Đọc truyện Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng FULL – Chương 199
Thiệu Hoa Trì không bảo Phó Thần dứng dậy ngay.
Y im lặng nhìn mái đầu đang cúi của nam nhân.
Bản điện nên cảm ơn ngươi đã dạy cho ta một bài học.
Ngươi đã dạy ta, lúc chưa nắm chắc thì đừng thổ lộ.
Để rồi ngươi vừa nhân từ, vừa tàn nhẫn phân chia ranh giới giữa hai ta.
Vậy nếu ta chỉ xem ngươi như thuộc hạ, ngươi có chịu được không?
Phó Thần quỳ xuống, Thanh Tửu cũng quỳ theo, rồi lần lượt những người khác.
Về tôn ti mà nói, họ không thể đứng khi chủ tử đang quỳ.
Một hàng người nối nhau quỳ lạy Thiệu Hoa Trì.
“Đứng dậy cả đi.” Thiệu Hoa Trì thu lại ý nghĩ, nhận sự sùng kính của những người này.
Bây giờ mới là thời điểm hình thành liên minh chính thức, gọi là thất vương đảng.
Ánh mắt y vô cùng bình tĩnh, khóe miệng lại nhếch lên, “Phó Thần, theo ta vào.”
“Vâng.” Trước khi tập hợp được đủ mười phụ tinh, hắn không quan tâm lắm rốt cuộc Tử Vi tinh ở phương nào, mà bây giờ cũng vậy.
Tựa như sự yên lặng trước cơn bão, hai người cùng nhau bước vào phòng.
Thiệu Hoa Trì yêu cầu Phó Thần gỡ lớp dịch dung cho mình.
Nếu hai phe đã đến tình cảnh này thì dịch dung chẳng qua chỉ để người ta thấy thất hoàng tử giấu đầu lòi đuôi mà thôi.
“Ngươi không còn đường lui nữa.” Mỗi từ thốt ra đều mạnh mẽ hữu lực.
Thiệu Hoa Trì vuốt ve ngón cái.
Trước đó vốn có một chiếc nhẫn ban chỉ, cùng chất liệu với miếng ngọc bội y từng tặng cho Phó Thần.
Giờ nhân không ở đó, chỉ có một vệt hằn nhàn nhạt, nhưng y vẫn làm động tác như thói quen.
Kẻ khiến ta không còn đường lùi là ai chứ? Phó Thần không nói câu nào, Thiệu Hoa Trì cũng không cần hắn đáp.
Hắn im lặng nhận lấy dụng cụ mà La Hằng đưa đến, làm công việc mà hắn thường làm khi còn là một thái giám, luôn luôn chăm chú tỉ mỉ.
Dung nhân khuynh thế khiến người ta hít thở không thông từng chút hiện ra.
Giờ hắn đã khôi phục thị lực, có thể nhìn rõ hơn nhiều, nhưng Phó Thần không để ý chút nào, chỉ tập trung làm công việc dang dở trên tay.
Thiệu Hoa Trì đi lần này, không rõ sống chết.
Những người ở lại như bọn họ cũng còn một trận quyết đấu khác.
Thanh Nhiễm đứng sau lưng Phó Thần, khẽ hỏi.
“Lỡ như Tử Vi tinh là tam điện hạ thì sao?”
Tử Vi Tinh có thể là Thiệu An Lân, ai mà biết được.
“Thế thì thay đổi số mệnh!”
Phó Thần lại lần nữa nhìn về hướng hoàng cung, giống như nhiều năm trước.
Tại tẩm cung của hoàng đế Kích quốc.
Đêm khuya, Lý Biến Thiên mới có thể nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Đôi mày nhăn chặt, nhìn vô cùng khổ sở.
Trước mắt tối đen, nước sông chảy xiết, thân thể nặng nề không sao nhúc nhích được, tảng đá cứng rắn cùng sát khí ngay trên đầu.
