Thái hậu mười lăm tuổi (Tập 2 )

Chương 10: Cuốn 1 - Chương 32 + 33 + 34


Bạn đang đọc Thái hậu mười lăm tuổi (Tập 2 ) – Chương 10: Cuốn 1 – Chương 32 + 33 + 34

Chương 32: Mỹ nam dụ dỗ
“Tôn nhi Thiên Triệt, tham kiến hoàng tổ mẫu.”
Một thiếu niên dáng người cao gầy tiến vào, quỳ xuống dập đầu ba cái, lễ nghi của hoàng tộc được hắn thực hiện tựa như nước chảy mây trôi, cao quý tao nhã.
Xuân Yến ngồi thẳng trên ghế, trầm giọng nói: “Miễn lễ, bình thân.”
“Tạ ơn hoàng tổ mẫu.”
Mọi con mắt đều nhìn chăm chú thiếu niên ở giữa đại điện, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi. Mỗi người, đặc biệt là các cung nữ, trong lòng kích động cực độ.
Nhìn thẳng vào gương mặt anh tuấn, tim của Xuân Yến cũng không khỏi loạn nhịp, trong lòng thầm gật đầu, thở dài: Ừ, không tệ! Đôi mày thanh tú, mắt sáng long lanh, mũi cao, môi đỏ. Đúng là một thiếu niên tuấn tú, đôi mắt hoa đào kia so với tên tiểu tử Phượng Dật còn muốn chính tông hơn. Nếu là một thiếu nữ bình thường nhìn thấy hắn, khẳng định sớm đã nước bọt giàn giụa, như sói tru lên một tiếng, bổ nhào vào hắn.
Nhưng đối với nàng, chỉ là thị giác bị kích động trong chốc lát mà thôi.
Đánh giá xong, Xuân Yến thu hồi ánh mắt kinh ngạc, bình tĩnh nói: “Không biết Triệt nhi hôm nay đến đây là có chuyện quan trọng gì?”
Thiếu niên từ tốn đáp: “Nhiều năm trước, phụ vương tình cờ có được một báu vật, cực kỳ yêu thích, cất giữ nhiều năm nay, nhưng biết bản thân không có phúc hưởng thụ. Vừa đúng lúc trở lại kinh thành nhân dịp đại hôn của Hoàng thượng, nên mang nó dâng lên hoàng tổ mẫu. Phụ vương biết chỉ có hoàng tổ mẫu mới có đủ phúc phận sử dụng bảo vật quý giá này.”
“Sao?” Xuân Yến cười nhẹ: “Rốt cuộc là bảo bối gì, có thể làm cho Tam hoàng nhi quý trọng đến như vậy?”
“Hoàng tổ mẫu xem xong sẽ biết.” Phượng Thiên Triệt cười bí hiểm, ung dung nói: “Tôn nhi cam đoan sẽ không làm người thất vọng.”
Mỹ nam cười một tiếng làm khuynh đảo lòng người.
Woa…
Xuân Yến nghe thấy vô số tiếng thán phục, tiếng tim đập dồn dập, còn có…
Bịch!
Cái gì? Có người té xỉu sao?
Thật tội nghiệp các cô gái, nhiều năm không thấy được mấy người nam nhân thực thụ, chịu đựng đến hôm nay, thật là khổ cho bọn họ.
“Vậy sao?” Bên trong điện, chỉ có Xuân Yến không điên đảo vì nụ cười của hắn, nàng khẽ cười, thong thả nói: “Thế bảo bối ở đâu? Sao ai gia không thấy trên tay tôn nhi có vật gì?”
Thấy Xuân Yến trông thấy mình, chỉ lúc đầu là có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó không có bất cứ vẻ si mê nào giống như các cô nương khác, trong mắt hắn chợt hiện lên một chút thất vọng, khẽ nói: “Phụ vương bảo, sở dĩ được gọi là bảo bối, bởi vì người thường không thể thấy. Cho nên, bảo bối như vậy, chỉ có hoàng tổ mẫu mới có quyền xem”
Nói thật hay, có vẻ rất thần bí!
