Thái hậu mười lăm tuổi (Tập 2 )

Chương 23: Cuốn 2 - Chương 55 + 56


Bạn đang đọc Thái hậu mười lăm tuổi (Tập 2 ) – Chương 23: Cuốn 2 – Chương 55 + 56

Chương 55: Tiểu hoàng đế đại chiến chúng hoa khôi
Đây là mỹ nhân, toàn bộ đều là mỹ nhân.
Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, diễm lệ lạnh lùng, cô độc kiêu ngạo, tao nhã, đáng yêu, cao sang quý phái, cao thấp, mập ốm khác nhau. Quả là đủ loại nữ nhân.
Xuân Yến đi qua trước mặt bọn họ, hài lòng gật đầu.
Không tệ, quả thật không tệ, không thẹn là hoa khôi của những thanh lâu lớn nhất Phượng Hoàng thành, mỗi người mỗi vẻ nhưng đều có thể hớp hồn kẻ khác.
Chỉ tiếc, so với Vô Song, cho dù làn da hay khí chất, đều kém hơn một chút. Đúng là sự khác biệt giữa cực phẩm mỹ nữ và mỹ nữ hạng nhất!
Mặc dù, vị cực phẩm mỹ nữ này…
Hây da, Vô Song đáng thương, Xuân Yến thầm tiếc nuối, nàng còn chưa đùa giỡn đủ, thế mà nàng ta đã chạy mất rồi!
Một làn gió ấm áp thổi qua, mang theo đủ mùi son phấn nồng nặc, tất cả bay vào trong mũi nàng khiến cho các mạch máu bên trong co rút lại…
“Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!”
Xuân Yến lấy tay che mũi, hai mắt đỏ hồng, giống như con thỏ trắng mới bị người ta bắt nạt.
“Thái hậu!” Lục Ngọc chạy lại đưa nàng một cái khăn tay.
Xuân Yến cầm lấy, bịt miệng mũi, lui về sau mấy bước tới khoảng cách an toàn. Rốt cục cũng dễ chịu hơn một tí.
Để khăn xuống, hít sâu một luồng không khí mới mẻ, nàng thay đổi nét mặt, nghiêm túc nói: “Những lời ai gia vừa nói, các ngươi nghe rõ rồi chứ?”
“Bẩm Thái hậu, đã nghe rõ.” Cả một đám nữ nhân run sợ, đồng thanh đáp.
“Rất tốt!” Xuân Yến gật đầu, “Vậy hãy đi theo ai gia.”
Hòn đá nhỏ kia, dám đem kỹ nữ thanh lâu tới chọc giận ta ư? Hãy xem ta phản công ra sao!
Âm thanh vang dội như sấm sét, Thái hậu dẫn đầu một đoàn quân mỹ nữ tiến đến Phượng cung.
Phượng Dật biết được, nên đứng đón ở cửa cung từ trước. Nhìn thấy Xuân Yến, hắn khom mình thi lễ: “Nhi thần tham kiến mẫu hậu.”
“Miễn lễ,” Xuân Yến phất tay, để lại đám hoa khôi ở ngoài, một mình cùng Lục Ngọc, Thu Dung tiến vào.
Ngồi xuống, uống trà, thời gian đằng đẵng trôi qua, Xuân Yến mới chậm rãi tỏ rõ ý đồ tới đây: “Hoàng thượng, ai gia nghe nói người đã cho Vô Song xuất cung. Tại sao lại thế? Chẳng phải người nói một tháng sau muốn nạp nàng ta làm phi mà?”
Phượng Dật rũ mắt xuống, bình tĩnh đáp: “Bẩm mẫu hậu, qua mấy ngày sống chung, nhi thần bỗng phát hiện, kì thực nàng không hoàn toàn tốt đẹp như nhi thần đã nghĩ. Nhất là vừa rồi, nàng bất ngờ chạy đến Phượng cung, cởi hết y phục dụ dỗ nhi thần. Chẵng lẽ Phượng Tường ta không còn nữ tử hay sao mà lại để ột nữ nhân không có lễ giáo như thế làm phi tần? Nhi thần nhất thời tức giận đuổi nàng ra cung. Chưa được sự cho phép của mẫu hậu đã làm vậy, là nhi thần có lỗi, xin mẫu hậu trách phạt.”