Có kẻ muốn giết hắn ! Hắn bừng tỉnh trong đau đớn, nhưng lại không thấy được dung mạo người kia, chỉ cảm nhận lưỡi dao sắc bén, lạnh lẽo cắt qua da thịt.
“Ngươi là ai?” Hắn cất tiếng hỏi.
Giấc mộng này đã lặp đi lặp lại không chỉ một lần, nhưng hắn chưa bao giờ thấy được người đó.
Đó là nơi nào? Vì sao hắn lại ngất bên cạnh một người xa lạ.
Người đó không đáp, lại vung một nhát dao thứ hai.
Thật dứt khoát, không chút do dự, như thế muốn giết hắn càng nhanh càng tốt.
Hắn có thể cảm thấy tâm trạng không dám tin của bản thân ở trong mộng.
Dường như hắn tin người kia tuyệt đối sẽ không phản bội mình.
Hắn muốn đưa tay tóm lấy kẻ đó, nhưng vừa chạm được thì bỗng như bị kéo chìm xuống đáy sâu.
Long sàng bằng gỗ lim của Lý Biến Thiên lại hứng trọn cái vung tay của hắn, vài chỗ gãy nát, gỗ vụn văng ra.
Ầm ! Lại một tiếng động lớn vang lên.
Tư Anh Vũ công công, người tiếp nhận chức vụ của Lý Ngộ cùng các cung nữ thái giám khác đứng run cầm cẩm ngoài tẩm cung, nhưng không dám nói câu nào.
Trước kia, bê hạ đã yêu cầu vào những khoảng thời gian đặc biệt, không được phép tới gần.
Giờ hắn thường xuyên gặp ác mộng, tính tình càng lúc càng đáng sợ.
Ầm !
Lại nữa !
Tiểu cung nữ run rẩy ngẩng đầu, “Tự công công, ngài có định vào xem không?”
Trước kia, ai nấy đều tranh nhau được hầu hạ kề cận bệ hạ, giờ thì trốn được xa bao nhiêu thì trốn bấy nhiêu.
Bọn họ thật nhớ lúc Lý Ngộ đại nhân còn ở đây.
Hồi đó, tuy bệ hạ vẫn nghiêm khắc nhưng không đến nỗi hỉ nộ thất thường như bây giờ.
Hơn nữa, lúc bệ hạ không vui, Lý Ngộ vẫn luôn có các khiến ngài vừa lòng.
Tự An Vũ lạnh nhạt liếc nhìn nàng.
Tiểu cung nữ không biết mình nói gì sai.
Tự Anh Vũ nhớ lần trước hắn tự ý xông vào Ngự Thư Phòng, suýt chút nữa thì bị hệ hạ chặt đầu.
Giờ bệ hạ còn chưa ra lệnh, hắn ngu gì tự tìm đường chết oan.
“Ngươi vào đi.” Tự Anh Vũ chỉ một thái giám đang co rúm một góc, cố gắng để người khác quên đi sự tồn tại của mình.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì giường lại bị bệ hạ phá hỏng, bọn họ cũng không trốn được trách nhiệm.
Tiểu thái giám kia bị sai bảo, không muốn nhấc chân chút nào, nhưng thân phận là nô tài hèn mọn, làm gì có tư cách phản kháng.
Tiểu thái giám vừa mới đi vào, người bên ngoài đã nghe thấy tiếng động nhức tai.
Một bóng người văng ra từ trong phòng, va mạnh vào tường, chậm rãi trượt xuống.
Đám người Tự Anh Vũ biết đó là tiểu thái giám vừa vào lúc nãy, nhưng chẳng ai quan tâm hắn còn sống hay đã chết, chỉ dè dặt đứng ngoài gọi một câu, “Bệ hạ tỉnh rồi sao?”
Không âm thanh đáp lại.
Một chưởng phong lại ập về phía họ, đánh tan khung treo rèm thành hai mảnh.
Tự Anh Vũ lập tức nháy mắt.
