Bạn đang đọc Thái hậu mười lăm tuổi (Tập 2 ) – Chương 43: Phần 2 – Chương 17 + 18
Chương 17: Chuyện buổi sáng
Thật khó chịu!
Trên người giống như có hàng trăm con kiến đang bò, như một cọng lông chim đang phe phẩy trên da thịt vậy. Ngứa. Má ơi, còn một chút cảm giác như khô nóng, giống như có một thứ gì đó đang bành trướng trong cơ thể muốn nổ tung ra.
Phẩy phẩy tay đuổi dị vật đáng ghét đó đi vài lần, thế nào vẫn cứ ở đó!
“Lục Ngọc, Thu Dung… Có con kiến…” Xuân Yến ngái ngủ gọi không hết câu.
Lời chưa dứt, có cái gì đó mềm mềm chụp lấy môi nàng.
Còn có cái gì ươn ướt ấm ấm tách hai cánh hoa của nàng ra, len lỏi vào giữa hai hàm răng nàng.
Thịt gà sao? Vừa vặn nàng đang đói bụng.
Mơ mơ màng màng, Xuân Yến há miệng cắn một cái.
Một tiếng kêu thảm thiết, thịt gà mọc cánh bay mất.
“Là cắn thật hả! Thật may là ta nhanh!” Dường như có tiếng người nói chuyện bên cạnh, lại có chút cảm giác hú hồn may mắn sống sót qua đại nạn.
Xuân Yến dúi đầu vào trong chăn trốn khỏi tiếng động bên ngoài.
Một tiếng cười khẽ, con kiến lại bò bò xuống dưới, hai chân bị tách ra. Cái gì thế này? Nàng muốn khép lại, nhưng không thắng được sức đối phương.
Vậy thì kệ nó. Nàng muốn ngủ. Đã lâu nàng không ngủ sâu như vậy,
Một thứ gì đó ấm áp đè lên thân mình, sức nặng bất ngờ khiến cho Xuân Yến nhíu mày. Còn đang lo không biết có phải bóng đè không, một thứ nóng rực thật lớn chậm rãi tiến vào bên trong nàng, mạnh dần, sâu dần.
Nếu không tỉnh lại, thì nàng không phải thực vật sẽ là người chết!
Trợn trừng hai mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là cái cổ và khuôn mặt to tướng của Phượng Dật, ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào qua cửa sổ đọng lại trên khuôn mặt hắn một cách đầy mị hoặc.
Xuân Yến chỉ nghe thấy trái tim mình đập bộp một tiếng.
“Nàng tỉnh rồi hả.” Thấy nàng mở mắt, Phượng Dật mỉm cười nhìn nàng, giọng nói khàn khàn lẫn trong sương mờ buổi sớm – một loại gợi cảm không nói nên lời.
Trong lòng sợ run.
“Ngươi… Sao lại còn chưa đi?” Xuân Yến rất muốn hỏi. Nàng nhớ mang máng. Tối qua người này đã nói chỉ ôm nàng một cái rồi đi còn gì?
“Tỉnh thì tốt rồi. Tiện làm việc.” Phượng Dật đáp lại cười đến là thâm thâm hiểm hiểm, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên vành tai nàng, cổ nàng, như lông chim nhẹ nhàng vuốt ve, một cảm giác run rẩy lan khắp cơ thể.
Tốt! Giỏi! Cuối cùng Xuân Yến cũng biết sự khó chịu vừa rồi là từ đâu mà ra.
Cả người nàng run rẩy, từng tấc da thịt đều nhuốm một màu đỏ hồng.
Đôi môi Phượng Dật lướt trên cơ thể nàng, nơi nào đã đi qua đều nhuốm một màu đỏ hồng.
“Không cần, khó chịu lắm!” Xuân Yến nhăn nhó cố trốn tránh.
Thân thể ma sát, cảm giác mềm mại từ bên ngoài thấm tới tận tâm, tới tận lúc này nàng mới nhận ra chả biết từ khi nào trên người mình đã thiếu mất vài món quần áo và cái người trên thân mình lúc này cũng trần như nhộng.
“Ngươi… ngươi đang làm cái gì?” Bắt lấy đôi bàn tay thích làm bậy kia, Xuân Yến gắt gao hỏi.
