Bạn đang đọc Thái Hậu Vạn Phúc: Chương 33-34
Chương 33
Lam Y Y bị này một tiếng thét kinh hãi, theo vừa rồi kinh hồn chưa định trung phục hồi tinh thần lại. Ngẩng đầu nhìn phía nàng này ân nhân cứu mạng, nhưng không có nghĩ vậy cái nam nhân lại đã ở cúi đầu xem nàng, ánh mắt hai người một xúc, đều là hơi sửng sốt.
Dưới bầu trời đêm, nam nhân này mặc trường bào đơn giản, tóc đen thùi nhẹ uốn theo gió, tao nhã cao quý mà lại phiêu dật xuất trần, bên miệng mỉm cười lại mang theo một tia xa cách, kẻ khác không khỏi sinh tâm muốn tới gần, rồi lại không dám quá mức làm càn. Tùy ý đứng ở nơi đó, nhưng vẫn có một loại tao nhã phát ra, kẻ khác không nỡ dời ánh mắt.
Nhất là đôi mắt phượng của hắn đối diện với Lam Y Y, thần bí, sâu thẳm lại có một tia ôn nhu, tựa hồ lộ ra sủng nịch bao dung, làm con mồi hắn nhìn trúng bị bao vây chặt chẽ, vĩnh viễn giãy không ra.
Tuổi của hắn thoạt nhìn chỉ là hơn hai mươi, nhưng là hắn cho Lam Y Y một cảm giác giống như mình là một đứa trẻ được trưởng bối bao dung, tựa hồ cho dù nàng làm cái gì, hắn cũng sẽ sủng nàng, thương nàng. Loại ý tưởng này, khiến sắc mặt Lam Y Y hơi hơi đỏ lên, không nghĩ tới mình đã nhiều tuổi như vậy rồi, lại còn có thể có loại này ngượng ngùng của thiếu nữ như vậy, thật sự là rất… rất…… rất kinh khủng.
Kính Vô Vi đem những biểu tình phấn khích lơ đãng lộ ra của Lam Y Y thu vào trong mắt, sau đó ở trước lúc Lam Y Y thẹn quá thành giận, buông lỏng bàn tay to đặt ở trên lưng nàng, hơi hơi vuốt cằm cười nói với Vũ Văn Thịnh Hữu: “Vũ Văn huynh, từ biệt mấy ngày, đến nay mới gặp lại!”
Lúc này Vũ Văn Thịnh Hữu đã hoàn toàn thu lại biểu tình hủy hoại hình tượng của hắn, chính là trong mắt vẫn là mang theo một chút ý tìm tòi nghiên cứu, nói: “Kính huynh vì sao xuất hiện ở trong này?” Còn ở cùng mẫu hậu?
Lam Y Y từ khi Kính Vô Vi buông nàng ra, liền thối lui vài bước tới khoảng cách an toàn, giờ phút này cũng không tự chủ dựng lổ tai lên, nàng muốn nghe một chút xem vị khách không mời mà đến này đến tột cùng là vì sao mà đến.
Chẳng lẽ hắn không biết, biệt uyển hoàng gia là không thể tùy ý tiến vào sao? Hơn nữa, nàng còn đang buồn bực, tu vi người này đến tột cùng cao bao nhiêu, làm cho nàng trước giờ vẫn không cảm nhận được sự tồn tại của hắn. Quan trọng nhất là, Lam Y Y cảm thấy người trước mặt có chút quen mắt, giống như đã gặp qua ở nơi này.
Kính Vô Vi liếc Lam Y Y một cái, khóe miệng lộ ra một chút tươi cười nghiền ngẫm, nói: “Vì giải thích nghi hoặc mà đến.”
“Giải thích nghi hoặc?” Trên mặt Vũ Văn Thịnh Hữu hiện lên một tia ngoài ý muốn cùng nghi hoặc, nói: “Kính huynh từ trước đến nay thần thông quảng đại, không gì không biết, không chỗ không hiểu, tại hạ thật không rõ, hôm nay ở đây còn có cái gì mà Kính huynh không biết.”
Kính Vô Vi lại hơi quay đầu nhìn về phía Lam Y Y như có chút đăm chiêu, nhưng chỉ cười không nói.
