Thái Hoàn Khúc

Chương 15: Bạch Y Nhân


Bạn đang đọc Thái Hoàn Khúc – Chương 15: Bạch Y Nhân

Tự nhiên Liễu Hạc Đình cảm thấy có một cảm giác không sao tả được. Chàng tự mỉm cười khẽ nói:
– Tại hạ thật sự không ngờ…
Liễu Hạc Đình chưa kịp dứt lời, đột nhiên có một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ phía bên dưới sơn cốc. Tiếng kêu thảm thiết kia vang lên như xé toạc cả bầu trời xanh.
Tiếng kêu thảm thiết kia chưa kịp dứt, lại có một tiếng kêu khác tiếp theo.
Trong nửa ngày nay, Liễu Hạc Đình đã nghe thấy những tiếng như thế này không biết đã bao nhiêu lần. Thế nhưng hai tiếng kêu vừa rồi có phần thảm thiết hơn nhiều so với những tiếng kêu khác chàng nghe được. Hiện tại trong lòng chàng đang rất vui sướng, thế nhưng sau khi nghe thấy hai tiếng kêu thương tâm kia, tất cả niềm vui sướng trong người chàng hoàn toàn tan biến hết.
Đào Thuần Thuần hơi chau mày kéo nhẹ vạt áo Liễu Hạc Đình, sau đó nàng lướt nhanh về phía phát ra tiếng kêu. Toàn thân nàng nhẹ nhàng lướt đi như một cánh chim đến bên những mỏm đá hiểm trở. Sau cài cú nhảy, Đào Thuần Thuần đã ẩn mình nấp sau một tảng đá lớn và đưa mắt nhìn xuống bên dưới.
Liễu Hạc Đình cũng lập tức theo sát phía sau Đào Thuần Thuần. Khi gần đến nơi, chàng chỉ thấy Đào Thuần Thuần vẫy tay ra hiệu, đồng thời sắc mặt tỏ vẻ thật kinh khủng.
Liễu Hạc Đình bỗng nhiên cảm thấy hồi hộp. Sau khi ẩn mình sau tảng đá, chàng cũng chồm người ra nhìn xuống bên dưới, lập tức hai mày chàng liền chau lại.
Hóa ra bên dưới những vách núi hiểm trở này chính là sơn cốc vừa rồi.
Nhưng bên dưới sơn cốc tình thế lúc này đã hoàn toàn thay đổi. Tất cả những gã cung thủ phía trên đỉnh những vách núi vừa rồi hiện giờ đều tập trụng tất cả bên dưới sơn cốc.
Hoa Khê Tứ Như cùng bọn thủ hạ của y lúc này đều đã đi đâu mất. Có lẽ bọn họ không quan tâm đến những việc xảy ra lúc này, nên đã sớm tự rút lui. Phía trước miệng hang động vẫn còn chất đầy củi khô, nhưng ngọn lửa đã yếu dần. Hơn trăm tên hán tử áo đen đều ngồi xếp bằng một bên phía trước hang động, trông giống như bàng quang trước mọi chuyện.
Ở giữa khoảng đất bên dưới sơn cốc, mà vừa rồi bọn cung thủ từ trên bắn xuống, lúc này người hàng hàng lớp lớp.
Lớp ngoài cùng chính là môn hạ của U Linh bang. Tất cả bọn chúng đều mặc y phục màu xanh nhạt. Có tên tay tuy vẫn còn cầm cung, nhưng đa số đều đã rút dao ra cầm tay và cũng có tên đã bỏ mạng nằm trên đất.
Lớp bên trong chính là mười sáu thiếu nữ áo xanh thuộc hạ của Đông cung thái tử Hạng Hoàng cùng hai vị tướng quân Thắng Khuê Anh và Úy Trì Văn. Cả hai gã trên tay đều có cầm binh khí. Còn mười sáu thiếu nữ kia, mỗi người đều có trong tay một cây roi dài. Tất cả bọn họ đều đứng đối mặt với bọn U Linh bang, tóc tai rũ rượi, mồ hôi nhễ nhại trông giống như vừa trải qua một trận ác đấu.
Linh Thi Cốc Quỷ vẫn đứng lặng im như tượng gỗ, nhưng ánh mắt y ngược lại, sắc lạnh đến đáng sợ. Cùng đứng với bọn y còn có một gã hán tử áo xanh, thân hình gầyốm hai tay cầm hai móc câu. Cách phía trước hai gã không xa có hai tử thi mình mặc y phục màu xanh nhạt, cả hai tử thi đều nằm ngửa mặt lên trời, toàn thân không một vết thương ngoài vết kiếm vẫn còn chưa khô máu ở trên trán.