Phụt…
Toàn bộ trà thơm trong miệng Xuân Yến bị phun ra hết.

“Nàng… nàng cởi hết y phục dụ dỗ ngươi?” Xuân Yến vừa lau miệng, vừa nghi hoặc hỏi.
Tiểu tử, ngươi không biết tìm lí do nào tốt hơn sao? Nam nhân lại đi dụ dỗ nam nhân ư?
“Bẩm mẫu hậu, đúng vậy,” Phượng Dật nghiêm trang xác nhận, còn chỉ về phía đống vải màu xanh nhạt ở góc phòng:, “Y phục của nàng ở chỗ này.”
Ặc… nhìn màu sắc và loại vải, quả thật giống như y phục Vô Song đã mặc. Xuân Yến kinh ngạc. Chẳng lẽ đã cởi thật à?
Lẽ nào nàng đã đoán sai? Vô Song thật sự là nữ nhân? Nhưng mà không đúng. Mặc dù cải trang rất giống nữ nhân, nhưng dựa vào những gì nàng cảm nhận, có thể kết luận: Vô Song đích thực là một nam nhân!
Vậy có chuyện gì ở đây?
“Là vậy ư?” Nam Cung Xuân Yến nhìn Phượng Dật, suy tư hỏi.
“Thế nhưng ai gia rất thích nha đầu kia! Nàng ta còn nói buổi tối muốn ngủ cùng ai gia để tâm sự chuyện riêng,” nàng lẩm bẩm.
Thật đáng tiếc! Vất vả lắm mới gặp được một người có vóc dáng, khuôn mặt và làn da hoàn mỹ đến thế, bất luận Vô Song là nam hay nữ, nàng cũng phải lĩnh giáo phương pháp làm đẹp của nàng ta. Nữ nhân mà, thích đẹp là bản tính trời sinh. Hơn nữa, nàng còn chưa kịp hỏi nàng ta những chuyện ly kỳ trong thanh lâu nữa!
Còn muốn ngủ chung giường nữa chứ! Lửa giận hừng hực bốc lên trong lòng, Phượng Dật càng không hối hận đã tống tên tiểu tử kia ra khỏi cung.
“Cũng nhờ mẫu hậu bao dung, nhưng nhi thần đã sai lầm, đáng lẽ không nên mang nàng về cung.” Phượng Dật nhận lỗi.
Mặt hắn biến sắc! Cặp mắt sắc bén của Xuân Yến chợt phát hiện bão táp ẩn giấu trong đáy mắt hắn, hơn nữa trong giọng nói còn có chút bực tức.
Chẳng lẽ nguyên nhân hắn đuổi Vô Song ra cung là vì việc này ư? Không cần quá đáng thế chứ, chỉ cùng tắm thôi mà. Dựa vào chỉ số thông minh của hắn, muốn nghĩ ra biện pháp thoát khỏi sự khiển trách của nàng không khó, tại sao hắn lại lựa chọn biện pháp sau cùng này sớm như thế.
Có chuyện! Tuyệt đối có chuyện!
Thế nhưng vấn đề này, nàng tạm thời để qua một bên. Cho dù hỏi Phượng Dật thì hắn cũng không trả lời.
Bây giờ, nàng chỉ muốn tiến hành kế hoạch trả thù.
“Không sao, biết sai thì có thể sửa đổi, rất tốt.” Xuân Yến ra vẻ một người mẹ hiền từ, ôn tồn nói: “Hoàng thượng còn nhỏ tuổi, bị sắc đẹp làm cho hồ đồ cũng là chuyện thường. Nhưng mà không ngờ người tỉnh ngộ nhanh như vậy, ai gia cảm thấy rất vui mừng.”
Lòng Phượng Dật bị thái độ rộng lượng của nàng khiến cho dâng lên tầng tầng sợ hãi… Ả lại muốn giở trò gì đây?
