Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 26


Đọc truyện Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng FULL – Chương 26


Phó Thần đẩy cửa, cả phòng xộc lên mùi hôi tanh.

Trong hai mươi ngày này, những người ở đây đều giải quyết chuyện vệ sinh ngay bên trong, mỗi ngày được thanh lý một lần.

Phó Thần mặt không đổi sắc bước vào, “Thân thể có chỗ nào không khỏe không?”
Tiếng trả lời thưa thớt cất lên, Phó Thần đều cẩn thận ghi nhớ.

Sau khi sai tiểu thái giám kia đi làm việc, một người trong đó hỏi: “Công công, vật kia gửi ở đâu? Nô tài muốn nhìn một chút.”
Đây là một trong những người Phó Thần cảm thấy khả nghi, còn “vật kia” chính là thứ đã bị cắt nhất.

Đó đã từng là thứ thái giám quan tâm nhất, dù mất đi cũng không nỡ vứt bỏ, cho nên phủ nội vụ sẽ sai người làm công đoạn tẩm ướp chống phân hủy rồi bỏ vào hộp gỗ, dưới dấu niêm phong điền tên từng thái giám, tư liệu dán ở trên nắp.

Ngoài ra còn viết thêm vài lời chúc phúc, để thái giám lưu làm kỷ niệm, đợi sau này có tiền chuộc lại.
Những người này cũng không phải Phó Thần có bàn tay vàng thôi miên, đương nhiên không thể tránh thoát một kiếp, đều bị tịnh thân sạch sẽ.
“Hiện giờ các người không thể xem, vẫn đang để ở Tự Đao môn.

Về sau được thả ra khỏi cung, các người có thể đến Tự Đao môn dùng chút bạc để lĩnh về.” Của Phó Thần đương nhiên cũng được gửi ở đó, tuy rằng ấy là do hắn thôi miên người khác lấy được, nhưng dù sau trên mặt giấy vẫn viết tên hắn.
Còn của người khác kia, cứ làm như bị mất rồi đi.
Phó Thần đặc biệt chú ý đến những kẻ “luyện công phu”, bọn họ tuổi đời đều trên dưới hai mươi, xấp xỉ Vương Phú Quý lúc mới vào cung.

Người trưởng thành vào cung không hiếm, nhưng cũng không quá nhiều.

Sau khi tịnh thân vài ngày, giọng bọn họ đã trở nên thánh thót hơn, râu trên cằm cũng từ từ biến mất.
Nhưng hán tử nhìn qua mảnh khảnh này lại không có phản ứng gì lớn, không hỉ không bi, tính nhẫn nại khiến người ta nể phục.
Người của Trọng Hoa cung tới, sau khi tiểu thái giám đến thông báo, Phó Thần dẫn vài thái giám đã có thể xuống giường đến trung đình.
Vụt!
Một trận gió lớn xẹt qua, đến trước mặt Phó Thần thì bỗng nhiên nhảy dựng, kêu lên: “A!”
Người lao đến là Thiệu Hoa Trì, gương mặt vẫn cười cười đầy nét ngây ngô.

Phó Thần không tránh cũng không nhúc nhích, đẩy những người đi sau lui xuống một bước, khom lưng: “Nô tài ra mắt Thất điện hạ.”
Những người lao nhao phía sau cũng học theo động tác của Phó Thần mà hành lễ, có tiểu thái giám còn chưa quen quy tắc trong cung, vừa loay hoay quỳ xuống vừa lén ngước mắt nhìn Thiệu Hoa Trì bởi khí chất y so với người bình thường vô cùng khác biệt.


Trên mặt họ hiện rõ biểu tình : Sao trong cung lại có kẻ ngớ ngẩn?
Bích Thanh giữ chặt Thiệu Hoa Trì, cùng bước vào chính đường, nhẹ giọng dỗ: “Chủ tử tốt của ta, hôm nay chúng ta tới để chọn nô tài, không phải để chơi đùa đâu.”
Thiệu Hoa Trì nghe không hiểu, hái một đóa hoa trong viện, lắc đầu, ánh mắt linh động, “Nô tài? Nô tài! Nô tài….”
Miệng không ngừng lặp lại mấy chữ, nhìn qua có vẻ đã khá hơn trước rất nhiều, giống hài tử năm, sáu tuổi.
“Đúng đúng, là xem ngài thích ai, liền tuyển người đó.”
Thiệu Hoa Trì xoay vạt áo, chỉ Phó Thần, “Hắn!”
“Vị kia không được, đó là thái giám có phẩm cấp ở phủ nội vụ, không thể chọn được.” Bích Thanh ban nãy cũng không chú ý, chỉ căn cứ vào trang phục chính tứ phẩm của Phó Thần để xác định thân phận, giờ mới thất kinh trong lòng.

