Bạn đang đọc Thái hậu mười lăm tuổi (Tập 2 ) – Chương 40: Phần 2 – Chương 13 + 14
Chương 13: Đường về
Tuần mã tận tình rong ruổi trên quan đạo, chở người cao quý nhất quay về Phượng Hoàng thành.
Cảnh sắc hai bên đường đẹp như hoa, nhưng Phượng Dật chẳng có lòng dạ nào mà thưởng thức, tâm tư của hắn đã sớm theo gió thu bay tới bên bóng hình kiều diễm nơi Hoàng thành xa xôi kia.
Không biết lúc này nàng đang làm gì? Đang ở ngự thư phòng phê tấu chương? Ở ngự hoa viên ngắm hoa nở hoa tàn? Hay vẫn đang áp bức Lý Ti Thần? Tin thắng trận khẳng định là đã về tới hoàng cung rồi, nàng nghe được, sẽ giống như lần trước chứ? Có thể cao hứng mà ôm ai đó không? Sẽ là ai đây? Nam Cung Xuân Hoa?
Con ngươi đen sâu thẳm nhíu lại. Chỉ mong không phải là nam nhân. Thái giám cũng không được!
Một tràng tiếng vó ngựa vang lên.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng!”
Còn đang nhớ nhung lưu luyến, ánh mắt còn đang tựa như ảo mộng, tràn ngập ý xuân, một nam tử áo đen cưới một con tuấn mã đen từ phía sau phi tới, lớn tiếng kêu lên.
Phượng Dật thu liễm tâm thần, vén màn xe ngó ra.
Thấy người tới, cả người hắn chấn động, gượng cười:
“Tiết công tử… Không! Phải sửa là Hầu gia chứ.”
“Hoàng thượng quá khen!” Nam tử áo đen chắp tay cười nhẹ. “Hoàng thượng thiên kim chi khu, gia phụ không dám yên tâm để cho người một mình đi trước, sai mạt tướng đi theo hộ giá.”
“Vất vả cho Tiết công tử rồi.” Phượng Dật cười nhạt, chẳng từ chối.
“Vi thần thủ hộ an nguy của Hoàng thượng, đây là bản chức của mạt tướng.” Nam tử áo đen kính cẩn.
Phượng Dật cười, buông màn xe, không nói thêm.
Nam tử áo đen giục ngựa đi bên cạnh long liễn.
Một đường không nói chuyện.
Thời gian chậm chậm trôi qua, chỉ còn cách Phượng Hoàng thành chừng năm mươi dặm.
“Hoàng thượng, uống ngụm nước đi.” Tiểu Thạch Tử đưa lên bát vàng đựng nước.
Phượng Dật vén màn xe, đón lấy, chốc lát sau đưa bát không ra.
Đang muốn thả màn xe xuống, liền nghe thấy tiếng nam tử áo đen vốn vẫn không nói một lời bên cạnh lên tiếng.
“Hả?” Bàn tay lại nâng màn xe lên, hé ra khuôn mặt trắng nõn tuấn dật bên cửa sổ, đôi con mắt đen chăm chú nhìn hắn không chớp mắt.
Tựa như ý thức được mình vừa lỗ mãng, nam tử áo đen hơi ngượng ngùng cúi đầu. Một lát sau, dường như đã thu đủ dũng khí, hắn lại ngẩng đầu, nhìn Phượng Dật, ngập ngừng một chút, nhẹ giọng hỏi:
“Hoàng thượng, ngài cứ vội về như thế là vì nàng sao?”
“Nàng?” Trong lòng vừa động, mày kiếm khẽ nhếch. Mơ hồ đoán được “nàng” kia hắn chỉ ai, nhưng đối phương không nói ra, Phượng Dật cũng không nhiều lời.
“Hạ cô nương, Hạ – Tiểu – Yến.” Nam tử áo đen chậm chậm nhắc từng tiếng cái tên đã khắc sâu vào lòng hai người.
