Bạn đang đọc Thái Hậu Vạn Phúc: Chương 23-24
Chương 23
Yến hội cung đình cứ đơn giản như vậy mà kết thúc, có người mất mát, có người cao hứng, cũng có người thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lam Y Y vẫn ngồi ở sau tấm bình phong, tuy rằng thân thể không sao, nhưng lòng của nàng lại phi thường mỏi mệt. Nhất là, tối hôm qua, cơ hồ nàng mất ngủ suốt một đêm. Cho dù là mơ mơ màng màng ngủ, ở trong mộng cũng thoát không được bóng dáng của Vũ Văn Thịnh Duệ. Ngày hôm sau, đáy mắt còn nhợt nhạt. May là, nàng dùng linh dịch tắm rửa mới biến mất, nếu không, nàng tránh không được phải đối mặt với ánh mắt nghi hoặc lo lắng của đám người Ánh Phong.
Hiện tại, tiếp tục làm ình không có thời gian rãnh rỗi, Lam Y Y vẫn muốn trốn tránh vấn đề, bởi vậy bữa tối cùng chỉ ăn vài miếng, rồi ỉu xìu đi ngủ.
Các người hầu đều nhìn nhau, không biết Thái Hậu vốn luôn có tinh thần vô cùng tốt, vì sao hôm nay lại đột nhiên không phấn chấn như vậy? Nếu bị Hoàng Thượng biết, trách tội bọn họ hầu hạ không chu toàn, vậy chẳng phải bọn họ sẽ bị trách phạt sao? Lại nói, hôm nay sao Hoàng Thượng không có tới thỉnh an Thái Hậu chứ?
Đúng lúc này, thái giám đứng ở ngoài điện thông truyền đột nhiên nhìn thấy thân ảnh vô cùng uy nghiêm lạnh lẽo tàn khốc của Hoàng Thượng, đang muốn thông báo hành lễ, đã bị Hoàng Thượng ngăn cản.
“Thái Hậu đã ngủ chưa?” Vũ Văn Thịnh Duệ cố ý giảm giọng nhỏ lại không ít, hỏi.
Tiểu thái giám quỳ xuống cung kính bẩm báo: “Hồi vạn tuế, Thái Hậu nương nương hình như tinh thần không tốt lắm, bữa tối cũng không dùng bao nhiêu, hiện tại đã nghỉ ngơi.”
Tiểu thái giám dứt lời, đang nghĩ đến hoàng đế sắp phát hỏa, mắng bọn họ vì sao không đi mời Thái y khi, bỗng nhiên nghe được Hoàng Thượng than nhẹ một tiếng, lướt qua hắn đi vào điện.
Đám người Ánh Phong nghe được động tĩnh, đã sớm chuẩn bị nghênh đón thánh giá. Vũ Văn Thịnh Duệ khoát tay , mọi người lặng lẽ lui ra ngoài.
Vũ Văn Thịnh Duệ đứng ở trước tấm màn màu hoàng kim, do dự một lúc lâu, rốt cục vẫn là xốc màn lên rồi đi vào, đứng ở trước giường, kinh ngạc nhìn về phía thân ảnh yểu điệu nằm bên trong.
Từ lúc Vũ Văn Thịnh Duệ tiến vào điện thì Lam Y Y liền phát giác, bất quá, nhưng không có ý tứ muốn nói chuyện với hắn, nhắm mắt nằm ở trên giường. Thẳng đến khi Vũ Văn Thịnh Duệ đi vào trước giường, mới hơi hơi mở mắt, nhìn xem hắn đến tột cùng muốn nói cái gì với mình.
