Bạn đang đọc Thái Hoàn Khúc – Chương 12: Trổ Xuất Thần Uy
Linh Thi Cốc Quỷ nhìn thấy lão nhân cụt tay kia chỉ trong nháy mắt đã biến thành bốn người, trong ánh mắt lão không khỏi lộ vẻ kinh hãi hoảng sợ.
Chỉ thấy lão nhân cụt tay đứng yên trước mặt Linh Thi Cốc Quỷ không hề mỉm cười, cũng không hề la hét. Sắc mặt lão lúc này lạnh lùng còn hơn băng giá và giọng nói càng lạnh lùng hơn:
– Các ngươi có thần có quỷ, nhưng các người có biết ta là ai không? Ta chính là Tây Thiên Phật Tổ, đại từ đại bi, đại trí đại dũng, đại thần đại không, Văn Thù Bồ Tát tọa hạ A Nan tôn giả. Chỉ vì lòng phàm còn động nên bị giáng xuống nhân gian. Đến nay thời gian đã là chín trăm bảy mươi hai năm, còn hai mươi tám năm nữa sẽ quay trở lại cực lạc. Bổn tôn giả thân ngoài hóa thân, pháp thuật cao thâm không lường, hê! Thứ yêu tinh ma quỷ như ngươi còn không mau hiện hình, dập đầu khấu lạy. Như vậy có lẽ bổn tôn giả sẽ niệm tình ngươi tu luyện gian khổ, mà chừa lại cho ngươi một nửa ba hồn bảy phách để ngươi có cơ hội đầu thai vào nhân gian. Nhược bằng không ta sẽ hóa kiếp cho ngươi thành loài trùng kiến, vĩnh viễn không được đầu thai làm người!
Lão ta nói từ từ chậm rãi, từng câu từng chữ ra vẻ trịnh trọng giống như thật.
Liễu Hạc Đình trong bụng cười thầm, đồng thời ngoài mặt cũng muốn cười. Khi nghe đến đoạn sau, chàng không còn nhịn được nữa chỉ muốn quay đầu ra sau cười. Nhưng chàng cảm thấy quay đầu ra sau cũng không tiện, nên chỉ đưa mắt nhìn trộm Linh Thi Cốc Quỷ, xem phản ứng của lão ta ra sao.
Chỉ thấy Linh Thi Cốc Quỷ đứng ngẩn người ra một hồi, sắc mặt càng lúc càng âm u hơn. Hai bàn tay lão từ từ nắm lại, giọng nói lạnh như băng:
– Trước mặt Linh Thi Cốc Quỷ ta mà ngươi dám nói sàm, quả là ngươi hết muốn sống.
Hai chân lão ta lập tức di động về hướng anh em họ Thích. Thân hình và bộ pháp của lão xem ra cứng đơ, nhưng ngược lại hai mắt sáng quắc. Sắc mặt lão ta vô cùng âm u, cộng thêm y phục màu xanh càng làm cho lão giống quỷ nhiều hơn giống người.
Liễu Hạc Đình tin rằng quái vật nửa người nửa quỷ này nhất định sẽ có một vài thức võ công đặc biệt.
Thích Nhị Khí cười ha ha nói:
– Thứ yêu tinh ma quỷ ngươi mà cũng dám đấu pháp thuật với ta sao?
Đưa mắt ra hiệu cho những huynh đệ còn lại, sau đó cả bốn người họ từ từ bước về phía trước. Chỉ thấy hai người càng lúc tiến gần hơn.
Linh Thi Cốc Quỷ lúc này sắc mặt càng âm u hơn và điệu bộ càng cứng đơ hơn.
Ngược lại Thích Nhị Khí càng lúc càng cười đắc ý hơn.
Lúc này cả hai đã cách nhau không đầy một trượng. Liễu Hạc Đình tuy chưa xuất thủ, nhưng chàng cũng đã sẵn sàng chuẩn bị. Còn Đào Thuần Thuần đang đứng phía sau chàng lúc này vừa tỏ ra sợ hãi vừa tỏ ra e ngại.
