Thái hậu mười lăm tuổi (Tập 2 )

Chương 7: Cuốn 1 - Chương 19 + 20 + 21 + 22


Bạn đang đọc Thái hậu mười lăm tuổi (Tập 2 ) – Chương 7: Cuốn 1 – Chương 19 + 20 + 21 + 22

Chương 19: Nguyên nhân
Lý Ti Thần hết sức thận trọng quan sát sắc mặt xanh mét của Phượng Dật một hồi, sau đó giả vờ cầm chén trà lên uống, thấp giọng hỏi: “Hoàng thượng, ngươi đỡ chút nào chưa?”
Phượng Dật quay đầu lại, ánh mắt u ám liếc hắn, ý nói – ngươi nghĩ sao?
Lý Ti thần vội vàng ngậm miệng, cúi đầu uống trà.
Nhưng mà, chỉ cần nhớ lại cảnh rối loạn lúc nãy, hắn liền nhịn không được, khóe miệng cong lên, lại muốn cười.
Không nghĩ tới Hoàng thượng trước mặt người khác luôn lạnh lùng, kiêu ngạo, vậy mà lại bị Thái hậu chơi khăm tới bi thảm như thế! Thấy cung nữ, thái giám trong Phượng Cung không hề kinh ngạc khi thấy hắn như vậy, Lý Ti Thần khẳng định việc này đã xảy ra nhiều lần. Tại sao trước kia hắn đến lại không xem được kịch hay như thế nhỉ? Thật là đáng tiếc!
Hai tia nhìn sắc bén xuyên thấu chén trà, bắn thẳng về phía Lý Ti Thần, truyền đạt thông tin: “Ngươi không muốn sống ư?”
Để chén trà xuống, bất ngờ nhìn thẳng vào đôi mắt như đang bốc cháy hừng hực của Phượng Dật, Lý Ti Thần bất giác rụt cổ lại, cố gắng nín cười, thiếu chút nữa làm hắn chết nghẹn.
“Muốn cười thì cười đi, đừng cố nén, trẫm sẽ không trách ngươi,” Phượng Dật nhìn hắn, lạnh lùng nói. Ở khóe miệng hắn giắt một nụ cười nhạt nhưng làm người ta cảm giác vô cùng sợ hãi.
Đúng vậy, Phượng Dật không trách hắn, nhưng từ nay về sau sẽ vô cùng khinh bỉ Lý Ti Thần, trả đũa hắn, cho hắn sống không bằng chết, khiến cho hắn ân hận lúc đầu đã làm vậy.
Phượng Dật vừa há miệng, mùi thuốc nhàn nhạt lập tức tỏa ra. Mặc dù đã uống cách đây một nén nhang, nhưng người khác có thể từ mùi vị đó đoán ra được thuốc khó uống đến thế nào.
Lý Ti Thần cúi đầu, vội nói: “Thần không dám.”
Hắn còn trẻ, vẫn chưa chiêm ngưỡng hết mỹ nữ khắp thiên hạ, còn chưa hưởng thụ đủ, phụ thân cũng chờ hắn báo hiếu, cho nên hắn không thể ngu ngốc tự tìm đường chết.
Phượng dật hừ lạnh một tiếng, khen hắn thức thời.
“Nhưng mà Hoàng thượng,” Lý Ti Thần lại nâng cao chén trà, liếc hắn một cái, sau đó nói ra suy đoán của bản thân.” Có lẽ, Thái hậu hạ lệnh bỏ đi mật ong trong thuốc chỉ vì tăng cường dược tính. Dù sao, ngươi vừa mới thành thân, lạnh nhạt với các vị tân nương quá lâu cũng không phải chuyện tốt.”
Phượng Dật cầm bình trà tự rót cho bản thân một chén, sắc mặt không chút thay đổi nhìn chăm chú nước trà xanh lóng lánh, thản nhiên nói: “Ti Thần, bây giờ trẫm rất nghi ngờ, ngươi có thể là gian tế do yêu nữ đó phái đến bên cạnh trẫm.”
Lý Ti thần ngẩn người ra một hồi.
“Không có chuyện đó!” Hắn bỗng nhiên đập bàn, đứng dậy nhìn Phượng Dật, hét lớn: “Tại sao ngươi có thể nghi ngờ ta! Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mười mấy năm tình cảm có thể vì một nữ nhân mà thay đổi ư?”
