Đọc truyện Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng FULL – Chương 192
Dựa vào những dấu vết để lại trong đường hầm, có thể biết chắc chắn đó là tác phẩm của Thất Sát.
Không ai dám chắc khi ấy Thất Sát có trong hầm hay không?
Nhưng nếu Lý Ngộ có thể sống sót thoát ra ngoài thì có thể loại trừ khả năm Thất Sát có mặt ở đó.
Vậy nếu Thiệu Hoa Trì vẫn trốn ở đây bấy lâu thì dù Thất Sát ở đâu cũng sẽ quay lại cứu người, bọn họ chỉ cần ôm cây đợi thỏ.
Thấy Lý Ngộ còn sống, Lã Thượng cũng không hề thờ ơ.
Hắn cố tình bắt Lương Thành Văn ở cạnh Lý Ngộ để chăm sóc.
Còn việc điều tra kẻ dịch dung thì những thị vệ đã làm rất quen tay.
Nguyên nhân là vì từ mấy ngày trước đó, Lý Ngộ đã hoài nghi Thuỵ vương có khả năng đang cải trang, lẫn vào bách tính.
Bọn họ đã tiến hành tra xét toàn bộ dân chúng trong thành một lần.
Để đề phòng phe Thuỵ vương cũng có cao thủ hoá trang đến không chút sơ hở như ngời của Lý phái, bọn họ còn đối chiếu danh tính từng người với hồ sơ hộ tịch ở các tri huyện.
Khi bọn họ gần kiểm tra đến chỗ Thiệu Hoa Trì, Lương Thành Văn bất chợt đến gần Lý Ngộ.
Hắn vung tay siết chặt cổ họng Lý Ngộ trong nháy mắt.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, không ai kịp phản ứng.
Đa số mọi người đều không biết Lương Thành Văn có võ công, ngay cả Phó Thần cũng là Lương Thành Văn chủ động nói ra mới biết được, nếu không thì năm đó hắn cũng không dám nhờ Lương Thành Văn đi cứu Diệp Huệ Ly.
Không ai ngờ một thái y như hắn lại võ nghệ đầy mình.
Khi ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía họ, Thiệu Hoa Trì đã rất nhanh chân lẩn vào nhóm người đã được kiểm tra xong.
Khoảnh khắc rất ngắn ngủ, nếu Thiệu Hoa Trì không phát hiện ra Phó Thần và Lương Thành Văn đã là ám hiệu với nhau thì y cũng sẽ bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này.
Ngay cả Phó Thần và Lương Thành Văn cũng chỉ vừa đưa ra quyết định dựa trên tình huống thực tế mà thôi, không hề có kế hoạch, cũng không bàn trước với Thiệu Hoa Trì.
Thiệu Hoa Trì sao có thể nắm được thời cơ đây?
Việc này chỉ có thể dựa vào khả năng quan sát, phân tích, phản ứng của y.
Đầu óc v thân thể phải kết hợp với nhau, không chút sơ sảy.
Ngoài mấy điều kiện đó thì điểm mấu chốt là phải trông thấy hai người kia ra hiệu cho nhau.
Lương Thành Văn từng nói, điện hạ không bao giờ rời mắt khỏi hắn, nên Phó Thần thử cược một phen.
Nếu không thành công thì đành tìm cách khác.
Khi liếc mắt thấy đối phương đã hành động đúng mong đợi của mình, hắn thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Hành động rất nhỏ này của y đã khẳng định lời nói của Lương Thành Văn.
Đáy lòng y như sợi dây đàn, rung lên khe khẽ.
Lương Thành Văn siết cổ Phó Thần, ngón tay đặt ngay tại động mạch, chỉ cần dùng lực một chút là khiến hắn mất mạng.
Thấy Lý Ngộ lâm nguy, lão Lã giận run người.
Đám thị vệ đều dừng bước, chỉ có thể vây quanh bọn họ chờ thời cơ.
“Cút khỏi khu Hắc Huyết, bằng không…….Ta chỉ có thể giết hắn.” Lương Thành Văn nhếch môi cười lạnh.
“Lương thái y, ngươi hành y tế thế mà cuối cùng lại định giết bệnh nhân của mình sao? Ngươi làm hại một kẻ trọng thương, không thể cử động, không sợ vấy bẩn thanh danh ư? Danh hiệu thần y mà ngươi cũng vứt bỏ?” Lão Lã và Lã Thượng đều dồn hết sự chú ý về hướng này.
“Vậy còn phải xem tình hình thực tế ra sao? Các ngươi tưởng mình có thể một tay che trời ở đây được chắc?” Lương Thành Văn mỉa mai trào phúng.
Đối với những kẻ lạm sát ngời vô tội, xem thành Bảo Tuyên như địa bàn của mình, muốn đánh thì đánh muốn giết thì giết, phàm là con dân Đại Tấn, không thể nào dung tha.
Lúc này, Thiệu Hoa Trì đã thành công lẩn được vào nhóm đã kiểm tra.
Còn “người khống chế” và “người bị khống chế” đằng kia cũng biết kế hoạch lần này của họ thành công thuận lợi, có thể an tâm phần nào.
Tiếp theo là tính xem làm sao để buông Lý Ngộ ra một cách hợp lý.
Những người dân trông thấy bí ật Thiệu Hoa Trì tráo đổi vị trí, vội vàng tìm cách che chắn cho y.
Thiệu Hoa Trì chưa bao giờ nghĩ những hành động của mình lại được người xung quanh đáp lại.
