Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 184


Đọc truyện Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng FULL – Chương 184


Phó Thần không hề bĩnh tĩnh như vẻ ngoài đâu.

Trước giờ hắn chỉ cảm thấy ngờ ngợ nhưng vô căn cứ, có cảm giác quen thuộc, cùng với thái độ khác lạ của Thanh Nhiễm, khí thế sát phạt của đám thuộc hạ.

Tất cả cả chứng minh một sự thật mà Phó Thần không hề muốn thừa nhận.
Cách để lại nhơ danh thiên cổ dễ nhất là đây chứ còn gì!
Nếu Thiệu Hoa Trì ở ngay trước mặt, Phó Thần chỉ muốn đập y một trận cho tỉnh.

Ngay cả hiện đại cũng không có chính trị gia nào dám công khai tính hướng, huống chi là thời này, chỉ cần sơ ý một cái là hỏng bét.

Rốt cuộc y có nhớ mình là hoàng tử hay không? Chuyện như vậy mà bị gièm pha thì từ giờ đến cuối đời, thậm chí sau khi chết đi cũng bị người ta miệt thị.

Việc giành lấy ngôi vị cũng sẽ bị ảnh hưởng không thể tưởng tượng nổi.
Thiệu Hoa Trì chắc chắn biết rõ hậu quả chẳng kém gì hắn.

Biết rồi mà vẫn cố tình làm, không phải điên thì là gì?
Đáy lòng hắn cuồn cuộn cơn giận.

Vị hoàng tử mà hắn từng dốc lòng muốn phụ trợ, tại sau khi lớn lên lại đang thẳng thành cong, dám có thứ tâm tư không nên có.

Dạy mãi không được, sao không giận được đây?
Phó Thần cũng không cân nhắc tâm tư của điện hạ có phải thật hay không? Làm gì có ai lại hy sinh lớn như vậy vì một thuộc hạ, suýt thì vứt bỏ cả mạng sống.
Từ lúc ở sa mạc Hốt Thạch, người nọ đã có hành vi ái muội từ công khai đến lén lút.

Sau đó, y biến thành Ẩn vương, không động chân động tay thì cũng nói lời sến súa đến buồn nô.

Thậm chí, y còn dịch dung để đến bên cạnh hắn, tự thân xông vào hiểm cảnh vì hắn….
Phó Thần đau đầu xao trán.

Hắn muốn thoát khỏi mối nghiệt duyên này mới khó làm sao.

Trong đầu hắn có vài phương án giải quyết, nhưng nghĩ ra lúc trước mình đã thử vài cách với Ẩn vương, chẳng cái nào có tác dụng.

Tạm thời, hắn không có biện pháp nào để khiến đối phương yên ổn rút lui.
Lương Thành Văn khôn ngờ mình chỉ đến một chuyến mà Phó Thần đã nhanh chóng phân tích ra được mọi chuyện.

Đương nhiên, bản thân hắn không hề biết Thiệu Hoa Trì có tình cảm với Phó Thần.

Nếu biết, hắn cũng đành phải giấu đi thôi.

Đây là chuyện mất đầu như chơi.
Hắn chẳng qua chỉ nhận được thư khẩn cấp từ điện hạ, bắt hắn lập tức đến chữa mắt cho Phó Thần.

Nhìn Phó Thần thế này thì chắc đã gặp điện hạ rồi.
Dù vẻ mặt Phó Thần vẫn bình thản như thường, nhưng Lương Thành Văn có thể cảm nhận được cơn giận hừng hực trong hắn.

Có lẽ Phó Thần tức giận vì điện hạ bí mật giám sát hắn chăng?
“Tuy không biết giữa hai người có chuyện gì, nhưng ta đã qua lại với ngươi mất năm nay, có thể nhận ra, chỉ riêng đối với điện hạ, thái độ của ngươi có chút khác biệt.” Sự khác biệt này thật ra vô cùng nhỏ bé, nhưng vì xuất phát từ Phó Thần nên mới dễ nhận ra.
Ví dụ như năm đó, sau khi trốn được truy sát, dù tình hình không cho phép, nhưng suốt năm năm sau đó, hắn chỉ phân rõ khoảng cách với điện hạ chứ không hề nhắc đến chuyện báo thù.
Lại ví dụ như Lương Thành Văn cảm thấy hình như điện hạ không hề biết về việc truy sát, cũng đã nói với Phó Thần.

Nhưng Phó Thần cảm thấy chẳng có gì quan trọng.

Sự thật là diện quạ đã từng có ý định giết hắn, mà hắn thì không ngồi im chờ chết.

Không ai đoán được lòng người, nếu một lúc nào đó, Thiệu Hoa Trì lại muốn giết hắn thì sao? Ai mà nói chính xác được? Hắn sẽ không vấp ngã ở cùng một chỗ.
Ngã lần đầu là sẩy chân, còn lần hai……sẽ không có lần thứ hai.
Đối với suy nghĩ của Phó Thần, Lương Thành Văn nhận ra mình hoàn toàn chẳng có cách nào phản bác.
Với tính tình cẩn thận của Phó Thần, hắn không giải quyết dứt điểm mối tai họa ngầm là điện hạ đã là hiếm thấy rồi.
Lương Thành Văn nhận thấy, mấy năm nay, tuy ngoài miệng không nói, nhưng nhìn hành động của Phó Thần, dường như hắn không có ý định phục tùng bất cứ ai khác.

Hắn muốn tự tạo thế lực cho riêng mình.

Cho nên vấn đề giữa hắn và điện hạ căn bản không phải chuyện truy sát hay châm độc, mà về tâm tính của mỗi người.

Trời định rằng họ không thể là chủ tớ.

(vậy cưới nhau đi -_-)
Nhưng cũng chính vì thế mới thấy được, năm xưa, điện hạ là người duy nhất Phó Thần tin tưởng và một lòng muốn phò tá.
Đặc biệt?
Hai chữ này dường như chấn động thần kinh Phó Thần.

Lần đó, sau được cứu ra khỏi quan tài, người đầu tiên hắn trông thấy là điện hạ.

Hắn bị nhốt trong không gian chết chóc ấy quá lâu, ngỡ đã tuyệt vọng, lại nhìn thấy gương mặt lo lắng, hoảng hốt của người kia, bỗng có cảm giác như ngày hạn gặp mữa.

E là ngay cả kiếp trước hắn cũng chưa từng xúc động như thế.
Lúc nhỏ, hắn nghe quá nhiều người gọi mình là thiên sát cô tinh, là sao chổi xui xẻo, cho nên đã sớm học cách bịt tai làm ngơ, xem như mình không nghe không thấy, không biết gì.

