Đọc truyện Thái Giám Đại Quan – Chương 12
Lăng Lam díu mắt lại trước ánh sáng của khu rừng, hơi ngứa ngáy bởi những sợi thừng đang trói mình, bụng dưới của nàng lại nổi lên từng cơn đau quặn thắt, thật khó hiểu. Lăng Lam nhìn vẻ mặt chú tâm trói mình của Cự Dã, có vài phần nản, nàng nhăn mặt:
– Cự Dã, ngươi buộc chặt quá, chẳng may ta không thoát kịp thì sẽ chết chung với Hoằng Lịch mất.
– Ngươi lo gì chứ,- hắn nói, vẫn thiết dây chói xiết hơn.- phải làm thật một chút để đánh lừa được kẻ thông minh như Càn Long. Nếu có chuyện gì, ta sẽ ra tay cứu ngươi.- Hắn khẳng định, giọng chắc nịch, tiếp tục công việc.
Lăng Lam nhìn gương mặt hắn một hồi, thực ra thì nàng và Cự Dã cũng chẳng có thù oán gì, cũng có lần nàng mang mền cho hắn, ngày trước trò chuyện với hắn cũng thấy vui vui, tuy Cự Dã hơi cứng ngắc nhưng cũng là người tốt và nhất là hắn chẳng có lí do gì để hại nàng. Vậy nên Lăng Lam không thắc mắc gì thêm nữa, nàng mặc cho hắn trói mình thật chặt.
Theo kế hoạch, Cự Dã sẽ bắn một mũi tên nặc danh dụ Càn Long tới khu rừng này, nói nàng bị bắt làm con tin và hắn phải đi một mình, không được mang theo thị vệ. Sau đó Cự Dã sẽ đốt rừng, cứu Lăng Lam và để Hoằng Lịch chết cháy.
Cái kế hoạch này nghe có vẻ ngu ngu nhưng vì thời gian cấp bách, cũng khó có thể nghĩ ra kế nào ngang cơ với Khổng Minh, mong là Hoằng Lịch vì tình ái mà hồ đồ sa bẫy.
Cự Dã để nàng ở trong rừng một mình rồi đi hành sự, bị trói, muỗi cắn nàng ngứa cũng không thể gãi, thỉnh thoảng lại có vài loại côn trùng mò tới, ngước mắt nhìn nàng gian xảo… rồi lại bò đi. Lăng Lam chửi rủa chúng một hồi, không thù oán gì sao đang tự nhiên tới chọc tức nàng?
Đêm ấy, cả rừng cháy rừng rực, lửa liếm lên tới tận trời xanh, Càn Long như gã điên lao vào ngọn lửa khi thấy Lăng Lam bị trói chặt vào thân cây đang giãy giụa cố thoát thân. Hắn cứ xông vào lấn thêm vào rừng thì Lăng Lam càng hoảng, cầu mong Cự Dã tới cứu mình nhanh, lửa đã tràn tới vùng đất quanh gốc cây nàng bị tró rồi. Nàng trừng mắt nhìn vào biển lửa không lối thoát, con ngươi phản ánh những ngọn lửa bùng bùng giận dữ, ngước lên cao thì thấy Cự Dã đang khinh công rời khỏi trước khi quá muộn, hắn nhìn nàng ánh mắt vô cảm rồi vụt đi. Nàng đã bị hắn lừa!!! Trời ơi, sao nàng lại chỉ luôn đề phòng Hoằng Lịch mà quên béng mất tên nham hiểm đó?? Hắn muốn một tên trúng hai con chim. Cả kể nếu Càn Long có may mắn thoát chết thì cũng sẽ bị dằn vặt đau đớn vì người con gái hắn yêu-tức nàng đã chết! Có nghĩa là chắc chắn Lăng Lam sẽ phải bỏ mạng nơi này!!!
Nàng giãy giụa, cố cứa sợi dây vào thân cây mong nó chóng đứt, da mu bàn tay nàng xước xát ra chảy máu nhưng vẫn không ăn thua, lửa đang liếm vào đế giày nàng bỏng rát, Lăng Lam bặm môi để không bật ra tiếng hét. Chẳng lẽ nàng chết ở đây thật ư?