“Quả thật như vậy sao?” Lòng hiếu kì của Xuân Yến bị gợi lên, nàng liền nhìn sang đám cung nữ, thái giám phất tay: “Tất cả các ngươi lui ra” Nàng cũng muốn xem thử rốt cuộc hai cha con này có âm mưu gì.
“Vâng.” Tất cả cung nữ luyến tiếc nhìn Phượng Thiên Triệt, sau đó mới chịu rời đi. Trước khi đi, Lục Ngọc, Thu Dung còn không quên dùng ánh mắt đố kị nhìn Xuân Yến một cái.
Người ta chỉ muốn ta xem, thế nào? Xuân Yến đắc ý trừng mắt lại. Suy cho cùng, được mỹ nam coi trọng, muốn không kiêu ngạo cũng khó. Được rồi, nàng thừa nhận cũng thích hư vinh.
Mọi người đã lui ra, Xuân Yến thu hồi ánh mắt bảo: “Bọn họ đã đi hết, bây giờ có thể lấy bảo bối cho ai gia xem được chưa?”
Không ngờ, vừa mới dứt lời, ngẩng đầu lên…

“Ối!”
Một gương mặt bất thình lình xuất hiện trước mắt, khiến nàng giật mình.
” Ngươi… ngươi định làm gì?” Hắn lại gần đây lúc nào? Xuân Yến đứng lên, trầm giọng nói, kiềm chế hoang mang trong lòng.
Phượng Thiên Triệt từ từ áp sát, mỉm cười thích thú nhìn bộ dạng lúng túng của nàng, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng chằm chằm, giọng nói nhẹ nhàng như nước chảy: “Hoàng tổ mẫu, chẳng lẽ tôn nhi không thể xem như báu vật trong thiên hạ sao?”
“Hả?” Thì ra là vậy. Xuân Yến vừa ngạc nhiên vừa thất vọng. Trong đầu không khỏi hiện lên một cảnh trong “Tây du kí”: Nữ vương Nữ nhi quốc cởi hết xiêm y quyến rũ Ngự đệ – Đường Tam Tạng. Chỉ là hôm nay nữ đổi thành nam.
Ôi, khó khăn nhất là hưởng thụ mỹ nam! Nàng than khóc trong lòng.
Phượng Thiên Triệt không biết ý nghĩ của Xuân Yến, thấy nàng ngây người, tưởng là bước đầu tiên đã thành công, liền tiếp tục tiến tới, đôi mắt hoa đào chớp chớp, ánh mắt chan chứa tình cảm giống như đang nhìn người yêu, tràn đầy cám dỗ và mê hoặc, thừa dịp nàng chưa kịp phản ứng, đôi môi hắn kề sát bên tai nàng, khẽ gọi: “Xuân yến… Yến nhi…”
Buồn nôn quá… Trà vừa uống lúc nãy đang sôi lên trong bụng, muốn theo đường cũ đi ra. Xuân Yến bịt miệng lại, cố gắng nén xuống.
“Ngươi… tránh ra.” Nàng khó chịu đẩy hắn ra vì không muốn nôn ra hết. Đây là trà Tô Cát* thượng hảo hạng, trong một năm cả nước chỉ thu hoạch được mười cân, dâng vào cung tám cân, một nửa ban thưởng cho các đại thần đắc lực, khuyến khích bọn họ tiếp tục cống hiến cho triều đình, còn lại phân ra cho nàng và Phượng Dật. Mà nàng vừa mới thưởng cho Lục Ngọc, Thu Dung một nửa. Còn lại chỉ vừa đủ uống trong một năm, lá trà mới vẫn còn ở trên cây. Cho nên nàng không thể lãng phí, dù là một chút.