Đột nhiên Linh Thi Cốc Quỷ hét lớn một tiếng, hai bàn tay với những chiếc móng dài và nhọn hoắt như móng chim ưng, lập tức chụp về phía ngực cùng yết hầu của Thích Nhị Khí nhanh như tia chớp.
Mười chiếc móng tay sắc nhọn của Linh Thi Cốc Quỷ lợi hại giống như mười thanh đoản kiếm cùng lúc tấn công Thích Nhị Khí. Nếu là những nhân vật bình thường trong võ lâm, gặp phải quái thức này e rằng không có cách gì để đối phó.
Nào ngờ Thích Nhị Khí chỉ ngửa mặt lên trời cười lớn, giống như chẳng xem chiêu thức này ra gì cả. Lúc này mười ngón tay của Linh Thi Cốc Quỷ đã gần chạm vào người Thích Nhị Khí. Nhưng lão ta vẫn cười ngặt ngẽo, toàn thân nghiêng ngã tứ phía. Rõ ràng thập trảo của Linh Thi Cốc Quỷ đã nhằm trúng vào những yếu điểm trên người đối phương, nhưng lại bị tiếng cười nghiêng ngả của Thích Nhị Khí làm cho hai tay lão ta chụp vào khoảng không.
Cho dù võ công của Linh Thi Cốc Quỷ vô cùng kỳ quái và có nhiều kinh nghiệm giao đấu. Nhưng cả đời của lão ta chưa từng thấy qua thân pháp kỳ lạ như vậy. Ra chiêu chụp hụt đối phương, lão ta không khỏi hơi ngạc nhiên. Não ngờ Thích Nhị Khí vẫn cười ha ha, hai chân đột nhiên tung ra hai cước, Linh Thi Cốc Quỷ không có cách gì tiếp chiêu, liền hét lớn một tiếng, thối lui ra sau hơn một trượng. Tuy tránh được cú đá hiểm hóc của đối phương, nhưng Linh Thi Cốc Quỷ vẫn cảm thấy lạnh toát mồ hôi.
Bất luận là ai, lực của đôi chân bao giờ cũng mạnh hơn gấp nhiều lần so với lực của hai tay. Nhưng những cao thủ tuyệt đỉnh từ cổ chí kim, chưa nghe một ai thành danh bằng cước pháp cả, mà chỉ có chưởng pháp, quyền pháp hoặc là binh khí chiêu thức. Đây bởi vì nguyên nhân chân không thể nào linh hoạt bằng tay được. Hơn nữa ai cũng đều biết, trước khi đưa chân lên đá ra một cước thì một bên vai lúc nào cũng nghiêng xuống trước. Điều này chẳng khác gì báo trước cho đối phương biết mình sắp ra chiêu.
Vừa rồi trong lúc cười, toàn thân Thích Nhị Khí đều nghiêng ngả. Cú đá lúc này giống như trong khi đang cười khoái chí, lão ta múa tay múa chân mà thôi, nên không hề dự báo trước cho đối phương. Nhưng đối với những nhân vật võ lâm có nhiều kiến thức, khi nhìn thấy chiêu thức này đều không khỏi thất sắc.
Trong lòng Liễu Hạc Đình vừa cảm thấy tức cười lại vừa cảm thấy kính phục. Vừa rồi chàng định chụp lấy vai của Thích Đại Cơ, nên đã lãnh giáo qua thân pháp cổ quái này.
Chỉ nghe Thích Nhị Khí cười ha ha nói:
– Ta còn tưởng thứ yêu ma quỷ quái như ngươi có thần thông quản đại gì. Nào ngờ hôm nay lão phu chỉ dùng một chiêu trong Khoái Hoạt Bát Thứ, ngươi đã đỡ không nổi. Hà hà, thật là mất mặt, ta thấy chi bằng ngươi đi chết quách cho rồi, chứ sống làm gì cho thêm xấu hổ.
Linh Thi Cốc Quỷ vừa rồi bị chiêu thức của Thích Nhị Khí làm cho thất kinh. Nhưng lúc này hàng mấy trăm con mắt đang đổ dồn về phía lão. Lão ta có thể bị chiêu thức của đối phương làm cho kinh hãi, nhưng không thể nào lại để mất mặt trước bọn môn hạ đệ tử được.