“Mười mấy năm tình cảm?” Phượng Dật khẽ nhếch môi, phát ra một tiếng cười nhạo, sắc mặt lạnh băng, lãnh đạm nói: “Mẫu phi của trẫm bầu bạn bên cạnh phụ hoàng hơn mười năm, mẫu phi mến mộ phụ hoàng anh minh quyết đoán, phụ hoàng cũng khen ngợi mẫu phi hiền thục dịu dàng, hai người tương thân tương ái, luôn làm cho người khác cực kỳ ngưỡng mộ. Nhưng số phận của mẫu phi ra sao? Không phải là thê thảm vô cùng ư!”
Năm ngón tay nắm chặt chén trà, tiếng nói của hắn trầm thấp, bi thương có thể làm người khác đau lòng. “Từ khi yêu nữ đó xuất hiện, mẫu phi liền bị đày vào lãnh cung, mấy lần cầu kiến phụ hoàng cũng không được. Mà lần gặp mặt cuối cùng, là do phụ hoàng chủ động, ban thưởng rượu độc ẫu phi tự vẫn!”
“Nhưng.… nhưng đó là vì Nguyên phi mấy lần bất kính với Hoàng hậu, cho nên mới bị…” Lý Ti Thần thận trọng giải thích.

“Mấy lần bất kính có thể ban cho tội chết sao?” Phượng Dật cười lạnh nhìn hắn, hàn ý trong mắt đủ làm đông người ta thành khối băng.” Dù sao nhất dạ phu thê bách dạ ân (1), tình nghĩa phu thê mười mấy năm, chẵng lẽ chỉ vì mấy lần bất kính nho nhỏ có thể quên hết ư? Hơn nữa, phụ hoàng có lo lắng cảm giác của trẫm lúc đó sao? Khi đó, trẫm đang bị bệnh nặng, phụ hoàng không sợ chuyện đó đả kích lớn đến trẫm ư? Không sợ trẫm chịu đựng không nổi cũng đi theo mẫu phi sao?”
“Ơ!” Lý Ti Thần bị lạnh lẽo làm cho run rẩy, lúng túng sờ sờ cái mũi, nâng chén trà lên ngượng ngập nói: “Chuyện này ta vô phương giải thích.”
Thu hồi ánh mắt lạnh băng, sau đó uống chút trà vừa nguội bớt, lưỡi đã dần khôi phục một chút cảm giác, vị đắng còn sót lại từ cổ họng lan tỏa ra. Nhiều năm chịu đựng, thù mới hận cũ chất chồng, hắn không kiềm chế được, hai hàm răng nghiến lại.
“Yêu nữ kia, ả thong dong không được bao lâu nữa! Đợi trẫm đoạt lại quyền lực thật sự, việc đầu tiên là không buông tha ả! Trẫm nhất định đem ả phanh thây!” Siết chặt nắm tay, hắn hùng hồn nói.
Đây là oán niệm tích lại bấy lâu sao? Lý Ti Thần thầm nghĩ, xem ra những việc làm của Thái hậu bốn năm qua đúng là đã gây thù chuốc oán không nhỏ với Hoàng thượng.
Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, lật đổ Thái hậu, thật không có khả năng. Trừ phi Thái hậu chủ động nhượng quyền.
Nhưng có khả năng đó sao? Có ai ngu đến mức đem quyền lợi trên tay mình giao cho kẻ khác? Lại là quyền lực cai quản thiên hạ, mà kẻ tiếp nhận kia lại một mực hận nàng thấu xương, luôn hận không thể đem nàng nghiền thành tro bụi.
Chương 20: Quý phi giá lâm
Thình thịch, tiếng bước chân dồn dập ở ngoài bức rèm châu vọng lại, tiếng nói của thái giám phụ trách gác cửa truyền đến: “Hoàng thượng, quý phi nương nương cầu kiến.”
Quý phi? Hai người liếc nhìn nhau.
Quay đầu lại, Phượng Dật hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Tuyên.”
“Tuân chỉ.” Thái giám lui ra.
Lý Ti Thần vươn cổ nhìn ra bên ngoài, tò mò hỏi: “Quý phi nương nương? Có phải là ngũ tiểu thư của nhà Nam Cung, là muội muội cùng cha cùng mẹ với Thái hậu – Nam Cung Xuân Hương?”
