Bạn đang đọc Thái hậu mười lăm tuổi (Tập 2 ) – Chương 37: Phần 2 – Chương 09
Chương 9: Đêm điên cuồng (Lại tiếp)
Nàng cũng hung hăng ngẩng đầu lên, nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn ánh mắt phẫn nộ của hắn.
“Nhả ra.” Phượng Dật cắn răng cố kiên nhẫn.
Xuân Yến lắc đầu, bất chấp tất cả cắn ngập răng vào vai hắn nhất định không chịu nhả ra.
“Nàng nhất định không buông?” Tiếng Phượng Dật lại càng âm u hơn.
“Ummmm” Hỏi thừa! Không buông là không buông!
Náo loạn một trận, hạ thể đã không còn đau, thâm chí còn hơi phản ứng lại, nàng cũng dễ chịu hơn.
Nhưng! Nàng ghi hận! Nàng chịu nhục, nhất định sẽ phải bắt hắn hoàn lại gấp bội lần!
“Được rồi, là ngươi không buông.” Phượng Dật thản nhiên nói, hít sâu một hơi, hai tay xoa xoa thắt lưng nàng, nhún mạnh một cái.
“Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.”
Bị đánh úp lại càng đau hơn, khóe mắt nàng rơi xuống hai giọt nước mắt, dồn hết sức nghiến chặt răng!
Máu tươi chảy ra từ kẽ răng, máu hắn, máu nàng, nhuộm đỏ cả tấm khăn trải giường thành từng đóa hoa mai đỏ tươi diễm lệ.
Nàng… nàng vẫn là xử nữ?
Nàng là xử nữ thì ngạc nhiên lắm sao?
Xuân Yến tạm thời buông tha cho cái vai be bét máu kia, trừng mắt một cái, vừa ngạc nhiên vừa bất mãn với hắn.
“Chẳng lẽ ta không nên là xử nữ? Chẳng lẽ ta nên bị lão bất tử cha ngươi kia chà đạp sao? Hắn còn hơn cả tuổi cha ta! Còn muốn nhúng chàm bổn cô nương?”
Hình dung một chút cái cảnh mình và lão già Phượng Huyền mặt đầy nếp nhăn kia cởi hết đồ trên giường tình cảm.
… Nàng muốn ói…
“A… à… Vậy ngươi…” Phượng Dật ấp a ấp úng. Bị phụ hoàng chuyên sủng suốt một năm, lại nhanh chóng từ một tiểu cung nữ thăng lên làm Hoàng hậu, thân là mẫu nghi, hơn nữa hai người hàng đêm tương đối, thế nào nàng vẫn là xử nữ được???
“Ta làm sao mà ta?” Nàng tức giận. “Mỗi lần cha ngươi vọng tưởng leo lên giường ta đều bị ta một cước đạp xuống!”
Tuổi một bó to, hậu cung còn mấy trăm tiểu cô nương trẻ trẻ trung xinh đẹp, ăn trong bát còn nhìn trong nồi, còn muốn nhúng chàm nàng? Không có cửa đâu!
Chỉ là tiểu tử này… Vì cái gì mà đúng lúc nàng uống say mà hắn lại xuất hiện trên giường nàng?
“Vậy… nhưng… lạc hồng…” Đêm đầu tiên của nữ tử, trên giường đều có một chiếc khăn trắng để kiểm chứng lạc hồng. Của nàng… cũng có…
“Ai nha, chuyện đó đơn giản mà. Chỉ là tối hôm đó ta cùng cha ngươi chong đèn nói chuyện đến khuya, vừa mệt, vừa đói, sáng hôm sau ta ngủ rất say, tưởng cánh tay cha ngươi là miếng thịt nướng cắn vài miếng. Cha ngươi càng giãy giụa, ta cắn càng mạnh, sau đó…” Chảy không ít máu, nàng thuận tay lấy khăn trắng nghiệm lạc hồng lau cho hắn, xoa xoa, rồi báo cáo kết quả công tác.
Xuân Yến nói vô cùng thoải mái, Phượng Dật nghe mà khóc cười không xong.
“Ách…” Nhìn một tảng máu thịt bên vai mình vẫn còn ri rỉ, không nói được gì. Nàng nói thật đó.
“Sao thế? Kinh ngạc lắm hả?” Xuân Yến không cho là đúng, mọi chuyện được thế là may.
“Không.” Phượng Dật chậm chậm lắc đầu, đột nhiên tươi cười xán lạn như hoa như ngọc, một tay kéo nàng vào lòng, nói với một giọng ôn nhu khiến người ta nổi cả da gà. “Phụ hoàng chưa chạm qua nàng, thật quá tốt!” Điều này có nghĩa, nàng là của duy nhất một mình hắn!
Xuân Yến bị thái độ quay ngoắt 180 độ của hắn dọa tới cả người run run, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Người này điên rồi.
“Ngươi… ngươi… ngươi…” Hai thân thể trần trụi dán vào nhau, Xuân Yến cảm thấy hơi lạ lạ…
Tốt quá, nói chuyện một lúc cũng đỡ đau, nơi đó cũng bắt đầu dễ chịu hơn. Nàng thúc hắn, bộ mặt vẫn không mặn không nhạt:
“Ngươi có thể tiếp tục.”
