Bạn đang đọc Thái hậu mười lăm tuổi (Tập 2 ) – Chương 29: Cuốn 2 – Chương 67 + 68
Chương 67: Kẻ ăn người ngó
Tiết xuân chậm chậm lùi xa, còn lại thương thơm la đà quấn quýt.
Trên mặt hồ rộng lớn bình yên, vài nhà thuyền nhẹ nhàng đưa sóng. Nước hồ trong vắt, lăn tăn gợn sóng. Hai bên hồ, thảm cỏ xanh mướt mát nõn nà uyển chuyển thả mình múa theo làn gió, trên nền cỏ xanh là muôn sắc hoa đua nở mỡ màng.
“Yến tử. Tiếp theo!”
Một tiếng hô lớn phá nát cả không gian nhẹ nhàng yên tĩnh đầy lãng mạn và thơ mộng của tiết đạp thanh, một con cá đen to tướng còn đang giãy đành đạch giữa không trung bay tới, bay thẳng đến phía Xuân Yến vốn không hề chuẩn bị.
Trơ mắt nhìn thấy con cá đen đang lao đến càng lúc càng gần, Xuân Yến sợ đến tái mặt, ôm đầu trốn chui như chuột, chạy tán loạn kêu oai oái:
“Aaaaa, cứu mạng, cứu mạng!”
“Ha ha ha ha, Yến tử, gan tỷ thật nhỏ quá!” Hoa Hoa thấy tỷ tỷ như thế, vén tay áo, hai tay chống nạnh cười nhạo không thèm nể nang.
Nghe thấy bụp một tiếng to tướng sau lưng, biết ngư lôi giữa trời đã hạ cánh, Xuân Yến mới dừng chân, quay đầu nhìn muội muội, tức giận:
“Đúng rồi đúng rồi, lá gan ta lớn nhỏ thế nào ngươi lại không biết sao? Lại còn cố tình dọa ta!”
“Biết là một chuyện. Trêu được thì cứ trêu!” Hoa Hoa đắc chí trêu ngươi, không thèm quan tâm quay đầu lại, phát hiện tiểu oa nhi bên người lại thừa dịp mình không chú ý đến lén lút trêu con cá, lập tức vỗ mông nó một cái, hung hăng dọa:
“Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, con cá này là để ăn, không phải để cho ngươi nghịch! Nghịch nữa, nó mà chết ta sẽ lột quần áo ngươi ăn thay cá!”
“Oa. Mẹ, mẹ không được dọa!” Con bé sợ đến mức lùi lại mấy bước, một tay ôm đầu một tay bịt miệng, bắt chước biểu tình sợ hãi trong kịch.
Nó bắt chước giống thì giống lắm, nhưng lại be bé mũm mĩm như con búp bê, đâm ra nhìn nó mà Xuân Yến lẫn Xuân Hoa cười ré lên. Cách đó không xa, hai gã công tử một đen một trắng nhìn thấy cũng không nhịn được cười toe.
Nhìn cái cảnh vui tươi tràn đầy sức sống này, mấy người gần đó ai cũng mìm cười theo, thầm nghĩ: tuổi trẻ thật hạnh phúc.
Nhìn thấy một ngọn núi nhỏ năm sáu con cá đại tướng đang giãy đành đạch, Hoa Hoa gật gật đầu, dúi con gái cho Xuân Yến, phân phó:
“Được rồi, Yến tử, tỷ làm cá đi, mấy người cùng làm cho sạch.Để ta rình một chút, xem có bắt được con chim nào nữa không.”
“Dạ.” Con bé con rất ngoan, ôm con cá to gần bằng mình lon ton chạy đến chỗ Xuân Yến.
Xuân Yến tóm lấy con cá ném sang một bên, nhớ lại lúc nãy nó dọa mình sợ đứng cả tim kêu loạn lên, quyết tâm phải hành hạ nó cho hả giận.
Giận dữ bước tới, nhón nhón hai ngón tay tóm tóm lấy cái đuôi con cá đang giãy như điên trên thảm cỏ, trên khuôn mặt tiên nữ kia dắt theo một nụ cười của phù thủy.