Phượng Thiên Triệt thấy nàng từ chối, lại tưởng là xấu hổ và cố gắng đấu tranh nội tâm, nên hắn tiến thêm bước nữa, dùng một tay tóm lấy hai tay nàng bắt chéo sau lưng, một tay ôm lưng nàng, kéo lại gần, nửa người dưới của hai người dán chặt vào nhau, khuôn mặt tuấn tú kề sát mặt nàng. Hắn dịu dàng nói: “Yến nhi, nàng không cần xấu hổ, nơi này chỉ có hai chúng ta, mọi người đã lui hết, không thể thấy được.”
Nàng là đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan không thể lãng phí thức ăn, trà cũng thế. Xuân Yến nhắc nhở bản thân lần nữa, kiên quyết không nôn ra.
“Ta biết, thủ tiết ba năm, nhất định rất cô đơn lạnh lẽo. Nữ nhân là đóa hoa, không thể không có nam nhân nâng niu. Hơn nữa, ta nghĩ lúc Hoàng gia gia còn sống, nhưng cũng đã cao tuổi, chỉ sợ chuyện ân ái cũng không được như ý.” Phượng Thiên Triệt tiếp tục dụ dỗ, ngón tay thon nhỏ khẽ vuốt má của nàng: ” Yến nhi yên tâm, ta có thể làm nàng hài lòng hơn nữa…”
Chú thích:
Trà Tô Cát: một loại trà Long Tỉnh, là một loại trà xanh nổi tiếng của Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Hầu như được chế biến bằng tay theo phương thức truyền thống và nổi tiếng vì có chất lượng rất cao. Thời xưa chỉ dành tiến cống cho vua.
Tên Long Tỉnh (rồng nằm trong giếng) theo truyền thuyết là do vua Càn Long đặt, ông từng ghé thăm một vườn trà Long Tỉnh. Thoạt đầu khi thử trà, vua Càn Long chưa ấn tượng nhưng rồi một lúc sau ông cảm thấy hậu vị thanh ngọt ngấm trong cổ và rất thích. Và khi ông nhìn xuống một giếng nước gần đó và thấy bóng của cây trà lung linh dưới nước, giống hình 1 con rồng đang bay lượn trong giếng, nên Càn Long đặt tên là LongTỉnh Trà. Cũng từ đó trà Long Tỉnh trở thành phẩm vật tiến cung…
Chương 33: Sảng khoái
Xuân Yến bị những lời nói tự cao tự đại của hắn làm cho kinh ngạc, đến nỗi nàng muốn nhằm vào động mạch cổ của hắn cắn mạnh một cái, khiến cho hắn cũng kinh ngạc giống nàng.
“Buông tay ra.” Nàng siết chặt hai nắm tay, lạnh lùng nói.
“Không buông.” Phượng Thiên Triệt cười nhẹ từ chối, ngón tay thon dài khẽ vuốt đôi môi đỏ mộng của nàng, môi hắn cũng từ từ lướt qua hai gò má, tiến tới môi nàng, trong hơi thở đầy cám dỗ: ” Yến nhi, nàng không cần e thẹn như vậy…”
Hắn không cảm nhận được sự mất kiên nhẫn trong lời nói của nàng ư? Xuân Yến khẽ cắn môi, thốt ra tối hậu thư từ kẽ hở giữa môi hai người: “Tóm lại ngươi buông hay là không? Nếu không buông ta sẽ không khách khí!”
Phượng Thiên Triệt lắc đầu, môi hắn sắp chạm vào môi nàng, cười gian xảo:” Yến nhi, đối với ta không cần phải khách khí…”
“Được thôi, đây là ngươi tự chuốc lấy!” Xuân Yến cười lạnh, hai cánh tay vòng quanh lưng hắn.