Từ khi hắn còn là một đứa trẻ, những cảm xúc thông thường như hưng phấn, đau thương đã rất ít khi xuất hiện.
Chắc vì đè nén lâu năm, Phó Thần cũng không muốn nhắc đến chuyện năm đó.

Trong mắt hắn đầy vẻ dửng dưng lại có chút kiêu căng, cuồng ngạo, “Nói lời bất kính, năm xưa y cho rằng ta là kẻ bạc tình bạc nghĩa, nhưng lại muốn ta phò trợ y? Y biết bản tính ta bất trung mà còn lợi dụng ta, thì sao có thể trách ta được? Tính nết của y thì tốt nhất cứ làm một vương gia nhàn tản cho rồi, vậy mà còn cố tình thèm muốn ngôi vị kia.

Không có dã tâm, không có thực lực.

Nói là ta giúp đỡ y chứ thực chất chỉ muốn chống mắt lên xem y làm trò cười thế nào.

Nhưng sau này ta nhận ra, lúc đầu y chỉ quanh quẩn trong cung.

Kể từ lúc y tiếp xúc với thương binh, gần gũi với bắt tính, hiểu được khó khăn của muôn dân.

Lòng y thương dân, chịu nghe khuyên giải, cũng có thể học hỏi từ rất nhiều người xung quanh mình để đưa ra quyết định phù hợp nhất.

Y không thiếu phong độ, không thiếu mưu dũng, không thiếu quả quyết.

Tuy y có nhiều khuyết điểm, nhưng đã bắt đầu bộc lộ năng lực của một minh quân.

Một người như vậy, chỉ khi ở trước mặt ta mới giống một đứa trẻ chưa lớn, bày đủ mưu kế lặt vặt để lấy lòng ta, làm sao ta ngăn cản nổi.”
Nhưng ngay lúc ta không ngăn nổi, y lại giáng cho ta một cú
Gặp lại nhau sau năm năm, cả hắn và Thiệu Hoa Trì không hẹn mà gặp nhau trong diện mạo hác.
Hắn chỉ làm vì thuận tiện, còn Thiệu Hoa Trì vì không muốn gây thêm hiểu lầm nên cố ý làm.

Nếu lúc ấy, Thiệu Hoa Trì dùng thân phận thất điện hạ để tiếp cận hắn, nhất định hắn sẽ tìm mọi cách né tránh hoặc chống đối.
Lương Thành Văn im lặng hồi lâu.

Phó Thần cuối cùng cũng thừa nhận bản thân đối xử với điện hạ đặc biệt.

Nhưng không hiểu sau, hắn lại cảm thấy đau lòng, không nói được lời nào.
Loại người như Phó Thần đương nhiên không dễ dàng toàn tâm toàn ý phò trợ kẻ khác, nhưng điện hạ lại bỏ lỡ cơ hội.

Có lẽ tự bản thân y cũng biết mình phạm sai lầm lớn thế nào.
Thật giống như thời gian tại người khác trên người yên lặng , đợi đến Phó Thần thế lực lớn mạnh, đợi đến điện hạ vô luận là tâm tính vẫn là năng lực đều thành thục , mới chậm rãi đi lên.
Có lẽ thời gian sẽ là lời giải thích thuyết phục nhất dành cho bọn họ.
“Chuyện qua rồi thì cho qua đi, không nên giậm chân tại chỗ mãi.

Cả hai người đều sống chẳng dễ dàng gì.

Nếu như biết đối phương vốn không có ý định giết mình thì sao không hòa giải? Mấy năm nay, điện hạ rất nhớ ngươi, lúc nào cũng hỏi ta tình hình của ngươi, Nhưng ta đã hứa là không nói gì cả.

Y cũng nghĩ đủ mọi cách tìm ngươi, chỉ mong tình cờ gặp một lần cũng được.” Nhìn cũng thật đáng thương.
“Tình cờ?” Phó Thần không thể không thừa nhận, Thiệu Hoa Trì dùng thân phận này để lừa hắn, đã khiến bọn họ tìm hiểu nhau thêm một lần nữa, đúng là suy nghĩ rất chu toàn.

Điện hạ của hắn quả nhiên đã trưởng thành đến mức dò được tâm lý hắn rồi.

Trải qua chuyện này, hắn chắc hẳn sẽ không còn nghi ngờ từng phút, sợ chủ tử ra tay giết mình.


Dù năm năm trước xảy ra vài chuyện không vui, nhưng y lại có ơn cứu mạng với hắn nên xem như xí xóa rồi.

Chiêu này là hắn dạy cho Thiệu Hoa Trì, mà giờ lại y dùng để đối phó lại.
Thậm chí, hắn còn có cảm giác, Thiệu Hoa Trì không hề sợ hãi.

Dù rằng sớm muộn hắn cũng phát hiện ra thân phận của y, nhưng vì khoảng thời gian hợp tác tốt đẹp này mà không trở mặt thành thù.
Vị hoàng tử thông minh này sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để đối phó với hắn.
Nói chuyện hồi lâu, Lương Thành Văn mới sực nhớ, “Ban nãy ngươi nói ngươi quay về từ Kích quốc?”
Mấy năm nay, có vài lần điện hạ bị ám sát, nhưng lại có một thế lực khác ra tay ngăn cản.

Một vài lần bọn họ tra được lai lịch của những người đó, dường như cùng xuất thân với đám tử sĩ ở trong cung ngày trước, cũng chính là mật thám Kích quốc.
Giờ ngẫm lại, giả sử như Phó Thần ở Kích quốc mấy năm nay, biết được tin tức nào đó rồi âm thầm ra tay ngăn cản, không biết có phải hay không.
“Cười cái gì?” Phó Thần có cảm giác hình như đối phương đang chế nhạo mình.
“Không có gì.” Lương Thành Văn âm thầm gặm nhấm bí mật này, nhịn cười nói, “Chúng ta mau bắt đầu chữa trị đi thôi.

Ta muốn xem mắt ngươi hư hại đến mức độ nào rồi.”
Phó Thần đưa người đến phủ đệ của tri huyện Đàm Tức một thời gian.

Sau vài lần thuốc thang, hắn đã lờ mờ trông thấy.
“Y thuật của ngươi đúng là……có một không hai trên đời.” Phó Thần cảm thấy lời mình nói không lệch đi đâu được.

Có lẽ ngay cả ở hiên đại, mắt hắn cũng rất khó chữa lành.
Lương Thành Văn cười nói, “Cũng nhờ ngươi xử lý tốt, hay là sau khi bị thương ngươi đã uống được thứ gì thần kỳ.

