Đọc truyện Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng FULL – Chương 95
Từng có người tính thử, trong cuộc đời một con người, bạn có thể gặp hai ngàn chín trăm vạn người, nhưng chỉ 1% số đó trở nên thân cận.
Mà dần dần theo thời gian, tuổi các càng cao, số người có thể mở lòng đón nhận càng ít, cho nên trong số ngần ấy người, tìm được một người mình trân trọng, tin tưởng vô cùng khó khăn.
Hôm nay, nếu đổi lại là mấy người Túc Ngọc, Lương Thành Văn, có lẽ hắn chỉ biết cười trừ, bởi đã chuẩn bị tốt cho trường hợp bọn họ phản bội mình bất cứ lúc nào.
Hai mắt như bị xát ớt cay, bỏng rát khó tả.
Phó Thần chỉ đứng đó nhìn, hắn biết khi nào nên im lặng.
Trong lòng hắn vẫn để dành chút hy vọng mong manh, không liều lĩnh vội vàng phủ định.
Đó là món quà mà thời gian ban cho chúng ta.
Khách lui tới quán trọ này phần lớn là thương nhân, người có ấn tượng với một người hầu như hắn chỉ có đám hỏa kế, cho nên khi quan binh hỏi thăm, chỉ có một vài hỏa kế tỏ ra nghi hoặc, nói rằng hình như đã nhìn thấy người tương tự thế này ở đâu rồi.
Quan binh đương nhiên không hài lòng với câu trả lời đó, đi lục soát từng phòng.
Theo lời hỏa kế chỉ nhắc nhở, Lý Biến Thiên ngồi trong phòng một lúc mới đi ra ngoài.
Ước chừng một khắc sau, một nhân vật bất ngờ xuất hiện tại quán trọ.
Đó là Vanh Hiến tiên sinh!
Khi nhận được tin tức, Lạc Học Chân lập tức thôi thưởng tuyết phẩm mai cùng các quan viên tri huyện Tây Bắc, lập tức đến quán trọ này.
Sau khi xương Phó Thần bị nghiền ra tro, lòng ngưỡng mộ, tôn kính vô cùng hơn mười năm của Thiệu Hoa Trì đối với vị tiên sinh này ầm ầm sụp đổ, cảm xúc yếu đuối cũng nảy sinh trong lòng.
Nhân lúc nạn dân tăng lên khắp nơi, Thiệu Hoa Trì liên tục phái Lạc Học Chân đến những vùng xa xôi công tác.
Lạc Học Chân bị Thiệu Hoa Trì phái đến phát lương thực chẩn tai ở nhiều nơi.
Lòng lão vẫn luôn vững vàng, không hề vì thế sinh lòng oán hận hay bất mãn.
Chẳng những không để bụng chuyện Thiệu Hoa Trì “lưu đày” lão, trái lại còn tân tâm quét dọn mọi chướng ngại cho y, giúp Thiệu Hoa Trì tạo thanh thế ở những nơi đó.
Trước khi đi, Thiệu Hoa Trì tới Trường Phản pha tiễn đưa Vanh Hiến tiên sinh.
Đó là một ngày tuyết rơi dày, đươc ánh dương chiếu rọi, cả mặt đất phủ bạc lấp lánh.
“Lần này rời đi, có lẽ một khoảng thời gian dài sắp tới không thể hiệp trợ ngài.
Các cứ điểm ta đã chuẩn bị hoàn chỉnh, ngài có thể giao cho Cảnh Dật, ngoài ra còn có Thanh Nhiễm, Lam Âm tương trợ”.
Lạc Học Chân khoác thêm áo da cừu cho Thiệu Hoa Trì, ân cần chỉ bảo, “Mong sao ngài có thể bảo trọng chính mình.
Ngài đã trưởng thành, ta tin nếu nương nương có cơ hội trông thấy ngài, chắc chắn sẽ vui mừng hết sức.”
