Đọc truyện Thái Giám Đại Quan – Chương 31
Thời tiết ẩm ướt thế này, rất dễ khiến nàng nhớ về quá khứ. Mà trong hồi ức của nàng, cái đáng nhớ có lẽ chỉ là ngày còn nhỏ bên phụ thân, mẫu thân và Dận Minh, còn lớn hơn một chút đều là kí ức về Càn Long.
Nhớ ngày trước tới đợt tuyển tú nữ, nàng ngồi trên cao nhìn xuống những tiểu cô nương đang run rẩy lo lắng. Vẫn là có chút hứng thú giễu mấy nàng một chút, tỏ ra cái bộ dạng lạnh lùng hàn khí bức người khiến các nàng ấy càng sợ sệt hơn, vừa quỳ vừa run.
Càn Long khá chán ghét cái cảnh váy váy áo áo lượn qua lượn lại, người người đều muốn bò lên long sàng của hắn nên giao việc tuyển tú cho nàng, bảo rằng thấy kẻ nào có mộng lớn liền lập tức cho tới Cục Cán Y giặt giũ. Đợi nàng xử lí xong vụ này thì hắn cũng phê xong tấu chương, hai người sẽ cùng cưỡi ngựa ra ngoại thành hóng gió.
Nghĩ tới đó là khiến nàng bật cười, cứ thấy cô nương nào xinh xẻo liền chuẩn đi tới phủ đệ của các vương gia, nhan sắc tầm trung giữ lại bên cạnh lo việc trà nước.
Đơn giản vậy nhưng bởi có quá nhiều cô nương, thành ra xong xuôi mọi việc thì đã quá giờ ngọ, nàng thất thểu về tẩm cung của mình liền có một vòng tay thân thuộc bắt lấy làm trò:
– Đoán thử xem ta là ai?
Vẫn là cái giọng ảo não của nàng vang lên:
– Ngươi không phải tên Hoằng Lịch ta liền bán mình cho Hung Nô.
– Ây, Lam nhi quả nhiên tiên nữ đầu thai, đoán đâu trúng đó ha.- Hắn cười, vẫn là để nàng trên đùi ngồi xuống bàn, rót cho nàng ly trà, phục vụ cực chu đáo.
– Việc của mình sao không tự lo liệu, cứ bắt ta hao tâm tổn sức hại dung nhan.- Nàng lườm hắn một cái, Càn Long lại cười hì hì:
– Vậy là cho nàng già đi chút xíu, cân bằng tuổi tác với ta.
Cái điệu cười híp mắt của hắn khiến nàng đang muốn giơ chân đạp cho một cái, nhưng lại mềm lòng nên thôi. Mặt đẹp như thế, ăn dấu dép cũng phí.
Ngồi được một lúc, giọng nàng vạn phần buồn phiền cất lên:
– Lịch nhi…, ngươi…- nàng nhìn hắn, con mắt tha thiết da diết như có việc gì khó xử nhưng lại cấp thiết khiến Càn Long không khỏi hồi hộp chờ đợi:
– Ưm, chuyện gì nàng nói đi…
– Ngươi…- nàng chạm vào bụng mình rồi ngẩng lên nhìn hắn, hít một hơi sâu.-… đói chưa?
Càn Long day day thái dương, quả nhiên Lam nhi biết cách khiến hắn không biết nên cười hay nên khóc, vốn còn nghĩ nàng tính bàn chuyện đại sự với mình, hóa ra là cái bụng nàng réo.
– Tiểu Phúc Tử.- Hắn gọi. Một tên thái giám nhỏ thó vội vàng tấn kiến.- Nương nương của ngươi muốn dùng bữa, mau báo Ngự Thiện Phòng trẫm cũng ở đây.
– Dạ, thưa hoàng thượng.
Đợi hắn lui rồi, Càn Long lại cửa chính đóng lại, tiến tới cửa sổ khép lại, rút cục là vẫn nhìn nàng, mặt đầy tà niệm:
– Lam nhi, trước khi ăn nên vận động thân thể một chút chứ nhỉ?
– Hử?- nàng lườm hắn.- Bổn nương không hứng thú, ngươi thích thì cứ tự nhiên làm một mình.
– Lam nhi à…- hắn trưng ra bản mặt đáng thương nhìn nàng nhưng có vẻ vô tác dụng, Lăng Lam chỉ xoa xoa trán hắn, nói vẻ quan tâm:
– Mà ta thấy Lịch nhi nên nuôi tóc đi ha, cạo trọc lóc thế này nắng nha, đi đâu cũng phải đội mũ che dù rất bất tiện.
– Lam nhi à…- vẫn là tiếng rên rỉ bất mãn.
– Ư hử?- nàng ngáp dài một cái không để ý lắm. Nghe tiếng gõ cửa của mấy thái giám bê đồ ăn mắt liền sáng lên tự thân ra mở cửa. Đánh chén no nê liền tung chăn lên giường ngủ trưa.