Phượng Thiên Triệt mừng rỡ, bắt đầu đắc ý vì tưởng đã chinh phục được nàng, đột nhiên cảm giác thân dưới vô cùng đau đớn. Thì ra là Xuân Yến đã nâng đầu gối lên, không hề phân vân nhằm vào chỗ hiểm của hắn, thúc mạnh một cái.
“A!” Phượng Thiên Triệt la lên một tiếng còn lớn hơn lợn bị chọc tiết, hắn buông nàng ra, ngã xuống đất hai tay ôm chỗ bị thương, thuận thế lăn từ trên bục cao xuống dưới, may là chỉ có mười bậc mà thôi, nhưng cũng đủ làm cho hắn toàn thân ê ẩm, vô cùng đau đớn.
Perfect! Hoàn mỹ! Kỹ năng vẫn chưa bị kém đi, trong lòng Xuân Yến đang huýt sáo ca ngợi bản thân.

Nàng vỗ vỗ tay, chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, dùng lưỡi liếm liếm môi, khử trùng đôi môi suýt bị hắn làm bẩn, sau đó nhổ nước bọt, cười lạnh: “Ta đã sớm nói cho ngươi, kêu buông tay nhưng ngươi không buông. Còn cho là lão nương làm bộ làm tịch, cố gắng kháng cự với dục vọng ư? Biết không? Lão nương ghét nhất là cái mặt trắng như ngươi!”
“Yến… Yến nhi.” Phượng Thiên Triệt ôm chỗ bị thương nặng nhất, thì thào kêu tên nàng.
Bụp! Một nắm tay vung lên đấm vào mắt phải của hắn. Đệ nhất mỹ nam Phượng Tường lập tức biến thành chó Bull*.
Xuân Yến vẫy vẫy bàn tay đau lâm râm, lạnh lùng nói: “Tên của ai gia có thể cho ngươi kêu loạn sao?”
“Hoàng… Hoàng tổ mẫu…” Phượng Thiên Triệt ngoan ngoãn sửa lại.
Bụp! Lại một đấm vào mắt trái, chó Bull giờ thăng cấp thành gấu trúc.
“Lão nương vẫn còn trẻ, chỉ lớn hơn ngươi hai tuổi mà thôi, chớ gọi tổ mẫu, tổ mẫu làm ta già đi như thế!” Xuân Yến lớn tiếng nói.
“Ô ô…” Phượng Thiên Triệt che vết thương mới, nước mắt chảy ròng ròng, không dám nói thêm câu nào nữa. Bên trên đau, phía dưới cũng đau, cả người đều đau. Nếu như gọi thêm lần nữa, không biết phần nào thân thể của hắn lại gặp họa.
Xuân Yến vẫn chưa buông tha, lại tới gần hắn đá lung tung mấy cái, đem tất cả bất mãn đối với người Phượng gia trút ra hết, sau đó nói tiếp: “Tiểu tử thối, cho ngươi biết, đừng tưởng rằng có khuôn mặt còn đẹp hơn nữ nhân thì đủ để mê hoặc mọi người. Ta cho ngươi biết, người tuấn tú, phong độ hơn ngươi lão nương đã thấy nhiều trên tivi, tạp chí, nên đã sớm miễn dịch rồi! Vả lại, kỹ xảo tán tỉnh của ngươi quá kém cỏi, chỉ dựa vào chút bản lĩnh ấy mà dám tới đây, nếu như Phượng Huyền – lão bất tử kia ở dưới đất thấy được, nhất định không dám nhận họ hàng với ngươi.”
Ngồi xổm xuống, nàng lấy ngón tay chọc chọc gương mặt trắng nõn, mịn màng của hắn, bực dọc nói: “Hơn nữa, nói thêm cho ngươi một việc, ngươi không hợp khẩu vị của ta! Nếu muốn quyến rũ lão nương, đi luyện tập thể hình mấy năm còn chưa chắc được. Với lại, trở về nói cho người cha đầy dã tâm của ngươi, bảo là lão nương khuyên hắn đừng mơ mộng hão huyền những thứ không thuộc về mình, nếu không đừng trách ai gia không khách khí!”