Khoé mắt y thoáng cay.
Thiện và ác có khi đối lập, lại có khi khiến người ta cảm thấy ấm lòng.
Nghe Lương Thành Văn nói, lão Lã và Lã Thượng đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy bất an.
Sự xuất hiện của Thất Sát đã khiến cho kể hoạch mấy chục năm của bọn họ gặp rất nhiều cản trở.
Cứu Lý Ngộ và giết Thất Sát, cái nào quan trọng hơn?
Lã Thượng dường như đang cân nhắc.
Hắn chợt nhìn Lý Ngộ bằng ánh mắt tiếc nuối.
Quyết định đao sắc chặt đay rối, Lã Thượng nâng tay, khởi động cơ qua bắn ám khí trong ống tay áo, nhắm thẳng về phía Lý Ngộ.
Lý Ngộ và Lương Thành Văn vẫn luôn đề cao cảnh giác xung quanh, dù Lã Thượng ra tay rất nhanh nhưng vẫn bị bọn họ phát hiện.
Từ lúc bị uy hiếp đến lúc bị Lã Thượng tấn công, Lý Ngộ vẫn luôn không phản ứng.
Lúc này, hắn bỗng nhiên dồn sức xoay sang một bên, Lương Thành Văn cũng phải buông hắn ra để tránh né.
Ám khí không đâm vào chỗ hiểm nhưng vẫn khiến bả vai Lý Ngộ bị thương, máu nhuộm đỏ áo.
Hắn nằm bệt trên đất, kinh ngạc nhìn Lã Thượng, tựa như không dám tin kẻ này lại tàn nhẫn như thế.
Hắn nhìn cũng biết Lã Thượng thật sự muốn ra tay chứ không chỉ đơn giản là dọa Lương Thành Văn.
Với Lý phái, chỉ khi cùng một lợi ích mới có sức mạnh tập thể to lớn.
Còn nếu đã gây cản trở lẫn nhau thì bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ.
Với Lã Thượng mà nói, đưa Lý Ngộ đến đây nhờ Lương Thành Văn cứu chữa đã là hết lòng hết dạ rồi, giờ không phải lúc thương xót lẫn nhau.
Dù Lý Ngộ có là người kế nhiệm của Phi Khanh cũng không đến mức thiếu hắn là không xong, vẫn còn rất nhiều người thay thế Lý Ngộ nữa.
Chắc chắn chủ công cũng không trách hắn trong tình cảnh này.
Lã Thương nghĩ thế nên mới quyết định như vậy.
Phó Thần đã tách khỏi Lương Thành Văn, thị vệ kéo bọn họ sang hai phía.
Thực ra, không có Lã Thượng thì họ cũng sẽ nghĩ cách tay nhau ra.
Chuyện bắt cóc, uy hiếp này chỉ là kế sách tạm thời, họ không thật sự có ý định liều mạng.
Lương Thành Văn nhìn vị trí vết thương và lượng máu chảy, thầm khen Phó Thần phản ứng nhanh, bằng không có khi đã mất mạng.
Giờ hắn lo cho điện hạ hơn.
Qua khóe mắt, hắn có thể thấy thấp thoáng bóng dáng điện hạ trong đám đông.
Nét mặt y vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn Lã Thượng cực kỳ lạnh lẽo, như nhìn một người chết.
Lão Lã cực kỳ phẫn nộ, đỡ lấy Lý Ngộ đang đứng không vững vì mất máu.
Nếu không nhờ Lý Ngộ thì có khi giờ này lão cũng xuống mồ rồi.
“Lã Thượng, ngươi dám ra tay với Lý Ngộ !”
“Chẳng phải hắn vẫn sống đó sao?” Lã Thượng thấy Lý Ngộ không thèm nhìn mình, nhún vai.
“Nếu không nhờ Lý Ngộ phản ứng nhanh thì ngươi cũng không ở đó nói láo được đâu.”
“Bọn chúng đang ở đây, ta không thể bỏ qua được !” Lần này Thất Sát chạy đằng trời.
“Chờ phạt đi ! Ta sẽ báo chuyện này cho Phi đại nhân.” Lão Lã là thành viên của phe Lý hoàng, đương nhiên biết rõ trong hoàn cảnh ấy cần phải làm vậy.
Nhưng Lý Ngộ thì khác, kể cả thân phận lẫn tình cảm cá nhân, “Không có Lý Ngộ thì không có lão Lã ta.
Hôm nay ta nói cho ngươi biết, ngươi đã động đến Lý Ngộ cũng là động đến ta.”
Sắc mặt Lã Thượng tối sầm.
Hắn chẳng giải thích gì nữa, dẫu sao chuyện cũng đã rồi, “Được, tùy ngươi.”
Để rồi xem Phi Khanh sẽ giải quyết ra sao, ha ha.
Lão Lã đưa Lý Ngộ đi cầm máu.
Suy cho cùng, lão Lã mới là người phụ trách cao nhất ở đây, một khi có mặt lão thì không đến lượt Lã Thượng lên tiếng.
Lúc Phó Thần đi ra, hắn lướt qua chỗ Thiệu Hoa Trì đứng, ánh mắt như đang nhắn nhủ điều gì.
Mắt Thiệu Hoa Trì đỏ vằn tơ máu nhưng vẫn phải nhìn hắn đáp lại, tỏ ý đã hiểu.
Y sẽ tìm cách rời khỏi khu Hắc Huyết.
Suốt năm năm làm thống soái, Thiệu Hoa Trì chưa từng vì chuyện gì mà quyết định theo cảm tính, dù lòng dạ y đang sục sôi.