Liễu Hạc Đình từ trên cao nhìn xuống tuy không thấy rõ sắc mặt của họ. Nhưng với hai tiếng kêu thảm thiết vừa rồi cũng đủ để chàng tưởng tượng ra nỗi kinh hoàng trước cái chết của họ. Tự nhiên trong lòng Liễu Hạc Đình cảm thấy ớn lạnh. Đảo mắt một vòng, ánh mắt chàng từ từ đổi hướng về phía bạch y nhân đang đứng đối diện với Linh Thi Cốc Quỷ.
Chỉ thấy người kia tay cầm trường kiếm, toàn thân mặc y phục trắng như tuyết. Hai bên vai phải và trái của người kia đều có hai vết máu đỏ.
Tuy mới chỉ nhìn sơ, nhưng Liễu Hạc Đình đã cảm thấy thần thái của người này dường như lạnh lùng khó tả. Cái lạnh lùng của người này hoàn toàn không giống với Linh Thi Cốc Quỷ, mà có phần uy lực hơn nhiều.
Tất cả mọi người đang có mặt ở bên dưới sơn cốc, lúc này đều lặng yên như tượng gỗ.
Không một ai dám cất giọng nói nửa lời, càng không có ai dám có hành động gì.
Đột nhiên…
Bạch y nhân từ từ tiến về phía trước một bước.
Hai vai của bạch y nhân vẫn không hề nhúc nhích, và mũi kiếm trong tay vẫn hướng xuống đất.
Linh Thi Cốc Quỷ cùng người mặc áo xanh lập tức mất tự chủ thối lui về phía sau một bước.
Bạch y nhân cười nhạt một tiếng, từ từ quay người lại, từ từ bước về phía trước. Mũi kiếm trong tay bạch y nhân vạch xuống đất phát ra những tiếng kêu “keng keng”. Hai tay Linh Thi Cốc Quỷ từ từ nắm chặt lại phát ra những tiếng kêu “rắc rắc”. Hai mắt y bắn ra những tia nhìn sắc lạnh về phía bạch y nhân, đồng thời cũng bước theo sau như muốn bổ nhào về phía sau bạch y nhân. Bất ngờ bạch y nhân quay người lại, Linh Thi Cốc Quỷ lập tức liền thối lui ra sau liên tiếp mấy bước.
Liễu Hạc Đình không khỏi vô cùng sửng sốt. Chàng không hiểu bạch y nhân kia là nhân vật như thế nào, mà có thể khiến cho Linh Thi Cốc Quỷ khiếp sợ đến như vậy. Đột nhiên Linh Thi Cốc Quỷ quát lớn một tiếng:
– Bắn!
Lập tức những tên cung thủ ở vòng ngoài liền buông tên. Chỉ thấy hàng mấy chục mũi tên bay nhanh đi như những tia chớp. Những thiếu nữ áo xanh cũng lập tức đưa roi lên múa, tạo thành một bức tường vô hình hộ thân.
Chỉ nghe những tiếng “keng keng” vang lên, tất cả những mũi tên bắn tới đều rơi ngay xuống đất. Trong khi đó có một số gã hán tử tay cầm đao cũng nhất tề xông lên. Những cây roi trong tay các thiếu nữ lại vung lên. Những ngọn roi uống lượn như những con rắn bạc phóng thẳng về phía đối phương. Lại có thêm mấy tiếng kêu thảm thiết nữa vang lên.
Trong những tiếng kêu thảm thiết, đột nhiên nghe thấy tiếng quát của gã hán tử áo xanh đứng bên cạnh Linh Thi Cốc Quỷ:
– Xông lên!
Hai chiếc móc câu trong tay y lập tức vung lên, đồng thời người bổ nhào về phía bạch y nhân. Chiêu thức y sử dụng tưởng chừng như đơn giản, nhưng thật ra vô cùng phức tạp và hiểm hóc.

Bạch y nhân hai tay hơi đưa lên, nhưng mũi kiếm vẫn hướng xuống đất. Những loạn tiễn, loạn đao tấn công đến, bạch y nhân vẫn đứng yên không hề nhúc nhích thậm chí còn không thèm để mắt đến. Lúc này gã hán tử áo xanh đang dùng binh khí móc câu tấn công tới. Bạch y nhân không hề né tránh cũng như có một cử động nào.