Cuốn [ thời Tấn thao lược ] hoàn thành khiến cho Lạc Học Chân trở thành người rất có uy vọng trong giới binh pháp, được rất nhiều võ tướng ủng hộ.
Lão tin dù có lão có rời đi, chỉ cần Thiệu Hoa Trì sử dụng những tài nguyên này một cách hợp lý, nhất định có khả năng thành công.
Dáng người Thiệu Hoa Trì đã cao lên một ít, ngũ quan gương mặt từng lộ vẻ non nớt giờ đã cương nghị hơn rất nhiều, dù có đeo mặt nạ che đi nửa gương mặt cũng chẳng ngăn được các cô nương trong thành nhìn thấy mà tim đập rộn ràng.
Vẻ dịu dàng giống như Lệ phi lúc trước đã không còn bóng dáng, nét đẹp khuynh thành càng trở nên sắc bén nhưng không mất đi mỹ cảm.
Lúc không cười thì mang vẻ lịch sự tao nhã, ngay cả Tấn Thành đế cũng phải cảm thán nhi tử của mình đã trầm ổn hơn nhiều, càng lúc càng có khí khái nam nhi.
Thiệu Hoa Trì đã gầy hẳn đi, nhưng đôi mắt càng thêm rực rỡ, kiên nghị mà im lặng.
Cặp đồng tử đen thẫm, sâu hút như có thể nghiền nát mọi thứ không nên tồn tại trong đó.
Thường ngày, y ôn hòa điềm đạm, lẳng lặng làm bạn với cửu hoàng tử Thiệu Tử Du.
Ai cũng nói Thiệu Tử Du như một thuần thú sư lão luyện, nhờ ở cạnh y người quái dị như thất hoàng tử mới trở nên ngoan như cừu.
Tính tình chuyển biến đúng mức, người ngoài cho là sự ôn lương hiền đức của Thiệu Tử Du đã tạo nên sức ảnh hưởng, mà chính bản thân Thiệu Tử Du cũng cho là như thế.
Hiện giờ, Thiệu Hoa Trì xem Thiệu Tử Du là đầu não, chỉ đâu đánh đó.
Trận tranh đấu giữa phe cửu hoàng tử và đại hoàng tử đã rõ ràng công khai.
Trong khi đó, phe nhị hoàng tử đáng lẽ phải nóng như lửa đốt thì lại yên lặng một cách lạ lùng.
Dưới ánh sáng rực rỡ của Thiệu Hoa Trì và Thiệu Tử Du, dường như không có bất cứ thứ gì tồn tại.
Chỉ có lúc này, khi đối diện với Vanh Hiến tiên sinh, mới lộ ra chút manh mối.
“Tiên sinh có từng hối hận không?” Phó Thần qua đời đã nhiều tháng, Thiệu Hoa Trì lần đầu tiên ngước mắt nhìn thẳng vào Lạc Học Chân.
Nỗi thống khổ cùng sát ít nhẹ đến mức không nhận ra được ẩn giấu trong đôi mắt ấy.
“Chưa từng làm sai, sao phải hối hận? Còn nữa, chuyện làm cũng đã làm rồi, tại sao phải nghĩ tới hai chữ vô nghĩa này cho nặng lòng?” Dù quyết định ra sao, lão cũng chưa từng hối hận.
Mỗi một quyết định đều có thể bị phản đối hoặc xảy ra điều ngoài dự tính, không ai có thể luôn luôn tính chuẩn.
“Vậy sao….” Tiếng nói của Thiệu Hoa Trì nhẹ như tan vào không khí, nhìn về phía hoàng cung, “Nhưng ta hối hận rồi….”
Nét mặt Lạc Học Chân chợt cứng đờ.
Điện hạ hối hận vì đã không ra tay hạ sát ta ư?
Không ai biết, Thiệu Hoa Trì hối hận điều gì.
Dù Lạc Học Chân hay mấy người Cảnh Dật đứng bên cạnh y, đều có thể cảm thấy không biết từ lúc nào, Thiệu Hoa Trì đã không còn là thất điện hạ bọn họ từng biết nữa.