Đây không phải là tiểu thái giám ngày trước bị thất điện hạ bắt quỳ bên hồ Dịch Đình hay sao.

Bà cố ý nhìn thêm, nhớ rõ chính là bộ dạng tuấn tú kia.

Từ đó đến giờ chưa được bao lâu mà đã không nhận ra được, đúng là người đẹp vì lụa.
Một đám tiểu thái giám quỳ chỉnh tề, ngay ngắn lạy bốn cái.

Thiệu Hoa Trì bị Bích Thanh dẫn đến chọn người.

Y có chút ngơ ngác, tùy tiện chỉ tay lấy mười hai người: “Hắn, hắn, hắn….”
Nét mặt Phó Thần thoáng ngưng trọng, mười hai người này không một ai không phải là người “luyện công phu” mà hắn đã chú ý lúc trước.
Trùng hợp sao? Không có khả năng.

Dù có trùng hợp cũng không thể trùng hợp đến mười hai người,
Bích Thanh đưa những người được chọn này đến phủ nội vụ là thủ tục.

Thiệu Hoa Trì bỗng nhiên bổ nhào vào người Phó Thần, giống như một con gấu bự, cuộn một cục mà ôm lấy, dính chặt Phó Thần, gỡ cũng không ra.
“Chuyện này…” Một tiểu thái giám đứng bên nhìn thấy Thất hoàng tử không ngừng dụi dụi ngực Phó Thần, coi như tấm đệm bông, cố sức nhịn cười: “Thất…điện hạ, người không thể làm thế được.”
“Không sao, cứ để điện hạ chơi một lát.” Phó Thần cười nói.
Khi Bích Thanh quay lại Tự Đao môn, liền thấy Thất điện hạ nhà họ đã cuộn tròn một cục ngủ trong lòng Phó Thần, thậm chí còn ngáy vang dội.
Hiện giờ Thiệu Hoa Trì giống như một đứa trẻ bị chiều hư, tính tình cũng rất nóng nảy.

Ngày trước, đánh thức y ngủ đã bị y phát hỏa mấy lần, ngay cả hoàng đế y cũng không thèm nể mặt, Bích Thanh giờ cũng không dám tùy tiện lay gọi y.
Phó Thần ngồi trên ghế gỗ, rung rung đùi để Thiệu Hoa Trì dựa vào thoải mái thêm một chút, một tay ôm chặt eo để ngăn y rớt xuống, nói: “Đợi lát nữa điện hạ tỉnh lại, nô tài sẽ hộ tống người về Trọng Hoa cung.”

Bích Thanh là lão cung nữ thân tín mà Lệ phi năm đó lưu lại chăm sóc Thiệu Hoa Trì.

Năm nay mới chỉ ba mươi mấy nhưng nhìn giống như bà lão năm mươi, có kinh nghiệm xử lý công vụ phong phú.

Bà cũng vừa nghĩ đến ý này.

Bây giờ còn phải an bài chức vụ cho mười hai thái giám mới tuyển, không có cách nào ở lại trông nom Thiệu Hoa Trì.

Nhìn Thất hoàng tử hiếm khi ngủ được một giấc ngon lành kia, liền nói: “Vậy xin làm phiền Phó tiểu công công một chuyến.

Điện hạ chúng ta thực ra rất ít khi thân cận người khác, chắc hẳn hai người hợp nhau.”
Bà nhìn thái giám mi mục thu này, chỉ cảm thấy thật dễ nhìn, không khỏi nói nhiều thêm mấy câu.
“Là vinh hạnh của nô tài.” Trong cung hữu duyên thường là bắt đầu tai họa, đối với Phó Thần, đây xem ra chính là một đoạn nghiệt duyên.
Ngủ trưa đương nhiên phải im lặng, thái giám cung nữ đều lui ra, trước khi đi còn rất tri kỷ mà đóng cửa lại.
Yên tĩnh được một hồi, thanh quản Phó Thần khẽ rung động, âm thanh từ yết hầu đi lên, ngữ điệu mềm mỏng, tràn đầy hơi ấm rót vào tai Thiệu Hoa Trì: “Thất điện hạ, người tỉnh được rồi.”
Thiệu Hoa Trì mở mắt, nét mặt lãnh tĩnh, hoàn toàn không có nửa điểm buồn ngủ.

