng Tam Tư.
Tam Tư đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc đứa bé, giọng ôn tồn bảo:
– Nguyên Nhi, đừng sợ, đại ca ở đây!
Tướng mạo Tam Tư tuy đáng sợ, nhưng lúc này cử chỉ cùng lời nói của gã vô cùng nhẹ nhàng và ôn tồn. Đứa bé gái ngẩng đầu lên, khóc thút thít hỏi:
– Đại ca… tỉ tỉ của muội… đã trở về chưa?
Tam Tư sững người ra, đột nhiên gượng cười nói:
– Dung tỉ tỉ đã đến chỗ cô cô của muội rồi, ít nhất vài ba tháng nữa mới trở về.
Ngoài miệng gã tuy cười, nhưng trong lòng tan nát. Vì sợ đứa bé thương tâm nên gã đành phải nói dối như thế. Đây quả thật là việc khó nói, khó làm đối với gã.
Chỉ Thấy Đào Thuần Thuần đã giải huyệt đạo cho một tiểu nữ khác. Liễu Hạc Đình hai mày hơi chau lại, vẻ ngạc nhiên hỏi:
– Thuần Thuần, nàng dùng thủ pháp Song Phụng Thư và Long Đài Đầu để giải huyệt cho cô nương kia. Chẳng lẽ nào cô nương kia bị điểm huyệt bằng thủ pháp độc môn của phái Nga Mi?
Đào Thuần Thuần quay đầu lại nói:
– Kiến thức của chàng cũng thật là uyên bác!
Liễu Hạc Đình cảm thấy trong lòng rất ngạc nhiên:
– Đệ tử của phái Nga Mi tại sao cũng làm Ô Y Thần Ma?
Bước đến bên một a hoàn mặc thanh y, chàng cúi xuống quan sát kỹ, hai mày càng chau lại nhiều hơn:
– Thuần Thuần, nàng mau đến đây xem thử, cô nương này có phải bị điểm huyệt bằng thủ pháp của phái Không Động không?
Đào Thuần Thuần bước đến, đưa tay lên điểm vào Nhân Trung, Ngọc Chẩm cùng hai bên Thái Dương của thanh y a hoàn, đợi đến khi thanh y a hoàn hồi tỉnh, nàng mới thấp giọng nói:
– Không sai, chính là thủ pháp của phái Không Động.
Liễu Hạc Đình không khỏi bàng hoàng ngạc nhiên, liền vội bước nhanh đến trước mặt những tên gia đinh giải huyệt cho bọn chúng. Chỉ thấy một số tên gia đinh bị điểm huyệt bằng thủ pháp thông thường hay gặp, còn một số lại bị điểm huyệt bằng cách điểm huyệt độc môn của các bang phái.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Biên Ngạo Thiên đang cố giải huyệt cho lão bà phục sức hoa lệ. Lão bà kia miệng không ngớt rên rỉ, nhưng huyệt đạo vẫn chưa được giải hết. Nên biết rằng giải huyệt bao giờ cũng khó hơn điểm huyệt. Để có thể giải huyệt được thủ pháp điểm huyệt độc môn của các bang phái, lại càng vô cùng khó hơn. Năm xưa, Bạn Liễu Tiên Sinh đã đi chu du khắp thiên hạ, nên võ công của các bang phái trong võ lâm ít nhiều lão cũng biết. Bởi thế cho nên lúc này Liễu Hạc Đình mới có thể nhận ra được lai lịch của các thủ pháp kia và không mất nhiều thời gian để hoá giải.
Cho dù là vậy, nhưng phải một thời gian trải qua mấy tuần trà, Đào Thuần Thuần cùng Liễu Hạc Đình mới giải huyệt hết cho mấy mươi người. Cả hai vừa mới thở phào ra một tiếng, đột nhiên nghe thấy Biên Ngạo Thiên cất giọng kêu lớn:
– Vân Nương, nàng sao rồi?
Liễu Hạc Đình và Đào Thuần Thuần không hẹn mà cũng lướt nhanh đến bên cạnh lão.