Dưới hạ thể vẫn không được tha, chính nàng cũng cảm thấy khiêu khích thật rõ ràng, còn đôi mắt nam nhân trên thân mình cũng đang phún lửa dục. Muốn thôi miên mình chắc?
Phượng Dật nhún vai, ngẩng đầu nhìn nàng, nhếch mép cười:
“Như nàng thấy đó!”
Sau đó, tiếp tục vùi đầu vào đại nghiệp làm người.
Xuân Yến hết hồn nhìn hắn đang vùi đầu vào ngực mình, kinh hoảng kêu lên:
“Ngươi… ngươi… không phải ngươi đã nói sẽ không làm gì ta sao?”
“Ta nói tối qua làm gì nàng, không có nói sáng nay không làm gì nàng.” Phượng Dật thản nhiên vô tội giải thích.
Sáng sớm tỉnh dậy, mỹ nhân váy áo trễ nải đang nằm gọn trong lòng mình, không phản ứng mới không phải nam nhân. Hơn nữa, lần trước nếm thử cũng đã hai tháng rồi, bây giờ hắn đúng là hỏa bốc từng cơn. Hắn chỉ làm theo lời kêu gọi của dục vọng thôi mà…
Già mồm cãi láo! Xuân Yến trừng mắt tức giận mắng:
“Hỗn đản!”
“Được, ta là hỗn đản.” Phượng Dật biết nghe lời phải không cãi, trước sau như một hai tay cùng phối hợp nhịp nhàng dẫn lửa lên người nàng.
Xuân Yến chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, trong bụng dường như có một đám lửa đang thiêu đốt.
“Ngươi… Ngươi đi chết đi!” Chỉ có thể hé ra cái miệng khả dĩ động đậy được, nàng lựa chọn không hề khí chất mà thét lên chói tai.
“Thì ta đang muốn chết trên người nàng đây!” Phượng Dật lơ đễnh cười nói, cảm thấy đắc ý vì mình đã bức ra được cảm xúc thực sự của nàng.
Nam nhân này từ khi nào mà miệng lưỡi trơn tru như thế????
“Aaaaaaaaa!” Nói không lại, Xuân Yến ngửa mặt lên trời kêu dài.
“Hỗn đản! Vương bát đản! Nói không giữ lời!”
Bị tiếng la của nàng dọa cho giật mình, Phượng Dật áp đôi môi mềm mại của mình nuốt lấy nửa tiếng kêu còn lại.
Đôi môi đỏ mọng đang mở ra khiến cho lưỡi của hắn dễ dàng lách vào, nghịch ngợm cuốn lấy cái lưỡi đinh hương của nàng một chút. Hôn đủ mới buông nàng ra, liếm liếm môi tiếc rẻ hắn mới thản nhiên nói:
“Còn có sức kêu bậy không bằng tiết kiệm để làm chuyện lớn khác.”
Làm… làm chuyện lớn? Làm chuyện gì?
Nhìn ánh mắt mê man mà đắc ý của hắn, nàng hiểu!
Vương bát đản! Được tiện nghi một lần là được nước lấn tới! Xuân Yến vừa cuống vừa tức, động động đôi môi bị hôn tới đỏ lên, không chút nghĩ ngợi há miệng cắn vào vai hắn một cái.
Vết thương cũ mới lành đã lại thêm vết thương mới, Phượng Dật dám lấy chính đầu mình mà đóng dấu khẳng định sẽ lại đổ máu.
“Này, nàng… nghiền cắn hả?” Cũng chẳng đẩy nàng ra, hắn chỉ bình tĩnh hỏi.
Nếu nàng thích cắn người như thế, hơn nữa lại còn muốn gần nàng nhiều hơn, thì từ sau trong cung nên chuẩn bị nhiều kim sang dược hơn. Hắn đã âm thầm tính toán xong.
Xuân Yến ngước mắt quật cường nhìn hắn, hai hàm răng ngập sâu vào vai hắn nhất định không nhả ra.
Được rồi, nếu thích cắn thì tùy nàng.
Phượng Dật sủng nịnh nhìn nàng, ôm chặt lấy thắt lưng nàng, phát động tấn công mãnh liệt!