“Huynh đúng là vì mẫu hậu mà đến!” trên mặt Vũ Văn Thịnh Hữu lộ ra biểu tình giống như kinh ngạc lại giống như hiểu rõ, trong giọng nói tràn ngập khẳng định.
Tới lúc này, Lam Y Y biết mình nên mở miệng. Nàng không chút nhăn nhó nhìn về phía ánh mắt ôn nhu của Kính Vô Vi, thái độ ung dung lại không mất tôn quý, nói: “Ai gia còn muốn đa tạ Kính công tử ra tay cứu giúp, nếu không có công tử, nói không chừng ai gia sẽ bị thương. Ai gia tuy muốn đáp tạ công tử, bất quá hiện tại không phải là lúc nói chuyện, không bằng Kính công tử ở biệt uyển một đêm, ngày mai lại gặp?”
Giờ phút này trên người Lam Y Y chỉ mặc áo trong màu trắng, tuy không có lộ ra nơi không nên lộ, nhưng ở thời đại này vẫn là không hợp lễ pháp quy củ. Mặc dù nàng là thái hậu của một quốc gia, cũng phải chú ý. Nếu không, bị người truyền ra tin đồn thái hậu cùng tuổi trẻ nam tử hẹn hò lúc nửa đêm, nói không chừng ở trên danh hiệu ‘yêu hậu’ của nàng, sẽ xuất hiện thêm từ ‘dâm hậu’.
Vũ Văn Thịnh Hữu nghe vậy, nhìn đến quần áo trên người Lam Y Y, sắc mặt tối sầm, đi vội đến trước mặt Lam Y Y, cuống quít cởi áo bào của mình khoác lên người nàng, thân ảnh cao lớn cơ hồ che kín thân hình nhỏ xinh của Lam Y Y, lúc này mới nói với Kính Vô Vi: “Kính huynh chờ một chút, ta đưa mẫu hậu trở về trước đã.”
Dứt lời, cũng không chờ Kính Vô Vi trả lời, chỉ thấy một trận gió thổi qua, hai người liền biến mất trong rừng hoa đào.
Vũ Văn Thịnh Hữu có khinh công cực cao, cơ hồ không kinh động bất kì kẻ nào, hắn đã đóng gói Lam Y Y đuổi về tẩm cung của nàng.
Tuy nói, hoàng tử trưởng thành không thể tùy ý tiến vào tẩm cung hậu phi, nhưng hắn cùng với thái hậu là mẹ con, không cần quá tị hiềm. Huống chi, từ trước đến nay hắn đều kiệt ngạo bất tuân, tung hành ở trên giang hồ không cố kỵ cái gì, trừ hoàng huynh, luôn luôn không để quy củ chó má gì ở trong mắt. Bởi vậy, vào tẩm cung mẫu hậu, hắn hoàn toàn không thấy có cái gì không ổn.
Vũ Văn Thịnh Hữu xốc màn lên, đặt Lam Y Y lên giường, lấy lại áo bào mặc vào. Vừa muốn rời đi, lại phát hiện mẫu hậu vẫn trầm mặc suốt, từ đầu đến cuối ngay cả một lời cũng không có nói.
Nghĩ mẫu hậu là bị chuyện vừa rồi dọa sợ, hoặc là trong lòng lo lắng, Vũ Văn Thịnh Hữu hơi do dự một chút, mới nói: “Nhi thần bất hiếu, làm ẫu hậu bị sợ hãi. Xin mẫu hậu nghỉ ngơi, sự tình hôm nay tuyệt đối sẽ không truyền ra.”
Thấy Lam Y Y tựa hồ là hơi gật đầu, lúc này hắn mới khẽ thở dài một tiếng, lặng yên lui ra.
Lam Y Y chờ hắn rời đi mới mở mắt, ngồi dậy, thân ảnh của Vương Phúc liền xuất hiện ở trước giường, quỳ gối trên mặt đất thỉnh tội: “Nương nương, nô tài đáng chết, lại làm cho người ngoài ẩn vào biệt uyển, xin nương nương trách phạt!”
“Thôi, người nọ vừa nhìn đã biết là lai lịch thần bí, tu vi bất phàm. Trách không được ngươi, về sau cẩn thận một chút là được.” Lam Y Y có chút vô lực khoát tay áo nói.