Vũ Văn Thịnh Duệ không tự chủ được nhớ tới hết thảy phát sinh ở trong này tối hôm qua, hô hấp hơi hơi cứng lại, ánh mắt nhất thời có chút mê ly. Tình cảnh tối hôm qua hiện lên rõ ràng ở trong mắt, hắn vẫn đang nhớ rõ môi của mẫu hậu thần, hôn lên có hương vị ngọt ngào mềm mại như vậy; thân thể của mẫu hậu mềm mại, ôm vào trong ngực là mỏng manh như vậy, làm người ta thương tiếc không thôi, muốn ngừng mà không được.
Nhưng lập tức hắn khẽ lắc đầu, phủi đi mấy ý tưởng không nên có trong đầu. Nghĩ đến mục đích lần này mình tới đây, trái tim giống như bị ai bóp nghẹt, khó chịu đòi mạng, thậm chí ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.
Trong lòng Vũ Văn Thịnh Duệ cực kì chua sót, hắn thật không ngờ, trước đây mình đã lập tâm phòng bị thật mạnh, nhưng khi đối mặt mẫu hậu, lại không chịu nổi một kích như thế.
Nhịn xuống co rút đau đớn trong lòng, Vũ Văn Thịnh Duệ không chút thay đổi vẻ mặt, hành lễ với thái hậu: “Nhi thần thỉnh an mẫu hậu!”
Nghe được giọng nói bình tĩnh lãnh đạm của Vũ Văn Thịnh Duệ, tim Lam Y Y nhảy dựng, trong ánh mắt hiện lên một tia ngoài ý muốn, một tia hiểu rõ. Xem ra, trước đây nàng đoán quả nhiên đúng, ngày hôm qua hoàng đế bất quá là nhất thời xúc động thôi. Hơn nữa, nhìn thái độ của hắn, tựa hồ là muốn chặt đứt hoàn toàn nghiệt duyên kia.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lam Y Y an tâm một chút, giọng nói lại vô cùng lãnh đạm, tựa như khi nàng mới đến thế giới này, nói: “Hoàng đế gặp ai gia muộn như vậy, rốt cuộc có chuyện gì quan trọng? Phải biết rằng, mặc dù chúng ta là mẹ con, nhưng nếu thường xuyên đến thăm vào đêm khuya, cũng khó tránh khỏi bị người ta bàn tán. Hoàng đế về sau nhất định phải chú ý điểm ấy, miễn cho bị một vài tiểu nhân lấy cớ lợi dụng, dâng sớ này nọ, ảnh hưởng danh dự hoàng thất.”
Vũ Văn Thịnh Duệ nghe lời ấy, thân thể đột nhiên chấn động, tay buông bên người cũng nắm gắt gao. Cho dù đã hạ quyết tâm chặt đứt hoàn toàn đoạn nghiệt duyên, nhưng nghe đến mẫu hậu nói ra nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, trong lòng lại vẫn đau đớn khó nhịn, thậm chí còn kèm theo một tia phẫn nộ không cam lòng. Chẳng lẽ mẫu hậu đối với hắn, thật sự không có một chút tình cảm nào ngoại trừ tình thân máu mủ sao? Cũng chỉ có một mình hắn đang trải qua loại thống khổ về mặt đạo đức này sao?
Hắn nên nghĩ, không hổ là Lưu Thái Hậu luôn luôn lãnh tâm lãnh huyết sao? Chính mình trước giờ vận bị người ta cho là vô cùng lãnh khốc, nhưng hắn xem ra, mẫu hậu mới là người máu lạnh nhất.
“Dạ, nhi thần nhớ kỹ.” Vũ Văn Thịnh Duệ hít sâu một hơi, mạnh mẽ áp chế cảm xúc trong lòng, trầm giọng nói.
Thấy mẫu hậu không có ý muốn nói nữa, Vũ Văn Thịnh Duệ nhắm mắt, rốt cục hạ quyết tâm, hỏi: “Mẫu hậu đã nhiều năm không có ra cung đi?”