Vài lời nói ra, trong lòng hai nam nhân đều thổn thức buồn bã.
“Tiểu Yến…” Phượng Dật lại thầm thì nhắc lại cái tên này, tiếng nói khàn khàn, chứa chan tình cảm, như tình nhân đang thầm thì với nhau. Môi bạc hé mở,khẽ nhếch lên một nụ cươi nhạt nhạt, trong mắt nam tử áo đen xem ra quả thực vui đến tận ruột. Dáng vẻ hào sảng thần thái tiêu thất, từ đầu đến chân đều thấm đẫm lưu luyến ôn nhu, ánh mắt mê ly tựa như ảo mộng đầy quyến luyến.
Tay trái lại theo thói quen xoa xoa vai phải, vuốt ve nơi có dấu răng không bao giờ mờ đi của nàng, trước mắt như đang thấy lại đêm đó, nàng không chút lưu tình cắn mình, và bộ dáng giương nanh múa vuốt khi ấy.
Nỗi nhớ nhung trong lòng lại càng siết chặt. Hắn khẩn cấp muốn thấy nụ cười và khuôn mặt với những thái độ đáng yêu, cho dù biết khi quay về hoàng cung, điều đầu tiên nàng dành ình khẳng định là chỉnh chết đi sống lại, hắn cũng vui vẻ chịu đựng.
Nghĩ đến đây, đôi môi nam tử không thể không nhếch lên cười khổ.
Thâm tình này, hắn thua rồi.
“Nàng… Hoàng thượng có thể nói ạt tướng nàng là gì của người không?” Cuối cùng, một vấn đề hắn quan tâm nhất. Biết nàng lâu như vậy, mấy lần trò chuyện với nhau thật vui, nhưng cũng chỉ biết tên nàng. Hắn vẫn muốn hỏi nhiều hơn về nàng nhưng vẫn chưa có cơ hội.
Phượng Dật nhướn mày, ánh mắt lợi hại bắn thẳng vào nam tử áo đen, âm thanh sa sầm lạnh lùng
“Nàng là gì của trẫm, chuyện này không có quan hệ gì với Tiết công tử.”
Ánh mắt sáng quắc xuyên thẳng vào trong tâm hắc y nam tử, mà bộ dáng căng thẳng kia làm hắn buồn cười.
“Hoàng thượng, ngài không cần kiệng kỵ mạt tướng như thế. Trong nháy mắt biết được thân phận kia của nàng, mạt tướng đã hết hy vọng.” Nắm chặt hai tay, hắn chua chát.
Lần đó, ở ngoài thành, thấy bọn họ cứ luôn nhìn lén đối phương, hắn đã cảm thấy hai người này quan hệ không bình thường, chính là khi đó, hắn còn ngây ngốc nghĩ rằng bằng vào xuất thân và tài học, mình còn có cơ hội ganh đua cao thấp với hắn. Nhưng khi ở biên quan thấy Phượng Dật một thân long bào ra khỏi long liễn kia, niềm tin của hắn bị vỡ vụn và rơi xuống từng mảng. Hơn nữa, vừa mới rồi, thấy bộ dáng chân tâm thành ý của Phượng Dật, hắn biết ngay cả nửa điểm hy vọng cuối cùng của mình cũng tiêu tan.
“Phải không?” Nghe được ba tiếng hết hy vọng đó, ánh mắt sắc bén dịu lại, tâm tình Phượng Dật tốt lên không ít, còn có tâm tư cười đùa. “Ngươi nói chúng ta có quan hệ gì?”
“Nàng… có phải là một phi tần không?” Nam tử áo đen suy tư. Xem cử chỉ cách nói năng của nàng hẳn phải là một tiểu thư khuê các không thể nghi ngờ, nhưng phóng nhãn khắp phượng hoàng thành, hắn hỏi khắp nơi cũng không tìm ra được rốt cuộc thì nhà ai có một vị tiểu thư độc đáo như vậy. Mà hoàng đế bây giờ có hai tần phi của hai nhà tả hữu tể tướng. Tả, hữu tể tướng bảo thủ thủ cựu như thế khẳng định là không thể dưỡng nổi một vị tiểu thư hoạt bát lớn mật như thế.