Y càng lúc càng như một màn sương mù, không sao dò được bản chất.
Sau khi Lạc Học Chân rời đi, Thiệu Hoa Trì một lần nữa trở lại chốn hoàng cung giam giữ thân thể và linh hồn y từ lúc sinh ra tới giờ.
Y vẫn còn một trận chiến mà y không thể thua.
Lạc Học Chân đi thẳng về hướng tây, nhiệm vụ chủ yếu đương nhiên là tìm kiếm những người nhà Tiếu tướng đã mất tích.
Các đảng phái giao tranh, Thẩm Kiêu chết bất đắc kỳ tử, Tiếu tướng trở thành vật hy sinh.
Nhưng Tiếu tướng có thể bị bãi miễn chứ không thể mất tích được.
Bởi lão là người của nhị hoàng tử, nhị hoàng tử chỉ bị cấm túc chứ không bị xử tội.
Hiện giờ, việc tìm vị Tiết tướng này đang được xem là nhiệm vụ quan trọng nhất, nhưng Lạc Học Chân vẫn không quên một nhân vật tên là Phó Thần.
Đặc biệt là khoảng thời gian này ở kinh thành, tận mắt thấy sự thay đổi của Thiệu hoa Trì, lão càng kiên quyết hơn.
Dù thế nào cũng không thể để Phó Thần xuất hiện trở lại.
Trên mọi phương diên, Phó Thần chết đi sẽ có nhiều tác dụng hơn sống.
Muốn viện cớ cho một lời nói dối, cần bổ sung thêm ngàn lời nói dối khác, Lạc Học Chân cũng hiểu điều này.
Ở Tuyền Châu, lão tình cờ tìm được tung tích của chim đưa thư, lần theo đó mà phát hiện ra dấu vết của Phó Thần.
Lão đi thẳng về huyện Lô Tích.
Ở đây, Lạc Học Chân quen biết rất rộng.
Tri huyện là đồng nghiệp năm đó cùng dự thi với Lạc Học Chân, nhiều năm nay vẫn thường xuyên qua lại, vô cùng thân thiết.
Lạc Học Chân chưa bao giờ xem thường Phó Thần.
Chính vì không xem thường nên khi được tin có người giống Phó Thần xuất hiện ở quán trọ, lão không do dự tới tận nơi xem.
Thư pháp, hội họa của Thiệu Hoa Trì đều do lão dạy, muốn bắt chước nét bút Thiệu Hoa Trì chỉ là việc cỏn con.
Dựa vào tính cách xảo quyệt của Phó Thần, nếu hắn ở quán trọ này, chắc chắn nhìn vào sẽ suy đoán được đôi chút.
Nhưng đó cũng chỉ là một phần mà thôi, việc lão đích thân tới đây mới là mấu chốt.
Đối phó với người càng thông minh thì càng không thể dùng những phương thức thẳng thắn, trực tiếp.
Cần phải chồng chất nhiều tầng chứng cớ mới có thể khiến đối phương tin tưởng phán đoán của bản thân.
Ở một mặt nào đó, Lạc Học Chân cũng xem như hiểu Phó Thần, chẳng khác nào bằng hữu.
Khi Lạc Học Chân xuất hiện, tim Phó Thần chìm xuống.
Hắn biết rõ Lạc Học Chân có vị trí quan trọng thế nào trong lòng Thiệu Hoa Trì.
Chính vì thế mới có thể thấy rõ được Thiệu Hoa Trì quyết tâm diệt trừ hắn ra sao.
Có những điều không cần nói ra, việc Lạc Học Chân xuất hiện ở đây đã trả lời cho hết thảy.
Rốt cuộc vẫn muộn rồi sao? Hắn nhiều lần thử trung thành với Thiệu Hoa Trì, có lẽ đã tiêu hao hết sự kiên nhẫn của chủ công.
Tim như bị ai đó xé làm đôi, nghẹn ngào không thở nổi.
Quân uy khó đoán, có phải thật hay không cũng đâu có gì quan trọng.