“Hử?” Phượng Dật trợn mắt há mồm không biết nàng đang muốn nói gì.
Thấy cái mặt ngố của hắn, Xuân Yến tức lên tận đỉnh đầu, lại ngoạm vào vai trái hắn. Cắn chết ngươi! Cắn chết ngươi! Ngay cả việc lần đầu tiên của nữ nhân sẽ rất đau mà cũng không biết, không biết dịu dàng nhẹ nhàng với người ta một chút! Thật là một tên ngốc quá sức!
“Nàng…” Tuy nói câu chuyện lúc nãy khiến hắn rất thỏa mãn, nhưng cơn đau trên vai quả thực đau tới đưa hắn đi gặp cha hắn được, mà nàng vẫn cắn, thậm chí còn chảy cả máu, Phượng Dật nhăn mặt.
“Nàng cái gì mà nàng! Nên làm cái gì thì làm nhanh cho ta!” Xuân Yến nhả ra, trừng mắt lườm hắn một cái tức giận. Từ trước vẫn đọc sách biết lần đầu tiên sẽ rất đau, hắn càng kéo dài, nàng càng đau, không bằng nhanh một chút.
“A… Ừ.” Dứt lời, Phượng Dật hoàn toàn nghe theo bản năng giống đực mà động.
Xuân Yến ngạc nhiên.
Hắn cứ như thế? Không có âu yếm, không có những lời nhẹ nhàng trấn an, chỉ quan tâm đến động tác của mình, không để ý tới cảm giác của nàng?
Con bà nó! Thế này… thế này… thế này… không gọi là cá nước thân mật, cái này gọi là động vật giao phối!
Ngươi xem!
Một trận dồn sức, Phượng Dật thỏa mãn hô lên một tiếng trầm thấp, một dòng nước phun ra trong cơ thể nàng.
Sau đó, hắn hết hơi hư thoát nằm bẹp lên người nàng, cả người đầy mồ hôi dính bét lên thân thể Xuân Yến.
Xuân Yến vừa mới thấy hết đau, mới bắt đầu thích ứng với tiết tấu của hắn, lần tiếp xúc đầu tiên của bọn họ cứ quàng quạc như vậy hả?
Cái gì thế này? Thế là xong? Nàng vừa mới có chút cảm giác… Xuân Yến khó chịu nhìn chằm chằm nam nhân trên người mình.
Chỉ thấy hai mắt nàng phẫn nộ mà lại càng sáng ngời, trên khuôn mặt xinh đẹp vương một tầng mây đỏ ửng, thân hình trắng nõn nà cũng hồng lên, hết sức mê người, quả là một bộ dáng mới được yêu mà. Lòng hắn rung động.
Cảm giác được hạ thể của hắn lại có biến hóa, Xuân Yến không phải đứa ngốc, đương nhiên hiểu như vậy có nghĩa là gì. Nàng không thể tin được trợn tròn mắt trừng trừng nhìn hắn.
Lần này còn điên cuồng hơn lần trước, trên trán Phượng Dật mồ hôi ròng ròng, hai mắt đỏ ngầu dục khí, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của nàng đang đỏ hồng, nói hổn hển:
“Xuân Yến, ta… ta…”
“Còn muốn nữa?” Xuân Yến cười lạnh chế giễu.
Nam nhân không còn sáng suốt nữa gật đầu, vừa muốn lặp lại động tác lúc nãy, đã bị Xuân Yến gạt phắt một tay hắn sang.
Phượng Dật ngã đập đầu vào đầu giường, ôm đầu kêu đau.
Xuân Yến đỏ hồng cả mặt, khẽ cắn môi, chọn tư thế ngồi lên người hắn.
“Nàng… nàng làm gì?” Nhìn động tác to gan của nàng, nháy mắt Phượng Dật quên đi cái đau trên đầu, thất kinh hỏi.
Xuân Yến đặt hắn nằm lại cho thẳng thớm, cười lạnh:
“Chỉ quan tâm mình thích hả? Loại trư này thật đáng ăn đòn! Để lão nương chỉ cho ngươi làm thế nào mới phải!”
“Nàng…” Phượng Dật bị lời nàng nói dọa cho không nói được gì, giãy giụa muốn chạy.
“Hừ!” Xuân Yến đặt ngón trỏ lên ngực hắn, nhẹ nhàng mà ấn xuống, hai mắt chớp chớp đầy thần bí. “Ta chỉ là tới cứu ngươi. Việc nam nữ chân chính là như thế này này.”
Phượng Dật bị động tác của nàng khiến cho rung động, nhìn nàng lúc này phóng đãng mê người, hút chặt lấy ánh mắt hắn. Hắn bất giác si mê nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy dụ hoặc ấy, vô lực ngã trên giường, kệ nàng muốn làm gì thì làm.
Tốt lắm. Con mồi đã nghe lời.
Xuân Yến nghiêng mặt hất mái tóc dài, tặng hắn một nụ cười điên đảo chúng sinh. Môi hơi cong, khóe mắt dài hơi đảo, phong tình vạn chủng, Phượng Dật chỉ cảm thấy máu nóng dồn hết xuống hạ thể.