Y vịn vào cánh tay Phóng Thần mà ngồi dậy khỏi người hắn.
Thân thủ lưu loát như vậy, có thể vị Thất điện hạ này trước khi “ngốc”, võ nghệ cũng không tồi.

Tuy các hoàng tử mỗi người một nết, nhưng văn thao võ lược được hun đúc từ nhỏ, cơ sở rất vững chắc.
Thiệu Hoa Trì ưu nhã sửa sang lại mái tóc, vuốt phẳng nếp gấp trên quần áo, rồi mới chậm rãi ngồi lên chủ vị, mí mắt nhấc lên, hai chân thon dài đan nhau, cặp mắt lang sắc bén nhìn về phía Phó Thần.
Phó Thần đã sớm đứng dậy, ở một bên khom người chờ sai bảo, bộ dạng kia muốn có bao nhiêu kính cẩn liền có bấy nhiêu kính cẩn, bảo gì nghe nấy.

Hắn từ trước đến nay chưa bao giờ để người ta moi ra sai lầm ở tôn ti lễ tiết.
“Ngươi có gì muốn hỏi ta?” Thiệu Hoa Trì cất tiếng.
“Nô tài không có.”
“Phó Thần, ta ở trong cung cũng không có bao nhiều người đáng tín nhiệm.”
“Vậy hẳn là mười hai người ban nãy đã có thể giải quyết vấn đề khẩn cấp của điện hạ.” Những người đó mặc quần áo xong, đương nhiên nhìn không ra, nhưng công việc của Phó Thần đã tạo thành thói quen quan sát tỉ mỉ thần thái và cử chỉ của người khác, trong đó bao gồm bước nhân lớn nhỏ, phản ứng, kích ứng, độ dày lớp chai trên tay, khẩu âm, màu da…Bất cứ biểu hiện bên ngoài nào hắn cũng ghi nhớ trong lòng.

Hắn có thể phát hiện mười hại người kia đặc biêt, không có nghĩa là kẻ khác cũng thế.

“Ngươi thế mà có thể nhìn ra! Ngươi quả nhiên có thể nhìn ra!” Hai câu thốt ra, có thể tỏ rõ thái độ phập phồng của Thiệu Hoa Trì.

Y đi đi lại lại, ánh mắt nhìn Phó Thần ngày càng phức tạp: “Phó Thần, ngươi có biết, nếu không phải lức trước ngươi nhiều lần giúp ta, khiến ta khắc ghi trong lòng, đầu ngươi không biết đã rớt bao nhiêu lần.

Biết quá nhiều, bao giờ cũng khiến người ta không yên lòng.”
Phó Thần giống như không xem mạng này là của mình, âm thanh vững vàng không thay đổi : “Tạ điện hạ lưu tình.”
Qua nhiều ngày như vậy, Thiệu Hoa Trì đã khôi phục lại bộ dạng vốn có.

Chút mềm mỏng trước kia kể từ khi bị Phó Thần cự tuyệt đã bay biến không tung tích.
“Lưu tình? Không, ta chỉ không nỡ lãng phí một cái đầu sắc bén như ngươi.

Chỉ dựa vào biểu hiện bên ngoài của ngươi, Vanh Hiến tiên sinh đã tán dương không thôi, có ý muốn kết giao.

Lão nói với ta, người này cần phải thu về dưới chướng.

Nếu hắn thay lòng thì giết.”.

Vanh Hiến tiên sinh, tên đầy đủ là Lạc Học Chân, tự Vanh Hiến.

Là mưu sĩ danh tiếng trong dân gian, là cao nhân đương thời, ở ẩn nơi sơn dã, từng viết cuốn binh thư Tấn thời thao lược.
Không nghĩ tới một vị kỳ tài như thế lại nguyện ý giúp sức Thiệu Hoa Trì.
Trước đây không hề có tin đồn nào về việc Thất hoàng tử có phụ tá, cũng chẳng ai cho rằng có người sẽ đặt cược tiền đồ của mình vào một hoàng tử bị hủy dung.
“Mấy ngày này ta đã cho ngươi cơ hội, nếu ngươi đáp lại tờ giấy ta sai người đưa tới, liền lưu cho ngươi một mạng.

Nếu không đáp lại, một nhân tài ưu tú như thế mà ta không thể dùng, vậy thì không cần giữ.” Không hề nhìn thấy chút lòng dạ đàn bà nào trong mắt Thiệu Hoa Trì, mà khí chất sát phạt, quả quyết một đế vương cần có đã hình thành sơ bộ.
Y đến gần Phó Thần, một tay siết cằm Phó Thần đến gần biến dạng.

