Đọc truyện Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng FULL – Chương 197
Chữ cút mà y thốt ra cũng không quá xa lạ, cảm giác xấu hổ bị che lấp trong lửa giận bừng bừng, không nghe kỹ thì chẳng thể nhận ra.
Thiệu Hoa Trì nổi giận là cơn ác mộng trong cung, không biết đó là bản tính hay giả vờ/ Lúc trước, chẳng một ai nghe đến thất điện hạ mà không biến sắc.
Tuy rằng nhiều năm sau, gặp lại nhau ở sa mạc Hốt Thạch, vị điện hạ này đã học được cách kiềm chế bản thân, hay nói cách khác là quay về tính cách vốn có.
Nhiều khi, chỉ một ánh mắt của y cũng khiến người ta lạnh thấu xương.
Y đã hình thành được khí thế cùng sự bình tĩnh mà một người lãnh đạp nên có, khiến Phó Thần vừa kinh ngạc, vừa thầm nghĩ lẽ ra phải thế.
Cho nên lúc này y nổi giận thì không hợp với lẽ thường.
Lúc ở biệt trang y cũng từng nóng nảy như vậy, rõ ràng là đang cố tình che giấu điều gì.
Phó Thần hơi nheo mắt, lập tức hiểu ra.
Hắn nhẹ giọng nói với mọi người, “Các ngươi đi trước đi.
Tranh thủ thăm dò tin tức, càng cẩn thận càng tốt.
Nếu không có gì thay đổi thì chúng sắp hành động rồi.”
Ánh mắt lo lắng của Thanh Nhiễm cũng không lay chuyển được Phó Thần, chỉ đành nghe lời.
Phó Thần biết Thiệu Hoa Trì ở bên trong, nhưng không có tiếng động nào.
“Điện hạ, ta là Phó Thần.” Tiếng đập cửa lại lần nữa vang lên.
Tiếng chạm nhẹ vào tấm gỗ, cùng bóng người lờ mờ trên lớp giấu dán cho thấy Thiệu Hoa Trì chỉ cách hắn một tấm ván cửa mà thôi.
Phó Thần…..
“Quay về đi, ngươi cần nghỉ ngơi.” Thiệu Hoa Trì gắng nói một câu hoàn chỉnh sao cho giọng của mình thật bình thường.
Ta đương nhiên biết ngươi không sao, nếu không ta đâu dám yên tâm.
Ta si mê sự liều lĩnh của ngươi, ta si mê sự kiên quyết của ngươi, ngay cả giọng nói của ngươi đều khiến ta say đắm.
Phó Thần thẩm cảm thấy ấm áp trong lòng.
Sau khi tỉnh lại, hắn nghe Thanh Tửu nói điện hạ chờ tới khi biết hắn vẫn ổn mới chịu đi.
Nghĩ đến việc mình suýt nữa xâm hại điện hạ cùng những lời chuẩn bị nói ra tới đây, hắn hơi do dự nhắm mắt.
“Không sao, vết thương không sâu, đã cầm máu rồi.”
“….” Thiệu Hoa Trì đè nén tiếng rên rỉ.
“Điện hạ?”
Nghe âm thanh réo rắt của Phó Thần, Thiệu Hoa Trì nhìn sàn nhà màu vôi trước mắt.
Dục vọng không thể phát tiết thôi thúc y, khiến y càng khao khát được nghe nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa giọng nói ấy.
Nói gì đi, một câu thôi cũng được.
Sau khi Phó Thần biến mất khỏi Loan Kinh không bao lâu, phụ hoàng càng lúc càng ép buộc y.
Khi đó, y thật sự cảm thấy ý nghĩa tồn tại của mình là một công cụ sinh sản.
Hôn lễ của y và công chúa Bàn Nhạc tộc diễn ra theo đúng kỳ hẹn.
