Thái Giám

Chương 33


Đọc truyện Thái Giám – Chương 33

Hạ Vô Ưu nhìn Y Đức mỉm cười: “Khó có thể thấy được Tiêu Ngữ hạnh phúc, chúng ta cũng vào uống chén rượu mừng đi”. Nói xong thản nhiên tiến vào, nói với mọi người: “Tất cả bình thân”. Tiêu Ngữ là người đầu tiên tiếp đón, nhỏ giọng nói: “Hoàng thương, ngươi không ở hành cung nghỉ ngơi, chạy đến đây làm gì? Toàn bộ người trong sân đều không quen biết, ngay cả Tri phủ với Huyện thái gia cũng chưa chắc biết mặt ngài, ngài chạy đến không phải là sẽ dọa mọi người sao?”

Hạ Vô Ưu sủng nịnh xoa gáy hắn một chút, cười mắng: “Nói cái gì thế? Trẫm là quỷ à? Chạy đến đây lại dọa người, trẫm tới là cho ngươi chút mặt mũi, Tiêu gia các ngươi một nhà dân thường, có thể mời hoàng thượng đích thân tham dự hôn lễ, làm rạng rỡ tổ tông, thế mà ngươi còn trách trấm”. Hắn nói xong đi đến một cái bàn, là gia gia nãi nãi của Tiêu Ngữ. Còn có phụ mẫu cùng với đôi vợ chồng mới cưới, tất cả đều đang quỳ, miệng chỉ nói được vạn tuế cũng không còn nói được lời gì khác, thân thể đều có chút run rẩy.


Hạ Vô Ưu tiến đến nâng dậy hai vị lão nhân đã đến tuổi thất tuần, một bên lẩm bẩm: “Chẳng lẽ Tiêu Ngữ nói trẫm thành hình dạng cực kì hung ác lại làm cho người nhà hắn sợ hãi như vậy”. Vừa dứt lời chợt nghe “Rầm” một tiếng, nguyên lai là Tiêu phụ kích động quá độ, đột nhiên hôn mê bất tỉnh, tiếp theo là người đang cầm chặt tay hắn, gia gia của Tiêu Ngữ cũng ngất xỉu.

Chuyện này cũng làm cho Hạ Vô Ưu trợn tròn mắt, cũng may có mang theo ngự y đến, vội vã giúp xem mạch tượng, bất quá chỉ là kích động quá mà thôi, không có gì đáng lo lắng, Tiêu Ngữ mới yên lòng, chép miệng nói: “Sao lại thành ra như thế này? Ta đã nói là ngươi sẽ dọa người mà”.

Hạ Vô Ưu hừ một tiếng, nhất thời có mấy vị khách cho rằng hắn tức giận, hai mắt khẽ đảo cũng hôn mê bất tỉnh, chính hắn cũng không có tức giân, long nhan nhìn qua địa phương kia. Không thể làm gì khác hơn là đối Tiêu Ngữ nói: “Đều là ngươi miệng quạ đen, trấm vốn là cải trang vi hành, đến gần đây lại nghe nói trong nhà quý nhân có việc vui, nghĩ đến giúp ngươi giữ chút thể diện, ai ngờ đến nơi ngươi còn như thế oán giận”. Nói xong hậm hực ngồi xuống, tân nương tử một lòng muốn nhìn xem hoàng thượng là bộ dáng như thế nào, kéo theo Hổ tử đến kính rượu hắn, một bên len lén theo khe hở của khăn nhìn hắn, ngực bình bịch! Thầm nghĩ, hoàng thượng vừa anh tuần lại trẻ tuổi, lúc trước nghe người ta nói là kim đồng trên trời hạ phàm, ta còn tưởng rằng là người ta nói quá lên, không nghĩ tới lại thực sự xuất sắc như vậy.


Hạ Vô Ưu uống rượu người ta mời, một bộ dạng rất là hưởng thụ, kéo Tiêu Ngữ ngồi xuống, đối tất cả tân khách mỉm cười nói: “Trẫm cũng chỉ là đến góp vui, hôm nay chúng ta liền quân dân cùng vui vẻ đi”. Nói xong lại uống một chén rượu.