“Không phải.” Phượng Dật lắc đầu, hình bóng Tiểu Yến lại bay múa trước mắt. “Nhưng, lập tức nàng sẽ trở thành quốc mẫu của Phượng Tường ta, thê tử của trẫm.”
“Vậy sao?”Nam tử áo đen cười càng thêm chua xót. Đúng vậy, cũng chỉ có vua một nước mới có thể xứng đôi với trí tuệ và sự đáng yêu của nàng. Còn mình… còn kém xa!
“Nếu đã thực lòng yêu thích nàng, xin Hoàng thượng hãy trăm ngàn quý trọng Hạ cô nương, đừng để nàng phải chịu dù là một tia ủy khuất. Một vị cô nương tốt như vậy, có thể có được nàng là hạnh phúc và may mắn lớn nhất của nhân sinh.” Lấy hết dũng khí hắn nhìn thẳng vào mắt Phượng Dật, khẩn thiết nói.
Cho dù mình không thể có được nàng, hắn cũng vẫn hy vọng nàng có thể có được hạnh phúc. Dù sao, đây cũng là người đầu tiên khiến mình rung động!
“Điều này không cần ngươi nói trẫm cũng biết.” Phượng Dật vân đạm phong khinh đáp lời.
Hai người liếc nhau.
Liếc mắt một cái, chỉ cần một cái liếc mắt thôi, ước định của hai người đàn ông đã định
“Báo…”
Một binh lính thúc ngựa chạy vội tới, cao giọng báo với Phượng Dật trên xe:
“Bẩm Hoàng thượng, Thái hậu biết được đại quân khải hoàn, Hoàng thượng sắp về tới, dẫn văn võ bá quan ra ngoài thành ba mươi dặm đón chào!”
Xốc vội tấm rèm, Phượng Dật nhảy ra hưng phấn hỏi:
“Thật vậy chăng? Người đến đây? Người thật sự tới đây? Ra ngoài thành ba mươi dặm?”
Thật tốt quá! Vậy là có thể nhìn thấy nàng ngay được! Nhận được tin này, hắn kích động thật muốn nhảy xuống long liễn mà chạy như điên đến trước mặt nàng mà hung hăng hôn nàng!
“Phân phó xuống dưới, lập tức đi thật nhanh, đi với tốc độ nhanh nhất, đừng để cho Thái hậu chờ!” Hắn chạy nhanh sang phải lại chạy vội sang trái ra lệnh, giọng nói đã run run.
Phản ứng không bình thường của hắn khiến cho nam tử áo đen phải chú ý.
“Hoàng thượng, người…”
Phượng Dật lắc lắc đầu, vui vẻ cười nói:
“Ngươi lập tức sẽ biết nàng là gì của trẫm!”
Chương 14: Tiếp giá
Hai tháng, nháy mắt đã trôi qua.
Mùa hè nóng bức đã qua đi, mua thu ảm đạm xác xơ đã đến.
Không phải nói xuân đầy thu thiếu sao? Vì sao khi mua thu đến nàng lại trằn trọc hằng đêm, đếm đến một ngàn chín trăm tám mươi chín con cừu vẫn không ngủ được? Trong lòng tựa như vẫn quanh quẩn một nỗi buồn không tên, khiến cho ngực nàng rất khó chịu, muốn tìm ai đó trút giận.
Tâm động không bằng lập tức hành động, mà Lý Ti Thần thân là bằng hữu cùng lớn lên với Phượng Dật từ khi còn cởi truồng mặc yếm chính là một lựa chọn hoàn hảo, mỗi ngày đều bị nàng ưu ái nghĩ hết cách nay đến cách kia ngược tâm ngược thân.