Càn Long bơ vơ ngồi ở bàn, nhìn nàng mà thấy tủi thân, cuối cùng vẫn là tới bên kéo cao chăn cho nàng ấm, lẩm bẩm một mình:
– Thôi thì ta thua nàng vậy…
—o0o—
Cái khí trời lành lạnh kiểu này, nếu nhân gian không hồi tưởng chuyện xưa thì đúng là phụ tâm ông Trời. Quá khứ dù vui hay buồn, thì cũng đều là hồi ức mà thôi, vẫn chỉ là cái dùng để nhớ lại chứ không thể quay lại. Đời người dù ngắn hay dài cũng chẳng thể cầu luôn viên mãn, bản thân bình yên cũng là tốt lắm rồi.
Cười cười nói nói cũng đều chỉ là mong ngày tháng chóng qua chóng tới, xuân này vui liệu còn có thể tới xuân sau? Yêu hận gì thì cũng nên rũ bỏ, cái gì không dùng được thì cũng vứt đi thôi.
Ví như nàng đang co ro trong một vòng tay nam nhân khác, ấm ngày này liệu có thể ấm tới mai sau?
Yêu hắn, hận hắn, lăn qua trở lại một hồi, vẫn là cuối cùng rời xa hắn. Càn Long chẳng phải mấy năm nay đều đau đầu vì mấy cuộc khởi nghĩa nông dân đó hay sao? Nhưng ngẫm lại, binh lực hắn hùng hậu nhường vậy, tài năng hắn lại cao nhường ấy, há lại phiền lòng bởi vài cuộc khởi nghĩa nhỏ nhoi? Chỉ sợ chính Khổng Minh sống dậy, hắn cũng chẳng cần e dè kiêng nể. Ngung Diễm xem chừng cũng đã có thể tập viết cưỡi ngựa, nếu nàng còn ở bên thì cũng đã có thể nghe ba tiếng “hoàng ngạch nương” được rồi. Hài tử đem người khác gửi gắm, há chẳng phải vạn bất đắc dĩ hay sao?
Phúc Khang An cũng đã nợ nàng một ân tình cứu Hà Tam Cô khỏi ngục tù vĩnh viễn, Ngụy Tiểu Ngọc có chăm lo cho Ngung Diễm cẩn thận thì cũng là bồi đắp cho tương lai nàng ấy thêm phần vững chắc. Ngung Diễm nếu không có mệnh hề gì, Càn Long chẳng phải sẽ tặng cho hắn long ỷ hay sao? Vương vị vào tay Ngung Diễm, ngôi “hoàng thái hậu” chẳng cớ gì tuột khỏi kẽ tay Ngụy Tiểu Ngọc. Nàng đã lo liệu chu toàn tất cả, cớ sao lòng vẫn bộn bề lo lắng không thôi? Phải chăng đông đến xui khiến nàng cũng hao tâm cùng cảnh vật, hay lòng này thực sự không thể buông tay?
Thở dài một cái cũng chỉ mong tương tư hóa mây khói, phiền muộn hóa hư vô, nàng sống tới nay đã không biết bao cái xuân qua rồi, cớ gì vẫn không có lấy một tri kỉ để trút bầu tâm sự? Quả nhiên chân tình là không thể cầu được ước thấy, chỉ mong trước ngày biển cả hóa hư vô, có thể mang cho nàng một vò rượu không đáy để chuốc say tự tình…
Ngày ấy thêu hoa xanh lên khăn trắng giao Phúc Khang An giữ, một cái ám hiệu nhỏ thế thôi cũng giúp Càn Long hiểu rằng nàng đã lìa xa nhân thế. Giờ trước mặt nàng lại có một bông hoa xanh lam sống động mới sáng nay nở bung khoe sắc, báo cho nàng biết nó đã sẵn sàng cứu lấy nàng một cái mạng. Nam nhân kia dùng hoa xanh là để báo tử, nam nhân này lại dùng hoa xanh để cầu một chữ “sinh”.
Chung quy lại nàng vẫn chỉ có thể cười nhạt nhẽo, chữ “sinh” ấy vẫn phải thêm chữ “hồi” phía trước, bởi mạng này do phụ mẫu đem lại, chàng chỉ có thể dùng từ “hồi sinh” mà thôi…
Vài đông đã qua đi, nàng an ổn sống đất An Nam vẫn là dễ chịu, không tranh đấu, không hiềm khích tính toán mưu cơ, vẫn là được cái yên bình hằng mong đợi.
Sửa xong thành Quy Nhơn của vua Chiêm ngày trước, Tây Sơn Vương xưng đế hiệu Minh Đức, niên hiệu Thái Đức, cũng đổi tên thành Quy Nhơn thành Hoàng Đế Thành, Hồ Bình được phong Long Nhương Tướng quân, ít nhiều gì cũng có thể coi là một cái hỉ sự, chỉ là nhìn nàng bao lâu rồi không cười, lòng chàng có chút lo âu.