Chỉ thấy hai chiếc móc câu đã gần đâm trúng người bạch y nhân, đột nhiên…
Một tiếng quát lớn, ánh kiếm lóe lên, một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Gã hán tử áo xanh lập tức thối lui liên tiếp ba bước, hai tay buông xuôi, hai chiếc móc câu trong tay gã từ tù rơi xuống đất và toàn thân gã cũng lảo đảo rồi ngã lăn ra đất. Toàn thân gã hán tử không hề có một vết thương, chỉ có một dấu kiếm chạy từ trên trán xuống và máu tươi đang bắn ra như suối. Bạch y nhân hai tay buông xuống, mũi kiếm vẫn hướng xuống đất và vẫn đứng yên không hề nhúc nhích. Trên nền áo trắng của bạch y nhân lúc này đã có thêm một vệt máu.
Liễu Hạc Đình thầm thở dài một tiếng, trong lòng không khỏi kinh hãi. Một kiém vừa rồi của bạch y nhân, người khác tuy không thấy rõ, nhưng chàng thì lại nhìn thấy rất rõ ràng.
Chỉ thấy thế kiếm vừa rồi của bạch y nhân vừa chuẩn xác, vừa nhanh lẹ, lại vừa vô cùng hiểm ác.
Phải biết rằng chiêu thức võ công của các môn phái trong thiên hạ, tuyệt đối không bao giờ lại không có kẽ hở cho dù là kiếm trận “Cửu Cung Liên Hoàn” hoặc là “Lưỡng Nghi Kiếm Pháp” của phái Võ Đang đã từng xưng bá trong thiên hạ, cũng khó mà không có để lộ kẽ hở. Tuy nhiên có một số kẽ hở đối phương khó mà nhìn ra được. Có một số kẽ hở tuy đối phương nhìn ra được, nhưng lại không có cách gì công nhập vào.
Chiêu thức vừa rồi của gã hán tử áo xanh tuy phức tạp, hiểm hóc. Nhưng chỉ cần một kẽ hở nhỏ, bạch y nhân đã có thể chỉ với một chiêu kết liễu mạng sống đối phương. Như vậy đủ thấy nhãn lực, thần lực và sự ra tay nhanh nhẹn, chính xác của bạch y nhân quả là kinh hồn.
Sắc mặt của Linh Thi Cốc Quỷ lúc này càng tái xanh hơn. Gã đưa mắt nhìn ba tử thi đang nằm trên đất một hồi lâu. Giọng cườitai ác của gã không còn nghe thấy, ánh mắt sắc lạnh của gã cũng đã biến đi đâu mất. Bọn U Linh bang lúc này tất cả đều hồn phi phách tán.
Tuy đứng giữa trận chiến nhưng bọn chúng chỉ có xác mà không có hồn.
Linh Thi Cốc Quỷ im lặng hồi lâu, đột nhiên gã vẫy tay thở dài nói:
– Rút lui!
Xoay người lại, Linh Thi Cốc Quỷ từ từ bước đi. Bạch y nhân vẫn đứng yên bất động không hề truy kích, và cũng không lên tiếng nói lời nào. Chỉ thấy bọn U Linh bang, một số tên dìu những tên bị thương, số khác thì khiêng những tử thi của đồng bọn. Cứ như thế từng tên một tiếp nối nhau rút lui ra ngoài khỏi sơn cốc. Chỉ trong chốc lát, bọn U Linh bang đã rút lui hết không còn một tên.
Bên dưới sơn cốc bỗng nhiên trở nên im lặng, không một tiếng người. Thần Đao Tướng Quân Thắng Khuê Anh tra đao vào vỏ, rồi bước đến trước mặt bọn hán tử áo đen nãy giờ vẫn ngồi im lặng, khẽ quát:
– Mau đi dập tắt lửa phía trước hang động, rồi vào trong tìm người!
Bọn hán tử áo đen vẫn ngồi im lặng không trả lời, cũng như không hề động đậy giống như không hề nghe thấy gì. Hai mày Thắng Khuê Anh chợt nhíu lại, quát lớn:
– Có nghe hay không?