Với tình hình hiện nay, khắp thành đều là người của “nhị hoàng tử”.
Nhân lực đông, sức chiến đấu mạnh, lại còn không biết chúng có bao nhiêu vũ khí, thuốc nổ.
Chỉ có cách không ngừng làm suy yếu lực lượng đối phương mới có cơ hội để phản kích.
Thấy Phó Thần không đứng vững, lòng y đau đến chết lặt.
Y chưa từng khao khát mau chóng có được địa vị chí cao vô thương như lúc này, để có thể che mưa chắn bão cho người kia.
Lã Thượng nhìn quanh, thấy mọi thứ vẫn bình thường.
Hắn không quên Thất Sát từng giết Thẩm Kiêu, Tưởng Thần, thậm chí ngay cả hai người Hưu Hàn Học và Lục Minh mất mạng cũng dường như liên quan đến hắn, chẳng qua không có bằng chứng mà thôi.
Đám thái y và dân chúng đứng kia đều chẳng hiểu sao cầm đầu quân địch lại quay sang xung đột với nhau.
Lã Thượng chửi thầm trong bụng.
Lão Lã chết tiệt kia chẳng chọn lúc nào mà lại ra đúng lúc này.
Nếu hôm nay chi có mình hắn thì nhanh gọn hơn biết bao nhiêu.
Lương Thành Văn vội vàng uy hiếp Lý Ngộ để đuổi họ đi khỏi đây, chẳng lẽ Thất Sát thực sự đang lẫn trong đám người này?
Những suy luận lúc trước của hắn lại bị lung lay.
Cứ mỗi lần Thất sát xuất hiện là bọn họ đều như bị dẫn vào một mê cung, không biết đâu mới là hướng đi chính xác.
Trong lúc hắn bực bội trong lòng, cuộc tra xét vẫn tiếp tục diễn ra.
Lã Thượng thoáng chút nghi ngờ, nhìn lướt qua đám người đã kiểm tra xong, cảm thấy hình như có gì khang khác.
Nhưng chớp mắt một cái, lại thấy vẫn bình thường.
Lúc này, Thiệu Hoa Trì đã nấp sau lưng đám người.
Chút nghi hoặc của Lã Thượng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất như ảo giác, thậm chí chẳng quá một giây.
Đó là sai lầm mà rất nhiều người phạm phải.
Khi mọi chuyện diễn ra quá suôn sẻ, thì dù bất chợt có một điểm nghi vấn nho nhỏ, họ cũng chỉ cho là mình nhớ lầm, không suy nghĩ nhiều lắm.
Sau khi kiểm tra xong tất cả, lão Lã và Lã Thượng càng nôn nóng.
Những người này đều không có dấu vết dịch dung.
Danh tính, hộ tịch đều khớp với sổ sách.
Bọn họ hoang mang, Thiệu Hoa Trì cũng nôn nóng.
Y phải mau chóng tìm cách trốn ra ngoài.
Bỗng nhiên, y liếc thấy một đống thi thể bị quấn trong chiếu, xếp chồng lên nhau.
Y theo dõi hướng đi của đám thủ vệ, đồng thời tìm vài người y đã thân thuộc trong khoảng thời gian ở đây, im lặng ra hiệu cho bọn họ.
Sau vài lần thì thầm chỉ đạo, mấy thanh niên kia mới hiểu kế hoạch sắp tới phải làm ra sao.
Trong lúc đám đông cố tình gây rối với đám thị vệ, nhốn nháo làm loạn, thu hút sự chú ý, Thiệu Hoa Trì nhặt một tấm chiếu, bọc lấy chính mình rồi lăn vào đống xác chết.
Liệu Phó Thần có trông thấy hay không? Trong tình cảnh này, y chẳng biết làm gì hơn ngoài trông mong vào những lần hợp tác ăn ý lúc trước cùng khả năng quan sát của Phó Thần.
Tuy rằng tình trạng thân thể Phó Thần không tốt, cũng không nhìn thấy toàn bộ động tác của Thiệu Hoa Trì, nhưng chỉ cần thấy hướng di chuyển của Thiệu Hoa Trì, hắn đã có thể suy đoán được, đồng thời đưa ra đối sách có khả năng thành công cao nhất.
Lúc này, vị y sư mà lão Lã dẫn đến đã cầm dụng cụ lên, chuẩn bị móc mũi phi tiêu kia ra.
Tuy vết thương nhỏ nhưng vô cùng đau, quá trình lành lại cũng chậm chạp, y sư phải làm vô cùng cẩn thận.
Lúc rút mũi tiêu ra, máu phun như suối.
Phó Thần run rẩy một trận rồi nằm thẳng trên mặt đất, không nhúc nhích nổi.
Y sư mau chóng bịt miệng vết thương, tiến hành băng bó.
Thấy Lý Ngộ nằm đơ như cá chết, lão Lã vội vàng chạy đến săn sóc.
“Lão Lã, đưa ta …..về biệt trang.” Hắn cần phải tĩnh dưỡng.
Lão Lã đương nhiên đồng ý.
Giờ Lý Ngộ không có sức chiến đấu, ở đâu chỉ tổ cản đường.
Thấy Lý Ngộ có điều muốn nói, lão ghé tai lại gần.
“Chuyển đống thi thể kia về.
Bọn chúng…..có tác dụng.” Lý Ngộ mệt nhọc nói.