Nói xong, nàng đứng lên, hướng về phía các cung nữ, thái giám nghe tiếng la mà chạy vào, lại bị một màn hành động của nàng làm kinh ngạc đến há hốc mồm, lớn tiếng nói: “Người đâu, khiêng Trang vương thế tử ra ngoài cho ai gia!”
Mẹ kiếp! Vừa rồi đá cái ghế chân còn chưa hết đau, sau đó đá tên tiểu tử này lại càng đau thêm. Xuân Yến kéo ghế qua ngồi xuống, nghiêm nghị tuyên bố: “Trang vương thế tử có ý đồ bất chính với ai gia, may mà ta đã sớm đề phòng, nên không bị tổn hại. Truyền ý chỉ của ai gia, tước bỏ ngôi vị thế tử của hắn, cả nhà Trang vương cả đời này không được ra khỏi lãnh địa nửa bước.”
Mọi người im lặng, không ai nhúc nhích, chỉ có Phượng Thiên Triệt lăn lộn trên mặt đất, gào khóc không ngừng.
Xuân Yến nhìn xung quanh một vòng, bực dọc nói: “Còn muốn ai gia lặp lại lần nữa ư?”
Cung nữ, thái giám đứng sững sờ ở một bên lúc này mới giật mình, vội vàng tiến lên khiêng Phượng Thiên Triệt, đưa ra khỏi điện. Vài cung nữ trẻ tuổi khóc sướt mướt đi theo phía sau, cầm khăn tay lau nước mắt, trong lòng tràn đầy chua xót.
Thật là đáng tiếc! Cả đời này bọn họ không còn duyên phận gặp lại vị mỹ nam này. Thái hậu có hơi tàn nhẫn, dù gì người ta cũng là đệ nhất mỹ nam,vậy mà lại bị người đánh thành đầu heo.
Lục Ngọc, Thu Dung cũng dùng ánh mắt không đồng tình nhìn nàng. Xuân Yến liếc thấy, chỉ nhún vai bĩu môi, xoay người lại bảo: “Người đâu, chuẩn bị nước nóng, ai gia muốn tắm rửa sạch sẽ!”
Ôi, đã lâu không vận động, xương cốt đều mỏi nhừ. Chỉ mới đấm, đá mấy cái mà toàn thân đều đổ mồ hôi, cảm thấy thật khó chịu.
Tên tiểu tử này, xem như hắn gặp may. Nàng không vận động đã lâu, tay chân đều không linh hoạt, nếu không nhất định dùng hết sức lực, không chỉ đánh mặt hắn thành mặt heo, mà ngay cả thân thể cũng thành heo! Cũng may là thời đại này không có giày cao gót, bằng không nàng chắc chắn khiến hắn kiếp sau cũng không thể làm người.
Người Phượng gia, cũng không có ai tốt, toàn bộ đều xấu xa. Trên đường trở về tẩm cung, Xuân Yến vừa đi vừa tức giận.
Nhưng mà… thật là tốt! sau khi trút giận một trận, nàng cảm thấy tâm trạng dễ chịu, tinh thần sảng khoái, những bực tức dồn nén trong lòng đã vơi hết. Thảo nào Xuân Hoa tâm tình không vui liền đi tìm tiểu thúc** ở Cố gia trút giận, thì ra thật sự rất thoải mái!
Lần sau, nếu tên họ Phượng kia chọc giận nàng lúc tâm trạng không tốt, nàng nhất định bắt chước Xuân Hoa, ha ha…
Chú thích:
* Chó Bull (Bull Terrier): Giống chó có bộ lông ngắn,dày với các màu trắng, đen, đỏ, nâu, đốm vằn vện. Đặc biệt con lông trắng thường có một bên quầng mắt màu đen.