Quả nhiên! Xuân Yến lại nói tiếp: “Nhưng mà, ba ngày trước người nói với ai gia những gì Lý công tử bảo, sau khi suy xét, ai gia thấy vô cùng có lý. Quả thật Hoàng thượng có ít hiểu biết về chuyện phòng the, cần phải có một người giàu kinh nghiệm chỉ dẫn. Cho nên, ai gia đã sai người dẫn toàn bộ hoa khôi của những thanh lâu trong kinh thành tới đây. Trong số bọn họ, có người nhút nhát, cũng có người dày dạn kinh nghiệm, mong Hoàng thượng dựa vào sở thích bản thân, mặc sức lựa chọn.”
Tiếp đó nàng vỗ vỗ tay: “Tiểu Hỉ Tử, dẫn bọn họ vào đây!”
Hơn mười vị nữ tử xinh đẹp, ăn vận lộng lẫy nối đuôi nhau tiến vào, đến trước mặt Phượng Dật xếp thành một hàng, nhịp nhàng thi lễ: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”
Nữ… Nữ nhân! Một đám nữ nhân!
Cảnh tượng này khiến Phượng Dật cảm thấy trời đất quay cuồng.
Xuân Yến thấy mặt hắn biến sắc, trong lòng cũng cảm thấy có chút không nỡ.

Thế nhưng chỉ cần nhớ lại việc tiểu tử này dám giở trò sau lưng nàng, cảm giác tội lỗi trong lòng liền tiêu tan đâu mất.
“Nhớ kĩ lời của ai gia, hầu hạ Hoàng thượng thật tốt.” Nàng đứng lên, nhìn bọn họ, trầm giọng nói.
“Thần thiếp đã biết.” Chúng hoa khôi cung kính cúi chào nàng.
“Tốt.” Xuân Yến gật đầu rời khỏi, trước khi đi còn không quên dặn dò Phượng Dật một câu: “Hoàng thượng, hãy chơi vui vẻ nhé!” Lúc nói, nụ cười của nàng còn tươi sáng hơn cả ánh mặt trời ngoài cửa.
Thật độc ác! Nụ cười tươi sáng của nàng quả là đối lập với sự u ám trong lòng Phượng Dật, hắn đột nhiên muốn tiến lại bóp chết nàng!
Thế nhưng ý nghĩ còn chưa kịp thực hiện, đã thấy một đám nữ nhân như lang hổ hoá thân ùn ùn kéo tới, đủ loại mùi thơm hợp lại, phả vào mặt, bay vào mũi của hắn.
“Hoàng thượng…”
Cảnh tượng mấy ngày trước chợt hiện rõ trước mắt, mặt Phượng Dật dần tái đi, cảm giác buồn nôn bỗng dâng lên trong lòng.
“Hoàng thượng…” Chúng hoa khôi không biết, càng tiến lại gần hơn.
Người càng tới gần, cảm giác kinh hãi càng dâng lên mãnh liệt.
Cuối cùng, nhịn không được nữa. Phượng Dật quay đầu sang một bên…
Oẹ…
Hắn nôn trông thật thảm hại!
Chương 56: Xem kịch miễn phí
“Ha ha ha…”
Nam Cung Xuân Hoa ôm bụng cười lăn lộn.
“Tỷ, tỷ… Thủ đoạn của tỷ cũng ác quá… Quá hiểm! Quá độc! Hắn… Hòn đá nhỏ của tỷ… khẳng định lúc này… là sống… sống không bằng chết!” Cười đến chảy cả nước mắt, cười đến đau tức cả bụng, Xuân Hoa cố lắm mới nín cười lắp bắp được mấy câu, lại tiếp tục cười, còn lớn hơn ban nãy.
“Hắn đáng bị như thế! Hắn tự chuốc vạ vào thân thôi!” Nam Cung Xuân Yến bĩu môi, không áy náy chút nào, nhẫn tâm nói: “Chẳng lẽ hắn không rõ một chân lý ngàn đời sao? Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó đấu! Xui cho hắn, bản cô nương vừa là phụ nữ vừa là tiểu nhân, lại là cái cực phẩm trong cực phẩm! Phương châm của ta trước giờ không đổi: Ai dám chọc tới ta, ta nhất định sẽ trả lại gấp bội, mặc xác hắn có chịu nổi hay không!!”