Lửa và khói bốc lên ngùn ngụt như nuốt chửng hai bóng dáng, Càn Long thì vẫn còn một chặng xa xôi cách trở mới tới được chỗ nàng. Lửa như những con rắn khổng lồ cứ chực nuốt chửng lấy hắn, ngoác cái miệng tởm lợm vùn vụt muốn ngoạm vào thân thể Càn Long, một vài vụn lửa bén vào áo hắn cháy xém từng mảng, nhưng hắn vẫn không lùi bước bởi hắn thấy rõ đôi mắt hoảng loạn của Lăng Lam, nàng đang gắng sức thoát, và lửa thì đã bén vào vạt áo nàng cháy sáng.
Mắt hắn cay xè không thể mở ra được, tay hắn bị một thân gỗ rực lửa đổ ập vào và phỏng rộp. Mùi gỗ cháy khét lẹt, mũi hắn không thể thở, Càn Long ho sặc sụa, chân hắn vẫn bước.
– Quay lại đi…- Giọng Lăng Lam yếu ớt rồi bất chợt gào lên.-… Quay lại đi tên ngu kia! Muốn bỏ mạng à???
– Ta không thể bỏ nàng!- Càn Long trả lời, dùng bàn tay trần của mình gạt những thân gỗ cháy bỏng ra khỏi đường hắn bước.
– Ngu vừa thôi! Nữ nhân trên đời thiếu gì!!!- Lăng Lam quát, tiếng nàng át cả tiếng gỗ cháy nổ lốp bốp.
Càn Long đứng sững lại, đầu óc tỉnh táo hẳn ra, con mắt hắn bất lực đau đớn, đôi môi run rẩy nói với nàng như lời từ biệt, chậm rãi, từng tiếng nói rời rạc dường như chìm nghỉm giữa biển âm thanh lách tách tiếng gỗ:
– Ta yêu nàng… -một giọt nước mắt cuối cùng cũng tràn ra khỏi khóe mắt Càn Long.-…ta xin lỗi…
Lăng Lam khóc, vậy là hết thật rồi, nàng sẽ chết hun nơi rừng hoang này, thân thể tất cả chỉ là tro, bay theo làn gió cuốn đi khắp chốn, sẽ chẳng có nơi yên nghỉ,…Nước mắt dào dạt nhưng cũng không đủ để rửa sạch bụi khói trên mặt nàng, hai tay nàng dừng cọ dây vào thân cây, nàng nhắm mắt, để lửa tiến tới mà thiêu trụi mình. Bàn chân nàng đã bị lửa lấn tới, bốc cháy, nàng sắp thành một ngọn đuốc sống…
– Ta xin lỗi…- Càn Long lẩm bẩm rồi bất ngờ khinh công tới bên Lăng Lam.-… ta xin lỗi vì không thể làm theo ý nàng.- Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng.-… cho dù có chết, ta cũng chết cùng nàng!!!
Dứt lời, hắn ôm chặt Lăng Lam không rời. Nàng chỉ có thể bật ra một câu:
– Ngươi điên rồi…
– Phải…- hắn cười một điệu chua xót.-… ta phát điên vì cái trán hói của nàng mất rồi…
Bình thường, chẳng phải cảnh nam nhân hôn lên tóc nữ nhân rất lãng mạn sao, nhưng trong tình cảnh này, khi Càn Long đặt một nụ hôn thuần khiết lên cái trán trọc của nàng, tự dưng Lăng Lam muốn khóc, nàng chẳng sợ chết nữa, chỉ thấy tình cảnh này… có chút xót xa và… kì cục.
Lửa từ xiêm y của nàng bắt đầu bén sang quần áo hắn, cháy đượm. Nếu câu chuyện này được dân gian truyền lại, khéo sẽ thành truyền thuyết về đôi uyên ương dù chết không rời. Chẳng phải đây là tất cả những gì nữ nhân có thể đòi hỏi ở nam nhân yêu mình hay sao? Yêu ta bằng cả trái tim, yêu ta hơn mạng sống…
Nàng nhắm mắt, gục đầu lên vai hắn tin tưởng, Càn Long ôm lấy nàng và vòng tay qua thân cây, cởi trói cho nàng để hắn có thể lồng ngón tay mình vào tay nàng. Chặt thật chặt!
Càn Long mỉm cười, nàng cũng mỉm cười.
