Thái Hậu Xuyên! Thế Giới Hiện Đại Ta Tới Đây!

Chương 46: Phim


Đọc truyện Thái Hậu Xuyên! Thế Giới Hiện Đại Ta Tới Đây! FULL – Chương 46: Phim


Tiền huê hồng từ cổ phần của Liễu Nguyệt Đan ở Liễu thị, cô mang đi đầu tư mua cổ phiếu của Minh thị.

Thực ra không phải cô “bán nước” đâu, mà tại vì công ty nhà Minh Quân Đạo phát triển ghê gớm quá, khó khăn lắm cô mới mua được một ít, còn phải nhờ vào quan hệ với bạn trai nữa.
Thấy cô có khổ không?
Chương trình học kì 2 thực muốn ép chết người, cái gì mà số oxi hóa có thể trùng với hóa trị của nguyên tố, rồi quá trình đẳng nhiệt, đẳng tích, đẳng áp là cái gì nữa? Sao cứ đẳng đẳng hoài vậy? Có thấy giống nhau tí nào đâu mà đẳng?
Liễu Nguyệt Đan hiếm thấy không nằm ườn ra bàn, bây giờ cô đang bay lượn trong suy nghĩ của mình.
“Nguyệt Đan, em mau trả lời cho thầy biết, số oxi hóa của khí oxi là bao nhiêu?”
Liễu Nguyệt Đan hoàn hồn đứng phắt dậy.

Cô nào biết đâu á.
“Thưa thầy, là…!là…”
Thái Giác Tân bên cạnh khều khều: “Là âm 2.”
Liễu Nguyệt Đan nhíu mày, tin tên này được không?
Oxi có hóa trị 2, số oxi hóa là 2 mới đúng chứ, sao lại là âm 2? Tên này định hố mình à?
Nghĩ vậy, Liễu Nguyệt Đan ưỡn ngực: “Thưa thầy là +2.”
“Tuyệt vời, mau cho bạn một tràng pháo tay.” Thầy hóa hô lên.

Cả lớp vỗ tay, Liễu Nguyệt Đan hất hàm nhìn Thái Giác Tân.
Dám lừa chị à!
“Ra ngoài hành lang đứng cho tôi, suốt ngày cứ mơ mộng trong lớp.

Tôi dạy bao nhiêu lần rồi, oxi đứng một mình, số oxi hóa bằng không.”
Liễu Nguyệt Đan cứng mặt.


Đùa nhau à? Sao lại bằng không?
Thái Giác Tân cúi gằm mặt xuống, tên này không biết mà cũng dám lên tiếng nhắc bậy, điển hình của thành phần điếc không sợ súng.
Liễu Nguyệt Đan lủi thủi bước ra khỏi lớp.

Số cô chưa bao giờ hết nhọ!
Mặt trời chiếu những ánh nắng ban mai xuống hành lang cuối dãy.

Cũng may mới là tiết đầu, vẫn chưa chói chang lắm.
Vì lớp cô nằm trên cầu thang, Liễu Nguyệt Đan nhìn xuống sân.
Minh Quân Đạo đang ghi kiểm điểm mấy học sinh đi trễ.
Nam sinh tóc ngắn chải gọn gàng, dáng người thẳng tắp, đôi mắt chăm chú, bàn tay thoăn thoắt ghi ghi chép chép.
Đấy là bạn trai của tôi đấy mọi người!
Xin hãy cảm ơn chúa đã ban cho chúng ta một nhan sắc đậm đà như thế.
Dường như nhận ra có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình, Minh Quân Đạo ngước nhìn.
Nữ sinh chống cằm lên lan can nhìn hắn đắm đuối, đôi mắt mơ mộng, đôi môi chúm chím.

Hắn bật cười, bây giờ đang giờ vào lớp, sao cô lại đứng bên ngoài.

Lại bị phạt sao?
Hắn rút điện thoại ra.
“Em đang làm gì vậy?”
Liễu Nguyệt Đan lục túi áo: “Em đang quang hợp!”
Minh Quân Đạo cười đùa: “Thế từ nay không còn cần phải uống trà sữa nữa, em tự tạo ra thức ăn rồi.”
“Cây cối không cần nước sao? Em cũng cần trà sữa để quang hợp.”
Minh Quân Đạo nói không lại cô: “Tối mai 7h anh sang đón em nhé?”
Liễu Nguyệt Đan cười rồi hét xuống sân: “Được!”
Minh Quân Đạo cười hớn hở, cất điện thoại vào túi: “Anh sẽ mua trà sữa trước khi tới!”
Liễu Nguyệt Đan: “Rất tốt!”
“Bị phạt mà còn đứng đó la hét sao? Em bước vào lớp cho tôi!” Thầy hóa chướng mắt trước màn cẩu lương vừa rồi, phũ phàng chia rẽ uyên ương.
Liễu Nguyệt Đan vẫy vẫy tay tạm biệt bạn trai nhỏ rồi bước vào lớp.

Bên dưới Minh Quân Đạo lắc đầu cười.

Tối thứ 7 đẹp trời, tại rạp phim, có một đôi tiên đồng ngọc nữ xuất hiện.

Sự hiện diện của họ khiến cho cặp nam nữ chính trong phim trên màn ảnh lớn trở nên lu mờ.
Phần lớn người xem phim đều chăm chú quan sát cặp tiên đồng ngọc nữ ấy, thỉnh thoảng lại lấy điện thoại ra chụp lấy chụp để, hoàn toàn quên mất họ đến rạp phim là để xem phim.
Nếu người quản lý mà thấy cảnh này, không tịch thu điện thoại của họ mới là lạ.
Vào rạp phim không được dùng điện thoại quay phim hay chụp ảnh nhé mọi người!