** Tiểu thúc: em trai của chồng.
Chương 34: Nghi hoặc
Cảnh xuân tươi đẹp, gió thổi hiu hiu, lư hương đồng tỏa ra những làn khói xanh lượn lờ, nam nhân trong y phục trắng tựa người trên long sàng, trên tay cầm sách, yên lặng xem.
Cách giường không xa, một thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi phía trước cửa sổ, bàn tay thanh tú đặt trên cây đàn tranh sơn đỏ, tiếng đàn xa xăm mà thanh thoát từ đôi tay nàng phát ra.
Cảnh đẹp như tranh, tuấn nam mỹ nữ, nhìn thật hoàn mỹ.
Nhưng bỗng nhiên…
“Hắt xì! Hắt xì! Hắtttt xiiiì!” Ném sách qua một bên, Phượng Dật che mũi hắt hơi liên tục mấy cái, nước mắt cũng muốn chảy ra.
Thiếu nữ đang gảy đàn thấy vậy, vội vàng dừng tay chạy tới, bối rối hỏi: “Hoàng thượng, ngài bị cảm lạnh ư? Người đâu, nhanh gọi thái y!”
Phượng Dật lấy tay lau khóe mắt, xoa xoa cái mũi ửng đỏ, khẽ nói: “Không cần bận tâm, chỉ là ngứa mũi mà thôi, bây giờ không có việc gì nữa rồi”
“Vậy sao được? Cũng nên gọi thái y đến xem qua!” Thiếu nữ không dám qua loa, kiên quyết nói tiếp.
Phượng Dật đang muốn mở miệng từ chối, bỗng nghe được tiếng chân dồn dập truyền đến.
“Hoàng thượng! Tin quan trọng, có tin quan trọng!” Từ xa, tiếng nói phấn khởi của Lý Ti Thần đã vang vọng khắp Phượng cung.
Vào đến bên trong điện, hắn dừng lại thở hổn hển, mới nhìn thấy thiếu nữ ở bên cạnh Phượng Dật, vội chắp tay hành lễ: “Tham kiến Đức phi nương nương.”
Thiếu nữ nhìn hắn gật đầu: “Lý đại nhân.”
Thấy Lý Ti Thần tới, thiếu nữ khôn ngoan tự biết không thích hợp ở lại đây, liền cúi đầu nói: “Thần thiếp xin cáo lui.” Sau đó liền trở về tẩm cung của mình.
Không nói một lời, để mặc thiếu nữ rời đi, Phượng Dật nhặt lên quyển sách rơi trên giường, lật qua vài trang, hờ hững hỏi: “Chuyện gì làm ngươi hưng phấn như thế?”
Lý Ti Thần vô cùng kích động đi tới ngồi lên giường, phấn khởi nói:”Hoàng thượng, ngươi có biết ta vừa mới nhìn thấy chuyện gì không? Ngươi tuyệt đối không ngờ được!” Suy nghĩ một chút, hắn bổ sung thêm: “Ở Hoàng* cung bên kia.”
Hoàng cung ư? Phượng Dật hơi nhíu mày, chẳng muốn suy đoán, liền hỏi:”Có chuyện gì?”
Mặc dù sớm đoán được hắn sẽ phản ứng như vậy, nhưng khi thấy hắn thờ ơ thế, Lý Ti Thần cũng không khỏi có chút thất vọng. Nhưng mà, vừa nhớ tới tình cảnh lúc nãy, trong mắt hắn bỗng lóe lên một tia thích thú, liền kéo tay áo Phượng Dật, kích động nói: “Lúc nãy, Trưởng tử của Trang vương đến bái kiến Thái hậu, hiên ngang đi vào thế nhưng lại được khiêng đi ra!”
“Hiên ngang đi vào, được khiêng đi ra ư?” Phượng Dật chậm rãi đặt sách xuống, khẽ hỏi: “Là con trai của tam hoàng huynh, Thiên Triệt sao?”