Đảo mắt một vòng, Linh Thi Cốc Quỷ cười gằn một tiếng rồi hai chân từ từ di chuyển. Xem ra lão ta chuẩn bị sử dụng chiêu thức giống như chiêu thức vừa rồi đã tấn công Thích Nhị Khí.
Nếu như Linh Thi Cốc Quỷ thay đổi thân pháp, như vậy có lẽ tốt hơn. Nhưng lúc này lão ta không hề thay đổi thân pháp, làm cho Liễu Hạc Đình không khỏi lo lắng. Chàng biết rằng lão ta nhất định đang có âm mưu, thậm chí còn rất hiểm độc nữa là khác. Võ công của mấy anh em họ Thích quả thật kỳ dị, nhưng nếu như đối phương đã biết được thân pháp của họ, như vậy không dễ gì bị họ gạt lần thứ hai. Hơn nữa bọn họ không có hai tay, nếu như giao đấu thì bất luận như thế nào, bọn họ cũng đều bị thiệt thòi. Nghĩ đến đây Liễu Hạc Đình không còn do dự nữa, liền cất tiếng quát lớn:
– Khoan đã!
Hơi lắc mình một cái, Liễu Hạc Đình đã đến trước mặt Thích Nhị Khí, cũng đúng lúc đấy, phía sau lưng Linh Thi Cốc Quỷ cũng có tiếng gọi lớn:
– Cốc huynh, khoan đã!
Một bóng người mặc y phục màu trắng lướt lên phía trước Linh Thi Cốc Quỷ. Tình hình lúc này đột nhiên hoàn toàn thay đổi. Trận chiến xảy ra giữa Thích Nhị Khí cùng Linh Thi Cốc Quỷ, nhưng lúc này đứng đối mặt nhau lại là Liễu Hạc Đình cùng người mặc áo trắng kia.
Liễu Hạc Đình định thần nhìn kỹ, thì ra người mặc y phục trắng kia chính là người trung niên văn sĩ vừa rồi đã bước qua cầu trước tiên. Chỉ thấy y mỉm cười nói:
– Huynh đài tuổi còn trẻ, nhưng thân pháp lại kinh người đến thế, theo như tại hạ thấy thì huynh đài dường như không liên quan đến chuyện này. Vậy tốt nhất huynh đài nên tránh xa ra một chút!
Liễu Hạc Đình cũng mỉm cười, cung quyền nói:
– Ý tốt của các hạ, Liễu Hạc Đình này xin nhận lãnh. Không biết cao danh đại tánh của huynh đài là gì. Không biết có nói ra được hay không?
Người trung niên văn sĩ liền ngửa mặt cười lớn:
– Chắc có lẽ huynh đài mới bước chân ra giang hồ, nên mới không biết đến tại hạ. Tại hạ chính là Ngũ Liễu Thư Sinh Đào Như Minh, cũng chính là chưởng môn Hoa Khê Tứ Như, Tao Nhân Nhã Tập. Không biết huynh đài đã có từng nghe qua chưa?
Liễu Hạc Đình vẻ hơi ngạc nhiên, nghĩ thầm:
– “Tên của người này quả là kỳ quái. Không ngờ bang phái trong võ lâm lại có những cái tên phong nhã như vậy.
Chỉ nghe Thích Nhị Khí ở phía sau cười ha ha nói:
– Thật là tao nhã! Thật là tao nhã! Ngũ Liễu Tiên Sinh Đào Uyên Minh có phải là tổ tông của các hạ?
Sắc mặt của Đào Như Minh đột nhiên hơi trầm xuống, Liễu Hạc Đình liền vội mỉm cười nói:
– Tuy tại hạ không phải là chủ nhân nơi này, nhưng không biết huynh đài có phải vì chuyện này mà đến đây. Ai đúng ai sai tự sẽ có công bằng. Tại hạ tuy bất tài, nhưng cũng muốn làm người hòa giải cho hai bên.