Lam Y Y nao nao, nhìn về phía Vũ Văn Thịnh Duệ, trong mắt mang theo một tia nghi hoặc tìm tòi nghiên cứu, miệng vẫn đáp: “Không sai. Từ sau khi tiên đế đi rồi, ai gia cũng không có từng ra cung.”
Khi đó Lưu Thi Vận một lòng nhào vào quyền thế, làm sao từng nhàn hạ thoải mái ra cung? Huống chi, khi đó bà muốn ra cũng không ra được.
“Mẫu hậu vất vả nhiều như vậy năm, cũng nên nghĩ nghơi một phen. Ở núi Ngọc Tuyền ngoài thành có một chỗ biệt uyển của hoàng gia, bốn mùa như xuân, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, nhưng lại có suối nước nóng thiên nhiên. Nhi thần nhớ rõ, mẫu hậu trước kia thích nhất là đi biệt uyển Ngọc Tuyền của hoàng gia. Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, tin rằng trong lòng mẫu hậu cũng phiền muộn. Thừa dịp hiện tại còn chưa hoàn thành việc lập hậu, không bằng mẫu hậu đi biệt uyển Ngọc Tuyền ở hai tháng, coi như là giải sầu, được không?”
Vũ Văn Thịnh Duệ nói lời này cực kì thành khẩn, hoàn toàn giống một đứa con hiếu thuận với. Chỉ tiếc, hắn gắt gao nắm chặt bàn tay, giữa ngón tay ẩn ẩn chảy ra máu tươi, bại lộ tâm tình chân thật của hắn giờ phút này.
Lam Y Y nghe vậy, trong lòng cũng phức tạp vô cùng. Nàng thật từng có ý tưởng muốn đi đến biệt uyển của hoàng gia ở một đoạn thời gian, thậm chí còn tính qua mấy ngày sau, hai người đều tỉnh táo lại, bàn lại vấn đề này, thật không ngờ, đúng là bị Vũ Văn Thịnh Duệ nói ra trước.
Bất quá, tuy rằng ngoài ý muốn, nhưng đây cũng là tình huống nàng rất muốn nhìn đến.
“Hoàng nhi nói không sai, ai gia gần đây quả thật có chút mệt mỏi, là nên nghỉ ngơi một chút. Vậy đi, ba ngày sau, ai gia khởi hành đi biệt uyển Ngọc Tuyền.” Lam Y Y nói.
Nghe được thái độ của mẫu hậu đối với mình tựa hồ lại khôi phục như trước đêm qua, nhưng trong lòng Vũ Văn Thịnh Duệ cũng là càng thêm chua sót. Nếu có thể, hắn tình nguyện mẫu hậu đối với hắn lạnh như băng, cũng không nguyện ý nàng đối bày ra một bộ dáng mẹ hiền với mình. Trong lòng hắn, vẫn là không muốn bị mẫu hậu xem là con.
“Nếu như thế, mẫu hậu hãy nghỉ ngơi, nhi thần…… cáo lui.” Vũ Văn Thịnh Duệ cơ hồ dùng hết sức lực toàn thân, mới bắt buộc mình không nói ra lời trong lòng.
Nhưng làhắn biết, vừa nói ra, sẽ không có đường sống. Sau này, hắn cùng với nàng, cũng chỉ có thể là quan hệ mẹ con bình thường. Tin tưởng rằng, hai tháng sau, tình cảm của hắn với mẫu hậu sẽ tan thành mây khói!
Chương 24
Thái Hậu đi ra ngoài, đương nhiên là việc đại sự. Trong cung, ngoài cung đều công việc lu bù lên. Khi Thái Hậu xuất hành làm lễ xuất hành, đường xuất hành phải rửa sạch, cung nữ, thái giám hầu hạ đều cần an bài tỉ mỉ. Thời gian ba ngày, đã vô cùng gấp rút.