Bị người ta tóm được, thấy Thần Chết đã cầm lưỡi hái cười với mình, con cá đương nhiên không thể nằm im chờ cái lưỡi hái đấy hạ xuống, lại càng giãy như điên, tuột ra khỏi tay Thần Chết xinh đẹp kia rơi bịch một cái trên thảm cỏ.
Con cá chết tiệt! Còn dám chạy trốn?
Xuân Yến tức điên hung hăng trừng mắt nhìn nó, lại nhón tay tóm lấy nó.
Con cá lại giãy, lại rơi bịch một cái.
Lại bắt.
Lại rơi.
Đấu với nó vài hiệp, Xuân Yến sắp thua đến nơi, trừng mắt nhìn con cá thành tinh kia, nghiến răng nghiến lợi, quyết định tốc chiến tốc thắng.
Với tay lấy con dao phay to, nhắm nhắm phương hướng của con Ngư Tinh (cá thành tinh) kia, vung lên, nhắm mắt nhắm mũi chặt xuống.
Chát! Con cá kịp nhảy lên, tránh được một hái.
Mở mắt, thấy con Yêu Ngư kia vẫn vẫy đuôi như trêu ngươi, lại nhắm tịt mắt. Chém!
Chát! Lần này con cá không cần mất công chạy nữa, Tử Thần của nó vì vung tay mạnh quá nên lưỡi hái đã văng đi bay tuốt luốt.
Phía xa xa Hoa Hoa đã bắt được mấy con chim, kinh hiểm nghiêng người kịp né hung khí đang viu viu lao đến trước mặt.
Nhặt con dao phay cắm chặt dưới thảm cỏ cái chuôi còn rung rung ngay dưới chân mình lên, ấm ức nhìn tỷ tỷ:
“Yến tử, tỷ dọa chết người rồi đó! Sao không làm cá đi? Ta thấy tỷ không phải muốn giết cá, mà là giết người đó!”
“Dì dọa mẹ, sẽ không giết cá đâu!” Con bé con chu cái mỏ nho nhỏ hồng hồng cãi mẹ, dí hai ngón trỏ vào cái má phính phính.
Bị hai tiểu bối cười nhạo, lại cúi đầu nhìn con cá chết tiệt kia vẫn nhăn nhở sống, cái mõm nó cứ ngoác ra như đang cười mình, Xuân Yến giận.
“Con cá chết tiệt, không tin cô nãi nãi ta không giết được ngươi!”
Nổi giận gầm lên một tiếng, xắn tay áo, vén gấu quần đạp cho con cá láo toét dám không chết kia một cái, lại nhặt nó lên, ném bay đi, lại nhặt, lại ném, lại nhặt, lại ném…
Rầm rầm bịch bịch cả một góc trời, vừa ném vừa mắng, làm ọi người xung quanh tròn mắt nhìn không ai nói nổi cười nổi.
Năm giây ngỡ ngàng sửng sốt! Hoa Hoa không chịu nổi nữa, bước lên ngăn tỷ tỷ đang cúi xuống muốn nhặt con cá đáng thương bị hành hạ tra tấn đến ngắc ngoải sống không ra sống chết không ra chết:
“Yến tử, tỷ nhìn con cá đáng thương này đi. Tí nữa nó sẽ chết không toàn thây, đã rất đáng thương rồi, tỷ còn bắt nó chết thống khổ như thế, thật là vô nhân đạo!”
Xuân Yến hậm hực quệt mỏ, tiu nghỉu:
“Hừ. đây là nó tự chuốc khổ vào thân. Ai bảo nó không chịu ngoan ngoãn nằm đây cho ta giết!”
“Ách… Khi không ai chịu nguyện ý ngồi yên ở đây chờ tỷ động đao xử tử chứ? Cá cũng như người!”
Giật lấy con cá xấu số từ tay nàng, Hoa Hoa đẩy đẩy tỷ tỷ, giao cho nàng một nhiệm vụ khác:
“Ở đây để cho ta xử lý, tỷ qua bên kia giúp họ nổi lửa nướng cá đi!”