“Một kẻ đáng thương!” Trong lòng Xuân Yến thầm ai điếu hắn ba giây.
“Thái hậu, Hoàng thượng… Thật sự sẽ về đến đây sao?” Lục Ngọc cẩn thận quan sát thần sắc của Xuân Yến, thấp giọng hỏi.
Xuân Yến quay đầu nhìn lại, cười nhạt:
“Tin tức đã truyền đến lâu như vậy, chúng ta cũng đều đã bãi giá đến tận đây tiếp đón, ngươi còn nghi ngờ sao?”
“Nhưng… nhưng là…” Lục Ngọc cắn răng. “Hoàng thượng… đã về, người nên làm gì bây giờ?”
“Ta nên làm gì bây giờ?” Xuân Yến giương mắt nhìn về phương xa, vân đạm phong khinh mà đáp: “Cứ thế mà làm! Kế hoạch của ta và Xuân Hoa ngươi cũng đều biết.”
“Nhưng…” Lục Ngọc bi thống, chìm đắm trong tự trách mình không thể thoát ra được.
“Không có nhưng là gì hết! Không phải ta đã an bài tốt lắm sao?” Xuân Yến mạnh mẽ ngắt lời nàng, rất kiên quyết.
“Thái hậu…” Lục Ngọc suýt nữa thì khóc.
Quay lại, quả nhiên nàng thấy một đôi mắt đẹp lấp lánh ánh nước.
Lại tới nữa! Xuân Yến bất đắc dĩ lườm một cái xem thường, kéo tay nàng, vỗ nhẹ nhẹ, nhẹ nhàng an ủi:
“Ta thật sự không có việc gì. Cũng đã sớm quên đi chuyện này, ngươi cũng đừng vì thế mà thương tâm khổ sở nữa.”
Trong lòng nàng lúc này thực ra lại đang ngẩng mặt lên trời mà gào: Vì cái gì? Rõ ràng thất thân là nàng, nên khóc là nàng mới đúng.Tại làm sao mà từ đầu đến cuối đến một giọt nước mắt nàng cũng không rớt, còn nha đầu Lục Ngọc này lại mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt. Người khác khuyên chẳng ăn thua, phải đúng là nàng – người bị hại – an ủi nàng, nàng mới có thể dễ chịu hơn. Đây là đạo lý gì?
Phượng Dật! Đều là ngươi làm hại! Xuân Yến nghiến răng nghiến lợi mắng trong lòng.
Ánh mắt phẫn hận bất giác dừng lại trên người tạm thời thay thế Phượng Dật – Lý Ti Thần.
Thấy ánh mắt của nàng, hắn lập tức theo phản xạ tự co rút mình lại thành một đống không thể nhỏ hơn, tựa hồ hắn hy vọng làm thế sẽ thoát được nanh vuốt trừng phạt của Xuân Yến.
Hừ! Vô dụng!
Xuân Yến trừng mắt, khẽ thở dài khinh thường.
Xét về tướng mà nói, vẫn là tiểu tử Phượng Dật kia chơi vui hơn. Ít nhất mặc kệ nàng chỉnh hắn thảm đến thế nào, hắn cũng không nghĩ đến trốn với trốn, cứ đường hoàng đứng trước mặt nàng nghênh đón hết thảy.
“Thái hậu, long liễn của Hoàng thượng đã đến, chỉ cách có hơn một dặm!” Bịch bịch bịch bịch, Tiểu Nhân tử kích động chạy tới, thở hồng hộc báo cáo.
“Thật không? Đã tới đây rồi?” Trong mắt nàng lấp lánh một tia sung sướng khó lường, Xuân Yến vụt đứng lên từ trên ghế phượng, trầm giọng. “Truyền lời xuống, chúng thần xếp hàng, nghênh đón thánh giá, dàn nhạc tấu lên!”
“Vâng!” Tiểu Nhân tử dẫn đám người lĩnh mệnh lui ra.