Trước đó, y từng một lần chứng minh cho phụ hoàng thấy năng lực sinh lý của mình không có vấn đề, cho nên lần này phụ hoàng lại ban cho y mười bốn nữ tử, mỗi người một vẻ, đẹp hơn trước rất nhiều, chí ít cũng phải có một người y ưa thích.
Tuy sau đó, y kiếm cớ, yêu cầu chỉ cần một mình Điền thị hầu hạ, nhưng dù sao thế cũng là trái ý phụ hoàng.
Tấn Thành đế nghĩ chắc ái tử nhà mình yêu say đắm một nữ nhân duy nhất là Điền thị, cho nên đành cho qua.
Có điều, ít cũng phải để lại mười người, mong thất tử có thể làm một vương gia nhàn tản, sinh thật nhiều con cháu cho có phúc.
Thiệu Hoa Trì nhìn mười tuyệt sắc giai nhân kia ngày nào cũng tìm cớ “tình cờ” gặp mình, khiến y bắt đầu muốn dấn thân vào quân doanh.
Nếu bọn họ không để cho y dễ chịu thì y việc gì phải khiến bọn họ thoải mái.
Vì sao y không thể yêu nam nhân? Vì sao y không thể tranh ngôi hoàng đế?
Y ép Lương Thành Văn phải dùng phương pháp bí mật để phá thân Điền thị, đưa thứ của mình vào trong cơ thể thị.
Dù rằng chẳng hy vọng bao nhiêu, nhưng thử còn hơn không.
Đối với một kẻ cùng đường như y thì đâu còn gì để mất.
Lúc trước, y làm thế nào cũng không phát tiết được.
Sau đó, y làm cách nào để giải tỏa?
Đó là nhờ y vô tình tìm được bức họa Vanh Hiến tiên sinh vẽ Phó Thần, dùng bức tranh ấy để…..Hành động nhục nhã như vậy, y không dám cho ai biết.
Lần đầu tiên phát tiết được, y bật cười đến trào nước mắt.
Đáng buồn làm sao, đáng cười làm sao.
Ngay cả chuyện đúng luân thường đạo lý mà cũng phải lén lút tự mình làm.
Dù giọng nói của Phó Thần lọt quá cánh cửa không rõ ràng lắm, nhưng Thiệu Hoa Trì như chìm vào cơn nghiện, càng muốn nghe nhiều hơn.
Thân thể y như chậu than đun trong nắng hè, dục vọng trào sôi tựa dung nham.
Mỗi từ Phó Thần thốt ra đều như dòng điện chạy dọc toàn thân, kích thích từng mạch máu thớ thịt, toàn bộ khoái cảm ào ạt dâng lên.
Thiệu Hoa Trì run rẩy tựa vào cánh cửa.
Thân thể nóng rực cùng cảm giác thỏa mãn khiến đầu óc y trống rỗng.
Dư vị qua đi, y mới nhìn thứ dính nhớp màu trắng đục trên tay mình.
Chất lỏng đặc sệt nhỏ từng giọt xuống sàn.
Mùi vị nồng đậm tỏa ra, khiến y hoảng loạn, vội vàng tìm cách xóa bỏ dấu vết.
Y vừa xấu hổ lại vừa tức giận.
Chỉ là Phó Thần đến thôi, việc gì phải thế ! Việc gì phải thế !
Có lẽ y không hận Phó Thần, mà hận chính mình.
Phó Thần đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy tiếng người bên trong đáp lại.
Lúc hắn chuẩn bị đạp cửa xông vào thì chợt có tiếng thở dốc bị đè nén vang lên, khiến hắn sững lại.
Là nam nhân trưởng thành, hắn đương nhiên biết đang xảy ra chuyện gì.
Lúc này, dù là âm thanh nhỏ xíu cũng như kim đâm thẳng vào lỗ tai, bầu không khí cực kỳ ngượng ngùng.
Trong đầu Phó Thần lại hiện lên vẻ mặt người kia ở dưới thân mình.