”Ừ.” Xuân Yến ngoan ngoãn nghe lời.
“Dì, Phù Nhi đi với người!” Sợ mẹ nổi hứng lên lột sạch nó ra đem nướng với cá, con bé con vội chạy đến cạnh dì, giơ tay xung phong.
“Được!” Xuân Yến dắt tay con bé, một lớn một nhỏ tí tởn chạy đi nhặt lá cây cành khô.
Bên kia, hai gã nam tử một đen một trắng vun đám cành cây lại giữa mấy tảng đá, thành một cái bếp dã chiến đơn giản.
Xa xa bên kia, trong đám tùng rậm rạp, Lý Ti Thần nằm bẹp xuống đám lá cây rón rén không dám gây nên tiếng động gì, kéo kéo ống tay áo Phượng Dật cũng đang lén lén lút lút trốn bên cạnh như đặc công:
“Hoàng thượng, người nói, thời tiết đẹp thế này, cảnh đẹp thế này, chúng ta lại trốn chui trốn lủi ở đây, đáng tiếc quá!”
Phượng Dật không thèm liếc hắn một cái, lạnh lùng:
“Ngươi không thích ở đây thì cứ đi, trẫm không cản ngươi.”
Nói thì nói thế, nhưng Ti Thần sao dám bỏ lại đương kim Hoàng thượng dúm dó nằm đây bỏ đi chơi một mình chứ?
Sờ sờ cái mũi, tự nhận mình dại, tiếp tục nằm nấp sau đám cây ngắm một nhà hai nam ba nữ cười rạng rỡ với gió với cỏ ngoài kia.
Lửa đã nổi lên, Xuân Yến một tay cầm con cá được làm sạch sẽ, một tay giơ một cành cây, quay phải quay trái ngây ngô nhìn, nhiu nhíu mày cố nhớ lại trước kia trên TV người ta xiên cá như thế nào.
Rửa tay sạch sẽ, quay về thấy nàng đang lúng túng ngớ ngẩn hết nhìn cá lại nhìn cành, miệng lẩm bẩm gì đó, hắc y nam tử cười khẽ.
Hắn đi tới, bất ngờ cầm lấy con cá và nhánh cây trong tay thục nữ, lại lấy ra con dao nhỏ bên hông, vót nhọn một đầu nhánh cây, lại tóm lấy con cá, xuyên nhánh cây qua cái rột, đặt lên đám lửa, rắc lên một chút muối.
“Làm như thế, xem hiểu được không?” Hắn thản nhiên.
“Thì ra là như thế!” Xuân Yến giật mình đại ngộ, ngước mắt nhìn hắn, giơ ngón cái: “Ngươi thật lợi hại!”
“Sau ba năm hành quân, một chút kiến thức thông thường ấy phải có.”
Xuân Yến mau miệng: “Ta không có!”
“Đó là vì hai vị cô nương là tiểu thư khuê tú, từ nhỏ tới lớn chưa phải làm gì.”
“Cũng đúng!” Xuân Yến cười thích chí.
Nụ cười tươi như đóa hoa bách hợp lan sang cả Hắc Vô Thường, bất giác hắn cũng cười vang.
Một màn tình tình cảm cảm thân thân mật mật kia lọt hết vào đôi mắt như cú vọ của Phượng Dật, hắn vốn đang bình thản bỗng sa sầm mặt mày.
“Vô sỉ!” Hắn há miệng toan mắng lớn nhưng kịp khống chế âm thanh.
Lý Ti Thần vô tâm không chú ý lắm đến sắc mặt của hắn lại còn hồn nhiên phát biểu cảm tưởng:
“Hoàng thượng, không ngờ Thái hậu khi đổi một thân thường phục lập tức trẻ lại đến hơn mười tuổi. Lần trước vội quá không kịp nhìn kỹ, hôm nay mới để ý, phát hiện ả ghê gớm như thế nhưng so với rất nhiều mỹ nữ ta đã gặp thì xinh đẹp hơn rất nhiều. Lại còn có nụ cười tươi như hoa nở mùa xuân, tính tình hoạt bát dễ thương, không hề câu túc kiêu kỳ! Nếu mà nghe ả rót mật vào tai, chỉ sợ không có nam nhân nào đủ định lực mà chống lại. Bảo sao năm đó Tiên hoàng lại mê mẩn ả như vậy! Thậm chí ả nói gì cũng nghe theo!”