Đứng lên. Sửa lại y quan, bước lên phượng y.
Kiệu dừng…
Một tiếng hô vang vọng giữa vùng đất trống vắng.
“Cung nghênh Thánh thượng hồi cung!”
Chúng đại thần quỳ xuống, đều đều bắt nhịp một lần lại một lần hô vang.
Xuân Yến đứng thẳng lưng nhìn một loạt đầu văn võ bá quan, bình tĩnh nhìn long liễn đang dần tới gần.
“Hu…” Một con ngựa cao to không kịp dừng vọt lên vài bước, đứng chắn trước long liễn.
Nhưng Xuân Yến không chú ý, cho tới khi…
“Hạ cô nương?” Một tiếng hô kinh ngạc khẽ vang bên tai, chính xác hơn là trên đỉnh đầu.
Hạ? Hạ? Tim Xuân Yến nhảy thót một cái, ngẩng mạnh đầu lên, thật tình cờ và cũng thật vô duyên nhìn thấy một khuôn mặt cương nghị, nhất thời cũng ngây ngẩn cả người.
Tất cả mọi âm thanh xung quanh đều mờ mịt, giữa thiên địa dường như chỉ còn lại một nam một nữ bọn họ, chăm chú nhìn đối phương lẳng lặng không nói một lời.
Sắc mặt bọn họ, ngoài si ngốc còn có khiếp sợ.
Từ trong long liễn đi ra, Phượng Dật liếc mắt một cái đã thấy của nhiên Xuân Yến đã đứng trước đội ngũ.
Váy áo tím nhạt viền trắng, nàng vốn đã xinh đẹp lại càng cao nhã quý phái hơn. Bên cạnh nàng cung nữ xinh đẹp không phải ít, nhưng khí tức đoan trang bất phàm từ nàng tỏa ra khiến người ta không dám thở đã làm mờ hết các nhan sắc đằng sau, khiến cho người ta không tự chủ được mà chỉ nhìn thấy nàng, đầy kinh diễm mà ngắm nhìn
Nhưng, nếu nàng cứ chăm chăm nhìn người khác thì không hay lắm.
Cách đó không xa, nhìn người mới một khắc trước còn đi bên cạnh mình thề son sắt là sẽ buông tha đang cùng với người trong lòng mình nhìn nhau chăm chú, tựa hồ như tất cả xung quanh đều không tồn tại, thiên địa vạn vật chỉ có hai người họ (ít nhất trong mắt Phượng Dật thì là như thế) khiến cho từ trong đáy mắt ai đó bừng lên hai ngọn lửa không nhỏ.
Nắm thật chặt tay Tiểu Thạch Tử bước xuống long liễn, bước nhanh đến trước mặt Xuân Yến, xốc váy áo, Phượng Dật quỳ xuống hô:
“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu!”
Tao nhã hành lễ vấn an, thập phần đúng quy đúng củ. Ngoại trừ âm thanh đó có hơi lớn một chút… Được rồi, không chỉ có một chút.
Tiểu Thạch đi sau hắn bị hắn siết chặt tay đau đến khóc không ra nước mắt.
Nghe được giọng nói đã lâu không nghe thấy này, Xuân Yến giật mình lặng một hồi, chậm chậm nghiêng đầu.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú đàng hoàng thản nhiên đến đáng uất hận đó, nàng chớp chớp mắt, lại nháy nháy mắt, sau đó, nhắm chặt lại.
Khi mở ra, hai mắt nàng đã trong suốt điềm tĩnh, không chút tình cảm.
“Hoàng thượng, người đã về.” Nàng xoay người, cười yếu ớt, đưa tay nâng hắn dậy, từng động tác đến giọng nói không khác vì một vị từ mẫu. Ngoại trừ… Phù, lực vỗ nắm trên vai hắn không phải chỉ mạnh bình thường.
Hừ! Tiểu tử. Là ngươi cố ý hả? Phá hư chuyện tốt của ta. Ngay cả một tia hy vọng, một ánh hừng đông cuối cùng của ta cũng phải diệt nốt!