Từ khi Thái Hậu cầm quyền tới nay, lần đầu tiên xuất hành rời cung, hàm nghĩa thể hiện không cần nói cũng biết. Những người vốn vẫn giữ hoài vị về việc Thái Hậu và gia tộc họ Lưu đối chọi, rốt cục đã có thể xác định.
Thái Hậu cùng Lưu Thái Sư không hợp cả trong lẫn ngoài mặt, mọi người cơ hồ đều rõ ràng. Bởi vì, đúng là do Lưu Thái Hậu, mới làm ột nữ nhân xuất thân từ kỹ nữ, đường đường trở thành nữ chủ nhân phủ Thái Sư. Tuy rằng mọi người bởi vì sợ hãi uy thế Lưu gia, không dám biểu lộ ra, nhưng sau lưng vẫn châm chọc cười nhạo, đây là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng Lưu Thái Sư. Nếu không bởi vì có cùng lợi ích, giữa hai người chỉ sợ đã sớm náo loạn.
Ngày mười chín tháng tư, sáng sớm, nghi giá phượng loan của Thái Hậu xuất hiện ở ngoài cung Vĩnh Ninh. Lưu Thái Hậu luôn luôn ru rú trong nhà, đầu đội mũ phượng, mặc quần áo cực kì đẹp đẽ quý giá, đeo phục sức của Thái Hậu, nữ quan, thái giám theo sau hầu hạ, trên phượng liễn, hoàng đế dẫn đầu bách quan ở trước thần điện, quỳ đưa Thái Hậu ra cung.
Đến ngay cả An vương Vũ Văn Thịnh Khải luôn luôn ốm yếu nhiều bệnh cũng xuất hiện, nhìn đội danh dự chậm rãi rời đi, lông mi dài rủ xuống, che lại một chút vẻ tàn khốc giả dối trong tròng mắt.
Con đường mà đội danh dự của Thái Hậu dẽ đi, đã sớm được rửa sạch sạch sẽ, hết thảy dân chúng đều tránh lui. Chỉ có thể cung kính chờ đội danh dự đi xa, bọn họ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lặng lẽ nghị luận về nơi vị Thái Hậu này từng thao túng quyền lực này sẽ đến.
Sau khi đội danh dự của Thái Hậu ra khỏi thành, tốc độ rõ ràng nhanh lên. Nhưng bọn họ lại không biết, tốc độ bọn họ càng nhanh, đó là càng nhanh tiến vào chỗ chết.
Trên đường từ kinh thành đến sơn trang Ngọc Tuyền, mấy chục cao thủ võ công cao cường ẩn nấp ở trong tầng cây, che dấu hơi thở một cách hoàn mỹ.
Cầm đầu là một nam tử trung niên trên mặt có thẹo, tay phó của hắn, tuổi so với hắn không sai biệt lắm, chẳng qua là tu vi kém hơn một chút. Mà mấy chục hắc y nhân này của hắn đều che mặt, ánh mắt lạnh lẽo, cả người tản ra một cỗ không khí trầm lặng làm người ta cảm thấy hơi thở khủng bố, nếu người có chút kiến thức nhìn thấy, tất nhiên liếc mắt một cái sẽ nhìn ra, đây rõ ràng là người được nuôi làm tử sĩ.
Nam tử trung niên mặt thẹo, nhìn nhìn sắc trời, nghiêm túc nói: “Nhiều lắm là qua một khắc nữa, đội danh dự của yêu hậu sẽ đi qua nơi này. Yêu hậu luôn luôn ru rú trong nhà, cung Vĩnh Ninh đương nhiên được hộ vệ phòng thủ kiên cố. Chủ tử dùng hết biện pháp, cũng khó lẻn vào. Lần này là cơ hội cực tốt, chúng ta nhất định phải gắt gao bắt lấy, cho dù là chế, cũng tuyệt không có thể làm cho chủ tử thất vọng.”
