Thái Hậu Vạn Phúc

Chương 51


Bạn đang đọc Thái Hậu Vạn Phúc: Chương 51

Chương 51
“…… Dạ.” Lãnh Nguyệt ghen ghét trong lòng, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài. Ai bảo nữ nhân này hiện tại là người trong lòng chủ tử chứ!
Lam Y Y nhẹ liếc mắt nàng một cái, chỉ cần nàng không bị ghen tị làm choáng váng đầu óc, làm ra cái chuyện gì khác người, mình cũng sẽ không hạ thấp thân phận so đo cùng nàng.
Trừ Lãnh Nguyệt, còn có ba nam hộ vệ đi theo bên cạnh bảo hộ, chỗ tối cũng có hai cao thủ hộ tống, có thể nói là không có sơ hở.
Trên ngã tư đường cái lớn nhất Lam thành, cơ hồ mỗi một cửa hàng đều treo hoa đăng, hai bên đường đầy hoa cỏ đủ chủng loại, trong không khí mang theo mùi hoa nồng đậm, khiến người ta cảm giác giống như đang đi giữa biển hoa.
Trên đường hiện tại vô cùng náo nhiệt. Có vài người gia, trẻ nhỏ, nhưng nhiều nhất là nam nữ trẻ tuổi. Trên mặt mỗi người cơ hồ đều mang theo nhiệt tình tươi cười dào dạt, trong mắt lóe ra hưng phấn chờ mong, bên tai thỉnh thoảng truyền đến từng trận tiếng cười thanh thúy của các cô gái.

Nếu là ở địa phương khác, mấy cô gái lớn mật kiểu này chỉ sợ sẽ bị người ta mắng không rụt rè, đồi phong bại tục. Bất quá, tại Lam thành này, cũng là bình thường. Đây là tập tục, hơn nữa, cũng chỉ trong thời gian đặc thù này, họ mới có thể tận tình đi ra du ngoạn một phe, mà sẽ không bị người ta lên án.
Vũ Văn Thịnh Hữu đã tới Lam thành nhiều lần, đêm nay bất quá là vì làm ẫu hậu vui vẻ. Hắn thích mẫu hậu lộ ra cảm xúc chân thật của nàng ở trước mặt hắn.
Vũ Văn Thịnh Hữu bộ dạng tuấn mỹ, khí chất, phong độ đều cực kỳ xuất sắc, bởi vậy, thỉnh thoảng có xinh đẹp cô gái lớn mật rồi lại ngượng ngùng tặng hoa. Mỗi lần như vậy Vũ Văn Thịnh Hữu đều mỉm cười tiếp nhận, sau đó đưa cho ba gã nam hộ vệ.
Lam Y Y thấy thế, không khỏi trêu ghẹo: “Ngài muốn làm cái gì thì làm cái đó, cũng cần để ý đến ta.”
Vũ Văn Thịnh Hữu khẽ cười một tiếng, nói: “Không có gì quan trọng hơn việc đi cùng ngài. Huống chi, năm trước ta cũng đã gặp qua hoa khôi Tử Ngọc cô nương, cho nên, cơ hội lần này vẫn là tặng cho người khác đi!”
“Lỡ năm nay hoa khôi không phải Tử Ngọc kia thì sao? Chẳng lẽ Lam thành này ngoài nàng, không có cô nương nào được đánh giá cao sao?” Lam Y Y hỏi.
Nếu vào lúc bình thường, Vũ Văn Thịnh Hữu nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ mỹ nhân. Nhưng không biết vì sao, giờ hắn lại thiếu hứng thú.
Vũ Văn Thịnh Hữu nói: “Đương nhiên là có. Ngày mai là ngày chọn lựa tân mặc cho hoa khôi Lam thành, cho nên, đêm nay vài vị được đề cử đều sẽ xuất hiện. Có thể nói, đêm nay náo nhiệt, tuyệt đối sẽ không thua ngày mai.”
Lam Y Y hơi hơi vuốt cằm, ánh mắt lộ ra một tia hứng thú, “Nói như vậy, chúng ta đến thật là đúng dịp.”