Bọn hán tử áo đen vẫn không hề đáp lại. Úy Trì Văn liền bước về phía họ, cặp giản trong tay y từ từ đưa lên. Trong đám hán tử áo đen đột nhiên có một giọng nói cất lên:
– Muốn lấy mạng bọn ta chuyện đó không khó. Nhưng muốn bọn ta phục tùng mệnh lệnh duy chỉ có bang chủ mà thôi. Nếu không thì chuyện ấy còn khó hơn lên trời.
Giọng nói này mạnh mẽ và dứt khoát. Liễu Hạc Đình không khỏi thầm thán phục. Bọn người này tuy chẳng có địa vị gì trong võ lâm, nhưng nếu nói về đạo nghĩa giang hồ thì hoàn toàn hơn hẳn những bọn người miệng lúc nào cũng nói nhân nghĩa, nhưng lòng dạ lại nham hiểm.
Chỉ thấy bạch y nhân đưa mắt nhìn bọn U Linh bang từ từ rút lui hết. Sau đó y xoay người bước về phía bọn hán tử áo đen. Úy Trì Văn và Thắng Khuê Anh lập tức thối lui ra sau với dáng vẻ rất cung kính. Ngược lại bạch y nhân cất giọng lạnh như băng:
– Ai là bang chủ?
Trong đám hán tử áo đen lại có tiếng cất lên:
– Đại bang chủ đã ra ngoài sơn cốc và bảo bọn ta chờ ở đây. Còn nhị bang chủ đã vào trong động, không biết tốt xấu như thế nào?
Giọng nói kia chưa dứt đã nghe bạch y nhân hừ một tiếng. Tay phải y vung lên đồng thời thanh trường kiếm trong tay cũng di chuyển theo. Chỉ thấy y liên tiếp thối lui ra sau ba bước, rồi xoay mạnh người lại. Thanh trường kiếm trong tay bạch y nhân lập tức rời khỏi tay y, hướng về phía trên bay đi.
Liễu Hạc Đình thấy y tung kiếm bay đi không biết có dụng ý gì. Đột nhiên chàng thấy một đạo kiếm quang màu xanh đang bay thẳng về hướng mỏm đá ở phía trên đầu chàng.
Mũi kiếm đâm thẳng vào mỏm đá phát ra một tiếng keng. Sau khi lửa bắn ra tung tóe, thanh trường kiếm lập tức bật ngược trở lại.
Liễu Hạc Đình chợt giật mình nghĩ thầm:
– “Không ngờ y đã phát hiện ra chỗ ẩn nấp của mình. Thế kiếm vừa rồi là y có ý cảnh cáo mình.” Bạch y nhân không thèm ngẩng đầu lên, giọng sắc lạnh hỏi:
– Bằng hữu nấp sau mỏm đá còn không chịu hiện thân?
Đào Thuần Thuần khẽ thở dài một tiếng, nói:
– Người này quả là lợi hại!

Liễu Hạc Đình gật đầu tỏ vẻ tán đồng. Chàng trầm ngâm suy nghĩ một hồi, rồi đột nhiên đứng thẳng người dậy lướt nhẹ lên trên một mỏm đá cao. Từng con gió núi thổi qua, làm cho tà áo của chàng bay phất phơ trong gió.
Úy Trì Văn và Thắng Khuê Anh đều ngạc nhiên kêu lên:
– Hóa ra là ngươi?
Hai tay bạch y nhân từ từ buông xuôi. Y vẫn không thèm ngẩng đầu lên, giọng lạnh lùng nói:
– Bằng hữu đã hiện thân, vậy tại sao vẫn còn chưa chịu xuống?
Liễu Hạc Đình cười lớn nói:
– Các hạ kiếm pháp kinh người, thần thái siêu phàm, nên tại hạ đã sớm muốn được tham kiến. Bây giờ lại được triệu mời, làm sao tại hạ lại không tuân mệnh chứ?
Đưa mắt nhìn, Liễu Hạc Đình thấy từ trên mỏm đá chàng đang đứng cách bên dưới có đến khoảng mười mấy trượng. Thấy không thể nhảy một cái từ trên cao xuống, nên chàng không khỏi im lặng trầm ngâm suy nghĩ. Đột nhiên chàng cúi xuống khẽ hỏi:
– Thuần Thuần, xuống dưới được không?
Đào Thuần Thuần mỉm cười nói:
– Chàng đã nói với người ta rồi, chẳng lý nào lại không xuống.