Đi mau, đứng đó chờ chết à?
Hắn theo Lý Ngộ rất lâu, ít nhiều cũng học được cách đoán ý bệ hạ.
Bệ hạ không thích cấp dưới tự ý quyết định, nhưng đồng thời cũng rất ghét kẻ ngu ngốc, thụ động.
Tình cảnh hiện giờ ý là đang đuổi bọn họ cút đi.
Lý Biến Thiên rất giỏi kiểm soát cảm xúc, nhưng giờ quả thật đang rất khó chịu, thậm chí còn phải tự ép mình bình tĩnh.
Những cơn ác mộng kéo đến không ngừng.
Lúc đầu, hắn còn có thể khống chế bản thân, nhưng dần dần, hắn cũng bị ảnh hưởng.
Những quyết định đưa ra khi tỉnh táo cũng đôi khi phán đoán sai lầm.
Ác mộng này chẳng phải ngẫu nhiêu.
Tộc Ô Ưởng biến mất, chưa nói đến Thánh Tử Thánh Nữ của bọn họ.
“Mấy giờ rồi?” Tóc Lý Biến Thiên đen như mực, quầng mắt tím đen, đằng đằng sát khí, nhìn không hề giống vị đế vương nhân ái thường ngày.
Thập ngũ nấp trong bóng tối, khẽ thưa, “Giờ sửu.”
Lý Biến Thiên chẳng nói chẳng rằng.
Thập Ngũ lo lắng nhìn bệ hạ đang trầm tư.
Sắc mặt hắn càng lúc càng kém, người cũng gầy đi rất nhiều, khiến cho ngũ quan vốn anh tuấn càng thêm khắc nghiệt, nhưng khí thế chỉ tăng chứ không giảm.
Hắn không còn vẻ ôn hòa, ung dung mà như con quái thú, luôn sẵn sàng nuốt chửng mọi thứ bất cứ lúc nào, hoàn toàn khác với khi Phó Thần chưa đi khỏi.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, bệ hạ tiếp đón sứ giả vài nước.
Họ nói bóng nói gió, dò hỏi tung tích kho báu, ai cũng nhăm nhe muốn chia một phần của khối tài sản khổng lồ này.
Nhất là Tấn quốc, chúng nghĩ chỉ cần chúng muốn thì là của cúng, ngay cả ánh mắt của lũ sứ giả nhìn bệ hạ cũng mang vẻ khinh thường.
Thập Ngữ tức đến bật cười.
Chẳng lẽ Tấn quốc vẫn tưởng mình còn là cường quốc khiến người khác nghe đến là sợ mất mật như vài thập niên trước sao?
Giờ đất trời này thuộc về bệ hạ của bọn họ.
“Vẫn chưa liên lạc được với người ở Tấn quốc à?” Sau khi tỉnh khỏi giấc mộng, đầu óc hắn lại đứt quãng, không xâu được thành một chuỗi hoàn chỉnh.
Hắn có thể khẳng định mình cũng như Lý Diệp Tổ, bị mất một đoạn ký ức, làm cách nào cũng chẳng thể nhớ ra.
Hắn thậm chí không biết mình bị hại lúc nào và bằng cách nào.
Chẳng lẽ tình cảnh hiện giờ cũng là do Thất Sát gây nên?
Là thần thánh phương nào mà có được bản lĩnh thông thiên động địa như vậy? Thậm chí hắn cảm giác người này ở rất gần mình.
Nhưng người bên cạnh hắn rất nhiều, không thể ai cũng nghi ngờ được.
“Đúng vậy, sau khi năm mươi tám chốt liên lạc bị cắt đứt, chúng ta chỉ có thể dùng phương pháp truyền tin nguyên thủy nhất, đồng thời dùng ám hiệu để tập hợp nhóm mật thám thứ hai, liên hệ với Ứng Hồng Loan và Phi đại nhân.”