Cả hai chỉ thấy lão bà phục sức hoa lệ, huyệt đạo chẳng những chưa được giải, hơn nữa lúc này hai mắt còn nhắm chặt.
Liễu Hạc Đình vô cùng ngạc nhiên, nói:
– Thuần Thuần…
Đào Thuần Thuần gật đầu ra chiều hiểu ý. Nàng bước lên trước cầm lấy ngón tay trỏ và ngón giữa bàn tay trái của lão bà đưa lên quan sát một hồi, sau…
(thiếu một đoạn trang 87 tới 90) Dừng lại giây lát, Liễu Hạc Đình nói tiếp:

– Phương thuốc này gọi là Đoạt Mệnh Đơn rất thường thấy trong võ lâm. Chắc có lẽ lão tiền bối cũng đã biết qua rồi chứ!
Biên Ngạo Thiên ngơ ngác một hồi, lẩm bẩm nói:
– Thường thấy trong võ lâm? Tại sao lão phu lại không biết kìa.
Liễu Hạc Đình trầm ngâm giây lát, từ từ nói:
– Tinh chết Địa Biến năm tiền, Đồng tự nhiên hai tiền, Nhũ hương một tiền, Mộc dược một tiền năm phân, tất cả đem tẩm dầu ăn. Huyết Kiệu hai tiền năm phân, Cổ Tiền một tiền năm phân. Tất cả đem sào với dấm. Hồng Hoa hai tiền, Qui Vĩ hai tiền, Bi căn hai tiền. Tất cả mọi thứ đem nghiền nhỏ, nấu với rượu uống.
Đào Thuần Thuần khẽ mỉm cười nói:
– Chàng nói như vậy ai mà nhớ cho kịp!
Liễu Hạc Đình cũng mỉm cười nói:
– Nếu như có giấy bút…
Chàng chưa kịp dứt lời, Tam Tư đã cất giọng đọc:
– Tinh chết Địa Biệt năm tiền, Đồng tự nhiên hai tiền…
Gã đọc một hơi không thiếu một chữ nào trong phương thuốc Đoạt Mệnh Đơn.
Liễu Hạc Đình vô cùng ngạc nhiên, chàng không thể nào ngờ rằng một gã hán tử thô lổ như Tam Tư lại có một trí nhớ kinh người như vậy. Chàng không khỏi buột miệng thốt lên khen ngợi:
– Trí nhớ của huynh đài quả là hơn người.
Tam Tư nhướng mày nói:
– Việc này đâu có gì.
Tuy miệng nói thế, nhưng trong gã cảm thấy rất đắc ý. Nên biết rằng phàm những người tuyệt đỉnh thông minh, trong lòng tạp niệm cũng nhiều nhất. Còn những người trực tâm trực tính, nếu như họ chuyên tâm ghi nhớ một việc nào đó, thông thường sẽ siêu việt hơn những người bình thường. Đạo lý này tuy không phải hoàn toàn đúng, nhưng xem ra cũng không mấy sai.
Biên Ngạo Thiên trong lòng lúc này đã cảm thấy nhẹ nhàng, nhưng miệng vẫn không khỏi thở dài:
– Liễu lão đệ, lão phu lão… Ai! Lão phu lại mang đại ân của ngươi rồi!
Liễu Hạc Đình mỉm cười nói:
– Việc này đâu có gì!
Tam Tư cười ha ha nói:
– Tuy y nói như vậy, nhưng trong lòng rất là đắc ý.
Biên Ngạo Thiên khẽ quát:
– Ngươi đừng có hồ đồ, làm sao ngươi biết được?
Tam Tư ngơ ngác người một hồi, lắp bắp nói:
– Vừa rồi, đệ tử nói câu này trong lòng lúc ấy rất đắc ý. Vì thế đệ tử nghĩ rằng lão đệ đây cũng giống như vậy thôi.
Liễu Hạc Đình phá lên cười lớn.