Nhưng vừa mới nhớ đến, hắn lại cảnh báo bản thân tỉnh táo lại ngay.
Trong phòng hỗn loạn một chút, rồi mới nghe một tiếng “vào đi” lạnh nhạt.
Lúc Phó Thần mở cửa, mùi tanh nồng xông vào mũi.
Hắn vội cúi đầu, hạ mi mắt.
Thiệu Hoa Trì nhìn lướt qua Phó Thần, thấy gương mặt hắn chợt hiện hai vệt đỏ ửng, cơn hậm hực trong lòng mới vơi đi phần nào.
Dù sao cũng chẳng có chuyện gì cả, thả lỏng đi !
Nhưng mà cứ nhìn vẻ mặt ngại ngùng của Phó Thần, y lại nhớ tới mình vừa mới làm cái gì cách hắn một cánh cửa, tim bắt đầu nhảy tưng tưng.
Nhảy cái gì mà nhảy, nằm im đi xem nào !
Y ho khẽ một tiếng, cũng không dám nhìn vào mắt Phó Thần.
Y lơ đãng rót cho mình một chén trà, mà chẳng biết sao trà này khó trôi vào cổ họng quá, “Có chuyện gì? Nếu ngươi định nhắc tới việc xảy ra ba nãy thì thôi.
Chẳng qua là ngoài ý muốn, cứ cho quan đi.”
Giờ không phải lúc.
Y đã đợi năm năm rồi, mãi mới có được lúc này, không thể để Phó Thần lảng tránh mình được.
Phó Thần bước vài bước, giống như mấy năm trước kia, cung kính quỳ xuống hành lễ thật chuẩn mực với y.
Chẳng hề miễn cưỡng, cũng chẳng phải dáng vẻ khúm núm giả dối trước các quý nhân trong cung như ngày xưa.
Động tác của hắn lúc này tự nhiên như thể sẵn sàng khom lưng xuống bất cứ lúc nào.
Thiệu Hoa Trì trợn mắt, bàn tay cầm chén siết lại, tim cũng nhảy dựng lên.
Chỉ một động tác nhẹ nhàng lại tỏ rõ địa vị hai bên khác biệt.
Có lẽ đây cũng là câu trả lời của Phó Thần.
Phó Thần tạm dừng giây lát, giọng nói nhẹ nhàng, “Chắc ngài vẫn chưa quên, nhiều năm trước ngài từng mong ước vị trí kia.
Cho đến hôm nay, suy nghĩ của ngài vẫn chưa thay đổi chứ?”
Thực ra, qua những báo cáo rời rạc của Thanh Nhiễm, hắn cũng phát hiện ra, Thiệu Hoa Trì chẳng nhưng không dao động, mà còn kiên quyết hơn xưa.
Chẳng qua y ngụy trang càng lúc càng giỏi mà thôi.
Thiệu Hoa Trì cảm thấy câu hỏi này thật nực cười.
Chuyện đã tới ngày nước này mà chẳng lẽ Phó Thần còn định khuyên y?
Xin lỗi, không kịp nữa rồi….
Tuy khóe miệng mỉm cười, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, “Lời này thật là hay? Ngươi dựa vào cái gì mà muốn ta từ bỏ? Thứ nên là của ta, một bước…..cũng không lùi !”
Ánh mắt nhìn Phó Thần lóe lên tia sáng bàng bạc tựa như mắt sói.
“Năm xưa ta đã từng phân tích cho ngài, việc hoàng thượng truyền ngôi cho ngài gần như không có khả năng.” Phó Thần vẫn bình tĩnh nói.
Sau khi mở cửa, mùi vị tanh nồng ban nãy đã tiêu tan, nhưng vẫn xâm nhập vào khứu giác.
“Ta biết.” Thiệu Hoa Trì nở nụ cười.
Sao y lại không biết chứ.