Lý Ti Thần gật đầu: “Đúng thế.”
Phượng Dật không nói gì, im lặng suy nghĩ.
Lý Ti Thần tiếp tục nói: “Ây ya, tiếc là ngươi không thấy được bộ dạng thê thảm của của tiểu thế tử, thật là tội nghiệp! Hai mắt bầm đen, sưng đến không mở ra được, thậm chí không thể thấy đường đi, đành để người khiêng ra. Với lại khi được mang ra, thân thể còn co rúm lại, rên rỉ từng cơn, bộ dạng rất là thảm thương!”
Nhớ lại bộ dạng sống dở chết dở của Phượng Thiên Triệt, Lý Ti Thần không khỏi run rẩy, hắn cảm thấy vô cùng may mắn bởi người bị thương không phải là mình.
Trong mắt Phượng Dật hiện lên một chút nghi ngờ.
“Có thật không?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
“Đương nhiên! Ngàn lần là thật!” Lý Ti Thần quả quyết đáp, hắn chớp chớp mắt nhìn Phượng Dật, thắc mắc hỏi: “Hoàng thượng, ngươi nói xem, Trang vương thế tử làm chuyện đại nghịch bất đạo gì mà bị Thái hậu đánh tới thảm như vậy!”
Phượng Dật nhướng mày, một tia kinh ngạc thay thế vẻ hờ hững lúc nãy: “Là bị Thái hậu đánh ư?”
“Đúng vậy!”. Lý Ti Thần đáp: “Tin tức này ta hỏi được từ một tiểu cung nữ trong Hoàng cung, cam đoan vô cùng chính xác! Nhiều người trong bọn họ tận mắt thấy Thái hậu vừa mắng mấy câu gì không hiểu nổi, lại vừa đấm vào mặt Trang vương thế tử, sau đó dường như là tay bị đau, người lại dùng chân đá hắn vài cái.”

Vẻ nghi ngờ trong mắt Phượng Dật càng tăng thêm.
“Thái hậu đã nói gì?”. Đoán không ra, hắn lại hỏi.
“Nói gì ư? Để ta nhớ lại chút.” Lý Ti Thần gãi gãi đầu, nói tiếp: “Hình như bảo… Trang Vương thế tử không hợp khẩu vị… người thấy nam nhân đã nhiều… Đúng rồi! Người còn nói thế tử trở về bảo cho Trang vương, không nên ham muốn những thứ không thuộc về mình, nếu không người sẽ không khách khí.”
Những thứ không thuộc về mình? Phượng Dật bỗng kinh ngạc, hai mắt khép hờ suy tư.
Thì ra, ả cũng đã nhận thấy.
Thấy Phượng Dật khi thì chau mày, lúc thì khép mắt, bộ dạng đều là buồn bực. Lý
Ti Thần mơ hồ không hiểu, liền tiến lại gần, tò mò hỏi: “Hoàng thượng, ngươi đang suy nghĩ chuyện gì?”
Phượng Dật ngẩng đầu, ánh mắt âm u nhìn lá cây ngoài cửa sổ lay động theo gió, chậm rãi nói: “Trẫm đang nhớ lại, hôm đại hôn, yêu nữ đó ngồi ở bên trên, đôi mắt liên tục lén lút nhìn về phía Tam hoàng huynh, còn… nuốt nước bọt.”
Cái gì? Lý Ti Thần trợn mắt, không tin hỏi: “Nuốt… nuốt nước bọt? Ngươi không nhìn lầm chứ?”
Phượng Dật lắc đầu: “Tuyệt đối không sai. Tiếng động lớn như vậy, lại còn nhiều lần, muốn người khác không nghe thấy cũng khó! Hơn nữa, Trẫm nhận thấy, ánh mắt ả nhìn tam hoàng huynh chằm chằm, tựa như lập tức muốn ăn tươi nuốt sống, làm cho người ta khiếp sợ! Sau cùng, lúc hoàn tất đại điển, ả nhìn theo đoàn người của tam hoàng huynh rời đi, sự thất vọng trong mắt cũng không giấu được.”