Đào Thuần Thuần cười nói:
– Suy bụng ta ra bụng người. Vị huynh đài này quả là giỏi hiểu ý người…
Chợt thấy ánh mắt Liễu Hạc Đình có vẻ trách móc, nàng lập tức im ngay.

Tam Tư cất giọng hỏi:
– Cô nương vừa rồi xem tướng cho tại hạ, phải chăng chính xác như vậy không?
Đào Thuần Thuần đưa mắt nhìn Liễu Hạc Đình một cái. Chỉ nghe Tam Tư cất giọng nói tiếp:
– Lâu nay tại hạ vẫn thường lo lắng, chỉ sợ rằng người thông minh thường không trường thọ.
Gã chưa kịp dứt lời, Đào Thuần Thuần đã phi cười. Những cảm giác âm u đáng sợ vừa rồi, lúc này đã được thay thế bằng những tiếng cười. Duy chỉ có đứa bé gái vẫn nhìn bọn họ với ánh mắt ngạc nhiên. Đứa bé không hiểu bọn họ cười gì và trong lòng cũng không thể tưởng tượng ra được điều họ cười.
Cô bé chỉ biết rằng đêm qua tỉ tỉ của mình cùng đi với mọi người, nói là đi bắt cường đạo nhưng cho đến giờ vẫn chưa trở về. Mai đại ca tuy nói rằng tỉ tỉ đã đến nhà cô cô, nhưng có vẻ không thật lắm. Cô bé tự ngầm hỏi chính mình:
“Những lời Mai đại ca nói với mình xưa nay không bao giờ giả cả. Tại sao lần này mình không mấy tin Mai đại ca chứ?” Cô bé muốn tìm Mai tam ca hỏi thử, nhưng Mai tam ca, Mai tứ ca đều không có mặt ở đây. Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cô bé rón rén bước đến bên Biên Ngạo Thiên, đưa tay kéo áo lão hỏi:
– Đại bá, đại tỉ của con đi đâu rồi, người có biết hay không?
Biên Ngạo Thiên sửng sốt hồi lâu, trong lòng đột nhiên thấy đau đớn, rồi gượng cười khẽ nói:
– Đại tỉ của con sẽ lập tức trở về ngay, đại tỉ đến… đến… Thái An mua dưa cho con rồi!
Hai mắt cô bé tròn xoe:
– Mai đại ca nói đại tỉ đến chỗ đại cô cô. Đại bá lại nói đại tỉ đến…
Chưa nói dứt câu, cô bé òa lên khóc nói:
– Con không cần ăn dưa, con chỉ cần tỉ tỉ thôi.
Nói rồi, cô bé xoay người bỏ chạy ra bên ngoài.
Biên Ngạo Thiên, Liễu Hạc Đình, Đào Thuần Thuần cùng Mai Tam Tư đứng nhìn theo chiếc bóng cô bé khuất dạng, mà trong lòng không cười được nữa.
Biên Ngạo Thiên im lặng hồi lâu, rồi cất giọng nói:
– Tam Tư, ngươi đi xem thử coi Nguyên Nhi có sao không?
Mai Tam Tư đứng yên bất động, mặt đờ đẫn như không hề nghe thấy lão ta nói gì.
Đào Thuần Thuần khẽ nói vào tai Liễu Hạc Đình:
– Tỉ tỉ của cô bé kia có phải là tiểu nữ bị sát hại bên trong ngôi miếu hoang không?
Liễu Hạc Đình gật đầu nhỏ nhẹ:
– Hình như là vậy!
Đào Thuần Thuần khẽ thở dài:
– Cô bé thật là tội nghiệp… Cho đến bây giờ đột nhiên thiếp chợt phát hiện ra rằng, người sống có khi còn đáng thương hơn cả người chết.
Liễu Hạc Đình lại gật đầu nhè nhẹ, trong lòng chàng lẩm nhẩm lại câu nói:
– “Người sống có khi còn đáng thương hơn cả người chết!” Nhìn vẻ đau khổ trong mắt Mai Tam Tư, chàng ít nhiều biết được câu này có phần không sai.