Loại thuốc đó không tồi đâu, có thể ngăn vết thương nhiễm trùng hoặc lan rộng, bằng không thì dù ta có là Hoa Đà tái thế cũng không cứu nổi.”
Thuốc đó Phó Thần lừa được từ tay Phi Khanh, chẳng cảm thấy áy náy chút nào.
Mắt Phó Thần còn chưa khỏi hẳn, Lương Thành Văn đã nhận được vài phong thư khẩn cấp.

Hắn cũng rất sốt ruột.

Dịch bệnh bùng nổ, lan rộng, tình hình càng lúc càng nguy ngập.

Trong các thái y đã có một người nhiễm, khiến cả đoàn hoảng loạn.

Một thái y bỏ trốn bị tướng lĩnh thủ thành giết tại trận, khiến cho dân chúng trong thành bạo động với quy mô lớn.
Chuyện đến nước này, hắn cũng đành phải đi.
Phó Thần nói cho hắn biết biện pháp phòng chống : chủng đậu.

Lúc rời khỏi thông Triệu Khê, hắn đã dạy cho những nữ nử quản thôn ở đây, chỉ cần đợi đến khi Tiết Duệ lấy được mầm bệnh đậu mùa là có thể thực hiện.

Nhưng lúc này, bọn họ không thể làm được gì.

Không thể tìm được người bệnh lang thanh nào.

Kỹ thuật chủng đậu được cho là xuất hiện vào thời Thanh, nhưng thật ra không phải.

Chủng đậu được thực hiện sớm nhất do dược vương Tôn Tư Mạc thời Đường.

Ông đã đắp chất dịch từ nốt đậu của người mắc bệnh thiên hoa lên những người khỏe mạnh để tạo miễn dịch tự nhiên.

Nếu cách làm này được truyền bá rộng rãi thì đã không phải đợi đến thời Thanh mới trở nên thông dụng.
Kiếp trước, vào những năm 1980, WHO tuyên bố bệnh thiên hoa đã bị tiêu diệt, cũng không còn chủng đậu.

Cả Phó Thần cũng như những người khác đều chỉ nghe thông tin chứ không nghiên cứu kỹ.

Hắn không lãng phí thời gian vào những chuyện không liên quan đến mình.
Hắn chỉ nhớ mang máng vài tư liệu, cuốn Y Thông thời Thanh có viết, cách ngừa bệnh thiên hoa đơn giản.

Nói nơi giản nhưng vô cùng hợp lý, chỉ gói gọn trong một câu : lấy vảy từ nốt đậu của người nhiễm bệnh, nghiền thành bột rồi thổi vào lỗ mũi của người lành.
Hắt viết cách thức cụ thể cho Lương Thành Văn.

Tình hình cấp bách, sau khi học được cách chữa, Lương Thành Văn lập tức viết thư cho Thiệu Hoa Trì đang ở đó chống đỡ dịch bệnh.
“Ngươi mau trở lại kinh thành, nhân lúc thiên hoa còn chưa bùng nổ diện tích rộng.

Lúc này có lẽ kinh thành là chỗ an toàn nhất.” Sau lần Phó Thần chỉ dẫn cho cách phẫu thuật ruột thừa, cách chế tạo thuốc tê, cách sinh sản không cần giao phối hết sức thần diệu, Lương Thành Văn không một chút nghi ngờ gì về tất cả những biện pháp Phó Thần đưa ra.

Nếu Phó Thần nói có tác dụng, thì nhất định có tác dụng.
Hắn bảo Phó Thần đi trước cũng không phải vì lo cho hắn.

Phó Thần đâu phải thầy thuốc, tốt nhất là cứ tự lo thân mình.
Chỉ vì hắn mơ hồ có cảm giác, nếu Phó Thần xảy ra chuyện gì thì sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường.
Phó Thần đương nhiên không phải nhân vật anh hùng, quên mình lao vào nguy hiểm, cho nên không phản đối một lời.

Lương Thành Văn căn dặn Thanh Nhiễm và Hận Điệp cách đắp thuốc, thời gian, liều lượng cùng vài chú ý quan trọng, sau đó thúc ngựa phi nước đại đến Lan Châu, nơi tình hình bệnh dịch diễn ra nghiêm trọng nhất.
Phó Thần cũng không nhàn rỗi chút nào.

Bọn họ tìm người chứa mầm bệnh thiên hoa chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Phó Thần sai Tiết Duệ và Thanh Tửu ra ngoài tìm, ấy thế mà chưa qua một ngày đã quay lại.
Tiết Duệ và Thanh Tửu mới đến được của thành.

Một đứa trẻ nhiễm thiên hoa ở mức độ nhẹ, thậm chí sắp khỏi, đang chạy trốn khỏi Duật Châu thì bị Thanh Tửu bắt gặp.

Vận khí của thằng nhóc này đúng là khó tin.
Phó Thần mừng rỡ vô cùng, chợt thấy Thanh Tửu đang thấp thỏm nhìn hắn với cặp mắt long lanh đều mong đợi.

Hắn cũng không phải người keo kiệt.

Tìm được bệnh nhân giống như tìm được bùa hộ mệnh.

Hắn xoa đầu khen ngợi, kéo Thanh Tửu vào lòng, hôn một cái.
“Đệ chính là phúc tinh của ta.” Phó Thần chỉ nói đùa thế thôi, không hề biết đứa bé này thật sự là ngôi sao may mắn của mình.
Thanh Tửu đã quên hết những chuyện đáng sợ lúc trước, trong đầu cho còn mấu chữ xoay vòng vòng : công tử hôn ta, hôn ta……
Phó Thần không dám xem thường bệnh thiên hoa.

Ở thế giới cũ của hắn, bệnh này từng đoạt đi sinh mệnh của hàng trăm triệu người trong lịch sử, là thảm họa lớn nhất của nhân loại lúc bấy giờ.
Hắn vội sai người lấy vảy từ nốt đậu của đứa trẻ mắc bệnh kia, tiến hành chủng đậu cho tất cả mọi người, kể cả bản thân.
Hắn dùng cách thức được ghi lại trong sách y học thời xưa để thay cho vắc xin hiện đại.

Nghe nói cách này đã cứu được tính mạng của hàng vạn bệnh nhân.

Cách làm cũng không khó.

Lấy vảy từ 20 đến 30 nốt đậu, xay nhuyễn thành bột, trộn cùng với nước để tạo thành dung dịch sệt.

Sau đó, dùng miếng bông bọc vào đầu tăm, thấm với dịch này rồi nhét vào lỗ mũi, để suốt sau canh giờ rồi lấy ra.
Nếu xuất hiện tình trạng nóng sốt thì có nghĩa đã phòng dịch thành công.

