Đọc truyện Thái Giám Đại Quan – Chương 28
Tại Ngọc Nhan lầu, vị mỹ nữ múa với rắn mới ban tối cưỡng hôn Lăng Lam giờ phục y hết sức chỉnh tề quỳ dưới chân Hồ Bình:
– Thuộc hạ tham kiến chủ nhân.
– Báo cáo đi.
– Vua Lê đang lục rục như ngồi trên đống lửa, muốn nhờ chúng ta lật đổ chúa Trịnh nhưng vẫn còn chưa quyết định dứt khoát…
Hồ Bình nghe xong, hai bàn tay mảnh dài của chàng chụm lại nhau, một nét cười đắc ý mỉm trên môi, dường như mọi chuyện đều như dự đoán của chàng.
– Lui đi.
– Tuân lệnh.
Nữ tử xinh đẹp biến mất không dấu vết, bóng dáng nàng thoắt một cái đã rời phòng, hòa vào bóng đêm thăm thẳm.
Đầu chàng ngả trên ghế, ngửa ra sau nhức nhối. Hồ Bình day day thái dương, tâm trí chợt hiện lên hình ảnh say khướt của Lăng Lam ban tối, thấy không yên tâm, chàng đứng dậy trở về quán trọ nơi nàng nghỉ ngơi.
Phòng trống không, chăn giường lạnh ngắt, chứng tỏ nàng đã rời phòng từ lâu. Hồ Bình nhớ lại trang phục mỏng manh mà nàng mặc trên người. Lăng Lam mới từ phía nam vào bắc, miền nam không có mùa đông, giờ đã về khuya gió rét thế này, nàng đã đi đâu?
Hồ Bình phóng vút ra khỏi phòng, một niềm sợ hãi dâng lên trong chàng. Lăng Lam không biết võ công, nhỡ đâu nàng gặp kẻ xấu thì sao? Thứ khinh công mèo ruồi của nàng liệu có đấu lại được với một toán cướp giật?
Chàng phóng vun vút trên đường, mồ hôi giăng một màn mỏng trên trán, tìm cả Thăng Long mà vẫn không thấy nàng đâu, chàng nhảy lên lưng ngựa, phi ra ngoài thành…
—o0o—
– Tỷ đột nhiên rời khách điếm như thế, nhỡ đâu tỷ phu lo lắng tìm kiếm thì sao?- Dận Minh hỏi, thổi bát thuốc đang cầm trên tay phù phù cho bớt nóng.
Đỡ lấy bát thuốc từ tay y, Lăng Lam lườm Dận Minh một cái rõ sắc:
– Cái gì mà “tỷ phu”? Chàng không phải tỷ phu của đệ và cũng chẳng muốn làm tỷ phu của đệ.- Nàng kề môi uống hết một hơi, Dận Minh nhìn mà khâm phục sát đất, thuốc này đắng ngắt, đâu có ngon ngọt gì.
– Bái đường, động phòng đều đã rồi, cớ gì không phải là “tỷ phu”?
– Có bái đường nhưng chưa có động phòng. Vả lại Hoằng Lịch còn chưa viết hưu thư cho ta, tỷ tỷ của đệ đã lên kiệu hoa của kẻ khác rồi, coi bộ không hợp đạo lý lắm…
– Tử Cấm Thành cách đây bao xa mà tỷ còn câu nệ tiểu tiết? Một bức hưu thư có là gì? Chỉ là một tờ giấy có vài nét chữ, nếu tỷ muốn có, ta cũng viết được rồi kí tên Ái Tân Giác La Hoằng Lịch, ai biết đấy là đâu?
Lăng Lam không thèm nói gì nữa, khoác thêm chiếc áo lông to sụ Dận Minh vừa mang về cho mình rồi ngồi run hừ hừ, hai tay xoa vào nhau, thở ra khói:
– Bắc hà lạnh thế này mà Nam hà lại nóng chảy mỡ, đất An Nam này cũng thật lạ!
– Tỷ lo tới chuyện thời tiết như thế thì sao không nghĩ tới có kẻ đang tìm tỷ khắp chốn, chỉ thiếu việc xới tung cả đất Thăng Long này lên?