Mắt nhìn anh anh ả ả mắt liếc mày đưa, tai nghe tên bạn thân chí cốt rót thêm dầu vào lửa, mặt Phượng Dật lại càng đen thui.
“Không gọi, không kêu ngươi nói thì ngươi câm miệng cho ta!” Âm thanh như Thần Chết đội mồ sống lại.
Một cơn gió tanh tanh thổi qua mũi Ti Thần. Hắn run lên, kéo lại áo.
Ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời vẫn rất rực rỡ, không chút giống như nổi bão như lúc nãy.
Quay đầu nhìn người bên cạnh, lúc này mới nhận ra cái mặt xám xịt đen xì của Hoàng thượng, vẫn ngu ngơ không hiểu, lại mở miệng hỏi:
‘Hoàng thượng, người làm sao vậy? Sao bỗng nhiên lại tức giận?”
Phượng Dật trừng trừng nhìn đôi nam nữ đang líu lo nướng cá trước mặt như muốn ăn tươi nuốt sống, gằn từng tiếng:
“Gã kia là ai?”
“A. Hắn đó hả? Họ Tiết, tên Minh.” Ti Thần cũng ngây thơ vô số tội rất thật thà.
“Họ Tiết?” Phượng Dật nhíu mày, “Thống lĩnh ngũ doanh đề đốc cửu môn quân tuần bộ Tiết Phóng là gì của hắn?”
“Cha hắn! Nghe nói, ngày đó tại thí võ ven hồ, đáng ra hắn là người đứng đầu. Nhưng không hiểu sao lại bỏ dở trận đấu!”
“Phải không? Hắn cũng tham gia thi đấu?” Phượng Dật nhướn mày. “Nhưng sao hôm đó ở ven hồ trẫm không gặp hắn?”
“Bởi vì hắn đã đi từ trước rồi! Cùng chạy với hắn còn có người kia” Ti Thần chỉ vào nam tử áo trắng bên cạnh Tiết Minh. Đôi mày Phượng Dật nhíu càng sâu, con ngươi u ám đầy lo lắng.
Bọn họ đã đi trước? Tại sao sau đó lại thấy ở cạnh nàng? Hắn nhớ rất rõ, ngày đó, trong quán rượu, sau khi các nàng bỏ chạy, hắn cũng vội lấy từ trong ngực ra một thỏi bạc trắng, chỉ nói đây là phí dùng, sau đó sải chân chạy theo. Vội vội vàng vàng như thế, là để đuổi theo các nàng sao?
Bọn họ, đã có quan hệ gì? Mà thân mật tới mức trả tiền giúp nàng?
“Còn vị bạch y công tử kia, hắn là…” Lý Ti Thần há mồm, lại muốn tiếp tục giới thiệu tài tử bên cạnh, bị cái mặt lạnh như cục đá kia của Phượng Dật ngáng cứng miệng.
“Đừng có nói nữa, hắn tên gì con ai không liên quan đến trẫm!” Hắn không thèm quan tâm ngắt lời, một đôi ánh mắt một khắc không li cắm chặt vào đôi nam thanh nữ tú kia.
“A?” Lý Ti Thần sờ sờ đầu, càng ngày hành động và lời nói của Hoàng thượng hắn càng không thể hiểu.
Nhìn Xuân Yến rạng rỡ như ánh mặt trời cười tươi như hoa nở mùa xuân, lại quay đầu nhìn cục đá xám xịt bên cạnh, trong đầu hắn hình như hơi vỡ ra một cái gì đó.
Nhưng nó là cái gì, thì hắn vẫn chưa nghĩ ra!
Lại bỏ thêm chút gia vị, lật con cá một cái, mùi cá nướng thơm nức mũi theo gió bay khắp nơi.
“Oa, thơm quá!” Xuân Yến nhắm mắt hít thật sâu một hơi, đầy thỏa mãn lẩm bẩm.
