Thái Hậu Xuyên! Thế Giới Hiện Đại Ta Tới Đây!

Chương 14: Hậu Có Hỷ


Đọc truyện Thái Hậu Xuyên! Thế Giới Hiện Đại Ta Tới Đây! FULL – Chương 14: Hậu Có Hỷ


Năm Cảnh Lâm đế thứ hai, hoàng hậu hoài thai, cả nước vui mừng.
Trong hai năm trị vì, Cảnh Lâm đế có được một hoàng tử và hai công chúa nhưng đều không phải hoàng hậu sinh ra.

Vì thế, hoàng hậu mang long thai là sự kiện rất trọng đại vì đấy là đích tử của hoàng thượng.
Liễu Nguyệt Đan lặng lẽ nhìn nữ tử vận trang phục lụa đào, đầu cài một chiếc trâm phượng chín đuôi đang mỉm cười vuốt ve chiếc bụng hơi nhô lên của mình.

Nàng nhớ rõ cảm xúc ngày đó, cái ngày mà ngự y chẩn đoán nàng có thai, vừa vui mừng vừa hoảng sợ.

Vui vì mình hoài hài tử, sợ vì hậu cung khắc nghiệt.
Cho dù có là hoàng hậu đi chăng nữa thì cũng không thể bảo đảm con nàng có thể bình an đến với thế giới này.

Trong hai năm, nàng thấy mình đang thay đổi, ít cười nói và trở nên thận trọng hơn.
Quan trọng là, trong hai năm này, nàng đã nảy sinh tình cảm với hoàng thượng.
Hoàng thượng dù bận bịu đến mức nào đi chăng nữa thì cũng đều dành chút thời gian bên nàng.

Trong ngoài ai cũng nói tình cảm vợ chồng hai người gắn bó như keo sơn.
Liễu Nguyệt Đan cũng chả hiểu tại sao khi ấy nàng lại thích hắn nữa.


Có lẽ tâm tư thiếu nữ trong sáng ngây thơ, được người ta quan tâm chăm sóc liền dâng hết tâm tư tình cảm của mình để đền đáp.
Cũng quên luôn hắn là người đã phá hủy hôn ước của ca ca, cướp đi tẩu tẩu của nàng.
Nàng thật không có tiền đồ!
“Chúng thần thiếp bái kiến hoàng hậu nương nương, chúc mừng hoàng hậu nương hoài thai long tự.” Phi tần đến thỉnh an nàng, miệng cười như hoa nở, lời chúc tụng như rót mật vào tai.
“Các muội không cần câu nệ.

Mau ngồi xuống cả đi.” Hoàng hậu nở nụ cười, phong tình vạn chủng.

Liễu Nguyệt Đan cảm khái, mình của ngày xưa thật hoàn mỹ.
“Hôm qua muội nhìn thấy các thái y trong ngự y viện hớt ha hớt hải chạy ra chạy vào Trường Lạc cung, muội cứ sợ hoàng hậu nương mắc bệnh nữa, ai ngờ lại là tin vui!” Kia là Liên Phi vừa mở miệng.
Nhắc tới Liên Phi thì thật không biết bắt đầu từ đâu.

Nàng ta là trưởng nữ của Thái phó, Triệu Vĩnh Cơ.

Thái phó Triệu ngày trước không được bổ nhiệm dạy dỗ Hoàng thượng, tuy nhiên ông ta lại có quan hệ rất tốt với các vị Thái phó khác trong triều, trong đó có cả Trịnh quốc sư.

Hơn nữa vợ ông ta còn có quen biết rộng rãi với các cáo mệnh phu nhân giới thượng lưu.

Cho nên nói Thái phó tiền đồ mỹ mãn cũng không sai.
Thật ra hoàng thượng không thích nàng ta, Triệu Vĩnh Cơ chính là kiểu người có não nhưng lại thiếu nếp nhăn, uổng cho cha nàng ta đi gõ đầu trẻ nhà người khác.
Chẳng qua mùa hạ vừa rồi nàng ta vận cho mình một thân lụa hồng cánh sen rồi đứng hát múa bên hồ sen Viên Hòa cung.

Hoàng thượng thấy cảnh đẹp ý hay, hơn nữa huynh trưởng nàng ta là Hình bộ thị lang, vừa phá được một vụ án tham ô, có công với triều đình, nên một lần thăng nàng ta từ Quý tần thành phi, sẵn tặng phong hào “Liên”.
“Đã phiền Liên phi lo lắng, bổn cung đích thị vẫn rất khỏe mạnh.” Hoàng hậu cười đáp.
“Quý phi nương nương tới!” Là tiếng của thái giám truyền lời.
“Thần thiếp bái kiến hoàng hậu nương nương.” Một thân cung trang rực rỡ dừng trước ghế phượng, làn da trắng nõn nà, đôi mắt sâu óng ánh như mặt nước hồ thu.