– Ai?- Lăng Lam nhíu mày thắc mắc.
– Y.- Dận Minh trả lời, tay chỉ ra ngoài cửa sổ. Quả nhiên ở đó có một nam nhân ngồi trên lưng ngựa, bộ lam phục hòa vào cùng đêm đen, độ ấm của nó rõ ràng không đủ để che chở cho nam tử ấy trước cái lạnh của mùa này nhưng người nam nhân lại thở ra khói, mồ hôi ướt thẫm một mảng trước ngực.
– Lam nhi…- Chàng nhìn về phía Lăng Lam, cất tiếng gọi, ánh mắt bất giác đặt lên chiếc áo khoác lông chồn của nàng. Dận Minh thấy chuyện vui thì cũng ra cửa sổ đứng, vòng tay qua vai tỷ tỷ mình cho nàng ngã vào lòng mình, giơ một tay lên vẫy vẫy rồi cười với Hồ Bình rõ khiêu khích.
Hồ Bình nhíu mày, hất đầu hỏi Dận Minh:
– Ngươi là ai? Sao lại ở bên cạnh thê tử của ta?
– Ồ…- mắt Dận Minh sáng lên, cúi xuống thì thầm vào tai Lăng Lam khiến nàng mỉm cười, cảnh đấy dưới mắt Hồ Bình lại muôn phần tình tứ.- Tại đệ không giả nữ nên y không nhận ra kìa. Y gọi tỷ là “thê tử” đó nhé, vậy mà tỷ lại bảo y không muốn làm tỷ phu của ta.
– Tiểu tử nhà ngươi chỉ nên có một tỷ phu thôi…- Giọng nàng cũng rất nhỏ, chỉ đủ để Dận Minh nghe thấy rồi nói vọng xuống với Hồ Bình.- Bình ca, huynh về đi. Đêm cũng khuya rồi, đừng quấy rầy bọn ta.
Hồ Bình định mở miệng nói gì đó nhưng nàng không chịu nghe, đóng cửa sổ lại, kéo Dận Minh vào trong rồi thổi tắt nến.
Ở bên dưới nhìn lên khung cửa sổ tối sầm, một cơn giận bùng lên trong tâm Hồ Bình. Chàng tìm nàng cả đêm để bắt gặp cảnh nàng ở cùng nam nhân khác như thế này hay sao?
Lập tức, Hồ Bình khinh công lên đạp gãy cửa sổ, hiên ngang đứng giữa căn phòng tối om, định tiến lại phía rèm rủ trước giường mờ ảo thì đá vỡ ngay ấm thuốc để cạnh đó, chàng vội vàng tránh ra thì tay quẹt vào bộ ấm chén trên bàn, lại một trận đổ vỡ nữa, bối rối vấp vào chân giường té sấp ra sàn.
Mãi tới lúc ấy mới có tiếng bò lục cục từ trên giường xuống, Lăng Lam thắp nến, nhìn cảnh tượng la liệt mảnh vỡ trước mặt mình và cả nam nhân đang trong tư thế rất “hiên ngang” trên đất. Hồ Bình đứng phắt dậy vì xấu hổ, chân đạp ngay vào một mảnh vỡ lớn, xuyên thủng qua đế giày vào lòng bàn chân chàng. Đau chết thôi nhưng vẫn cắn răng không chịu kêu tiếng nào.
Thấy máu từ chân chàng chảy ra, thấm xuống sàn, Lăng Lam ngẩng lên lườm Hồ Bình một cái, chàng quay phắt mặt đi tính làm bơ, nàng bực bội cất giọng gọi tên đệ đệ chết tiệt ở phòng bên cạnh:
– Dận Minh! Có bệnh nhân!!
Đáp lại nàng là tiếng uể oải của y:
– Khuya rồi, thần y ta không tiếp khách. Tỷ bảo với tên ngốc ấy tự làm tự chữa đi, đừng phá giấc ngủ của ta.
Một khắc im lặng. Lăng Lam nhìn Hồ Bình chăm chăm bực tức, còn chàng thì… nhìn cái trần nhà.