Nói đoạn, Đào Thuần Thuần cũng lướt đến đứng trên mỏm đá nhìn xuống. Nhìn xuống bên dưới một hồi, đột nhiên nàng khẽ nói:
– Trên đỉnh đầu người kia có một ít tóc hoa râm, có lẽ niên kỷ của y cũng không nhỏ.
Võ công của y tuy cao siêu nhưng thần tình và cử chỉ tại sao lại kỳ quái như vậy? Chẳng lẽ nào những người có võ công cao cường, đều phải có những cử chỉ và hành động hơi đặc biệt một chút sao?
Liễu Hạc Đình ngầm cười thầm:
– “Phụ nữ quả là những động vật kỳ quái nhất. Vào lúc này mà còn có thể nói ra được những lời như thế.” Thế nhưng mặt khác chàng không khỏi khen ngợi sụ tỉ mỉ của phụ nữ. Bản thân chàng đã quan sát bạch y nhân kia nãy giờ, nhưng vẫn không phát hiện ra. Ngược lại Đào Thuần Thuần chỉ mới vừa nhìn đã phát hiện trên đầu người ta có tóc hoa râm.
Bạch y nhân vẫn thản nhiên, torng khi Thắng Khuê Anh cùng Úy Trì Văn trong lòng vô cùng sốt ruột. Cả hai đồng thanh nói lớn:
– Đào cô nương…
Úy Trì Văn đột nhiên ngưng ngang giọng. Thắng Khuê Anh nói tiếp:
– Không phải cô nương cùng đi với công tử bọn tại hạ sao? Vậy hiện giờ công tử của bọn tại hạ đâu chẳng thấy?
Đào Thuần Thuần nháy mắt với Liễu Hạc Đình một cái. Nàng im lặng không trả lời bên dưới, mà chỉ khẽ nói với Liễu Hạc Đình:
– Nếu từ đây nhảy xuống dưới, e rằng chưa kịp đứng vững đã bị bọn họ tập kích rồi.
Vậy chàng thử tìm cách gì chu toàn xem.
Liễu Hạc Đình cười nói:
– Vì người hành sự, đáng làm nên làm, cần gì phải suy nghĩ nhiều. Nếu như bận tâm nhiều ngược lại có khi còn không tốt. Tại hạ nhảy xuống trước, nàng ở phía sau tiếp ứng.
Ngoài cách này ra e rằng chỉ còn cách là bò xuống dưới mà thôi.
Đào Thuần Thuần mỉm cười vẻ đồng ý. Chỉ thấy Liễu Hạc Đình ưỡn ngực ra hít sâu vào một hơi, hai tay đồng thời dang rộng vọt mình xuống bên dưới. Trong nháy mắt, chàng đã lướt xuống được hơn mười trượng. Toàn thân chàng bỗng nhiên hơi chậm lại, cùng lúc mũi chân chàng điểm nhẹ vào một mỏm đá nhô ra, rồi tiếp tục rơi xuống bên dưới.
Chỉ nghe bạch y nhân lạnh lùng cất giọng:
– Bằng hữu cứ việc nhảy xuống, ta tuyệt đối không thừa cơ hội các hạ vẫn còn chưa đứng vững để ám toán các hạ.

Bạch y nhân vừa dứt lời, Liễu Hạc Đình đã lượn xuống tới đất như một cánh chim. Chỉ hơi bước về trước hai bước, Liễu Hạc Đình đã đứng vững, cất giọng cười lớn nói:
– Nếu tại hạ sợ các hạ ám toán, có lẽ lúc nãy tại hạ đã không nhảy xuống rồi!
Chỉ nghe bạch y nhân ừ một tiếng, không biết là giận hay vui, đồng ý hay không đồng ý.
Đột nhiên bạch y nhân quay người lại, mặt hướng về phía Liễu Hạc Đình, giọng lạnh lùng nói:
– Bằng hữu quả là một hảo hán!
Hai người đối diện nhau, Liễu Hạc Đình chỉ cảm thấy ánh mắt của đối phương như hai luồng điện dán chặt vào người chàng. Ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng chàng tự nhiên kinh ngạc mất tự chủ muốn thối lui về sau. Hóa ra trên mặt bạch y nhân có mang mặt nạ che hết cả khuôn mặt, ngoại trừ hai mắt như đang phát ra hai luồng điện.
Bạch y nhân quan sát Liễu Hạc Đình từ trên xuống dưới một hồi, cất giọng nói:
– Hạng Hoàng điện hạ có phải bị bằng hữu dẫn đến nơi này không?