“Tạ ơn nương nương. Bất quá, xin nương nương yên tâm, trong ngoài tẩm cung đều là người của chúng ta, chỉ cần Thụy Vương điện hạ không lắm miệng, sẽ không có người biết chuyện này. Đúng rồi, nô tài đã phân phó người đi sắc chén thuốc an thần.” Vương Phúc còn nói thêm. Chính là hắn quyết tâm trong lòng, tuyệt đối sẽ không để cho chuyện như vậy lại phát sinh.
Lam Y Y gật gật đầu, vẫn là Vương Phúc làm việc chu đáo.
Uống xong thuốc an thần, trong tẩm cung cũng đốt hương an thần, Lam Y Y lại vẫn không có buồn ngủ. Trong đầu không khỏi bắt đầu suy nghĩ miên man.
Hôm nay nam nhân cứu nàng này, hiển nhiên đã ở bên cạnh nàng vài ngày, nói không chừng ngay từ đầu hắn đã ở nơi này. Chính là, mình rõ ràng không có gặp qua hắn, vì sao lại cảm thấy quen thuộc với hắn chứ! Nhất là khí chất thanh nhã xuất trần của hắn, khiến nàng rất ấn tượng.
Lam Y Y đột nhiên nhớ tới buổi tối ngày đầu tiên mình đi vào nơi này gặp giấc mộng kia, kinh ngạc phát hiện, hắn tương tự với người trong mộng. Không phải nói bộ dạng, mà là cái loại cảm giác này. Quan trọng nhất là, nàng một chút cũng không nhớ rõ ngày đó nàng quay về tẩm cung như thế nào, nàng hỏi qua Ánh Phong, nhưng ngay cả bọn họ cũng không biết.
Cái này hẳn không phải là trùng hợp đi?
Lam Y Y nghĩ nghĩ, có thể là do thuốc an thần nổi lên tác dụng, rốt cục ngủ mất.
Chương 34
Ngày thứ hai, Lam Y Y ở trong hoa viên biệt uyển, mở tiệc đãi Kính Vô Vi. Về phần vì sao hắn không mời mà đến sơn trang Ngọc Tuyền, ba người cơ hồ đồng thời lựa chọn quên đi.
Khi Lam Y Y đối mặt Kính Vô Vi, thật sự trong lòng có chút không yên, đây vẫn là lần đầu tiên kể từ khi nàng xuyên qua tới nay có cảm giác như vậy. Bởi vì, nàng cảm thấy ở trước mặt Kính Vô Vi, mình liền giống như trong suốt, hoàn toàn không có gì bí mật. Nhất là, tối hôm qua Kính Vô Vi còn nói qua, hắn là vì giải thích nghi hoặc mà đến. Hay là, hắn phát hiện bí mật trên người mình?
Lam Y Y sầu lo trong lòng, trên mặt cũng không có biểu hiện ra ngoài. Nhưng cũng may mắn là, Kính Vô Vi giống như đã quên sự việc kia, căn bản không có nhắc lại, chỉ là kể một ít chuyện lạ hiếm có khi hắn du lịch, khiến Lam Y Y nghe xong không khỏi mỉm cười, trong lòng nhất thời thoải mái lên.
Kính Vô Vi đọc nhiều sách vở, kiến thức rộng lớn. Đối với nhiều vấn đề lại có cách giải thích độc đáo. Lời nói rất trúng trọng điểm, lại không mất khôi hài. Nói chuyện cùng hắn, luôn rất thoải mái. Sau một buổi ăn, quan hệ hai người gần lại không ít.
Lam Y Y vốn nghĩ đến, Kính Vô Vi chính là loại nhân vật làm cho người ta liên tưởng tới tiên nhân chưa nếm mùi khói lửa nhân gian, đối với đạo lí đối nhân xử thế tất nhiên sẽ không quá mức hiểu biết, ai ngờ, đúng là nàng xem nhầm, Kính Vô Vi lại là cao thủ đối nhân xử thể, chỉ dùng thời ngắn ngủn gian đã làm cho tâm Lam Y Y buông lỏng phòng thủ không ít.
Lam Y Y kỳ thật cũng là tịch mịch, bình thường làm sao sẽ có người giống Kính Vô Vi nói chuyện phiếm với nàng? Rất nhiều buồn bực ở trong lòng nàng đều phun sạch.