Những xác chết quấn trong chiếu, chất đống đằng kia đã bắt đầu phân hủy, bốc mùi hôi thối.
Biết lão Lã đang kinh ngạc, Phó Thần lại nói thêm, “Ta đã…..biết cách phòng chống thiên hoa.”
Chẳng lẽ có liên quan đến những thi thể đó?
Nếu đã biết cách dự phòng thì sau này bọn họ không cần đến Lương Thành Văn nữa.
Mà Lý Ngộ nói riêng với lão, tức là đã cho lão hưởng công lao này, không phần cho Lã Thượng.
Lão Lã sợ Lã Thượng trông thấy, vội kìm chế nỗi sung sướng trong lòng, nghiêm mặt chỉ huy đám Tùng Dịch đưa Lý Ngộ về, sau đó chuẩn bị xe, chất những thi thể lên.
Lúc đầu, Lã Thượng không đồng ý.
Nhưng lão Lã vừa tuổi cao, vừa chức cao hơn hắn, cho nên hắn chỉ kiểm tra qua loa những xác chết rồi đành phải dồng ý vận chuyển ra ngoài.
Phó Thần vào từ cửa hông.
Ở cửa chính lúc nào cũng có một đám đông vây quanh cầu nguyện, mong Thụy vương có thể mở lượng khoan hồng.
Tuy lúc giải độc, Lương Thành Văn cũng giúp hắn bồi bổ thân thể, nhưng đòn tấn công của Lã Thượng lúc nãy rất mạnh nên Phó Thần mất nhiều máu, sắc mặt càng kém hơn.
Đến cửa, hắn nói với đám thị vệ của lão Lã, “Ta tự đi vào thôi, đằng kia vẫn còn việc cần đến các ngươi.
Cứ để mấy người này đỡ ta là được rồi.”
“Mấy người này” chính là đám Tùng Dịch đang cải trang thành thị vệ.
Những người kia biết khu Hắc Huyết còn cần kiểm tra thêm vài lần, thiếu người giúp sức.
Bọn họ hành lễ với Phó Thần rồi bỏ đi.
Bọn họ quay lại thì thấy một ông lão lạ mặt đang được binh lính dẫn đi.
Phó Thần nhớ tên binh sĩ này, gọi là Lã Sơn, cùng họ với lão Lã.
Người của Lý phái phân chia thứ bậc nghiêm khắc.
Người mang chữ Lã trong tên, dù thân phận khác biệt nhưng về cơ bản là cùng một dâu.
Nếu lão Lã chết thì Lã thượng lên thay, nếu Lã Thượng chết thì lại có người họ Lã khác đến tiếp quản.
Một người lạ mặt mà lại được Lã Sơn đích thân hộ tống vào biệt trang, chẳng phải quá kỳ lạ sao?
Lã Sơn thấy Lý Ngộ xanh xao nhợt nhạt cũng đoán ra hắn bị thương, “Lý đại nhân, ngài về rồi.
Có cần ta sai người khiêng ngài không? Còn phải mời y sư nữa?”
“Không cần, vết thương đã xử lý xong rồi, ta tự đi được.
Ngươi đang làm gì thế?” Hắn liếc nhìn ông lão kiêu.
Vừa thấy hắn, mặt ông ta như thấy quỷ, giống như đã từng găp mình.
Phó Thần tự nhận bản thân có trí nhớ rất tốt.
Hắn lục lọi ký ức hồi lâu, khẳng định mình không quen ông cụ này.
Quả nhiên có gì đó không bình thường.
Vừa lúc đó, hắn thấy cuộn giấy ông lão cầm trên tay.
Mà Lã Sơn cũng phát hiện ra ông lão có gì đó khác lạ.
“Lã Thượng đại nhân bảo ta gọi ông ấy đến.” Lã Sơn cười, không nói rõ.
Lã Sơn là thủ hạ của Lã Thượng, những chuyện Lã Thương không muốn cho ai biết, gã đương nhiên không nói cho Lý Ngộ.
“Vậy các ngươi đi đi.” Phó Thần vẫy tay, cho bọn họ rời đi.
Lúc Lã Sơn đưa ông lão đi ngang qua Phó Thần, một tia sáng bạc chợt lướt qua.
Sắc mặt Lã Sơn cứng đờ.
Gã sững sờ nhìn vết thương trên ngực, một nhát dao xuyên thấu, không chút do dự.
Gã run rẩy quay đầu, thấy gương mặt vẫn thản nhiên của Phó Thần.
“Vì….vì sao….?”
Ông lão sợ đến mức bủn rủn tay chân.
Lão chỉ là một họa sĩ tầm thường, nhái tranh để kiếm sống, chưa từng thấy chuyện đáng sợ như thế bao giờ.
Hai người này mới nãy còn trò chuyện hòa hữu với nhau, vậy mà….
Chiêu vừa rồi là do Phó Thần dồn nén sức lực kể từ lúc hắn phát hiện ra ông lão kia có biểu hiện khác thường.
Trong tình trạng thân thể lúc này, hắn chỉ có ba phần sức, ra đòn nhất định phải chí mạng.
Mồ hôi đổ xuống trán, ánh mắt có chút mệt mỏi nhìn ông lão chằm chằm, xòe tay ra.
Tùng Dịch đứng bên cạnh đã hiểu ý Phó Thần.
Hai người khác đè vai ông lão xuống, đoạt lấy bức tranh.
Trên tấm giấy là bức tranh vẽ một gương mặt trẻ trung, tuấn tú.