– Ngồi xuống giường.- Lăng Lam ra lệnh, Hồ Bình quay phắt lại nhìn nàng với con mắt bất ngờ xen lẫn ngây dại.- Yên tâm, ta không làm chàng thất tiết đâu, sẽ trả chàng về với Phạm Liên nguyên vẹn không tì vết.
– Ừm…- Hồ Bình gật đầu, không nói gì thêm làm theo, tự cởi ủng và đôi tất trắng thấm đẫm máu. Lăng Lam dùng nước nóng lau vết thương rồi băng bó lại, lấy con dao khảm phượng ra, gạy mảnh vỡ khỏi đế giày Hồ Bình, trả lại cho chàng.
Ánh mắt Hồ Bình dừng lại trên cán dao cẩn ngọc, có thứ chữ gì đó rất lạ, nét chồng chéo lên nhau không đọc ra chữ gì, chỉ thấy khảm ở đó đôi long phụng quấn quýt không rời.
Lăng Lam hắng giọng thu hút sự chú ý của Hồ Bình về phía mình, nàng nói:
– Để lại ngân lượng đền số đồ vỡ hỏng trong phòng này rồi huynh về đi.
– Không.- Hồ Bình trả lời rất ngắn gọn.
– Cô nam quả nữ chung phòng, huynh không lo mình giở trò đồi bại thì ta lo mình biến thành loài lang sói. Thế nên…- nàng đặt tay lên vai chàng, ánh mắt rất đỗi chân thành như sắp tỏ tình tới nơi-… vì sự thanh bạch của mình, huynh nên rời về nơi mình vừa ra đi.
– Khụ… khụ.- Hồ Bình húng hắng ho.- Tìm nàng cả đêm khắp kinh thành lẫn ngoại ô trong gió lạnh thế này, ta ốm rồi. Bây giờ ra ngoài tiếp chắc chắn trúng gió méo mồm, nàng không muốn tướng công mình ra bộ dáng đó chứ?
“Nam nhân quả nhân là loại động vật xảo quyệt.” Nàng thầm nghĩ rồi cười giả lả, lấy chổi quét gọn những mảnh vỡ vào góc tường, dọn đường đủn Hồ Bình sang phòng Dận Minh.
– Ấy ấy, ta nghĩ em vợ không muốn đâu…
– Ta là tỷ tỷ của y, ta bảo y muốn thì y phải muốn.
Lăng Lam vẫn cứ đẩy, Hồ Bình chỉ đứng nguyên đó, kệ nàng đẩy có thế nào cũng chẳng di dịch được phân nào, mặt rõ tảng bơ:
– Ta cứ tưởng nàng muốn cơ…
Nàng sững lại, ngó chàng một cái sắc lẹm rồi khoanh tay trước ngực, tuyên bố dõng dạc:
– Phải đấy, ta muốn chàng!
Hồ Bình thảng thốt trước sự thành thật bạo dạn đột xuất của Lăng Lam, người co rúm lại tư thế phòng vệ:
– Nhưng ta không muốn à nha…
– Con người ta ý…- Lăng Lam tiến lại gần hơn, Hồ Bình tiếp tục lùi lại mấy bước.- thích kiểu mèo vờn chuột… ví dụ như lúc này, ta muốn nhưng chàng không muốn, ta phải có chàng cho bằng được!- Nàng liếm môi một cái gian tà như định cưỡng bức dân nữ nhà lành làm Hồ Bình lùi hẳn qua ngưỡng cửa.- Ngoan nào…- nàng đưa tay vuốt má Hồ Bình.- Phục vụ tốt, đại nương ta sẽ thưởng…- rồi nhanh như cắt, nàng dùng chân đạp vào bụng chàng ngã ra hành lang, đóng cửa cài then. Xong xuôi phủi tay chùm chăn lên giường ngủ ngon lành.
Hồ Bình đơ ra một lúc, mãi sau mới lẩm bẩm:
– Thế hóa ra ta bị hắt hủi à? Bị nương tử đá ra khỏi phòng? Đêm tân hôn cũng thế mà đêm nay sau ba tháng gặp lại cũng vậy? Haizzz… sức hút bị tụt giảm rồi…
Buồn rầu, chàng gõ cửa phòng Dận Minh:
– Em vợ à, cho ta vào với, ngoài này lạnh quá à…
Đáp lại chàng vẫn là tiếng nói lạnh lùng của ai đó:
– Ngươi có là nữ nhân không?