Phụ hoàng yêu chiều y là thật, nhưng chỉ cần y manh nha có ý đồ với vị trí kia thì người trở mặt đầu tiên chính là phụ hoàng, y biết rõ điều đó hơn ai hết/ Thiệu Hoa Trì đứng dậy, bước từng bước về phía người trước mặt, “Phó Thần, ngươi đã từng nghe qua từ này chưa.”
Hình ảnh đối phương chợt xuất hiện trong tầm mắt Phó Thần.
Hai tay buông bên hông, lặng lẽ siết chặt.
Phó Thần ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của kẻ đang đứng trên cao nhìn xuống.
Thiệu Hoa Trì ngồi xuống, hai mắt hẹp dài toát lên vẻ sắc bức người, nhưng cũng quyến rũ đến kinh hãi.
Giọng nói dịu dàng của y lại nhẹ nhàng như ve vuốt, hơi thở nóng ấm phả lên vành tai Phó Thần.
Nhìn vành tai trắng nõn, mẫn cảm khẽ động, y hài lòng mỉm cười, bình thản phun ra một chữ.
“Đoạt.”
………………
Sau khi từ biệt Thụy vương, bảy người trốn khỏi khu Hắc Huyết đã né tránh binh lính, tìm đường về nhà.
Trên đường đi, bách tính than khóc khắp nơi.
Lúc này, hai người lão Lã đang mải truy tìm Thất Sát, không hơi đâu quản những người này.
Bọn họ sớm muộn cũng chết, có chạy loanh quanh cũng chẳng ích gì.
Trong bảy người đó, có một chàng trai vạm vỡ, tính tình thành thật nhưng cũng rất cẩn thận về được nhà mình.
Bọn họ là người từng mắc bệnh, ai cũng xem như quái vật mà xa lánh, không muốn bị truyền nhiễm.
Tuy họ bị bắt đến khu Hắc Huyết, nhưng thật ra hàng xóm cũng góp sức chẳng ít.
Nhà gã cả già lẫn trẻ có mười mấy người.
Bao nhiêu miệng ăn trông cậy vào gã, thê tử lại mới sinh con xong.
Lúc gã lén lút vào được nhà, còn đang nghĩ xem phải làm sao giải thích để không khiến người thân sợ hãi.
Nhưng điều khiến gã ngạc nhiên là khi trông thấy gã, ai nấy đều vui mừng tột độ, nước mắt đầm đìa, không coi gã là mầm bệnh mà xa lánh, khiến gã cảm động không biết nói sao.
Cả nhà già trẻ lớn bé ôm nhau khóc.
Bây giờ, người dân trong thành đều hoảng sợ.
Binh lính đi lại khắp nơi, trước đó còn có hỏa hoạn.
Lúc họ đến biệt trang cầu xin cũng không thấy Thụy vương.
Có người nói thành Bảo Tuyên sắp bị thiêu hủy, sẽ không ai sống sót.
Lúc này, có người nhà quay về khi tưởng đã âm dương cách biệt, đương nhiên là chuyện đáng mừng đến rơi lệ.
“Ta tưởng không gặp được chàng nữa !”
“Không phải vào khu máu đen rồi là không ra được nữa sao?”
“Làm sao thoát ra được? Đã khỏi hẳn chưa? Bệnh thiên hoa thật sự có thể chữa khỏi sao?” Mỗi người hỏi một câu, ai nấy đều kích động.”
Nói đến đây, anh chàng lại nước mắt giàn giụa.
Nhìn một người đàn ông to lớn như vậy khóc tu tu quả thật rất buồn cười, nhưng không ai dám cười gã, “Thụy vương điện hạ, điện hạ, chúng ta hiểu lầm ngài rồi……”
“Ngài mới thật sự là người nghĩ cho dân chúng.
Ngài bị người ta hại…..”
Chuyện tương tự như vậy cũng xảy ra trong những nhà khác.
.
Bên ngoài biệt trang, thị vệ lục soát khắp nơi một lần nữa đều không thấy ai.