Chàng biết rằng Mai Tam Tư cùng tiểu nữ đã chết kia nhất định là một đôi tình lữ.
Đồng thời chàng cũng hiểu được nỗi đau khổ trong lòng gã lúc này. Tuy rằng chàng chưa nếm thử qua mùi ly biệt, nhưng tình cảm càng nồng thắm bao nhiêu, sự biệt ly cũng càng đau khổ bấy nhiêu.
Chàng cúi đầu xuống, lòng tự hỏi:

“Nếu như Thuần Thuần chết, ta…” Tự nhiên một dòng máu nóng dâng lên trong người chàng. Bất giác chàng quay đầu lại nhìn Đào Thuần Thuần, mà trong lòng không muốn rời xa nàng một giây.
Biên Ngạo Thiên từ từ thối lui ra sau ba bước, ngồi “bịch” xuống ghế, thở dài một tiếng, lẩm nhẩm:
– Dung Nhi! Quả là khổ… Ai! Hồng nhan bạc mệnh, đúng là hồng nhan bạc mệnh.
Đột nhiên lão đưa mắt nhìn Đào Thuần Thuần một cái, chỉ nghe Mai Tam Tư bỗng nhiên kêu lớn lên:
– Dung Nhi! Dung Nhi!
Mai Tam Tư bất ngờ xoay vọt nhanh ra bên ngoài như một cơn lốc. Những tiếng kêu thống thiết liên tiếp truyền từ bên ngoài vào trong phòng, mỗi lúc một xa dần.
Biên Ngạo Thiên cúi ánh mắt xuống, tay trái lão đồng thời nắm chặt, liên tục thở dài:
– Tam Tư cũng thật đáng thương, Dung Nhi vừa mới chấp thuận đồng ý, không ngờ lại…
Ai! Nếu lão phu biết trước như thế thì đã làm lễ thành hôn cho chúng rồi. Như thế khiến cho Tam Tư không cảm thấy hối tiếc cả đời. Ai!… Ý trời như vậy, lão phu… lão phu…
Lão ta chợt ngước mắt lên nhìn chăm chăm Liễu Hạc Đình cùng Đào Thuần Thuần, tự nhiên trong mắt ánh lên một tia sáng.
* * * Một trận bụi mịt mù nổi lên. Từ xa, ba con tuấn mã xếp thành hàng ngang dang lướt đến. Những kỵ sĩ trên ngựa tay đều cầm roi, trông dáng vẻ oai phong lẫm liệt, giống như những danh tướng vừa thắng trận trở về.
Người kỵ sĩ đi giữa là một chàng thiếu niên, mình mặc y phục toàn màu trắng. Chàng thiếu niên mặt mày rạng rỡ, quay sang bên cất cao giọng nói:
– Đại ca, tuy huynh gắng trở về nhà thăm thê tử, nhưng đệ thiết nghĩ cũng nên ghé lại thành Lâm Nghi thăm Biên lão gia một chuyến.
Gã đại hán mặc y phục màu vàng ở bên trái mỉm cười, nói:
– Điều này đương nhiên rồi. Không ngờ lần này huynh đệ chúng ta ra đi thời gian không đến nửa tháng, trong giang hồ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Điều kỳ quái nhất chính là “gian nhà bí mật trong khu rừng” không hề có một bóng người nào cả. Nếu như không phải chính miệng Vương tam đệ ở Chư Thành nói ra, chắc có lẽ ta khó lòng mà tin!
Bạch y thiếu niên cười lớn nói:
– Sự việc này đã qua nhưng không biết Nhập Vân Long Kim Tứ gia thế nào rồi. Nếu biết trước trong “gian nhà bí mật” kia không có người và Thạch Quan Âm đã bỏ đi, huynh đệ chúng ta tốt nhất là nên đi cùng với Kim Tứ gia. Biết đâu như vậy bốn chữ Kinh Sở Tam Tiên càng nổi danh thêm trong giang hồ.
Chàng thiếu niên này chính là Ngân Tiên Bạch Chấn.