“Đợi chút nữa, sẽ ngon lắm!” Hắc y nam tử nhìn cái mặt tí tởn như trẻ con của nàng, bất giác mỉm cười có chút cưng chiều.
“Ừ ừ!” Nàng gật đầu rối rít, hai mắt dán vào con cá vàng ươm kia không chớp mắt, giống như chỉ cần chớp mắt một cái, con cá sẽ mọc cánh bay tuốt lên trời.
Mùi hương mê người ve vuốt dụ dỗ cái mũi của Lý Ti Thần và Phượng Dật. Ti Thần vươn cổ động động cái mũi hít hà hít hà, không nhịn được nuốt ngụm nước miếng, quay sang nhìn Phượng Dật với một đôi mắt Puppy dog:
“Hoàng thượng, thơm quá đi! Hay chúng ta cũng đi bắt hai con cá về nướng ăn đi!”
Chính mắt nhìn hắc y nam tử cầm con cá nướng vàng ươm nóng hôi hổi đưa cho Xuân Yến. Khi nàng tiếp lấy con cá, chẳng hiểu sao tay hai người lại lỡ chạm vào nhau, đâm ra cả hai luống cuống cả chân tay suýt nữa làm rơi con cá, hai má Xuân Yến hây hây đỏ rất động lòng người, Phượng Dật nhìn hắc y nam tử như muốn đóng đinh người ta, hai mắt lại càng tối sầm lại, tiếng nói phát ra lại càng giống Thần Chết:
“Muốn đi thì tự đi một mình!”
Âm thanh âm u đến mức làm cho Ti Thần phát run, ngoan ngoãn nằm im không dám động đậy.
Trơ mắt nhìn người ra ăn ăn uống uống, còn mình chỉ được ngửi ké cái mùi thơm nức mũi như trêu ngươi, hắn chỉ có thể mút ngón tay, lòng hối hận chẳng hiểu sao lúc đấy mình lại đồng ý đi chơi cùng hắn.
Chơi cái gì chứ! Nhịn đói nằm ngó người ăn!
Chương 68: Kẻ ăn người ngó (2)
Há miệng cắn thật to một miếng cá nướng ngoài vàng óng trong nõn nà, Hoa Hoa không chút e thẹn xuýt xoa:
“Quá tuyệt vời! Thì ra sau bốn năm công phu nướng cá của ta không hề bị tụt lùi đi.”
“Ương! On ắm On ắm!” Con bé con một tay cầm một con cá, miệng đang nhóp nhép nhai vẫn cố bập bõm nói mấy lời không rõ tiếng.
Đối ngược lại với mẹ con nàng đang ầm ỹ, hai vị công tử ngồi gần đó một đen một trắng có vẻ văn nhã hơn nhiều. Hắc Vô Thường bẻ một miếng cá đưa lên miệng, tinh tế ngậm một chút để cảm nhận, sau đó mới nhẹ nhàng nuốt xuống, cười hiền:
“Chu cô nương quả nhiên khéo léo. Món cá nướng này, thế gian mấy người được ăn!”
“Tất nhiên! Ta là ai chứ? Đệ nhất biết hưởng thụ vui chơi mỹ thực Chu Tiểu Hoa!” Hoa Hoa vỗ ngực lớn tiếng tự hào.
“Da da, hưởng thụ, ăn ngon, chơi vui, đệ nhất, đệ nhất!” Con bé con giơ con cá chỉ còn bộ xương trong tay lên trời như vẫy cờ ủng hộ mẹ nó.
Xuân Yến phì cười, lấy cái xương cá trong tay con bé ra, lại dùng khăn dịu dàng lau miệng cho nó, giận giận lườm muội muội:
“Xem ngươi kìa! Dạy con thế nào để nó cứ nói leo loạn lên thế?”
“Loạn cái gì mà loạn?” Hoa Hoa không phục cãi lại tỷ tỷ. “Ta dạy nó, làm người phải biết hưởng thụ mặc kệ thiên hạ nghĩ gì!”
“Nói bậy!” Xuân Yến vừa tức vừa buồn cười trừng mắt lườm nàng.