Đào Như Minh hơi mỉm cười. Y vừa định mở miệng nói thì đột nhiên từ phía sau có tiếng cười lớn, đồng thời hai bóng đen lướt lên trên, đứng hai bên phải và trái, một người có thân hình thấy béo, hai tay đặc biệt dài gần như muốn đụng đến đầu gối. Còn người kia có thân hình cao to, râu ria xồm xoàm. Vừa nhìn là biết ngay đây là một mãnh tướng.
Tuy hai người này hình dáng không giống nhau. Nhưng cách ăn mặc lại hoàn toàn như nhau. Toàn thân cả hai đều mặc y phục màu đen, trên đầu buộc khăn đen, phía trên có cắm chiếc lông chim màu vàng. Bên hông cả hai đều có đeo ống đựng tên với những mũi tên màu đen. Mỗi người sau lưng có đeo một cây cung, nhưng lại một cây vàng, một cây đen.
Cây màu vàng có màu sắc vàng rực như hoàn kim. Còn cây kia có màu đen huyền như ngọc đen. Dưới ánh nắng, cả hai cây cung đều chiếu sáng lấp lánh.
Gã đại hán có râu ria xồm xoàm cất giọng oang oang như chuông đồng:
– Bằng hữu nói như vậy lẽ nào là có ý muốn nhúng tay vào chuyện này? Rất tốt, rất tốt, Hắc Xuyên Vân ta muốn lãnh giáo các hạ, xem các hạ thật ra có thủ pháp kinh người gì mà dám xen vào chuyện của Hoàng Linh Hắc Tiễn?
Liễu Hạc Đình hơi nhíu mày, cười nhạt:
– Huynh đài nói vậy không phải là hơi quá đáng hay sao?
Hắc Xuyên Vân cười ha ha nói:
– Hắc Xuyên Vân này xưa nay chỉ biết thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Nói như vậy với các hạ là quá khách sáo rồi đấy. Các hạ đừng tưởng chỉ dựa vào ba chữ “Liễu Hạc Đình” là có thể chen vào việc người khác.
Liễu Hạc Đình nghiêm sắc mặt nói:
– Thanh danh của tại hạ ra sao không hề liên quan đến chuyện này, bởi vì tại hạ không hề dựa vào võ công, mà chỉ muốn dùng đạo lý để giải oan mà thôi. Vậy các hạ đến đây với mục đích gì. Người mà các hạ muốn tìm là ai? Những điều này các hạ phải cần nói rõ đã.
Nếu như mọi chuyện chưa rõ ràng mà đã động binh đao, như thế có thể xem là anh hùng hảo hán hay sao?
Ngũ Liễu Tiên Sinh Đào Như Minh hơi chau mày lại, từ từ nói:
– Những lời này rất có lý, nhưng huynh đài…
Chưa dứt lời, Hắc Xuyên Vân đã vội ngưng cười, nghiêm giọng nói:
– Bọn ta đến đây với mục đích gì hoàn toàn không cần phải phí lời với tên tiểu tử này.
Tốt nhất là Đào huynh nên bớt nói đạo lý với hắn ta…
Đào Như Minh hơi biến sắc mặt, nghiêm giọng nói:
– Nếu đã là như vậy, Hoa Khê Tứ Như ta tạm thời thối lui ra sau.
Hắc Xuyên Vân nói:
– Đúng thế, đúng thế, tốt hơn hết là Đào huynh nên đứng sang một bên nghỉ ngơi.
Đào Như Minh cười nhạt, đưa tay lên cao phất mạnh một cái. Tất cả những gã hán tử mặc y phục trắng đứng trên bốn vách núi lập tức hô lớn một tiếng rồi thối lui một bước. Đào Như Minh cũng từ từ bước đến bên ba gã hán tử mặc y phục trắng khác. Cả bốn người trao đổi nhỏ với nhau vài câu. Sau đó họ chấp tay sau lưng đứng nhìn, mà không nói thêm lời nào.
Linh Thi Cốc Quỷ bước lên phía trước mười mấy bước, bao vây Liễu Hạc Đình vào giữa.
Liễu Hạc Đình không rõ võ công đối phương ra sao, nhưng với một đấu ba, chàng vẫn không hề tỏ ra sợ hãi. Chỉ nghe mấy anh em họ Thích vẫn không ngừng cười ở phía sau lưng, mà không hề có ý ra tay tương trợ, thì trong lòng Liễu Hạc Đình cảm thấy hơi kỳ quặc.