Phượng Dật gật đầu: “Đúng vậy.”
Lý ti Thần cau mày, không hiểu nói: “Giờ thỉnh an đã qua lâu. Bây giờ, nàng tới làm gì?”
Phượng Dật nhún vai, cười nhạt nói: ” Ngươi chờ xem chẳng phải sẽ biết sao?”
Đang nói, liền có một người vận y phục lộng lẫy hoa lệ, trên đầu cài trang sức quý giá, ung dung tiến vào. Vén bức rèm châu lên đi qua, tới khi còn cách trước mặt Phượng Dật vài bước, nàng quỳ xuống, dịu dàng nói: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”
Nàng vừa bước vào, vẻ tức giận trên mặt Phượng Dật trong nháy mắt trở nên nhã nhặn,vui vẻ. Hắn bước nhanh qua, đỡ Nam Cung Xuân Hương lên, khẽ nói: “Ái phi miễn lễ.”
“Hoàng thượng…” Không nghĩ tới được Phượng Dật đối xử ân cần như thế. Nam Cung Xuân Hương vô cùng kinh ngạc.
Nàng ngẩng đầu, một đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào đôi mắt thanh tú chứa chan tình cảm của hắn, Nam Cung Xuân Hương chỉ cảm thấy bùm một tiếng, dường như có vật gì trong óc nổ tung, làm cho tâm trí nàng trống rỗng, tay chân bủn rủn, không thể động đậy.

Không nghĩ tới, lời đồn Hoàng thượng bị bệnh yếu ớt, thế nhưng lại tuấn mỹ bất phàm như thế, toàn thân tỏa ra phong thái cao quý, không cần mặc y phục quý giá, không cần phải tỏ ra vẻ gì khác, cũng không cần một đám quan lại vây quanh tung hô vạn tuế, hắn vẫn khiến kẻ khác cảm thấy không gì sánh kịp. Chỉ là đơn giản đứng ở nơi đó, hắn đã rạng rỡ chói chang, làm người khác lóa mắt. Dù cho sắc mặt thoạt nhìn có chút tái nhợt, nhưng cũng không làm mất đi vẻ tuấn tú, cao quý của hắn.
Thân thể của nàng… lòng của nàng… hoàn toàn bị chinh phục.
“Hoàng… Hoàng thượng…,” khó khăn lắm mới mở miệng được, tiếng nói thẹn thùng từ đôi môi đỏ hồng của nàng phát ra, đôi mắt e thẹn nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn tú của hắn không nỡ dời đi, khuôn mặt trắng nõn của nàng nhanh chóng ửng đỏ lên.
Mà Lý Ti Thần nhìn thấy Phượng Dật biến đổi sắc mặt so sánh diễn kịch còn nhanh hơn, hắn nhất thời kinh ngạc trợn mắt há mồm, con mắt thiếu chút nữa rớt ra. Lát sau, hắn mới tìm lại được tiếng nói, đi tới bên hai người đang có tư thế kì lạ, khó khăn lên tiếng: “Vi thần tham kiến quý phi nương nương.”
Ở thời khắc vô cùng lãng mạn này, lại có người chen vào, trong lòng Nam Cung Xuân Hương hận đến muốn giết hắn.
Phục hồi lại tinh thần, hướng về phía tiếng nói, nhìn vào đôi mắt ra vẻ như không cố ý của Lý Ti Thần, nén lại bực bội trong lòng, nàng nhẹ nhàng hỏi: “Vị này là…”
Phượng Dật buông tay ra, cách xa nàng hai bước, sau đó nói: “Vị này là con trai của Lý thái phó, Lý Ti thần, là bạn đồng học với trẫm tại Thái Học Viện(2), cũng là bạn thân của trẫm.”
“Thì ra là Lý đại nhân,” Nam Cung Xuân Hương vội vàng cúi người chào hắn, trong lòng thầm nguyền rủa hắn phá ngang cơ hội tốt không dễ có được, hận không thể tìm chỗ vắng vẻ chửi ầm lên.
Nhìn vẻ tức giận đè nén trong ánh mắt nàng, Phượng Dật xoay người, ngồi vào chỗ cũ, sau đó hướng về thái giám, cung nữ ở ngoài điện nói: “Người đâu, ban ghế ngồi.”