“Nói như vậy, Thái hậu cùng Trang vương gia có mờ ám?” Lý Ti Thần suy đoán.
Phượng Dật lắc đầu: “Không đúng.”
” Vậy là…”
“Nếu như trẫm đoán không sai, yêu nữ kia một mực nhìn, phải là người tam hoàng huynh mang theo bên mình – Thiên Triệt.” Phượng Dật nói ra ý nghĩ của mình.
“Trang Vương thế tử ư?” Lý Ti Thần kinh ngạc nhưng sau đó liền bình tĩnh lại: “Cũng phải, một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân, Thái hậu cũng không quá hai mươi tuổi, nghĩ đến tình yêu nam nữ cũng là chuyện bình thường. Trang Vương thế tử lại anh tuấn kiệt xuất, không cô nương nào từng gặp qua hắn mà không bị mê hoặc. Thái hậu bị vẻ đẹp của hắn làm cho say đắm, cũng là lẽ thường.”
Ngừng một lát, hắn lại đưa ra suy đoán mới: “Như vậy là Thái hậu cùng Trang Vương thế tử có mờ ám.”
Nhưng hắn lập tức bác bỏ suy đoán của bản thân: “Nếu như bọn họ có gì mờ ám, tại sao Thái hậu lại ra tay thâm độc như thế? Đánh thật tàn nhẫn, giống như đối phó kẻ thù, cái này không giống cô nương đối xử với người yêu. Hơn nữa, Thái hậu còn hạ chỉ, tước bỏ chức vị của hắn, cả nhà Trang vương cả đời này không được bước vào Phượng Hoàng thành một bước. Nếu giống như ngươi nói, người không phải tự đào hố chôn mình sao?”
Việc này cũng khiến Phượng Dật thấy kỳ lạ.
Càng nghĩ càng thấy khó hiểu, đầu cũng muốn đau, nhưng cũng không nghĩ ra nguyên do.
“Chuyện yêu nữ kia làm, ai hiểu được.” Cuối cùng, hắn mặc kệ, sau đó bĩu môi nhặt sách lên, buồn bực nói: “Có lẽ, ả còn biết nghĩ đến thân phận của bản thân, không dám gây ra rắc rối trong cung. Nên giam Thiên Triệt tại nơi ở, cuộc đời này cũng không thể trông thấy nữa, để cắt đứt tình cảm bản thân.”
“Vậy sao.” Lý Ti Thần nhàm chán tiếp lời, phấn khởi lúc nãy đã vơi hết. Cũng không có cách giải thích khác, tạm thời chỉ có thể cho là như thế.
Ép buộc bản thân không suy nghĩ nữa, chuyên tâm xem sách, không ngờ vừa mới mở sách ra, mũi liền có cảm giác ngứa, Phượng Dật bất giác nhắm mắt, há mồm…
“Hắt xì! Hắt xì! Hắtttt xiiiì!”
Ngay lập tức nước mũi, nước bọt văng khắp nơi, Lý Ti Thần né không kịp, bị văng đầy mặt.
Cùng lúc đó, tại Hoàng cung, Xuân Yến ngồi trong bồn tắm lớn tung cánh hoa, bỗng nhiên tức giận đập tay xuống nước, bực bội khẽ nói: “Mẫu thân! Tại sao người xuất hiện lại là tên tiểu tử Phượng Thiên Triệt, người lão nương muốn không phải là hắn!”
Sau cùng, nàng không quên nói thêm một câu: “Người Phượng gia không những khốn kiếp hơn nữa còn ngu dốt!”
Chú thích:
Hoàng: chim phượng mái 凰, con trống gọi là phượng 鳳.
Tẩm cung của Xuân Yến gọi là Hoàng cung.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.