Từ ngũ quan đến thần vận, dáng điệu như cười như không, họa sĩ truyền đạt vô cùng chính xác, không ai có thể nhận sai.
Đó chính là Phó Thần.
Bảo sao ban nãy họa sĩ này trông thấy hắn thì sửng sốt đến vậy.
Khi được dẫn đến đây, Lã Thượng đã lệnh cho lão phải vẽ một người, không được cho ai khác biết.
Ngay cả Lã Sơn là người nhận lệnh cũng không có thông tin, không biết tranh này vẽ ai.
“Ai bảo ngươi vẽ, à không, ta nên hỏi là ai đã mô tả dung mạo người trong tranh cho ngươi? Lúc trước ngươi chưa từng trông thấy ta, không thể vẽ được.
Ngươi không cần nói dối.” Những manh mối đều cho thấy Lã Thượng đang âm mưu gì đó.
“Vâng…..là một nữ nhân.” Thực ra lão cũng không biết nữ nhân ấy là ai, nhưng nhìn quần áo thì ắt hẳn là người phú quý.
Nữ nhân?
Ánh sáng lóe lên trong đôi mất bị hàng mi dài như phiến quạt che đi.
Ông lão thấy Phó Thần chưa ra tay với mình, nhưng cũng biết chỉ là vấn đề sớm muộn thôi.
Ngay cả thị vệ ban nãy, chưa nói lời nào đã thẳng tay lấy mạng, huống gì một người biết được “bí mật” như lão.
“Đại nhân, lão già này biết mình chắc chắn phải chết.
Chỉ xin ngài tha cho đứa cháu của ta….”
Ngay cả ông lão mà cũng hiểu được mình đã dính vào chuyện lớn, huống chi là Phó Thần.
Lão đã biết một bí mât động trời như thế thì hắn đâu có lựa chọn nào khác.
Phó Thần không thể mảo hiểm, chỉ cần hắn do dự một khắc thì nguy hiểm sẽ cận kề.
Hắn không bao giờ vì tin tưởng, giao tính mạng mình cho kẻ khác.
Trước không, sau càng không.
“Cô bé tên gì?”
“Là Linh Lung.” Lúc trước, Lã Thượng không hề hỏi tên đứa cháu của mình.
Lão họ sĩ biết có lẽ đối phương sẽ không thực hiện lời hứa là tha cho cháu lão nhưng vẫn cố tìm một tia hy vọng.
Nhưng hôm nay, người này đã hỏi, thái độ cũng khác những kẻ kia, cho nên có lẽ hắn khác bọn họ.
Ông lão dập đầu ba cái với Phó Thần, nhận lấy thanh kiếm trên tay Tùng Dịch, do dự một lát rồi tự kết liễu mình.
Phó Thần không ngăn cả.
Có lẽ chính bản thân hắn cũng không nhận ra, cái người tên Phó Thần này đã dần dần bi hoàng cảnh, bị những kẻ xung quanh lôi kéo, biến thành một người mà chính hắn cũng không quen biết.
Mà bây giờ, dẫu ý thức được điều đó, hắn cũng không cách nào ngăn cản.
Nhìn cặp mắt vẫn mở trừng trừng của ông lão, hắn lại nhớ đến đôi vợ chồng già đã chết oan ở huyện Lô Tích.
Hắn cúi đầu, nhẹ giọng nói, “Nếu lúc ta tìm được mà nó vẫn còn sống, ta sẽ bảo vệ nó thay ông.”
Sau đó mới vuốt mắt ông lão khép lại.
Lúc đứng dậy, đầu óc Phó Thần quay cuồng mất một lúc, rồi đưa tay ngăn Tùng Dịch đang chạy lại đỡ, “Không sao, các ngươi xử lý hai cái xác này đi, an táng ông lão cho đàng hoàng.”
“Còn ngài…”
“Việc sau đó ta có thể tự lo được.
Các ngươi mau quay lại khu Hắc Huyết.
Không tìm được Thụy vương thì có lẽ chỗ đó cũng rối loạn.”
“Nhưng thân thể ngài…”
“Quay lại ngay lập tưc!” Qua khóe mắt, Phó Thần thấy một góc áo thoáng phất qua cây cột đằng xa, nhưng lại nhanh chóng biến mất.
Thấy thái độ kiên quyết của hắn, đám Tùng Dịch đành phải đi.
Trước đó, Tùng Dịch thoáng chần chừ, như bóng lưng Phó Thần.
Tùng dịch lại bảo những người khác đi trước, còn mình ở lại.
Ban nãy lão nói người mô tả dung mạo cho ông ta vẽ là một nữ nhân.
Trong phủ này có thể có nữ nhân nào được? Kết hợp với chuyện ban nãy, Điền thị biến mất bí ẩn, cùng với cuộc tranh kia, hắn dường như đã đoán được ít nhiều.
“Ngài….liệu có thể châm chước, để điện hạ tự mình xử lý không?” Hắn đương nhiên biết phân nặng nhẹ.
Bây giờ, người Lý phái đang canh chừng Điền thị nghiêm ngặt.
Thị đang nắm trong tay thông tin quan trọng của chúng.
Dù hôm nay có cứu được Điền thị ra thì chắc chắn trên người cũng bị đánh dấu, không thể trốn thoát được.
Nếu để thị sống sót, tất cả bọn họ đều khó mà yên thân.
Nhưng nói thế nào đi nữa, Điền thị vẫn là mẹ đẻ của tiểu vương gia.
Tiểu vương gia đã đáng thương lắm rồi.