Lén lườm hắn một cái. Nàng căm tức hắn!!!
Thực… đau!!! Hai mắt PHượng Dật chợt lóe lên nham hiểm, thuận thế bắt lấy đôi tay không thành thật của nàng, nắm trong lòng bàn tay mình, mỉm cười nhìn lại.
“Nhi thần đã về.” Hắn dịu dàng đáp. Nghiễm nhiên trở thành một đứa con ngoan tri kỷ.
Xuân Yến sửng sốt. Tiểu tử này giỏi! Đã học được cách phản kích.
Nghe được tiếng hô to của Phượng Dật, nam tử áo đen mới gọi lại được hồn về, vôi xoay người xuống ngựa, hô to:
“Mạt tướng bái kiến Thái hậu!”
Xuân Yến đang mắt lớn trừng mắt nhỏ Phượng Dật ngẩn ra, Phượng Dật vội tranh thủ ăn thêm chút đậu hũ.
Tiểu tử, trước mặt bao nhiêu người, ngươi thu liễm một chút cho ta! Xuân Yến quay đầu hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái. Sau đó nhẹ nhàng rút lại bàn tay ngọc của mình đang bị hắn sờ loạn, hơi vuốt vai nam tử đang quỳ trước mặt mình:
“Miễn lễ!”
“Tạ Thái hậu!” Nam tử áo đen đứng dậy, nhìn một đôi nam nữ bên cạnh, khóe miệng nhếch lên cười khổ. Quả nhiên, bọn họ đứng cùng nhau rất xứng đôi. Đều hiên ngang oai hùng như vậy, trước mặt văn võ bá quan đều cao quý không kể xiết, tựa như thần thánh thần tiên quyến lữ không thể chia lìa.
Vừa rồi, trước mắt mình, nháy mắt đã động tay đấu mắt, chân tình biểu lộ tự nhiên, khiến cho hắn cảm thấy mình là một ngoại nhân vô duyên…
Tốt lắm! Nhìn khuôn mặt nam tử áo đen thẫn thờ nhàn nhạt mất mát, khóe miệng Phượng Dật nhếch lên rất đắc ý.
Tiêu sái xoay người, nâng tay các đại thần đang quỳ gối, cao giọng ra lệnh:
“Miễn lễ, bình thân!”
“Tạ Hoàng thượng.” Chúng thần hô to, tiếng hô kích động chấn động đất trời.
Thu Dung đi tới, thầm thì vào tai Xuân Yến:
“Thái hậu, đại yến trong cung đã được chuẩn bị xong.”
“Uhm.” Xuân Yến hơi xoa xoa cằm, quay sang Phượng Dật, không thèm liếc hắn, dùng một giọng nói có thể khiến người ta đóng băng mà chết. “Mời Hoàng thượng khởi giá hồi cung, ai gia đã chuẩn bị tửu yến tẩy trần cho ngươi.”
“Đa tạ mẫu hậu.” Phượng Dật cung kính.
Xem bộ dáng tức giận của nàng, trên khuôn mặt cười không biết từ lúc nào đã hơi ửng hồng, còn hồng hơn cả tầng phấn mỏng, thật sự là khiến cho người ta yêu thích biết bao nhiêu. Tâm tình của hắn càng ngày càng tốt.
Xuân Yến hừ lạnh môt tiếng, phất phất áo choàng, sắc mặt không chút thay đổi xoay người, đi bên cạnh hắn, chỉ để lại một làn hương thơm nhàn nhạt vờn quanh chóp mũi của hai nam nhân.
Hành động đó, trong mắt Phượng Dật, phảng phất như bỏ chạy trối chết.
