Đọc truyện Thái Hậu Xuyên! Thế Giới Hiện Đại Ta Tới Đây! FULL – Chương 23: Thai
Bích Tiêu cung.
Cảnh Lâm đế cùng các phi tần đang ngồi ngoài chính điện.
Ngự y bên trong đang xem tình hình của Tô tần.
Ai nấy đều bồn chồn, sợ chuyện đổ lên đầu mình.
Ngự y bước ra.
“Hồi bẩm hoàng thượng, nương nương bị kiệt sức và mất nhiều máu, bây giờ đã qua cơn nguy kịch.
Tuy nhiên…”
“Tuy nhiên thế nào?”
“Tuy nhiên…” Ngự y cắn răng nói, tay chân run lẩy bẩy.
“Cái thai không giữ được.”
Tiếng hít hà vang lên, ai nấy đều vô cùng lo sợ.
Hoàng hậu nắm chặt lấy bàn tay sưng tấy của mình, quỳ xuống.
“Thần thiếp có tội.”
Cảnh Lâm không trả lời.
Hắn đi vào phòng, nhìn nữ nhân nằm trên giường.
“Hoàng thượng, con của thần thiếp…” Tô tần rơi nước mắt, bộ dạng mười phần đáng thương.
Liễu Nguyệt Đan làm sao có thể không thấy hành động của nàng ta.
Chiều hướng nàng ta chạy, rõ ràng là muốn đẩy Thành Triệt xuống hồ, còn ở đó diễn kịch! Định cướp chén cơm của mẹ nàng à? Vô liêm sỉ!
“Nàng đừng buồn, con rồi sẽ có lại mà.” Cảnh Lâm an ủi.
“Hoàng thượng, người phải làm chủ cho con của thần thiếp.”
Cảnh Lâm cho tất cả phi tần tiến vào.
Trước mắt oanh oanh yến yến khiến hắn cực kì ảo não.
“Hoàng hậu, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Hoàng thượng, hôm nay thần thiếp làm tiệc sinh thần cho Triệt nhi, đang giữa chừng thì đột nhiên có một bầy ong bay tới.
Chúng phát điên tấn công tất cả mọi người.
Trong lúc hoảng loạn, có xảy ra va chạm…”
“Cho dù là vậy, cung nhân bên cạnh Tô tần đâu, tại sao không bảo vệ nàng ấy? Bọn nô tài như vậy, không đáng giữ lại.”
Hoàng thượng nổi giận khiến người trong cung vô cùng hoảng sợ.
Tuy nhiên, cũng sẽ có người không ngại thêm dầu vào lửa.
“Hoàng thượng, thần thiếp có điều e ngại, không biết có nên nói ra hay không.” Lúc này, Chiêu quý nhân đột nhiên lên tiếng.
“Có gì cứ nói, đừng úp mở nữa.
Nàng thấy chuyện còn chưa đủ rối hay sao?”
Chiêu quý nhân trông có vẻ hoảng sợ, quay sang nhìn Trang tần.
“Hoàng thượng, thần thiếp lúc đó nhìn thấy, trong lúc hoảng loạn, là quý phi đẩy Tô tần xuống đất.”
“Thần thiếp cũng có nhìn thấy.
Trong lúc Tô tần đang tháo chạy khỏi bầy ong, không biết vì cớ gì mà quý phi lại đẩy Tô tần té ngã.” Trang tần cũng xen vào.
Trịnh Nhu cười nhạt trong lòng.
Nàng quay sang nhìn Thục phi quỳ bên kia, lúc này cũng quay lại nhìn nàng, cười nhẹ.
Ánh mắt nàng ta như con rắn len lỏi vào từng khung xương làm nàng cảm thấy rùng mình.
Sập bẫy rồi.
Muốn diệt nàng trước sao?
Ngoài mặt Trịnh Nhu không biểu lộ cảm xúc gì.
Nàng không trả lời cũng không phản bác.
Cảnh Lâm trong lòng cũng không tin.
Hắn quay sang Tô tần hỏi:
“Có thật như vậy không?”
Tô Thiến gật đầu, nước mắt chan hòa như mưa.
“Hoàng thượng, người phải làm chủ cho thần thiếp, phải lấy lại công bằng cho con của thần thiếp.”
“Quý phi, tại sao nàng lại đẩy Tô tần?”
“Bẩm hoàng thượng, trong lúc hoảng loạn, thần thiếp cũng vì quá sợ hãi nên không may đụng trúng Tô tần.
Thần thiếp không phải cố ý.”
Thái độ đúng mực, không dua nịnh, thẳng thắn tường thuật.
Nàng không có chứng cứ, không tố nàng ta được.
“Nhưng thần thiếp lúc đó thấy hình như quý phi không phải là vô tình.” Chiêu quý nhân chen vào.
“Chiêu quý nhân, muội im lặng đi.” Hoàng hậu lên tiếng.
Trịnh Nhu cười nhếch miệng về phía Chiêu quý nhân:
“Chiêu quý nhân đúng thật là hay, biết được trong lòng bổn cung nghĩ gì luôn cơ.
Sao không đổi nghề làm thầy bói đi.”
“Tất cả yên lặng hết cho trẫm.” Cảnh Lâm vỗ bàn.
Lúc này căn phòng mới yên ắng trở lại.
Một lúc sau, hắn mới tiếp tục.
“Tất cả giải tán hết đi.
Tối nay trẫm ở lại Bích Tiêu cung.”
“Hoàng thượng, chuyện này còn chưa giải quyết xong…” Tô tần ngồi trên giường yếu ớt nói.
“Trẫm đã nói sẽ cho nàng một cái công đạo, yên tâm đi.” Nhận ra giọng nói của hắn không còn kiên nhẫn nữa, Tô Thiến biết điều ngậm miệng.
Mọi người rục rịch giải tán.
Hoàng hậu liếc nhìn Trịnh quý phi.
Trịnh Nhu cười khiêu khích, hoàng hậu thở dài bỏ đi.
—
Viên Hòa cung.
“Chuyện thế nào rồi?” Liên tần nhấp một ngụm trà.
“Bẩm nương nương, nô tỳ nghe kể lại, hoàng thượng chỉ bảo mọi người giải tán, tối nay ngủ lại Bích Tiêu cung.
Ngoài ra, không có căn dặn gì khác.”
Liên tần mỉm cười.
“Ván này, Vương Ý Thanh thắng!”