Bão táp qua đi, hai người ướt sũng mồ hôi, hít sâu mấy hơi lấy sức, Phượng Dật xoay người ôm chặt lấy người mình yêu thương vào lòng, vừa nói vừa thở:
“Thế nào, lần này không đau chứ?”
Xuân Yến còn đang bối rối nghe được câu này, sương mù trong mắt đã lập tức tan hết, phẫn nộ nhìn nam nhân bên người, nghiến răng đấm một đấm vào vai hắn rống giận:
“Phượng Dật, ngươi thật hỗn đản.!”
Câu hỏi có chút thiếu kiềm chế âm lượng!
Cứ việc thể hiện sự phẫn nộ, nhưng sau khi kích tình, tay chân nàng mềm nhũn ra không thể đấm mạnh hơn, nên một đấm đó cũng chẳng hơn cái vỗ yêu là mấy, ngay cả tiếng phát ra cũng nhỏ xíu.
Một tay Phượng Dật giữ lấy tay nàng, một tay ôm thắt lưng của nàng lim dim mắt thấp giọng nói:
“Đừng làm loạn, ngoan cho ta ôm một cái.”
Mệt! Nhưng lại rất thỏa mãn. Hắn lại có được nàng.
Ngoan để yên cho ngươi ôm? Tối qua ngươi ôm một cái mà ôm tới tận bây giờ. Lại để yên cho ngươi ôm thì ta là con ngốc! Xuân Yến vội xoay mình, dồn sức vào chân phải một cước đã hắn lăn xuống giường.
Không hề đề phòng, giống như đêm hôm đó, Phượng Dật lại ngã nhào xuống giường, lăn mấy vòng dưới đất, duy nhất một điểm khác là, lần trước, trên người hắn, tốt xấu cũng còn có vài miếng quần áo, lần này thì trần như nhộng.
“Xuân… Xuân Yến…”
Phượng Dật cười khổ đứng lên muốn tiếp tục leo lại lên giường, không ngờ Xân Yến kéo chặt màn không cho hắn vào, còn lớn giọng kêu:
“Lục Ngọc, Thu Dung, Tiểu Nhân, các người vào hết đây cho ai gia!”
Tiếng gọi thật là to, trừ là kẻ điếc, nếu không thì không có khả năng không nghe được.
Nét mặt Phượng Dật căng như dây đàn:
“Xuân Yến!”
Đã muộn! Không còn kịp nữa rồi!
Mấy người được gọi tên phá cửa xông vào, cái đầu tiên đập vào mắt là nam nhân trần truồng đứng giữa nhà kia.
Liếc một cái, sửng sốt vài giây, mấy người đỏ mặt tía tai vội quay đi chỗ khác.
Thân hình trần trụi, mái tóc dài ướt mồ hôi, rối tung như vậy mà lại cực kỳ gợi cảm, như muốn nói rõ cho người ta hiểu đêm qua đã xảy ra cái gì vậy.
Phượng Dật vội vàng nhặt quần áo quấn quanh che đi nơi trọng yếu nhất của mình.
“Thái… Thái hậu.” Quay lưng lại phía họ, Lục Ngọc hé ra khuôn mặt còn đỏ hơn cả bình minh buổi sáng.
Xong rồi, cái không nên nhìn đã nhìn xong rồi, nàng có thể chui vào lỗ kim được không.
Còn có… Người bị xem trúng lại đúng là Hoàng thượng đó! Nếu người nổi giận mà trách tội thì bọn họ đâu đủ đầu để chết? Thu Dung sầu mi khổ kiếm thầm than thở.
Kéo lại tấm áo ngủ bằng gấm che lại thân thể, Xuân Yến thò đầu ra ngoài màn giường, lạnh lùng phân phó:
“Lục Ngọc Thu Dung, các người chuẩn bị nước ấm cho ai gia, ai gia muốn tắm rửa. Tiểu Nhân, ngươi đi gọi đám người Tiểu Thạch Tử, bảo bọn họ tới đưa chủ nhân của mình về.”
“Dạ.” Mấy người lĩnh mệnh, đi nhanh hơn chạy ra ngoài nội điện, trước khi đi còn không quên cẩn thận đóng cửa.