Liễu Nguyệt Đan bước ra khỏi rạp, ngồi hai tiếng trong đó khiến cô ê ẩm cả người.

Biệt đội “Hạ Lưu” trước khi cô đi xem phim đã make up cho cô một lượt, còn bắt cô mang giày cao gót.
Lý do đơn giản là vì chiều cao của cô cần được cải thiện để không chênh lệch với Minh Quân Đạo.
Lúc nãy không cẩn thận, cô giẫm gãy một gót giày, bây giờ cô còn chông chênh hơn khi đi dép mộc nữa.
“Em bỏ giày ra đi, anh cõng em!” Minh Quân Đạo quay lưng ngồi xuống.
Liễu Nguyệt Đan nhìn bờ vai vững chãi trước mặt, không suy nghĩ liền sà vào ngay.

Là bạn trai nhỏ chủ động, không phải cô lười biếng.
Minh Quân Đạo vòng tay qua chân cô rồi nắm hay bàn tay trước bụng.

Anh đứng lên, nhịp nhàng bước đi.
“Hôm nay xem phim có vui không?” Minh Quân Đạo vừa đi vừa nói, hơi thở vững vàng.
“Cũng tạm!” Liễu Nguyệt Đan ghé sát tai anh, “Em có nặng không?”
Câu hỏi thách thức EQ đã đến, Minh Quân Đạo có đọc mấy bài post trên mạng, trả lời lưu loát: “Anh có thể cõng em về đến nhà mà không thở gấp.”
Liễu Nguyệt Đan thầm nghĩ, trả lời lươn lẹo quá.

Có lẽ nào đã tham khảo đâu đó?
Liễu Nguyệt Đan cười cười hỏi tiếp: “Tại sao anh thích em?”
“Đừng nói với em cái gì mà tình yêu thì không cần lí do, bớt xem mấy thứ trên mạng lại.” Để ngăn chặn một câu trả lời khuôn khổ, Liễu Nguyệt Đan đành phủ đầu hắn trước.
Minh Quân Đạo lần này không thể vận dụng thuyết thả thính đành phải nghiêm túc suy nghĩ đáp án.

Tại sao hắn lại thích cô nhỉ?
“Anh cũng không biết nữa, nói có lẽ em không tin, lần đầu tiên gặp em anh đã cảm thấy rất thân thuộc rồi.

Mấy năm qua anh luôn ghi nhớ, anh dự định khi vừa tốt nghiệp là sẽ đi tìm em, nào ngờ chúng ta lại học chung trường.

Ngày xưa anh mong sớm tốt nghiệp, bây giờ chỉ muốn ngày tốt nghiệp chậm lại một chút.”
Liễu Nguyệt Đan trầm mặc, cảm thấy quen thuộc sao?

“Sao em không nói gì?” Minh Quân Đạo tự kiểm điểm, hắn cũng không có nói cái gì sai mà.

Cô sẽ không giận chứ?
Xin mọi người đừng khắc họa con gái thành sinh vật thích giận có được không?
“Không có gì, em chỉ đang suy nghĩ câu trả lời của anh thôi!” Liễu Nguyệt Đan vòng tay qua cổ bạn trai nhỏ, áp mặt vào lưng hắn.
“Còn em thì sao? Tại sao lại đồng ý quen anh?”
Mong chờ, hồi hộp.
“Vì anh đẹp trai!”
Minh Quân Đạo: “…” Câu trả lời có tâm nhất mọi thời đại! Thôi thì lỡ thích cô rồi, chịu thôi.
Liễu Nguyệt Đan cười khúc khích.
Hai người tiếp tục nói chuyện, lúc đi qua con hẻm gần trường thì đột nhiên có một đám côn đồ nhảy ra.
“Này em gái, gia đình em thiếu tiền nhà người ta đến bao giờ mới trả đây?”
Liễu Nguyệt Đan nhìn về phía trước, có tổng cộng năm tên, mặt mũi bặm trợn thô kệch, đứa vừa lên tiếng có lẽ là đàn em.
Nhà cô thiếu tiền mà cô không biết luôn đấy!
Lũ ngốc này, cô nằm trên lưng Minh Quân Đạo, trời thì tối, có thể nhìn ra cô cũng hay đó.

Đầu Liễu Nguyệt Đan xoay chuyển, tìm ra mấy cái tên có thể thuê đám người này đến đây.
Minh Quân Đạo hơi lo lắng, một mình hắn thì không sao, có cô theo nữa thì hắn không chắc có thể hạ được chúng mà cô vẫn an toàn.
“Tôi mượn nợ các người khi nào, là ai đứng ra mượn nợ, giấy tờ chứng thực ở đâu, tôi tên gì, tôi mượn của ai, mượn bao nhiêu? Nếu không trả lời được thì các người chuẩn bị đi.” Bổn cung đây sẽ khiến lũ ngu dân các ngươi biết thế nào là lễ độ.
Bọn chúng hơi chần chừ trước thái độ của cô.
“Em gái à, nói điêu như thật ấy.” Tên cầm đầu thấy đàn em hơi khựng bèn lên tiếng, “Này chàng trai, khôn hồn thì mau đi, bọn này chỉ là đang giải quyết chuyện riêng thôi, cậu không liên hệ, bọn này sẽ không ra tay với cậu.”
“Tôi là bạn trai cô ấy!” Các người đừng hòng đụng vào!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.