– Không.
– Ngươi là nam nhân?
– Đúng.
– Ta không ngủ chung giường với nam nhân.
Một cơn gió lạnh buốt thổi qua. Hồ Bình bơ vơ đứng ở hành lang khách điếm, trước mặt là cửa phòng hai tỷ đệ họ Lăng vẫn im ỉm đóng, không có dấu hiệu gì là sẽ mở ra trước khi bình minh lên.
– Hắt xì!
Hồ Bình sụt sịt mũi, muốn co người lại chống lạnh nhưng như cổ nhân vẫn thường nói “bệnh sĩ chết trước bệnh tim”, chàng nhất quyết không chịu để mất hình tượng như thế cho dù gió bấc đang vù vù lướt qua, làm lung lay từng thớ vải mỏng tang của bộ quần áo miền nam chàng đang mặc.
– Hắt xì!
Đã canh mấy rồi nhỉ? Sao trời lâu sáng thế?
– Hắt xì!
Bơ vơ…
– Hắt xì!
Lạch cạch. Có tiếng mở cửa. Khuôn mặt Lăng Lam hiện ra lúc này với Hồ Bình chẳng khác gì Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, nàng cầm tay chàng kéo vào phòng, dịu dàng tới mức Hồ Bình cảm động suýt rớt nước mắt.
– Lam nhi à…
– Ngồi lên giường đắp chăn đi.
Nàng đốt bếp lên sưởi, cời mấy thỏi than hồng rực khiến căn phòng ấm áp, khuôn mặt Hồ Bình vừa rồi tái mét cũng hồng hào trở lại, má ửng đỏ như hài tử làm Lăng Lam chỉ muốn giơ tay lên bẹo cho vài cái nhưng lại thôi. Hồ Bình đâu phải Hoằng Lịch, chắc chắn bị bẹo má sẽ giận.
– Lam nhi… con dao đó…- chàng nhìn tới con dao cẩn ngọc nàng để cạnh gối.-… nàng dùng để làm gì vậy?
– Gọt hoa quả.- Lăng Lam thản nhiên trả lời, tay với lấy con dao, tuốt vỏ dao bằng vàng ròng ra, ánh sắc của lưỡi dao sáng lấp lóa trong đêm, nàng lấy một quả táo, gọt ngon lành.
– Ừm… Vậy ai tặng nàng vậy?
– Ngốc tử.
Lại một câu trả lời ngắn tới mức tổn thương. Rõ ràng là nàng không muốn cho chàng biết.
– Lam nhi à… nàng không lạnh sao?- Phòng chỉ có một chăn, mà chiếc đó đang được Hồ Bình nằm trên giường đắp, Lăng Lam chỉ ngồi im bên bếp lửa.
– Nam nhân lắm lời sẽ bị vợ bỏ đấy.- Lăng Lam lầu bầu, chàng im bặt. Được một lúc thấy vẫn không ổn bèn đứng dậy bọc nàng vào chăn bế lên giường.
– Làm cái chi đấy?- Lăng Lam lạnh nhạt hỏi, ngáp dài một cái. Đêm đã khuya rồi mà nàng chưa chợp mắt được chút nào.
– Nam tử hán đại trượng phu, phơi thây nơi sa trường còn được, chút gió lạnh này có sá gì. Nàng hãy cứ an tâm ngủ đi.
– Hở?- Lăng Lam nhìn vẻ quyết tâm sôi sục thách thức với giá rét đêm nay của Hồ Bình, hờ hững gật đầu bừa một cái.- ờ, tốt thôi, đừng có hắt xì làm người khác mất ngủ là được. Ta ngủ đây.
Dứt lời, nàng ngủ thật.
Cái này thì chỉ có thể trách “ai kia” ngu ngốc muốn tìm kiếm chút mủi lòng từ nữ nhân tên Lăng Lam mà thôi…