Nhưng chàng chợt hiểu ra: đúng rồi, lúc nãy mình muốn xem võ công của mấy huynh đệ họ, nên lúc này họ cũng muốn nhìn võ công của mình.
Đưa mắt nhìn quanh, chàng thấy Đào Thuần Thuần đang chăm chú nhìn mình, tư thế giống như sẵn sàng ra tay trợ chiến thì trong lòng cũng cảm thấy an ủi.
Nghĩ đến đây, Liễu Hạc Đình thấy hai gã Hoàng Linh Hắc Tiễn đã tháo hai cây cung xuống. Gã hán tử thấp béo nãy giờ vẫn mỉm cười, không ngờ lúc này đã dùng cây cung nhắm vào đại huyệt Kiên tĩnh bên vai trái Liễu Hạc Đình điểm tới. Đồng thời miệng gã quát lớn:
– Hoàng Phá Nguyệt xin lãnh giáo trước.
Không đợi gã nói dứt, Hắc Xuyên Vân cũng đã nhằm huyệt Kiên tĩnh bên vai phải Liễu Hạc Đình tấn công.
Liễu Hạc Đình biết hai gã đã dám dùng ngoại môn binh khí để tấn công thì chiêu thức nhất định phải có chỗ độc đáo. Hít sâu vào một hơi, Liễu Hạc Đình đột nhiên tránh vai sang một bên. Đồng thời cùng lúc tay phải chàng công thẳng về phía bụng dưới của Hoàng Phá Nguyệt, còn tay trái dùng ngũ trảo vòng ra sau chụp lấy cây cung của Hắc Xuyên Vân.
Cả hai chiêu thức Liễu Hạc Đình sử dụng đều nhanh lẹ và cực kỳ hiểm hóc.
Bọn Hoàng Linh Hắc Tiễn thấy vậy đều kinh hãi. Hắc Xuyên Vân lập tức quay cung tên một vòng biến thành chiêu thức Hổ Vĩ Trường Tiên, quét ngang vào thắt lưng Liễu Hạc Đình. Hoàng Phá Nguyệt cũng né mình sang bên tránh đòn, đồng thời tấn công tiếp chiêu mới về phía Liễu Hạc Đình. Nhìn thấy hai gã ra đòn như vậy, Liễu Hạc Đình biết ngay là họ đang liên thủ lại với nhau tấn công mình.
Tay phải Hắc Xuyên Vân cầm cùng, Hoàng Phá Nguyệt ngược lại tay trái cầm cung.
Cả hai phối hợp vừa ăn ý lại vừa nhịp nhàng, hơn nữa bọn họ còn thi triển Kỳ Môn Bát Quái để hóa giải những chiêu thức của Liễu Hạc Đình.
Đột nhiên Hắc Xuyên Vân hét lớn một tiếng. Cây cung trong tay gã lập tức run lên, đâm thẳng vào bụng Liễu Hạc Đình nhanh như tia chớp. Đầu ngọn cung tuy không ngọn, nhưng nếu bị đâm trúng thì cũng lập tức sẽ bị lủng bụng. Đúng ngay lúc này, Hoàng Phá Nguyệt bỗng nhiên cười lớn, ngọn cung trong tay gã cũng đồng thời điểm về phía bên trái và đâm về phía bên phải Liễu Hạc Đình. Tuy chỉ với một chiêu, nhưng lại có đến hai thức, nhằm phong tỏa hai bên phải và trái Liễu Hạc Đình.