Giọng nói của bạch y nhân tuy rất rõ ràng, nhưng vì cách một chiếc mặt nạ nên nghe có vẻ âm u đáng sợ. Liễu Hạc Đình chợt toát mồ hôi lạnh, phải một hồi lâu sau chàng mới trở lại dáng vẻ bình thường.
Nào ngờ chàng chưa kịp trả lời thì từ phía trên có tiếng cười vọng xuống. Tất cả mọi người bất giác đều ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ nghe tiếng cười kia vẫn còn chưa dứt, đã thấy một bóng người rơi xuống đất. Liễu Hạc Đình vừa định đưa tay ra đỡ, Đào Thuần Thuần đã cất giọng cười nói:
– Hạng Hoàng điện hạ tuy cùng ta đến đây, nhưng…
Đột nhiên nàng ngưng giọng khi nhìn thấy chiếc mặt nạ của bạch y nhân. Miệng nở một nụ cười, Đào Thuần Thuần lại tiếp:
– Nhưng nếu như y muốn bỏ đi, bọn ta làm sao giữ lại được?
Bạch y nhân hừ một tiếng, đảo mắt nhìn một lượt không nói gì. Duy chỉ có mũi kiếm trong tay y cứ liên tục gạch xuống đất phát ra những tiếng kêu keng keng, khiến cho người nghe cảm thấy sợ hãi giống như kiếm kia đang gạch vào tim họ.
Vì đeo mặt nạ, nên không ai nhìn thấy được sắc mặt lúc này của bạch y nhân, càng không đoán được trong lòng y đang nghĩ gì, cũng như không biết được bạch y nhân có hài lòng với câu nói vừa rồi của Đào Thuần Thuần hay không. Lúc này cả mấy trăm cặp mắt đều đổ dồn về phía bạch y nhân.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Phải biết rằng những người trầm tính ít nói, cái đáng quý nhất chính là im lặng. Nếu luận về võ công, những người có võ công cao siêu thì họ càng trầm tĩnh hơn. Liễu Hạc Đình tuy miệng vẫn tươi cười, nhưng trong lòng chàng đã có phần khẩn trương. Nguyên nhân không phải vì chàng khiếp sợ bạch y nhân, mà vì chàng vốn không quen im lặng lâu như thế.
Chỉ có mình Đào Thuần Thuần tay vuốt tóc, miệng mỉm cười, lâu lâu hai mắt lại nhìn xung quanh một lượt giống như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.
Đột nhiên ánh mắt bạch y nhân hơi ngước lên, quét những tia sắc lạnh về phía Liễu Hạc Đình, chậm rãi nói:
– Vừa rồi các hạ từ phía trên cao nhảy xuống, xem ra khinh công cũng có ít nhất mười năm khổ luyện và có lẽ đã đạt được chân truyền. Có thể nói các hạ cũng là một cao thủ võ lâm đương thời.
Tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ quái và khâm phục. Kỳ quái bởi vì y im lặng thật lâu, nhưng khi mở miệng nói lại khen ngợi Liễu Hạc Đình. Còn khâm phục vì trong khi Liễu Hạc Đình từ trên cao nhảy xuống, y không hề ngẩng đầu lên nhìn nhưng lại bình phẩm rất chính xác. Thậm chí đến ngay cả Liễu Hạc Đình cũng cảm thấy kỳ quặc. Nào ngờ bạch y nhân lại nói tiếp:
– Xin mời các hạ rút binh khí ra!
Giọng nói y giống như đột ngột bị ngưng ngang, rồi đứng thẳng im lặng không nói gì thêm.
Liễu Hạc Đình không khỏi vô cùng ngạc nhiên, cảm thấy người này nói câu nào cũng ngắn gọn dường như không hề thừa một chữ nào. Y vừa mới khen người ta, lập tức lại muốn cùng người ta quyết đấu sống chết.
Trong lòng chàng còn đang suy nghĩ, đã nghe Đào Thuần Thuần cười nói:
– Bọn ta xưa nay không hề có thù oán với các hạ, thậm chí không hề quen biết các hạ.
Vậy tại sao các hạ lại muốn cùng giao đấu với bọn ta?
Bạch y nhân không thèm nhìn Đào Thuần Thuần, giọng lạnh lùng nói:
– Bổn nhân xưa nay không thích nói chuyện cùng nữ nhân…
Tuy y chưa dứt lời, nhưng mọi người đã hiểu y đang muốn nói gì.