Nghe được tiếng cửa đã đóng, Phượng Dật vội vàng mặc đồ, bước nhanh tới mấy bước, nói với Xuân Yến lúc này đã co rúm lại một đống trên giường:
“Xuân Yến…”
Xuân Yến quay đầu vào trong, thả lại một câu:
“Ai gia mệt. Hoàng thượng mời quay về đi.”
“Xuân Yến…”
Nhìn hình bóng nhỏ xinh trong nội trướng, Phượng Dật ngập ngừng một lát, sau đó không tình không nguyện chấp nhận:
“Được rồi, ta đi trước, nàng nghỉ ngơi đi.”
Trên giường, Xuân Yến ôm hai má đang đỏ hơn than chúi mặt vào trong chăn mà trốn
Xong đời xong đời rồi!
Chương 18: Rối rắm
“Dì. Thơm!”
Con nhóc ba tuổi lao từ bên ngoài vào, rúc đầu vào lòng Xuân Yến ôm cổ nàng và sau đó là một trận thơm mãnh liệt.
Xuân Hoa sải bước theo sau, một tay kéo tiểu sắc ma này rời ra, vỗ vỗ vào má nó có vẻ khó chịu:
“Tiểu nha đầu, dì thơm, chẳng lẽ mẫu thân ngươi không thơm sao? Sao ngươi lại chỉ ôm nàng thôi?”
“Nương cũng thơm, cũng thơm!” Thấy mẹ tức giận, con bé lập tức nương theo gió, ngẩng cổ lấy lòng, bên mặt còn vương lại nước miếng.
“Eo, ghê quá!” Xuân Hoa có vẻ bực ghét, vội vàng lấy khăn tay ra lau miệng cho con bé.
Con bé con khanh khách cười, lôi kéo ống tay áo nàng, hai mắt sáng bừng lên nói nhỏ:
“Nương, dì đẹp. Bỗng nhiên trở nên rất đẹp!”
“Ngươi nói nhiều quá đó!” Xuân Hoa vỗ vỗ đầu con bé, nhưng cũng không nhịn được nhìn Xuân Yến vốn từ khi các nàng vào vẫn không nói tiếng nào.
Càng xem, sự ngạc nhiên trong mắt càng rõ ràng.
“Yến tử, không nói còn không nhận ra, hai tháng không gặp, ngươi đúng là đẹp lên không ít nha.” Xuân Hoa cười cười.
“Có sao?” Một tay đỡ đầu, lặng lẽ nhìn các nàng, Xuân Yến uể oải hỏi lại.
“Ngay cả con bé cũng phát hiện, ngươi nói chưa đủ rõ ràng sao?” Xuân Hoa bước tới gần, ngồi đối diện, chăm chú nhìn sát vào nàng.
Càng nhìn càng rõ, Xuân Hoa gãi gãi đầu, xoa xoa cằm nói ra cảm giác của mình:
“Nói thế nào nhỉ, trước kia ngươi giống như một nụ hoa mới chớm, tuy rất đẹp nhưng vẫn còn ngây thơ, nhưng bây giờ ngươi đã khác nhiều, giơ tay nhấc chân đều là tiểu nữ nhân kiều mị phong tình, diễm lệ rực rỡ. Nam nhân thấy ngươi chỉ cần hơi bất lưu thần lập tức sẽ bị câu mất tim!
Sau đó, nàng khẽ chớp chớp mắt:
“Tất cả đều là nhờ công lao của vị khách hái hoa kia đi!”
Xuân Yến lắc lắc đầu, hé mở đôi môi đỏ mọng, phun ra một tiếng cười khẽ thản nhiên đáp lại:
“Từ khi tới đây nào có khi nào ngươi nói khoa trương như vậy!”
“Một chút khoa trương cũng không có, được chưa!” Bị nghi ngờ lời nói của mình, Xuân Hoa bất mãn, vội vàng kéo con gái sang một bên làm chứng. “Oa nhi, ngươi nói, có phải dì hôm nay rất xinh đẹp câu nhân?”
“Dạ!” Con bé con liên tục gật đầu, đắn đo đáp: “Dì thật là câu hồn nha!”
