Bạn đang đọc Thái Hậu Vạn Phúc: Chương 53
Chương 53
“A, Tử Ngọc cô nương nhìn bên này.”
Lời vừa nói ra, đám người nhất thời nổi lên một cỗ hưng phấn. Trong đám đông mãnh liệt này, ba hộ vệ căn bản không bảo vệ thể an toàn cho hai người Vũ Văn Thịnh Hữu.
Vũ Văn Thịnh Hữu tay mắt lanh lẹ, giành trước một bước bảo vệ Lam Y Y chặt chẽ ở trong lồng ngực mình, lúc này họ mới không bị làn người tách ra.
Vũ Văn Thịnh Hữu thật sự là ảo não đến cực điểm. Bọn họ tới tìm việc vui, không phải đến chịu tội. Nếu mẫu hậu thực bởi vì đến xem những thứ thấp hèn như vậy mà bị thương, lửa giận của hắn phải tìm ai phát tiết đây? Hơn nữa, năm trước, hắn cũng không thấy đám người điên cuồng như vậy.
Vũ Văn Thịnh Hữu nhíu mày, nói: “Nơi này chỉ sợ càng ngày càng đông, muốn ra ngoài cũng không dễ, chúng ta vẫn là trở về đi!”
Lam Y Y quả thật không còn kiên nhẫn, hiện tại cả người nàng đều bị ôm vào trong lồng ngực Vũ Văn Thịnh Hữu, sườn mặt dán gắt gao vào trong ngực rắn chắc của hắn, bên tai thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn. Loại thân mật này, khiến nàng nhất thời có chút chút thẹn thùng, trong lòng thực hối hận đã đi đến đây. Nghe vậy liền gật đầu không chút do dự.
Vũ Văn Thịnh Hữu cảm giác được cô gái nhỏ trước ngực nhẹ nhàng cọ mình vài cái, làm cả người hắn tê dại một chút, tim đập cũng không tực giác gia tốc vài phần.
Nháy mắt ra dấu, ba hộ vệ liền dùng tách đám người, mở đường đi theo hướng ngược lại.
Đáng tiếc, đám người thật sự rất đông, hơn nữa là đi ngược dòng, bởi vậy, căn bản là nửa bước cũng khó đi.
Đúng lúc này, huyên náo đột nhiên dừng bặt. Hơn nữa, có không ít ánh hướng về nơi này, mang theo đủ loại cảm xúc hâm mộ, ghen tị, tò mò. Vũ Văn Thịnh Hữu lại cảm thấy một ánh mắt chăm chú mang theo một tia nóng bỏng, thẳng tắp bắn ở trên người mình. Mắt hoa đào hơi hơi nhíu lại, cũng nhìn quá ánh mắt kia. Liếc một cái liền thấy được cô gái tuyệt sắc ngồi cao cao ở trong cỗ kiệu bốn người nâng.
Cô gái mặc sa y màu trắng, rất hợp với da thịt trắng nỏn tinh tế. Sa y nhẹ nhàng, dính sát vào trên người, triển lộ hoàn toàn vóc dáng khéo léo của nàng. Tóc dài đen như thác nước xõa ở sau người, một đôi mắt to đen, thoạt nhìn vô cùng trong suốt, cái mũi thẳng thắn, môi đỏ mọng, cả người nhìn qua vô cùng thuần khiết, giống như xử nữ không rành thế sự. Người này, chính là Tử ngọc cô nương hai năm liên tục đoạt được danh hiệu đệ nhất hoa khôi của Lam thành.
Tử ngọc cô nương thấy Vũ Văn Thịnh Hữu nhìn qua, không khỏi mỉm cười, trên gương mặt nhất thời hiện ra một đôi má lúm đồng tiền mê người, đúng là xinh đẹp, lại vô cùng khiến người trìu mến, khiến một đám nam nhân không khỏi si ngốc như say.
Nếu là trước kia, Vũ Văn Thịnh Hữu cũng muốn thưởng thức một phen, nói không chừng còn có thể cùng nàng ôn lại cũ tình. Chính là hiện tại, hắn không có chút hưng trí. Dung nhan xinh đẹp trước đây có thể khiến cho tim hắn rục rịch, giờ phút này lại không có nửa điểm hấp dẫn.
Tử ngọc cô nương khẽ phất tay một cái, bốn gã tráng hán nâng kiệu, lập tức nâng nàng đi về phía Vũ Văn Thịnh Hữu, mà đám đông đều vô cùng tự giác tránh ra, cho cỗ kiệu của Tử Ngọc cô nương đi qua.
Cỗ kiệu ngừng lại trước mặt đoàn người Vũ Văn Thịnh Hữu. Ba gã hộ vệ cũng mặc kệ Tử Ngọc cô nương cái gì, bảo hộ ở chủ tử trước mặt, bày trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Tử Ngọc u oán nhìn về phía Vũ Văn Thịnh Hữu, khẽ mở môi đỏ mọng, nói: “Một năm không thấy, Sở công tử biệt lai vô dạng? Không biết Sở công tử còn nhớ ta hay không?” Giọng nói đúng là không tương xứng với dung mạo của nàng, cực hấp dẫn cùng yêu mị, mấy những nam nhân nghe được, thân thể đều cứng lên.
Lam Y Y khẽ cau mày, giọng của nữ nhân này……
Mắt hoa đào của Vũ Văn Thịnh Hữu hơi hơi lóe, lộ ra một cái tươi cười vô cùng phong lưu, nói: “Tử ngọc cô nương dung mạo vô song, khí chất tuyệt luân, tại hạ sao có thể quên?”
Tử Ngọc nghe vậy, không khỏi cười đến cười run rẩy hết cả người, hiển nhiên cực kỳ vừa lòng đối với lời nói của Vũ Văn Thịnh Hữu. Một năm trước, khi nàng cùng Vũ Văn Thịnh Hữu ở chung, có thể nói là vô cùng vui vẻ âu yếm. Khiến nàng vẫn nhớ mãi không quên nam nhân này. Hôm nay nhìn đến hắn, đúng là không tự chủ được đi lên bắt chuyện. Việc này đối với nàng mà nói, cũng là cực kỳ hiếm thấy.
Thần sắc trên mặt Vũ Văn Thịnh Hữu không thay đổi, hơi hơi hạ mi mắt, che lại biểu hiện không kiên nhẫn cùng lãnh ý: mẫu hậu đang ở đây, mà ả dám ngồi ở trên cỗ kiệu cao, thật sự là không muốn sống.
Một hồi lâu nhân, tiếng cười của Tử Ngọc cô nương mới chậm rãi ngừng lại, sóng mắt lưu chuyển, lúc này mới chú ý tới Lam Y Y vẫn được bảo hộ ở sau người Vũ Văn Thịnh Hữu. Trong mắt xẹt qua một chút trầm tư, trên mặt cũng lộ ra một chút tò mò, trêu ghẹo: “Vị cô nương này là tân hoan của Sở công tử sao? Sở công tử xem nàng như bảo bối, lại ngay cả mặt mũi cũng không để người bên ngoài xem tới.”