Gã đại hán mặc y phục vàng có tên là Kim Tiên Đồ Lương liền cười lớn nói:
– Mọi chuyện trên đời này con người không thể nào đoán trước được. Ta vốn tưởng rằng Tây Hạ Tam Tiên rất khó đấu, nào ngờ cũng chỉ là vậy. Nhị đệ, không phải đại ca nịnh đệ.
Võ công của đệ gần đây tiến bộ rất nhiều. Chiêu thức Thiên Phong Cuồng Tiêu của đệ uy mãnh và tuyệt diệu vô cùng. Cho dù là sư phụ năm xưa cũng không thi triển chiêu thức này bằng đệ. Nếu cứ như vậy, e rằng đại ca cũng không đuổi theo kịp đệ.
Ngân Tiên Bạch Chấn giơ roi vút một cái, cười lớn không nói gì.
Kim Tiên Đồ Lương lại nói:
– Biên Ngạo Thiên xưa nay lúc nào cũng nhìn cao hơn đầu. Nhưng không hiểu tại sao lần này lại đứng ra chủ hôn cho một đôi nam nữ không hề có chút tiếng tăm? Đây quả là chuyện ta không bao giờ ngờ tới.
Ngân Tiên Bạch Chấn nhướng mày nói:
– Đôi nam nữ kia võ công cũng không đến nỗi tệ… Tam đệ, ngươi còn nhớ chàng thiếu niên kia tên gì không?
Cuồng Tiên Phí Chân là người thứ ba trong Kinh Sở Tam Tiên. Người này mặt vàng như nghệ, không nói không cười, ngồi ngay thẳng trên lưng ngựa. Hai mày y dường như chau lại, đáp gọn:
– Liễu Hạc Đình!
Ngân Tiên Bạch Chấn cười lớn nói:
– Liễu Hạc Đình, ba chữ này tuy hôm nay không ai biết đến, nhưng ngày mai không chừng sẽ chấn động khắp giang hồ. Đại ca, đệ nói vậy đúng không?
Kim Tiên Đồ Lương mỉm cười nói:
– Người trong thiên hạ giống như những ngọn sóng sông Trường Giang, cứ sóng sau đè sóng trước. Nhưng theo như ta thấy, trong hàng cao thủ thiếu niên, nếu muốn tìm những người giống như nhị đệ và tam đệ đây, e rằng không phải dễ.
Nói đoạn y cất tiếng cười lớn.
Cuồng Tiên Phí Chân đột nhiên tiếp lời với giọng lạnh lùng:
– Chỉ sợ không phải là vậy!
Đồ Lương nghe nói vậy không khỏi vô cùng ngạc nhiên. Bạch Chấn ngược lại cười ha ha nói:

– Tam đệ, đệ không nên đề cao kẻ khác mà tự hạ thấp mình. Huynh đệ chúng ta không phải đã ngang dọc khắp giang hồ, nhưng chẳng mấy khi gặp được đối thủ đó sao?
Phí Chân lạnh lùng nói:
– Chúng ta chưa gặp được đối thủ, bởi vì những người chúng ta gặp không phải là cao thủ mà thôi.
Đồ Lương cùng Bạch Chấn đều ngưng cười đưa mắt nhìn nhau, như rất ngạc nhiên với câu nói này.
Phí Chân lại nói:
– Đừng nói là ai khác, nếu như chúng ta gặp phải bạch y nhân mà Vương lão tam đã kể, e rằng chúng ta đối phó cũng không lại.
Ngân Tiên Bạch Chấn nhướng mày nói:
– Hôm đó ở Nghinh Phong Lầu ta uống quá nhiều nên đã hơi say, cho nên những lời về sau của Vương lão tam ta nghe được không rõ. Người bạch y đeo mặt nạ kia thật là như thế nào. Tam đệ vui lòng kể lại cho ta nghe thử.
Cuồng Tiên Phí Chân nói:
– Huynh hãy nhờ đại ca nói cho nghe!