– Lam nhi… nàng… vẫn còn vấn vương sao?- Rút cục vẫn là không đành lòng mà cất tiếng hỏi, đáp lại vẫn là cái lạnh nhạt thường lệ của nàng:
– Chỉ có chút không quen… ngày nhỏ trốn quan quân ngược xuôi cùng phụ mẫu, lớn hơn chút nữa đầu óc không khi nào ngơi nghỉ dụng kế để giết được Hoằng Lịch, sau cùng buông tha hắn nhưng lại vướng vào cuộc tranh đấu thâm cung,… Giờ, chỉ là nhàn quá hóa không quen…
– Lam nhi…- Hồ Bình siết chặt tay nàng.- có muốn cùng ta tới Mông Cổ một chuyến?
Tâm tư thoắt có chút vui vui, cao nguyên bao la gió bạt, dê chạy từng đàn với tiếng hát vọng cao xanh,… vẫn là cái khung cảnh khoáng đạt ấy thu hút nàng hơn Hoàng Đế Thành này.
Một chút ngần ngừ cũng không có, nàng liền gật đầu chấp thuận.
Chuẩn bị xong xuôi hết thảy, lòng hồ hởi muôn phần thì nàng hay tin Nguyễn Phúc Ánh kéo binh đánh Phiên An, thành Sài Côn thất thủ, đất Gia Định lọt vào tay y. Chính sự đã như vậy, Hồ Bình còn có thể đi cùng nàng chăng?
Vẫn là chàng lo nghĩ nàng cứ mãi quẩn quanh mãi trong phủ, tâm có thoải mái thì sức khỏe mới vững, bèn cắt cử những thị vệ giỏi nhất cùng nàng tới Mông Cổ, mình đành lòng ở lại sát cánh cùng hoàng huynh diệt Nguyễn Phúc Ánh.
Đường sá quả nhiên có chút sóc, nhưng vẫn là nàng lâu ngày không ra khỏi cửa, tâm tình u ám liền vụt hứng khởi trở lại, nhào khỏi xe phi thân lên ngựa mà phi nước đại giữa cao xanh.
Gió tạt vào mặt, cuốn phăng cả cây mộc trâm cài trên tóc, tóc nàng cứ thế thác loạn phần phật cùng gió, kéo sạch bách mọi ưu tư muộn phiền ra khỏi đầu. Quả nhiên khí trời thảo nguyên có tác dụng, trời xanh như thế, cỏ xanh nhường này, còn có thể lưu tâm tới chuyện ở Tử Cấm Thành xa xôi hay Hoàng Đế Thành cũng xa nốt hay sao?
– Tỷ tỷ!!- Vẫn là Dận Minh không yên tâm mà phóng ngựa theo nàng, bệnh người đã khỏi nhưng bệnh tâm còn chưa dứt, y vẫn không thể yên lòng mà luôn sát bên nàng.-Cẩn thận gió lạnh!
– Đệ đệ ngươi nhỏ tuổi hơn ta mà lúc nào cũng như một lão ông sắp quy nơi cực lạc! Lo sợ cái nỗi gì cơ chứ, tỷ tỷ ngươi chẳng phải là nhi nữ của Lã Tứ Nương hay sao?
– Vẫn là tỷ trước nay chưa từng biết sợ, ta thì lại sợ tỷ chạm mặt Châu cách cách bị tứ hôn nơi đất này, nàng ta mà tha cho tỷ sống, ta liền vái nàng ấy một lạy!
Tiếng của Lăng Lam chưa kịp đáp lời thì đã có kẻ khác vung tên.
Vút một cái, nếu nàng không nhanh nhẹn tránh kịp, chỉ sợ rằng bạch tiễn đã xuyên thẳng thái dương. Quay đầu lại thì nhận ra là cố nhân, bèn cười một cái kiều diễm.
Y chầm chậm cưỡi ngựa tới, Lăng Lam cũng chẳng giục ngựa chạy cho mau. Tới nơi, y cũng hoài nghi nhìn nàng hỏi:
– Tại sao lại cười mà không chạy?
– Ta chạy ngươi lại không đuổi kịp sao?- Dừng một lát, dùng ánh mắt đầy ý vị để nhìn hắn.- Ta không cười mà khóc lóc van xin, ngươi khẳng định sẽ tha cho ta sao?- Đặt câu hỏi mà mình vốn biết câu trả lời, nàng vẫn mỉm cười nhìn hắn.
– Nhất định không.
– Vậy thì là được rồi, ta và ngươi nhất loạt sai cũng chỉ vì chữ “tình”, trừ bỏ đó ra thì còn có thể làm bằng hữu. Nói ta nghe, lần này ngươi chắc quyết cắt đứt đầu ta… phải không Cự Dã?