Đọc truyện Thái Hậu Nương Nương Mười Sáu Tuổi – Chương 13: Chúng ta là bằng hữu
“Các cô nghe nói gì chưa? Chuyện Hoàng hậu nương nương tiến cung là để xung hỉ cho Hoàng thượng ấy?”
“Phải, tôi cũng có nghe qua. Nghe đồn phải là cô gái sinh vào giờ Thìn ngày 7 tháng 7.”
“Các cô nói xem, nếu như Hoàng thượng —- Hoàng hậu nương nương có bị chôn theo không?”
“Suỵt, mấy cô nhỏ tiếng một chút. Tôi thấy Hoàng thượng sủng ái Hoàng hậu nương nương lắm, tám phần mười là sẽ —”
“Tiểu thư —” Tiểu Thúy lo lắng nhìn Cam Đình Đình.
“Tiểu Thúy, ta không sao.” Những lời này khiến Cam Đình Đình dao động, nhưng bây giờ không phải lúc, cô không phải loại con gái một khóc hai nháo ba treo cổ.
“Mấy người các ngươi thật to gan, gặp Hoàng hậu nương nương còn không hành lễ.” Tiểu Thúy nhìn mấy cung nữ đang nép vào góc phòng mà hét lên.
“Nô tỳ đáng chết, xin Hoàng hậu nương nương tha tội.” Đám cung nữ vội quỳ sụp xuống, dập đầu trước Cam Đình Đình.
“Tiểu Thúy, bỏ đi, bảo bọn họ giải tán đi.” Dẫu có là thật thì những cung nữ này đều vô tội, dù là cung cấm này tàn nhẫn nhưng sao cô có thể hạ thủ với người vô tội.
“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương. Tạ ơn Hoàng hậu nương nương.”
“Tiểu thư, mấy ả đó chỉ nói bậy, người đừng để trong lòng.”
“Tiểu Thúy, bọn em về trước đi, ta muốn ở một mình.” Bây giờ cô chẳng còn tâm trí đến Càn Thanh cung.
“Dạ.”
Cam Đình Đình buồn bã một mình bước đi, bất tri bất giác lạc bước đến ngự hoa viên. Ngắm cảnh hoa lá đua nhau khoe sắc, cô cũng thấy vui vẻ lên vài phần. Tuy rằng cô cũng thấy kì lạ khi mình có thể bước lên ngôi vị hoàng hậu, nhưng chẳng ngờ tới lại là để xung hỉ cho lão già bệnh tật kia. Nếu như lão ta thực sự thăng thiên, nói không chừng cô cũng bị chôn theo. Dù sao chuyện tần phi chôn cùng hoàng đế ở thời cổ này cũng rất đỗi bình thường.
Chao ôi, cô vốn dĩ tha thiết mong ước được xuyên qua, nghĩ không ra số phận lại như vậy nghiệt ngã, muốn trách cũng chỉ có thể tự trách mình.
“Ai? Là ai ở bên đó?”
Ai? “Ngươi thật to gan. Thấy bổn cung còn không hành lễ.” Cam Đình Đình quát lớn, trong cung này trừ bỏ Hoàng thượng, bất luận kẻ nào gặp cô cũng phải hành lễ.
“Cô, —-”
Oa, lại là một mỹ nam, đáng tiếc hiện tại cô không có tâm tình để ngắm. “Ngươi là ai?” Nhìn qua sắc phục, Cam Đình Đình cũng biết nam tử trước mặt này không phải hoàng tử a ca thì cũng là con cháu nhà quan lại.
“Cô là ai?” Nam tử hoài nghi nhìn Cam Đình Đình.
“Ta? Là Hoàng hậu nương nương.”
“Hóa ra cô chính là Hoàng hậu nương nương Hoàng a mã vừa sắc phong sao?” Nam tử kia hồ hởi nói.
“Không thể sai, Cam Đình Đình khẳng định đây là nhi tử của lão hoàng đế.
“Tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
“Ngài đứng hàng thứ mấy?”
“Mười một.”
Quả thật là nhiều nha, “Ta hỏi ngài, ta đáng ghét lắm sao?”
“Đáng ghét? Không có.” Hoàng Bộ Vũ không rõ vì sao Cam Đình Đình lại hỏi vậy.
“Ngài không ghét ta?”
“Tại sao ta phải ghét cô?”
Oa, rốt cuộc cũng tìm được một người không ghét mình, không cần nói cũng biết Cam Đình Đình cỡ nào cao hứng. “Cám ơn ngài, từ ngày ta tiến cung đến nay ngài là người đầu tiên không ghét ta.”
“Hoàng hậu nương nương vóc người thanh tú, dịu dàng, sao có thể chán ghét.”
“Ngài thật biết ăn nói. Ngài tên gọi là gì?”
“Hoàng Bộ Vũ.”
Hoàng Bộ Vũ, “Có cảm giác phiêu dật tựa thiên tiên, rất hợp với ngài.”
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương khen ngợi.”
“Lúc không có người, ngài cũng không cần gọi ta là Hoàng hậu nương nương. Chúng ta là bằng hữu, ta là Nghê Thường.” Cam Đình Đình chìa ta về phía Hoàng Bộ Vũ.
“Chuyện này — thế này là —”
“Đương nhiên là bắt tay kết giao bằng hữu rồi.” Cam Đình Đình chủ động kéo tay Hoàng Bộ Vũ lại, nắm lấy.
Thật đúng là một người kì quái, Hoàng Bộ Vũ nhủ thầm.