Lúc này phía trước, sau, phải, trái của Liễu Hạc Đình đều có ánh cung. Càng lúc Hắc Xuyên Vân và Hoàng Phá Nguyệt càng sử dụng những chiêu thức, hiểm ác hơn, hoàn toàn khác hẳn chiêu thức đầu tiên bọn họ sử dụng. Liễu Hạc Đình lúc này đã rơi vào thế hạ phong, không sao tránh né được chiêu thức của bọn họ. Đột nhiên Liễu Hạc Đình quát lớn một tiếng, cánh tay phải chàng giơ ra chụp vào giữa thân cung trong tay Hắc Xuyên Vân, rồi đẩy mạnh về phía trước. Thân hình cao to của Hắc Xuyên Vân lập tức lui về phía sau liên tiếp ba bước. Liễu Hạc Đình mượn thế tiến về phía trước, khiến cho chiêu thức của Hoàng Phá Nguyệt chỉ trúng vào khoảng không. Tay phải Liễu Hạc Đình liền đẩy mạnh thân cung về phía trước. Nào ngờ toàn thân Hắc Xuyên Vân tuy không đứng vững, nhưng ngọn cung vẫn không rời khỏi tay, sau khi lùi ra sau ba bước, gã lập tức lấy thế đứng vững lại, rồi vận chân khí toàn thân đẩy mạnh ngọn cung về phía trước. Hai mày Liễu Hạc Đình hơi chau lại, đồng thời tay chàng hơi đẩy mạnh xuống bên dưới. Hắc Xuyên Vân liền cảm thấy một luồng kình lực từ phía đầu cung bên kia chạy qua. Gã liền sử dụng toàn lực đè mạnh đầu cung bên gã xuống để chống lại lực của Liễu Hạc Đình.
Liễu Hạc Đình mỉm cười, tăng thêm nội lực, đẩy mạnh cây cung xuống, đồng thời cất giọng nói:
– Còn không buông tay!
Chỉ nghe “bưng” một tiếng, cây cung bằng sắc đã gãy thành hai đoạn, do không chịu nổi nội lực của hai người. Một nửa thân cung trong tay Hắc Xuyên Vân, do bị kình lực đẩy mạnh tới nên không chịu nổi tuột khỏi tay y, bay lên bầu trời. Đúng ngay lúc ấy, Liễu Hạc Đình chợt nghe gió rít ở phía sau. Chân hơi bước ngang, Liễu Hạc Đình hơi quay người lại dùng chiêu Thiên Tinh Hoàng Duệ, điểm thẳng về phía Hoàng Phá Nguyệt với nửa phần thân cung trong tay.
Hoàng Phá Nguyệt vốn đã bị thần lực của Liễu Hạc Đình làm cho kinh hãi. Lúc này lại bị chàng quay trở lại tấn công. Hắn đang định biến chiêu thức thì đoạn cung trong tay Liễu Hạc Đình đã điếm đúng Khúc Trì huyệt bên tay trái của gã. Hoàng Phá Nguyệt liền cảm thấy cánh tay trái như bị tê cứng, ngọn cung trong tay lập tức rơi ngay xuống đất.
Liễu Hạc Đình chỉ sử dụng một chiêu đã điểm trúng huyệt của Hoàng Phá Nguyệt.
Điều này làm cho mọi người xung quanh đều kinh ngạc. Một phần thân cung bay lên không lúc này cũng đã rơi xuống đất. Lần đầu tiên ra tay Liễu Hạc Đình đã đánh bại đối thủ. Vì vậy chàng cảm thấy trong lòng vô cùng sảng khoái, ngửa mặt lên trời cười lớn. Sau đó thuận tay ném mạnh phần thân cây cung trong tay lên không ra xa hơn mười mấy trượng.
Chỉ nghe Thích Nhị Khí cười ha ha, vỗ tay nói:
– Rất tuyệt, rất tuyệt, đây quả gọi là làm tướng lại để mất ấn soái. Theo như ta thấy, Hoàng Linh Hắc Tiễn các ngươi sau này chỉ có thể dùng tay để chơi đồ chơi mà thôi.
Đào Thuần Thuần cũng bước đến bên cạnh chàng, mỉm cười thấp giọng nói:
– Thật không ngờ, với chiêu thức Thiên Tinh Hoàng Duệ đơn giản, nhưng khi được các hạ sử dụng uy lực lại ghê gớm như vậy!
Liễu Hạc Đình hơi mỉm cười. Chàng vốn không quen nghe người khác khen ngợi, cho nên lúc này hai má chàng đỏ ửng lên như được trang điểm. Trong bụng chàng định nói vài câu khiêm tốn nhưng lại không biết phải nên mở miệng như thế nào.