Kỳ thực rượu này so với rượu được cống nạp thì hương vị đúng là một trời một vực, nhưng Hạ Vô Ưu tâm tình lại đang rất tốt, lại thấy rằng hương vị rượu thật thơm ngon. Bách tính kính yêu vô cùng vị quân vương đã tạo nên đất nước thái bình trước nay chưa từng có, tuy rằng đôi lúc có nghe nói hắn làm việc cực kì tàn nhẫn, nhưng lúc này đây hắn lại không hề tỏ vẻ, như vậy gần gũi bình dị, không khỏi càng thêm yêu quý, một bên hô to vạn tuế thành minh, một bên yên lặng đứng lên. Hạ Vô Ưu thường ngày phải nghe rất nhiều lời nói xu nịnh, đủ loại quan lại tán dương, nhưng lại không có một chút nào thật lòng giống như ngày hôm nay. Thấy những người dân bình thường này thật tình yêu mến chính mình, không có pha chút chút giả tạo nào, trong ngực hắn có cái gì đó nảy lên cảm giác thật dễ chịu. Kề sát vào Tiêu Ngữ cười nói: “Từ nay về sau Tiêu gia của ngươi lại trở thành đệ nhất gia ở Dương Châu, ngay cả quan phủ cũng không dám trêu chọc, thế nào, còn oán trẫm dọa người không?.”


Tiêu Ngữ vừa định nói thì Tri phủ và Tri huyện đại nhân đã tiền đến quỳ xuống: “Thần Dương Châu tri phủ, Dương Châu tri huyện, hôm nay được diện kiến long nhan, thực quá vinh hạnh, đặc biết ở đây chờ hoàng thượng sai bảo, có gì phần phó nguyện làm hết khả năng, chỉ mong hoàng thượng bảo trọng long thể, chúng thần đã vô cùng biết ơn rồi”.

Hạ Vô Ưu nghiêng đầu quan sát hai người một phen, sau đó thản nhiên nói: “Trẫm ở đây chơi bao lâu trẫm tự biết lại còn cần các ngươi nhắc nhở”.  Hai người vừa nghe, biết chính mình xen vào việc của người khác, biết hoàng thượng không thích nghe, lo sợ cái mũ ô sa của mình cũng mất đi. Đang muốn nói, lại nghe hoàng thượng nói: “Bất quá ta một đường điều tra tìm hiểu, ở đây các ngươi cai quản cũng không tệ lắm, khó có được người không ăn hối lộ làm việc trái pháp luật, nhưng lại chỉ làm tri phủ tri huyện nho nhỏ không được trọng dụng”. Nói xong quay sang Y Đức: “Truyền chỉ của trẫm, cho hai người bọn hắn mỗi người thăng 3 cấp, thưởng gấp 3 lần bổng lộc”. Nói xong nhìn hai người liếc mắt một cái, cúi đầu nói: “Trẫm nhớ ở Lại bộ đang thiếu người, cho các ngươi tiếp nhận chức vụ, nhớ kỹ phải làm việc đến nới đến chốn giống như ở đây, một lòng vì bách tính mà làm việc, vì nước nhà cùng trẫm phân ưu”. Nói xong nửa ngày, lại không nghe thanh âm tạ ơn, ngẩng đầu vừa nhìn đã thấy hai người vì qua kinh hỉ không chịu nổi đã té xỉu trên mặt đất. Mặt hắn nhất thời đen hơn phân nửa, Tiêu Ngữ cũng không nhịn nổi nửa bắt đầu cười ha ha, một bên nói: “Hoàng thương a, ngươi thật đúng là… thực sự là thiên uy như kiếm nha, chỉ là nói mấy câu, làm cho 8 người hôn mê, nếu ngươi đổi nghề làm sát thủ, nhất định là một kiếm giết một người, chắc chắn là không ai có thể chạy trốn, thiên hạ đệ nhất sát thủ cũng tự nhiên là rơi vào tay ngươi, ha ha ha, tiền tài như nước, ha ha ha..”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.