Nam Cung Xuân Hoa cười đến rũ người ra, ngồi phịch lên lòng Nam Cung Xuân Yến, chép miệng thương hại mà cảm thán: “Hòn đá nhỏ đáng thương! Sao lại gặp phải người thù dai đến vậy chứ! Hắn sai, lại phải gánh cả cái tội của cha hắn, đời hắn khổ!” “Phụ trái tử thường thôi!” Nam Cung Xuân Yến vẫn điềm nhiên: “Hơn nữa không chỉ là hắn, chỉ cần là người họ Phượng, một khi ta nắm được điểm yếu, ta nhất định sẽ ngàn tên nhắm một, giương cung mà bắn, cho tới khi bọn họ phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này! Đây là cái giá phải trả cho việc đạp tan bốn năm tuổi xuân của bản cô nương ta!”
“Đây là tội liên đới trong truyền thuyết sao?” Nam Cung Xuân Hoa ôm bụng gian nan đứng thẳng: “Phượng Huyền lão tử kia chắc lúc này đang nằm dưới mồ cười thầm, hú hồn mình đã thoát được một kiếp.”
“Không hẳn!” Nam Cung Xuân Yến lắc lắc ngón trỏ, “Ba năm đến, ngày nào cũng như ngày nào, nhằm bữa cơm trưa, lại thêm bữa khuya, ta vẫn chăm chỉ ân cần hỏi thăm hắn, buổi tối trước khi đi ngủ còn lưu luyến nguyền rủa hắn đến tận trăm đời mãn kiếp ngàn ngàn năm sau không dưới mười lần. Ta nghĩ, kiếp sau chắc chắn hắn cũng sẽ chẳng sống yên.”
Phịch! – Nam Cung Xuân Hoa lại ngã vào người Nam Cung Xuân Yến.

“Yêu nữ! Ngươi quả nhiên là yêu nữ tu thành! Ông trời muốn ngươi xuyên qua chính là cho ngươi đến khắc Phượng gia!” Nàng cười đến sắp động kinh.
Nam Cung Xuân Yến cúi đầu nhìn nàng, khó hiểu nói: “Có đến mức ấy không?”
“Tỷ… Tin tưởng ta, có… Thật sự… Có.” Nam Cung Xuân Hoa tóm lấy hai vai Xuân Yến, có vẻ rất nghiêm trang.
“Hoa hoa, nhưng ta thực sự nghiêm túc!” Nam Cung Xuân Yến ngẩng đầu, nghiêm trang nói.
Phịch!
Nam Cung Xuân Hoa rõ ràng không còn sức mà ngồi nữa rồi, đè hẳn lên người Xuân Yến mà cười.
“Tỷ… Đừng… Đừng nữa nói… Ta… Cười sắp chết rồi… Cười không có.”
Nam Cung Xuân Yến nhún nhún vai, lơ đễnh, cứ như vậy lôi Xuân Hoa xệch xệch đi tới, mặc kệ nàng đang gục trên người mình mà cười nghiêng cười ngả.
Hai tỷ muội “thướt tha” đi được một quãng, đột nhiên cảm thấy có gì đó không bình thường.
“Hoa Hoa.” Nam Cung Xuân Yến đẩy Hoa Hoa đang tựa trên vai mình.
Nam Cung Xuân Hoa ngẩng đầu: “Gì thế?”
“Có người đang nhìn chúng ta.” Nam Cung Xuân Yến hai mắt nhìn thẳng phía trước, mặt không chút thay đổi nói.
“Ai nha?” Nam Cung Xuân Hoa ngoái cổ nhìn xung quanh, lập tức ánh mắt đóng đinh tại một hướng, nàng cúi đầu, nắm tay Nam Cung Xuân Yến, kéo nàng đi nhanh về phía trước.
Nam Cung Xuân Yến thấy cách đó không xa một đám nam nữ, liếc mắt một cái, nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ là ai?”
“Cố gia nhị công tử nhị phu nhân, tứ công tử, ngũ công tử, bát công tử, Lưu tiểu thư, Thất tiểu thư còn có Cửu tiểu thư.” Nam Cung Xuân Hoa nhỏ giọng đáp.
“Nga” – Nam Cung Xuân Yến cũng nhận ra đám người này trên danh nghĩa là người nhà bên chồng của Nam Cung Xuân Hoa, với các nàng đó chính là kẻ thù!