Nào ngờ Đào Thuần Thuần lại mỉm cười nói:
– Nhưng vừa rồi ta thật sự vô cùng lo lắng cho các hạ. Các hạ có biết vừa rồi các hạ vô cùng nguy hiểm lắm hay không?
Liễu Hạc Đình vẻ hơi ngạc nhiên:
– Thật vậy sao?
Đào Thuần Thuần lại cười nói:
– Vừa rồi nếu như tên Hắc Xuyên Vân kia nội lực mạnh hơn các hạ, thậm chí chỉ bằng các hạ thì cho dù có bắt trúng ngọn cung trong tay y, các hạ cũng không cách chi đẩy y thối lui ra sau. Như vậy sau lưng các hạ chẳng phải bị Hoàng Phá Nguyệt đâm trúng hay sao?
Liễu Hạc Đình trong lòng hơi thất kinh, chỉ nghe Đào Thuần Thuần nói tiếp:
– Giả sử binh khí của bọn họ sử dụng không phải là trường cung, mà là người loại binh khí sắc nhọn. Vậy các hạ dùng tay chụp lấy các ngón tay không phải bị cắt đứt hay sao? Võ công của các hạ tuy cao, chỉ là… chỉ là…
Liễu Hạc Đình vọt miệng hỏi:
– Chỉ là cái gì?
Đào Thuần Thuần mỉm cười nói:
– Chỉ là hành sự quá sơ ý mà thôi!
Liễu Hạc Đình cũng không biết nàng có phải vốn định nói câu này hay không. Nhưng chàng cũng ngầm hiểu được ý vị của nàng:
– “Nếu như nội lực của Hắc Xuyên Vân và mình bằng nhau… nếu như binh khí của hắn là những loại sắc nhọn…” Càng nghĩ chàng càng cảm thấy ớn lạnh toát cả mồ hôi.
Điều này giúp chàng hiểu thêm rằng, khi giao đấu võ công tuy quan trọng, nhưng kinh nghiệm lâm trận lại càng quan trọng hơn.
Chỉ nghe Thích Nhị Khí cười lớn nói:
– Cương thi đấu không lại tôn giá. Hai người các ngươi lại không phải là đối thủ của tiểu huynh đệ ta. Vậy các ngươi còn ở lại đây làm gì nữa?
Liễu Hạc Đình hình như nghĩ ra việc gì, liền bước đến trước mặt Hắc Xuyên Vân và Hoàng Phá Nguyệt cung quyền hành lễ, nói:
– Tại hạ nhất thời may mắn, nên mới thắng được hai vị nửa chiêu. Hai vị tuy thất thủ, nhưng trong lòng không cần phải khó chịu. Cho đến tận lúc này tại hạ cũng không hề có ý muốn xen vào chuyện của người khác. Chỉ cần hai vị nói ra mục đích đến đây là gì, còn việc ai đúng ai sai tại hạ tuyệt đối không hề nhúng tay vào.
Trong lúc Liễu Hạc Đình nói, Hoa Khê Tứ Như không ngừng liên tiếp gật đầu ra chiều rất thán phục.
Nào ngờ Liễu Hạc Đình vừa mới dứt lời, Hắc Xuyên Vân đột nhiên cười nhạt:
– Huynh đệ ta đã bại dưới tay các hạ. Hơn nữa bại một cách tâm phục khẩu phục nên không hề có điều gì để nói cả. Nếu như bọn ta và các hạ chỉ là tỷ võ phân cao thấp mà thôi, như vậy huynh đệ ta lập tức không nói lời nào, rời khỏi đây ngay.
Ngừng lại giây lát, gã nghiêm giọng nói:
– Nhưng lần này huynh đệ ta đến đây là để diệt ác đồ trừ hại cho võ lâm. Cho nên những quy củ của võ lâm không cần phải dùng đối với các ngươi.
Vừa dứt lời, gã liền lướt ngang cách xa ra cả trượng, đồng thời đưa cao tay lên gọi lớn:
– Các huynh đệ hãy chuẩn bị cung tên!
Mấy trăm gã hán tử ở phía trên vách núi đồng thanh đáp lại, vang dậy cả tứ bề.