Thiệu Hoa Trì sinh ra trong hoàng thất, một vị hoàng tử ẩn nhẫn, mai phục hơn mười năm để mưu đồ đế vị, sao có thể dễ dàng tin tưởng người khác.
Y không thể , cũng không được phép
Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, chính hắn cũng chẳng thể làm tốt hơn Thiệu Hoa Trì.
Nhưng dù hiểu được thì lý trí cũng chẳng thể ngăn cảm xúc dao động.
Phó Thần hít sâu mấy hơi, hốc mắt bốc lên hơi nóng.
Hắn thất thần nhìn tuyết bay ngoài cửa, hắt vào trong quán trọ, vướng lên sợi tóc hắn.
Không biết vì sao, hắn nhớ tới thi thể của con mình bên dưới bánh xe, tay chân rời rạc, máu tràn trên tuyết như hồng mai đua nở.
Đẹp đến mức khiến người ta tuyệt vọng.
Trong lớp vải trắng nhà xác, đứa bé hoàn toàn biến dạng, ngay cả khuôn mặt còn không nhìn rõ.
Cơn đau đớn đè nặng trái tim luôn bình ổn lâu nay, Phó Thần cắn chặt răng, yếu hầu run rẩy nhưng không thể phát ra tiếng, mãi cho đến khi chút máu tươi tràn ra khỏi miệng do môi bị cắn nát, hắn mới có thể bình tĩnh nhìn Lạc Học Chân bước lên lầu.
Không sao đâu, không có chuyện gì không vượt qua được.
Đã trải qua nhiều như vậy rồi, còn đau đớn làm chi.
Lạc Học Chân mau chóng đi tới phòng chữ Thiên, bỗng nhiên bị người ngăn cản.
Đối phương cầm thẻ bải của thương hội hoàng gia Trăn quốc.
Tấn quốc và Trăn quốc quan hệ hòa hảo, cho nên các thương nhân tới Tấn quốc buôn bán luôn được tôn trọng và trao nhiều lợi ích.
Dù sao thì bọn họ cũng tới “dâng tiền” cho Tấn quốc.
Tuy nói thương nhân không có địa vị cao nhưng thương hội hoàng gia thì khác, họ có quyền cự tuyệt đối phương gặp mặt.
“Nga? Ngươi là nói ta kia tùy tùng, đó là từ tiểu theo ta, tên gọi Tứ nhi, như thế nào là các ngươi truy nã phạm? ” bên trong truyền đến Lý Biến Thiên cười khẽ thanh âm.
“Kia các hạ có thể hay không thỉnh hắn đi ra gặp một mặt, ta đẳng cũng muốn xác nhận, cùng ngươi ta đều phương tiện.” Lạc Học Chân có lễ đạo.
“Thiên hạ này diện mạo tưởng tượng người nhiều là, vỏn vẹn bằng người khác vài câu nói miệng không bằng chứng mà nói, liền tới cửa đến muốn người, đây chính là Tấn quốc lễ nghi sao?” Xem ra Tiểu Tứ nhi ở kinh thành còn làm “Trên đời này có thiếu gì người khuôn mặt giống nhau.
Chỉ vì người khác nói vài ba câu không có bằng chứng mà muốn tới cửa bắt người, đây là lễ nghi của Tấn quốc đấy à?” Xem ra Tiểu Tứ Nhi làm ra không ít chuyện xấu ở kinh thành.
Nếu vậy thì đây cũng là chuyện tốt, tiện thể giúp hắn đoạn tuyệt luôn với Tấn quốc, khỏi nhung nhớ nữa.
Tâm tư của đám trẻ tầm tuổi này rất khó bảo, nếu không gặp chuyện thì chẳng bao giờ chịu phục tùng.
“Chúng ta cũng chỉ muốn điều tra để báo cáo kết quả, mong ngài lượng thứ, đừng khiến chúng ta khó xử.”