“Khụ khụ, câu… câu hồn?” Cũng may mà không uống nước, nếu không thì khó bảo đảm không sặc nước mà chết. Xuân Yến ho khan vài tiếng, liếc Xuân Hoa một cách không đồng tình, khiển trách:
“Làm sao ngươi có thể dạy nó từ này?”
Xuân Hoa nhún nhún vai theo kiểu sao cũng được:
“Con bé nói đúng mà!”
Xuân Yến không nói gì nổi với mẹ con nhà này nữa, cúi đầu uống trà.
Xuân Hoa chẳng tha đẩy đẩy nàng:
“Sao ngươi không nói? Không phải ngươi đã vội vàng kêu ta tới sao? Trước kia mỗi lần thấy ta đều lải nhải chỉ đông mắng tây mà. Hôm nay sao im lặng thế? Đổi tính rồi hả?”
“Có nhiều điều muốn nói lắm mà nhất thời không biết nên bắt đầu thế nào cho tốt.” Xuân Yến tay cầm chén trà rầu rĩ đáp.
Không phải là ảo giác, mà là hôm nay nàng thực sự khác thường! Xuân Hoa nheo mi nhìn tỷ tỷ cẩn thận một lượt từ đầu tới chân, sau đó nàng nở nụ cười. Cười đến cực kỳ quỷ dị.
“Không nghĩ tới Hòn đá nhỏ của tỉ lại ra sức như vậy nha!” Nàng trêu đùa. “Không phải hôm qua mới trở về sao? Có phải buổi tới đến hậu cung bị kích tình khó chịu, củi khô lửa bốc nên lăn đến đây phải không?” Thần sắc nàng chẳng chút đứng đắn như lưu manh đùa giỡn con gái nhà lành giữa đường vậy.
Phiền muộn trong lòng lập tức vì mấy câu nói này mà nháy mắt đã tạm gác sang một bên, Xuân Yến chỉ thấy hai má đỏ hồn, càng lúc càng nóng.
“Thế nào… nào… có!” Nàng cúi gằm đầu không dám nhìn lên lắp bắp phản bác. Tối hôm qua cái gì cũng không có, là sáng nay…
“Thôi đi! Còn không thừa nhận hả?” Xuân Hoa một tay nâng cằm nàng, móng tay nhẹ nhàng lướt qua da thịt mềm mại của tỷ tỷ, cười không chút hảo ý. “Sắc mặt hồng hào no đủ, da thịt mềm mại nõn nà, vô cùng mịn màng, nhìn thế nào cũng ra bộ dáng vừa được yêu thương quá độ. Cái dạng này là Phù Nhi của ta nói, người lừa quỷ hả!”
“Không… không phải tối qua, là sáng nay…” Xuân Yến ngượng ngùng thú nhận.
“Oa, thì ra người muốn làm chuyện đó vào ban ngày!” Xuân Hoa làm bộ kêu lên sợ hãi, tặc lưỡi cười hề hề dí sát mặt nàng, thấp giọng hỏi: “Bên cạnh có người nhìn không? Có bao nhiêu người? Có lấy tiền không? Lần sau khi làm chuyện đó nhớ báo cho ta biết, ta rất ngạc nhiên không biết người và Hòn đá nhỏ kia làm như thế nào.”
“Cái gì. Ngươi cho ta là diễn viên phim cấp ba hả?” Xuân Yến lườm nguýt tức giận đẩy Hoa Hoa ra.
“Cuối cùng cũng cười rồi.” Hoa Hoa nhẹ nhàng thở ra, cầm chén trà nhấp một ngụm.
Xuân Yến giật nẩy mình.
“Có chuyện gì? Nói đi!” Hoa Hoa nói, cứ như thế mà lôi tuột nàng ra khẳng định đang có đại sự gì đó.
Xuân Yến chau mày, lâu sau mới e dè mở miệng nói:
“Tối qua Phượng Dật có thổ lộ với ta.”
“A?” Hoa Hoa cả kinh đứng dựng dậy. “Thổ lộ?”
Chén trà trong tay bị dằn mạnh xuống bàn sóng cả nước ra.
“Đúng vậy.” Xuân Yến gật gật đầu. Cầm chén trà ra khỏi ghế bước ra khỏi bàn.