Chờ Nam Cung Xuân Hương tao nhã ngồi xuống, Phượng Dật mỉm cười hỏi: “Không biết ái phi đến gặp trẫm, là có việc quan trọng gì?”
“Thần thiếp…” Vừa cất tiếng nói, trong phút chốc hai mắt nàng đỏ lên, nước mắt nhanh chóng chảy xuống.
“Hôm nay… sáng sớm hôm nay, thần thiếp và mấy vị tỷ muội cùng tới thỉnh an Hoàng thượng, chỉ thấy Hoàng thượng nằm mê man trên giường, hơi thở yếu ớt, ngay cả nhìn chúng thần thiếp cũng không thể. Sau khi trở về, tình cảnh đó cứ hiện lên trước mắt thần thiếp, lại nhớ chuyện đêm qua, thần thiếp buồn rầu không dứt, ăn cũng không muốn, đứng ngồi không yên. Nên muốn đến xem Hoàng thượng một chút, không nhìn thấy Hoàng thượng bình an vô sự, thần thiếp… thần thiếp quả thực rất… lo lắng!” Nói tới đó, nàng nghẹn ngào nói muốn không nên lời.
Xong đời! Trong lòng Lý Ti Thần khóc thét, bắt đầu cầu nguyện cho vị tân quý phi nương nương này. Chẳng lẽ nàng không biết, việc đêm qua là nỗi sỉ nhục lớn của Phượng Dật sao? Nàng không muốn sống nữa sao mà dám xát muối vào vết thương của hắn?
Nhưng mà đúng là nàng không biết thế!
Mà Phượng Dật cũng không nổi giận như hắn đoán. Mi mắt của hắn rũ xuống – kỹ xảo che đậy trong lòng không vui, rồi lại làm như cảm động nói: “Đã làm ái phi lo lắng.”
Nam Cung Xuân Hương nghe vậy, trong lòng vui vẻ, dùng ánh mắt đưa tình nhìn Phượng Dật, mở miệng thốt lên: “Hoàng thượng…”
Đang muốn nói thêm vài câu để chiếm được cảm tình của Phượng Dật, thì lại nghe một hồi tiếng bước chân truyền tới, thái giám mới vừa rồi vào bẩm báo, quỳ ở ngoài rèm nói: “Hoàng thượng, Thục phi nương nương cầu kiến.”
Thục phi? Viên Tú Ngọc, là tiểu thư ở nhà mẹ ruột của hoàng đế, con gái của huynh trưởng cùng cha khác mẹ với Nguyên Phi, biểu muội của Hoàng thượng. Trong đầu Lý Ti Thần nhớ lại thân thế của nàng.
Cùng lúc đó, vẻ mặt Nam Cung Xuân Hương cũng có một tia phẫn nộ hiện lên. Bầu không khí tràn đầy tình cảm vất vả lắm mới tạo nên, lại bị người tới cắt ngang, muốn không tức giận cũng khó! Huống chi đây lại là đối thủ cạnh tranh lớn.

“Tuyên,” Phượng Dật không chút nghĩ ngợi nói.
“Vâng,” thái giám xoay người đi nghênh đón một vị nương nương khác vào điện.
Chú thích:
(1) Nhất dạ phu thê bách dạ ân: một đêm vợ chồng, ngàn ngày tình nghĩa.
(2) Thái học viện: trường dạy cấp học cao nhất thời phong kiến.
Chương 21: Thục phi
Chưa thấy người, trước đã nghe tiếng, vị này chắc chắn là Viên Thục phi.
“Biểu ca!”
Từ rất xa, mọi người ngồi trong điện đã nghe thấy một tiếng kêu nũng nịu, đến khi còn cách bọn họ khoảng năm thước, chỉ sau ba giây, như một cơn lốc màu sắc thổi tới, một thiếu nữ xinh đẹp nhanh chóng xuất hiện trước mắt bọn họ.
Sau đó, cũng không nhìn xem ở đây còn có người nào hay không, nàng liền chạy thẳng tới trong lòng Phượng Dật, làm hắn trở tay không kịp, thiếu chút nữa đã bị sức tông thật lớn gây nội thương. Mà những cái trâm ngọc sắc bén cài trên đầu Thục phi nương nương cũng xém chút để lại vết tích trên mặt hắn.