Tên phó thủ cũng lộ vẻ mặt nghiêm trọng gật gật đầu, trong mắt lại ngưng tụ sát ý nồng đậm, lãnh khốc nói: “Chủ tử đối với ta có ân tái tạo, kẻ thù của ngài chính là kẻ thù của ta. Yêu hậu, phải giết!”
Lúc này, từ một phương hướng, có một chiếc xe ngựa bề ngoài vô cùng bình thường chạy đến, nhưng hai con ngựa kéo xe cực kì chói mắt, hình thể cao lớn, cường tráng cân xứng, toàn thân màu đen, không thấy một chút màu tạp, trong mắt lộc ra một cỗ linh khí kiệt ngạo bất tuân, cho dù là người không rành về ngựa nhìn thấy, cũng có thể nhìn ra chúng nhất định không phải vật thường.
Tốc độ xe ngựa không tính là nhanh, nhưng phi thường vững vàng, nơi càng xe đi qua, còn có tiếng thiếu nữ cười duyên ẩn ẩn truyền ra, ngẫu nhiên có giọng nam trầm thấp nói vài câu mang ý cười.
Người đánh xe, là một nam tử đầu đội đấu lạp, đấu lạp che hơn phân nửa khuôn mặt của hắn, chỉ lộ ra cái cằm vô cùng kiên nghị, bàn tay to cầm lấy dây cương vô cùng vững vàng, làm người ta cảm thấy vô cùng an tâm.
Đấu lạp là cái nón giống trong hình đó, hình như người Tung Của cũng gọi nón lá của chúng ta là đấu lạp ^^
Lúc này, tay nam tử đội đấu lạp lạp nắm dây cương chợt căng thẳng, hai con ngựa hí dài một tiếng, đột nhiên ngừng lại, bên trong xe ngựa nhất thời vang lên giọng thiếu nữ thở nhẹ.
Hiếm khi, màn xe ngựa bị kéo ra, lộ ra một người trẻ tuổi vô cùng tà khí tuấn mỹ. Mái tóc dài của hắn rối tung, chỉ dùng dợi dây tùy ý buộc sau đầu, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy lôi thôi, ngược lại làm cho người ta có một loại cảm giác cực kì phóng khoáng không kềm chế được; một đôi ánh mắt tối đen như mực, lại ẩn ẩn có từng đợt từng đợt tà khí nhè nhẹ lưu chuyển, dưới mũi cao thẳng, mà đôi môi mỏng khêu gợi, gợi lên một chút độ cong mị hoặc tà ác, tin rằng cho dù hắn chỉ nhẹ nhàng liếc mắt bâng quơ một cái, cũng đủ làm cho các cô gái điên cuồng lao vào hắn.
Trên người hắn mặc quần áo trắng, cổ áo mở, lộ ra vòm ngực to lớn màu lúa mạch, mặt trên có một chút dấu vết ái muội, làm người ta không khó đoán ra, lúc nãy bọn họ ở trên xe đến tột cùng là đang làm cái chuyện tốt gì.
“Lang Nô, vì sao đột nhiên ngừng lại?” Người trẻ tuổi hỏi, nhưng trong giọng nói không có một chút ý tứ bất mãn hoặc là chất vấn, ngược lại thái độ đối với hắn có chút khách khí.
“Phía trước có sát khí!” Lang nô nói lời ít mà ý nhiều, giọng mặc dù có chút lí nhí, nhưng là có hương vị khác.
“Đại khái có bao nhiêu người?” Hắn biết lực cảm giác của Lang Nô luôn luôn sâu sắc hơn người bình thường, bởi vậy, hắn một chút cũng không có hoài nghi lời gã lang nô nói.
“Bốn mươi tử sĩ, hai cao thủ.” Lang Nô đáp, dừng một chút, mới lại nói: “Cũng không phải nhằm vào chúng ta.”