Hai người trò chuyện với nhau thật vui, nói là vừa gặp đã như cố nhân cũng không đủ.
Kỳ thật, khi Lam Y Y kinh ngạc, thì trong lòng Kính Vô Vi cũng kinh ngạc vạn phần. Lam Y Y dù sao đã trải qua hai kiếp làm người, kiếp trước sống ở thế kỷ hai mươi mốt, mặc kệ học thức của nàng như thế nào, chỉ riêng tầm mắt, liền đủ để kẻ khác nhìn với cặp mắt khác xưa. Hơn nữa, Lưu thái hậu cũng là khuê tú tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, hơn nữa trong khoảng thời gian này, nàng ở giới tạo hóa xem không ít sách, làm sao thật sự là nữ nhân được nuôi ở thâm cung, chỉ hiểu biết cung đấu âm mưu, đối với mấy thứ khác thì dốt đặc cán mai?
Hơn nữa, tri thức của nàng rộng, kiến thức cao, cũng khiến Kính Vô Vi có ấn tượng cực kỳ khắc sâu.
Bất quá, người kinh ngạc nhất là Vũ Văn Thịnh Hữu. Từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn đến mẫu hậu thần thái thăng hoa như vậy. Đối với bác học đa tài của nàng, cũng bội phục không thôi, giống như là mẫu hậu mà hắn chưa từng biết. Bởi vậy, từ đầu đến cuối, hắn đều cực ít nói chuyện, mà là lẳng lặng nghe hai người đối đáp.
Thời điểm Lam Y Y biết Kính Vô Vi tinh thông y dược, một đôi mắt hạnh nhất thời liền sáng lên, liên tiếp lãnh giáo hắn mấy vấn đề. Sau lại, nhìn đến thời gian bữa cơm quá dài, lúc này mới có chút tiếc nuối mà kết thúc. Tới cuối cùng, Lam Y Y còn mời Kính Vô Vi ở sơn trang Ngọc Tuyền thêm vài ngày.
Kính Vô Vi mỉm cười đồng ý.
Bất quá, mỗi một lần hai người nói chuyện, đều có Vũ Văn Thịnh Hữu ở đây. Đều không phải là Vũ Văn Thịnh Hữu hoài nghi mẫu hậu của hắn hồng hạnh ra tường, mà là, hắn làm người nghe cũng được lợi. Hơn nữa, thông qua nhiều ngày ở chung, quan hệ của hắn cùng với mẫu hậu cũng cải thiện không ít, quan trọng nhất là, ấn tượng của hắn đối với mẫu hậu khác đi rất nhiều.
Vũ Văn Thịnh Hữu cảm thấy mình thật sự là càng ngày càng không hiểu mẫu hậu, giống như trên người nàng có vô số kho tàng, chờ hắn đi khám phá. Mỗi khi hắn phát hiện một mặt của mẫu hậu mà hắn chưa bao giờ gặp qua, trong lòng hắn sẽ sinh ra từng trận vui mừng thỏa mãn.
Bất quá, Vũ Văn Thịnh Hữu có một thói quen. Bởi vì, hắn coi như là cơ sở ngầm bị hoàng huynh xếp vào trên giang hồ, bởi vậy, mỗi khi có tin tức quan trọng gì, hắn đều theo thói quen gửi thư cho hoàng huynh, cho đến hiện tại cũng không có ngoại lệ.
Tình cảnh đã nhiều ngày phát sinh này, hắn đều viết toàn bộ vào thư, gửu cho hoàng huynh của hắn. Ý tứ của hắn, làm cho Vũ Văn Thịnh Duệ đến một chuyến, nhanh mời vị Kính tiên sinh thần thông quảng đại này trở về.
Điện Sùng Chính, tẩm cung.
Dưới ánh nến sáng ngời, nhìn thấy Vũ Văn Thịnh Hữu mỗi ngày phái người ra roi thúc ngựa đưa thư tới, sắc mặt Vũ Văn Thịnh Duệ âm trầm như nước, chau mày, sau một lúc lâu mới chậm rãi buông ra, trong mắt đen tối không rõ. Trên mặt tuấn mỹ lạnh như băng, nhanh chóng hiện lên một tia chua xót, ẩn nhẫn cùng tưởng niệm.