“Không muốn cải biến quan hệ với họ hả?” Nam Cung Xuân Yến hỏi.
“Nhìn thấy bọn họ là phiền!”
“Uhm,” Nam Cung Xuân Yến lầm bầm lầu bầu, đuổi theo của nàng.
Vừa mới dứt lời, liền trông thấy “thứ” phiền phức nhất đám – một nữ tử điêu ngoa õng ẹo bước lên cao giọng the thé: “Yêu, cứ tưởng ai, hóa ra là người đàn bà dâm đãng tam tiểu thư nhà Nam Cung gia! Sao thế? Hôm nay ngươi không rúc trong tiểu viện với tiểu tạp chủng kia của ngươi? Không chịu nổi chạy ra ngoài tìm đàn ông hả?”
“Ngươi” – Nam Cung xuân hoa giận đỏ cả mắt, nắm tay giơ lên muốn lao tới.
Giữ tay nàng lại, Nam Cung Xuân Yến, khoan thai nói: “Hoa hoa, đừng nóng giận, xem ta.”
Nhìn ánh mắt kiên định của nàng, Nam Cung Xuân Hoa khẽ chút gật đầu, buông tay đứng tránh sang một bên xem kịch.
Trấn an Nam Cung Xuân Hoa, Nam Cung Xuân Yến xoay người đối mặt ả kia, mỉm cười ôn nhu: “Tạp chủng nói ai?”
“Tạp chủng nói tiểu nha đầu nhà lừa đảo các ngươi!!” Vị tiểu thư óc ngắn đanh đá nói không kịp nghĩ.
Phì…
Còn chưa xuôi hết cơn tức, Nam Cung Xuân Hoa nhịn không nổi bật cười.
Kế tiếp, tựa hồ cũng có vài người nghe hiểu, cũng nhịn cười không nổi.

Sau đó, không biết là ai đem lời này giải thích một lần, người này bảo người kia, chỉ chốc lát, chung quanh tất cả mọi người đều chỉ trỏ ả đàn bà đanh đá ngu ngốc mà cười.
Cố gia nhị công tử hiển nhiên cũng hiểu, len lén quay mặt đi, hy vọng sau này có thể làm quen với mỹ nữ này.
Ả đứng giữa đám người vẫn còn ớ á không hiểu, bị cười cho xấu hổ, đi cũng không phải, không đi cũng không phải.
Cố gia thất tiểu thư chịu không nổi, đỏ mặt thong thả đi lên, kéo ả lại phía sau, cũng đỡ cho ả đứng đó mà ngượng.
Thu phục! Đơn giản một câu giải quyết vấn đề, Nam Cung Xuân Yến vứt cho Nam Cung Xuân Hoa một ánh mắt đắc ý. Mặc kệ không thèm liếc mắt đến đám thiếu gia với tiểu thư nhà kia đến nửa cái, tỷ muội hai nàng đắc thắng bỏ đi.
Nữ tử nghe được thất tiểu thư giải thích mới biết được chính mình bị lừa, da mặt hết xanh lại trắng, nhìn lại muốn cười. Ngẫm lại vẫn là không phục, ả lại phăm phăm bước lên chắn đường hai người Nam Cung Xuân Yến, nén giận mỉa mai: “Ban ngày ban mặt, hai người đàn bà ôm ôm ấp ấp, còn ra thể thống gì!”
Nam Cung Xuân Hoa lần này biết ngoan, không nói được một lời, đem hết thảy giao cho Nam Cung Xuân Yến.
Nàng dừng lại, nghiêng đầu nhìn ả đàn bà đang chặn đường, cười nói: “Vị đại thẩm này, ý của ngươi là không phải nói, nếu là đàn bà cùng đàn ông ôm ôm ấp ấp, vậy mới ra thể thống?”
“Ta…” Bị nàng trách móc, lại bị gọi là đại thẩm, vừa tức vừa cuống, nhất thời ả cũng không biết làm cái gì nói cái gì mới tốt, hai mắt trợn trừng trắng dã, thật giống một con cá chết.
Nam Cung Xuân Hoa không nhịn nổi một trận cười.