“Ta cũng không phải muốn là khó các ngươi, nhưng tùy tùng này của ta đã chết cách đây mấy ngày rồi.
Nó rơi xuống hồ băng chết cóng, e là không thể gọi ra đây được.”
Lý Biến Thiên ra vẻ dọc không chịu ngang không chịu, Lạc Học Chân cũng không dây dưa nữa, dẫn người lục tục rời đi.
Ra khỏi quán trọ một láy, lão mới nói với quan binh phía sau, “Theo dõi sát nhóm người này, một tấc cũng không rời.
Tăng cường thủ vệ thành, có bất cứ tin tức nào thì báo cho ta.”
“Vâng, tiên sinh, còn ngài thì sao ạ?”
“Đai nhân nhà người có việc nhờ ta, ta đương nhiên là dốc sức tương trợ.”
Phó Thần không gặp lại Lý Biến Thiên mà bị A Nhất cải trang dẫn ra khỏi quán trọ, tìm cho hắn một nhà dân để tá túc.
Phó Thần vừa may mắn cũng vừa thận trọng, làm trò xiếc đi dây ngay trước mắt Lý Biến Thiên như vậy, cuối cùng cũng được Lý Biến Thiên ủng hộ.
Lý Biến Thiên là một trong sốt ít những hoàng đế đối xử tối với thuộc hạ.
Năm đó hắn chinh chiến xa trường, trung thành với nguyên tắc nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người.
Sự độ lượng cùng trí tuệ cao minh của hắn quả thật khiến người ta tin phục, như ở một khía cạnh nào đó, có thể nói Lý Biến Thiên rất tự phụ, hắn tin rằng mình sẽ không bao giờ nhìn lầm người.
Phó Thần cũng lợi dụng chính khe hở đó.
Nơi Phó Thần được đưa tới là nhà của một cặp vợ chồng già, cũng chẳng biết đã được điều tra thân phận thích hợp từ lúc nào.
Họ sống trong một căn nhà đất cũ kỹ, dột nát, có thể xem là tồi tàn nhất vùng, nhưng so với nhà mình lúc mới xuyên việt đã là khá giả lắm rồi.
Ông bà lão nghe A Nhất bịa ra cho hắn một thân thế đáng thương.
Bọn họ là hai huynh đệ phải chạy nạn.
Đệ đệ chọc phải tên ác bá trong vùng, giờ cả hai phải tách nhau ra để bỏ trốn.
“Ca ca” đương nhiên là A Nhất, “Đệ đệ” Phó Thần vốn đã mang diện mạo thuần lương, thanh tú anh tuấn.
Cặp vợ chồng già chẳng chút nghi ngờ tính chân thật của câu chuyện.
Ông bà lão nhất quyết không chịu nhận lấy chỗ bạc A Nhất đưa.
Bọn họ tự nguyện dẫn Phó Thần ra khỏi thành.
Nhi tử bọn họ vừa chết, chính là bị tên ác bá trong thành đánh chết.
Ác bá này có quan hệ thân thích với quan viên ở huyện, vừa vào ngục đã được thả ra ngay, một roi cũng chẳng bị đánh.
Bọn họ muốn nhanh chóng ra khỏi thành, không muốn ở lại nơi này làm gì cho đau lòng.
Khi thấy Phó Thần tuổi tác không quá chênh lệch với nhi tử nhà mình, cũng thấy có chút niềm an ủi nên đối xử với Phó Thần rất tốt, ngay cả cho ăn cũng giống như với nhi tử trước kia.
Trước lúc rời đi, A Nhất đưa cho Phó Thần một viên thuốc.
Thuốc này Phó Thần thấy rất quen, Túc Ngọc đã từng chủ động đưa cho hắn để hắn tiện khống chế hành động của y.
Phải uống đúng giờ mới có thể giải độc, không uống một thời gian dài sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Thủ đoạn khống chế người vừa đơn giản vừa thô bạo như vậy, rất đỡ tốn công sức.
Ở trong căn nhà đất vài ngày, chờ quan binh điều tra xong.