“Ái… ái phi…” Ngũ tạng của Phượng Dật bị cú va chạm suýt nữa đảo lộn, khuôn mặt tuấn tú vốn nhợt nhạt lại càng thêm trắng bệch.
Thấy Phượng Dật đau đến nỗi nói không ra lời, Nam Cung Xuân Hương ngồi ở đối diện không nhịn được, lên tiếng trước: “Thục phi muội muội thật là dồi dào sinh lực, bây giờ nhìn muội thật không giống một người đang bị đau đầu.”
Thân thể nhỏ nhắn đang ở trong lòng Phượng Dật chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía phát ra tiếng nói, bất ngờ nhìn thấy Nam Cung Xuân Hương, khuôn mặt nàng lập tức tái lại, thân thể hơi run lên.
“Thì ra… Quý phi tỷ tỷ cũng ở đây,” nàng lầm bầm, vẫn ngồi trong lòng Phượng Dật không chịu rời đi.
“Đúng vậy!” Nam Cung Xuân Hương mỉm cười giả dối: “Thục phi muội muội, thật đúng là trùng hợp, không ngờ chưa qua nửa canh giờ, chúng ta lại gặp mặt.”
Trừng trừng trừng! Lão nương trừng ngươi đến chết! Tiện nhân! Trong lòng Hoàng thượng là nơi ngươi có thể ngả vào sao? Còn không mau cút ra cho ta!
Nửa là ghen tị nửa tức giận. Mắt Nam Cung Xuân Hương trừng đến muốn lồi ra.
Lý Ti Thần ở một bên mừng thầm trong bụng: Tình cảnh thật là gay cấn! Xem ra hôm nay đến đây là đúng, lại sắp có kịch hay xem.
Nhưng mà, tâm trạng vui vẻ của hắn không duy trì được bao lâu, bởi vì:
Bị Nam Cung Xuân Hương dùng ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm, Viên Tú Ngọc cũng cảm thấy bối rối, liền quay đầu nhìn chỗ khác, vừa hay nhìn thấy khuôn mặt tươi tắn của Lý Ti Thần. Lập tức, đôi mắt to long lanh sáng lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một nụ cười trìu mến, vui vẻ kêu lên: “Thì ra Ti Thần ca ca cũng ở đây.”
Hắn rất hối hận! Lẽ ra không nên cười vui vẻ như vậy.
Xin cô – đại tiểu thư, không cần gọi thân thiết như vậy có được hay không! Khiến cho người không biết còn tưởng bọn họ rất thân với nhau. Hắn thầm than trong lòng, thật ra bọn họ cũng chỉ trùng hợp gặp qua vài lần mà thôi, trò chuyện cũng không quá ba câu. Bởi vì tiểu nha đầu này mỗi lần nhìn thấy Phượng Dật là bám riết không buông, chỉ xem hắn như không khí mà thôi. Nhưng bây giờ, khi cần lợi dụng, nàng không chút do dự, lấy hắn ra làm bia đỡ đạn.
Nhìn xem, nàng đã thành công đem ánh mắt dữ tợn của Quý phi nương nương chuyển dời lên người hắn.

Nhưng lễ nghi thì không thể bỏ. Lý Ti Thần hướng về người đang ở trong lòng Phượng Dật, cúi đầu cung kính nói: “Vi thần tham kiến Thục phi nương nương.”
“Ti Thần ca ca, ta và huynh cần gì khách sáo như thế? Huynh là bạn tốt của biểu ca thì cũng là ca ca của Tú Ngọc. Ca ca đối với muội muội…” Vừa giả vờ thân mật trò chuyện, Viên Tú Ngọc cũng từ từ dựa càng sát vào người Phượng Dật.
Chịu không nổi nữa! Nếu Viên Tú Ngọc cứ làm như vậy, khẳng định thuốc hắn vừa uống xong sẽ bị ép hết ra ngoài! Phượng Dật nhớ lại lần nữa mùi vị kinh khủng đó! Sắc mặt hắn trầm xuống, cánh tay dài duỗi ra, làm cho Viên Tú Ngọc bất ngờ bị té xuống đất.
Chương 22: Tiểu biểu muội đáng thương
“A!” Phịch!