“Cho nên bây giờ trẫm có mắt cũng như mù?” Lý Biến Thiên nói chuyện vẫn nhẹ nhàng, chậm rãi.
Cơn thịnh nộ do ác mộng qua đi, giờ hắn lại là vị đến vương ôn hòa như trước.
Nha phiến hành hạ, ác mộng quấn thân, biên quan thất thủ, tộc Ô Ưởng biến mất, Trăn quốc dừng nội chiến, Kị Tang tạm thời đàm hòa với Tấn quốc, nhiều quốc gia chiến bại, chủ tướng mai phục ở Tấn quốc mất liên lạc……..Kế hoạch gây dựng mấy thập niên bỗng chốc lâm nguy.
Năm năm sóng êm gió lặng, vậy mà chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã bị phá tan tác, chắc chắn có kẻ cố tình làm.
Đủ mọi dấu hiệu đều chỉ ra, Thất Sát có thể móc nối Tấn quốc, tộc Ô Ưởng, Kích quốc và cả Trăn quốc.
“Lý Ngộ đâu, chưa đưa về được à?” Hắn đột nhiên hỏi.
“Người của ta chưa hồi âm.” Sauk hi Hưu Hàn Học và Lục Minh chết một cách bí ẩn, bệ hạ ra lệnh đưa Lý Ngộ về.
Nhưng bây giờ, ngay cả Phi Khanh cũng không liên lạc được.
Chưa kể đường xá xa xôi, địa hình phức tạp, tìm một người khác nào mò kim đáy bể, “Bệ hạ, không có Ngộ đại nhân, chỉ sợ kế hoạch của chúng ta bên kia sẽ gặp nhiều khó khăn.”
Quyết định đưa Lý Ngộ về là quá vội vàng, cũng không đúng lúc.
Tuy nói người thay thế Lý Ngộ không phải không có, nhưng có thể tiếp quản nhanh chóng và xử lý hoàn hảo thì chẳng ai bằng Lý Ngộ.
Hắn không biết vì sao bệ hạ lại nghi ngờ Lý Ngộ, chuyện này vốn không hợp lý.
“Cứ đưa hắn về đã, chuyện đâu còn có đó.
Việc gì cần làm thì cứ làm tiếp.
Chẳng lẽ không có Lý Ngộ thì vô dụng hết hay sao.” Một đội ngũ mà mất chủ tướng đã tan rã thì có tác dụng gì.
“Chỉ cần bệ hạ vẫn còn, Kích quốc vĩnh viễn thắng lợi.” Thái độ do dự của thập ngũ cũng kiên định hơn, ánh mắt tràn ngập sùng bái.
Lý Biến Thiên đã quen những lời này.
Hắn đứng dậy, dang hai tay.
Thập Ngũ đứng phía sau, khoác long bào cho hắn.
“Tay nghề của ngươi vẫn chẳng bằng Lý Ngộ.” Trước kia được hầu hạ cẩn thận từng sợ tóc, giờ ai làm hắn cũng thấy thiếu thiếu gì đó.
“Thuộc hạ đương nhiên không cẩn thận bằng Lý Ngộ.”
Lý Biến Thiên mỉm cười, nhưng nghĩ đến sau khi Lý Ngộ rời đi, bao nhiêu chuyện trùng hợp phát sinh, nét cười cũng trầm xuống.
“Gần đây, trẫm luôn nghĩ vì sao mình thích thằng bé đó như vậy.
Mấy năm nay, để bảo vệ nó, trẫm đã làm rất nhiều.” Thậm chí, hắn còn dồn nhiều tâm sức hơn cho lũ con như Lý Cẩm Trình, “Từ góc độ nào đó, nó rất giống trẫm hồi trẻ.”
Thập ngũ không hiểu ý bệ hạ, nhưng hắn biết cho đến giờ, bệ hạ vẫn muốn tin tưởng Lý Ngộ, cho nên chỉ bắt đưa về chứ không giết.