Đào Thuần Thuần mỉm cười nói:
– Có phải ý các hạ muốn nói ta đừng nên xen vào chuyện người khác phải không?
Bạch y nhân hừ một tiếng không nói gì cả, y chỉ chăm chú nhìn Liễu Hạc Đình như muốn nhìn thủng tim chàng để xem chàng đang suy nghĩ gì.
Nào ngờ sự ngạo mạn và thái độ xem thường của bạch y nhân không hề làm cho Đào Thuần Thuần để ý đến. Ngược lại nàng còn mỉm cười nói:
– Đây vốn là chuyện giữa hai người, đâu liên hệ gì đến ta. Vậy ta không nên nhiều lời.
Liễu Hạc Đình cảm thấy hơi ngạc nhiên. Tuy chàng biết rằng Đào Thuần Thuần vốn không phải là một thiếu nữ có tính kiêu ngạo, nhưng tuyệt đối cũng không phải là người dễ bị người khác đối xử vô lý như vậy. Lúc này nghe nàng nói như thế, trong lòng Liễu Hạc Đình vô cùng lấy làm sửng sốt. Từ lúc chàng gặp Đào Thuần Thuần đến giờ, cứ mỗi lần xảy ra chuyện là chàng cảm thấy Đào Thuần Thuần lại có một tính cách. Lúc vừa mới gặp, chàng cho rằng nàng vốn là người không hiểu sự đời, không rõ lòng người và tính tình chất phác. Nhưng đến lúc này ngược lại chàng phát hiện ra Đào Thuần Thuần là người có ý sâu sắc. Có lúc trông nàng giống như xuất thân từ một danh môn giang hồ, cũng có lúc lại thấy nàng giống như một thiếu nữ khuê các, xuất thân từ gia đình quyền quý.

Liễu Hạc Đình cảm thấy có lúc mình chẳng hiếu tính tình Đào Thuần Thuần chút nào, trong lòng không khỏi thở dài. Đưa mắt nhìn, chàng thấy bạch y nhân vẫn đang chăm chú nhìn mình, mũi kiếm trong tay y vẫn hướng xuống đất.
Lúc này đã qua khỏi giờ ngọ, cái nắng nóng nhất trong ngày đã qua đi. Từng cơn gió nhẹ thổi qua làm mát dịu lòng mọi người. Thế nhưng Liễu Hạc Đình trong lòng lại cảm thấy ngột ngạt khó chịu, như đang bị đá nặng đè trong lòng.
Tất cả mọi người có mặt đều đang tập trung chờ nghe câu trả lời của Liễu Hạc Đình như thế nào. Nhưng lúc này nhìn thấy chàng cứ đứng im lặng mãi thì không khỏi hơi thất vọng.
Nào ngờ Liễu Hạc Đình chợt cất giọng nói:
– Ý của tại hạ hoàn toàn giống với ý Đào cô nương vừa nói. Tại hạ cùng các hạ không có lý do gì để giao đấu và cũng không có nguyên nhân gì để giao đấu, chỉ là…
Hai chữ “chỉ là” vừa nói ra, khiến cho tất cả mọi người trong lòng đều phấn chấn. Bởi vì phía sau hai chữ “chỉ là” nhất định vẫn còn nữa. Trong phút chốc, cả mấy trăm con người không hẹn mà cùng nín thở, mắt nhìn Liễu Hạc Đình không chớp. Chỉ nghe chàng từ từ nói tiếp:
– Nếu các hạ có ý muốn cùng tại hạ giao đấu, tại hạ xin nghe theo ý của các hạ, mặc dù võ công của tại hạ không thể so với các hạ.
Cho đến lúc này, ngoài tà áo phất phơ trong gió bạch y nhân gần như không hề có một cử động nhỏ, thậm chí ngay cả mắt cũng không hề chớp.
Liễu Hạc Đình vừa dứt lời, tất cả mọi cặp mắt đều chuyển hướng về phía bạch y nhân.
Chỉ thấy bạch y nhân hơi gật đầu nhè nhẹ, lạnh lùng đáp:
– Tốt!
Liễu Hạc Đình hơi xoay người thối lui ra sau hai bước, cùng lúc đưa tay lấy cây sáo sau lưng ra. Không ngờ bạch y nhân vừa nói dứt chữ tốt, đột nhiên phẩy tay áo quay người bỏ đi.
