Đọc truyện Thái Giám – Chương 45
Nhờ có sự tàn bạo của Hạ Vô Ưu ban tặng, tử lao chỉ trong vào ngày ngắn ngủi chật kín người, cả mấy gian phòng liền kề nhau, đều là những vị đại thần trong triều trước nay uy danh hiển hách, hôm nay đồng liêu cùng tề tụ về đây, ai cũng không nghĩ đến chính mình chỉ sau một đêm đã trở thành tù nhân, hơn nữa lại còn cùng các bằng hữu dắt nhau đến hoàng tuyền.
Thấy Tiêu Ngữ đã chết gần 7 ngày, một đêm này, Hồng Mặc đang bị giam thế mà lại được tuyên triệu, các vị đại thần thông minh tuyệt đỉnh giống như nắm được phao cứu trợ giống như rơm rạ năm lấy tay áo Hồng Mặc, dặn hắn nhớ nắm chắc cơ hội này hướng hoàng thượng nhận sai, dù sao đây cũng là mong muốn duy nhất của bọn họ, còn hơn cả quyết tâm lúc tử gián, chính thức ở tử lao chờ đợi cái chết ập xuống làm cho tất cả mọi người như sắp sụp đổ, dù sao bọn họ cũng là vô tội, để cho bọn họ thản nhiên chịu chết thật sự là làm không được. Mấy ngày nay, trọng tâm những cuộc nói chuyện của mọi người đều là biết vậy chẳng làm, hoàng thượng thích Tiêu Ngữ thì cứ thích, ngoại trừ liều mình bảo vệ Tiêu Ngữ thì cũng không có gì thay đổi, thế nhưng giết Tiêu Ngữ xong thì sao? Hắn quả thực đã không còn là con người, mà là ma vương, Hồng Mặc phân tích đây là do hoàng thượng đột ngột mất đi người yêu, đau lòng hóa điên, làm cho tình cách đại biến, vì vậy lúc nhìn thấy những đại thần bọn họ- kẻ đã đề nghị giết Tiêu Ngữ mới xuất hiện hận ý, phải diệt trừ bọn họ mới thấy sung sướng. Tất cả mọi người nghĩ những lời này cũng thật hợp lí, chỉ là có hối hận cũng vô dụng, bọn họ nhất thời cố chấp, khiến cho chính mình trở thành vật hi sinh lúc hoàng thượng điên cuồng, ô ô ô, thật sự là so với Đậu Nga còn oan uổng hơn a”.
Hồng Mặc vào cung xong cũng không thấy quay lại, mọi người lúc đầu còn oán hận, oán giận hắn nhất định là chỉ biết bào chữa cho hành động của mình, sau lại sợ hắn có phải hay không đã bị hoàng thượng giết rồi, cứ như vậy một ngày hoảng sợ không chịu nổi, đến tột cùng cũng không biết người kia ở đâu. Mỗi ngày chỉ biết lung tung suy đoán, cùng với đếm xem mình còn có thể sống thêm bao nhiêu ngày.
Ở Ngự thư phòng, Hạ Vô Ưu nhẹ nhàng xoa xoa long bội cầm trên tay, đột nhiên hỏi Y Đức: “Ngày mai là ngày thứ bảy, là ngày Tiêu Ngữ hạ táng nhỉ?”
Y Đức không người cung kính hồi đáp: “Đúng vậy hoàng thượng, nô tài nghe nói ở Sơn Thủy cư tràn ngập mùi hôi thối của tử thi, vì vậy ngày mai hoàng thượng không nên đi, để nô tài thay ngài đến là được rồi, miễn cho long thể hít phải không khí dơ bẩn…” Không chờ nói xong, Hạ Vô Ưu đã cắt đứt lời hắn: “Không, ngày mai trẫm muốn đến, nhất định phải tự mình gặp hắn”.
Hoàng thượng… thật là bị đả kích lần này làm cho rối loạn thần kinh rồi. Y Đức âm thầm nghĩ, bằng không vì cái gì hắn lại nghĩ hoàng thượng thế mà đang cười, là một loại cười nhìn qua cảm giác như là đang rất hài lòng, hơn nữa hắn không phải dùng “đưa tiễn” mà là “gặp”, có lẽ trong lòng hắn vẫn còn chất chứa mong muốn Tiêu Ngữ có thể khởi tử hoàn sinh, chỉ là điều này không có khả năng, thi thể đều đã thối rữa rồi a. Tại giờ khắc này, Y Đức bắt đầu càng cảm thấy lo lắng: Hoàng thương… Hắn sẽ không mãi tiếp tục thất thường thế này chứ, những thần tử trước kia đều bị phán tử hình, sau này… Hoàng thượng sẽ không thật sự bị điên rồi đi.