“Thổ lộ?” Tiểu oa nhi gãi đầu không hiểu, lôi kéo vạt áo mẫu thân tò mò hỏi: “Nương, thổ lộ là cái gì a?”
Hoa Hoa tiện tay lấy một miếng bánh nhét cho con bé, gạt sang một bên:
“Đi đi, ăn của ngươi đi. Chuyện người lớn, trẻ con không được hỏi.”
Nàng quay lại nắm chặt tay Xuân Yến, sắc mặt có vẻ không bình tĩnh được nữa: “Nói nhanh lên nói nhanh lên, hắn đã nói cái gì?” Thật tò mò nha, một hoàng đế thì vẫn là một cổ nhân, sẽ bày tỏ tình yêu với nữ nhân của mình như thế nào đây?
Xuân Yến khẽ lắc đầu:
“Thượng vàng hạ cám nói một đống lớn, từ ba năm trước tới tận bây giờ, kể lại hết tất cả nỗi lòng của hắn. Nói gì thì ta không nhớ rõ, dù sao cuối cùng tổng kết lại một câu: Hắn, Phượng Dật, yêu ta. Bây giờ hắn cho ta vài ngày để chấp nhận sự thật và không chấp nhận từ chối.”
“Không… không chấp nhận từ chối?” Hoa Hoa bật cười, thở dài. “Quả nhiên là miệng lưỡi hoàng đế nha, khí phách mười phần, cũng không cho người ta đường sống mà quay về.”
“Cái gì! Hắn bắt buộc ta sao!” Xuân Yến đột nhiên giận tím mặt, vỗ bàn hét lớn. “Cái gì mà yêu ta? Hắn muốn ta ngàn tư vạn tạ quỳ xuống liếm ngón chân hắn sao? Ta cũng có quyền được chọn lựa!”
“Không thèm giải thích gì cứ thế leo lên giường của ta, lại không rên một tiếng bỏ đi. Hai tháng sau biền biệt, một hồi lại không biết từ đâu ra, lại tiếp tục ám hồn ta, cũng không quản người khác có chấp nhận không. Còn biểu hiện miễn cưỡng như vậy, giống như thượng ta là một chuyện thống khổ lắm ấy. Bộ dạng ta kém sao? Hay là tính cách không tốt?”
Oa bí mật khuê phòng nha! Hoa Hoa vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe.
“Còn nữa! Một đại nam nhân, vua của một nước, vậy mà lại nói không giữ lời!” Xuân Yến vẫn còn đang phát hỏa. “Nói không động vào ta, ta còn đang cảm động hắn, ai ngờ, sáng sớm dậy lại động dục. Cũng không quản ta có đồng ý hay không liền… liền…” Dù sao vẫn là kinh nghiệm không đủ, nói đến chỗ mấu chốt nhất thì chịu không nổi mặt hồng tai đỏ, tự động nhỏ giọng lại. Sau đó ra sao thì mặc cho ai kia tưởng tượng.
Không có nốt nửa sau, Hoa Hoa tiếc hận thở dài, vỗ vỗ vai nàng, thấm thía sẻ chia:
“Hòn đá nhỏ của ngươi vừa mới phá thân đồng tử, nhìn thấy nữ nhân là hứng lên, chuyện này cũng rất bình thường.” Chính là ngươi đáng thương, gặp phải một tiểu tử mới khai không có kinh nghiệm tàn phá.
Ý thức được chính mình không khống chế được, Xuân Yến thở dài chau mày:
“Ta thực nhàm chán đúng không? Giống như một oán phụ than thở, nói những lời vô nghĩa.
Ngươi cũng biết hả!”
“Có thể hiểu được.” Hoa Hoa can đảm cười. Đây là trạng thái bình thường của nữ nhân thôi.
Xuân Yến thở dài không nói gì nữa.
“Yến tử, nói cho ta nghe, ngươi phiền cái gì?” Hoa Hoa kéo tay nàng ngồi cạnh, bình tĩnh hỏi.
“Ta không biết, ta rất loạn.” Xuân Yến ôm đầu thống khổ.
“Vì sao? Vì Hòn đá nhỏ thổ lộ sao?”
Xuân Yến gật đầu nhẹ tới mức không ai nhìn ra được nàng đang gật đầu.
“Vì sao?”