Phải, giờ là khi nàng mãn nguyện nhất, chết ở đây lúc này cũng không sao cả…
—o0o—
Hà Tam Cô như lên cơn điên, nàng ta đập bể mọi thứ trong tẩm cung, đạp đổ bàn ghế, giật tung rèm trướng, khinh cước phá nát hoành phi, xé nát mọi bức họa,… hủy hoại bất kì vật nào trong tầm với của mình.
Các cung nữ và thái giám hầu hạ quỳ ở ngoài không dám đứng dậy, đợi nàng ta hạ hỏa ngồi xuống ghế đầy cung cách tiên nữ mới dám lò dò run rẩy tiến vào dọn dẹp.
Hà Tam Cô cắn môi, móng tay bấm vào đùi mình sắc lẻm, thế quái nào mà mọi chuyện lại thành thế này? Bực tức, nàng ta đập tay xuống bàn, đám nô tài lại hoảng hốt chạy khỏi phòng như chạy nạn. Chúng đã từng bị Hà Tam Cô không biết bao lần “giận cá chém thớt”, đánh đập không thương tiếc…Thánh thượng cớ sao lại đưa một nữ nhân như thế này lên hàng phi cơ chứ? Cớ nào mà thái hậu lại có thể yêu quý nàng ta như ái nữ của mình? Chỉ vì nàng ta xinh đẹp tuyệt trần, phong thái như tiên nữ sao? Nếu họ mà nhìn thấy nàng ta lúc này thì…
Hà Tam Cô đi đi lại lại trong sảnh, đôi hài nhỏ rảo bước thanh thoát, cả kể khi đang tức giận cũng khiến chúng như một điệu múa. Nàng cau mày, bàn tay nhỏ nhắn đặt trước bụng, sau vạt áo thướt tha thì đang nắm chặt tới mức hiện lên cả những đường gân xanh trên những ngón tay thon.
Hừ, chỉ tại tên Cự Dã ngu đần đó! Giết thì không giết được! Giờ lại khiến hai người họ quấn quýt như sam! Ngu thì cũng ngu vừa phải thôi chứ, chẳng lẽ Phúc Khang An không biết đường mà tới cứu nguy à? Hoàng đế mà chết một cách lãng nhách như thế được chăng? Ôi trời ơi là trời… Giờ thì hay rồi, Lăng Lam trở lại cung đình với một thân phận hoàn toàn mới, Càn Long nói thái giám Lăng Lam dám bỏ trốn đã bị xử trảm tại chỗ và lo liệu cho nàng ta trở thành con nuôi của một viên quan trong số Bát Kỳ rồi nhập cung rất suôn sẻ. Vừa vào cung thì được làm tài nhân, mới một tháng mà lên quý nhân, thêm tháng nữa lên Lam phi nghe rõ hoành tráng, tháng nữa thì là quý phi, vượt mặt cả nàng, giờ thì thuộc hàng hoàng quý phi rồi! Nếu tháng sau mà ả ta có long thai, lên ngôi hoàng hậu không chừng!!!
Hà Tam Cô đập ly trà xuống bàn, giận quá không kiềm chế nổi, phóng trưởng lực vào một viên thái giám vô tội khiến hắn bay ra sân, ho hộc máu.
Một cung nữ hốt hoảng chạy vào, vấp phải bậc thềm cửa ngã dúi dụi rồi lại lục cục đứng dậy, chạy lại quỳ xuống dưới chân Hà Tam Cô, trán nàng lấm tấm mồ hôi, hay tay run rẩy, giọng lạc đi:
– Nương nương, Lam hoàng quý phi có long thai rồi…
—o0o—
Lăng Lam ngồi buồn buồn, nhặt cái que thọc vào chiếc bình trong suốt quấy quấy, ấn ấn vào người chú cá vàng rực rỡ khiến chú ta hốt hoảng bơi tránh. Nhìn bộ dạng tức cười của chú ta, mắt nàng sáng long lanh khó tả, tiếp tục chọc cá vàng trong niềm thích thú.
– Nàng chọc vậy nó lòi ruột ra mất.- Càn Long từ cửa bước vào, nhìn nàng âu yếm, ánh mắt như bố nhìn con.
– Cái bình này hay thiệt ha!- Nàng cười híp mắt.- Trong suốt, lại còn đựng được nước!