Dù là một người ngoài nhìn vào cũng biết, bệ hạ yêu thích Lý Ngộ hơn hẳn bình thường.
Hắn không dám tưởng tượng, nếu thật sự Lý Ngộ đại nhân có vấn đề thì chuyện gì sẽ xảy ra.
Đã tỉnh rồi, Lý Biến Thiên cũng không định ngủ tiếp, dù hắn chưa chợp mắt được một canh giờ.
Hắn vào thư phòng không lâu, thập ngũ đã lôi một người bị bịt miệng ra từ cửa ngầm.
Người này chính là sứ giả Tấn quốc, từng được bệ hạ đón tiếp ban ngày.
Tấn Thành đế cử gã đến đây như một lời cảnh báo, nếu tìm được kho báu thì đương nhiên phải tiến cống cho Tấn quốc, mà Tấn quốc hoàng đế cũng sẽ ban thưởng cho sự thức thời của bọn họ.
Nhưng cuộc nói chuyện này đã bị bệ hạ lòng vòng hai câu là đánh lạc hướng đề tàu.
Lúc này, sứ giả kinh hãi nhìn Lý Biến Thiên ngồi trên ghế thái sư đọc tấu chương, cả Ngự Thư phòng chi có tiếng giấy loạt soạt.
Thần thái của hoàng đế rất thong dong, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến cho căn phòng càng thêm chật chội.
Thứ áp lực không tên toán ra từ người hắn.
Hắn thậm chí còn chưa cột tóc, tùy tiện khoác một tấm áo ngoài, ngoại bào cũng không trang trọng, nhưng lại tô vẽ rất rõ thân hình nam nhân rắn rỏi, hữu lực.
Gã nhớ rõ ràng, lúc tiếp đón hồi chiều, hoàng đế trông yếu ớt như con ma ốm ngồi trên xe lăn, gió thổi một trận là bay về Tây Thiên.
Sao mới qua nửa ngày đã khác như vậy?
Không biết bao lâu trôi qua, sứ giả chỉ cảm thấy hai chân đã quỳ đến chết lặng, miệng bị nhét giẻ cũng đau đớn, mà xung quanh vẫn chẳng có tiếng động nào, hộ vệ vẫn giữ chặt gã nguyên vị trí.
Gã bị bầu không khí này làm cho hoang mang lo sợ, cố gắng liếc nhìn vài thứ xung quanh để phân tán sự chú ý.
Bỗng nhiên, gã thấy bức tranh treo ngay trên thư phòng, nét vẽ quá kém thì phải.
Không ngờ nhân vật tối cao ở Kích quốc lại treo một bức tranh tầm thường thế này trong thư phòng của mình, Tranh vẽ sơ sài, chỉ mô tả một cảnh thường ngày, nhìn rất đỗi ấm áp.
Tuy nét vẽ kém cỏi, nhưng bức tranh vẫn khá sống động, đặc biệt là biểu cảm vaft hần thái, nhìn một cái là biết ngay đang vẽ ai.
Người trong tranh chính là vị Lý hoàng bệ hạ ở trước mặt, còn người kia……..hình như đã từng thấy ở đâu rồi?
Thân làm sứ giả, gã có khả năng nhớ mặt người rất tốt.
Thường xuyên đi sứ ở nhiều quốc gia khác nhau, chỉ cần nhìn tranh là biết được phe phái của các quần thần, xem tranh đoán người đã là nghề của gã.
Nhưng người mà gã có ấn tượng, lại không nhớ ra thì chắc hẳn là đã từng gặp, nhưng không phải nhân vật quan trọng gì.
Người không quan trọng, sao lại có tranh treo trong Ngự Thư Phòng của hoàng đế?
Gã cứ nhìn bức tranh kia hồi lâu, bỗng dưng cảm thấy đế vương ngồi trên ghế không biết đã chú ý đến mình từ khi nào, đang âm thầm quan sát hắn..