Đang ngẩn ngơ suy nghĩ nơi nào, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng kêu thảm thiết quỷ quái, Ôn Lúc lộn ngào vọt vào trong phòng, còn quên cả hành lễ, the thé kêu lên: “Hoàng…. Hoàng thượng… Sơn Thủy cư, Sơn Thủy cư… Xác chết của Tiêu Ngữ vùng dậy… Bây giờ đang nơi nơi đi dạo trong phòng… Hoàng thương, ngài nhanh trốn đi, đi… không cho hắn tìm được, nơi này… có nô tài rồi…” Không chờ nói xong, Hạ Vô Ưu đã mạnh đứng lên, kinh hỉ hét lớn: “Cái gì? Tiêu Ngữ tỉnh, ha hả, gia khỏa này tỉnh nhanh thật”. Nói xong liếc mắt nhìn Ôn Lục, nhẹ đá một cước, cười mắng: “Tên hỗn trướng này, sợ đến mức suýt đái ra quần, còn nó cái gì mà bảo hộ trẫm. Có lòng trung thành, đáng tiếc lá gan quá nhỏ, cũng được, xét thấy ngươi cũng có công đến báo tin, sẽ thăng cho ngươi 2 bậc”. Nói xong cũng không để Y Đức kịp ngăn cản, bước nhanh đi.
Ôn Lục sợ đến mức thanh âm đều thay đổi, túm tay áo Y Đức nói: “Y… Y công công, tat Ta vừa nói… nói chính là xác chết sống dậy đúng không? Ta…ta nhớ kĩ ta chưa nói Tiêu Ngữ tỉnh lại… Ô ô ô, hoàng thượng… hắn sao có thể nghe sai chứ……Ô ô ô…” Nghĩ đến hoàng thượng khi vui mừng đến được Sơn Thủy cư rồi, lại bị cương thi làm bị thương hay dọa sợ, tội danh này chính mình làm sao đảm đương nổi, ô ô ô, sao lại không may thế cơ chứ?
“Đều không phải lỗi của ngươi, Hoàng thượng gần đây tâm thần cực kì không ổn định”. Y Đức vô cùng lo lắng nhanh chóng đuổi theo Hạ Vô Ưu, một bên lẩm bẩm nói: “Xác chết sống lại? Tiêu Ngữ là một người ôn hòa, sao lại làm ra chuyện xác chết sống lại này? Nhất định là ai đó thả hắc miêu (kiểu trò lừa gạt xấu xa), chết tiệt, nếu để ta tra ra sẽ tuyệt không khoan dung”.
Sơn Thủy cư, lúc này đã lộn xộn, tất cả nô tài đều chuẩn bị sẵn sàng tuẫn táng (chết theo), thế nhưng cái đó và chuyện thấy Tiêu Ngữ xác chết sống lại là hai chuyện khác nhau, ai cũng không dám tiếp cận Tiêu Ngữ, thấy cương thi toàn thân mặc dù chưa hư thối những cũng đã biến thành một màu đen sì, mọi người không hẹn mà cùng trốn dưới gầm bàn, đều thì thào lẩm bẩm: “Tiêu Ngữ a, ngươi đừng vội, ngày mai sẽ cho ngươi xuống mồ an nghỉ, chúng ta cũng xuống cùng ngươi, ngươi… đừng vội a, ô ô ô, biến thành quỷ trước, chúng ta… chúng ta rất sợ cương thi a, ô ô ô…”
Nhưng vào lúc này, Hạ Vô Ưu hung hăng xông vào, làm cho Duyên Hỉ bị hù dọa, thầm nghĩ nguy rồi, đều nói cương thi hay lệ quỷ, cho dù nói Tiêu Ngữ sinh tiền không oán hận hoàng thượng, nhưng ai dám đảm bảo đến lúc chết rồi có đúng hay không càng nghĩ càng giận, mới biến thành cương thi đến lấy mang? Nghĩ tới đây, dù sao cũng là mang tư tưởng trung quân thâm căn cố đế cùng nhiều năm làm nô tài, tất cả mọi người chui từ bàn ra, thầm nghĩ dù sao cúng muốn tuẫn tang, coi như tối nay sớm một chút, một bên định giữ chặt Tiêu Ngữ đã biến thành “cương thi”, còn chưa kịp đi tới, thình lình đã thấy Hạ Vô Ưu lấy một tay ôm Tiêu Ngữ, rưng rưng nói: “Tiêu Ngữ… Tiêu Ngữ, ngươi cuối cùng tỉnh rồi… xin lỗi… Trẫm khiến ngươi chịu khổ rồi…”