Trịnh quý phi sau hai năm nhập cung vẫn không thay đổi mà vẻ đẹp dường như lại càng trở nên mặn mà, rực rỡ.
“Chúng thần thiếp bái kiến Quý phi nương nương.”
“Quý phi mau miễn lễ, ban ngồi.

Các muội cũng đừng đứng nữa, mau ngồi xuống.” Hoàng hậu vừa mân mê chiếc bụng, vừa khoan thai hỏi, “Hôm nay sao Quý phi đến trễ, mọi người đều đang chờ?”

Trịnh Quý phi không vội trả lời ngay, tay đặt tách trà làm bằng sứ Đông Thanh xuống bàn.

Nàng không tùy ý xài vật dụng cung khác nên hoàng thượng cho người làm cho nàng nguyên bộ đồ dùng làm bằng sứ khiến chúng phi tần đỏ cả mắt.
Trịnh Quý phi đưa mắt nhìn tất cả phi tần ngồi phía sau, nở nụ cười hoa nhường nguyệt thẹn, “Tối qua thần thiếp hầu hạ hoàng thượng, sáng dậy cảm thấy cả người đau nhứt nên có tới trễ, mong hoàng hậu và các tỉ muội lượng thứ.”
Không biết xấu hổ! Chuyện phòng the có thể nói trước thanh thiên bạch nhật như vậy sao.

Hôm qua hoàng hậu được ngự y chẩn đoán có thai, Quý phi lại bảo tối qua hoàng thượng ở lại cung nàng ta, chẳng khác nào nói hoàng thượng không coi trọng hoàng hậu.
Mặt hoàng hậu hơi tối lại nhưng cũng không nói gì thêm.

Biết nàng có thai mà hoàng thượng cũng không ở lại tẩm cung của nàng.

Quý phi còn quan trọng hơn cả cái thai trong bụng nàng sao?
“Hoàng hậu nương nương vừa có hỉ, mọi người đều đang chúc mừng nương nương.” Vương Quý nhân lên tiếng.
Liễu Nguyệt Đan tùy thời đứng xem thị phi, đôi mắt linh động không để sót một chi tiết nào.
“Vậy sao?” Trịnh Quý phi không để mắt tới Vương Quý nhân.

“Thế thì thần thiếp xin chúc mừng hoàng hậu nương nương.

Ở chỗ thần thiếp có mấy khúc vải thượng đẳng Trích Châu, chất liệu mềm mại mà ấm áp, mùa đông tới may quần áo rất thích hợp với hoàng hậu nương nương.”
“Quý phi có lòng, chỗ bổn cung đã cho đặt may cung trang mùa đông, phủ Nội vụ cũng cho người mang tới vài khúc vải mới, đủ xài đến sang năm, Quý phi vẫn là nên để lại cho bản thân dùng đi.” Hoàng hậu cười nói.
Trịnh Quý phi nghe ra sự đề phòng trong lời nói của hoàng hậu nên cũng mỉm cười không nói nữa.
Liễu Nguyệt Đan liếc nhìn bản thân mình mấy chục năm trước rồi liếc sang Trịnh Nhu ngồi đối diện.


Đúng là bản thân sau hai năm đã trở nên cẩn trọng hơn.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu Trịnh Quý phi rắp tâm muốn hại mẫu tử nàng, chắc sẽ không ngốc đến nỗi giở trò lên đám vải nàng ta tặng.
Mọi người trò chuyện rôm rả, đến khi gần tàn cuộc, Tiêu Đáp ứng lên tiếng nói, “Hoàng hậu nương nương đang mang long thai, cần phải đặc biệt chú ý cẩn thận.

Thần thiếp nghe nói nữ tử mang thai ba tháng đầu là nguy hiểm nhất, gần tết tuyết cũng sắp rơi, đường đi trơn trượt, thần thiếp nghĩ hoàng hậu nương nương nên hạn chế ra khỏi Trường Lạc cung, an an ổn ổn chờ ngày hạ sinh hoàng tự.”
Trịnh Quý phi liếc nhìn Tiêu Đáp ứng.

Đôi mắt sắc lẹm như dao khiến Tiêu Đáp ứng không khỏi rùng mình.

Hoàng hậu mỉm cười, “Tiêu Đáp ứng có lòng, bổn cung có dự tính của mình, tất cả mọi người có thể giải tán.”
“Tạ hoàng hậu nương nương!” Sau khi chúng phi tần rời đi, hoàng hậu cũng đã mệt, “Tiểu Tuế, mau đưa ta về phòng.”
Liễu Nguyệt Đan nhìn hoàng hậu, ngẫm nghĩ lại lần nữa rốt cục tại sao mình lại xuất hiện ở đây.

Không gian và thời gian liên tục thay đổi tại những sự kiện quan trọng trong cuộc đời nàng một cách có chủ ý.

Để làm gì?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.