Nhìn áo choàng lông chồn tía rộng phất phơ sau lưng nàng, lại liên tưởng đến khi được ăn làn da làn thịt kia, đôi con ngươi sâu đen đột nhiên rực lên chút lửa nòng, năm ngón tay giấu trong ống tay áo tự vuốt ve nhau, tựa như cảm nhận chút làn da non mềm ban nãy. Hàng mi thật dài hạ thấp xuống che khuất đi đôi mắt đã sáng lên rừng rực.
Lại liếc qua một nam tử còn đang ngây ngốc quỳ trên mặt đất, ánh mắt bất giác trầm xuống, Phượng Dật hừ lạnh một tiếng, không che giấu sự đắc ý trong lòng chút nào:
“Tiết công tử, lễ đã xong, nên đứng lên!”
Lúc này, hắn chính là một nam nhân đắc ý giữa tình trường. Chỉ là một nam nhân bình thường mà thôi.
Nam tử áo đen như sực tỉnh từ trong mộng, chăm chú nhìn thật sâu bóng dáng kia lẩm bẩm:
“Thái hậu… Hạ cô nương…” Thật sự rất khó tìm được mối liên hệ gì giữa cô gái hoạt bát hay cười kia với Thái hậu nương nương vốn luôn đoan trang cao quý trong ấn tượng của mọi người.
“Chính là nàng!” Tâm tình tốt vô cùng, Phượng Dật hảo tâm nhắc cho hắn hiểu.
Không thể tin! Nam tử chấn động, lộ vẻ khiếp sợ, ánh mắt chuyển qua chuyển lại nhìn hai người bọn họ.
“Thái hậu… Hoàng thượng… Các ngươi… Các ngươi…”
“Ngươi đoán đúng rồi!” Thực có thể dễ dàng lý giải cảm giác của hắn lúc này, Phượng Dật xoa xoa môi, vỗ vỗ vai hắn, cất bước rời đi. Chỉ vươn dài mấy bước đã đuổi kịp Xuân Yến, kề sát bên cạnh nàng.
Ngọn lửa phẫn nộ trong lòng bừng lên, càng thiêu càng vượng, đôi môi anh đào mím chặt lại, Xuân Yến nắm thật chặt hai bàn tay, ánh mắt khẽ liếc một chút sang một nam nhân.
Cách xa lão nương một chút! Bây giờ lão nương không muốn thấy mặt ngươi! Nàng trừng mắt nhìn hắn.
Cách xa nàng? Không đâu! Nhìn bộ dáng phẫn nộ của nàng, Phượng Dật lại càng cao hứng. Thậm chí hắn còn dùng cả hai tay thân thân thiết thiết ôm lấy tay nàng:
“Mẫu hậu, đường ngoài ngoại ô gập ghềnh, ngài nên đi chậm một chút đi, cẩn thận dưới chân.”
Lửa giận hừng hực thiêu đốt hai con mắt, phi đao vô tình bắn ra như mưa. Người nào đó mỉm cười như ánh nắng mai.
Tiểu vương bát đản! Ngươi đi chết đi chết đi! Xuân Yến tức giận đến đứng không nổi, hai chân lảo đảo, suýt nữa thì ngã sấp xuống.
“Mẫu hậu!” Phượng Dật nhanh tay ôm lấy nàng vào ngực.
Xuân Yến bất chấp tất cả quơ tay đẩy hắn ra, Phượng Dật không hề phòng bị bị đẩy ngã ra sau.
“Hoàng thượng!” Đám người Tiểu Thạch Tử kêu lên sợ hãi, vội đưa thân cứu giá.
Xuân Yến cả kinh, dưới chân lại lảo đảo, ngã dúi xuống, thuận thế nằm luôn lên người Phượng Dật.
“Thái hậu!” Đám người Lục Ngọc Thu Dung cũng vội chạy tới.
“Hoàng thượng! Thái hậu!”
Lại thêm càng nhiều người tre già măng mọc kêu lên, lao tới.
Và như thế, một đám người, như những quân đô mi nô, lần lượt một người lại một người ngã xuống.
Cảnh kia, trận thế kia, phải là hai chữ “rung động” viết hoa!