Lúc Điền thị còn là trắc phi, để tranh thủ tình cảm, thị hạ độc tiểu vương gia để nó đau ốm triền miên, lôi kéo Thụy vương đến thăm.
Sau khi điều tra ra sự thật, điện hạ nổi giận, tách tiểu vương gia ra khỏi Điền trắc phi.
Nhưng điện hạ rất bận, lại chẳng biết làm thế nào để chăm sóc tiểu vương gia, tình cha con vô cùng lạnh nhạt.
Nếu ngay cả mấy thân mà cũng…..Bọn họ biết phải giải thích với tiểu vương gia thế nào đây?
Những đội trưởng như Tùng Dịch và La Hằng được Thiệu Hoa Trì coi trọng là có lý do, bọn họ luôn nghĩ được những điểm quan trọng.
Phó Thần lẳng lặng nhìn hắn, mắt vẫn hơi nhòe.
Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, hành động nào cũng có thể trả giá bằng tính mạng, hắn không thể chần chừ.
Nếu hắn không tàn nhẫn thì phải chết.
Không chỉ hắn, mà cả những thuộc hạ của Thiệu Hoa Trì.
Bằng ấy mạng người cùng tâm huyết suốt năm năm có thể sẽ mất trắng tại thành Bảo Tuyên này.
Ai sẽ trả cái giá đó?
Tùng Dịch khom lưng.
Đặt mình vào hoàn cảnh của đối phương, nếu như hắn là Phó Thần thì cũng không bao giờ để cho tai họa ngầm sống lâu hơn một phút, chỉ đành trầm mặc nói, “Nô tài xem như chưa thấy gì, chưa biết gì hết.”
Phó Thần đuổi đám Tùng Dịch đi.
Hắn định không vào biệt trang, nhưng vì gặp phải ông lão này đên đành phải thay đổi kế hoạch.
Phó Thần không tìm thấy Điền thị trong phủ.
Hầu hết hộ vệ ở biệt trang đều bị điều ra ngoài, cả phủ gần như trống không.
Biệt trang này được xây để Tấn Thành đi nghỉ dưỡng, diện tích rất lớn.
Phó Thần đang bị thương, muốn tìm người cũng không nhanh chóng được.
Với tính sợ chết của Điền thị, vào biệt trang rồi chắc chắn sẽ không ra.
Hơn nữa, góc áo sau cột ban nãy nhắc nhở hắn, chuyện này không thể chần chờ.Nhưng ông trời cứ như cố tình trêu ngươi, Phó Thần tìm đủ mọi ngóc ngách có thể trốn mà không thấy Điền thị.
Lại có thêm tin tức không hay, vài hộ vệ đã lục tục xuất hiện trong phủ.
Lã Thượng sắp về rồi.
Lã Thượng vốn ở lại khu Hắc Huyết, chuẩn bị tìm Thất Sát và Thụy vương, nhưng kết quả không được như mong đợi.
Lão Lã tiến hành tra xét lần hai, lo Thụy vương và Thất Sát vẫn chưa rời khỏi đó.
Lã Thượng không gọi Lã Sơn đến để tiết kiệm thời gian.
Hắn muốn mau chóng biết được diện mạo của Thất Sát nên vội vàng thúc ngựa quay về biệt trang.
Nhưng vừa về đến của thì hộ vệ lại nói không thấy Lã Sơn đâu, ông lão cũng biến mất.
Bất chợt, hắn quắc mắt nhìn quanh.
Chẳng lẽ Thất Sát đã phát hiện ra rồi?
Sao có thể thế được? Hắn hành động rất cẩn thận, ngay cả lão Lã còn không biết thì làm sao đến được tai Thất Sát?
Nhưng dọc đường về phủ, hắn không thấy Lã Sơn, giờ trong phủ cũng không có bóng dáng, còn cách giải thích nào được nữa? Thất Sát rốt cuộc là loại người gì? Tại sao ở đâu cũng có bóng dáng hắn? Chẳng lẽ hắn là mật thám trong phe mình?
Mật thám?
Lúc bắt được Điền thị, không có mấy ai biết.
Hơn nữa, những người có mặt đều là thân tín của hắn mấy năm nay, chưa từng xảy ra sai sót nào.
Nói không có nội gián, có quỷ mới tin.
Lã Thượng nhìn lướt qua đám thuộc hạ.
Những người bị hắn lườm đều bất giác lạnh gáy.
“Lý Ngộ đâu, có quay về đây không?” Hắn nhớ rõ lúc đưa đống thi thể đi, Lý Ngộ cũng về phủ dưỡng thương.
Khoan đã, thi thể….
“Lý Ngộ đại nhân đã đến, nhưng một lúc trước vừa mới rời phủ rồi, hình như định đi bốc thuốc.” Lý Ngộ rõ ràng đã về, nhưng lại bỏ đi ngay.
Sao lại tình cờ thế được?
Thất Sát không ra tay với Lý Ngộ sao?
Lúc nãy, Lý Ngộ vừa mới bị thương nặng ở khu Hắc Huyết, vậy mà giờ lại không ở trang viên, chẳng phải rất đáng nghi sao?
Nhưng với tính cách của Lý Ngộ thì chuyện này cũng giải thích được.
Hắn không yên tâm với y sư do mình phái đến, tự ra ngoài tìm người chữa bệnh cho mình.
Lý Ngộ là kiểu người sẽ hành xư như thế.
Hắn sống an lành đã quen, đến thành Bảo Tuyên thiếu thốn đủ thứ, không cảm thấy yên tâm phút nào.