Lã Thượng đi đi lại lại bồn chồn.
Chính hắn cũng do dự không biết có nên vào hay không.
Điều khiến hắn bất ai là những binh lính được phái đi kiểm tra thi thể cũng không quay về.
Cái ngõ kia cách chỗ này không xa, đâu mất nhiều thời gian đến vậy.
Bọn lính tìm vài vòng nhưng vẫn không phát hiện bất cứ dấu vết gì, kể cả Điền thị lẫn lão họa sĩ.
“Ngác người tìm xem, Lý Ngộ đi đâu lấy thuốc mà lâu vậy.” Lã Thượng nói với người bên cạnh.
Lúc này không biết Thất Sát đang ở đâu mà Lý Ngộ dám đi lại ngang nhiên như thế, có mất mạng cũng chẳng oan.
Lão Lã thấy Lã Thượng đi mãi không về khu Hắc Huyết, mà dân chúng ở đó cũng bị kiểm tra mấy lần, lão liền quay lại biêt trang thì thấy Lã Thượng đang bồn chồn đứng ngoài cửa.
“Rốt cuộc ngươi làm cái gì vậy?” Lão chất vấn.
Lúc này, Lã Thượng cũng đành bỏ qua mâu thuẫn giữa hai người.
Cả Điền thị lẫn lão họa sĩ đều biến mất, chuyện vượt quá tầm kiểm soát của hắn rồi, vẫn phải bàn với lã Lã.
Lão Lã nghe xong thì cực kỳ tức giận.
“Chuyện quan trọng như thế mà người dám che giấu đến giờ? Đừng tưởng ta không nhận ra.
Sauk hi biết thân phận Thất Sát, ngươi định độc chiếm công lao chứ gì? Lã Thượng, ngươi khá lắm.
Ta thấy ngươi không cần luôn cả cái chức hiện giờ rồi.” Lão Lã bị tên ngu ngốc tự cho mình là đúng này làm cho tức chết.
Bị nói toạc mục đích, Lã Thượng cũng đành nhịn nổi hổ thẹn.
Ngay trước mặt cấp dưới mà lão Lã không chừa cho hắn chút mặt mũi nào.
Hắn cúi đầu, che giấu sát ý.
Trong thành này, khi Linh Hào vắng mặt thì ngay cả Lý Ngộ cũng không được nắm hết mọi quyền hành.
Lão Lã biết hắn từng làm nhiều chuyện xấu, sau này hắn phải tìm cơ hội giải quyết lão thôi.
Đúng lúc ấy, thị vệ vội vàng chạy đến báo đã tìm được thi thể của Điền thị.
Thị bị quăng xuống một cái giết cạn.
Chỗ đó quá hẻo lánh bên bọn họ bỏ sót.
Nếu không kiểm tra nhiều lần cũng không phát hiện được.
Cái gì, Điền thị chết rồi ?
Lúc đầu còn chưa xác định được có phải Điền thị thật sự biết dung mạo Thất Sát không, giờ thì không phải hoài nghi nữa rồi.
Có lẽ ả thật sự biết, nếu không thì tại sao lai đột nhiên mất mạng.
Kẻ giết Điền thị còn ai ngoài Thất Sát.
Quả nhiên lúc ấy hắn có mặt tại Biệt Trang.
Lã Thượng cũng khẳng định, trong đoàn của họ có gian tế.
Lúc hai người chạy đến giếng cạn thì thấy Điền thị mắt mở trừng trừng, thân thể cứng ngắc, không cần khám nghiệm tử thi cũng đoán được thị chết một lúc khá lâu rồi.
Lã Thượng kiểm tra thi thể, nói, “Vết thương trí mạng trên cổ, vũ khí có lẽ là chủy thủ dài chừng năm tấc, một nhát duy nhất lấy mạng.
Nhìn đốm thi ban trên người và nhiệt độ nước, ước chừng chết ít nhất một canh giờ.”