Liễu Hạc Đình biến sắc mặt quát lớn:
– Khoan đã! Các hạ nói ai là ác đồ võ lâm?
Linh Thi Cốc Quỷ cười lạnh lùng nói:
– Cốc Quỷ ta thủ đoạn tuy ác độc, nhưng nếu đem so với Ô Y Thần Ma các người thì vẫn còn kém xa. Các ngươi hành tung tuy xuất quỷ nhập thần, nhưng hôm nay đã bị bọn ta tìm đến tận sào huyệt. Vậy các ngươi còn gì để nói nữa không?
Liễu Hạc Đình càng kinh ngạc, nói lớn:
– Ai là Ô Y Thần Ma? Các hạ đang định nói việc gì vậy?
Đột nhiên câu nói của Nhập Vân Long Kim Tứ chợt hiện ra trong đầu chàng:
– Liễu huynh, huynh có biết cái tên Ô Y Thần Ma không? Tất nhiên là huynh không biết, thế nhưng trong võ lâm không có một ai nghe đến bốn chữ này mà không phát run.
Ngay cả tiếng tăm vang lừng như Nhất Kiếm Chấn Hà Sóc Mã Tuấn Siêu, còn phải chết dưới tay bọn ma đầu này… Trong giang hồ không có ai biết được lại lịch bọn Ô Y Thần Ma.
Nhưng không có một ai lại không khiếp sợ võ công xuất quỷ nhập thần của bọn chúng. Bọn chúng giống như đột nhiên từ trên trời rơi xuống, giết người trong nháy mắt mà không có việc ác nào mà không làm…
Liễu Hạc Đình không khỏi giật mình, nghĩ thầm:
– “Lẽ nào nơi đây chính là sào huyệt của bọn Ô Y Thần Ma? Lẽ nào mấy anh em họ Thích chính là những Ô Y Thần Ma giết người trong nháy mắt?” Liễu Hạc Đình bất giác quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy mấy anh em họ Thích vẫn đang cười lớn, nói:
– Ô Y Thần Ma? Bất kể là yêu ma quỷ quái, một khi ở trước mặt bổn tôn giả pháp thuật đều mất linh.
Hắc Xuyên Vân nghiêm giọng quát:
– Đại gia từ ngàn xa xăm đến đây để trừ gian diệt ác, chứ không phải để nhiều lời với kẻ tàn phế như ngươi.
Dứt lời gã liền quát lớn:
– Một!
Liễu Hạc Đình ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy hàng trăm tên hán tử trên những vách núi lúc này đã lắp tên vào cung. Chỉ cần Hắc Xuyên Vân phát lệnh xong, lập tức hàng mấy mũi tên nhất tề cùng một lúc bắn ra. Lúc đó cho dù võ công có cao cũng khó mà có thể tránh được.
Trong lúc Liễu Hạc Đình còn đang suy nghĩ, Hắc Xuyên Vân đột nhiên quát lớn:
– Hai!
Hơi lắc người một cái, Hắc Xuyên Vân đã thối lui đến bên cạnh Hoa Khê Tứ Như đang đứng bên khe núi. Môi gã lúc này hơi động đậy như đang muốn nói:
– Ba!
Từ “ba” còn chưa kịp vọt ra khỏi miệng, Liễu Hạc Đình đột nhiên huýt dài một tiếng, toàn thân chàng lướt nhanh đi như một con chim ưng, nhằm thẳng về phía Hắc Xuyên Vân bổ đến.
Hắc Xuyên Vân biết rõ chàng thiếu niên này võ công cao cường, chiêu thức lại kỳ diệu, nhưng không biết chàng xuất thân từ môn phái nào. Nhìn thấy Liễu Hạc Đình đang bổ nhào về phía mình, gà liền thất kinh quát lớn:
– Các vị còn không mau cùng động thủ!
Tiếng quát vừa dứt, toàn thân Liễu Hạc Đình từ trên cao bổ nhào đến, đồng thời mười ngón tay chàng từ trên chụp xuống đầu Hắc Xuyên Vân, giống như chim ưng vồ lấy chú thỏ.