Một tiếng kêu yêu kiều vang lên kèm theo thân hình mảnh mai của Thục phi ngã xuống đất với tư thế cực kỳ không tao nhã.
Hai tiếng cười khẽ chợt vang lên sau đó ngay lập tức biến mất không có dấu vết.
Nằm trên mặt đất, thiếu nữ bị bất ngờ trong chốc lát sau đó chậm rãi ngẩng đầu, dùng vẻ mặt đáng thương nhìn Phượng Dật, mắt to rưng rưng, vô cùng uất ức khẽ nói: “Biểu ca, người…”
Phượng Dật bày ra một vẻ mặt so sánh với nàng càng tội nghiệp hơn, trong mắt tràn đầy thương cảm: “Ngọc nhi biểu muội, muội có sao không?” Hắn lo lắng hỏi: “Lúc nãy, không biết vì sao tay chân trẫm đột nhiên không có sức, không thể giữ được muội, đành bất lực nhìn muội ngã, muội không trách trẫm chứ?” Tay chân của hắn cũng làm như không cử động được, lặng lẽ nhìn Viên Tú Ngọc tự mình đứng lên.
Đợi hồi lâu không thấy ai có… phản ứng gì, thiếu nữ mới mở miệng nói: “Biểu ca không phải cố ý, làm sao Tú Ngọc lại trách người.” Vừa nói vừa đứng dậy ngồi trở lại trên đùi Phượng Dật.
Nhìn thấy thế rốt cục Nam Cung Xuân Hương cũng không nhịn được nữa liền lên tiếng: “Thục phi muội muội, chẳng lẽ muội không nhìn thấy trong điện còn rất nhiều ghế sao?” Nàng nói đầy dụng ý: “Sáng nay, Thái hậu nương nương cũng đã nhắc nhở chúng ta, thân thể Hoàng thượng đang không khỏe, nếu mệt mỏi quá mức sẽ không tốt, lẽ nào muội đã quên rồi?”
“Ta biết,” Viên Tú Ngọc lớn tiếng trả lời, tỏ ý quan tâm Phượng Dật.
Nghe vậy, Nam Cung Xuân Hương tiện thể quy tội cho Viên Tú Ngọc: “Vậy muội còn muốn ngồi trên người Hoàng thượng đến lúc nào nữa, làm vậy sẽ khiến cho Hoàng thượng mệt mỏi. Muội cố ý không muốn cho Hoàng thượng mau chóng bình phục có phải không?”
Viên Tú Ngọc nghe xong mặt mày tái đi, đầu cúi thấp xuống lúng túng nói: “Ta không có…”
“Vậy muội còn không mau đứng dậy?” Nam Cung Xuân Hương thừa thắng xông lên, nói như ra lệnh.
“Ta…” Viên Tú Ngọc nhìn Nam Cung Xuân Hương, lại nhìn Phượng Dật, kêu lên đầy luyến tiếc: “Biểu ca…?”
Phượng Dật vội thu hồi vẻ mặt hả hê xem kịch vui, ồn tồn nói: “Ngọc nhi biểu muội, trẫm cho rằng quý phi nói rất có lý.”
“Biểu ca…” Viên Tú Ngọc vẫn chưa chịu thua, đôi mắt bắt đầu ngấn lệ.
“Thục phi muội muội, nếu Hoàng thượng đã lên tiếng, muội còn không đến đây ngồi xuống?” Ánh mắt đắc ý liếc nhìn Viên Tú Ngọc một cái, sau đó nhìn xuống sàn điện nói tiếp: “Hay muội cho rằng ở dưới sàn thoải mái hơn trên ghế, cho nên quyết định muốn tiếp tục nằm dưới đó?”
Giành được thắng lợi, Nam Cung Xuân Hương cực kì vui vẻ, cũng không thèm che giấu, lời nói tràn đầy đắc ý.
“Đương nhiên không phải!” Viên Tú Ngọc vội vàng đứng lên.
“Vậy đến đây ngồi đi! Ghế đã có sẵn.” Nam Cung Xuân Hương thong dong nói, tâm trạng của nàng đang vô cùng tốt.
“Được.” Một cách miễn cưỡng, Viên Tú Ngọc chậm chạp đi tới bên cạnh Nam Cung Xuân Hương ngồi xuống, đôi mắt ngấn nước vẫn nhìn chằm chằm vào Phượng Dật không tha.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.