Ông bà lão rất nghèo, việc chi tiêu trong nhà chỉ dựa vào chút sức còm của ông lão để đổi lấy thức ăn, giờ nuôi thêm Phó Thần lại càng khốn khó.
May sao mùa đông, thức ăn không mau hỏng, Phó Thần cũng không ăn nhiều, có thể chống đỡ được.
Hôm nay phải ra khỏi thành.
Mấy ngày này, việc ra vào thành bị quản lý vô cùng nghiêm ngặt, tra xét kỹ lưỡng từng người.
Theo lời lính gác thành nói thì là một con ruồi cũng không bỏ lọt.
Phó Thần trông thấy ông bà lão khiêng quan tài chứa thi thể của nhi tử nhà họ lên xe bò.
Nghe nói con bò này bị bệnh nặng, không ai thèm lấy nên bọn họ mới xin được về.
Bò già quả thật gầy trơ xương, cả người đờ đờ đẫn dẫn, mí mắt sụp xuống, trông như thể chẳng còn sống được bao lâu.
Bò bị bệnh không thể ăn thịt, người ăn cũng mắc bệnh theo.
Ông bà lão cả đời chưa thấy qua mấy con bò, không nỡ giết, đành dùng nó để kéo xe.
Phó Thần đi ngang qua, thấy thi thể mặc trang phục đơn sơ đã tím tái, cảm thấy ớn lạnh từ đầu đến chân.
Thi thể này trước khi chết đã ẩu đả một trận dữ dội nên bộ dạng cũng vô cùng đáng sợ.
ĐỜi trước hắn từng theo cảnh sát và pháp y tới hiện trường nhiều vụ án, nhưng bây giờ mới tận mắt nhìn ở khoảng cách gần, không sao tránh được cảm giác bài xích.
Hắn từng bị nhốt một thời gian dài trong không gian kín, cho đến giờ vẫn còn nhớ rõ cảm giác có thể nghe thấy âm thanh cử động của từng đốt xương trên người mình cùng sự vận động của các khí quan, không khỏi sợ hãi.
Nhưng hắn không có lựa chọn, cũng không có tư cách soi mói.
Trước ánh mắt bất đắc dĩ của cặp vợ chồng già, Phó Thần khẽ cười một chút trấn an bọn họ, sau đó nằm vào trong quan tài.
Thi thể của nhi tử ông bà lão kia ghé sát vào hắn.
Lần đầu tiên hắn gần một người chết đến thế.
Cặp mắt đến chết không nhắm lại kia như thể xuyên thấu nhân tâm.
Phó Thần nâng tay, muốn khép mắt cho người đó nhưng đôi mắt ấy vẫn mở to trừng trừng.
Chấp niệm quá nặng, oán hận quá sâu, chết không nhắm mắt.
Phó Thần thở dài một hơi, cũng không phí công vô ích nữa.
Phó Thần nhìn xuống cảm giác, không muốn nghĩ rằng dưới thân mình là một xác chết lạnh băng.
Thân thể nhi tử bọn họ đã bắt đầu nát rữa, mùi bốc ra thì không cần phải hỏi, trên da cũng nổi thi ban lốm đốm.
Hắn như đang nằm trên một khối bằng, toàn thân rét lạnh.
Phó Thần thả lỏng suy nghĩ, nhìn nắp quan tài, chậm rãi khép mắt.
Bánh xe di chuyển, lăn trên nền tuyết trắng, để lại vết tích xám đen.
Mỗi khi xóc nảy, Phó Thần lại va chạm với cái xác bên dưới.
Rốt cuộc cũng ra tới cửa thành, đám lính kiểm tra thân phận cặp vợ chồng già, ngoài ra cũng nhận được tin tức bọn họ có đứa con bị đánh chết trong thành.
Khi binh lính đang định để cho họ đi qua, một giọng nói ôn hòa vang lên.
Phó Thần vừa nghe đã nhận ra, là Vanh Hiến tiên sinh.
“Mở quan tài ra xem đi.”.