Nam Cung Xuân Yến còn không buông tha, buông tay Nam Cung Xuân Hoa, bước về phía trước, ánh mắt dừng trên nam tử đứng lánh sau cánh tay người nữ tử kia, dọn ra một giọng nói dịu dàng ngọt ngào nhất: “Ai nha, vị này chính là Cố nhị thiếu gia đi? Ta vẫn nghe biểu muội ta nhắc tới người đó! Nghe nói công tử ngày thường phong lưu phóng khoáng, trong bụng cũng chất đầy tứ thư ngũ kinh, từ nhỏ thi văn song tuyệt. Tiểu nữ tử chỉ là nghe nói đã kính ngưỡng từ lâu! Nay được thấy người, lại càng tin lời cổ nhân trăm nghe không bằng.”
Nói xong, lại miễn phí tặng kèm vài cái liếc mắt đong đưa đầy thâm ý.
Chỉ có thể nhẹ nhàng thế thôi, Gã này đạo hạnh còn kém, dụng công quá sức chịu đựng của hắn, khéo hắn lại lăn ra chết ngất. Phiền lắm!
Mỹ nhân trước mắt, hơn nữa mở miệng đầy lời ngon tiếng ngọt, ai có thể vững tâm không chú ý? Cố gia nhị công tử như bay lên chín tầng mây.
“Cô nương… Cô nương quá khen.” Hắn tham lam nhìn chằm chằm dung nhan xinh đẹp của Nam Cung Xuân Yến không thèm che giấu, si ngốc nói.
Bên kia, ả kia đã đang thẹn đến phát uất sẵn, lại thấy trượng phu của mình lại dễ dàng bị câu dẫn đến thế, nhất thời nổi xung lên, cái gì mà “hiền thê” cũng vứt hết, nổi giận đùng đùng chạy tới, nắm lấy lỗ tai gã, xách đi xệch xệch: “Cố Tuấn Minh, ngươi lại đây cho ta!”
Cố nhị thiếu gia lúc này mới rơi từ trên tầng mây thứ chín xuống hiện thực, bừng tỉnh thì đã muộn, ôm đầu liên tục kêu oai oái cầu xin tha thứ: “Ai nha, phu nhân, đừng nóng giận đừng nóng giận…”
Đôi mắt còn ngoan cố lén liếc Nam Cung Xuân Yến.
Không cẩn thận bị nữ tử phát hiện, lại là một trận Hà Đông sư tử hống.
Trong đám người lại vang lên một trận cười chế giễu, họ còn đi theo xem tiếp cười tiếp nữa, phen này Cố gia mất mặt!
Nhiệm vụ vạn thành! Nam Cung Xuân Yến quay đầu, giơ hai ngón tay hình chữ V về hướng cấp Nam Cung Xuân Hoa.
Nàng phì cười.
“Tiểu Yến tử, tỷ thông minh! Nếu là ta, chắc đã đánh nhau từ nãy rồi.” Đi nhanh tới, ôm Tiểu Yến tử tỷ tỷ của nàng thật chặt, Nam Cung Xuân Hoa rất hưng phấn.
“Đương nhiên, ta là ai? Đối phó với loại người này, bản cô nương ta thân trải trăm trận, vô cùng thuần thục!” Nam Cung Xuân Yến vỗ bộ ngực dương dương tự đắc nói.
“Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Yến Tử nhà ta lợi hại nhất!” Nam Cung Xuân Hoa rất vui, vội vàng nịnh hót.
Hai tỷ muội giành được thắng lợi cười nói tíu tít tay trong tay rời đi, lưu lại ven đường một đôi vợ chồng Cố gia bất hoà cãi nhau không ngừng cho người ta xem kịch miễn phí. Vài vị công tử tiểu thư Cố gia khác cũng nhanh chóng che mặt rời đi, không muốn ở chung với hai kẻ xấu hổ này.
Nhưng tỷ muội các nàng cũng không chú ý tới, bên trong đám người, hai gã nam tử một đen một trắng đứng sóng vai nhìn các nàng. Nam tử áo trắng thần sắc phức tạp nhìn Nam Cung Xuân Hoa, miệng lẩm bẩm, hắc y nam tử tán thưởng nhìn theo Nam Cung Xuân Yến rời đi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.