Người trẻ tuổi hơi hơi buông lỏng, lập tức cũng cười tà nói: “Chúng ta đi đường của chúng ta, đừng động tới bọn họ. Nếu bọn họ không có mắt, bổn tọa cũng không để ý đưa bọn họ quy thiên.” Dứt lời, lại hạ mạn, trong thùng xe lại truyền ra tiếng nói cười vui vẻ.
Bọn họ bên này thoải mái thảnh thơi, nhưng này đàn hắc y nhân muốn ám sát Thái Hậu đang sốt ruột. Bởi vì đã qua thời gian bọ họ dự đoán, nhưng nghi giá của Thái Hậu còn chưa đi tới, mặt thẹo lập tức phái người đi tìm hiểu một phen, nhận được tin tức hồi báo, lại làm bọn họ hộc máu không thôi.
Thái Hậu đột nhiên hạ lệnh, ọi người nghỉ ngơi tại chỗ. Mà khoảng cách tới chỗ bọn họ, cũng không quá ba dặm, điều này làm cho bọn họ hoàn toàn mất đi yếu tố đột kích bất ngờ. Làm cho bọn họ không thể không hoài nghi, hành tung của mình có phải bị phát hiện hay không, nếu không, vì sao lại trùng hợp như vậy?
Mặt thẹo không biết nên tiếp tục chờ ở chỗ này, hay là lặng lẽ đi qua ám sát, bởi vì chỉ cần hành tung bọn họ bị phát giác, vậy vô luận dùng phương pháp nào, đều đã làm xác xuất cho ám sát thành công của bọn họ giảm đi.
Cuối cùng, mặt thẹo cảm thấy nóng ruột, ngồi chờ chết không phải tính cách của hắn. Thân với đầu đều là một đao, cùng lắm thì chính là chết.
“Đầu Nhi, bên kia có một chiếc xe ngựa chạy đến.” Thời điểm mặt thẹo đang muốn hạ lệnh, phó thủ của hắn đột nhiên chỉ vào cách đó không xa nói.
Mặt thẹo tùy ý nhìn thoáng qua, thấy chẳng qua là một chiếc xe ngựa bình thường, tuy hai con ngựa kia giá trị xa xỉ, nhưng cũng không có để ở trong lòng. Dù sao ít người, cũng không gây ảnh hưởng gì.
“Giết!” Hắn lạnh lùng hạ lệnh. Giờ phút này đúng là thời điểm mấu chốt, một con ruồi cũng không thể buông tha. Hắn lại không biết, đúng là mệnh lệnh này của hắn, mới làm kế hoạch ám sát của bọn hắn lần này hoàn toàn chết non.
Lam Y Y quả thật là vì phát giác ra bọn họ, mới mệnh lệnh ọi người nghỉ ngơi tại chỗ. Ở trên phưỡng liễn nhàm chán, gọi Ba Ba từ trong không gian đi ra chơi với nàng. Những người đó cho dù che dấu hơi thở, nhưng sao có thể lừa gạt được linh hồ Ba Ba này?
Bất quá, Lam Y Y có không gian trong tay, cho dù gặp phải nguy hiểm, cũng có thể trốn được trong không gian đi. Nàng tập võ cũng có một đoạn thời gian, có chút nóng lòng muốn thử. Nhất là, tổng quản của nàng là một cao thủ thâm tàng bất lộ, cho nên, Lam Y Y cũng không lo lắng về an toàn của mình.
Bất quá, nàng cũng không thể không lo lắng cho tánh mạng nữ quan Ánh Phong bên cạnh, dù sao, đã dùng thuận tay, lại đổi cũng không quen. Bởi vậy, nàng muốn lựa chọn cách có lợi nhất ình, tận lực giảm bớt thương vong bên phía mình.
Đợi nửa khắc, phái thám tử đi ra, lại truyền đến tin tức làm Lam Y Y vô cùng kinh ngạc, ngoại trừ một gã thủ lĩnh bị thương chạy thoát, còn lại bốn mươi mốt thích khách đều bị giết.