Mà hắn làm gì cũng sẽ đảm bảo chắc chắn mới thôi.
Lúc trước, có biết bao nhiêu kẻ kỳ nhân dị sĩ theo hầu chủ công, nhưng đâu ai có tư cách ở bên cạnh người.
Chỉ cần được chủ công dạy dổ thì dù có là đồ bỏ đi cũng thành nhân tài.
Chủ công bọn họ chính là loại người có năng lực thay đổi thiên mệnh như thế đấy.
Cái đặc biệt của Lý Ngộ nằm ở chính sự tỉ mỉ, kỹ lưỡng của hắn kìa.
“Lúc hắn đi có dẫn theo ai khác không?” Lã Thượng lại hỏi.
“Không, hắn chỉ sai những người khác quay về khu Hắc Huyết.”
Vậy Lý Ngộ không có vấn đề gì.
Tuy nghĩ vậy nhưng Lã Thượng vẫn cảm thấy có gì đó không yên lòng.
Có quá nhiều chuyện trùng hợp xoay quanh Lý Ngộ.
Dù rằng tất cả đều có lý do rất hợp lý, nhưng không hiểu sao lại hợp lý đến mức như thể có sự sắp đặt.
Lã Thượng càng lúc càng bất an, “Các ngươi phái một nhóm, đi kiểm tra những cái xác trong kia có gì khác lạ không, sau đó lập tức quay lại báo cáo cho ta.”
Lúc chuyển về, những cái xác đã được kiểm tra sơ qua một lượt, đa số là vừa mới chết hoặc chết được vài ngày, không có vấn đề gì đáng chú ý.
Nhưng ban nãy, ngoài Lý Ngộ thì chỉ có đống xác chết là ra khỏi khu Hắc Huyết, không nghi ngờ chúng thì nghi ngờ cái gì đây.
Nhưng hắn không biết trong số những thuộc hạ cả mình có cả ám vệ của Thụy vương đang cải trang.
Trừ những người theo bên cạnh Phó Thần và Thiệu Hoa Trì, bọn họ chia nhau trà trộn vào trong đám thị vệ còn sống.
Những người có vóc dáng đặc thù như Thanh Tửu và Thanh Nhiễm thì cải trang thành dân chúng trong thành Bảo Tuyên, yên lặng chờ lệnh.
Lý Ngộ đã nắm rõ cấu trúc biệt trang này.
Chỉ cần hắn cẩn thận một chút là có thể tránh được hết binh lính tuần tra.
Lúc định bước vào Biệt Trang, Lã Thượng hơi chần chừ.
Hắn vẫn chưa quên đám Thẩm Kiêu đã chết tức tưởi như thế nào.
Hắn còn chẳng có đầu óc cao siêu như Thẩm Kiêu, không dám liều lĩnh đối đầu.
Ai biết Thất Sát có mai phục trong đó không? Chủ công từng nói, một người như Thất Sát có thể địch được thiên quân vạn mã.
Hắn không mang theo bao nhiêu người, chắc gì sẽ giữ được mạng.
Lỡ bây giờ vào đó rồi chết oan thì sao.
Khi không biết tình hình thì cứ đợi bên ngoài là chắc ăn nhất.
Lã Thượng nhếch miệng cười, chỉ đám hộ vệ bên cạnh, “Các ngươi vào đi, tìm họa sĩ và Điền trắc phi.
Tìm được rồi thì lập tức đi ra.”
Nói như thể biệt trang đã trở thành đầm rồng hang hổ.
Lúc này, Phó Thần đã bắt đầu hiệp một.
Vào phủ, rời phủ, lại lẻn vào, thành công tránh được tai mắt thị vệ.
Nếu Điền thị gặp chuyện gì thì người bị nghi ngờ đầu tiên chính là người đang tĩnh dưỡng ở biệt trang là hắn.
Dù hắn không có lý do gì để giết Điền thị và ông lão, dù thân phận của hắn không thể nghi ngờ, nhưng nhiều chuyện trùng hợp như vậy.
dù không bị hoài nghi cũng sẽ bị chú ý.
Cho nên hắn phải tìm cách tạo bằng chứng ngoại phạm cho mình trước.
Nhưng chuyện này cũng ảnh hưởng tới việc tìm Điền thị.
Hắn phải nhanh chân hơn đám lính kia.
Điền thị rốt cuộc đang ở đâu mà hắn không thể tìm thấy?
Phó Thần hình dung lại cấu trúc biệt trang trong đầu, loại trừ hết những nơi mình đã tìm ban nãy, lọc ra những chỗ chưa đi qua.
Còn nhà bếp, hậu viện, cầu cửu khúc….tổng cộng tám nơi.
Mà giờ hắn không có thời gian kiểm tra hết.
Không chỉ không kịp, mà thân thể hắn cũng không chịu nổi.
Đi bộ một quãng đường dài như thế, vết thương trên bả vai lại chảy máu rồi.
Phó Thần tập trung phân tích từng nơi một.
Hả?
Còn một chỗ hắn không nghĩ tới, chính là căn phòng Thiệu Hoa Trì từng ở, sau đó bị bắt cóc.
Chỗ đó luôn bị phong tỏa.
Nếu là Điền thị thì không chừng sẽ đến đó thật.
Mà đám binh lính do Lã Thượng phái đi đều không nghĩ Điền thị đang bị “đuổi giết”, đương nhiên không việc gì phải tìm đến một căn phòng vắng vẻ, chí ít là chưa nghĩ đến ngay.