“Hạ cô nương. Trên bếp còn hai con cá đã chín,” Hắc Vô Thường để tâm chọn con ngon hơn đưa cho Xuân Yến.
“Cám ơn!” Nàng đón lấy con cá, cười ngọt ngào.
Một màn tình tứ ngọt như mía lùi của anh với ả làm sao thoát được cặp mắt của ai kia. Một giây, Hoa Hoa thoáng cảm thấy sống lưng mình rợn hết cả lên, nổi da gà, mồ hôi lạnh lấm tấm.
Gạt Hắc Vô Thường sang một bên, Hoa Hoa chen vào giữa đẩy đẩy Xuân Yến nói nhỏ vào tai tỷ tỷ:
“Yến tử, Hòn đá ương bướng nhà tỷ còn định giương mắt xem trộm chúng ta đến bao giờ? Mắt hắn liếc qua một cái, cả con cá mới nướng còn nóng hôi hổi của ta đã hóa thành băng hết rồi này!”
Xuân Yến nhàn nhạt liếc mắt về phía hai con rùa đang trốn trong đám lá cây vẫn đinh ninh mình giỏi kia, nhún vai không thèm quan tâm:
“Thích nhìn đến khi nào thì nhìn! Ta không cản! Dù sao bước khỏi cửa Hoàng Cung thì ta không biết hắn, hắn không biết ta. Mặc kệ! Chúng ta tiếp tục ăn!”
“Đành là thế. Nhưng ánh mắt của hắn thật khủng khiếp!” Hoa Hoa ôm lấy hai bả vai xoa xoa làm bộ như đang phát run đến nơi.
Nhưng Xuân Yến chỉ nhàm chán liếm liếm môi:
“Hắn là thế đấy. Trước giờ vẫn vậy! Chắc đến chết cũng không đổi được, cứ như ai đó đã đóng băng hắn suốt ba trăm năm ấy. Chả khác gì mẫu phi của hắn.”
“Biết thế. Nhưng cứ bị hắn giương mắt nhìn chằm chằm người ta chẳng tự nhiên được…” Hoa Hoa nhăn nhó vỗ lưng tỷ tỷ vẫn đang thản nhiên gặm xương cá.
“Khụ khụ khụ… Cái gì? Khụ khụ… nhìn chằm chằm?” Xuân Yến đáng thương ngắc ngoải ho đến đào tâm đào phế, nhìn đến tội. “Nếu ngươi không quen bị bốn con mắt kia dòm lom lom thì để ta bảo Hắc Vô Thường đuổi họ đi!”
“Không muốn không muốn!” Hoa Hoa chối vội, “Tỷ không cần tàn nhẫn đến thế! Dù sao người ta cũng đã sống cùng nhà với tỷ, là đứa con gọi tỷ là Mẫu thân suốt bốn năm đó!”
“Con? Ta chả dám nhận! Huống hồ đứa con lớn như thế ta cũng chẳng sinh được.” Nàng cười lạnh, mắt vẫn lạnh lẽo. “Nói đi, ngươi muốn gì?”
“A a, tỷ biết rồi.” Hoa Hoa lừ lưỡi cười ngây ngô.
Xuân Yến hơi nhếch miệng thành một nụ cười cực kỳ châm chọc: “Muội tử, không phải ta nói ngươi. Nhưng so về tâm cơ với ta ngươi còn lâu mới có thể.”
“Đúng vậy đúng vậy, tỷ đúng. Cùng là hai tiểu thư giàu có, xét về so tâm đấu trí tỷ là số một. Trên đời này chẳng mấy ai dám đắc tội với tỷ!” Hoa Hoa phồng miệng hơi ghen tỵ.
Xuân Yến nhàm chán phẩy tay:
“Ta cũng chẳng thể lựa chọn. Nếu có thể, ta cầu được như muội, vô tâm vui vẻ sống đến hết đời.”
“Ai chà, nếu thành sự thật thì ai sẽ tuồn đồ trong cung ra cho ta bán đây.” Miệng thì nói vậy thôi, nhưng Hoa Hoa vẫn lo lắng. “Yến tử, tỷ nói, hắn có nhận ra thân phận của tỷ không?”