Sau vài ngày nổi đậu thì bệnh tình sẽ chuyển biến tốt.
Phó Thần biết bệnh thiên hoa có một quy luật là chỉ phát bệnh trên một người duy nhất một lần.
Sau hai mươi ngày, gần như tất cả mọi người đã chủng đậu thành công, có được miễn dịch tự nhiên.

Cả những ám vệ do “Ẩn vương” phái theo canh chừng Phó Thần cũng được tiến hành, sau đó Phó Thần mới dẫn bọn họ về kinh.
Các ám vệ đã được lệnh của Ẩn vương, phải bảo hộ Phó Thần cho tới khi hắn đến được kinh thành một cách an toàn.

Phó Thần mà nhiễm bệnh thì bọn họ cũng bay đầu.
Không ngờ họ lại được tận mắt chứng kiến cách thức phòng bệnh.

Thậm chí, Phó Thần còn thoải mái giúp đỡ cả những người không có chút quan hệ nào như họ.

Họ đã tiếp xúc với đứa trẻ mắc bệnh kia nhiều ngày mà không có dấu hiệu lây, chứng tỏ cách này có tác dụng.

Mấy ám vệ đều âm thầm ghi tạc công ơn trong lòng.
Trong đội của Phó Thần, ngoài các thuộc hạ thân cận ra còn có vài đứa bé mà hắn chọn ở nhí Thái Thường, cùng một vài người có khả năng đặc thù khác.

Những đứa trẻ kia đều im lặng.

Trong đó, có một thằng nóc loắt choắt tên là Bao Chí, chính là đứa bé bị bắt nạt khi Phó Thần mới đặt chân đến núi Thái Thường lần đầu.


Bao Chí rất ít nói, khá giống với cách Thanh Tửu tỏ ra tầm thường để đỡ bị người khác chú ý, có điều biểu hiện của nó không ôn hòa, ngoan ngoãn như Thanh Tửu.

Phó Thần đáng lẽ sẽ không dẫn theo một đứa như thế, nhưng khi thằng bé im lặng kéo góc áo hắn, Phó Thần lại nhớ đến con mình.

Mỗi buổi sáng, trước khi đi làm, con hắn cũng thường níu hắn như thế.

“Đi cùng ta sẽ rất nguy hiểm, có thể chết bất cứ lúc nào.

Ở lại thì sẽ được an toàn.”
Thằng bé không đáp câu nào, chỉ im lặng kéo.
Cuối cùng, Phó Thần vẫn đồng ý mang đứa bé gan lì này theo.

Hắn thường bó tay trước lũ trẻ nhỏ.
Bao Chí không hề chịu thua kém.

Nó bắt đầu biểu hiện những tài năng của mình về mọi mặt.

Nó tự biết mình vẫn thua Thanh Tửu một bậc nên im lặng theo sau học hỏi.
Lúc này, thằng bé lại kéo áo mình, Phó Thần bỗng ôm nó lên.
Bao Chí vui vẻ, quay sang vẫy tay cười với Thanh Tửu đang hậm hực.

Thanh Tửu là ông cụ non, khinh thường mấy hành động làm nũng, tuyệt đối không làm những trò tỏ vẻ đáng thương.

Nhưng mà vừa quay đi quay lại một cái, thằng nhóc kia đã dùng chiêu này để đối phó với mình.

Lòng dạ đen như vừng chứ ngây thơ nỗi gì.
Xe ngựa chạy về hướng kinh thành.

Sau khi biết Thiệu Hoa Trì là Ẩn vương, trừ lúc ban đầu Phó Thần còn kinh hãi, phẫn nộ, sau đó thì chẳng thay đổi chút nào.

Hắn sẽ không vì cự tuyệt một nam nhân mà để cuộc sống của mình bị ảnh hưởng.
Nhưng những lúc nhàn hạ, Phó Thần cũng lôi những ký ức cũ kỹ chất trong một góc đầy bụi nào đó của tâm trí ra để nghiền ngẫm.

Khi hắn còn là Vương Đại, Thiệu Hoa Trì đã có vài hành động đáng ngờ.

Liệu có phải khi ấy y đã nhận ra rồi không?
Rõ ràng hắn hóa tra rất khéo, ngay cả Lý Biến Thiên cũng không nhìn ra, sao Thiệu Hoa Trì lại biết?
Nhưng không nhận ra thì quá vô lý.
Ví dụ như lúc ở bờ ao trong mật đạo của Mật Lai quốc, y từng hô hấp nhân tạo cho hắn.

Để tránh bị Huyết Lân điệp hút máu, Thiệu Hoa Trì lôi hắn cùng trốn vào cỗ quan tài.

Khi hắn xuất hiện trong quán trọ mà thất điện hạ vào ở.

Khi hắn trúng độc, người kia dùng cách hôn môi để mớm thuốc cho hắn.
Những hành vi đó không thể dùng cái lý do là nhất kiến chung tình để giải thích được.
Rốt cuộc, Thiệu Hoa Trì bắt đầu có tình cảm với hắn từ khi nào?
Phó Thần nhắm mắt, không muốn nhưng suy nghĩ này quấy rầy mình.

Hắn không thể cho Thiệu Hoa Trì thứ y mong muốn, cũng chẳng có mà cho.

Ẩn vương thì lại càng không.

Huống chi, hắn từng vừa là thầy, vừa là bạn của thất điện quạ.

Đúng là……không tưởng tượng nổi.
Thanh Nhiễm tự mình thay thuốc cho Phó Nguyệt, lại phát hiện ra Phó Nguyệt đang thất thần.

Từ ngày đến phủ của tri huyện, nàng cứ như người trên mây, chẳng biết xảy ra chuyện gì.
Lúc Thanh Nhiễm xuống xe ngựa thì gặp Tiết Duệ vừa đi mua nhu yếu phẩm về.

Y lại chẳng liếc nhìn nàng một cái, đi thẳng đến trước xe ngựa của Phó Thần để báo cáo tình hình.
Thanh Nhiễm nhớ đến lần cuối gặp Thiệu Hoa Trì, y đưa cho nàng một tờ giấy chỉ địa điểm.

Nàng đến nơi thì trông thấy công tử Tiết Duệ đã quay về vẻ phong lưu hào hoa trước kia, cười cười nói nói với một cô nương được Thiệu Hoa Trì ban cho.

Có lẽ điện hạ đang “giúp nàng”, tặng cho Tiết Duệ một người khác để nhung nhớ, không tới làm phiền nàng nữa.