Hắn còn đủ thời gian để hành động.
Phó Thần tránh được vài nhóm lính nữa, nhìn cánh cửa viện đóng kín, quả nhiên vẫn chưa bị binh lính đến lục soát.
Hắn bước vào trong, nhanh tay khép cửa lại, đi tới căn phòng Thiệu Hoa Trì từng ở.
Những cái bẫy bị Thiệu Hoa Trì phá hỏng vẫn còn nguyên đó, nhưng bản thân người làm bẫy là Phó Thần đương nhiên sẽ nhận ra những điểm tháy đổi.
Từng có người tiến vào chỗ này.
Xem ra Điền thị thật sự trốn ở đây.
Phó Thần đi lướt qua, nhẹ nhàng lên tiếng, “Phu nhân, ra đây đi.
Hay là để ta bắt được người?”
Không một âm thanh đáp lại.
Phó Thần không có kiên nhẫn, hắn biết đám lính có thể đến đây bất cứ lúc nào.
“Thôi, để ta vậy.”
Lúc hắn vừa định làm gì đó, Điền thị vội vàng chạy ra.
Trông thị rất căng thẳng, không ngờ bị Phó Thần tìm thấy trước.
Thị còn tưởng có thể nấp ở đây, chờ người khác đến cứu.
Bỗng nhiên, thị quỳ rạp xuống trước Phó Thần, nước mắt lăn dài, “Phó đại nhân, xin ngài tha cho ta.
Ta không biết chúng muốn vẽ tranh ngài làm gì, nhưng chúng lấy tính mạng đứa con của ta và Thụy vương để uy hiếp, ta cũng chỉ bị ép buộc mà thôi.”
“Ta cho ngươi, vậy ai sẽ tha cho ta?” Phó Thần chẳng mảy may xúc động.
Giờ hắn không biết liệu Lã Thượng đã biết tên thật hay những thông tin khác của mình chưa.
Ai có thể đảm bảo Điền thị chưa nói lời nào.
“Ngươi nhất định phải giết ta sao?” Thị khẩn khoản cầu xin.
Phó Thần im lặng.
Nếu có lựa chọn khác, hắn thật sự không muốn ra tay.
Dù sao người này cũng là thê tử của Thụy vương, do đích thân hắn chọn.
Thiệu Hoa Trì đã giữ thị bên mình lâu như thế, ít nhiều cũng có chút cảm tình.
Hắn mặc kệ lời nhờ cậy của Tùng Dịch để đến đây giết thị, nếu Thiệu Hoa Trì biết thì có khi lấy mạng hắn cũng chẳng đủ.
Giữa trắc phi và nô tài, nặng nhẹ ra sao, không cần nói cũng biết.
Phó Thần không thể để Thiệu Hoa Trì lựa chọn.
Không ai biết hậu quả là gì, phản nhân lúc này để diệt trừ mối nguy.
Điền thị thấy đã vô vọng.
Phó Thần càng lúc càng đến gần, chỉ còn cách thị vài bước chân, “Ngươi không biết đâu, vừa nãy thị nữ của ta đã trốn đi.
Ta nói với nó, nếu ta gặp chuyện không may thì đều là do ngươi làm.
Điện hạ mà biết chuyện này, chắc chắn sẽ không tha cho ngươi.
Cả đời này y sẽ không tha cho kẻ giết thê tử, còn là mẫu thân của con mình ! Ngươi muốn trung thành với y sao? Nằm mơ đi ! Ta sẽ ở trên cầu Nại Hà nhìn xem ngươi chết thế nào!”
Trái tim Phó Thần khẽ thắt lại, khóe môi cũng trầm xuống.
Không có nụ cười thường trực, gương mặt hắn nhìn như một pho tượng, “Thế thì cứ tùy y.”
.
Sau khi chuyển đống thi thể ra sau viện, hai hộ vệ đứng trước canh giữ, chờ lão Lã và Lã Thượng đến kiểm tra.
Vài người đến gần, quan sát hồi lâu.
Bọn họ chính là những thuộc hạ của cả Phó Thần và Thiệu Hoa Trì, được Thanh Nhiễm dẫn đi.
Họ cải trang thành thường dân, trà trộn vào bách tính trong thành, cẩn thận quan sát mọi động tĩnh.
Thấy có người chuyển xác, bọn họ lén lún đi theo xem.
Thanh Tửu đánh lén sau lưng, nhanh tay giải quyết hai hộ vệ.
“Thụy vương?” Thanh Nhiễm nhẹ giọng gọi.
Tấm chiếu bọc Thiệu Hoa Trì khẽ giật.
Thiệu Hoa Trì thò đầu ra, quan sát một lúc mới biết đây là một ngõ phố vắng vẻ.
Vài tấm chiếu khác cũng cử động theo, vài người nữa chui ra, Thanh Nhiễm không phân biệt được ai với ai.
Có đến khi nhìn thấy một người có cặp mắt đen như mực, đầy vẻ chua xót, liền nhận ra đó là điện hạ.
“Đi khỏi đây cái đã.” Thiệu Hoa Trì nói ngắn gọn.
Những người dân khác có phần kích động.
Bọn họ vốn tưởng mình chắc chắn sẽ chết, không ngờ còn được gặp lại người thân.
Đương nhiên nếu bọn họ xuất hiện thì sẽ bị người Lý phái chú ý.
Họ lấy vải che đầu như cách ăn mặc của dân chúng nghèo khổ bình thường, lặng lẽ rời khỏi ngõ hẻm..