Lã Thượng vừa nói vừa ghui chép, sau đó đứng lên.
“Có giấu vết kháng cự.
Hơn nữa, nhìn nét mặt khi chết thì có lẽ thị không ngờ mình sẽ bị giết.
Không xác định được thị có quen hung thủ hay không, nhưng ta cảm giác là Thất Sát ra tay.
Việc này rất giống với phong cách của hắn, sạch sẽ dứt khoát, không hề do dự.
Đao pháp để giết Điền thị cũng rất gọn gàng, mạnh một chút thì thừa, yếu một chút thì không đủ, không mấy người có thể ra tay chính xác từng li như thế.”
Lão Lã nghe Lã Thượng phân tích, gật đầu đồng tình.
Lão thừa nhận năng lực của Lã Thượng, nếu không đã chẳng cho hắn nhậm chức dưới quyền mình.
Nhưng mà……
Lão Lã đảo mắt, “Nếu thế thì khi nãy, Thất Sát có thể ở ngay trong phủ, sao ngươi không vào?”
Lã Thượng đổ mồ hôi lạnh.
Hắn không thể nói hắn sợ dẫm vào vết xe đổ của bọn Thẩm Kiêu.
Lão Lã châm chọc, “Đồ tham sống sợ chết.”
Lã Thượng biết giờ không phải lúc trở mặt, làm như không nghe thấy.
Bọn họ đang phải đối mặt với mối họa ngầm to lớn.
Hắn sai binh lính rời đi một chút, nhìn lão Lã chằm chằm, “Giờ không phải lúc nói chuyện này.
Ta có việc muốn bàn với ngươi.”
Từ trước đến nay, hắn và lão Lã cũng coi như hợp tác ăn ý.
Sau lưng nhau thì không biết chắc, nhưng lúc quan trọng vẫn luôn đoàn kết lại, đó là nguyên nhân khiến lý phái trường thịnh không suy, “Mau nói đi.”
“Ta nghi ngờ chỗ chúng ta có mật thám, nếu không thì làm sao Thất Sát biết chuyện Điền thị.
Đến cả ngươi mà ta còn chưa nói cho biết.”
Lão Lã cũng nghĩ vậy, “Ngươi cho là ai?”
“Ta nghi ngờ không chỉ một người, nhưng chắc chắn là những kẻ cùng thẩm vấn Điền thị với ta đều đáng nghi.”
Lão Lã cau mày.
Nhóm người này đều là tinh anh, nếu giết sạch thì tổn thất quá lớn.
Hơn nữa, ai mà có năng lực thần thông đến vậy, gài được mật thám vào mà không để bọn họ phát hiện ra? Quá phi lý.
Thấy lão Lã trầm ngâm, Lã Thượng cân nhắc nhiều lần, vẫn quyết định nói ra bí mật, “Thực ra Điền thị còn cho ta biết một tin.
Họ của Thất Sát!”
“Hả?” Mắt lão Lã sáng rực lên.
“Họ Phó, nhưng ả không nhớ được tên.
Hơn nữa lão họa sĩ kia cũng mất tích luôn rồi.”
“Phó? Ta nghe thấy hơi quen quen.” Có nhiều người mang họ Phó, nhưng lão Lã biết người mà lão ấn tượng thì chỉ có thể là kẻ từng bị yêu cầu điều tra, lại còn mang họ Phó.
Danh sách những kẻ tình nghi của Phi Khanh rất dài, không chỉ một người họ Phó.
Phó……
Lão nhớ hình như mấy năm trước, lúc bọn họ còn cắm rễ trong hoàng cung, Phi Khanh từng sai bọn họ điều tra một thái giám họ Phó, nhưng sau khi tra được, Phi Khanh cũng chẳng nhắc đến nữa, chuyện cứ thế trôi qua.
Nếu không nhắc lại có nghĩa người này không có gì đáng ngờ.
Kẻ đó tên gì nhỉ?
Phó……!Phó Thần !?.