Nghĩ lại, lúc mới quen nhau, nàng còn là danh kỹ đầu bài ở Tiêu Tương quán, còn y là giấc mộng xuân của mọi khuê nữ kinh thành.

Hai người cũng có khoảng thời gian qua lại diễn kịch hết sức ngọt ngào, nhờ thế mới gặp công tử đang chật vật chạy trốn ven sông hộ thành.
Sau này gặp lại, bọn họ đều biết những chuyện trước kia chỉ là đùa vui, nhưng Tiết Duệ lúc này đã không phải đùa vui nữa.
“Sao còn nghịch chiếc vòng cổ này?” Trên xe ngựa, Phó Thần đã có thể nhìn thấy vài thứ mơ hồ.

Hắn nghe âm thanh kết hợp với hình ảnh để biết Thanh Tửu đang làm gì.
Thanh Tửu không thể nói ra, chiếc vòng này không phải chiếc Phó Thần tặng cho nó.

Tuy bên ngoài nhìn giống nhau như đúc, nhưng bên trong không còn thuốc độc và ám khí.

Nó làm sao dám để cho công tử biết mình vô dụng như thế, ngay cả vòng cổ bị đánh tráo mà còn không phát hiện ra.

Trong lòng nó lại âm thầm ghi hận.

Nó mà phát hiện ra ai làm chuyện này thì không xong đâu !
Còn Bao Chí lại ngoan ngoãn ngồi trên sàn, đấm chân cho Phó Thần.
Dù Phó Thần nói bao nhiêu lần không cần đâu, nhưng thằng bé cứ nằng nặc đòi làm.

Sau đó, Phó Thần cũng không quản nữa, không cho nó làm nó lại lủi thủi u ám một góc.

Trừ Thiệu Hoa Trì, hắn chưa từng thấy ai hầu hạ người ta mà còn hăng say như thế.
Thanh Tửu khinh bỉ lườm Bao Chí một cái.

Bộ dạng siểm nịnh này khiến nó giận sôi gan.
Xe ngựa vừa chạy được một thời gian, Tiết Duệ bỗng mở rèm, bước vào trong báo cáo, “Công tử, có người chặn phía trước.”
Người chặn xe không ai khác chính là đám Tùng Dịch.

Tùng Dịch toàn thân lấm đầy bụi đất, áo giáp cũng dính máu không biết từ đâu.

Những người theo hắn cũng mệt mỏi kiệt sức.

Họ đồng loạt quỳ xuống trước mặt Phó Thần.
“Công tử, xin ngài đến gặp chủ tử.”
Phó Thần không biến sắc, không xúc động, khiến cho Tùng Dịch cảm thấy lạnh cả đáy lòng.

Sao điện hạ có thể yêu thích một kẻ như thế? Dù hông có tình cảm nhưng cũng có tình nghĩa, vậy mà hắn cứ dửng dưng như không.
Hắn không xứng với điện hạ!
Nhưng Tùng Dịch chỉ muốn nói thế thôi.

Hắn vẫn hy vọng rằng nam nhân này có thể dao động chút ít.”Chủ tử….chủ tử sắp không qua khỏi rồi.

Ngài nhiễm thiên hoa.

Có kẻ cố tình thả bệnh vào nguồn nước.

Chủ tử nhiễm bệnh cũng không cho bọn ta nói, giờ đã sắp…sắp…” Dù hắn biết bệnh thiên hoa có khả năng lây nhiễm rất cao, mà nhiễm rồi thì tám chín phần là chết, nhưng hắn không thể kiềm chế cơn phẫn nộ sôi trào.

Nếu Phó Thần không chịu đến gặp chủ tử thì dù có phải trói người lại, hắn cũng sẽ lôi đi bằng được.
Lúc hắn trái quân lệnh, đánh giết từ trong thành ra đây, điện hạ đã sốt mê sảng, trong mơ chỉ luôn miệng gọi tên người này.
Một vài người đi theo điện hạ thấy chủ tử đã sắp không qua khỏi nữa, cả người biến thành con quái vật đầy nốt mủ, trốn kỹ trong chăn.


Bọn họ bị điện hạ đẩy ra khỏi phòng, cách ly ở nơi an toàn, nhưng vẫn vô cùng tuyệt vọng.

E là điện hạ sẽ không qua khỏi lần này.
“Nhị hoàng tử mang khẩu dụ của bệ hạ tới, thiếu sống tất cả những người mắc bệnh.” Để ngăn bệnh dịch lan rộng, một vài tòa thành sắp đối mặt với lệnh tuyệt sát đến từ kinh thành.
Ánh mắt Phó Thần đen thẫm, tựa một hồ nước không đáy.
Hắn xoay người đi thẳng.
Phó Thần dặn dò Tiết Duệ vài câu, sau đó bước về phía Tùng Dịch đang tuyệt vọng chờ đợi.

“Đi.”
Một chữ cứng rắn, ngập tràn sát khí.
Ơ?
Phó Thần lặp lại, “Ta nói đi, không hiểu sao?”
Đồng ý dễ vậy ư?
Hắn còn tưởng Phó Thần sẽ phải nghĩ tới nghĩ lui, ngập ngừng lưỡng tự.

Mấy biện pháp ứng phó mà hắn chuẩn bị suốt dọc đường còn chưa dùng đến mà.
Tùng Dịch mừng thầm trong bụng.

Tuy lúc đầu, Phó Thần có vẻ khó gần gũi, nhưng ít ra hắn còn chủ động tỏ vẻ muốn đi.

Riêng điểm này thôi đã tốt hơn đám nữ nhân kia bao nhiêu lần rồi.

Vương phi của điện hạ và Điền thị đã nhận được tin từ sớm, nhưng chẳng những không đến chăm sóc điện hạ, mà ngay cả một lá thư thăm hỏi cũng chưa thấy đâu.
Tùng Dịch cười lạnh, không phải sợ chết thì là cái gì? Sao không nghĩ lại xem, điện hạ mất rồi, bọn họ chẳng là cái thá gì hết.
Tấn Thành đế hạ chỉ, sai Điền Thị đến chăm sóc nhi tử của mình.

Hắn vẫn ít nhiều quan tâm đến đứa con mình sủng ái.

Thiêu sống kẻ khác thì được, nhưng co hắn thì không được.
Bọn họ còn chưa kịp lên đường đã bị ngăn lại.

Người ngăn không phải thuộc hạ của Phó Thần, mà là những ám vệ hắn quen chưa được bao lâu.

Những người đó chỉ nghe lệnh đi theo bảo vệ Phó Thần, nhưng hắn chẳng phân biệt địch ta, tiến hành chủng đậu để giúp họ kháng bệnh.