“Đến tám chín phần mười là có!” Xuân Yến thầm thì.
Từ ngày nàng lòi đuôi cáo trước mặt tiểu tử đó, xem ánh mắt hắn nhìn nàng đều lạ lạ. Hơn nữa ngôn ngữ cử chỉ của hắn cũng đều được phòng bị rất cẩn thận. Cũng nhờ có bọn Lục Ngọc Thu Dung ở sau hỗ trợ nên nàng vẫn miễn cưỡng ổn thỏa ra khỏi cung. Nhưng, nàng cũng nhận ra, ánh mắt tiểu tử kia nhìn nàng không như trước, dường như bớt một chút oán hận, lại đong đầy hơn một chút gì đó…
Nhưng là cái gì thì nàng chịu chẳng đoán ra, hoặc có thể nói, nàng chẳng buồn đoán.
Có điều, việc hôm nay hắn theo tới đây hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của nàng. Không nghĩ tiểu tử này lại ghê gớm đến thế, cứ như thể nàng chính là kẻ thù giết mẹ hắn ấy! Xem ánh mắt kia kìa, giống như thể có lăng trì tùng xẻo nàng cũng không thỏa hết nỗi hận của hắn!
“Không phải hắn đang chờ người đến bắt tỷ chứ?” Hoa Hoa lo lắng.
“Xem chừng có thể lắm!” Xuân Yến chậm chậm gật đầu thật mạnh.
“Hay là thế này,” Hoa Hoa lẩm bẩm. “Cứ bị nhìn lom lom thế này chẳng hay tí nào. Yến tử, nếu không, chúng ta trêu ngươi bọn họ một phen cho bõ ghét!”
“Trêu ngươi? Trêu thế nào?”
“Nghe ta nói nha!” Hoa Hoa ghé vào tai tỷ tỷ, kỷ kỷ cô cô thầm thì thậm thụt một lúc, Xuân Yến càng nghe càng hưng phấn.
Trình bày xong kế hoạch của mình, Hoa Hoa nhướn nhướn mày:
“Thế nào? Cũng được phải không?”
“Nghe được đấy.” Xuân Yến xoa xoa cằm tán thưởng.
“Vậy y kế mà làm?”
“Tùy ngươi tùy ngươi,” nàng phẩy tay đẩy hết cho Hoa Hoa.
“Vậy để ta ra trận. Nhưng Yến tử tỷ cũng đừng thương tâm đó!” Hoa Hoa hưng phấn kích động hung hăng ôm, thơm tỷ tỷ một cái, ngoắc ngoắc tay gọi con bé: “Tiểu nha đầu. Đi nào.”
Con bé vẫn quyến luyến không nỡ bỏ con cá nướng xuống, lạch bạch đi về phía mẹ: “Nương…”
Kéo con bé lại gần, Hoa hoa dạy dạy dỗ dỗ nó một hồi, lại hỏi lại:
“Những gì mới nói đã nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ rồi. Kỹ!” Con bé gật gật.
“Tốt lắm, đi đi.” Hoa Hoa đẩy mông con gái bé bỏng vào giữa chiến trường.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng, các nàng đang nhìn chúng ta kìa!” Nấp sau gốc tùng, Lý Ti Thần bị Xuân Yến liếc mắt một cái sợ run.
Hai con mắt của Phượng Dật chưa một khắc nào rời khỏi hai cô nàng kia, nháy mắt cũng không, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt:
“Chỉ là vô ý liếc qua thôi. Có cái gì mà sợ!”
“Hoàng thượng, Hoàng thượng, bé con kia đang đi về phía chúng ta!” Nhìn thấy con bé con đang lon ton đi thẳng về phía mình, Ti Thần lại hét lớn.
“Có lẽ là có chuyện đặc biệt thật!” Liếc mắt nhìn con bé một cái, lại tiếp tục đóng đinh vào mục tiêu kia, không có một chút thái độ.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng, nó càng tới gần hơn!” Lý Ti Thần tiếp tục như tờ báo mới liên tục cập nhật thông tin.