Thời gian trôi qua, lượng người càng ngày càng nhiều. Cho dù có hộ vệ bảo hộ, Lam Y Y vẫn suýt lạc khỏi Vũ Văn Thịnh Hữu. Nói nói việc này có liên quan một phần đến Lãnh Nguyệt, cũng không sai.
Vũ Văn Thịnh Hữu giờ phút này vô cùng bất mãn với Lãnh Nguyệt. Nhưng hiện tại không phải thời điểm so đo, mà chỉ liếc nàng cảnh cáo một cái, trong lòng ngầm hạ quyết định, sau khi trở về lập tức đuổi nàng.
Thấy đám người trên đường càng ngày càng đông, Vũ Văn Thịnh Hữu cũng bất chấp cấp bậc lễ nghĩa, cầm tay Lam Y Y, kéo nàng đến bên người mình, thật cẩn thận ôm vào trong lồng ngực. Dùng một loại tư thái bảo hộ, ôm hai vai nhỏ xinh của Lam Y Y. Lam Y Y chưa từng thân mật với người khác như thế, cho nên rất không thoải mái. Bất quá, tình huống hiện tại quả thật không cho phép nàng tùy hứng, cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nại, trên mặt cũng không lộ ra một chút dị thường.
Lãnh Nguyệt hiện tại đã hoàn toàn vô dụng. Nàng chỉ cần nghĩ đến cái nhìn không có độ ấm vừa rồi của chủ tử, liền tựa như rơi vào hầm băng, cả người run rẩy.
Nàng biết, chủ tử tức giận. Nói không chừng sau khi về, chẳng những sẽ nàng bị trừng phạt nặng, còn có thể bị đuổi khỏi bên cạnh chủ tử. Cho dù chủ tử trừng phạt như thế nào đều có thể, chỉ là việc bị đuổi cách xa chủ tử thì nàng hoàn toàn không có cách tiếp nhận. Nếu ngay cả cơ hội gặp chủ tử cũng không có, vậy không bằng lập tức giết nàng đi, cho xong hết mọi chuyện.
Nàng nhìn cô gái được chủ tử che chở thật cẩn thận tựa như trân bảo ôm vào trong ngực, trong lòng thật sự là vừa hận vừa không cam lòng. Nàng thích chủ tử đã ba năm, chủ tử chưa từng liếc mắt xem qua nàng, nàng tự nhận dung mạo không kém, vì cái gì chủ tử chưa liếc mắt xem nàng một cái?

Đều là lỗi của nữ nhân này, nếu nàng ta biến đi, chủ tử có thể nhìn đến nàng hay không? Nghĩ đến đây, trong mắt Lãnh Nguyệt nhanh chóng xẹt qua một tia âm lãnh cùng quyết tuyệt.
Cảm giác được sát ý phía sau, Lam Y Y cứng đờ thân thể, trong mắt hiện lên một tia ác độc. Đối phó với loại người muốn gây bất lợi với mình, cho tới bây giờ Lam Y Y cũng sẽ không nương tay.
“Làm sao vậy?” Vũ Văn Thịnh Hữu vốn vẫn chú ý Lam Y Y, thấy thế không khỏi cúi đầu hỏi.
Lam Y Y đang muốn nói chuyện, đám người đột nhiên xôn xao một trận. Tiếp theo chợt nghe có người hô: “Tử Ngọc cô nương đến.”
Đám người nhất thời sôi trào, đổ dồn về phía xe của Tử Ngọc cô nương. Đột nhiên, không biết ai đụng phải Lam Y Y một cái, khiến Lam Y Y ngã đè lên người Vũ Văn Thịnh Hữu, khôn ngực mềm mại cũng dán gắt gao trên người Vũ Văn Thịnh Hữu. Mặt Lam Y Y nhất thời giống như lửa thiêu, còn gì xấu hổ hơn tình huống này nữa chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.