Họ không thể để Phó Thần chết một cách lãng phí.

Mấu châu huyện kia xem như hết đường cứu vãn rồi.

Nếu bệ hạ ra lệnh đồ sát toàn thành mà họ còn đưa hắn đến tìm điện hạ thì khác gì đâm đầu vào chỗ chết.

Cho nên họ quyết định sẽ làm y mệnh lệnh của điện hạ, đưa Phó Thần đến kinh an toàn.
Phó Thần không kích động, vẫn bình thản như trước, chỉ chăm chú nhìn những ám vệ đang quỳ trước mặt mình, sống chết thỉnh cầu hắn đừng liều lĩnh, “Ta không muốn chết, ta tin các ngươi cũng vậy.

Nếu các người sợ nguy hiểm thì có thể tư động rời đi.

Sau này ta cũng sẽ giải thích thoả đáng cho, không để điện hạ phạt các ngươi.

Nhưng chuyến này, ta không thể không đi.

Y không nên chết.

Có chết cũng không được chết bởi mưu ma chước quỷ của chúng.”
Thiên Hoa không phải bỗng nhiên bùng phát sao? Quỷ kế của ai?
Những lời của Phó Thần dường như ám chỉ một âm mưu nào đó kinh thiên động địa, nhưng chỉ là chút nghi hoặc mơ hồ lướt qua.

Giờ không phải lúc nói đến chuyện này.
Thấy Phó Thần quyết tâm, họ biết không khuyên nhủ được, nhưng không ai bỏ đi.
Ngay cả Phó Thần còn không sợ chết, thì quân lính như họ sao có thể chạy trốn
Phó Thần chỉ chọn dẫn theo một nhóm người, còn lại sẽ theo Tiết Duệ đến kinh thành trước.

Hắn nhất định phải để một nhân tài đáng tin cậy, lại có năng lực tuyệt vời để kiểm soát tình hình trong kinh.

Người duy nhất đáp ứng đủ mọi yêu cầu có chỉ Tiết Duệ.
Lúc Tiết Duệ chuẩn bị rời đi, không quay đầu nhìn lại một lần, Thanh Nhiễm bỗng nhiên thúc ngựa đuổi theo, “Tiết Duệ, khoan đã.”
Trái tim Tiết Duệ chợt thắt lại, bàn tay nắm dây cương có chút nặng nề, “Có chuyện gì vậy?”
Thực ra Thanh Nhiễm cũng không hiểu vì sao mình lại bỗng cất tiếng gọi.

Cùng lúc đó, một nữ nhân cũng ló đầu khỏi xe ngựa, chính là vị nữ tử Thiệu Hoa Trì đã ban thưởng cho Tiết Duệ.

Vài chữ nàng định thốt ra lại nghẹn trong cổ họng, đành phải nuốt ngược vào trong.

Cuối cùng, nàng chỉ đưa chai đựng cổ trùng cho y, “Giao cái này cho Ô Nhân Đồ Nhã giúp ta.”
Khoé miệng Tiết Duệ khẽ giật.

Y nhận lấy cái chai rồi thúc ngựa rời đi.
Trong số những người Phó Thần mang theo còn bao gồm Thanh Tửu.

Hắn có cảm giác vận may của thằng bé này không tồi, còn biết tự bảo vệ bản thân, đưa nói đi cùng có khi lại hiệu quả bất ngờ.
Để chăm sóc đôi mắt bị thương của Phó Thần, tuy đã đẩy nhanh tốc độ nhưng vẫn mấtửa tháng.

Trong thời gian đó, Phó Th bảo Thanh Nhiễm tiến hành chủng đậu cho Tùng Dịch.
Ngoài Lan Châu, khói đen cuồn cuộn bốc lên không, ngay cả cỏ cây cũng héo úa tiêu điều.

Khắp nơi đều là xương trắng và thịt đen của những bãi thiêu tập thể.

Thi thoảng lại trông thấy một vài người ngồi im, không biết là còn sống hay đã chết.

Những người mắc bệnh trong thành muốn xông ra sẽ bị giết chết tại chỗ.
Những người đó đã gần như phát điên, không còn lý trí nữa.

Cảm xúc tuyệt vọng của bọn họ cũng ảnh hưởng đến những người xung quanh.
Bọn họ đã đến cửa khẩu quan trọng nhất ở Lan Châu, thành Bảo Tuyên.
Đó cũng một trong ba toà thành quan trọng nhất.

Dựa vào những sắp xếp của Lý hoàng lúc trước, có thể hình dung ra, phá thành Bảo Tuyên chính là bước đầu tiên để hắn mở ra cơ đồ bá nghiệp.
Khi họ đến thì đã muộn, lệnh thiêu sống đã lan đến thành Bảo Tuyên và được thực thi triệt để.
Lúc này không ai biết tình hình trong thành, cho nên họ không thể đưa ra nhiều quyết định.
Dù có Địa Thử trong đoàn cũng vô ích.

Địa Thử đào hang cũng mất thời gian.

Nếu không nắm rõ địa lý trong thành mà liều lĩnh đào hầm thì chẳng những tốn công mà còn nguy hiểm dễ mất mạng.
Ngoài cổng thành có một nhóm người bị khoá bằng xích đen.

Họ không ngừng đập cửa thành, bàn tay ròng ròng máu chảy, gào thét đến khi yết hầu bỏng rát, đôi chân quỳ đến mức trầy da tróc thịt, nhưng bên trong không một ai đáp lời.

Họ chính là những người sắp bị thiêu sống.
Thời kỳ ủ bệnh của thiên hoa khoảng ba bốn ngày.

Có những người tạm thời chưa xuất hiện bệnh trạng, hoặc bệnh trạng không rõ, vẫn có khả năng chữa khỏi.
Một vài người khác mặc áo tang.

Thái hậu vừa băng, cả nước than khóc.

Nhưng xảy ra chuyện lần này, có những người còn hân hoan vỗ tay.

Chết là tốt, toàn bộ hoàng thất cứ chết sạch đi ! Năm xưa Tấn Thái Tô để lại sự nghiệp vĩ đại như thế mà giờ đã mục nát rồi.
Triều đình thối tha như vậy, bọn họ biết trông cậy vào ai!
Ám vệ điều tra ra, trong thành còn người khoẻ mạnh, chưa nhiễm bệnh, nhưng vẫn bị liệt vào danh sách thiêu sống.

Cũng từ lời những người dân đó, họ biết nhị hoàng tử đã phái người tới bảo vệ Thuỵ vương.
Nói là bảo vệ, thực chất là giam cầm.
Để sau này còn nói lại, vì thất đệ không bình phục được, y chỉ còn cách nuốt nỗi đau thương mà thiêu xác.