Tất cả mọi người đều hết sức ngạc nhiên, Liễu Hạc Đình càng cảm thấy ngạc nhiên hơn.
Người này muốn khiêu chiến cùng chàng, nhưng sau khi chàng chấp thuận ứng chiến thì y lại bỏ đi. Điều này làm sao không khiến cho chàng kinh ngạc được.
Chỉ thấy bạch y nhân bỏ đi được vài bước, tay trái y đưa lên vẫy nhẹ, đồng thời miệng nói:
– Qua đây!
Tay phải bạch y nhân hơi ấn xuống, mũi kiếm lập tức cắm sâu xuống đất hơn nửa thước.
Liễu Hạc Đình trong lòng vô cùng giận dữ không còn nhịn được nữa. Hai mày hơi nhíu lại, chàng cất giọng nói lớn:
– Các hạ làm như vậy có phải ý muốn chế giễu tại hạ? Nếu như các hạ không giải thích rõ thì đừng trách.
Chàng chưa kịp dứt lời, bạch y nhân đột nhiên xoay người lại, cướp lời chàng:
– Tại hạ không quen bị người khác chế giễu và cũng không quen chế giễu người khác…
Đột nhiên hai tay y dang rộng, tháo chiếc áo khoác trắng bên ngoài xuống, rồi cẩn thận xếp lại.
Liễu Hạc Đình trong bụng nghĩ thầm:
– “Hóa ra y muốn tháo áo khoác để khi giao đấu khỏi bị trở ngại.” Nghĩ đến đây trong lòng chàng cảm thấy bớt khó chịu, bởi vì bạch y nhân kia đã xem trọng chàng. Hơi trầm ngâm giây lát rồi chàng cũng cởi áo khoác ngoài ra. Đào Thuần Thuần đưa tay ra đón lấy, đồng thời khẽ nói:
– Người này võ công rất cao, chàng phải hết sức cẩn thận mới được!
Câu nói của nàng tỏ ra rất quan tâm và chứa đầy tình cảm.
Trong lòng Liễu Hạc Đình cảm thấy vô cùng vui sướng, chàng liền mỉm cười thấp giọng nói:
– Tại hạ biết!
Đột nhiên trong đám thiếu nữ áo xanh có một người tay cầm chiếc túi màu trắng lướt nhanh như bay đến trước mặt bạch y nhân. Bạch y nhân mở chiếc túi lấy ra một chiếc áo khoác trắng mặc lên người, sau đó đặt chiếc áo kia vào trong túi. Đưa tay rút mạnh thanh kiếm lên khỏi mặt đất, bạch y nhân quay người lại tiến về trước ba bước, rồi đứng im bất động.
Liễu Hạc Đình lại ngạc nhiên không biết phải nói gì. Từng lời nói, từng cử chỉ của bạch y nhân hoàn toàn vượt xa dự đoán của mọi người. Liễu Hạc Đình từ trước đến giờ chưa từng gặp qua một nhân vật như vầy và cũng chưa hề gặp qua một đối thủ như thế này. Tình thế lúc này chàng không thể mặc lại chiếc áo khoác vào, chỉ nghe Đào Thuần Thuần cười khúc khích, che miệng nói:
– Ta nghĩ trên đời này có một số người đầu óc không được bình thường, chàng nói xem có đúng vậy không?
Liễu Hạc Đình vừa ngạc nhiên lại vừa cảm thấy tức cười. Nhưng đứng trước mặt cường địch, chàng chỉ có cách đè nén cơn buồn cười xuống mà thôi.
Nào ngờ bạch y nhân hừ một tiếng, nói:
– Tại hạ không quen nhiều lời và cũng không quen đa sự. Từ bé cho đến lớn, trong võ lâm những người được ta xem là đối thủ, ngoài các hạ ra số ấy không phải nhiều. Máu của các hạ tất nhiên không thể đem so sánh với bọn nô tài kia. Nếu để máu các hạ cùng dính chung với máu bọn họ, như vậy không phải làm mất thân phận của các hạ sao?
Mới vừa nghe mấy lời này ai cũng nghĩ rằng y có ý khen ngợi võ công của Liễu Hạc Đình, nhưng kỳ thực y muốn nói trận chiến này chàng nhất định sẽ bị bại. Liễu Hạc Đình chỉ mỉm cười đưa tay cung quyền, đồng thời toàn thân ngầm vận chân khí chuẩn bị.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.