Kim Tiên Đồ Lương chậm rãi nói:
– Liệt Mã Kim Thương Đổng nhị gia và Khoái Thương Trương Thất của Song Thương Tiêu Cục ở Tề Nam phủ, áp tải một chuyến hàng từ Tề Nam phủ đến Trấn Giang. Chuyến hàng này cả hai huynh đệ Tề Nam Song Thương đều cùng áp tải. Không hỏi cũng biết đây là chuyến hàng vô cùng quý giá. Nhưng không ngờ khi vừa đến Túc Thiên lại xảy ra chuyện.
Ngân Tiên Bạch Chấn chau mày nói:
– Khoái Thương Trương Thất có thể không nói tới, nhưng Liệt Mã Kim Thương Đổng Chánh Nhân xưa nay hành sự rất cẩn thận, hơn nữa sông Trường Giang đã đi qua lại cả mấy chục lần. Chẳng lẽ nào lại để xảy ra chuyện như vậy sao?
Kim Tiên Đồ Lương chậm rãi nói:
– Không những xảy ra chuyện, mà còn nghiêm trọng nữa là khác. Đệ còn nhớ khách sạn Quảng Nhơn ở Túc Thiên mà lần trước đến hay không?
Bạch Chấn trầm ngâm giây lát, rồi hỏi:
– Là khách sạn có gã chưởng quày nói giọng hơi bị ngọng phải không?
Đồ Lương đáp:
– Đúng vậy!
Bạch Chấn ngạc nhiên nói:
– Khách sạn ấy xem ra rất đàng hoàng, chẳng lẽ lại có những chuyện như vậy sao?
Kim Tiên Đồ Lương hơi mỉm cười nói:
– Trương Thất, Đổng nhị gia đều là những nhân vật rất tinh tường. Nếu như khách sạn kia không an toàn chắc gì bọn họ đã chịu nghỉ lại ở đấy. Hơn nữa Liệt Mã Kim Thương Đổng Chánh Nhân rất cẩn thận và có quy củ. Trong khi trên đường áp tải y không bao giờ uống rượu và không bao giờ chạm tay vào hàng hóa. Vì vậy tuyệt đối không có khả năng xảy ra chuyện. Nào ngờ đến nửa đêm…
Nói đến đây bỗng nhiên gã dừng lại, Bạch Chấn sốt ruột liền hỏi:
– Đến nửa đêm rồi sao?
Kim Tiên Đồ Lương nói tiếp:
– Đến nửa đêm, khi Đổng Chánh Nhân tỉnh dậy chợt phát hiện bản thân cùng bọn tùy tùng cả thảy mười bảy người, đều bị trói chặt tống vào trong phòng. Bốn gã đại hán che mặt đang mở rương ra tìm kiếm báu vật. Chắc có lẽ do vì khẩn trương và Đổng Chánh Nhân cất giấu nghiêm ngặt, nên bốn gã đại hán vẫn chưa tìm thấy.
Ngân Tiên Bạch Chấn cười hì hì nói:
– Không ngờ Liệt Mã Kim Thương bị người trói lại mà cũng không hay biết. Đây quả là chuyện kỳ lạ.
Cuồng Tiên Phí Chân lạnh lùng nói:
– Người quanh năm bắt chim, sớm muộn cũng có ngày bị chim mổ mắt. Đây là chuyện rất thường tình, có gì đâu là lạ!
Kim Tiên Đồ Lương giả vờ như không nghe thấy, cất giọng nói tiếp:
– Trong đó có một gã hán tử nhìn thấy Đổng Chánh Nhân tỉnh dậy, liền vội quát hỏi.
Nhưng đời nào Đổng Chánh Nhân chịu nói ra. Gã đại hán liền hù dọa tiếp vài câu, sau đó đưa tay lên tát thẳng vào mặt Đổng Chánh Nhân. Liệt Mã Kim Thương cả đời xưng hùng, không ngờ bây giờ lại bị người ta tát vào mặt. Cho dù y không bị đánh chết đi nữa, nhưng từ đây về sau làm sao còn có thể làm người. Thở dài một tiếng, Đổng Chánh Nhân chỉ còn biết nhắm mắt chờ chết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.