Liếm liếm môi, khóe môi hơi nhếch lên một nụ cười xấu xa, ba phần kiều, ba phần mị, còn bốn phần mê, cho người ta một hương vị mê người đầy ý nhị. Giơ tay nhấc chân, từng động tác đều mê hoặc nam nhân.
“Xuân Yến…” Phượng Dật vươn tay ra, vừa chạm vào bờ mông của nàng, liền bị nàng tóm chặt lấy áp vào mình.
“Ngoan. Để cho tỷ tỷ yêu ngươi.” Môi đỏ dán vào môi hắn, nàng dịu dàng đầy mị hoặc.
Ngực ngọc trong lòng, mông nở ở bên, đôi môi đỏ mọng mềm như lông chim lướt qua hai má hắn, hơi thở càng lúc càng dồn dập.
Dứt lời, nàng cúi xuống, nhẹ nhàng hôn qua trán, mắt, mũi hắn, đến đôi môi, cái lưỡi của nàng tinh nghịch lướt qua khắp bờ môi hắn, thi thoảng lại lẻn vào trong đó đùa với lưỡi của hắn, cũng không ở lại lâu khiến cho Phượng Dật tâm dương khó nhịn, nhưng cũng không thể làm gì.
Cười duyên, nàng trượt xuống lướt qua cổ hắn, ngực hắn, chơi đùa với thân thể hắn. Phượng Dật như bị sét đánh rướn mình lên, cổ họng khẽ gầm một tiếng của dã thú.
Phản ứng của hắn khiến nàng vừa lòng cười khanh khách không ngừng.
Đùa với hắn một lát, chính cơ thể nàng cũng đã có phản ứng ham muốn.
Hơi thở nóng hổi phả khắp thân thể, cả người Phượng Dật cứng như đá, cắn chặt răng không để mình rên rỉ ra tiếng. Không ngờ trong hôm nay mình lại bị người tập kích một lần nữa. Mà người này, lại là một người mình vĩnh viễn không thể yêu cũng không thể hận Nam Cung Xuân Yến.
Nghe thấy tiếng rên rỉ hắn cố giấu sau kẽ răng, Xuân Yến đắc ý hà hà.
Không nghĩ tới, lần đầu tiên xuất mã, hiệu quả lại rõ ràng như thế! Nàng quả là thiên tài mà! Hà hà.
Đột nhiên Phượng Dật vươn tay ôm lấy nàng, đảo thân ấn nàng xuống dưới.
Động tác bị chen ngang, tâm tình đang đắc ý của nàng bị tụt hứng không ít, sốt ruột kêu lên:
“Này này này, ngươi làm cái gì hả? Ta còn chưa xong đâu!” Phải nói là còn chưa chơi xong.
“Muốn làm gì lần sau làm tiếp, ta không chờ được nữa!” Phượng Dật đỏ bừng mặt, đè nàng xuống, ngựa quen đường cũ, cứ thế mà tiến.
Cả hai đều thở dốc thoải mái.
Nhưng thoái mái thì thoải mái, nàng sẽ không nhận thua!
Nheo nheo mắt, vươn tay ôm cổ hắn, nàng giữ chặt lấy môi hắn làm tù binh.
Phượng Dật cũng không chịu yếu thế, ôm chặt thắt lưng nàng, chủ động đáp lại nàng nồng nhiệt, hai người như rắn quấn lấy nhau. Vừa giống như một đôi phu thê ân ái, lại như hai đứa trẻ đang đánh nhau phân cao thấp. Có lẽ, thực tế là, cả hai đi!
Bỗng nhiên trên mặt hơi ươn ướt, từ trán tới mi, lại tới mắt, tới mũi.
Xuân Yến ngỡ ngàng, cố gắng mở mắt ra, thấy Phượng Dật đang hôn mình.
Luống cuống đẩy hắn ra, nàng bối rối:
“Ngươi, ngươi làm gì thế?”
“Học nàng đó.” Hắn đáp, ỷ vào thân nam nhân dễ dàng chế phục nàng, tiếp tục hôn khắp nàng.
Ánh mắt hạ xuống, thấy hắn… Xuân Yến kinh hãi:
“Ngươi… ngươi còn muốn tiếp tục sao?” Nàng bất lực! Nam nhân này vừa mới uống máu hươu sao?
“Đúng vậy.”
“Ngươi cút cho ta!Hai lần còn chưa đủ sao?”
“Sao thế? Làm sao mà đủ được…”
…
Một lúc lâu sau.
“Ngươi… ngươi xong chưa? Ta mệt quá, ta muốn ngủ.” Tiếng nói yếu ớt đầy đáng thương.
“Không! Ta muốn chứng minh cho nàng, ta là một nam nhân hàng thật giá thật!” Câu trả lời tràn đầy sinh lực.
Nghiêng đầu nhìn cây nến đầu giường sắp cháy hết, Xuân Yến khóc không ra nước mắt.
Trời ơi! Giết ta đi! Ta biết ta sai rồi!