Kỳ thật, từ lần đầu tiên nhận được thư của Vũ Văn Thịnh Hữu, kể về Kính Vô Vi cùng mẫu hậu trò chuyện với nhau thật vui như thế nào, vừa gặp đã như cố nhân ra sao, trong lòng Vũ Văn Thịnh Duệ nổi lên ghen tị, suýt chút phát điên. Hắn thật muốn liền không quan tâm tất cả rời khỏi hoàng cung, đi đến sơn trang Ngọc Tuyền đưa mẫu hậu của hắn trở về, sau đó hung hăng giam cầm nàng ở trong lồng ngực mình, vĩnh viễn không buông ra.
Chính là, một tia lý trí cuối cùng ngăn trở hắn. Phần tình cảm không thể đối mặt với hậu thế này, làm hắn đau khổ áp lực lâu như vậy, nếu, hắn thật sự làm như vậy, cố gắng lúc trước liền vĩnh viễn trở thành bọt nước, sự tình sẽ không có đường cứu vãn.
Hắn muốn kéo mẫu hậu vào vực sâu loạn luân bối đức này.
Chính là, hắn luyến tiếc. Loại thống khổ này, chỉ cần một mình hắn yên lặng chịu đựng thì tốt rồi.
Nghĩ muốn là một chuyện, làm lại là một chuyện khác.
Vũ Văn Thịnh Duệ càng muốn buông tha, lại càng tưởng niệm. Thẳng đến khi Vũ Văn Thịnh Hữu liên tiếp gửi thư đến, tất cả đều là về mẫu hậu cùng Kính Vô Vi kia quan hệ như thế nào, một chút lý trí còn lại trong lòng hắn rốt cục bị chặt đứt.
Hắn chịu không nổi, mẫu hậu thần sẽ bị nam nhân khác ngoài hắn nhấm nháp; cái eo nhỏ của mẫu hậu sẽ bị nam nhân khác ôm vào trong lồng ngực; càng chịu không nổi, mẫu hậu sẽ mỉm cười với nam nhân khác ngoài hắn.
Mẫu hậu là của hắn, vĩnh viễn là của hắn, hắn không cho phép bất luận kẻ nào mơ ước mẫu hậu của hắn.
Ánh mắt Vũ Văn Thịnh Duệ lộ ra vẻ tình thế bắt buộc, hắn quyết định không tiếp tục lùi bước như vậy.
Mặc dù biết, lấy tính tình cùng với thân phận của mẫu hậu, sẽ không tái giá người khác. Nếu không, ở thời điểm nàng cầm quyền, đã sớm có vô số anh tuấn trai lơ. Chính là hắn vẫn là tránh không được miên man suy nghĩ.
Quan tâm sẽ bị loạn!
Huống chi, mẫu hậu còn đẹp như vậy, trẻ như vậy. Hiện tại, lại buông quyền lực. Cho dù mẫu hậu muốn vĩnh viễn rời khỏi hoàng cung, hắn cũng sẽ không quá mức kinh ngạc, cũng chính bởi vì vậy, hắn mới lo lắng như thế.
Nhưng dù vậy, cũng thay đổi không được quyết tâm của hắn.
Hắn chính là thiên tử, nắm giữ tánh mạng cả quốc gia. Chỉ cần hắn muốn được thứ gì, cho dù là người hay là vật, hắn sẽ được đến, không từ thủ đoạn.
Hắn biết mẫu hậu cũng không có cái loại ý tưởng này đối với hắn. Bất quá đừng lo, hắn sẽ từng chút từng chút hòa tan lòng của nàng. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới cưỡng bức mẫu hậu, bởi vì, hắn muốn có không phải chỉ là thân thể của mẫu hậu, quan trọng nhất là lòng của nàng.
Đối với nữ sắc, hắn luôn luôn không để bụng, mặc dù là thiên tiên mỹ nữ ở trước mặt hắn, hắn cũng không liếc mắt một cái. Chính là, người nọ là người duy nhất hắn động tâm rồi lại cầu không được. Nếu chỉ là được đến một cái xác vô hồn, hắn cần gì không phải mẫu hậu thì không thể?