Lắc đầu: “Ta không biết.”
Dường như đã biết trước nàng sẽ nói như vậy, Hoa Hoa lại nói:
“Yến tử, nói cho ta nghe, ngươi có thích hắn không?”
“Chắc là… là có…” Xuân Yến trả lời không chắc chắn lắm. “Nói thật thì.. cũng không ghét…”
“Vậy ngươi thương hắn sao?”
“Thương?” Xuân Yến hoang mang lắc đầu. “Ta không biết.”
Đau đầu!
“Thật phiền a! Vốn hết thảy đều tốt, hắn làm hoàng đế của hắn, ta vẫn giữ danh Thái hậu. Chờ hắn quay về ta sẽ tìm một cơ hội cao chạy xa bay. Kết quả, hắn nói tới nói lui một phen đánh vỡ hết cân bằng! Đầu óc ta rối hết cả lên rồi!” Xuân Yến thất bại rên rỉ.
Không thể nói không thương đi? Tiểu tử này đã đi vào lòng nàng rồi, khiến cho nàng phải rối loạn tâm tư rồi…
“Như vậy, đối với cái việc phát sinh quan hệ này ngươi có suy nghĩ gì? Theo ta được biết, các ngươi không chỉ một lần.” Hoa Hoa không ngừng cố găng gặng hỏi.
“Suy nghĩ?” Xuân Yến nghiêng nghiêng đầu nhìn nàng. “Có thể có suy nghĩ gì đây? Cái gì xảy ra đã xảy ra rồi! Đó là sự thật, ta còn có thể nghĩ như thế nào?”
“Không phải!” Hoa Hoa lắc đầu phản bác lại. “Yến tử, còn nhớ trước kia không? Có một nam sinh thích người, mấy lần thổ lộ đều bị người cự tuyệt, sau lại sinh ý xấu muốn cường bạo ngươi. Tuy hắn không làm được gì nhưng suốt nửa tháng sau đó mỗi ngày ngươi tắm rửa không dưới mười lần vẫn cảm thấy bẩn. Nhưng bây giờ, sau khi bị Hòn đá nhỏ động chạm. Ngươi lại không có cảm giác như thế, ngươi nghĩ nguyên nhân là vì sao?”
“Ta…” Xuân Yến ngẩn ra.
“Đứa nhỏ đáng thương!” Hoa Hoa vỗ vỗ đầu nàng, chính miệng nói cho nàng nghe sự thực tàn nhẫn: “Không phải ngươi không biết, mà là ngươi không chịu thừa nhận – ngươi, yêu hắn.”
Yêu? Nàng yêu?
Nàng không cần!
“Ngẫm lại cũng thật là!” Hoa Hoa lại thở dài thật dài, ý vị thâm trường nói: “Ba năm qua mỗi ngày ngươi đều nhìn thấy hắn, trong lòng cũng là hắn. Ở bên cạnh ngươi ngoài hắn ra cũng chẳng có nam nhân nào khác, muốn cùng nam nhân khác phát triển tình cảm cũng không có khả năng. Ngay cả cơ hội cùng Hắc Vô Thường cũng bị bóp chết từ trong trứng. Hai người các ngươi đã sớm chiều tương đối suốt ba năm, tính cách đối phương nắm rõ như lòng bàn tay. Không thể không thừa nhận, đôi khi, tình cảm từ đó mà sinh ra.”
“Hơn nữa, trước kia không nói, nhất là một năm trở lại đây, mỗi lần gặp ta chuyện đầu tiên ngươi nói là nguyền rủa hắn, mở miệng là quở trách hắn bất luận lớn nhỏ. Mỗi lần nhắc tới hắn, bên môi ngươi vẫn mang một nụ cười khó thấy, vẻ bình tĩnh trong mắt đã không còn, một chút cũng không giống con người vô tư thong dong trước đó. Mà ta cũng biết đây mới là bộ mặt thật của ngươi.”
“Lại có…”
“Đừng nói nữa!” Xuân Yến ủ rũ cắt lời nàng, nhấc tay đầu hàng. “Được rồi, ta thừa nhận, là ta yêu hắn.”
Thực bất đắc dĩ! Làm sao chính mình có thể thừa nhận là thích một con gà?