Vẫn là sự ác liệt đó, cùng ánh mắt tràn ngập sát khí chấn áp kẻ đối diện, “Cái mạng này của ngươi, ta nên lưu, hay là không lưu?”
Lông mi Phó Tần như cánh ve bị xé nát, không chịu nổi mà khẽ run, là do nhẫn nhịn cơn đau khi bị siết cằm.

Trong dư quang thoáng hiện một bóng đen, chậm rãi tới gần bọn họ.

Mắt hắn đã phủ một tầng nước mắt sinh lý, không thấy người đến là ai nhưng có thể ý thức được hắn đến càng gần, sinh mệnh càng xa.
Thất hoàng tử thật sự muốn giết hắn diệt khẩu!
Phó Thần nhắm mắt lại.

Chút mềm lòng cùng kẻ si ngốc kia chẳng qua chỉ là một cơn mộng đẹp.


Khi đó Phó Thần cho rằng hắn ở trong cung cũng không có mấy thời gian ấm áp, kết quả lại thành một trò cười lớn nhất.

Trò cười đó lại còn kéo dài, đem tôn nghiêm cùng sinh mệnh hắn nghiến nát dưới lòng bàn chân.

Ngực Phó Thần nhói đau, như bị ngàn kim đâm thấu.
“Nô tài, nguyện vì điện hạ hoành nghiệp mà dâng hiến chút sức hèn, xin…điện hạ cho nô tài thêm một cơ hội.”
“Cơ hội không phải chưa từng cho ngươi, nhưng ngươi lại xem như rơm rác mà vứt bỏ.” Thiệu Hoa Trì giảm bớt lực đạo trên tay, “Ngươi chọn Đức phi, là định bám lên người tam ca, thật là một nô tài thông minh.

Tam ca không tọa được vị trí kia thì cũng thành quốc sư, ngươi ở đó liền có long công, sau này sẽ không phải ghé qua hậu cung nữa, tính toán hay lắm! Không cần biết có thượng vị hay không, y là hoàng tử có đường ra tốt nhất.”
Thiệu Hoa Trì vỗ tay khen ngợi lựa chọn của Phó Thần.
“Nô tài chưa bao giờ nghĩ tới.”
“Có nghĩ tới hay không, tự ngươi biết.

Sau khi nghe phân tích của ngươi lần trước, ta đã trở về suy nghĩ cẩn thận.

Sao một kẻ tính tình cẩn thận như ngươi lại có thể nói với ta nhiều như vậy? Thật ra khi đó, ngươi có cảm giác, bản điện sẽ sống không được bao lâu.

Đối với người sắp chết, nói thế nào chẳng được.” Thiệu Hoa Trì nói chuyện không hề cố kỵ, rõ ràng là sau này đã nghĩ thông suốt.
“Điện hạ hồng phúc tề thiên, thần linh phù hộ!”
“Ô hay, bản điện có ngày hôm nay đều do bản điện tự mình tìm đến, cũng chẳng phải dựa vào thần linh nào!” Lời này đối với người xưa kính thần sợ quỷ là lời nghịch thiên, người này dám tranh mệnh với trời.

“Nói không ai cũng có thể nói, ngươi lấy gì khiến ta tin ngươi? Chỗ của ta cũng không tùy tiện thu nạp một con chó bất cứ lúc nào cũng có thể phản chủ.”
Phó Thần hành đại lễ, cố gượng thân thể suy yếu.

Di chứng thôi miên sẽ ảnh hưởng đến hắn mấy ngày.

Vào lúc sinh mệnh bị uy hiếp, Phó Thần buộc phải đưa ra lựa chọn, mà lựa chọn này khiến tâm trí hắn lạnh giá như hầm bằng.

Che giấu lòng bàn tay siết chặt dưới ống tay áo, hắn dùng khí lực toàn thân để khắc chế cơn phẫn nộ khiến người run rẩy, âm thanh thập phần mềm mại.

“Nô tài nguyện vì điện hạ máu chảy đầu rơi, trở thành tay sai của điện hạ, làm mật thám mai phục bên người tam hoàng tử.”
“Tay sai? Thật là một con chó ngoan!” Thiệu Hoa Trì nở nụ cười, khom người nâng gương mặt tái nhợt của Phó Thần, nhạt giọng nói: “Sớm biết có ngày hôm nay, cần gì có lúc trước.

Ta đã nói rồi, ngươi sẽ hối hận.”
“Nô tài hối tiếc không kịp!” Ta chưa từng hối hận như thế, đã đi chọc vào một kẻ ăn tươi nuốt sống như ngươi!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.