– Đó là bình pha lê do tiểu quốc tiến cống, ta tặng nàng để nuôi cá, vậy mà nàng giết chú ta tới nơi rồi.- hắn ngồi xuống, đặt nàng lên đùi mình. Thấy khó chịu, Lăng Lam nhíu mày, nhảy lên ngồi xổm lên hai chân hắn giống y hệt mấy đứa nhóc chơi chọi dế khiến Càn Long phải chịu thua bế nàng đặt xuống ghế như ban đầu.
Theo thói quen, Lăng Lam đưa tay lên gãi trán, nhưng giờ thì tóc nàng mọc rồi, không phải đội tóc giả che trán hói như trước nữa nên có chút không quen, hơi mất hứng một tí nữa, ngày trước trán không có tóc thấy dễ chịu hơn…
– Nàng muốn có một cách cách hay aka?- Càn Long cười hạnh phúc.
– Ta chỉ muốn sinh ra một cái bình pha lê như thế này.- Nàng cười hồn nhiên.- Trông rất đẹp!- Càn Long có hơi sững sờ một tẹo nhưng rồi lại lắc đầu cười. Thực sự là nàng không màng ngôi vị hoàng hậu sao?
Chọc chọc cá được một hồi, nàng phát hiện con cá này rất thông minh nhé, nó bơi nghiêng rồi một mắt lé lên quan sát cái que của nàng để tránh. Hay ho ghê!
– Hoằng Lịch, nhìn nè!!!- Nàng reo lên thích thú.
Vừa tới lúc ấy thì một cung nữ bước vào, mang cho nàng một bát thuốc an thai. Lăng Lam vô tư nhận lấy, mắt không để ý nhìn vì còn mải hứng thú với chú cá vàng, đang định uống cạn thì Càn Long giật lấy bát thuốc, đưa lên mũi hít rồi nhíu mày, hắn dặn nàng không được uống bất kì thứ gì do người khác mang tới ngoài hắn rồi đứng dậy, bước chân rời khỏi tẩm cung của Lăng Lam về hướng cung Hà phi, vành môi mím lại vì giận dữ.
Đợi hắn đi rồi, Lăng Lam không ngồi xổm trên ghế nữa, nàng vắt chéo chân, cầm bát thuốc rót vào chiếc bình trong suốt, chú cá sợ hãi bơi tránh như phải lửa nhưng cuối cùng làn thuốc sẫm màu cũng tới chỗ chú ta, cá vàng mắt mở thao láo càng sợ hãi hơn, chỉ vài khoảnh khoắc, đôi mắt cá vàng dim díp lại, dần dần đôi vây chú ta ngừng quạt nước, bụng nổi lên chết trương bềnh…
Lăng Lam phủi hai tay vào nhau, mỉm cười.
Chú thích:
– Đời Thanh từ thời Thuận Trị bắt đầu tuyển gái đẹp vào cung, cứ ba năm một lần chọn tú nữ trong nội bộ Bát Kỳ. Không chỉ chọn con gái Bát Kỳ để làm hậu phi cho hoàng đế mà trong đám tú nữ có thể sẽ được phối ngẫu cho thân thích gần của hoàng đế như hoàng tử, hoàng tôn, thân vương, quận vương. Tú nữ tuổi từ mười ba tới mười sáu, là con gái Bát Kỳ không bệnh tật, khỏe mạnh đều phải tham gia dự tuyển. Những người không chịu thi tuyển sẽ bị trị tội, tú nữ đăng kí thi tuyển, trong kì hạn nhất loạt là 5 năm không được lấy chồng.
– Còn cung nữ chỉ những người con gái làm việc phục vụ trong cung đình, cung nữ lớp trên là nữ quan trong cung, nhưng cũng có trường hợp có cung nữ leo được lên ngôi hoàng hậu.
– Ở triều Thanh, từ thời Khanh Hy mới đầy đủ các điển chế, nghiêm minh trong việc chế định vị trí, danh hiệu của hậu cung. Chính thê của hoàng đế gọi là hoàng hậu, xuống dưới có một hoàng quý phi, hai quý phi, sáu tần. Dưới tần còn lấy quý nhân, hầu hết chế độ đều quy định nghiêm cách song thực tế số phi tần của hoàng đế vượt quá rất nhiều. Thế nên mới dẫn tới tình trạng “Tam thiên cung nữ nhân chi diện. Kỷ cá xuân lai vô thế ngấn” (ba nghìn cung nữ mặt thoa son. Biết mấy xuân rồi lệ chứa chan)- Bạch Cư Dị.