Ai, mãnh nam của nàng… Khóc không ra nước mắt.
“Đứa nhỏ đáng thương.” Hoa Hoa cũng làm ra vẻ đồng tình ôm nàng một cái.
“Chuyện này cũng không thể trách ngươi, chỉ có thể trách tiểu tử kia quá giảo hoạt.” Nàng nói chắc chắn, lòng đầy căm phẫn. “Với cái tính trì độn về chuyện tình cảm của ngươi thì không biết tới ngày tháng năm nào mới biết được tình cảm thực sự của mình. Đều là do Hòn đá nhỏ kia! Cái gì cũng không nói, đầu tiên mà một miếng nuốt gọn ngươi, sau đó là kinh thiên động địa mà thổ lộ, bức ngươi phải đối diện với tình cảm của mình, muốn không nhận ra cũng khó!”
Đối diện thế nào! Nàng còn muốn xem nhiều trò giãy giụa đau khổ của Hòn đá nhỏ kia cơ! Không có biện pháp, nàng không đành lòng nhìn hảo hữu của mình bối rối, chỉ có thể làm con dao sắc giúp nàng chặt đứt mối dây rối.
Cái gì chứ! Xuân Yến bật cười:
“Này, không phải là ta vô năng, mà là hắn quá giảo hoạt, có gì khác nhau?”
“Ừ thì không khác nhau, nhưng tốt xấu gì cũng có tác dụng an ủi một chút.” Hoa Hoa nhún vai. “Ngươi cũng cố gắng chống cự quá còn gì. Chỉ tiếc là thất bại rồi.”
“Đúng vậy!” Xuân Yến buồn bã. “Ngươi cũng biết, ta có chút bảo thủ về chuyện tình cảm. Yêu cầu của ta vẫn là, nam nhân của ta, ngoại trừ ta sẽ không có nữ nhân nào khác. Vốn ta cố gắng tìm nhiều mỹ nhân tới bên hắn, còn hao tâm tổn lực phục thuốc hắn cũng là vì muốn hắn lâm lạnh các nàng, tạo thành trở ngại thực sự, sau đó ta có thể hết hy vọng, không chút vướng bận mà rời đi.”
“Nhưng không ngờ hắn không lâm hạnh các nàng mà là ngươi phải không.” Hoa Hoa buồn bã tiếp lời.
Xuân Yến gật đầu.
“Vậy cũng được, là hắn thực sự thương yêu ngươi.” Hoa Hoa vỗ vỗ lên hai vai nàng, thở dài. Cũng may hắn cũng không phải yêu đơn phương.
“Nhưng… ta không cam tâm!” Xuân Yến ngẩng đầu, nhìn nàng đầy mâu thuẫn. “Đau khổ chờ đợi ròng rã ba năm, giờ tự do ở ngay trước mắt, mà ta lại yêu hắn.”
“Nếu đã tiếp nhận hắn rồi, ta cần phải buông tha cho tự do. Ta không muốn! Hơn nữa, một khi quan hệ của chúng ta chính thức được xác lập, trước mắt còn vô số khó khăn chờ chúng ta. Chỉ riêng thân phận của chúng ta thôi cũng không biết sẽ gây ra bao nhiêu sóng gió, còn có hai nữ nhân kia trong hậu cung nữa, ta nên an bài các nàng ra sao? Một đế vương, làm sao có thể chỉ lấy một thê tử!” Càng nghĩ càng đau đầu. Càng nghĩ càng rối rắm.
“Không thể tham cả con rô lẫn con diếc được. Tình yêu và tự do, ngươi chỉ có thể chọn một.” Hoa Hoa nhẹ nhàng. “Vài ngày trước khi đại quân quay về, ngươi còn tự lo lắng ình một chút. Hết thảy, vẫn là ngươi thương hắn nhiều hơn một chút hay là yêu thích tự do nhiều hơn một chút?”
“Ta… ta không biết.” Xuân Yến bứt tóc phát điên.
Quay mặt nhìn ra đám mây bị gió thổi tan ngoài cửa sổ, nàng vô lực thở dài, thầm nhẹ nhàng oán:
“Oan gia…”
Phượng Dật, tất cả những chuyện này đều là ngươi gây ra!