“Nó đến gần thì ảnh hưởng gì đến chúng ta?” Phượng Dật không kiên nhẫn rời một giây quý giá khỏi đối tượng theo dõi lườm Ti Thần một cái.
“Hoàng thượng Hoàng thượng… con bé đã đến gần lắm rồi.”
“Câm miệng!” Không thể kiên nhẫn hơn, Hoàng thượng nổi điên!
Lý Ti Thần không cam lòng ngậm miệng liếm môi, trợn tròn mắt nhìn con bé con nhận lệnh của mẫu thân đại nhân đang lẫm chẫm lạch bạch đi về phía mình.
Ngẩng cao đầu, đưa con cá nướng vàng ươm thơm nức nở con bé dừng cách bọn họ khoảng mấy bước nhoẻn miệng cười, cái má phúng phính ngọng nghịu:
“Thúc thúc. Cho các thúc này!”
Oa…
Lý Ti Thần tròn mắt tròn miệng.
Con cá thơm quá! Thơm quá thơm quá!
Không đúng! Con bé đáng yêu quá, cứ như búp bê! Càng nhìn càng đáng yêu! Cùng với con cá mỡ màng trong tay làm cho người ta hận không thể nuốt một cái hết cả con!
“Hoàng thượng Hoàng thượng…” Theo thói quen hắn lại giật giật cánh tay áo của Phượng Dật.
Phượng Dật bực mình hẩy tay hắn ra, mắng:
“Một con bé con thôi mà, làm sao mà kích động thế?”
Có thể không kích động sao? Ti Thần như sắp khóc đến nơi – Một con – cá- cực – kỳ – thơm đó! Ngay trước mắt, trong tay bé con này này, chỉ cần đưa tay ra là lấy được.
Nếu bọn họ cứ ngồi đó mà ha ha mà chóp chép, hắn còn có thể nuốt mấy ngụm nước miếng mà nhịn! Nhưng giờ… người ta đem đưa đến trước mặt…
Hít một cái, liếm môi! Thật thơm a….
“Thúc thúc, nãy giờ trốn ở đây các người không mệt sao?” Con bé ngây ngây thơ thơ tò tò mò mò.
Ô… Lý Ti Thần muốn khóc quá! Nhìn đứa trẻ này xem, so với Hoàng thượng ngày càng kỳ dị thì nó tốt hơn biết bao!
Mỉm cười nhìn con bé, hắn dịu dàng:
“Tiểu muội muội, bé tên gì? Mấy tuổi rồi?”
Con bé hạ tay xuống, cười với hắn thật đáng yêu, giơ ba ngón tay:
“Phù Nhi ba tuổi.”
“Được. Bé con ngoan lắm.” Lý Ti Thần không nhịn được đưa tay xoa xoa cái má mềm mềm trắng trắng của con bé. Nói thật, hắn càng xoa càng tưởng tượng mình đang xoa con cá thơm mềm kia.
“Thúc thúc, con cá này nặng quá. Phù Nhi không cầm được. Thúc cầm giúp Phù Nhi một lát được không?” Dường như đọc được suy nghĩ trong đầu hắn, con bé đột nhiên đầy tin cậy nhét con cá vào tay con cáo đói chẳng cho hắn thời gian để cự tuyệt nữa.
“Được… được…” Lần này thì Ti Thần khóc thật rồi!
Một con cá nướng vừa đẹp vừa thơm, đang nằm trong tay mình, chỉ cần há mồm là có thể ngoạm cả vào bụng. Chỉ không biết vào đến trong bụng rồi hắn đã kịp cảm nhận được hương vị của cá chưa.
“Thúc thúc, nhìn hai mắt thúc kìa, sáng rực lên giống hệt con chó nhà ta. Không phải thúc cũng giống hắn ba ngày rồi không ăn cơm chứ?” Con bé nghiêng nghiêng đầu nhìn, ngây thơ vô số tội thật thà nói ra phát hiện mới của nó.
Giống… chó? Ti Thần chết cứng, dở khóc dở cười. Chẳng lẽ mặt hắn lúc này giống thế thật sao?