Dù huynh đệ tình thâm, nhưng mệnh vua khó trái.
Huynh đệ cái gì chứ? Ngay cả nhị hoàng tử thật còn chẳng có chút tình nghĩa nào nữa là một tên giả mạo?
Dù đã chứng kiến quen cách làm của Lý phái nhưng Phó Thần vẫn không thể thôi khinh miệt hành vi hèn hạ của họ.
Trừ tòa thành này, bách tính ở một số thành khác bị nhiễm dịch cũng cùng chung số phận.

Nỗi căm thù của những người dân sống sót với hoàng đế Tấn quốc đã lên tới đỉnh điểm.

Nhưng trước khi dân chúng kịp bạo động thì đã bị trấn áo.

Có điều, trấn áp không phải cách giải quyết dứt điểm.

Oán khí tích tụ lại đến một thời điểm nào đó sẽ bùng nổ thôi.
Một tòa thành mấy vạn dân mà nay chỉ còn mấy ngàn người.
Nhị hoàng tử đã đi lánh dịch từ lâu, những người ở lại trong thành đều là tướng lĩnh Tấn quốc.
Đúng như Phi Khanh dự đoán, người Tấn quốc đang tự giết lẫn nhau.

Chẳng bao lâu nữa, tòa thành này sẽ trở thành một tòa thành hoang.
Lý Phái thậm chí chẳng cần ra tay, chỉ thổi vài cơn gió là đã đạt được hiệu quả chúng mong muốn rồi.
Lan Châu là một trong năm châu ở Tây Bắc có vai trò hết sức quan trọng về giao thông, vận tải, thương mại.

Phá được Lan Châu, Tấn quốc không có cách nào ngăn được đại quân Kích quốc nữa.
Trong đó, thành Bảo Tuyên lại có vị trí then chốt.


Mà lúc này, Phó Thần không có cách vào thành.
Phó Thành gọi Thanh Nhiễm và một số thuộc hạ có năng lực sở trường tới để bàn bạc tìm biện pháp, “Bảo Kền Kên loan tin rằng, thất điện hạ đã khỏi hẳn, nghĩ cách khiến kẻ đó biết.”
Kẻ đó chính là nhị hoàng tử giả mạo.

Thân phận thực của hắn là một thành viên trong đoàn hộ vệ của Lý hoàng, thậm chí còn được đánh số trước cả A Nhất, tên gọi là Linh Hào.
Lúc ở mỏ đá, Phó Thần đã tự tay giết nhị hoàng tử thật.

Sau này, hắn sai mật thám Kền Kền trà trộn vào đội ngũ của Linh Hào.

Sau năm năm, ba thuộc hạ cả hắn chết thảm ở Kích quốc, nhưng Kền Kền vẫn an toàn.

Khi biết những đồng đội của mình bị Lý Biến Thiên hành hạ tàn bạo đến chết, hắn càng bình tĩnh hơn.

Lúc này, hắn đã là thủ hạ đắc lực của Linh Hào.

Phó Thần dặn hắn án binh bất động suốt năm năm, chỉ để chờ thời khắc quan trọng này.
Nhưng kế hoạch nào cũng cần thời gian.

Lúc này, đám người Tùng Dịch đang bắt đầu phát sốt, chủng đậu phát huy tác dụng.

Thân thể bọn họ tạm thời suy yếu, sức chiến đấu không còn như bình thường.

Thứ bọn họ cần nhất lúc này là thì giờ.

Suốt một ngày một đêm chờ ở ngoài thành, chứng kiến những người dân bị bắt đến điểm hỏa thiêu.

Người họ bị vẩy dầu ướt đẫm, rồi châm một ngọn lửa, cháy bừng bừng như đuốc.

Chỉ trong nháy mắt, mấy chục con người biến thành quỷ lửa, quằn quại trên đất.

Tiếng la thê lương không dứt bên tai.
Cảnh tượng kia khắc sâu vào đáy lòng mỗi người.

Họ chỉ biết trơ mắt nhìn dân chúng vô tội hóa thành tro đen xương trắng.
Một đêm ấy, không ai chìm vào giấc ngủ, yên lặng chờ trời sáng.

Dù luôn nhắc bản thân mình bình tĩnh, nhưng mùi khét phảng phất trong không gian cùng gió cuốn tro tàn trên mảnh đất khô cằn đều đang nhắc nhở họ, nơi này từng xảy ra chuyện gì.
Không cần ngôn từ kích động hay phẫn nộ, nỗi thống hận của dân chúng với thế lực cầm quyền, ngay cả người ngoài cũng cảm nhận được chứ đừng nói là bách tính tự mình nếm trải đau thương.
Lần này, lại có một nhóm bách tính nữa bị bắt ra ngoài cổng thành.

Bọn họ luôn miệng mắng chửi, nguyền rủa Thụy vương điện hạ.

Những lời khó nghe nhất đều văng ra.

Họ chẳng sống được bao nhiêu nữa, nói hết nỗi lòng căm tức thì có sao.

Phó Thần sai người đến gần thu thập tin tức mới biết được ngọn nguồn.
“Bọn họ biến điện hạ thành người chịu tội thay, còn nói điện hạ ra lệnh sở dĩ điện hạ muốn thiêu hủy những thi thể này là để cầu phúc cho bệnh của bản thân.

Chỉ cần điện hạ còn chưa khỏe lại, họ sẽ không ngừng cầu phúc.

Mà trong đó, còn có rất nhiều bách tính khỏe mạnh bị cách ly cũng phải thành tâm cầu nguyện.” Rõ ràng là muốn kích động dân chúng phẫn nộ.

Không một ai có thể chấp nhận những mệnh lệnh tàn ác như thế, hành vi đó có khác nào ép người dân trong thành vào chỗ chết.
Nghe vậy, Tùng Dịch nổi giận lôi đình, “Lúc chúng ta rời đi, điện hạ đã mê man, thần trí không rõ, sao có thể ra lệnh như thế được ! Hơn nữa, mấy năm nay, điện hạ đối với dân chúng ra sao chứ? Việc gì cũng tận tâm tận lực.

Trong số các hoàng tử, nào có ai yêu dân như con hơn ngài? Sao bọn chúng có thể……sao có thể….!”
Tức giận quá độ, Tùng Dịch không thể mắng hết được câu, đáy lòng ngập tràn đau đớn, thương xót.
Bọn họ biết sự thật là thế, nhưng dân chúng không tin, mà sẽ chỉ tin những gì tận mắt nhìn thấy.
Thiệu Hoa Trì mất bao nhiêu năm xây dựng thanh danh, nhưng chỉ vì chuyện này mà đổ sông đổ bể.

Dù sau đó có may mắn sống sót, thậm chí chạy thoát khỏi sự truy sát của đám Linh Hào, cũng không ai ngăn được miệng lưỡi thế gian.

Không ai tin y, mà người đứng đầu chính quyền cũng chỉ nghĩ đến sự ổn định, cho nên sẽ biến Thiệu Hoa Trì thành cái bia trút giận cho dân chúng.
Dù y có làm gì thì trước mặt cũng chỉ có một con đường chết.
Thậm chí, chết ngay lúc này còn tốt hơn là sống mà đối mặt với những chuyện về sau.
Đó chính là những chuyện mà phe Lý hoàng sẽ làm, chặn đứng mọi đường lui, khiến ngươi không có cách nào quay đầu.

Sau khi Phi Khanh phát hiện ra thất hoàng tử chỉ đang giả ngây giả dại, y đã phái tử sĩ đến.

Cuối cùng, do sai sót ngẫu nhiên, tử sĩ kia lại vấy máu Khiển tộc lên người Phó Thần.

Ngay từ khi ấy, Thiệu Hoa Trì đã là đối tượng truy sát của bọn chúng rồi.

Bọn chúng không thể để một hoàng tử có khả năng gây trở ngại cho kế hoạch sống sót.

Y có đầu óc nhưng lại không làm việc cho phe Lý hoàng, vậy thì không có giá trị sống.
Nhưng ai ngờ, vị hoàng tử này lại sống dai như thế, còn chống đỡ được đến giờ phút này.
Nhiều năm qua, Lý phái không tìm được thời cơ và biện pháp thích hợp để đối phó.

Dù có cám sát thì cùng lắm chỉ khiến y bị thương.

Dần dần, Thiệu Hoa Trì càng lúc càng được nhân dân yêu mến, muốn giết y không còn dễ dàng như xưa.

Mãi cho đến khi bệnh thiên hoa bùng nổ ở các đại lục phương Tây.
Sau một loạt mưu kế nối tiếp, cuối cùng mới xử lý được.

Nhưng Thiệu Hoa Trì chết, cũng phải chết cho “có ích”.
Không phải y rất được người dân tôn kính hay sao? Vậy thì hãy để cho đám bách tính luôn quý mến y hận y đến chết.
Không có ai mong Thiệu Hoa Trì khỏi bệnh.

Người cầm quyền không mong, người khỏe mạnh không mong, người của Lý hoàng không mong, thậm chí ngay cả dân chúng cũng không mong, trong số thuộc của y còn có kẻ làm phản.
Và kết của việc này chính là phe Lý hoàng đã giải quyết được ba cửa khẩu một cách ngon ơ.

Bọn họ đốt bùng sự phẫn nộ của dân chúng với chính quyền đương thời, nhân tiện chôn xác Thụy vương ở đây luôn.

Chỉ vài lần dẫn hướng là có thể đạt được mục đích rồi.
Tùng Dịch và đám thuộc hạ còn lại đương nhiên đều hiểu mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Lần này chỉ có một con đường chết tức tưởi, ngay cả nam nhi cũng rơi lệ.

Thanh Nhiễm đã từng là thuộc hạ của Thiệu Hoa Trì, đương nhiên không khỏi xúc động.

Những người còn lại dù không quen biết y, nhưng sau lần hoạn nạn ở cầu treo, chờ đợi mấy ngày trong hang động, cùng vào sinh ra tử mấy phen, đã coi nhau như huynh một nhà.

Không một ai can ngăn Phó Thần, bởi họ hiểu vì sao công tử lại phải liều mình tiến lên.
Lúc này, họ cũng bị tiếng khóc than ảnh hưởng, lệ rơi thành hàng.

Một nhóm người im lặng khóc trong tuyệt vọng.

Họ cũng như những cách tính ngoài thành kia, rất phẫn nộ nhưng chẳng có cách nào.
Họ chỉ có vài người đơn lẻ, dù hợp sức cũng thay đổi được gì.
Trong lúc này, gương mặt bình thản của Phó Thần lại có vẻ vô cùng đáng sợ.

Hắn không mảy may xúc động hay đau lòng, mà chỉ nhìn Địa Thử, xem tiến độ đào hầm của hắn.
Địa Thử mặt mũi xám xịt chui ra khỏi hang, nói, “Chử tử, chất đất ở nơi này rất vụn, chắc phải sẽ phải chờ lâu.”
“Ta không có thời gian nghe lý do, chỉ cần cho ta biết kết quả, nhanh nhất cần mấy ngày.”
“Ít nhất cần bảy ngày.” Dựa vào tình hình địa chất, bất cứ lúc nào cũng có thể sập hang.

Hắn cũng không muốn mình bị chôn sống.
Huống chi đâu phải hang cho mình hắn.

Bọn họ có bây nhiêu người, thêm một người là thêm nguy cơ sập.

Xui thay chất đất ở đây chính là loại bất tiện cho đào hầm nhất.
“Ta chỉ cho ngươi bảy ngày.

Bảy ngày sau, nhất định phải đào xong một đường hầm tương đối an toàn.”
“Tìm một cỗ quan tài, loại cao cấp nhất, mang đến đây.” Sau khi ra lệnh cho Thanh Nhiễm, hắn mới sực nhớ ra chuyện gì, dặn thêm một câu.

Hắn không hy vọng gì lắm, chỉ đành có sao dùng vậy, “Đưa Thanh Tửu theo.”
Mang theo một đứa trẻ chỉ tổ thêm gánh nặng, nhưng Thanh Nhiễm không nhiều lời.

Nàng gạt nước mắt, ôm Thanh Tửu sát bên hông.
Nếu Phó Thần đã nói vậy, có nghĩa hắn nhất định có lý do.
Phó Thần muốn làm gì, không ai biết.

Chỉ biết, nam nhân đó vẫn thẳng lưng, tựa như sống lưng kia chưa một lần cong xuống.
Một ngày qua đi, bách tính ngoài thành lại đông thêm một chút.

Người nào người nấy đều mang gương mặt lo âu.
Lần này, lại có tin xấu.

Thụy vương có lẽ chỉ còn sống được vài ngày nữa thôi.
Thụy vương mà chết thì toàn bộ dân chúng trong thành cũng phải tuẫn táng theo.
Trưa hôm ấy, có tin nhị hoàng tử muốn chuyển một cỗ quan tài nạm vàng được chế tác theo yêu cầu đến, đang chờ ngoài cửa thành..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.